Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng
Chương 37
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sao thế giới lại nhỏ như vậy, Miêu Luân lại là họ hàng của Giang Túy Mặc?
Tế Tế ngẩn người tại chỗ, thấy Miêu Luân lại gần, nói chuyện với Giang Túy Mặc, cả hồi lâu sau mới để ý tới cô. Anh ta hơi sững ra, nhìn cô chằm chằm một lúc, như thể đột nhiên nhận ra cô, nụ cười trên mặt cứng đờ, sau đó mới nói: “Cô là vị phóng viên lần đó phải không? Chuyện lần trước tôi vẫn rất áy náy, không biết tâm trạng của bạn cô đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Buồn thì đương nhiên là vẫn buồn, chẳng qua là không còn đòi sống đòi chết như hôm đó nữa thôi.” Tế Tế cười trừ.
Giang Túy Mặc và Miêu Luân vốn cũng chẳng thân thiết gì với nhau, cũng chẳng trò chuyện bao lâu, một lúc sau đã mỗi người dắt một con ngựa rời đi.
Giang Túy Mặc dạy cho Tế Tế làm thế nào để trò chuyện với ngựa, làm sao để lên ngựa, đột nhiên hỏi: “Cậu ấy là em trai cùng mẹ khác cha của anh. Hai người có quen nhau sao?”
Tế Tế kể lại chuyện hôm đó cho anh nghe, vì kiêng kỵ Miêu Luận là em trai anh nên chỉ tóm tắt đại khái sự kiện “có vẻ cố ý đâm chết chó cưng”. Cô nghe thấy Giang Túy Mặc nói tới mấy chữ “cùng mẹ khác cha” với vẻ hơi lưỡng lự, cho rằng Giang Túy Mặc đến từ gia đình đơn thân, mẹ anh đã kết hôn với người khác nên không truy hỏi đến cùng, cũng cố ý lái sang chuyện khác: “Ài, anh nói xem con ngựa này có chở nổi em không?”
“Em thử xem?” Giang Túy Mặc có ý định để Tế Tế lên cưỡi.
Tế Tế vịn tay Giang Túy Mặc, đỡ lấy lưng ngựa, trọng tâm bất ổn mấy lần, khó khăn lắm mới leo lên được tới lưng ngựa, sợ tới nỗi chẳng dám cử động lấy một cái, thế mà con ngựa kia lại rất ung dung, nhàn nhã nhìn trái nhìn phải, còn liếc mắt đưa tình với mấy con ngựa khác. Tế Tế ngồi một lúc, run rẩy nói: “Thì ra… thì ra… nó chở được em… Anh nói xem… em cưỡi ngựa có thể giảm béo hay không?”
“Con ngựa này đã cân xứng lắm rồi, không cần phải giảm béo.” Giang Túy Mặc đứng bên cạnh con ngựa, dùng một tay nắm dây cương, miệng thì không quên châm chọc cô nhưng mà vẫn vô cùng để ý, sợ cô lơ tơ mơ đột nhiên mất thăng bằng rồi ngã xuống, dù rằng trên người cô đã mặc đủ bộ đồ bảo hộ.
Tế Tế ngồi trên lưng ngựa một lúc thì cũng dần thích ứng, Giang Túy Mặc bắt đầu dắt ngựa chậm rãi bước đi, hắt lại phía sau một cái bóng thật to. Tế Tế nhìn cái bóng di động trên mặt đất, chợt nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Giang Túy Mặc, trong đầu cô nghĩ ngay tới mấy câu kia.
Xuân Thu Chiến Quốc, chiến tranh loạn lạc, chư hầu bốn phía tranh giành vùng đất Trung Nguyên. Có danh sĩ họ Giang, tên gọi Túy Mặc, hào hiệp vung kiếm bình định giang sơn. Công chúa nước Sở, danh xưng Tế Tế, khuynh quốc khuynh thành, vạn người ái mộ. Túy Mặc say tình, buông bỏ tất cả, phiêu bạt chân trời, thành tiên cũng chẳng màng…
Như thể có thần giao cách cảm, Giang Túy Mặc dừng lại, mỉm cười chỉ vào cái bóng bị ánh chiều tà kéo dài trên mặt đất: “Em nhìn xem giống cái gì?”
