Chí Dị Huyền Nghi Chi Tương Tư Môn
Chương 20
Lời cuối sách: Ta tìm đường về phía Đông
Có một vị nam tử như chi lan.
Tháng bảy năm đó, trải qua cuộc đấu tranh cung đình thảm khốc, nam tử từ kinh thành Lạc Dương tìm đường về thái ấp ở phía đông, đường qua Lạc Thủy. Tới Lạc Thủy là đúng lúc hoàng hôn, nam tử đứng ở bên bờ hoàng hôn, bỗng nhiên có một giấc mơ cực kỳ trong sáng tươi đẹp. Trong mộng, nữ thần xinh đẹp của Lạc Thủy đứng ở trên núi đá bờ bên kia, ẩn tình đưa tình.
Khi đó là năm thứ tư Ngụy Văn Đế Hoàng Sơ, phong hào của nam tử là Quyên Thành Vương.
Sau đó, người ta gọi giấc mơ của nam tử đó là 《 Lạc thần phú 》.
Năm Hoàng Sơ thứ tư, trên xe ngựa về phía đông, nam tử uể oải suy nghĩ cái gì giờ đây chúng ta không thể biết được. Nhưng thật ra trong giấc mơ này của hắn, cho tôi rất nhiều tài liệu viển vông trong nhiều đêm mất ngủ.
Tôi nghĩ, kỳ thực trên thế giới này mỗi người đều đang nằm mơ, đều có một mộng đẹp của riêng mình. Những cảnh trong mơ tuyệt vời đó có lẽ có thể thực hiện, nhưng đa phần là vĩnh viễn không thể thành thật, thậm chí có lúc biến thành ác mộng, khiến người ta trầm luân trong biển khổ, không giải thoát được.
Có điều biết rõ là đau khổ, nhưng có người thì vui vẻ chịu đựng, có người phấn đấu quên mình.
Bởi vì, nếu không có giấc mộng như thế, con người ta không thể sống sót được.
Mơ ước là cần có, cũng là phải có.
Mọi người sống trên thế giới này đều ôm ấp mộng đẹp, sống thật nghiêm túc. Có người biết rõ là mơ nhưng không thể tự kiềm chế, lấy khí phách như thiêu thân lao vào lửa mà tiến vào cảnh trong mơ; cũng có người mộng nhưng vô tri tự thấy vui, sa vào đó ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Mộng của đế vương là giang sơn.
Mộng của tình nhân là tương tư.
《 Tương tư môn 》vừa xuất bản đây, là về giấc mộng ‘tương tư’, nó bắt nguồn từ cảnh trong mơ của tôi, cũng là trong mộng của mọi người —— mộng của Lăng Tiêu, của Hoa Lộng Ảnh, cũng là mộng của Tây Thành.
Lăng Tiêu bởi vì giấc mơ đó mà đánh mất bản tính, hao tổn tâm cơ, cũng mắc thêm nhiều lỗi lầm, cuối cùng không còn đường quay lại. Hoa Lộng Ảnh vì giấc mộng đó, mà rũ bỏ thù hận, vứt bỏ thân thế, thậm chí phạm cả vào tội giết anh trai, nhưng vẫn cùng đường mạt lộ, nộ sát người yêu. Lạc Tây Thành vì mộng đó, sớm đứng giữa trời, bỏ sống quên chết, kết quả của tất cả nỗ lực, lại là nuốt hận nơi hoàng tuyền. Giống như là tán hết ngàn vàng, tỉnh khỏi giấc mộng kê vàng, cuối cùng rơi vào cảnh khổ ‘Cầu mà không đạt được’.
Tôi nghĩ, có lẽ nhìn qua giấc mộng đó bạn cũng sẽ nghi hoặc giống như tôi: Rõ ràng là ban đầu yêu nhau, vì sao lại tới nông nỗi này? Là cái gì khiến tình nhân trở nên vô tình, vứt bỏ hết hóa thân thành dạ xoa, lại vì điều gì, khiến tương tư vô cùng thành hận thù vô tận? Cái gọi là tương tư, lẽ nào thực sự chỉ là một loại ý nghĩa khác của Phản Hồn hương, chỉ có thể khiến người từng nằm mơ sống càng thêm thống khổ? Nếu như có thể không giành giật lấy, có phải sẽ có một kết cục khác hay không? Nếu có thể yêu một cách ung dung, thì chưa chắc sẽ đi tới hoàn cảnh như thế?
Vừa vào cửa tương tư, liền biết tương tư khổ ——
Trong《 Dạ đàm Bồng Lai *** 》, Tô Vọng Ngôn nói: “Tình nhân nào không tương tư? Tương tư, lại nào có không hề khổ?”
