Chị Dâu, Nhìn Em Một Chút!
Chương 67
Sau khi đi làm ở công ty về, Thanh đi ngang qua chợ sẵn tiện mua một ít cá, một ít rau rồi về nhà. Đoạn đường từ chợ về nhà cũng không quá xa, thế nên Thanh chỉ thường đi bộ, mấy ngày hôm nay nhà nàng có khách – cô bé Lam Lan nàng cứu ở bãi biển hôm trước, thế nên Thanh mua thêm đồ ăn về bồi bổ cho cô bé.
Lan Nhi không phải người ở xứ này, nàng ấy có dáng vẻ của một tiểu thư giàu có, khi gương mặt nhỏ nhắn đó đỡ sưng bầm Thanh đã không nhịn được mà cảm thán, thật là một cô bé xinh đẹp! Lan Nhi không còn người thân, Lan Nhi đã nói với nàng như thế, cô bé cũng không còn bất kì người nào để liên hệ khiến Thanh cảm thấy thương Lan Nhi vô cùng.
Mang theo lô lốc túi bóng vào nhà, cô đặt chúng xuống rồi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, nhà nhỏ như vậy chỉ cần dọn một chút là xong. Sau đó cô bắt đầu vo gạo nấu cơm, sau đó mới đi tắm. Mấy hôm nay A Minh thua bạc thường về đây ăn cơm, cô vợ bé của A Minh là một người rất thực dụng, hôm nào không có tiền thì không được ăn cơm ở nhà. Mà Thanh lại là một người ngu ngốc.
Lục Lăng cảm thấy chị Thanh có vẻ ngu ngốc, mà ngu ngốc ở đây không phải theo nghĩa đáng yêu giống như heo ngốc nhà nàng, chị Thanh là dạng người cần phải răn đe để có thể thông minh hơn. Chị ấy biết chồng mình nɠɵạı ŧìиɦ, thế nhưng vẫn cho về ăn cơm, đúng là ngu ngốc hết chỗ chữa!
Dù chân bị gãy nhưng Lục Lăng không hề ngủ bên dưới lầu, nàng dù có đau cũng cố đi lên trên gác lửng rồi nằm đó. Chủ nhật này bác sĩ nói với nàng rằng có thể tháo bột ở chân và đi lại bình thường, Lục Lăng cũng quyết định sẽ đi xin việc, dù sao không làm việc mà cứ xài tiền, tiền có chất thành núi cũng không xài đủ.
Cơm cơ bản cũng nấu xong, Lục Lăng nằm ở trên gác đã ngửi được mùi thịt kho vừa chín. Nàng vẫn không ngừng vẽ vời trên giấy, tờ giấy này nàng mua ở hiệu tranh đầu ngõ, cả viết chì cũng mua ở đó, hầu hết là loại rẻ tiền. Nhưng Lục Lăng không thôi nhớ Tử Cách, nàng muốn họa ra dáng vẻ của nàng ấy, khi Tử Cách cười, khóe miệng duyên dáng thế nào, đôi mắt cong cong ra sao, tất cả nàng đều họa hết vào giấy.
Lục Lăng nghe tiếng A Minh đi vào bên trong nhà, nàng nhanh chóng cất giấy của mình bên dưới giường, sau đó nằm yên lặng giả vờ ngủ. A Minh vừa ăn cơm vừa làu bàu rằng mình thua bạc hết bao nhiêu tiền, ý định sẽ lấy thêm từ chị Thanh một ít. Nhưng lúc này chị Thanh có vẻ như còn xót lại một chút thông minh, đã biết đem tiền đi giấu.
Hắn vừa ăn vừa lèm bèm, đôi khi buông ra một câu chửi thề tục tĩu. Lục Lăng ở trên lầu nghe rõ mồn một, nàng im lặng, tự nghĩ không biết tại sao chị Thanh lúc còn trẻ lại muốn lấy người đàn ông như thế này.
Sau khi ăn cơm xong, A Minh nồi cơm đi lại gần bồn rửa chén, Thanh thấy vậy bèn đi lại gần, nắm cánh tay hắn lại hỏi, "Anh định làm gì?"
A Minh giật tay mình ra khỏi tay Thanh, gằng giọng nói, "Ăn không hết thì đổ, ngày nào tao không đổ mà mày hỏi?"
