Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Xấu Xí
Chương 24: Gặp phải đại nạn
Dạ Nhất và Dạ Tam xử lý tốt thịt thú xong, chờ Dạ Nhị nướng, nhưng Dạ Nhị và Tử mỹ nhân đã sớm không còn thấy bóng dáng.
“Aizzz, xem ra phải tự mình động thủ rồi.” Vân Liên Nhược than thở một tiếng, đi tới bên cạnh đống lửa, ở bên ngoài con gà thoa một chút gia vị lên, bắt đầu đi nướng. Thủy Nguyệt Hoa cũng học dáng vẻ của nàng, lấy một con gà rừng đưa trên lửa nướng.
“Chủ mẫu, ngài biết nướng thịt à.” Nhìn tư thế của Vân Liên Nhược, chắc chắn là thường xuyên nướng thịt.
“Bình thường thôi, nơi này gia vị quá ít, nướng ra mùi vị cũng sẽ không quá ngon, ăn đỡ cũng được.” Vân Liên Nhược chuyên tâm lật nướng. Gia vị không tốt lắm, cũng chỉ có thể ở lúc nướng thịt tỉ mỉ một chút. Nhìn thấy Thủy Nguyệt Hoa dựa theo động tác của nàng, trong lòng Vân Liên Nhược khinh bỉ một phen, thì ra là, ngươi cũng có chuyện không biết làm.
Rất nhanh, trong không khí liền tản ra mùi thơm, Dạ Nhất nhìn gà nướng trong tay của Vân Liên Nhược, nước miếng nhanh chóng chảy xuống. Vàng tươi, béo ngậy, mùi thơm của gà nướng tỏa ra so với mùi thơm mà Dạ Nhị nướng đậm hơn.
Biểu tình của Dạ Tam, so Dạ Nhất khá hơn một chút, nhưng mà đôi mắt, cũng nhìn chằm chằm vào gà nướng.
Lúc hai người đang nghĩ đến gà nướng mỹ vị thì lời của Thủy Nguyệt Hoa khiến cho hai người nhất thời yên lặng.
“Muốn ăn, phải tự mình động thủ, đó là của ta.” Thủy Nguyệt Hoa ném gà rừng trên tay mà mình nướng không biết là hình dạng gì cho hai người.
Dạ Nhất không chút khách khí cười to, mặc dù Dạ Tam không có cười ra tiếng, nhưng mà khóe miệng cũng nhếch lên, tiết lộ suy nghĩ của hắn. Không thể trách hai người phản ứng thái quá..., chỉ có thể nói gà mà Thủy Nguyệt Hoa nướng, quá không tầm thường. Gà nướng trong tay của Vân Liên Nhược, là vàng óng béo ngậy tỏa hương thơm, mcòn con gài của Thủy Nguyệt Hoa, là đen nhánh, tản ra mùi khét.
Thủy Nguyệt Hoa cũng cảm thấy bất đắc dĩ, hắn cũng là học theo Nhược Nhi mà làm, vì sao cuối cùng lại thành như vậy. Quả nhiên, hắn chỉ có thể chờ ăn.
“Nguyệt, có một câu nói gọi là tự mình động thủ, cơm no áo ấm. Cho nên, đây là của ta.” Vân Liên Nhược cầm con gà minh đã nướng xong, đi về phía xe ngựa.
Chủ tử, đó là chủ mẫu, không có nửa xu quan hệ cùng người, Dạ Nhất ở một bên cười thầm.
Của nàng ấy cũng là của ta. Thủy Nguyệt Hoa không nhìn sắc mặt đặc sắc của Dạ Nhất và Dạ Tam, đuổi theo Vân Liên Nhược.
Lúc Vân Liên Nhược lấy ra dao nhỏ thì không khí chung quanh dao động, lúc nàng không phản ứng kịp thì gà nướng ở trong tay đã không cánh mà bay.
Trên cây to ở phía đối diện, một người tóc hoa râm, lão đầu có khuôn mặt đáng yêu, đang lấy tốc độ như cơn gió lốc, giải quyết con gà nướng kia. Ăn xong, lão đầu dường như có vẻ ăn chưa đã ghiền, nhìn về phía Vân Liên Nhược, trong mắt tràn đầy mong đợi: “Tiểu nha đầu, một con nữa đi.”
