Chí Dị Huyền Nghi Hệ Liệt: Tương Tư Môn
Chương 2: Lăng tiêu
Nữ nhân đó đứng ở cửa, cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói “Nhiều năm không gặp, đại công tử vẫn khỏe chứ?”
Tô Vọng Ngôn cảm xúc phập phồng, nhưng trên mặt không chút giấu diếm, cũng cười nói: “Hóa ra là phu nhân… Lâu rồi không gặp, phu nhân vẫn khỏe chứ.”
Nữ nhân kia trầm mặc hồi lâu, mỉm cười buồn bã “Hóa ra Tô đại công tử vẫn còn nhớ ta.”
Một câu nói vô cùng đơn giản, như là đang trả lời Tô Vọng Ngôn, lại như độc thoại, ngữ khí mặc dù đạm, nhưng có rất nhiều cảm khái, rất nhiều trăn trở, rất nhiều điêu tàn… đều hòa trong một câu nói ngắn ngủi đó, nghe vào tai, lập tức như có kinh đào hải lãng.
Trong lúc nhất thời, Tô Vọng Ngôn cũng không nói nên lời, chỉ yên lặng đánh giá nữ nhân trước mặt.
Tính ra không quá năm năm, nữ nhân đã già nua đi rất nhiều. Năm xưa một đầu tú phát, hôm nay đã lẫn rất nhiều sợi bạc. Tô Vọng Ngôn nhớ tới lần đầu tiên thấy nàng, môi đỏ răng trắng, vai thuôn eo nhỏ, bỗng thấy trong lòng có chút chua xót.
Hơn nửa buổi, mới hỏi lại một lần “Phu nhân vẫn khỏe chứ?”
Nữ nhân cười cười, nhưng không trả lời, xoay người đi đằng trước.
Tô Vọng Ngôn theo sau vào cửa.
Bên trong, là một gian nhà không lớn, đồ đạc bày biện đều rất đơn sơ, trừ phòng này ra chỉ có một gian nội thất, dùng vải thô màu xanh chia tách với nhà chính. Trong nhà chính tứ phía đều đốt đèn, khiến cả căn phòng sáng sủa. Bên cửa sổ có một bàn nhỏ cùng mấy cái ghế trúc.
Nữ nhân dẫn cậu tới ngồi xuống trước bàn, hai người đều hồi lâu không nói.
Tô Vọng Ngôn nhìn quanh một vòng, cười nói “Tại hạ từ Cẩm thành đi ra, bỏ lỡ túc đầu, vốn định tìm nhà ai đó tá túc một đêm, không ngờ lại trùng hợp như thế, gặp được phu nhân!”
Nữ nhân khẽ thở dài một tiếng “Ta một nữ nhân gia, ở vùng ngoại thành này, có rất nhiều chỗ bất tiện, vậy nên vừa rồi mới không mở rộng cửa cho công tử, xin công tử đừng lấy làm phiền lòng.”
Tô Vọng Ngôn khẽ động tâm, nói “Phu nhân ở một mình?”
Nữ nhân gật đầu, nhìn thần sắc của cậu, lấy làm lạ hỏi “Làm sao vậy?”
Tô Vọng Ngôn nói “Không có gì, vừa rồi ở trên đường có thấy mấy người đi phía trước, tới phụ cận thì không thấy tăm hơi, còn tưởng rằng là người miền núi ở gần đây.”
Vẻ mặt nữ nhân cũng là hoàn toàn không hiểu, cười yếu ớt nói “Có lẽ cũng là người đi đường bị lỡ túc đầu thôi? Vùng này hẻo lánh như vậy, mấy dặm chung quanh, ngoại trừ ta ở đây thì không có nhà nào khác. Đừng nói là nhà, ngay cả người qua đường cũng hiếm khi thấy.”
Tô Vọng Ngôn thuận miệng ậm ừ, tâm trạng càng kinh nghi bất định, không biết những ‘Vương gia tiên sinh’, ‘Vong thế cô nương’ vừa rồi có lai lịch gì? Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy trong lòng rất nhiều nghi vấn, cân nhắc hồi lâu, chỉ hỏi “Người phu nhân muốn tìm, đã tìm được chưa?”
Nữ nhân cười thảm “Nếu ta tìm được hắn rồi, cần gì phải trốn ở đây sống những ngày không có thiên lý như vậy?”
Tô Vọng Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Có câu, ta mười năm trước đã muốn thỉnh giáo phu nhân —— nếu nói là Tô gia tam công tử, đó chính là tam đệ ta, nhưng phu nhân muốn tìm hiển nhiên cũng không phải là nó. Không biết Tô tam công tử mà phu nhân muốn tìm rốt cuộc là ai? Thiên hạ người họ Tô đứng hàng ba nhiều không kể xiết, vị mà phu nhân muốn tìm có khi nào căn bản không phải Tô gia Lạc Dương hay không?”
Nữ nhân đó nói dứt khoát “Người ta muốn tìm là Lạc Dương Tô tam công tử, tuyệt không sai —— thiên hạ người họ Tô đứng hàng ba tuy nhiều, nhưng hai mươi năm trước, người dám xưng là Tô tam công tử, trong thiên hạ chỉ có một.”
Nhớ tới chuyện cũ, không khỏi lộ ra chút tiếu ý, ngâm nga:
“Khuyết nguyệt quải sơ đồng,
Lậu đoạn nhân sơ tĩnh.
Thùy kiến u nhân độc vãng lai,
Phiêu miểu cô hồng ảnh.
Kinh khởi khước hồi đầu,
Hữu hận vô nhân tỉnh.
Giản tẫn hàn chi bất khẳng tê,
Tịch mịch sa châu lãnh
Năm xưa ‘giản tẫn hàn chi’ Tô tam công tử bực nào phong thái? Đó thật sự giống như chi lan ngọc thụ, thiên nhân lâm thế!”
(Khuyết nguyệt quải sơ đồng – Tô Đông Pha
Dịch nghĩa – Tuệ Sĩ
Trăng sơ huyền treo trên ngọn ngô đồng thưa lá.
Trời khuya, người bắt đầu thưa vắng, chỉ nghe tiếng tí tách của đồng hồ
canh chừng giờ đêm
Chỉ thấy ẩn sĩ một mình đi lui đi tới
Thấp thoáng như bóng chim hồng lẻ loi
Giật mình quay đầu nhìn lại
Ngậm ngùi giữa lúc mọi người đang say ngủ
Lần lựa hết những cành cây trơ trọi, mà không chịu đậu,
Một mình bơ vơ trên cồn cát.
Dịch thơ
Trăng sơ treo đỉnh ngô đồng
Giọt khuya tí tách người lần lần thưa
U nhân đi lại ngẩn ngơ
Dáng như hồng hạc thẫn thờ lẻ loi
Người đi đầu ngoảnh u hoài
Thế gian tịch mịch biết ai bạn cùng
Cành đơn lần lựa loanh quanh
Thôi làm dáng nhỏ bên cồn quạnh hiu)
Nói đến đây, khẽ thở dài một tiếng “Mới chưa đầy hai mươi năm ngắn ngủi, không ngờ ngay cả người Tô gia các ngươi cũng không nhớ gì hết sao…”
Ngữ tất lại thở dài, rất có ý tứ sâu xa.
Bên trong xe ngựa, Tô Vọng Ngôn nói với Vi Trường Ca “Ta vốn không biết Tô tam công tử mà nàng nói là ai, nhưng khi ta nghe được bốn chữ ‘giản tẫn hàn chi’, thì đột nhiên nghĩ tới một người.”
“Người nào?”
“Ngươi có còn nhớ, ta từng nhắc tới Tây viện Tô gia có một vị Tam thúc ở hay không?”
Vi Trường Ca ngẩn ra, chợt nói “A, ngươi là nói, nữ nhân đó muốn tìm chính là vị Tam thúc kia?!”
Tô Vọng Ngôn mỉm cười.
“Làm sao mà ngươi biết được?”
Tô Vọng Ngôn lắc đầu “Kỳ thực ta cũng không biết. Chỉ là nghe nàng nói tới bốn chữ ‘Giản tẫn hàn chi’, người thứ nhất ta nghĩ tới chính là Tam thúc. Ta tuy rằng không biết người nàng nói rốt cuộc là ai, nhưng chỉ cảm thấy, ta đã gặp qua rất nhiều người trong nhà, ngoại trừ hắn, chỉ sợ không có người thứ hai xứng với bốn chữ kia.”
“Giản tẫn hàn chi bất khẳng tê, tịch mịch sa châu lãnh ——” Vi Trường Ca nhẹ nhàng gõ mấy nhịp, đem câu đó niệm đi niệm lại nhiều lần, nhịn không được nói “Giản tẫn hàn chi! Giản tẫn hàn chi! Dù chưa gặp gỡ, nhưng chỉ bốn chữ này, cũng đã gọi người hướng về! Nếu như có cơ hội, thật sự rất muốn thấy vị Tam thúc này của ngươi!”
Tô Vọng Ngôn chỉ cười nhàn nhạt.
Vi Trường Ca ngừng một lát, rồi lại ‘Di’ một tiếng, nói “Nghe cách nói của nàng, vị Tô tam công tử này năm xưa rất nổi danh, nhưng vì sao chẳng bao giờ nghe qua trong chốn giang hồ có một nhân vật đặc sắc như thế?”
Tô Vọng Ngôn lắc đầu nói: “Ta không biết…”
Vi Trường Ca khẽ lên tiếng, liền giục giã “Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Ta nghĩ tới Tam thúc, thoáng cái hiểu được.”
Tô Vọng Ngôn cười, lại tiếp tục kể.
Tô Vọng Ngôn nghe nữ nhân kia nói xong, nghĩ tới Tam thúc ở Tây viện, thần sắc không khỏi có chút dị thường.
Nữ nhân nhìn thần sắc của cậu, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, liên tiếp truy vấn “Ngươi biết rồi? Ngươi biết hắn ở nơi nào? Có thể giúp ta tìm được hắn hay không?”
“Phu nhân tìm hắn làm gì?”
Nữ nhân bỗng nhiên đứng dậy, tới tới lui lui trong phòng vài bước, há miệng như muốn nói gì, nhưng đình chỉ, lại đi đi lại lại vài bước, rốt cuộc ngẩng đầu, như thể hạ quyết tâm, xoay người nhìn về phía Tô Vọng Ngôn.
Từ lúc vào cửa cậu đã chú ý, trong lòng nữ nhân vẫn ôm chặt một thứ, mơ hồ là bao bố màu xanh năm xưa, lúc này, nữ nhân vẻ mặt nghiêm nghị, thật cẩn thận đặt bao bố kia lên bàn, hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới chậm rãi mở ra từng lớp một.
Mỗi lần nàng mở ra một tầng, hô hấp lại gấp thêm một phần, Tô Vọng Ngôn cũng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
—— Trong bao quần áo màu xanh rốt cuộc là có thứ gì?
Vấn đề này, mười năm nay, cậu đã tự hỏi rất nhiều lần, cũng nghĩ qua rất nhiều khả năng. Nhưng vào khoảnh khắc mà bao bố được hoàn toàn mở ra, Tô Vọng Ngôn vẫn nhịn không được đột nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi! Tức khắc, trong đầu cậu nổ ầm một tiếng, hơn nửa buổi, chỉ là gắt gao nhìn chăm chăm thứ đó, không thể động đậy ——
Trong bao quần áo màu xanh, rõ ràng là một cái đầu người!
Đó là đầu một nam tử, dáng vẻ đoan chính, niên kỷ trên dưới ba mươi, hai mắt hơi mở, khóe miệng mang vẻ cười, diện mục sống động, thần tình giống như còn sống.
Mà mép của đầu người, thậm chí còn có thể thấy vết máu đỏ tươi.
Vết máu ở bên cổ nhìn thấy mà giật mình, làm cho hầu như có ảo giác vẫn còn mang theo ôn độ. Giống như tiên huyết còn chưa đông lại tùy thời sẽ phun ra từ đầu của nam tử, đảo mắt một cái sẽ ngập mặt đất!
Đầu vai Tô Vọng Ngôn run lên, một lát mới chợt hoàn hồn, thật vất vả tìm về chính thanh âm của mình, nhưng chỉ có thể thì thào gọi “Phu nhân…”
Nữ nhân nhẹ giọng nói “Tô đại công tử, đây là tiên phu.’
Nói xong, cười ôn nhu, vươn tay đem cái đầu người đó ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Động tác của nàng mềm nhẹ cực kỳ, đầu mày cuối mắt tràn đầy ý yêu thương —— nhãn thần kia, giống y như năm xưa đứng ở trước cửa Tô gia ôm bao quần áo này!
Tô Vọng Ngôn thì lại chỉ thấy hàn ý thấm vào xương, một cảm giác khó chịu khiến người ta run rẩy, vô pháp gọi tên từ từ bò dọc theo sống lưng, giống như tiên huyết trên đầu người nọ theo lưng cậu, từng giọt, từng giọt chậm rãi chảy xuống…
Nữ nhân ôn nhu nói: “Hai mươi năm rồi… Hai mươi năm qua, mỗi ngày ta đều mang theo huynh ấy bên người, một khắc cũng không ly khai… Ta nói chuyện với huynh ấy, rửa mặt cho huynh ấy, chải đầu cho huynh ấy… Ta đối với huynh ấy như vậy, ngươi nói xem, dưới mặt đất huynh ấy có biết không?”