Tế Tế rất thẹn thùng, bắt đầu liên tưởng: “Sau khi hoàng tử hôn công chúa Bạch Tuyết, công chúa Bạch Tuyết tỉnh lại, cùng hoàng tử cưỡi ngựa tới vương quốc của chàng ấy…”
Giang Túy Mặc ngước mắt lên: “Ai là công chúa Bạch Tuyết?”
“Em có thể nói… là em không?” Tế Tế hất hất cằm, kiêu ngạo đáp lại, sợ anh không tin nên cuốn tay áo lên lắc lắc cánh tay: “Em rất trắng.”
Cánh tay trắng nõn mập mạp, trông y như củ sen.
“Đây là cổ tích châu Âu, đổi sang một truyện Trung Quốc đi.” Giang Túy Mặc dời mắt đi, vuốt ve lưng ngựa, nói một cách sâu xa.
Tế Tế xoa cằm nghĩ ngợi hồi lâu: “Cảnh tượng này chỉ có thể khiến em nghĩ tới Mộc Quế Anh, Hoa Mộc Lan vụt roi giục ngựa chinh chiến sa trường, anh chính là phó tướng dưới tay em, chúng ta cùng nhau chiến đấu giành thiên hạ, em vì vương anh vì hậu ~”
Chỉ đáng thương cho hai vị nữ anh hùng, trọn đời tận trung vì nước, vào tới miệng Tế Tế thì lại chẳng khác nào hai kẻ phản đồ soán ngôi đoạt quốc.
“Này này, rốt cuộc là anh nghĩ tới cái gì hả?” Tế Tế rất kích động, cúi người xuống hỏi anh.
“Một đoạn ngắn trong một bộ truyện thần thoại xa xưa.”
“Ôi, lại còn thần thoại xa xưa cơ à?”
“Chuyện Đường Tăng và Trư Bát Giới ăn thịt Rết Tinh, tới lúc thoi thóp thì bị Bạch Long Mã kéo ra khỏi hang ổ của yêu quái.”
Tế Tế chỉ tay vào mũi mình: “Ý là, em chính là Trư Bát Giới?”
“Đoán đúng rồi.” Giang Túy Mặc tiếp tục dắt ngựa đi về phía trước.
“Trư Bát Giới cũng không tệ, tham ăn đáng yêu lại còn có diễm phúc, anh chính là Cao tiểu thư kia, mau cười một cái cho Trư gia gia xem!” Tế Tế đột nhiên nghịch ngợm sờ soạng trên cằm Giang Túy Mặc, đây là lần đầu tiên cô ngồi cao hơn anh, có thể ở trên cao trêu chọc anh một lần.
Giang Túy Mặc ra vẻ nghiêm nghị nắm lấy cánh tay mập mạp đang giở trò xấu của cô, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Em nói sai rồi, anh chính là… Bạch Long Mã.”
Trái tim Tế Tế như bị chọc một cái, cô nhìn Giang Túy Mặc đi ở đằng trước, miệng lưỡi anh chả tha cho ai, cho dù dịu dàng thì cũng rất thèm đòn, sau đó cô lại nhớ tới chuyện lần trước một mình anh tới trước cứu cô thoát khỏi tổ chức bán hàng đa cấp thì ý chí lại càng thêm mạnh mẽ. Nhưng mà lời cảm kích thốt ra ngoài miệng lại biến thành —
“À, nói vậy tức là anh thích bị em cưỡi trên người sao?”
Ôi, trời ạ, giữa cái khoảnh khắc đầy tình ý như thế này mà sao mình lại trở nên thô tục như vậy chứ? Tế Tế vô cùng tự trách, chắc chắn là do dạo này đọc nhiều truyện của Đào Đào Nhất Luân quá rồi.