“Lão đầu, vì sao bản công tử phải phục vụ ngươi?” Lão đầu này, cũng quá không có tự giác, đoạt gà nướng của nàng không nói, bây giờ còn muốn sai bảo nàng. Thật sự coi nàng dễ khi dễ rồi hả. (Lúc này chị đang giả nam)
“Tiểu nha đầu, phải kính già yêu trẻ.”
“Người là người già sao?” Nếu không phải là đầu tóc trắng kia, sẽ không có ai liên hệ hắn cùng với chữ già.
“Lão đầu ta năm nay 108 tuổi rồi.” Nhìn thấy Vân Liên Nhược chất vấn tuổi của mình, lão đầu rất tự giác báo tuổi của mình ra. Giống như hắn là người cao tuổi, bọn họ đương nhiên phải kính trọng lão.
“Xin lỗi, tại hạ không nhìn ra.”
“Ngươi... Lão đầu không nói cho ngươi.” Giận dỗi không để ý tới Vân Liên Nhược, lão đầu nhìn Thủy Nguyệt Hoa nói: “Tiểu tử, quản lý thê tử của ngươi đi.” Tiểu oa nhi này, căn bản là một tiểu nha đầu, hắn đã quan sát bọn họ một lúc lâu rồi.
“Tiền bối, việc này thứ cho tại hạ không thể làm được.” Nhược Nhi nhà hắn muốn chơi, hắn làm sao có thể không phối hợp. Hơn nữa, thê tử lấy về nhà không phải là trông nom, mà là cưng chiều. Về phần cưng chìu như thế nào, trước mắt hắn vẫn còn đang học tập. Lời của nương tử, hắn phải nghe; nương tử muốn chơi, hắn phải phối hợp; nương tử khó chịu, hắn phải nghĩ biện pháp khiến cho người khác khó chịu...
“Tiền bối, khó nghe muốn chết! Gọi ta lão đầu.” Lão đầu căm tức nhìn Thủy Nguyệt Hoa một cái. Trong lòng cảm khái, còn là tiểu nha đầu kia tốt, hợp tính hắn.
“Lão đầu, nếu như ngươi không có chuyện gì làm nữa, có thể cút được rồi.” Vân Liên Nhược kêu Dạ Nhất và Dạ Tam tới đánh xe. Bị một lão đầu quấy rầy như vậy, nàng cũng không còn tâm tình mà nướng thịt nước, vẫn là đi Túy Nguyệt lâu ăn tốt hơn. Suy nghĩ một chút cũng đúng, thức ăn ngon sắp vào miệng tự nhiên bay mất, Vân Liên Nhược có thể cho hắn sắc mặt tốt mới là lạ.
“Nha đầu đáng ghét, một chút cũng không dễ thương. Xem ấn đường của ngươi biến thành màu đen, sắp có đại nạn, đến lúc đó đừng đến cầu xin lão đầu ta.” Lão đầu oán trách một câu, biến mất ở trong tầm mắt mấy người bọn họ. Tiểu nha đầu, ngươi cứ phách lối đi, sau này, đừng có tới cầu xin lão đầu ta. Đến lúc đó, ngươi không chuẩn bị 100 con gà nướng, lão đầu ta tuyệt đối không gặp ngươi.
Đại nạn? Vân Liên Nhược khẽ nhíu mày. Nàng không phải là người mê tín, đối với loại mê tín này, nàng vốn không tin, luôn mặc kệ nó, nhưng không biết tại sao, gần đây trong lòng mơ hồ có chút bất an, giống như thật sự sắp xảy ra chuyện gì.
“Nhược Nhi, lão đầu kia bị điên nói bậy đó, lời của hắn, không cần để ở trong lòng. Bây giờ nếu như nàng muốn, thì ngày mai gả cho ta. Ta không chờ nổi nữa.” Nói xong câu cuối, Thủy Nguyệt Hoa nhấc đầu đặt trên vai của nàng, chóp mũi phả ra hơi nóng, khiến cho mặt của Vân Liên Nhược đỏ lên. Người này, càng ngày càng càn rỡ, ở đây còn có người khác mà.
Dạ Nhất và Dạ Tam giống như hiểu được suy nghĩ của Vân Liên Nhược, cùng nhau xoay người rời đi, ở đây phong cảnh tốt, bọn họ đi xung quanh nhìn một chút. Quấy rầy người ta nói chuyện yêu thương sẽ bị lừa đá, quấy rầy chủ tử và chủ mẫu thân thiết, còn nặng hơn bị lừa đá nữa.