Tô Vọng Ngôn giật giật môi, gian nan mở miệng nói “Hai, hai mươi năm… Phu nhân là nói…”
Nữ nhân thở dài yếu ớt “Tiên phu mất, đã tròn hai mươi năm rồi.”
Tô Vọng Ngôn rùng mình một cái, hơn nửa ngày, mới miễn cưỡng áp chế hàn ý đầy lòng, gượng cười “Phu nhân chê cười rồi, nhân tử hồn tán, huống hồ đã qua hai mươi năm, thi thể có lý nào lại không bị hư?”
“Nhân tử hồn tán, nhân tử hồn tán…” Nữ nhân đột nhiên cất giọng cười to, tiếng nói xé họng “Có lẽ oan khuất của huynh ấy quá lớn, trong lòng quá khổ sở, vậy nên hồn phách không tiêu tán, phải đợi xem ta thay huynh ấy báo huyết hải thâm thù này!”
Một câu nói xong nghiến răng nghiến lợi, khàn cả giọng, từng chữ từng chữ đều mang theo đầy ý oán độc!
Tô Vọng Ngôn cẩn thận hỏi: “Kẻ thù của phu nhân… là Tô tam công tử?”
Nữ nhân nghe được bốn chữ ‘Tô tam công tử’, sắc mặt nghiêm lại, liên tục lắc đầu “Tô tam công tử là đại ân nhân của ta, cũng là đại ân nhân của huynh ấy… Ta vốn, ta vốn là không có mặt mũi đi gặp công tử nữa, nhưng nếu không có Tô tam công tử hỗ trợ, chuyện của ta lại vô pháp hoàn thành…”
Dừng một chút, vuốt ve qua lại môi của đầu người kia, si ngốc nói “Ta là một người số khổ. Mẫu thân ta mất sớm, cha ta lại vô tình vô nghĩa, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, khó có được một thời nửa khắc hài lòng… Thật vất vả mới quen được huynh ấy, một lòng chỉ ngóng trông có thể ở bên huynh ấy sống qua những ngày thần tiên quyến lữ… Ai ngờ huynh ấy lại bị kẻ gian hãm hại, đầu với thân thể hai nơi… Ta… ta…”
Nói liền hai chữ ‘Ta’, rốt cuộc không thể nói thêm, chỉ là nghẹn ngào ôm chặt đầu nam tử.
Tô Vọng Ngôn hơi suy tư, nói “Phu nhân tìm Tô tam công tử, là muốn nhờ hắn giúp ngươi báo thù?”
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn Tô Vọng Ngôn, lắc đầu, buồn vô cớ nói: “Ta tìm Tô tam công tử, là vì xin hắn đi cầu một người khác giúp ta.”
Tô Vọng Ngôn hỏi nghi hoặc “Cầu người? Phu nhân muốn cầu ai? Vì sao không thể tự đi? Ngươi tìm Tô tam công tử mười năm., nếu dùng mười năm đó đi tìm người khác hỗ trợ, bây giờ không chừng đại thù đã sớm báo rồi.”
Lăng Tiêu cười khổ nói “Thiên hạ tuy nhiều tài ba dị sĩ, nhưng người có thể giúp ta, chỉ có một. Mà người này lại là ý chí sắt đá nhất! Mấy năm nay, ta biện pháp gì cũng dùng hết rồi, mọi cách năn nỉ, nhưng đến gặp mặt người đó cũng không làm được. Aii, trừ phi Tô tam công tử đứng ra cầu người đó, bằng không người nọ quyết sẽ không giúp ta.”
Nói đến đây, lại không nhịn được buồn bã, lẩm bẩm “Hôm nay nói những lời này cũng vô dụng rồi, hai mươi năm, ta đã không báo được thù, cũng không tìm được Tô tam công tử, chuyện này, sợ là vĩnh viễn không có ngày chấm dứt…”
Tô Vọng Ngôn nghe nàng ngữ ý đau khổ, đầy mặt một vẻ bi thương, cũng không khỏi khổ sở thay nàng. Nhưng vừa cúi xuống, ánh mắt liền rơi vào cái đầu người dính máu, không khỏi một trận kinh hồn táng đảm. Suy tư trong chốc lát, liền nói châm chước “Phu nhân có từng nghĩ tới, dù là ngươi tìm được Tô tam công tử, hắn cũng chưa chắc đồng ý giúp ngươi đi cầu vị cao nhân kia?”
Lăng Tiêu thần tình cô đơn, cười hiu quạnh “Những lời đại công tử nói ta làm sao lại chưa từng nghĩ tới? Chỉ là hiện tại ta ngay cả Tô tam công tử thân ở nơi nào cũng không biết, đến cơ hội mở miệng cầu hắn cũng không có, thì đâu nói được chuyện sau đó? Hơn nữa, ta và Tô tam công tử là bạn cũ, hai mươi năm trước có một sự kiện lớn, chính là hắn giúp ta hoàn thành. Chỉ cần có thể thấy được hắn, nói ra sự tình, Tô tam công tử chưa biết chừng sẽ chịu giúp ta lần nữa —— về phần sự tình có thành hay không… đành phải xem ý trời!”
Tô Vọng Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi hỏi “Phu nhân, nếu ta nhìn thấy Tô tam công tử, nên nhắc tới ngươi thế nào với hắn?”
Ánh mắt Lăng Tiêu sáng lên, không nói một lời, đứng dậy đi nhanh vào buồng trong. Sau một lúc lâu, cầm ra một cuộn tranh, trên mặt đầy vẻ mong đợi —— trong nháy mắt, như thể trẻ ra mười tuổi, lại nhớ tới dáng dấp lúc đứng ở trước cửa Tô gia lần đầu tiên.
Nàng dùng hai tay đem cuộn tranh tới trước mặt Tô Vọng Ngôn, đến thanh âm cũng không ngừng run “Tô đại công tử nếu thấy hắn, xin hãy giao bức họa này cho hắn, nói là, của cố nhân Lăng Tiêu đưa, hắn sẽ minh bạch.”
“Vậy trên bức tranh đó là gì?”
Vi Trường Ca rót một chén trà, mang theo vẻ hăng hái hỏi.
“Là một bức tranh ‘Hình Thiên vũ kiền thích’.”*
Tô Vọng Ngôn đoạt lấy chén trà trong tay y, uống một hơi cạn sạch, rồi mới tủm tỉm cười trả lời.
Vi Trường Ca cũng không tức giận, lại rót một chén nữa đưa cho cậu. Hỏi “Hình Thiên?”
Tô Vọng Ngôn tiếp nhận trà, gật đầu, tiện đà lộ ra vẻ có chút mê hoặc, nói “Trên bức tranh Hình Thiên đó còn đề một câu thơ ——
Hằng Nga ứng hối thâu linh dược
Bích hải thanh thiên dạ dạ tâm.”
(Thơ của Lý Thương Ẩn
Dịch nghĩa:
Hằng Nga hối hận trót trộm linh dược
Trên trời cao lạnh lẽo hết đêm này qua đêm khác) *
Vi Trường Ca ngẩn ra, hơi chau mày, nói “Hình Thiên đoạn thủ nhi vũ, Hằng Nga thiết dược bôn nguyệt, đó là hai truyền thuyết không liên quan tới nhau, sao lại dính dáng gì ở đây?” Thì thào niệm câu kia hai lần, lắc đầu nói “Thật là kỳ quái, Lăng Tiêu đề một câu thơ như thế trên bức tranh, là có ý gì? Ngươi có hỏi nàng không?”
Tô Vọng Ngôn nói “Ta đáp ứng với Lăng Tiêu, nhất định phải giao tận tay bức tranh cho Tô tam công tử, vậy nên lúc ta xem được, thân đã ở Lạc Dương rồi, chính là hỏi cũng không có cơ hội nữa…”
Lặng lẽ trong chốc lát, nhẹ giọng nói “Ngày đó lúc ta đi rất xa rồi, quay đầu lại, nàng vẫn còn đứng ở cửa nhìn ta —— tuy rằng ta đáp ứng với nàng một khi sự tình ra đầu ra đuôi thì liền thông báo với nàng, nhưng nàng vẫn lo lắng… Sáng sớm hôm đó, trời lạnh như vậy, một mình nàng, cô đơn đứng ở trên sơn đạo, tuy rằng ta không biết trong lòng nàng có chuyện gì,nhưng vẫn không nhịn được thấy khổ sở thay nàng…”
“Tô tam công tử mà nàng nói, thật sự là vị tam thúc kia của ngươi sao?”
“Sau khi ta về nhà, tìm một cơ hội nói chuyện này cho Tam thúc. Nói từ chuyện mười năm trước lần đầu tiên nữ nhân tới Tô gia, cho đến lần này gặp nàng ở Cẩm thành. Tam thúc liền bảo ta mở bức tranh ra, nói cho hắn trên bức tranh vẽ gì —— lúc này ta mới nhìn đến bức tranh Hình Thiên và câu thơ kia —— khi đó biểu tình của Tam thúc, như là minh bạch cái gì, ta liền hỏi hắn: ‘Tam thúc, Lăng phu nhân nhờ đưa bức họa và câu thơ này tới, không biết là có ý gì?’ Tam thúc không trả lời, nhưng hỏi lại ta, sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, oán tăng hội, cầu không được, ngũ âm thịnh, ngươi nói trong Nhân sinh bát khổ* đó thì cái gì là khổ nhất. Ta nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chỉ nói ‘Mỗi người vừa sinh ra từ trong bụng mẹ, liền đều ở trong bát khổ, loại khổ sở này, không đồng dạng dày vò người ta khó chịu. Nếu phải nói ra một điều khổ nhất, có lẽ là cầu không được?’”
Vi Trường Ca cười nhẹ, tiếp lời “Cầu không được mặc dù khổ, nhưng có đôi khi, cầu được rồi, cũng không chắc là chuyện may mắn.”
Tô Vọng Ngôn liếc y, cười “Ngữ khí này của ngươi cũng không khác Tam thúc là mấy —— ngày đó ta trả lời như thế, Tam thúc cũng cười cười, nói ‘Đúng vậy, người sống trên đời, trằn trọc bôn ba, hơn phân nửa đều là vì cầu không được mà khổ, lại không biết rằng, có đôi khi cầu được rồi, lại là một loại khổ cảnh khác.’”
“Ta đợi rồi đợi tiếp, nhưng hắn không nói gì thêm, ta nhịn không được, đành phải hỏi hắn ‘Lăng Tiêu nói thiên hạ chỉ có một người có thể giúp nàng, nàng nói, rốt cuộc là ai’ Tam thúc nghe xong, đột nhiên thu lại tiếu ý, như là bị câu nói của ta dẫn ra tâm sự gì đó, hơn nửa ngày, chỉ là ngơ ngác nhìn bầu trời trăng sáng tới xuất thần…”
Tô Vọng Ngôn nói đến đây, dừng dừng, giải thích “Tuy ta biết Tam thúc không nhìn thấy, nhưng con mắt hắn đẹp như vậy, ta liền không nhịn được mà nghĩ, mắt hắn, là đang nhìn ánh trăng…”
“Ta cứ nhìn mắt hắn, hắn lại đột nhiên hỏi ta ‘Hôm nay là rằm, ánh trăng có đẹp không?’ Ta lại càng hoảng sợ, vội nói ‘Đẹp cực kì’. Tam thúc liền cười cười, nói‘Thanh phong minh nguyệt dao tương tư —— đại để từ cổ chí kim, trăng sáng là vật tương tư nhất nhỉ? Bất quá trên đời này có một người, so với trăng sáng còn xinh đẹp, còn khiến người ta tương tư hơn…’ Ta không hiểu vì sao hắn lại nói tới câu này, đang ngẩn người, liền nghe hắn nói ‘Tên của nàng, cũng gọi là Tương Tư.’”
Vi Trường ca ‘A’ lên một tiếng: “Ta biết rồi ——”
Tô Vọng Ngôn nhìn y cười.
Hai miệng một lời nói ra ba chữ “Nguyệt Tương Tư!”
Dứt lời nhìn nhau cười to.
Tô Vọng Ngôn nói “Nguyệt Tương Tư là chủ nhân của Huyễn Cảnh nơi Điền Bắc, trong chốn giang hồ đều nói là nàng thông hiểu các loại kỳ môn dị thuật, có thể câu thông âm u, chính là kỳ nữ tử đệ nhất thiên hạ. Thậm chí có người nói, nàng có khả năng cải tử hoàn sinh! Có người nói năm xưa Nguyệt Tương Tư cũng không phải là lãnh tình lãnh diện như hôm nay, chỉ là sau không biết vì nguyên nhân gì, lẩn tránh thế tục, lúc này mới ẩn cư tại trong Huyễn Cảnh, không hỏi thế sự.”
“Lúc đó nghe Tam thúc nói tới đây, ta cũng lên tiếng ‘A, cháu biết rồi! Người Lăng Tiêu muốn tìm là Nguyệt Tương Tư!’, Tam thúc tuy cười cười, nhưng tiếu ý vô hạn tịch liêu… Hắn nói ‘Lăng Tiêu nói không sai, thiên hạ duy nhất có thể giúp nàng, chỉ có Nguyệt Tương Tư mà thôi.’. Ta nhìn sắc mặt hắn một chút, do dự hồi lâu, mới nhỏ giọng hỏi ‘Tam thúc, Lăng phu nhân nói ‘Giản tẫn hàn chi’ Tô tam công tử, là thúc sao?’, hắn nghe ta nói xong, chỉ cười nhạt nói ‘Có đúng hay không lại có quan hệ gì? Dù sao hôm nay trên đời đã sớm không có cái người tên là Tô Ý nữa.’”