"Của Lan Nhi ăn nữa… Anh đổ làm gì?" Thanh định giành lấy nồi cơm nhưng A Minh nhanh tay hơn, hắn vứt nồi cơm úp ngược xuống đất, còn hung hăng đá một cái, "Tao biết nó ăn tao mới đổ, bình thường tao đổ làm gì?"
"Lan Nhi ăn đều trả tiền, có ăn giựt của ai đâu?" Thanh tiếc nồi cơm nóng mình vừa nấu ban nãy, nhưng nghe vào tai A Minh thành một câu trách cứ, thế nên hắn vung tay tát Thanh một cái, mắng, "Ý mày là tao ăn không trả tiền? Mày cũng hay rồi đó!"
Lục Lăng nghe trong lòng mình tức giận, nhưng nàng vẫn không xen vào chuyện của họ. Nằm ở trên gác lửng nghe thấy tiếng đóng cửa thật mạnh, có vẻ như A Minh đã hùng hùng hổ hổ ra khỏi nhà rồi.
Thanh cũng không xoa má đau buốt của mình, dù sao cam chịu ẩn nhẫn cũng quen. Cô đem nồi cơm ra cho đám chó con nhà bên ăn, sau đó đi lại mở tủ ra lấy cơm cho Lan Nhi. Cũng may ban nãy cô đã dự phòng sẵn, cơm và đồ ăn đều chừa lại một phần.
Cô mang bát cơm cùng đồ ăn lên trên gác lửng, để trước mặt Lục Lăng rồi nói, "Lam Lan, em ăn một chút cơm đi rồi uống thuốc."
"Em vẫn chưa đói, chừng nào đói em ăn." Lục Lăng lại tiếp tục lôi giấy viết của mình ra, tiếp tục vẽ tranh. Thanh ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào bức vẽ, là vẽ một người phụ nữ trưởng thành, có vẻ người này ngoài đời rất nội liễm, an tĩnh. Là dạng người cô vừa gặp đã mến.
"Ai vậy Lan Nhi?" Người này thật xinh đẹp, thật không phải loại người có thể tùy tiện thấy ở ven đường.
Lục Lăng cũng không nói gì, nàng tô bóng cho bức tranh, sau đó thở phào một cái, "Xong rồi."
"Vậy ăn cơm đi, được không?" Thanh sờ bát cơm để xem còn nóng hay không, vì ban nãy cô bới cơm trước rồi mới cùng A Minh ăn cơm, cho nên cô sợ bát cơm của Lan Nhi trong lúc chờ đợi sẽ bị nguội. Nhân lúc nó còn âm ấm như vậy, ăn vẫn còn ngon.
Lục Lăng gật đầu, sau đó bắt đầu xới cơm ăn. Cơm này hoàn toàn không ngon như cơm heo ngốc nhà nàng nấu, vì gạo của chị Thanh mua không phải loại đắt nhất, đồ ăn cũng không phải đồ ăn tươi nhất. Khi Tử Cách đi chợ, Tử Cách thường vung tiền mua đồ ngon nhất trở về, với cô, đồ ăn ngon nhất là khi dùng nguyên liệu ngon nhất. Nếu so sánh hai bữa ăn, thì bữa ăn của chị Thanh nấu chỉ được xem là thực phẩm duy trì sự sống. Nhưng Lục Lăng tỏ vẻ ra ăn rất ngon, rất được, thế nên nụ cười trên môi của Thanh như ẩn như hiện.
"No chưa?" Lục Lăng hỏi.
Thanh nghe vậy bèn trả lời, "No rồi. Ban nãy chị ăn tranh thủ, bằng không hắn ném hết lát nữa cũng chẳng còn gì ăn."
"Ừ" Lục Lăng gắp một miếng cá cho vào bát cơm của mình, dồn lấy dồn để cơm vào miệng, ăn cho nhanh hết.
Chiều chủ nhật Lục Lăng đi tháo bột ở chân ra, bàn chân lâu ngày không tiếp xúc ánh sáng trở nên trắng nhợt. Nàng tháo được đống bột ở chân bèn thấy nhẹ nhõm, sau đó làm hồ sơ, xin vào công ty may gần đó làm việc. Vì Lục Lăng không có giấy tờ nên công ty ép lương nàng, nàng cũng đành chịu, làm lương thấp cũng không có vấn đề.