“Chuyện tiết kiệm sức lực như vậy, tội gì mà anh không làm chứ.” Giang Túy Mặc nhéo lấy eo của Tế Tế, cô không sợ nhột, vì vậy anh lại nhéo thêm mấy cái, ngẩng đầu đối diện với cô: “Anh đưa em tới đây cưỡi ngựa chính là để em rèn luyện bộ phận này đấy… Rất chờ mong biểu hiện của em.”
Tế Tế hít vào một hơi, không ngờ Giang Túy Mặc lại ma cao một trượng như vậy.
Trời dần tối, hai người cưỡi ngựa một lúc rồi quay lại phòng nghỉ, Tế Tế đói tới nỗi nằm xụi lơ trên sofa, chỉ vào một loạt đồ ngọt, ngọ nguậy hỏi: “Bây giờ em có thể ăn không…”
Giang Túy Mặc nhìn thoáng qua: “Không được ăn quá hai phần.”
“Mỗi loại không quá hai phần?”
“Em cứ thử xem.” Giang Túy Mặc mở một tờ báo ra, chờ phục vụ bưng cà phê tới.
Tế Tế đói bụng ăn quàng, anh đã nói là không được ăn quá hai phần, cô liền chọn ngay phần lớn nhất, cũng chẳng thèm nhìn xem là cái gì, vừa bưng về tới nơi đã bỏ ngay vào trong miệng. Nhưng mới nhai được hai cái, cô đột nhiên hét to rồi lao tới bồn rửa tay cạnh nhà vệ sinh nôn ra, quay người chỉ vào cái đĩa đựng đồ ngọt, kinh hãi: “… Xo, xoài!”
Giang Túy Mặc đã đứng dậy, chỉ loáng thoáng nhớ là vừa rồi cô ăn cái gì đó mềm mềm, anh cúi xuống nhìn cái đĩa, thì ra là bánh dẻo nhân xoài. Tế Tế thì đang điên cuồng súc miệng, mặt mày còn đầy vẻ oán giận ngút trời.
Nhân viện phục vụ bưng cà phê lên nhìn thấy cảnh này thì hơi bối rối, vội vàng gọi quản lý tới, sau đó quản lý xác nhận, bánh dẻo nhân xoài ở đây là hàng thật giá thật, nhân bánh cũng không phải là xoài trộn đầy chất phụ gia như người ta bán bên ngoài mà là xoài nhập khẩu từ Thái Lan.
Câu lạc bộ cao cấp cơ mà.
Nghe nói tối đó Giang Túy Mặc định tìm một quán ăn có mấy món đặc sắc của địa phương ở trong huyện để chiêu đãi cái bụng đói đã réo liên hồi của Tế Tế, nhưng mà bởi vì sự kiện “ăn nhầm xoài bị dị ứng” mà Tế Tế không thể không trở về thành phố N trước dự định, dọc đường chỉ có thể ăn mấy cái bánh bao nóng để đỡ đói. Tới bệnh viện thì nhanh chóng tới thẳng phòng trực, sau đó cô mới đột nhiên nhận ra cả đoạn đường Giang Túy Mặc đều chẳng hề ăn gì, chỉ lo lòng đưa cô tới bệnh viện, sau đó lại đi lấy thuốc.
Hôm nay Giang Túy Mặc vốn không có lịch trực, nữ bác sĩ trực ban là Tiểu Lục thấy Tế Tế thì cũng không ngạc nhiên, ít ra thì ở khoa Nội, mọi người đều biết Giang Túy Mặc là hoa đã có chủ. Đám y tá và bác sĩ bên khu nội trú truyền tai nhau chuyện yêu đương của bọn họ, mỗi bản một kiểu, đại khái là kể rằng cô một cô em béo mập dùng đủ kiểu khổ nhục kế và âm mưu, rốt cuộc cũng nuốt sạch khúc xương Giang Túy Mặc cứng không gặm nổi kia.