Tô Vọng Ngôn nói “Ta vẫn không biết nên nói gì cho tốt, nhưng Tam thúc quay đầu lại nhìn ta, hỏi ta ‘Vọng Ngôn, cháu muốn giúp nàng, có đúng không?’, ta nói: ‘Vị Lăng phu nhân này xem ra cũng là một người đáng thương…’, hắn đồng ý, cúi đầu suy ngẫm hồi lâu rồi nói ‘Tỳ khí tương tư, là mãnh liệt nhất, những năm gần đây, nàng ly quần tác cư, đoán chừng là bởi vì không vượt qua được chuyện năm xưa. Hôm nay coi như là Tô Ý tự mình tới Huyễn Cảnh, cũng không biết nàng có gặp hay không…’. Ta lại hỏi ‘Chuyện của Lăng Tiêu nên làm thế nào bây giờ?’, hắn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên tự nhủ nói ‘Tầng thứ ba kiếm các có một thanh đoạn kiếm, vốn nên là hai thước bảy tấc, nhưng gãy ở chỗ một thước hai tấc, trên thân kiếm, có khắc hai chữ thu thủy, đó chính là Thu Thủy kiếm năm xưa Tô tam công tử sử dụng, nếu cầm Thu Thủy tới tìm Nguyệt Tương Tư, có khi sẽ có vài phần cơ hội.’, nói đến đây lại thở dài ‘Chỉ tiếc kiếm các trọng địa, không được tự tiện vào. Nếu sau này cháu ở trong kiếm các nhìn thấy, nghĩ thú vị, đừng ngại nhìn thêm vài lần.’”
Vi Trường Ca cười nói “Tam thúc ngươi nói vậy, chẳng phải nói rõ bảo ngươi đi kiếm các trộm kiếm sao?”
Tô Vọng Ngôn mỉm cười, cúi đầu nhìn một chút Thu Thủy kiếm trên đùi, nói “Tam thúc biết ta muốn giúp Lăng Tiêu, cho nên mới cố ý nói như vậy. Hắn là muốn ta giao Thu Thủy cho Lăng Tiêu, hắn tuy rằng không thể tự đi giúp nàng, nhưng chỉ cần có thanh kiếm này làm tín vật, Lăng Tiêu cũng có thể cầu Nguyệt Tương Tư tương trợ rồi —— lại nói tiếp, từ nhỏ đến lớn, mặc kệ ta muốn gì, làm gì, chỉ cần Tam thúc biết, không có chuyện không giúp ta đạt thành tâm nguyện! Tam thúc đối với ta, quả nhiên là rất tốt…”
Vi Trường Ca hơi gật đầu, nhớ tới mấy người ở ngoài Cẩm thành kia, nói “Không biết mấy người đêm đó ngươi thấy ngoài Cẩm thành rốt cuộc có lai lịch gì?”
Tô Vọng Ngôn chần chờ nói: “Mấy người đó cử chỉ ngôn ngữ đều có chút cổ quái, nghe bọn họ xưng hô với nhau, gọi cái gì mà ‘Vong thế cô nương’, ‘Vương gia tiên sinh’, đều không phải người bình thường xưng hô. Cuối cùng ta nghĩ, mấy người đó… hình như không giống người, ngược lại có chút như là yêu mị tinh quái.”
Vi Trường Ca không khỏi cười: “Nga?”
Tô Vọng Ngôn liếc y, nói “Buổi tối hôm đó, thanh niên kia vừa vào rừng, liền có một loại hương khí. Lúc đó ta chỉ cảm thấy loại hương khí này rất quen, nhưng nhất thời không nghĩ ra rốt cuộc là hương gì. Thế nhưng sau đó, ta ở chỗ Lăng Tiêu, lại ngửi thấy hương này.”
“Nga? Là hương gì?”
“Trúc hương.”
“Trúc hương?” Vi Trường Ca nhướn mày “Ý ngươi là?”
“Lúc ta và Lăng Tiêu nói chuyện, từng lưu ý tới ngoài cửa có trồng một bụi trúc.” Tô Vọng Ngôn ngừng một lúc, hiếm khi lại có vẻ do dự, lúc này mới nói tiếp “Nàng kia gọi thanh niên nhân là ‘Vương gia tiên sinh’…”
Vi Trường Ca bình tĩnh nhìn cậu một lát, trầm ngâm: “《 Tấn thư 》ghi chép, cuộc đời Vương Huy Chi yêu trúc, từng tới ở nhờ nhà bạn, lệnh trồng trúc, có người hỏi vì sao, Huy Chi nhưng chỉ khiếu vịnh trúc, viết rằng, ‘hà khả nhất nhật vô thử quân’ (Làm sao có thể một ngày thiếu người này được?)—— ngươi là muốn nói, vị ‘Vương gia tiên sinh’ đó là ‘thử quân’?” (thử là này, ấy, quân là từ để tôn xưng với người khác, ‘thử quân’ trong trường hợp này là trúc)
Tô Vọng Ngôn nhìn y, nhưng không trả lời.
Vi Trường Ca suy nghĩ một chút, “Vậy ‘Vong thế cô nương’ kia là gì?”
Tô Vọng Ngôn hỏi ngược lại “Nhất bôi vong thế, thất oản sinh phong, ngươi nói là cái gì?”
Vi Trường Ca cúi đầu nhìn trên bàn một chút, cười khổ “Ngươi cũng đừng nói với ta, ‘Vong thế cô nương kia là một ly trà.”
(Nhất bôi vong thế = một chén quên đời. Thất oản sinh phong = bảy bát sinh gió, xuất xứ từ 《 ẩm trà thi 》, uống xong bảy chén, thấy hai bên nách (=)) ) phất phơ mát mẻ. Hai câu này để hình dung trà ngon)
Vậy mà Tô Vọng Ngôn thực sự gật đầu.
Vi Trường Ca sửng sốt, nhất thời quên cả nói.
Liền nghe Tô Vọng Ngôn chăm chăm chú chú nói: “Dù cho không phải là trà, thì cũng là chén trà, bát trà, ấm trà, cây trà gì đó.”
Vi Trường Ca nghe cậu nói tới đây, rốt cuộc không nhịn được cười ha hả “Vương gia tiên sinh, Vong thế cô nương, một người là trúc, một người là trà, thật sự là tuyệt phối!”
Tô Vọng Ngôn trầm mặt, lớn tiếng nạt “Có cái gì buồn cười? Người có tinh phách, vật có tinh hồn, từ xưa đến nay, có bao nhiêu ví dụ mộc thạch tử vật biến ảo thành quái, có cái gì kỳ lạ đâu!?”
Vi Trường Ca cũng không thèm để ý, vẫn cười như trước “Chỉ là, một ly trà cũng có thể thành yêu quái thì cũng hơi quá vô căn cứ chút. Nói vậy, cái vị Thạch huynh thích chơi cờ kia, có phải là một cái bàn cờ đá không đây…”
Tô Vọng Ngôn cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì, đầy vẻ khinh thường.
Vi Trường Ca tâm niệm khẽ động, nhẹ nhàng ‘A’ một tiếng, nói “Ngươi tìm được cái vị Tam nương mà họ nói kia chưa?”
Tô Vọng Ngôn vẫn chỉ không đáp.
Vi Trường Ca len lén liếc cậu một cái, tự lẩm bẩm “Không có sao? Vậy kỳ quái nha! Địa điểm người ta cũng nói rõ ràng rồi, không đi thăm dò, thực sự không giống thái độ làm người của Tô đại công tử a?”
Tô Vọng Ngôn buồn cười, tươi tỉnh trở lại.
Vi Trường Ca cũng cười theo “Được rồi được rồi, mau nói cho ta biết đi! Tam nương kia, rốt cuộc là ai?”
Tô Vọng Ngôn thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói “Người chết.”
Vi Trường Ca giật mình.
Tô Vọng Ngôn nói: “Ngày dó ta từ chỗ Lăng Tiêu đi ra chuẩn bị chạy về Lạc Dương, nhưng sự tình thực sự quá mức ly kỳ, như là một giấc mộng trưa hè, vừa thức tỉnh một cái, phân không rõ thật giả. Ta nghĩ tới nghĩ lui, lúc thì nghĩ đó là sự thực, lúc thì lại nghi ngờ là đang nằm mơ, trăm mối không được tháo gỡ, vậy nên lại quay lại.
Ta ở phụ cận tìm một vòng, quả nhiên y như Lăng Tiêu nói, chu vi vài dặm không có nhà nào khác. Lại ở gần đó hỏi thăm, cũng không ai gặp qua ba người cùng dáng dấp. Ta không tìm được mấy người đó, đành phải đổi cách khác. Cũng may ta còn nhớ rõ đêm đó, vị Vương gia tiên sinh kia nói mình không nhớ đường, Vong thế cô nương trả lời hắn, nhà của Tam nương là ở lối rẽ thứ nhất bên trái của Hồi Mâu đình, trước cửa có ba gốc cây liễu. Hồi Mâu đình kia có thật, vì vậy ta liền theo như lời nàng nói, tìm tới cửa.”
Ngừng một lúc, thản nhiên nói “Nơi đó, là một bãi tha ma. Có một phần mộ đơn độc phía trước có ba cây liễu, chủ nhân là một kỹ nữ tên Chu tam nương.”
Vi Trường Ca không khỏi há hốc miệng, nhưng không nói gì, một lát sau nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nhíu mày nói “Ta vẫn thấy có chút sai… Có khi nào là có người cố ý giả trang yêu mị, thiết lập cái bẫy, muốn dụ ngươi mắc câu?”
Tô Vọng Ngôn gật đầu nói “Lúc đầu, ta cũng có chút hoài nghi, sự tình quá trùng hợp, cảm thấy tâm lý không ổn định. Nhưng tiến trình sau đó, lại thực sự không giống như có chuyện như vậy.”
Vừa hồi tưởng, vừa chậm rãi nói “Lúc ta tới đó, chỉ nhìn thấy mộ hoang không ai coi sóc. Tìm hơn nửa ngày, mới ở đáy dốc tìm thấy ba gốc liễu. Bên cạnh đó quả nhiên có một mộ phần, xem ra cũng đã nhiều năm, mồ đã sụp đổ phân nửa, bên trên mọc đầy cỏ dại, tựa hồ lâu rồi không ai tế tự. Nhưng ở trên không có bia mộ, cũng không đánh dấu, nhìn không ra là mộ của ai.
Ta ở Cẩm thành hỏi thăm chung quanh, đều nói nơi đó gọi là sườn núi Diêm Vương, chôn toàn là những người qua đường nghèo khó chán nản chết tha thương, nếu không, thì cũng là khất cái hoặc kỹ nữ.Nhưng mỗi khi ta hỏi dưới ba cây liễu chôn ai, thì không ai nói tới. Ta đoán có hỏi nữa cũng không ra kết quả, vậy nên chuẩn bị ở lại Cẩm thành thêm một đêm, sáng sớm hôm sau về Lạc Dương.
Không ngờ tới, ta ở trong tửu lâu, lại đụng phải những ‘tài tử danh sĩ’ cũng từng gặp ở thưởng hoa thi hội lôi kéo ta cùng uống rượu. Trong tiệc mọi người thiên nam hải bắc khoe khoang một trận, dần dần nói tới phong lưu vận sự của mỗi người. Trong đó có một người, cảm khái hàng vạn hàng nghìn nói tới một cuộc gặp gỡ ba mươi năm trước ở Cẩm thành, nói là năm xưa hắn làm phụ tá ở Mộ phủ, trong thời gian đó giao hảo cùng một kỹ nữ, hai người có rất nhiều lời ước thệ dưới trăng trước hoa. Lau đó hắn lên kinh mưu chức, bất đắc dĩ phải bỏ lại đối phương, ba năm sau trở về, giai nhân cũng đã hương tiêu ngọc vẫn.”
Tô Vọng Ngôn nói tới đây thì chậm lại tốc độ “Người nọ nói, hắn không ngờ tới một lần từ biệt lại thành vĩnh biệt, trong lúc thương tâm, ở trước mộ đối phương trồng ba cây liễu, lấy đó để gửi niềm thương nhớ.”
Vi Trường Ca nhíu mày, không nói gì.
Tô Vọng Ngôn nói “Ta nghe đến đó, nghĩ tới ba cây liễu trước mộ Tam nương, liền thuận miệng hỏi hắn có phải nàng kia được mai táng ở sườn núi Diêm Vương hay không. Người nọ hỏi lại ta ‘Sườn núi Diêm Vương là nơi nào? Ta chỉ biết đó là một bãi tha ma ngoài thành, gọi là Hồi Mâu đình.’ —— sườn núi Diêm Vương là tên mấy năm nay mới đặt, trước đây nơi đó chỉ gọi là Hồi Mâu đình, hắn nhiều năm không tới Cẩm thành, vậy nên không biết Hồi Mâu đình đã cải danh thành sườn núi Diêm Vương. Vì vậy ta lập tức hỏi hắn nàng kia tên gọi là gì, hắn mặc dù thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn trả lời ta, nàng kia tên Chu Y Y, người ngoài đều gọi là Chu tam nương!”
“Lời nói một phía, không đủ căn cứ. Ngươi đã tra qua chưa?”