“Đều tại chàng, mất mặt quá đi, đi đánh xe cho ta.” Vân Liên Nhược đẩy Thủy Nguyệt Hoa ra, đi lên xe ngựa.
Trong ngực trống không, có chút không quen. Nghĩ đến hai thuộc hạ không có có mắt kia, Thủy Nguyệt Hoa âm thầm suy nghĩ, có cần đổi bọn họ hay không. Ánh mắt của Thủy Nguyệt Hoa rất có lực sát thương, Dạ Nhất và Dạ Tam sắp chịu không nổi.
Lúc này, Vân Liên Nhược lên tiếng: “Đi.”
Nhược Nhi có lệnh, Thủy Nguyệt Hoa số khổ ngồi ở phía trước xe ngựa đánh xe, về phần Dạ Nhất và Dạ Tam, chỉ có thể đau khổ chạy bộ theo xe ngựa mà đi về phía trước. Dĩ nhiên, bọn họ hoàn toàn là dựa vào thể lực mà chạy. Dùng lời của Thủy Nguyệt Hoa mà nói, chính là do các ngươi hại bản cung không được ôm hôn nương tử, bản cung chịu khổ, các ngươi cũng phải phụng bồi.
Ba huynh đệ Dạ gia lớn lên dưới sự áp bức của Thủy Nguyệt Hoa, cho dù Thủy Nguyệt Hoa yêu cầu vô lý lại hành hạ người, bọn họ cũng không dám phản kháng, ai biết được nếu như bọn họ phản kháng, chủ tử nhà mình có thể dùng thủ đoạn nào khác để trừng phạt bọn họ hay không.
Bên trong xe ngựa, Vân Liên Nhược dựa vào nệm êm nghỉ ngơi, nghĩ đến những chuyện xảy ra mấy ngày qua. Gần đây, thật sự không yên bình. Bất luận là chuyện trong triều đình, hay là về thân phận của mẫu thân. Người của gia tộc lánh đời, không bao lâu nữa sẽ lại xuất hiện. Nghĩ đi nghĩ lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Một lúc lâu sau, Vân Liên Nhược bị tiếng đao kiếm va chạm, tiếng kêu cứu, khóc rống đánh thức.
“Aizzz, xem ra phải tự mình động thủ rồi.” Vân Liên Nhược than thở một tiếng, đi tới bên cạnh đống lửa, ở bên ngoài con gà thoa một chút gia vị lên, bắt đầu đi nướng. Thủy Nguyệt Hoa cũng học dáng vẻ của nàng, lấy một con gà rừng đưa trên lửa nướng.
“Chủ mẫu, ngài biết nướng thịt à.” Nhìn tư thế của Vân Liên Nhược, chắc chắn là thường xuyên nướng thịt.
“Bình thường thôi, nơi này gia vị quá ít, nướng ra mùi vị cũng sẽ không quá ngon, ăn đỡ cũng được.” Vân Liên Nhược chuyên tâm lật nướng. Gia vị không tốt lắm, cũng chỉ có thể ở lúc nướng thịt tỉ mỉ một chút. Nhìn thấy Thủy Nguyệt Hoa dựa theo động tác của nàng, trong lòng Vân Liên Nhược khinh bỉ một phen, thì ra là, ngươi cũng có chuyện không biết làm.
Rất nhanh, trong không khí liền tản ra mùi thơm, Dạ Nhất nhìn gà nướng trong tay của Vân Liên Nhược, nước miếng nhanh chóng chảy xuống. Vàng tươi, béo ngậy, mùi thơm của gà nướng tỏa ra so với mùi thơm mà Dạ Nhị nướng đậm hơn.
Biểu tình của Dạ Tam, so Dạ Nhất khá hơn một chút, nhưng mà đôi mắt, cũng nhìn chằm chằm vào gà nướng.
Lúc hai người đang nghĩ đến gà nướng mỹ vị thì lời của Thủy Nguyệt Hoa khiến cho hai người nhất thời yên lặng.
“Muốn ăn, phải tự mình động thủ, đó là của ta.” Thủy Nguyệt Hoa ném gà rừng trên tay mà mình nướng không biết là hình dạng gì cho hai người.