Vi Trường Ca trả lời “Tương tư nào có không hề khổ? Nhưng tình nhân, ai mà không tương tư?”
Nếu như để tôi nói, một chữ ‘tình’, có thể chết mà không thể oán mà thôi.
***
*phù sinh: nghĩa đen là kiếp phù du, để chỉ những thứ trống rỗng vô định trên đời.
**Trích ‘Nguyệt phú’ của Tạ Trang
美人迈兮音尘阙, 隔千里兮共明月
临风叹兮将焉歇? 川路长兮不可越.
Mỹ nhân lầm lạc bước phàm trần
Trăng kia sáng tỏ muôn dặm xa
Gửi lời hỏi gió đâu chốn dừng
Sông cuồn cuộn biết làm sao qua.
***
:”> Vậy là chính thức khép lại Tương tư môn tại đây.
Bộ này làm thực sự quá lâu : )))) Do lười và do cũng tốn khá nhiều công sức nữa T v T Có lần đã định drop bộ này vì quá khoai nhưng cuối cùng lại vẫn tiếp tục. Có thể là bản dịch chưa được hoàn thiện, còn có chỗ sai, về nghĩa hoặc về diễn đạt, nhưng đọc lại vẫn thấy khá hài lòng và ngạc nhiên vì có đôi chỗ mình lại có thể phiêu đến thế : )))
Như đã hứa, bộ tiếp theo lên thớt sẽ là Hồng y. Bộ này có không khí nhắng nhít hơn Tương tư môn một chút, nhưng xin thề là câu chuyện không hề ít đau lòng hơn chút nào : ) Đọc xong Tương tư môn ta thấy nhẹ nhõm, giải thoát, còn đọc xong Hồng y vẫn thấy day dứt, tiếc nuối, tiếc nhiều thứ lắm…
Còn về Dạ đàm bồng lai ***, cũng là một bộ rất hay và có phần khốc liệt nữa O_O Vốn ta cũng ko biết có làm đc ko, nhưng gần đây thấy có bạn đã tiến hành bộ đó rùi nên cũng yên tâm :”> Việc ta có làm ko sẽ xem xét sau khi Hồng y kết thúc (chắc là cũng phải rất rất lâu =))) Tiến độ ko nhanh hơn Tương tư môn đâu)
:”> Cảm ơn những ai đã theo được chặng đường của Tương tư môn dài dằng dặc với bạn Phong My.
Có một vị nam tử như chi lan.
Tháng bảy năm đó, trải qua cuộc đấu tranh cung đình thảm khốc, nam tử từ kinh thành Lạc Dương tìm đường về thái ấp ở phía đông, đường qua Lạc Thủy. Tới Lạc Thủy là đúng lúc hoàng hôn, nam tử đứng ở bên bờ hoàng hôn, bỗng nhiên có một giấc mơ cực kỳ trong sáng tươi đẹp. Trong mộng, nữ thần xinh đẹp của Lạc Thủy đứng ở trên núi đá bờ bên kia, ẩn tình đưa tình.
Khi đó là năm thứ tư Ngụy Văn Đế Hoàng Sơ, phong hào của nam tử là Quyên Thành Vương.
Sau đó, người ta gọi giấc mơ của nam tử đó là 《 Lạc thần phú 》.
Năm Hoàng Sơ thứ tư, trên xe ngựa về phía đông, nam tử uể oải suy nghĩ cái gì giờ đây chúng ta không thể biết được. Nhưng thật ra trong giấc mơ này của hắn, cho tôi rất nhiều tài liệu viển vông trong nhiều đêm mất ngủ.
Tôi nghĩ, kỳ thực trên thế giới này mỗi người đều đang nằm mơ, đều có một mộng đẹp của riêng mình. Những cảnh trong mơ tuyệt vời đó có lẽ có thể thực hiện, nhưng đa phần là vĩnh viễn không thể thành thật, thậm chí có lúc biến thành ác mộng, khiến người ta trầm luân trong biển khổ, không giải thoát được.
Có điều biết rõ là đau khổ, nhưng có người thì vui vẻ chịu đựng, có người phấn đấu quên mình.
Bởi vì, nếu không có giấc mộng như thế, con người ta không thể sống sót được.
Mơ ước là cần có, cũng là phải có.
Mọi người sống trên thế giới này đều ôm ấp mộng đẹp, sống thật nghiêm túc. Có người biết rõ là mơ nhưng không thể tự kiềm chế, lấy khí phách như thiêu thân lao vào lửa mà tiến vào cảnh trong mơ; cũng có người mộng nhưng vô tri tự thấy vui, sa vào đó ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Mộng của đế vương là giang sơn.
Mộng của tình nhân là tương tư.