Trong mắt Tô Vọng Ngôn xẹt qua một vẻ tiếc hận “Ta đã tra rồi, ba mươi năm trước, giáo phường Cẩm thành đích xác đã từng có một Chu tam nương tử. Chu tam nương tử tên là Y Y, từng là ca kỹ hồng cực một thời (rất thành công) ở Cẩm thành. Chu Y Y đó yêu phải một người đọc sách, vào thời gian thành công nhất lại đóng cửa từ chối tiếp khách, xuất ra tất cả tiền tích góp để người nọ lên kinh cầu quan. Đối phương được chức quan xong, nhưng lại gửi về một phong thư tuyệt giao. Chu Y Y vừa nghèo vừa bệnh, một hồi giận dữ, không bao lâu thì chết. Tất cả tiền tích cóp nàng đều cho đối phương, sau đó thậm chí không đặt mua nổi một cỗ quan tài. Mấy tỷ muội thường ngày nhớ tình cũ, góp tiền mời một đạo sĩ cho nàng, một cái chiếu rách, táng qua loa ở sườn núi Diêm Vương ngoài thành.
Ta còn tìm được một lão nhạc công, chính là người quen cũ của Chu Y Y. Theo như lời ông nói, sau khi Chu Y Y mất ba năm, người đọc sách kia phạm tội bị cách chức, lại nhớ tới Cẩm thành. Chu tam nương tử sinh tiền hào sảng hiếu khách, cũng có chút danh hiệp nghĩa, có hơn hai mươi thiếu niên đường phố từng nhận ân huệ của nàng, quyết tâm báo thù cho nàng, đem người đọc sách đó trói tới trước mộ phần Tam nương, muốn giết hắn tế phần. Người đọc sách kia sợ đến tè ra quần, ở trước một Chu Y Y gào khóc một ngày, vừa làm thơ, vừa làm văn tế, còn trồng ba cây liễu, phát thệ vĩnh viễn không cưới ai, lúc này mới được thả đi. Nhạc công kia nói, sau đó hắn tới tế bái Chu Y Y vài lần, ba cây liễu đó cũng lớn thành như vậy, xa xa có thể thấy.”
Một hơi nói xong, nhìn về phía Vi Trường Ca.
Vi Trường Ca yên lặng, chốc lát mới nói “Một người nói là hồng nhan bạc mệnh đa tình công tử, một người nói là si tâm nữ tử gặp phải người xấu —— ai có thể nghĩ tới, hai cố sự lại nói tới cùng một việc?”
“Trượng nghĩa mỗi tại đồ cẩu bối, phụ tâm đô thị độc thư nhân.” Tô Vọng Ngôn cười lạnh “Cố sự đó nói đến ở nơi ‘danh sĩ’ dĩ nhiên là hoàn toàn bất đồng rồi. Ta vốn nghi ngờ tất cả đều là Lăng Tiêu bố trí, nhưng ngày đó nếu không nổi hứng quay ngược lại Cẩm thành, chẳng phải sẽ không gặp ‘danh sĩ’ kia sao? Vậy sự an bài của nàng chẳng phải là công toi?”
Vi Trường Ca chỉ cười, ngẩng đầu nói: “Thôi được, lục hợp chi ngoại, tạm gác lại. Dù là thật sự có yêu mị tinh quái, cũng không liên quan tới chúng ta!” Cười cười, lại tiếp “Ta chỉ là không rõ, cái câu ‘Hằng Nga ứng hối thâu linh dược’ trên bức tranh Hình Thiên đó là có ý gì?”
Tô Vọng Ngôn hơi gật đầu, chợt than thở “Ta đang suy nghĩ, không biết rốt cuộc Lăng Tiêu có oan khuất gì, vì sao trong thiên hạ chỉ có Nguyệt Tương Tư có thể giúp nàng? Còn có cái đầu người kia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Nhớ tới tình cảnh lúc đó, trong lòng không khỏi hơi chấn động, khi đó chỉ thấy một loại cảm giác lạnh buốt lặng yên không tiếng động dâng lên trong lòng, không khỏi giơ tay ra cầm lấy chén, nhấp một ngụm trà.
Vi Trường Ca hai tay ôm ngực, trầm ngâm “Lăng Tiêu này, có chút cổ quái.”
Ra dấu để ngăn Tô Vọng Ngôn nói, rồi tiếp “Từ đầu tới cuối, nàng chỉ nói có huyết hải thâm thù, đau tận xương cốt, nhưng không chịu nói rốt cuộc là oan gì, thù gì. Trượng phu của nàng nếu bị người ta làm hại, giết cừu nhân báo thù là đúng, trong chốn giang hồ còn nhiều người lấy tiền giúp người tiêu tai, cũng có nhiều hiệp khách bênh vực kẻ yếu, vì sao cứ phải cầu Nguyệt Tương Tư?”
Vi Trường Ca trầm trọng thêm ngữ khí “Còn có đầu người kia —— vùng Mân Chiết xác thực có hương liệu bí phương có thể chống phân hủy, Tương Nam cũng có lời đồn vẫn có cản thi. Nhưng cản thi chỉ giới hạn trong vòng Tương cảnh, nếu đi xuống tiếp, hành trình có dài cũng không quá hai tháng, về phần đây là hương liệu, hay là bí phương, cũng không quá có thể dưới tình huống hoàn toàn phong kín duy trì thi thể dăm ba năm không hỏng. Nếu Lăng Tiêu không nói sai, thì trượng phu của nàng đã qua đời hai mươi năm rồi! Một người chết từ hai mươi năm trước, đến nay đầu vẫn còn rất sống động, thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi! Quỷ dị như vậy, nhưng nàng chỉ nói là ‘oan khuất quá mức, tinh hồn không tiêu tán’ —— như là cho có lệ, ắt là có chỗ không muốn cho ai biết.”
(cản thi: đưa tiễn xác chết, là một pháp thuật trong truyền thuyết có thể khu động thi thể đi lại)
Nhấp một ngụm trà, nói như đinh đóng cột “Nói chung ta nghĩ, Lăng phu nhân này nhất định có vấn đề.”
To Vộng Ngôn ngớ người ra, nói “Ngươi nói tuy không sai, nhưng trong lòng mỗi người đều có bí mật, đều có một vài chuyện không muốn nói ra, có lẽ là nàng không muốn nói, hoặc là, thật sự không thể nói.”
Vi Trường Ca cũng không tranh cãi với cậu, cười cười “Mặc kệ thế nào, chúng ta tới Cẩm thành rồi, giao Thu Thủy kiếm vào tay Lăng Tiêu, việc này thế là xong —— ngô, chúng ta hiện tại không quay về Lạc Dương được, cũng không thể về Thiên Hạ bảo, thẳng thắn tìm một chỗ qua mùa đông rồi mới trở lại đi?! Lúc khí trời ấm áp luôn dễ nói chuyện hơn, nói không chừng, cha ngươi chỉ phạt ngươi quỳ trước mặt tổ tông ba ngày là vô sự!”
Tô Vọng Ngôn giật mình, cúi đầu cười nhạt, dựa vào thành xe, lười biếng nhắm hai mắt lại.
Bên ngoài, cổ thụ cành khô bị tuyết đọng ép cong xuống dần dần lùi về phía sau, tiếng vung roi thanh thúy, mã xa đang phi nhanh về hướng Cẩm thành mùa đông.
“…Vi Trường Ca.”
“Sao?”
“Nếu ngươi từng thấy dáng vẻ thương tâm của nàng, nhất định cũng…”
Không biết qua bao lâu, lời thì thào mang theo than vãn của Tô Vọng Ngôn vang lên, rồi lại tiêu thất không thể nghe thấy trong tiếng thở dài.
***
Chú thích hơi bị dài :”>
* Hình Thiên đoạn thủ nhi vũ
Trong thần thoại Trung Quốc cổ đại có một nhân vật gọi là Hình Thiên, là chiến thần thời thượng cổ thần tiên, dân tộc Hoa Hạ. Theo《 sơn hải kinh · hải ngoại tây kinh 》ghi chép: “Hình Thiên cùng thiên đế tranh thần, đế đoạn kỳ thủ, táng ở Thường Dương chi sơn. Hinh Thiên dĩ nhũ vi mục, dĩ tề vi khẩu, thao kiền thích dĩ vũ.” Tức là: Hình Thiên cùng thiên đế đấu đá tranh thiên hạ, thiên đế cắt đầu Hình Thiên. Hình Thiên sờ mãi không thấy đầu, tìm kiếm khắp nơi. Thiên đế sợ Hình Thiên tìm được đầu, khôi phục nguyên thân, vậy nên giơ bảo kiếm bổ xuống Thường Dương sơn chém thành hai nửa, đầu Hình Thiên nhanh như chớp rơi vào trong núi, Thường Dương sơn lại khép lại, mai táng đầu Hình Thiên ở sâu bên trong. Hình Thiên biết đầu đã mất, vẫn hiên ngang lẫm liệt. Hắn thân trên xích lõa, coi vú là mắt, rốn là miệng, một tay cầm lá chắn (kiền) một tay cầm rìu (thích), mạnh mẽ huy vũ. Vậy nên mới có câu “Hình Thiên vũ kiền thích” hay câu “Hình Thiên đoạn thủ nhi vũ”. Thiên đế sợ run, không dám hạ độc thủ với Hình Thiên nữa, lén lút xoay chuyển trời đất đình chiến. Hình Thiên, tượng trưng cho một loại tinh thần: vĩnh viễn không thỏa hiệp!
* Hằng Nga thiết dược bôn nguyệt
Theo một phiên bản thì Hằng Nga và chồng của mình là Hậu Nghệ đã từng là những vị thần bất tử sống trên thượng giới. Một ngày kia, mười người con trai của Ngọc Hoàng biến thành mười mặt trời, làm cho mặt đất trở nên nóng bỏng và khô cằn. Thất bại trong việc ra lệnh cho các con mình ngừng phá hủy mặt đất, Ngọc Hoàng triệu Hậu Nghệ đến cứu giúp. Hậu Nghệ, bằng tài bắn cung của mình, đã bắn hạ chín mặt trời, chỉ để lại một người con trai của Ngọc Hoàng làm mặt trời. Ngọc Hoàng rõ ràng là không vui mừng gì với giải pháp của Hậu Nghệ trong việc cứu mặt đất và các sinh linh trên đó: chín con trai của ông đã chết. Như là một sự trừng phạt, Ngọc Hoàng đày Hậu Nghệ và Hằng Nga xuống hạ giới để sống cuộc sống của con người.
Cảm nhận thấy Hằng Nga rất đau khổ vì bị mất khả năng bất tử, Hậu Nghệ quyết định lên đường đi tìm thuốc trường sinh trong một cuộc hành trình dài và đầy gian khổ, nguy hiểm để hai người có thể trở lại cuộc sống bất tử. Vào cuối cuộc hành trình, Hậu Nghệ đã gặp được Tây Vương Mẫu. Tây Vương Mẫu đồng ý cho Hậu Nghệ một viên thuốc, nhưng dặn rằng mỗi người chỉ cần nửa viên để trở thành bất tử.
Hậu Nghệ mang viên thuốc về nhà và cất nó trong một cái hộp. Hậu Nghệ dặn Hằng Nga không được mở chiếc hộp và sau đó rời khỏi nhà trong một khoảng thời gian. Hằng Nga trở thành người tò mò: Nàng mở chiếc hộp và nhìn thấy viên thuốc ngay khi Hậu Nghệ quay lại nhà. Sợ rằng Hậu Nghệ có thể nhìn thấy mình đang lục lọi chiếc hộp, nên vô tình Hằng Nga đã nuốt chửng viên thuốc. Ngay lập tức Hằng Nga bay lên trời do thuốc quá mạnh. Mặc dù Hậu Nghệ muốn bắn Hằng Nga để tránh không cho nàng bị lơ lửng trên bầu trời, nhưng chàng không thể nhằm mũi tên vào nàng. Hằng Nga cứ bay lên mãi cho đến khi hạ xuống được mặt trăng.
Còn câu thơ
Hằng Nga ứng hối thâu linh dược
Bích hải thanh thiên dạ dạ tâm.
Câu thơ mượn việc Hằng Nga bay lên mặt trăng để miêu tả cảm giác thân tại cô tịch. Thân bị vây trong hiện thực hắc ám vẩn đục, truy cầu thoát khỏi trần tục, truy cầu một cảnh giới cao thượng, mà kết quả thường là rơi vào hoàn cảnh càng cô độc hơn. Còn về ý nghĩa của câu này trên tranh của Lăng Tiêu, cứ đọc khắc rõ : D
*Bát khổ:
1. Sinh khổ: Mỗi người đều có nổi khổ lúc sinh ra, chẳng qua là quên rồi
2. Lão khổ: Nỗi khổ lúc già đi, thể xác và tinh thần suy yếu, hư hỏng
3. Bệnh khổ: Nổi khổ lúc bị bệnh, đau đớn
4. Tử khổ: Thọ mệnh hưởng hết, chết bệnh, hoặc là thiên tai nhân họa chúng duyên bức bách mà chết
5. Ái biệt ly khổ: Nỗi khổ khi không thể ở bên người yêu thương
6. Oán tăng hội khổ: oan gia ngõ hẹp, mỗi người không có cách nào tránh xa oan gia, kẻ thù, lúc nào cũng phải gặp mặt, cái này gọi là oán tăng sẽ khổ.
7. Cầu bất đắc khổ: Ham muốn thứ gì đó, dùng đủ loại biện pháp thủ đoạn nhưng không chiếm được, là nỗi khổ khi cầu không được.