Dạ Nhất không chút khách khí cười to, mặc dù Dạ Tam không có cười ra tiếng, nhưng mà khóe miệng cũng nhếch lên, tiết lộ suy nghĩ của hắn. Không thể trách hai người phản ứng thái quá..., chỉ có thể nói gà mà Thủy Nguyệt Hoa nướng, quá không tầm thường. Gà nướng trong tay của Vân Liên Nhược, là vàng óng béo ngậy tỏa hương thơm, mcòn con gài của Thủy Nguyệt Hoa, là đen nhánh, tản ra mùi khét.
Thủy Nguyệt Hoa cũng cảm thấy bất đắc dĩ, hắn cũng là học theo Nhược Nhi mà làm, vì sao cuối cùng lại thành như vậy. Quả nhiên, hắn chỉ có thể chờ ăn.
“Nguyệt, có một câu nói gọi là tự mình động thủ, cơm no áo ấm. Cho nên, đây là của ta.” Vân Liên Nhược cầm con gà minh đã nướng xong, đi về phía xe ngựa.
Chủ tử, đó là chủ mẫu, không có nửa xu quan hệ cùng người, Dạ Nhất ở một bên cười thầm.
Của nàng ấy cũng là của ta. Thủy Nguyệt Hoa không nhìn sắc mặt đặc sắc của Dạ Nhất và Dạ Tam, đuổi theo Vân Liên Nhược.
Lúc Vân Liên Nhược lấy ra dao nhỏ thì không khí chung quanh dao động, lúc nàng không phản ứng kịp thì gà nướng ở trong tay đã không cánh mà bay.
Trên cây to ở phía đối diện, một người tóc hoa râm, lão đầu có khuôn mặt đáng yêu, đang lấy tốc độ như cơn gió lốc, giải quyết con gà nướng kia. Ăn xong, lão đầu dường như có vẻ ăn chưa đã ghiền, nhìn về phía Vân Liên Nhược, trong mắt tràn đầy mong đợi: “Tiểu nha đầu, một con nữa đi.”
“Lão đầu, vì sao bản công tử phải phục vụ ngươi?” Lão đầu này, cũng quá không có tự giác, đoạt gà nướng của nàng không nói, bây giờ còn muốn sai bảo nàng. Thật sự coi nàng dễ khi dễ rồi hả. (Lúc này chị đang giả nam)
“Tiểu nha đầu, phải kính già yêu trẻ.”
“Người là người già sao?” Nếu không phải là đầu tóc trắng kia, sẽ không có ai liên hệ hắn cùng với chữ già.
“Lão đầu ta năm nay 108 tuổi rồi.” Nhìn thấy Vân Liên Nhược chất vấn tuổi của mình, lão đầu rất tự giác báo tuổi của mình ra. Giống như hắn là người cao tuổi, bọn họ đương nhiên phải kính trọng lão.
“Xin lỗi, tại hạ không nhìn ra.”
“Ngươi... Lão đầu không nói cho ngươi.” Giận dỗi không để ý tới Vân Liên Nhược, lão đầu nhìn Thủy Nguyệt Hoa nói: “Tiểu tử, quản lý thê tử của ngươi đi.” Tiểu oa nhi này, căn bản là một tiểu nha đầu, hắn đã quan sát bọn họ một lúc lâu rồi.
“Tiền bối, việc này thứ cho tại hạ không thể làm được.” Nhược Nhi nhà hắn muốn chơi, hắn làm sao có thể không phối hợp. Hơn nữa, thê tử lấy về nhà không phải là trông nom, mà là cưng chiều. Về phần cưng chìu như thế nào, trước mắt hắn vẫn còn đang học tập. Lời của nương tử, hắn phải nghe; nương tử muốn chơi, hắn phải phối hợp; nương tử khó chịu, hắn phải nghĩ biện pháp khiến cho người khác khó chịu...
“Tiền bối, khó nghe muốn chết! Gọi ta lão đầu.” Lão đầu căm tức nhìn Thủy Nguyệt Hoa một cái. Trong lòng cảm khái, còn là tiểu nha đầu kia tốt, hợp tính hắn.
“Lão đầu, nếu như ngươi không có chuyện gì làm nữa, có thể cút được rồi.” Vân Liên Nhược kêu Dạ Nhất và Dạ Tam tới đánh xe. Bị một lão đầu quấy rầy như vậy, nàng cũng không còn tâm tình mà nướng thịt nước, vẫn là đi Túy Nguyệt lâu ăn tốt hơn. Suy nghĩ một chút cũng đúng, thức ăn ngon sắp vào miệng tự nhiên bay mất, Vân Liên Nhược có thể cho hắn sắc mặt tốt mới là lạ.