Hằng ngày Lục Lăng đi làm từ tám giờ sáng, hôm nào không tăng ca thì về lúc năm giờ. Hôm nay đi ngang qua một căn nhà có trồng gốc hồng ra khá nhiều hoa, Lục Lăng nhanh tay hái vào bông, nàng thích nhất là hoa hồng đỏ. Mà cũng thích nhất là tặng hoa hồng đỏ cho Tử Cách.
Vừa bứt được vài hoa thì chủ nhà phát hiện, nàng liền ôm hoa trong người chạy về nhà. Tiếng chủ nhà ném giày lộp độp phía sau, Lục Lăng nghĩ ngày mai hết được đi đường này rồi. Dù sao cũng hái được bốn bông hoa hồng, nàng thích nhất là hoa hồng tự trồng như thế này.
Còn nhớ ở sau nhà Lục Lăng có trồng một bụi hồng gai đỏ rực thật lớn, vốn trong vườn chỉ trồng cây trang nhã, thế nhưng Tử Cách vẫn vui vẻ san bằng hết cây để chừa khoảng trống cho nàng trồng hồng. Càng nhìn cánh hồng đỏ, Lục Lăng càng nhớ Tử Cách. Không biết dì ấy hiện giờ như thế nào? Có đã làm lại chưa? Có đỡ bị stress không? Dì ấy không có nàng ở bên làm phiền, ắt hẳn đang sống rất an hảo.
Thanh thấy cô bé mang về bốn năm bông hồng, ôm trang trọng trong ngực bèn hỏi, "Em mới mua hoa sao?"
"Không, em hái trộm" Nói rồi Lục Lăng leo lên cầu thang, đi về gác lửng của mình. Một lúc sau nàng chúi đầu xuống, nói rằng, "Chị cho em mượn lọ hoa đi"
Thanh vội vàng lục lọi tìm ra một bình hoa, truyền lên trên gác cho Lục Lăng. Thì ra Lan Nhi thích hoa hồng đỏ, thật là một cô bé khả ái!
—–
Chút chuyện của nữ nhân
Thanh: Người phụ nữ này đẹp quá.
Lục Lăng mỉm cười: Còn phải nói.
Thanh: Em không nên cúng bằng hoa hồng đâu, không có tiền mua hoa thì nói chị.
Lục Lăng trợn mắt: Dì ấy vẫn còn sống!
Thanh: Ơ, vậy sao em dựng hình rồi để lọ hoa bên trái làm chị tưởng chết rồi chứ.
Lan Nhi không phải người ở xứ này, nàng ấy có dáng vẻ của một tiểu thư giàu có, khi gương mặt nhỏ nhắn đó đỡ sưng bầm Thanh đã không nhịn được mà cảm thán, thật là một cô bé xinh đẹp! Lan Nhi không còn người thân, Lan Nhi đã nói với nàng như thế, cô bé cũng không còn bất kì người nào để liên hệ khiến Thanh cảm thấy thương Lan Nhi vô cùng.
Mang theo lô lốc túi bóng vào nhà, cô đặt chúng xuống rồi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, nhà nhỏ như vậy chỉ cần dọn một chút là xong. Sau đó cô bắt đầu vo gạo nấu cơm, sau đó mới đi tắm. Mấy hôm nay A Minh thua bạc thường về đây ăn cơm, cô vợ bé của A Minh là một người rất thực dụng, hôm nào không có tiền thì không được ăn cơm ở nhà. Mà Thanh lại là một người ngu ngốc.
Lục Lăng cảm thấy chị Thanh có vẻ ngu ngốc, mà ngu ngốc ở đây không phải theo nghĩa đáng yêu giống như heo ngốc nhà nàng, chị Thanh là dạng người cần phải răn đe để có thể thông minh hơn. Chị ấy biết chồng mình nɠɵạı ŧìиɦ, thế nhưng vẫn cho về ăn cơm, đúng là ngu ngốc hết chỗ chữa!
Dù chân bị gãy nhưng Lục Lăng không hề ngủ bên dưới lầu, nàng dù có đau cũng cố đi lên trên gác lửng rồi nằm đó. Chủ nhật này bác sĩ nói với nàng rằng có thể tháo bột ở chân và đi lại bình thường, Lục Lăng cũng quyết định sẽ đi xin việc, dù sao không làm việc mà cứ xài tiền, tiền có chất thành núi cũng không xài đủ.