8. Ngũ âm thịnh khổ: Ngũ âm là sắc, thụ, tưởng, hành, thức, là năm loại yếu tố cấu thành nhân thân, các loại thống khổ trong nhân sinh, đều là do năm yếu tố cấu thành nhân thân này mà tới, vậy nên nói ngũ âm thịnh khổ, là một trong bát khổ
Tô Vọng Ngôn cảm xúc phập phồng, nhưng trên mặt không chút giấu diếm, cũng cười nói: “Hóa ra là phu nhân… Lâu rồi không gặp, phu nhân vẫn khỏe chứ.”
Nữ nhân kia trầm mặc hồi lâu, mỉm cười buồn bã “Hóa ra Tô đại công tử vẫn còn nhớ ta.”
Một câu nói vô cùng đơn giản, như là đang trả lời Tô Vọng Ngôn, lại như độc thoại, ngữ khí mặc dù đạm, nhưng có rất nhiều cảm khái, rất nhiều trăn trở, rất nhiều điêu tàn… đều hòa trong một câu nói ngắn ngủi đó, nghe vào tai, lập tức như có kinh đào hải lãng.
Trong lúc nhất thời, Tô Vọng Ngôn cũng không nói nên lời, chỉ yên lặng đánh giá nữ nhân trước mặt.
Tính ra không quá năm năm, nữ nhân đã già nua đi rất nhiều. Năm xưa một đầu tú phát, hôm nay đã lẫn rất nhiều sợi bạc. Tô Vọng Ngôn nhớ tới lần đầu tiên thấy nàng, môi đỏ răng trắng, vai thuôn eo nhỏ, bỗng thấy trong lòng có chút chua xót.
Hơn nửa buổi, mới hỏi lại một lần “Phu nhân vẫn khỏe chứ?”
Nữ nhân cười cười, nhưng không trả lời, xoay người đi đằng trước.
Tô Vọng Ngôn theo sau vào cửa.
Bên trong, là một gian nhà không lớn, đồ đạc bày biện đều rất đơn sơ, trừ phòng này ra chỉ có một gian nội thất, dùng vải thô màu xanh chia tách với nhà chính. Trong nhà chính tứ phía đều đốt đèn, khiến cả căn phòng sáng sủa. Bên cửa sổ có một bàn nhỏ cùng mấy cái ghế trúc.
Nữ nhân dẫn cậu tới ngồi xuống trước bàn, hai người đều hồi lâu không nói.
Tô Vọng Ngôn nhìn quanh một vòng, cười nói “Tại hạ từ Cẩm thành đi ra, bỏ lỡ túc đầu, vốn định tìm nhà ai đó tá túc một đêm, không ngờ lại trùng hợp như thế, gặp được phu nhân!”
Nữ nhân khẽ thở dài một tiếng “Ta một nữ nhân gia, ở vùng ngoại thành này, có rất nhiều chỗ bất tiện, vậy nên vừa rồi mới không mở rộng cửa cho công tử, xin công tử đừng lấy làm phiền lòng.”
Tô Vọng Ngôn khẽ động tâm, nói “Phu nhân ở một mình?”
Nữ nhân gật đầu, nhìn thần sắc của cậu, lấy làm lạ hỏi “Làm sao vậy?”
Tô Vọng Ngôn nói “Không có gì, vừa rồi ở trên đường có thấy mấy người đi phía trước, tới phụ cận thì không thấy tăm hơi, còn tưởng rằng là người miền núi ở gần đây.”
Vẻ mặt nữ nhân cũng là hoàn toàn không hiểu, cười yếu ớt nói “Có lẽ cũng là người đi đường bị lỡ túc đầu thôi? Vùng này hẻo lánh như vậy, mấy dặm chung quanh, ngoại trừ ta ở đây thì không có nhà nào khác. Đừng nói là nhà, ngay cả người qua đường cũng hiếm khi thấy.”
Tô Vọng Ngôn thuận miệng ậm ừ, tâm trạng càng kinh nghi bất định, không biết những ‘Vương gia tiên sinh’, ‘Vong thế cô nương’ vừa rồi có lai lịch gì? Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy trong lòng rất nhiều nghi vấn, cân nhắc hồi lâu, chỉ hỏi “Người phu nhân muốn tìm, đã tìm được chưa?”
Nữ nhân cười thảm “Nếu ta tìm được hắn rồi, cần gì phải trốn ở đây sống những ngày không có thiên lý như vậy?”
Tô Vọng Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Có câu, ta mười năm trước đã muốn thỉnh giáo phu nhân —— nếu nói là Tô gia tam công tử, đó chính là tam đệ ta, nhưng phu nhân muốn tìm hiển nhiên cũng không phải là nó. Không biết Tô tam công tử mà phu nhân muốn tìm rốt cuộc là ai? Thiên hạ người họ Tô đứng hàng ba nhiều không kể xiết, vị mà phu nhân muốn tìm có khi nào căn bản không phải Tô gia Lạc Dương hay không?”
Nữ nhân đó nói dứt khoát “Người ta muốn tìm là Lạc Dương Tô tam công tử, tuyệt không sai —— thiên hạ người họ Tô đứng hàng ba tuy nhiều, nhưng hai mươi năm trước, người dám xưng là Tô tam công tử, trong thiên hạ chỉ có một.”
Nhớ tới chuyện cũ, không khỏi lộ ra chút tiếu ý, ngâm nga:
“Khuyết nguyệt quải sơ đồng,
Lậu đoạn nhân sơ tĩnh.
Thùy kiến u nhân độc vãng lai,
Phiêu miểu cô hồng ảnh.
Kinh khởi khước hồi đầu,
Hữu hận vô nhân tỉnh.
Giản tẫn hàn chi bất khẳng tê,
Tịch mịch sa châu lãnh
Năm xưa ‘giản tẫn hàn chi’ Tô tam công tử bực nào phong thái? Đó thật sự giống như chi lan ngọc thụ, thiên nhân lâm thế!”
(Khuyết nguyệt quải sơ đồng – Tô Đông Pha
Dịch nghĩa – Tuệ Sĩ
Trăng sơ huyền treo trên ngọn ngô đồng thưa lá.
Trời khuya, người bắt đầu thưa vắng, chỉ nghe tiếng tí tách của đồng hồ
canh chừng giờ đêm
Chỉ thấy ẩn sĩ một mình đi lui đi tới
Thấp thoáng như bóng chim hồng lẻ loi
Giật mình quay đầu nhìn lại
Ngậm ngùi giữa lúc mọi người đang say ngủ
Lần lựa hết những cành cây trơ trọi, mà không chịu đậu,
Một mình bơ vơ trên cồn cát.
Dịch thơ
Trăng sơ treo đỉnh ngô đồng
Giọt khuya tí tách người lần lần thưa
U nhân đi lại ngẩn ngơ
Dáng như hồng hạc thẫn thờ lẻ loi
Người đi đầu ngoảnh u hoài
Thế gian tịch mịch biết ai bạn cùng
Cành đơn lần lựa loanh quanh
Thôi làm dáng nhỏ bên cồn quạnh hiu)
Nói đến đây, khẽ thở dài một tiếng “Mới chưa đầy hai mươi năm ngắn ngủi, không ngờ ngay cả người Tô gia các ngươi cũng không nhớ gì hết sao…”
Ngữ tất lại thở dài, rất có ý tứ sâu xa.
Bên trong xe ngựa, Tô Vọng Ngôn nói với Vi Trường Ca “Ta vốn không biết Tô tam công tử mà nàng nói là ai, nhưng khi ta nghe được bốn chữ ‘giản tẫn hàn chi’, thì đột nhiên nghĩ tới một người.”
“Người nào?”
“Ngươi có còn nhớ, ta từng nhắc tới Tây viện Tô gia có một vị Tam thúc ở hay không?”
Vi Trường Ca ngẩn ra, chợt nói “A, ngươi là nói, nữ nhân đó muốn tìm chính là vị Tam thúc kia?!”
Tô Vọng Ngôn mỉm cười.
“Làm sao mà ngươi biết được?”
Tô Vọng Ngôn lắc đầu “Kỳ thực ta cũng không biết. Chỉ là nghe nàng nói tới bốn chữ ‘Giản tẫn hàn chi’, người thứ nhất ta nghĩ tới chính là Tam thúc. Ta tuy rằng không biết người nàng nói rốt cuộc là ai, nhưng chỉ cảm thấy, ta đã gặp qua rất nhiều người trong nhà, ngoại trừ hắn, chỉ sợ không có người thứ hai xứng với bốn chữ kia.”
“Giản tẫn hàn chi bất khẳng tê, tịch mịch sa châu lãnh ——” Vi Trường Ca nhẹ nhàng gõ mấy nhịp, đem câu đó niệm đi niệm lại nhiều lần, nhịn không được nói “Giản tẫn hàn chi! Giản tẫn hàn chi! Dù chưa gặp gỡ, nhưng chỉ bốn chữ này, cũng đã gọi người hướng về! Nếu như có cơ hội, thật sự rất muốn thấy vị Tam thúc này của ngươi!”
Tô Vọng Ngôn chỉ cười nhàn nhạt.
Vi Trường Ca ngừng một lát, rồi lại ‘Di’ một tiếng, nói “Nghe cách nói của nàng, vị Tô tam công tử này năm xưa rất nổi danh, nhưng vì sao chẳng bao giờ nghe qua trong chốn giang hồ có một nhân vật đặc sắc như thế?”
Tô Vọng Ngôn lắc đầu nói: “Ta không biết…”
Vi Trường Ca khẽ lên tiếng, liền giục giã “Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Ta nghĩ tới Tam thúc, thoáng cái hiểu được.”
Tô Vọng Ngôn cười, lại tiếp tục kể.
Tô Vọng Ngôn nghe nữ nhân kia nói xong, nghĩ tới Tam thúc ở Tây viện, thần sắc không khỏi có chút dị thường.
Nữ nhân nhìn thần sắc của cậu, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, liên tiếp truy vấn “Ngươi biết rồi? Ngươi biết hắn ở nơi nào? Có thể giúp ta tìm được hắn hay không?”
“Phu nhân tìm hắn làm gì?”
Nữ nhân bỗng nhiên đứng dậy, tới tới lui lui trong phòng vài bước, há miệng như muốn nói gì, nhưng đình chỉ, lại đi đi lại lại vài bước, rốt cuộc ngẩng đầu, như thể hạ quyết tâm, xoay người nhìn về phía Tô Vọng Ngôn.
Từ lúc vào cửa cậu đã chú ý, trong lòng nữ nhân vẫn ôm chặt một thứ, mơ hồ là bao bố màu xanh năm xưa, lúc này, nữ nhân vẻ mặt nghiêm nghị, thật cẩn thận đặt bao bố kia lên bàn, hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới chậm rãi mở ra từng lớp một.
Mỗi lần nàng mở ra một tầng, hô hấp lại gấp thêm một phần, Tô Vọng Ngôn cũng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
—— Trong bao quần áo màu xanh rốt cuộc là có thứ gì?
Vấn đề này, mười năm nay, cậu đã tự hỏi rất nhiều lần, cũng nghĩ qua rất nhiều khả năng. Nhưng vào khoảnh khắc mà bao bố được hoàn toàn mở ra, Tô Vọng Ngôn vẫn nhịn không được đột nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi! Tức khắc, trong đầu cậu nổ ầm một tiếng, hơn nửa buổi, chỉ là gắt gao nhìn chăm chăm thứ đó, không thể động đậy ——
Trong bao quần áo màu xanh, rõ ràng là một cái đầu người!
Đó là đầu một nam tử, dáng vẻ đoan chính, niên kỷ trên dưới ba mươi, hai mắt hơi mở, khóe miệng mang vẻ cười, diện mục sống động, thần tình giống như còn sống.
Mà mép của đầu người, thậm chí còn có thể thấy vết máu đỏ tươi.
Vết máu ở bên cổ nhìn thấy mà giật mình, làm cho hầu như có ảo giác vẫn còn mang theo ôn độ. Giống như tiên huyết còn chưa đông lại tùy thời sẽ phun ra từ đầu của nam tử, đảo mắt một cái sẽ ngập mặt đất!
Đầu vai Tô Vọng Ngôn run lên, một lát mới chợt hoàn hồn, thật vất vả tìm về chính thanh âm của mình, nhưng chỉ có thể thì thào gọi “Phu nhân…”
Nữ nhân nhẹ giọng nói “Tô đại công tử, đây là tiên phu.’
Nói xong, cười ôn nhu, vươn tay đem cái đầu người đó ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Động tác của nàng mềm nhẹ cực kỳ, đầu mày cuối mắt tràn đầy ý yêu thương —— nhãn thần kia, giống y như năm xưa đứng ở trước cửa Tô gia ôm bao quần áo này!
Tô Vọng Ngôn thì lại chỉ thấy hàn ý thấm vào xương, một cảm giác khó chịu khiến người ta run rẩy, vô pháp gọi tên từ từ bò dọc theo sống lưng, giống như tiên huyết trên đầu người nọ theo lưng cậu, từng giọt, từng giọt chậm rãi chảy xuống…
Nữ nhân ôn nhu nói: “Hai mươi năm rồi… Hai mươi năm qua, mỗi ngày ta đều mang theo huynh ấy bên người, một khắc cũng không ly khai… Ta nói chuyện với huynh ấy, rửa mặt cho huynh ấy, chải đầu cho huynh ấy… Ta đối với huynh ấy như vậy, ngươi nói xem, dưới mặt đất huynh ấy có biết không?”
Tô Vọng Ngôn giật giật môi, gian nan mở miệng nói “Hai, hai mươi năm… Phu nhân là nói…”
Nữ nhân thở dài yếu ớt “Tiên phu mất, đã tròn hai mươi năm rồi.”