“Nha đầu đáng ghét, một chút cũng không dễ thương. Xem ấn đường của ngươi biến thành màu đen, sắp có đại nạn, đến lúc đó đừng đến cầu xin lão đầu ta.” Lão đầu oán trách một câu, biến mất ở trong tầm mắt mấy người bọn họ. Tiểu nha đầu, ngươi cứ phách lối đi, sau này, đừng có tới cầu xin lão đầu ta. Đến lúc đó, ngươi không chuẩn bị 100 con gà nướng, lão đầu ta tuyệt đối không gặp ngươi.
Đại nạn? Vân Liên Nhược khẽ nhíu mày. Nàng không phải là người mê tín, đối với loại mê tín này, nàng vốn không tin, luôn mặc kệ nó, nhưng không biết tại sao, gần đây trong lòng mơ hồ có chút bất an, giống như thật sự sắp xảy ra chuyện gì.
“Nhược Nhi, lão đầu kia bị điên nói bậy đó, lời của hắn, không cần để ở trong lòng. Bây giờ nếu như nàng muốn, thì ngày mai gả cho ta. Ta không chờ nổi nữa.” Nói xong câu cuối, Thủy Nguyệt Hoa nhấc đầu đặt trên vai của nàng, chóp mũi phả ra hơi nóng, khiến cho mặt của Vân Liên Nhược đỏ lên. Người này, càng ngày càng càn rỡ, ở đây còn có người khác mà.
Dạ Nhất và Dạ Tam giống như hiểu được suy nghĩ của Vân Liên Nhược, cùng nhau xoay người rời đi, ở đây phong cảnh tốt, bọn họ đi xung quanh nhìn một chút. Quấy rầy người ta nói chuyện yêu thương sẽ bị lừa đá, quấy rầy chủ tử và chủ mẫu thân thiết, còn nặng hơn bị lừa đá nữa.
“Đều tại chàng, mất mặt quá đi, đi đánh xe cho ta.” Vân Liên Nhược đẩy Thủy Nguyệt Hoa ra, đi lên xe ngựa.
Trong ngực trống không, có chút không quen. Nghĩ đến hai thuộc hạ không có có mắt kia, Thủy Nguyệt Hoa âm thầm suy nghĩ, có cần đổi bọn họ hay không. Ánh mắt của Thủy Nguyệt Hoa rất có lực sát thương, Dạ Nhất và Dạ Tam sắp chịu không nổi.
Lúc này, Vân Liên Nhược lên tiếng: “Đi.”
Nhược Nhi có lệnh, Thủy Nguyệt Hoa số khổ ngồi ở phía trước xe ngựa đánh xe, về phần Dạ Nhất và Dạ Tam, chỉ có thể đau khổ chạy bộ theo xe ngựa mà đi về phía trước. Dĩ nhiên, bọn họ hoàn toàn là dựa vào thể lực mà chạy. Dùng lời của Thủy Nguyệt Hoa mà nói, chính là do các ngươi hại bản cung không được ôm hôn nương tử, bản cung chịu khổ, các ngươi cũng phải phụng bồi.
Ba huynh đệ Dạ gia lớn lên dưới sự áp bức của Thủy Nguyệt Hoa, cho dù Thủy Nguyệt Hoa yêu cầu vô lý lại hành hạ người, bọn họ cũng không dám phản kháng, ai biết được nếu như bọn họ phản kháng, chủ tử nhà mình có thể dùng thủ đoạn nào khác để trừng phạt bọn họ hay không.
Bên trong xe ngựa, Vân Liên Nhược dựa vào nệm êm nghỉ ngơi, nghĩ đến những chuyện xảy ra mấy ngày qua. Gần đây, thật sự không yên bình. Bất luận là chuyện trong triều đình, hay là về thân phận của mẫu thân. Người của gia tộc lánh đời, không bao lâu nữa sẽ lại xuất hiện. Nghĩ đi nghĩ lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Một lúc lâu sau, Vân Liên Nhược bị tiếng đao kiếm va chạm, tiếng kêu cứu, khóc rống đánh thức.
Tác giả :
Băng Du Nhi