《 Tương tư môn 》vừa xuất bản đây, là về giấc mộng ‘tương tư’, nó bắt nguồn từ cảnh trong mơ của tôi, cũng là trong mộng của mọi người —— mộng của Lăng Tiêu, của Hoa Lộng Ảnh, cũng là mộng của Tây Thành.
Lăng Tiêu bởi vì giấc mơ đó mà đánh mất bản tính, hao tổn tâm cơ, cũng mắc thêm nhiều lỗi lầm, cuối cùng không còn đường quay lại. Hoa Lộng Ảnh vì giấc mộng đó, mà rũ bỏ thù hận, vứt bỏ thân thế, thậm chí phạm cả vào tội giết anh trai, nhưng vẫn cùng đường mạt lộ, nộ sát người yêu. Lạc Tây Thành vì mộng đó, sớm đứng giữa trời, bỏ sống quên chết, kết quả của tất cả nỗ lực, lại là nuốt hận nơi hoàng tuyền. Giống như là tán hết ngàn vàng, tỉnh khỏi giấc mộng kê vàng, cuối cùng rơi vào cảnh khổ ‘Cầu mà không đạt được’.
Tôi nghĩ, có lẽ nhìn qua giấc mộng đó bạn cũng sẽ nghi hoặc giống như tôi: Rõ ràng là ban đầu yêu nhau, vì sao lại tới nông nỗi này? Là cái gì khiến tình nhân trở nên vô tình, vứt bỏ hết hóa thân thành dạ xoa, lại vì điều gì, khiến tương tư vô cùng thành hận thù vô tận? Cái gọi là tương tư, lẽ nào thực sự chỉ là một loại ý nghĩa khác của Phản Hồn hương, chỉ có thể khiến người từng nằm mơ sống càng thêm thống khổ? Nếu như có thể không giành giật lấy, có phải sẽ có một kết cục khác hay không? Nếu có thể yêu một cách ung dung, thì chưa chắc sẽ đi tới hoàn cảnh như thế?
Vừa vào cửa tương tư, liền biết tương tư khổ ——
Trong《 Dạ đàm Bồng Lai *** 》, Tô Vọng Ngôn nói: “Tình nhân nào không tương tư? Tương tư, lại nào có không hề khổ?”
Vi Trường Ca trả lời “Tương tư nào có không hề khổ? Nhưng tình nhân, ai mà không tương tư?”
Nếu như để tôi nói, một chữ ‘tình’, có thể chết mà không thể oán mà thôi.
***
*phù sinh: nghĩa đen là kiếp phù du, để chỉ những thứ trống rỗng vô định trên đời.
**Trích ‘Nguyệt phú’ của Tạ Trang
美人迈兮音尘阙, 隔千里兮共明月
临风叹兮将焉歇? 川路长兮不可越.
Mỹ nhân lầm lạc bước phàm trần
Trăng kia sáng tỏ muôn dặm xa
Gửi lời hỏi gió đâu chốn dừng
Sông cuồn cuộn biết làm sao qua.
***
:”> Vậy là chính thức khép lại Tương tư môn tại đây.
Bộ này làm thực sự quá lâu : )))) Do lười và do cũng tốn khá nhiều công sức nữa T v T Có lần đã định drop bộ này vì quá khoai nhưng cuối cùng lại vẫn tiếp tục. Có thể là bản dịch chưa được hoàn thiện, còn có chỗ sai, về nghĩa hoặc về diễn đạt, nhưng đọc lại vẫn thấy khá hài lòng và ngạc nhiên vì có đôi chỗ mình lại có thể phiêu đến thế : )))
Như đã hứa, bộ tiếp theo lên thớt sẽ là Hồng y. Bộ này có không khí nhắng nhít hơn Tương tư môn một chút, nhưng xin thề là câu chuyện không hề ít đau lòng hơn chút nào : ) Đọc xong Tương tư môn ta thấy nhẹ nhõm, giải thoát, còn đọc xong Hồng y vẫn thấy day dứt, tiếc nuối, tiếc nhiều thứ lắm…
Còn về Dạ đàm bồng lai ***, cũng là một bộ rất hay và có phần khốc liệt nữa O_O Vốn ta cũng ko biết có làm đc ko, nhưng gần đây thấy có bạn đã tiến hành bộ đó rùi nên cũng yên tâm :”> Việc ta có làm ko sẽ xem xét sau khi Hồng y kết thúc (chắc là cũng phải rất rất lâu =))) Tiến độ ko nhanh hơn Tương tư môn đâu)
:”> Cảm ơn những ai đã theo được chặng đường của Tương tư môn dài dằng dặc với bạn Phong My.
Tác giả :
Xương Bồ