Tô Vọng Ngôn rùng mình một cái, hơn nửa ngày, mới miễn cưỡng áp chế hàn ý đầy lòng, gượng cười “Phu nhân chê cười rồi, nhân tử hồn tán, huống hồ đã qua hai mươi năm, thi thể có lý nào lại không bị hư?”
“Nhân tử hồn tán, nhân tử hồn tán…” Nữ nhân đột nhiên cất giọng cười to, tiếng nói xé họng “Có lẽ oan khuất của huynh ấy quá lớn, trong lòng quá khổ sở, vậy nên hồn phách không tiêu tán, phải đợi xem ta thay huynh ấy báo huyết hải thâm thù này!”
Một câu nói xong nghiến răng nghiến lợi, khàn cả giọng, từng chữ từng chữ đều mang theo đầy ý oán độc!
Tô Vọng Ngôn cẩn thận hỏi: “Kẻ thù của phu nhân… là Tô tam công tử?”
Nữ nhân nghe được bốn chữ ‘Tô tam công tử’, sắc mặt nghiêm lại, liên tục lắc đầu “Tô tam công tử là đại ân nhân của ta, cũng là đại ân nhân của huynh ấy… Ta vốn, ta vốn là không có mặt mũi đi gặp công tử nữa, nhưng nếu không có Tô tam công tử hỗ trợ, chuyện của ta lại vô pháp hoàn thành…”
Dừng một chút, vuốt ve qua lại môi của đầu người kia, si ngốc nói “Ta là một người số khổ. Mẫu thân ta mất sớm, cha ta lại vô tình vô nghĩa, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, khó có được một thời nửa khắc hài lòng… Thật vất vả mới quen được huynh ấy, một lòng chỉ ngóng trông có thể ở bên huynh ấy sống qua những ngày thần tiên quyến lữ… Ai ngờ huynh ấy lại bị kẻ gian hãm hại, đầu với thân thể hai nơi… Ta… ta…”
Nói liền hai chữ ‘Ta’, rốt cuộc không thể nói thêm, chỉ là nghẹn ngào ôm chặt đầu nam tử.
Tô Vọng Ngôn hơi suy tư, nói “Phu nhân tìm Tô tam công tử, là muốn nhờ hắn giúp ngươi báo thù?”
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn Tô Vọng Ngôn, lắc đầu, buồn vô cớ nói: “Ta tìm Tô tam công tử, là vì xin hắn đi cầu một người khác giúp ta.”
Tô Vọng Ngôn hỏi nghi hoặc “Cầu người? Phu nhân muốn cầu ai? Vì sao không thể tự đi? Ngươi tìm Tô tam công tử mười năm., nếu dùng mười năm đó đi tìm người khác hỗ trợ, bây giờ không chừng đại thù đã sớm báo rồi.”
Lăng Tiêu cười khổ nói “Thiên hạ tuy nhiều tài ba dị sĩ, nhưng người có thể giúp ta, chỉ có một. Mà người này lại là ý chí sắt đá nhất! Mấy năm nay, ta biện pháp gì cũng dùng hết rồi, mọi cách năn nỉ, nhưng đến gặp mặt người đó cũng không làm được. Aii, trừ phi Tô tam công tử đứng ra cầu người đó, bằng không người nọ quyết sẽ không giúp ta.”
Nói đến đây, lại không nhịn được buồn bã, lẩm bẩm “Hôm nay nói những lời này cũng vô dụng rồi, hai mươi năm, ta đã không báo được thù, cũng không tìm được Tô tam công tử, chuyện này, sợ là vĩnh viễn không có ngày chấm dứt…”
Tô Vọng Ngôn nghe nàng ngữ ý đau khổ, đầy mặt một vẻ bi thương, cũng không khỏi khổ sở thay nàng. Nhưng vừa cúi xuống, ánh mắt liền rơi vào cái đầu người dính máu, không khỏi một trận kinh hồn táng đảm. Suy tư trong chốc lát, liền nói châm chước “Phu nhân có từng nghĩ tới, dù là ngươi tìm được Tô tam công tử, hắn cũng chưa chắc đồng ý giúp ngươi đi cầu vị cao nhân kia?”
Lăng Tiêu thần tình cô đơn, cười hiu quạnh “Những lời đại công tử nói ta làm sao lại chưa từng nghĩ tới? Chỉ là hiện tại ta ngay cả Tô tam công tử thân ở nơi nào cũng không biết, đến cơ hội mở miệng cầu hắn cũng không có, thì đâu nói được chuyện sau đó? Hơn nữa, ta và Tô tam công tử là bạn cũ, hai mươi năm trước có một sự kiện lớn, chính là hắn giúp ta hoàn thành. Chỉ cần có thể thấy được hắn, nói ra sự tình, Tô tam công tử chưa biết chừng sẽ chịu giúp ta lần nữa —— về phần sự tình có thành hay không… đành phải xem ý trời!”
Tô Vọng Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi hỏi “Phu nhân, nếu ta nhìn thấy Tô tam công tử, nên nhắc tới ngươi thế nào với hắn?”
Ánh mắt Lăng Tiêu sáng lên, không nói một lời, đứng dậy đi nhanh vào buồng trong. Sau một lúc lâu, cầm ra một cuộn tranh, trên mặt đầy vẻ mong đợi —— trong nháy mắt, như thể trẻ ra mười tuổi, lại nhớ tới dáng dấp lúc đứng ở trước cửa Tô gia lần đầu tiên.
Nàng dùng hai tay đem cuộn tranh tới trước mặt Tô Vọng Ngôn, đến thanh âm cũng không ngừng run “Tô đại công tử nếu thấy hắn, xin hãy giao bức họa này cho hắn, nói là, của cố nhân Lăng Tiêu đưa, hắn sẽ minh bạch.”
“Vậy trên bức tranh đó là gì?”
Vi Trường Ca rót một chén trà, mang theo vẻ hăng hái hỏi.
“Là một bức tranh ‘Hình Thiên vũ kiền thích’.”*
Tô Vọng Ngôn đoạt lấy chén trà trong tay y, uống một hơi cạn sạch, rồi mới tủm tỉm cười trả lời.
Vi Trường Ca cũng không tức giận, lại rót một chén nữa đưa cho cậu. Hỏi “Hình Thiên?”
Tô Vọng Ngôn tiếp nhận trà, gật đầu, tiện đà lộ ra vẻ có chút mê hoặc, nói “Trên bức tranh Hình Thiên đó còn đề một câu thơ ——
Hằng Nga ứng hối thâu linh dược
Bích hải thanh thiên dạ dạ tâm.”
(Thơ của Lý Thương Ẩn
Dịch nghĩa:
Hằng Nga hối hận trót trộm linh dược
Trên trời cao lạnh lẽo hết đêm này qua đêm khác) *
Vi Trường Ca ngẩn ra, hơi chau mày, nói “Hình Thiên đoạn thủ nhi vũ, Hằng Nga thiết dược bôn nguyệt, đó là hai truyền thuyết không liên quan tới nhau, sao lại dính dáng gì ở đây?” Thì thào niệm câu kia hai lần, lắc đầu nói “Thật là kỳ quái, Lăng Tiêu đề một câu thơ như thế trên bức tranh, là có ý gì? Ngươi có hỏi nàng không?”
Tô Vọng Ngôn nói “Ta đáp ứng với Lăng Tiêu, nhất định phải giao tận tay bức tranh cho Tô tam công tử, vậy nên lúc ta xem được, thân đã ở Lạc Dương rồi, chính là hỏi cũng không có cơ hội nữa…”
Lặng lẽ trong chốc lát, nhẹ giọng nói “Ngày đó lúc ta đi rất xa rồi, quay đầu lại, nàng vẫn còn đứng ở cửa nhìn ta —— tuy rằng ta đáp ứng với nàng một khi sự tình ra đầu ra đuôi thì liền thông báo với nàng, nhưng nàng vẫn lo lắng… Sáng sớm hôm đó, trời lạnh như vậy, một mình nàng, cô đơn đứng ở trên sơn đạo, tuy rằng ta không biết trong lòng nàng có chuyện gì,nhưng vẫn không nhịn được thấy khổ sở thay nàng…”
“Tô tam công tử mà nàng nói, thật sự là vị tam thúc kia của ngươi sao?”
“Sau khi ta về nhà, tìm một cơ hội nói chuyện này cho Tam thúc. Nói từ chuyện mười năm trước lần đầu tiên nữ nhân tới Tô gia, cho đến lần này gặp nàng ở Cẩm thành. Tam thúc liền bảo ta mở bức tranh ra, nói cho hắn trên bức tranh vẽ gì —— lúc này ta mới nhìn đến bức tranh Hình Thiên và câu thơ kia —— khi đó biểu tình của Tam thúc, như là minh bạch cái gì, ta liền hỏi hắn: ‘Tam thúc, Lăng phu nhân nhờ đưa bức họa và câu thơ này tới, không biết là có ý gì?’ Tam thúc không trả lời, nhưng hỏi lại ta, sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, oán tăng hội, cầu không được, ngũ âm thịnh, ngươi nói trong Nhân sinh bát khổ* đó thì cái gì là khổ nhất. Ta nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chỉ nói ‘Mỗi người vừa sinh ra từ trong bụng mẹ, liền đều ở trong bát khổ, loại khổ sở này, không đồng dạng dày vò người ta khó chịu. Nếu phải nói ra một điều khổ nhất, có lẽ là cầu không được?’”
Vi Trường Ca cười nhẹ, tiếp lời “Cầu không được mặc dù khổ, nhưng có đôi khi, cầu được rồi, cũng không chắc là chuyện may mắn.”
Tô Vọng Ngôn liếc y, cười “Ngữ khí này của ngươi cũng không khác Tam thúc là mấy —— ngày đó ta trả lời như thế, Tam thúc cũng cười cười, nói ‘Đúng vậy, người sống trên đời, trằn trọc bôn ba, hơn phân nửa đều là vì cầu không được mà khổ, lại không biết rằng, có đôi khi cầu được rồi, lại là một loại khổ cảnh khác.’”
“Ta đợi rồi đợi tiếp, nhưng hắn không nói gì thêm, ta nhịn không được, đành phải hỏi hắn ‘Lăng Tiêu nói thiên hạ chỉ có một người có thể giúp nàng, nàng nói, rốt cuộc là ai’ Tam thúc nghe xong, đột nhiên thu lại tiếu ý, như là bị câu nói của ta dẫn ra tâm sự gì đó, hơn nửa ngày, chỉ là ngơ ngác nhìn bầu trời trăng sáng tới xuất thần…”
Tô Vọng Ngôn nói đến đây, dừng dừng, giải thích “Tuy ta biết Tam thúc không nhìn thấy, nhưng con mắt hắn đẹp như vậy, ta liền không nhịn được mà nghĩ, mắt hắn, là đang nhìn ánh trăng…”
“Ta cứ nhìn mắt hắn, hắn lại đột nhiên hỏi ta ‘Hôm nay là rằm, ánh trăng có đẹp không?’ Ta lại càng hoảng sợ, vội nói ‘Đẹp cực kì’. Tam thúc liền cười cười, nói‘Thanh phong minh nguyệt dao tương tư —— đại để từ cổ chí kim, trăng sáng là vật tương tư nhất nhỉ? Bất quá trên đời này có một người, so với trăng sáng còn xinh đẹp, còn khiến người ta tương tư hơn…’ Ta không hiểu vì sao hắn lại nói tới câu này, đang ngẩn người, liền nghe hắn nói ‘Tên của nàng, cũng gọi là Tương Tư.’”
Vi Trường ca ‘A’ lên một tiếng: “Ta biết rồi ——”
Tô Vọng Ngôn nhìn y cười.
Hai miệng một lời nói ra ba chữ “Nguyệt Tương Tư!”
Dứt lời nhìn nhau cười to.
Tô Vọng Ngôn nói “Nguyệt Tương Tư là chủ nhân của Huyễn Cảnh nơi Điền Bắc, trong chốn giang hồ đều nói là nàng thông hiểu các loại kỳ môn dị thuật, có thể câu thông âm u, chính là kỳ nữ tử đệ nhất thiên hạ. Thậm chí có người nói, nàng có khả năng cải tử hoàn sinh! Có người nói năm xưa Nguyệt Tương Tư cũng không phải là lãnh tình lãnh diện như hôm nay, chỉ là sau không biết vì nguyên nhân gì, lẩn tránh thế tục, lúc này mới ẩn cư tại trong Huyễn Cảnh, không hỏi thế sự.”
“Lúc đó nghe Tam thúc nói tới đây, ta cũng lên tiếng ‘A, cháu biết rồi! Người Lăng Tiêu muốn tìm là Nguyệt Tương Tư!’, Tam thúc tuy cười cười, nhưng tiếu ý vô hạn tịch liêu… Hắn nói ‘Lăng Tiêu nói không sai, thiên hạ duy nhất có thể giúp nàng, chỉ có Nguyệt Tương Tư mà thôi.’. Ta nhìn sắc mặt hắn một chút, do dự hồi lâu, mới nhỏ giọng hỏi ‘Tam thúc, Lăng phu nhân nói ‘Giản tẫn hàn chi’ Tô tam công tử, là thúc sao?’, hắn nghe ta nói xong, chỉ cười nhạt nói ‘Có đúng hay không lại có quan hệ gì? Dù sao hôm nay trên đời đã sớm không có cái người tên là Tô Ý nữa.’”