Cơm cơ bản cũng nấu xong, Lục Lăng nằm ở trên gác đã ngửi được mùi thịt kho vừa chín. Nàng vẫn không ngừng vẽ vời trên giấy, tờ giấy này nàng mua ở hiệu tranh đầu ngõ, cả viết chì cũng mua ở đó, hầu hết là loại rẻ tiền. Nhưng Lục Lăng không thôi nhớ Tử Cách, nàng muốn họa ra dáng vẻ của nàng ấy, khi Tử Cách cười, khóe miệng duyên dáng thế nào, đôi mắt cong cong ra sao, tất cả nàng đều họa hết vào giấy.
Lục Lăng nghe tiếng A Minh đi vào bên trong nhà, nàng nhanh chóng cất giấy của mình bên dưới giường, sau đó nằm yên lặng giả vờ ngủ. A Minh vừa ăn cơm vừa làu bàu rằng mình thua bạc hết bao nhiêu tiền, ý định sẽ lấy thêm từ chị Thanh một ít. Nhưng lúc này chị Thanh có vẻ như còn xót lại một chút thông minh, đã biết đem tiền đi giấu.
Hắn vừa ăn vừa lèm bèm, đôi khi buông ra một câu chửi thề tục tĩu. Lục Lăng ở trên lầu nghe rõ mồn một, nàng im lặng, tự nghĩ không biết tại sao chị Thanh lúc còn trẻ lại muốn lấy người đàn ông như thế này.
Sau khi ăn cơm xong, A Minh nồi cơm đi lại gần bồn rửa chén, Thanh thấy vậy bèn đi lại gần, nắm cánh tay hắn lại hỏi, "Anh định làm gì?"
A Minh giật tay mình ra khỏi tay Thanh, gằng giọng nói, "Ăn không hết thì đổ, ngày nào tao không đổ mà mày hỏi?"
"Của Lan Nhi ăn nữa… Anh đổ làm gì?" Thanh định giành lấy nồi cơm nhưng A Minh nhanh tay hơn, hắn vứt nồi cơm úp ngược xuống đất, còn hung hăng đá một cái, "Tao biết nó ăn tao mới đổ, bình thường tao đổ làm gì?"
"Lan Nhi ăn đều trả tiền, có ăn giựt của ai đâu?" Thanh tiếc nồi cơm nóng mình vừa nấu ban nãy, nhưng nghe vào tai A Minh thành một câu trách cứ, thế nên hắn vung tay tát Thanh một cái, mắng, "Ý mày là tao ăn không trả tiền? Mày cũng hay rồi đó!"
Lục Lăng nghe trong lòng mình tức giận, nhưng nàng vẫn không xen vào chuyện của họ. Nằm ở trên gác lửng nghe thấy tiếng đóng cửa thật mạnh, có vẻ như A Minh đã hùng hùng hổ hổ ra khỏi nhà rồi.
Thanh cũng không xoa má đau buốt của mình, dù sao cam chịu ẩn nhẫn cũng quen. Cô đem nồi cơm ra cho đám chó con nhà bên ăn, sau đó đi lại mở tủ ra lấy cơm cho Lan Nhi. Cũng may ban nãy cô đã dự phòng sẵn, cơm và đồ ăn đều chừa lại một phần.
Cô mang bát cơm cùng đồ ăn lên trên gác lửng, để trước mặt Lục Lăng rồi nói, "Lam Lan, em ăn một chút cơm đi rồi uống thuốc."
"Em vẫn chưa đói, chừng nào đói em ăn." Lục Lăng lại tiếp tục lôi giấy viết của mình ra, tiếp tục vẽ tranh. Thanh ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào bức vẽ, là vẽ một người phụ nữ trưởng thành, có vẻ người này ngoài đời rất nội liễm, an tĩnh. Là dạng người cô vừa gặp đã mến.
"Ai vậy Lan Nhi?" Người này thật xinh đẹp, thật không phải loại người có thể tùy tiện thấy ở ven đường.
Lục Lăng cũng không nói gì, nàng tô bóng cho bức tranh, sau đó thở phào một cái, "Xong rồi."
"Vậy ăn cơm đi, được không?" Thanh sờ bát cơm để xem còn nóng hay không, vì ban nãy cô bới cơm trước rồi mới cùng A Minh ăn cơm, cho nên cô sợ bát cơm của Lan Nhi trong lúc chờ đợi sẽ bị nguội. Nhân lúc nó còn âm ấm như vậy, ăn vẫn còn ngon.