Tô Vọng Ngôn nói “Ta vẫn không biết nên nói gì cho tốt, nhưng Tam thúc quay đầu lại nhìn ta, hỏi ta ‘Vọng Ngôn, cháu muốn giúp nàng, có đúng không?’, ta nói: ‘Vị Lăng phu nhân này xem ra cũng là một người đáng thương…’, hắn đồng ý, cúi đầu suy ngẫm hồi lâu rồi nói ‘Tỳ khí tương tư, là mãnh liệt nhất, những năm gần đây, nàng ly quần tác cư, đoán chừng là bởi vì không vượt qua được chuyện năm xưa. Hôm nay coi như là Tô Ý tự mình tới Huyễn Cảnh, cũng không biết nàng có gặp hay không…’. Ta lại hỏi ‘Chuyện của Lăng Tiêu nên làm thế nào bây giờ?’, hắn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên tự nhủ nói ‘Tầng thứ ba kiếm các có một thanh đoạn kiếm, vốn nên là hai thước bảy tấc, nhưng gãy ở chỗ một thước hai tấc, trên thân kiếm, có khắc hai chữ thu thủy, đó chính là Thu Thủy kiếm năm xưa Tô tam công tử sử dụng, nếu cầm Thu Thủy tới tìm Nguyệt Tương Tư, có khi sẽ có vài phần cơ hội.’, nói đến đây lại thở dài ‘Chỉ tiếc kiếm các trọng địa, không được tự tiện vào. Nếu sau này cháu ở trong kiếm các nhìn thấy, nghĩ thú vị, đừng ngại nhìn thêm vài lần.’”
Vi Trường Ca cười nói “Tam thúc ngươi nói vậy, chẳng phải nói rõ bảo ngươi đi kiếm các trộm kiếm sao?”
Tô Vọng Ngôn mỉm cười, cúi đầu nhìn một chút Thu Thủy kiếm trên đùi, nói “Tam thúc biết ta muốn giúp Lăng Tiêu, cho nên mới cố ý nói như vậy. Hắn là muốn ta giao Thu Thủy cho Lăng Tiêu, hắn tuy rằng không thể tự đi giúp nàng, nhưng chỉ cần có thanh kiếm này làm tín vật, Lăng Tiêu cũng có thể cầu Nguyệt Tương Tư tương trợ rồi —— lại nói tiếp, từ nhỏ đến lớn, mặc kệ ta muốn gì, làm gì, chỉ cần Tam thúc biết, không có chuyện không giúp ta đạt thành tâm nguyện! Tam thúc đối với ta, quả nhiên là rất tốt…”
Vi Trường Ca hơi gật đầu, nhớ tới mấy người ở ngoài Cẩm thành kia, nói “Không biết mấy người đêm đó ngươi thấy ngoài Cẩm thành rốt cuộc có lai lịch gì?”
Tô Vọng Ngôn chần chờ nói: “Mấy người đó cử chỉ ngôn ngữ đều có chút cổ quái, nghe bọn họ xưng hô với nhau, gọi cái gì mà ‘Vong thế cô nương’, ‘Vương gia tiên sinh’, đều không phải người bình thường xưng hô. Cuối cùng ta nghĩ, mấy người đó… hình như không giống người, ngược lại có chút như là yêu mị tinh quái.”
Vi Trường Ca không khỏi cười: “Nga?”
Tô Vọng Ngôn liếc y, nói “Buổi tối hôm đó, thanh niên kia vừa vào rừng, liền có một loại hương khí. Lúc đó ta chỉ cảm thấy loại hương khí này rất quen, nhưng nhất thời không nghĩ ra rốt cuộc là hương gì. Thế nhưng sau đó, ta ở chỗ Lăng Tiêu, lại ngửi thấy hương này.”
“Nga? Là hương gì?”
“Trúc hương.”
“Trúc hương?” Vi Trường Ca nhướn mày “Ý ngươi là?”
“Lúc ta và Lăng Tiêu nói chuyện, từng lưu ý tới ngoài cửa có trồng một bụi trúc.” Tô Vọng Ngôn ngừng một lúc, hiếm khi lại có vẻ do dự, lúc này mới nói tiếp “Nàng kia gọi thanh niên nhân là ‘Vương gia tiên sinh’…”
Vi Trường Ca bình tĩnh nhìn cậu một lát, trầm ngâm: “《 Tấn thư 》ghi chép, cuộc đời Vương Huy Chi yêu trúc, từng tới ở nhờ nhà bạn, lệnh trồng trúc, có người hỏi vì sao, Huy Chi nhưng chỉ khiếu vịnh trúc, viết rằng, ‘hà khả nhất nhật vô thử quân’ (Làm sao có thể một ngày thiếu người này được?)—— ngươi là muốn nói, vị ‘Vương gia tiên sinh’ đó là ‘thử quân’?” (thử là này, ấy, quân là từ để tôn xưng với người khác, ‘thử quân’ trong trường hợp này là trúc)
Tô Vọng Ngôn nhìn y, nhưng không trả lời.
Vi Trường Ca suy nghĩ một chút, “Vậy ‘Vong thế cô nương’ kia là gì?”
Tô Vọng Ngôn hỏi ngược lại “Nhất bôi vong thế, thất oản sinh phong, ngươi nói là cái gì?”
Vi Trường Ca cúi đầu nhìn trên bàn một chút, cười khổ “Ngươi cũng đừng nói với ta, ‘Vong thế cô nương kia là một ly trà.”
(Nhất bôi vong thế = một chén quên đời. Thất oản sinh phong = bảy bát sinh gió, xuất xứ từ 《 ẩm trà thi 》, uống xong bảy chén, thấy hai bên nách (=)) ) phất phơ mát mẻ. Hai câu này để hình dung trà ngon)
Vậy mà Tô Vọng Ngôn thực sự gật đầu.
Vi Trường Ca sửng sốt, nhất thời quên cả nói.
Liền nghe Tô Vọng Ngôn chăm chăm chú chú nói: “Dù cho không phải là trà, thì cũng là chén trà, bát trà, ấm trà, cây trà gì đó.”
Vi Trường Ca nghe cậu nói tới đây, rốt cuộc không nhịn được cười ha hả “Vương gia tiên sinh, Vong thế cô nương, một người là trúc, một người là trà, thật sự là tuyệt phối!”
Tô Vọng Ngôn trầm mặt, lớn tiếng nạt “Có cái gì buồn cười? Người có tinh phách, vật có tinh hồn, từ xưa đến nay, có bao nhiêu ví dụ mộc thạch tử vật biến ảo thành quái, có cái gì kỳ lạ đâu!?”
Vi Trường Ca cũng không thèm để ý, vẫn cười như trước “Chỉ là, một ly trà cũng có thể thành yêu quái thì cũng hơi quá vô căn cứ chút. Nói vậy, cái vị Thạch huynh thích chơi cờ kia, có phải là một cái bàn cờ đá không đây…”
Tô Vọng Ngôn cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì, đầy vẻ khinh thường.
Vi Trường Ca tâm niệm khẽ động, nhẹ nhàng ‘A’ một tiếng, nói “Ngươi tìm được cái vị Tam nương mà họ nói kia chưa?”
Tô Vọng Ngôn vẫn chỉ không đáp.
Vi Trường Ca len lén liếc cậu một cái, tự lẩm bẩm “Không có sao? Vậy kỳ quái nha! Địa điểm người ta cũng nói rõ ràng rồi, không đi thăm dò, thực sự không giống thái độ làm người của Tô đại công tử a?”
Tô Vọng Ngôn buồn cười, tươi tỉnh trở lại.
Vi Trường Ca cũng cười theo “Được rồi được rồi, mau nói cho ta biết đi! Tam nương kia, rốt cuộc là ai?”
Tô Vọng Ngôn thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói “Người chết.”
Vi Trường Ca giật mình.
Tô Vọng Ngôn nói: “Ngày dó ta từ chỗ Lăng Tiêu đi ra chuẩn bị chạy về Lạc Dương, nhưng sự tình thực sự quá mức ly kỳ, như là một giấc mộng trưa hè, vừa thức tỉnh một cái, phân không rõ thật giả. Ta nghĩ tới nghĩ lui, lúc thì nghĩ đó là sự thực, lúc thì lại nghi ngờ là đang nằm mơ, trăm mối không được tháo gỡ, vậy nên lại quay lại.
Ta ở phụ cận tìm một vòng, quả nhiên y như Lăng Tiêu nói, chu vi vài dặm không có nhà nào khác. Lại ở gần đó hỏi thăm, cũng không ai gặp qua ba người cùng dáng dấp. Ta không tìm được mấy người đó, đành phải đổi cách khác. Cũng may ta còn nhớ rõ đêm đó, vị Vương gia tiên sinh kia nói mình không nhớ đường, Vong thế cô nương trả lời hắn, nhà của Tam nương là ở lối rẽ thứ nhất bên trái của Hồi Mâu đình, trước cửa có ba gốc cây liễu. Hồi Mâu đình kia có thật, vì vậy ta liền theo như lời nàng nói, tìm tới cửa.”
Ngừng một lúc, thản nhiên nói “Nơi đó, là một bãi tha ma. Có một phần mộ đơn độc phía trước có ba cây liễu, chủ nhân là một kỹ nữ tên Chu tam nương.”
Vi Trường Ca không khỏi há hốc miệng, nhưng không nói gì, một lát sau nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nhíu mày nói “Ta vẫn thấy có chút sai… Có khi nào là có người cố ý giả trang yêu mị, thiết lập cái bẫy, muốn dụ ngươi mắc câu?”
Tô Vọng Ngôn gật đầu nói “Lúc đầu, ta cũng có chút hoài nghi, sự tình quá trùng hợp, cảm thấy tâm lý không ổn định. Nhưng tiến trình sau đó, lại thực sự không giống như có chuyện như vậy.”
Vừa hồi tưởng, vừa chậm rãi nói “Lúc ta tới đó, chỉ nhìn thấy mộ hoang không ai coi sóc. Tìm hơn nửa ngày, mới ở đáy dốc tìm thấy ba gốc liễu. Bên cạnh đó quả nhiên có một mộ phần, xem ra cũng đã nhiều năm, mồ đã sụp đổ phân nửa, bên trên mọc đầy cỏ dại, tựa hồ lâu rồi không ai tế tự. Nhưng ở trên không có bia mộ, cũng không đánh dấu, nhìn không ra là mộ của ai.
Ta ở Cẩm thành hỏi thăm chung quanh, đều nói nơi đó gọi là sườn núi Diêm Vương, chôn toàn là những người qua đường nghèo khó chán nản chết tha thương, nếu không, thì cũng là khất cái hoặc kỹ nữ.Nhưng mỗi khi ta hỏi dưới ba cây liễu chôn ai, thì không ai nói tới. Ta đoán có hỏi nữa cũng không ra kết quả, vậy nên chuẩn bị ở lại Cẩm thành thêm một đêm, sáng sớm hôm sau về Lạc Dương.
Không ngờ tới, ta ở trong tửu lâu, lại đụng phải những ‘tài tử danh sĩ’ cũng từng gặp ở thưởng hoa thi hội lôi kéo ta cùng uống rượu. Trong tiệc mọi người thiên nam hải bắc khoe khoang một trận, dần dần nói tới phong lưu vận sự của mỗi người. Trong đó có một người, cảm khái hàng vạn hàng nghìn nói tới một cuộc gặp gỡ ba mươi năm trước ở Cẩm thành, nói là năm xưa hắn làm phụ tá ở Mộ phủ, trong thời gian đó giao hảo cùng một kỹ nữ, hai người có rất nhiều lời ước thệ dưới trăng trước hoa. Lau đó hắn lên kinh mưu chức, bất đắc dĩ phải bỏ lại đối phương, ba năm sau trở về, giai nhân cũng đã hương tiêu ngọc vẫn.”
Tô Vọng Ngôn nói tới đây thì chậm lại tốc độ “Người nọ nói, hắn không ngờ tới một lần từ biệt lại thành vĩnh biệt, trong lúc thương tâm, ở trước mộ đối phương trồng ba cây liễu, lấy đó để gửi niềm thương nhớ.”
Vi Trường Ca nhíu mày, không nói gì.
Tô Vọng Ngôn nói “Ta nghe đến đó, nghĩ tới ba cây liễu trước mộ Tam nương, liền thuận miệng hỏi hắn có phải nàng kia được mai táng ở sườn núi Diêm Vương hay không. Người nọ hỏi lại ta ‘Sườn núi Diêm Vương là nơi nào? Ta chỉ biết đó là một bãi tha ma ngoài thành, gọi là Hồi Mâu đình.’ —— sườn núi Diêm Vương là tên mấy năm nay mới đặt, trước đây nơi đó chỉ gọi là Hồi Mâu đình, hắn nhiều năm không tới Cẩm thành, vậy nên không biết Hồi Mâu đình đã cải danh thành sườn núi Diêm Vương. Vì vậy ta lập tức hỏi hắn nàng kia tên gọi là gì, hắn mặc dù thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn trả lời ta, nàng kia tên Chu Y Y, người ngoài đều gọi là Chu tam nương!”
“Lời nói một phía, không đủ căn cứ. Ngươi đã tra qua chưa?”
Trong mắt Tô Vọng Ngôn xẹt qua một vẻ tiếc hận “Ta đã tra rồi, ba mươi năm trước, giáo phường Cẩm thành đích xác đã từng có một Chu tam nương tử. Chu tam nương tử tên là Y Y, từng là ca kỹ hồng cực một thời (rất thành công) ở Cẩm thành. Chu Y Y đó yêu phải một người đọc sách, vào thời gian thành công nhất lại đóng cửa từ chối tiếp khách, xuất ra tất cả tiền tích góp để người nọ lên kinh cầu quan. Đối phương được chức quan xong, nhưng lại gửi về một phong thư tuyệt giao. Chu Y Y vừa nghèo vừa bệnh, một hồi giận dữ, không bao lâu thì chết. Tất cả tiền tích cóp nàng đều cho đối phương, sau đó thậm chí không đặt mua nổi một cỗ quan tài. Mấy tỷ muội thường ngày nhớ tình cũ, góp tiền mời một đạo sĩ cho nàng, một cái chiếu rách, táng qua loa ở sườn núi Diêm Vương ngoài thành.
Ta còn tìm được một lão nhạc công, chính là người quen cũ của Chu Y Y. Theo như lời ông nói, sau khi Chu Y Y mất ba năm, người đọc sách kia phạm tội bị cách chức, lại nhớ tới Cẩm thành. Chu tam nương tử sinh tiền hào sảng hiếu khách, cũng có chút danh hiệp nghĩa, có hơn hai mươi thiếu niên đường phố từng nhận ân huệ của nàng, quyết tâm báo thù cho nàng, đem người đọc sách đó trói tới trước mộ phần Tam nương, muốn giết hắn tế phần. Người đọc sách kia sợ đến tè ra quần, ở trước một Chu Y Y gào khóc một ngày, vừa làm thơ, vừa làm văn tế, còn trồng ba cây liễu, phát thệ vĩnh viễn không cưới ai, lúc này mới được thả đi. Nhạc công kia nói, sau đó hắn tới tế bái Chu Y Y vài lần, ba cây liễu đó cũng lớn thành như vậy, xa xa có thể thấy.”
Một hơi nói xong, nhìn về phía Vi Trường Ca.
Vi Trường Ca yên lặng, chốc lát mới nói “Một người nói là hồng nhan bạc mệnh đa tình công tử, một người nói là si tâm nữ tử gặp phải người xấu —— ai có thể nghĩ tới, hai cố sự lại nói tới cùng một việc?”
“Trượng nghĩa mỗi tại đồ cẩu bối, phụ tâm đô thị độc thư nhân.” Tô Vọng Ngôn cười lạnh “Cố sự đó nói đến ở nơi ‘danh sĩ’ dĩ nhiên là hoàn toàn bất đồng rồi. Ta vốn nghi ngờ tất cả đều là Lăng Tiêu bố trí, nhưng ngày đó nếu không nổi hứng quay ngược lại Cẩm thành, chẳng phải sẽ không gặp ‘danh sĩ’ kia sao? Vậy sự an bài của nàng chẳng phải là công toi?”
Vi Trường Ca chỉ cười, ngẩng đầu nói: “Thôi được, lục hợp chi ngoại, tạm gác lại. Dù là thật sự có yêu mị tinh quái, cũng không liên quan tới chúng ta!” Cười cười, lại tiếp “Ta chỉ là không rõ, cái câu ‘Hằng Nga ứng hối thâu linh dược’ trên bức tranh Hình Thiên đó là có ý gì?”
Tô Vọng Ngôn hơi gật đầu, chợt than thở “Ta đang suy nghĩ, không biết rốt cuộc Lăng Tiêu có oan khuất gì, vì sao trong thiên hạ chỉ có Nguyệt Tương Tư có thể giúp nàng? Còn có cái đầu người kia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Nhớ tới tình cảnh lúc đó, trong lòng không khỏi hơi chấn động, khi đó chỉ thấy một loại cảm giác lạnh buốt lặng yên không tiếng động dâng lên trong lòng, không khỏi giơ tay ra cầm lấy chén, nhấp một ngụm trà.
Vi Trường Ca hai tay ôm ngực, trầm ngâm “Lăng Tiêu này, có chút cổ quái.”
Ra dấu để ngăn Tô Vọng Ngôn nói, rồi tiếp “Từ đầu tới cuối, nàng chỉ nói có huyết hải thâm thù, đau tận xương cốt, nhưng không chịu nói rốt cuộc là oan gì, thù gì. Trượng phu của nàng nếu bị người ta làm hại, giết cừu nhân báo thù là đúng, trong chốn giang hồ còn nhiều người lấy tiền giúp người tiêu tai, cũng có nhiều hiệp khách bênh vực kẻ yếu, vì sao cứ phải cầu Nguyệt Tương Tư?”
Vi Trường Ca trầm trọng thêm ngữ khí “Còn có đầu người kia —— vùng Mân Chiết xác thực có hương liệu bí phương có thể chống phân hủy, Tương Nam cũng có lời đồn vẫn có cản thi. Nhưng cản thi chỉ giới hạn trong vòng Tương cảnh, nếu đi xuống tiếp, hành trình có dài cũng không quá hai tháng, về phần đây là hương liệu, hay là bí phương, cũng không quá có thể dưới tình huống hoàn toàn phong kín duy trì thi thể dăm ba năm không hỏng. Nếu Lăng Tiêu không nói sai, thì trượng phu của nàng đã qua đời hai mươi năm rồi! Một người chết từ hai mươi năm trước, đến nay đầu vẫn còn rất sống động, thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi! Quỷ dị như vậy, nhưng nàng chỉ nói là ‘oan khuất quá mức, tinh hồn không tiêu tán’ —— như là cho có lệ, ắt là có chỗ không muốn cho ai biết.”
(cản thi: đưa tiễn xác chết, là một pháp thuật trong truyền thuyết có thể khu động thi thể đi lại)
Nhấp một ngụm trà, nói như đinh đóng cột “Nói chung ta nghĩ, Lăng phu nhân này nhất định có vấn đề.”
To Vộng Ngôn ngớ người ra, nói “Ngươi nói tuy không sai, nhưng trong lòng mỗi người đều có bí mật, đều có một vài chuyện không muốn nói ra, có lẽ là nàng không muốn nói, hoặc là, thật sự không thể nói.”
Vi Trường Ca cũng không tranh cãi với cậu, cười cười “Mặc kệ thế nào, chúng ta tới Cẩm thành rồi, giao Thu Thủy kiếm vào tay Lăng Tiêu, việc này thế là xong —— ngô, chúng ta hiện tại không quay về Lạc Dương được, cũng không thể về Thiên Hạ bảo, thẳng thắn tìm một chỗ qua mùa đông rồi mới trở lại đi?! Lúc khí trời ấm áp luôn dễ nói chuyện hơn, nói không chừng, cha ngươi chỉ phạt ngươi quỳ trước mặt tổ tông ba ngày là vô sự!”
Tô Vọng Ngôn giật mình, cúi đầu cười nhạt, dựa vào thành xe, lười biếng nhắm hai mắt lại.
Bên ngoài, cổ thụ cành khô bị tuyết đọng ép cong xuống dần dần lùi về phía sau, tiếng vung roi thanh thúy, mã xa đang phi nhanh về hướng Cẩm thành mùa đông.
“…Vi Trường Ca.”
“Sao?”
“Nếu ngươi từng thấy dáng vẻ thương tâm của nàng, nhất định cũng…”
Không biết qua bao lâu, lời thì thào mang theo than vãn của Tô Vọng Ngôn vang lên, rồi lại tiêu thất không thể nghe thấy trong tiếng thở dài.
***
Chú thích hơi bị dài :”>
* Hình Thiên đoạn thủ nhi vũ
Trong thần thoại Trung Quốc cổ đại có một nhân vật gọi là Hình Thiên, là chiến thần thời thượng cổ thần tiên, dân tộc Hoa Hạ. Theo《 sơn hải kinh · hải ngoại tây kinh 》ghi chép: “Hình Thiên cùng thiên đế tranh thần, đế đoạn kỳ thủ, táng ở Thường Dương chi sơn. Hinh Thiên dĩ nhũ vi mục, dĩ tề vi khẩu, thao kiền thích dĩ vũ.” Tức là: Hình Thiên cùng thiên đế đấu đá tranh thiên hạ, thiên đế cắt đầu Hình Thiên. Hình Thiên sờ mãi không thấy đầu, tìm kiếm khắp nơi. Thiên đế sợ Hình Thiên tìm được đầu, khôi phục nguyên thân, vậy nên giơ bảo kiếm bổ xuống Thường Dương sơn chém thành hai nửa, đầu Hình Thiên nhanh như chớp rơi vào trong núi, Thường Dương sơn lại khép lại, mai táng đầu Hình Thiên ở sâu bên trong. Hình Thiên biết đầu đã mất, vẫn hiên ngang lẫm liệt. Hắn thân trên xích lõa, coi vú là mắt, rốn là miệng, một tay cầm lá chắn (kiền) một tay cầm rìu (thích), mạnh mẽ huy vũ. Vậy nên mới có câu “Hình Thiên vũ kiền thích” hay câu “Hình Thiên đoạn thủ nhi vũ”. Thiên đế sợ run, không dám hạ độc thủ với Hình Thiên nữa, lén lút xoay chuyển trời đất đình chiến. Hình Thiên, tượng trưng cho một loại tinh thần: vĩnh viễn không thỏa hiệp!
* Hằng Nga thiết dược bôn nguyệt
Theo một phiên bản thì Hằng Nga và chồng của mình là Hậu Nghệ đã từng là những vị thần bất tử sống trên thượng giới. Một ngày kia, mười người con trai của Ngọc Hoàng biến thành mười mặt trời, làm cho mặt đất trở nên nóng bỏng và khô cằn. Thất bại trong việc ra lệnh cho các con mình ngừng phá hủy mặt đất, Ngọc Hoàng triệu Hậu Nghệ đến cứu giúp. Hậu Nghệ, bằng tài bắn cung của mình, đã bắn hạ chín mặt trời, chỉ để lại một người con trai của Ngọc Hoàng làm mặt trời. Ngọc Hoàng rõ ràng là không vui mừng gì với giải pháp của Hậu Nghệ trong việc cứu mặt đất và các sinh linh trên đó: chín con trai của ông đã chết. Như là một sự trừng phạt, Ngọc Hoàng đày Hậu Nghệ và Hằng Nga xuống hạ giới để sống cuộc sống của con người.
Cảm nhận thấy Hằng Nga rất đau khổ vì bị mất khả năng bất tử, Hậu Nghệ quyết định lên đường đi tìm thuốc trường sinh trong một cuộc hành trình dài và đầy gian khổ, nguy hiểm để hai người có thể trở lại cuộc sống bất tử. Vào cuối cuộc hành trình, Hậu Nghệ đã gặp được Tây Vương Mẫu. Tây Vương Mẫu đồng ý cho Hậu Nghệ một viên thuốc, nhưng dặn rằng mỗi người chỉ cần nửa viên để trở thành bất tử.
Hậu Nghệ mang viên thuốc về nhà và cất nó trong một cái hộp. Hậu Nghệ dặn Hằng Nga không được mở chiếc hộp và sau đó rời khỏi nhà trong một khoảng thời gian. Hằng Nga trở thành người tò mò: Nàng mở chiếc hộp và nhìn thấy viên thuốc ngay khi Hậu Nghệ quay lại nhà. Sợ rằng Hậu Nghệ có thể nhìn thấy mình đang lục lọi chiếc hộp, nên vô tình Hằng Nga đã nuốt chửng viên thuốc. Ngay lập tức Hằng Nga bay lên trời do thuốc quá mạnh. Mặc dù Hậu Nghệ muốn bắn Hằng Nga để tránh không cho nàng bị lơ lửng trên bầu trời, nhưng chàng không thể nhằm mũi tên vào nàng. Hằng Nga cứ bay lên mãi cho đến khi hạ xuống được mặt trăng.
Còn câu thơ
Hằng Nga ứng hối thâu linh dược
Bích hải thanh thiên dạ dạ tâm.
Câu thơ mượn việc Hằng Nga bay lên mặt trăng để miêu tả cảm giác thân tại cô tịch. Thân bị vây trong hiện thực hắc ám vẩn đục, truy cầu thoát khỏi trần tục, truy cầu một cảnh giới cao thượng, mà kết quả thường là rơi vào hoàn cảnh càng cô độc hơn. Còn về ý nghĩa của câu này trên tranh của Lăng Tiêu, cứ đọc khắc rõ : D
*Bát khổ:
1. Sinh khổ: Mỗi người đều có nổi khổ lúc sinh ra, chẳng qua là quên rồi
2. Lão khổ: Nỗi khổ lúc già đi, thể xác và tinh thần suy yếu, hư hỏng
3. Bệnh khổ: Nổi khổ lúc bị bệnh, đau đớn
4. Tử khổ: Thọ mệnh hưởng hết, chết bệnh, hoặc là thiên tai nhân họa chúng duyên bức bách mà chết
5. Ái biệt ly khổ: Nỗi khổ khi không thể ở bên người yêu thương
6. Oán tăng hội khổ: oan gia ngõ hẹp, mỗi người không có cách nào tránh xa oan gia, kẻ thù, lúc nào cũng phải gặp mặt, cái này gọi là oán tăng sẽ khổ.
7. Cầu bất đắc khổ: Ham muốn thứ gì đó, dùng đủ loại biện pháp thủ đoạn nhưng không chiếm được, là nỗi khổ khi cầu không được.
8. Ngũ âm thịnh khổ: Ngũ âm là sắc, thụ, tưởng, hành, thức, là năm loại yếu tố cấu thành nhân thân, các loại thống khổ trong nhân sinh, đều là do năm yếu tố cấu thành nhân thân này mà tới, vậy nên nói ngũ âm thịnh khổ, là một trong bát khổ
Tác giả :
Xương Bồ