Lục Lăng gật đầu, sau đó bắt đầu xới cơm ăn. Cơm này hoàn toàn không ngon như cơm heo ngốc nhà nàng nấu, vì gạo của chị Thanh mua không phải loại đắt nhất, đồ ăn cũng không phải đồ ăn tươi nhất. Khi Tử Cách đi chợ, Tử Cách thường vung tiền mua đồ ngon nhất trở về, với cô, đồ ăn ngon nhất là khi dùng nguyên liệu ngon nhất. Nếu so sánh hai bữa ăn, thì bữa ăn của chị Thanh nấu chỉ được xem là thực phẩm duy trì sự sống. Nhưng Lục Lăng tỏ vẻ ra ăn rất ngon, rất được, thế nên nụ cười trên môi của Thanh như ẩn như hiện.
"No chưa?" Lục Lăng hỏi.
Thanh nghe vậy bèn trả lời, "No rồi. Ban nãy chị ăn tranh thủ, bằng không hắn ném hết lát nữa cũng chẳng còn gì ăn."
"Ừ" Lục Lăng gắp một miếng cá cho vào bát cơm của mình, dồn lấy dồn để cơm vào miệng, ăn cho nhanh hết.
Chiều chủ nhật Lục Lăng đi tháo bột ở chân ra, bàn chân lâu ngày không tiếp xúc ánh sáng trở nên trắng nhợt. Nàng tháo được đống bột ở chân bèn thấy nhẹ nhõm, sau đó làm hồ sơ, xin vào công ty may gần đó làm việc. Vì Lục Lăng không có giấy tờ nên công ty ép lương nàng, nàng cũng đành chịu, làm lương thấp cũng không có vấn đề.
Hằng ngày Lục Lăng đi làm từ tám giờ sáng, hôm nào không tăng ca thì về lúc năm giờ. Hôm nay đi ngang qua một căn nhà có trồng gốc hồng ra khá nhiều hoa, Lục Lăng nhanh tay hái vào bông, nàng thích nhất là hoa hồng đỏ. Mà cũng thích nhất là tặng hoa hồng đỏ cho Tử Cách.
Vừa bứt được vài hoa thì chủ nhà phát hiện, nàng liền ôm hoa trong người chạy về nhà. Tiếng chủ nhà ném giày lộp độp phía sau, Lục Lăng nghĩ ngày mai hết được đi đường này rồi. Dù sao cũng hái được bốn bông hoa hồng, nàng thích nhất là hoa hồng tự trồng như thế này.
Còn nhớ ở sau nhà Lục Lăng có trồng một bụi hồng gai đỏ rực thật lớn, vốn trong vườn chỉ trồng cây trang nhã, thế nhưng Tử Cách vẫn vui vẻ san bằng hết cây để chừa khoảng trống cho nàng trồng hồng. Càng nhìn cánh hồng đỏ, Lục Lăng càng nhớ Tử Cách. Không biết dì ấy hiện giờ như thế nào? Có đã làm lại chưa? Có đỡ bị stress không? Dì ấy không có nàng ở bên làm phiền, ắt hẳn đang sống rất an hảo.
Thanh thấy cô bé mang về bốn năm bông hồng, ôm trang trọng trong ngực bèn hỏi, "Em mới mua hoa sao?"
"Không, em hái trộm" Nói rồi Lục Lăng leo lên cầu thang, đi về gác lửng của mình. Một lúc sau nàng chúi đầu xuống, nói rằng, "Chị cho em mượn lọ hoa đi"
Thanh vội vàng lục lọi tìm ra một bình hoa, truyền lên trên gác cho Lục Lăng. Thì ra Lan Nhi thích hoa hồng đỏ, thật là một cô bé khả ái!
—–
Chút chuyện của nữ nhân
Thanh: Người phụ nữ này đẹp quá.
Lục Lăng mỉm cười: Còn phải nói.
Thanh: Em không nên cúng bằng hoa hồng đâu, không có tiền mua hoa thì nói chị.
Lục Lăng trợn mắt: Dì ấy vẫn còn sống!
Thanh: Ơ, vậy sao em dựng hình rồi để lọ hoa bên trái làm chị tưởng chết rồi chứ.
Tác giả :
yenvu18