Phản ứng dị ứng của Tế Tế tới rất nhanh, lúc Giang Túy Mặc lấy cyproheptadine giảm dị ứng và vitamin C tới thì mặt Tế Tế đã sưng phồng, đúng như cô nói, cả đầu đều có xu hướng biến thành đầu lợn.
“Anh chỉ nói anh là Bạch Long Mã, em cũng đâu cần tự biến mình thành Trư Bát Giới chứ.” Giang Túy Mặc bưng thuốc tới, còn không quên đâm chọt cô thêm một câu.
“Đây là thái độ chuyên nghiệp của một diễn viên quần chúng.” Tế Tế không chịu lép vế, hăng hái đấu võ mồm.
“Xin hỏi, đây là lần thứ mấy em vì ăn mà vào viện rồi?”
“Lần nào cũng là do anh lừa em, em bị chẳng qua là chút bệnh vặt, không có lần nào nghiêm trọng tới nỗi phải vào bệnh viện bọn anh để điều trị hết.” Có bạn trai là bác sĩ thật đúng là phiền phức, hở ra một tí là lại phải vào bệnh viện. ╮(╯_╰)╭
Tiểu Lục nghĩ bụng, mình có nên lấy cớ đi kiểm tra phòng để ra ngoài không, cứ đứng đây nghe thầy Giang với bạn gái đấu võ mồm có vẻ như không được thích hợp cho lắm. Tiểu Lục nhìn Giang Túy Mặc, lúc cô nàng mới vào bệnh viện, thầy Giang còn là đối tượng thầm mến của cô nàng cơ đấy, bây giờ thì thật là, đúng là quá ngược…
“Chút bệnh vặt?” Giang Túy Mặc nhướng mày.
“Hừ!” Tế Tế kiêu ngạo uống thuốc: “Lần đầu tiên là em ăn quá no, lần thứ hai là vì ăn cháo mốc mất vệ sinh, lần thứ ba… cũng chính là lần này, chẳng qua là bị dị ứng. Đâu có chết người hả? Bác sĩ bọn anh đều thế cả, một chút bệnh vặt cũng bắt người ta nằm viện, lại còn kiểm tra toàn thân, đều là đám quỷ tham tiền hết!”
“Ngày 20 tháng 7 năm 2011, một cô gái họ Đơn ở thành phố Lâm Hải ăn uống 5 tiếng đồng hồ liên tục, y bác sĩ dốc sức cứu chữa suốt 2 tiếng đồng hồ nhưng vẫn không cứu được, bệnh nhân tử vong. Dạ dày của bệnh nhân căng trướng, vách trong của dạ dày còn đầy bọt khí. Bác sĩ lấy sạch cặn thức ăn trong dạ dày ra, đổ đầy hai chậu rửa mặt thì mới hết, kết luận cuối cùng của bệnh viện là, có lẽ bệnh nhân chết vì giãn dạ dày cấp tính. Vì vậy, ăn quá no không phải không thể gây chết người.” Lúc này, Giang Túy Mặc bắt đầu phát huy một cách vô cùng nhuần nhuyễn cái trí nhớ kinh người của mình.
Tế Tế đột nhiên nghiêm nghị hẳn.
“Ăn đồ ăn mốc có thể dẫn tới viêm dạ dày và đại tràng cấp tính, triệu chứng chủ yếu là buồn nôn, nôn mửa, đau bụng, tiêu chảy, phát sốt, vân vân, nếu nghiêm trọng thì có thể gây mất nước, mất cân bằng điện giải, sốc và thậm chí là tử vong. Thậm chí còn có bệnh nhân đột tử, nguyên nhân có thể là do nôn mửa, tiêu chảy làm tăng nồng độ máu, gây nên nhồi máu cơ tim cấp tính.”
Tế Tế hoảng sợ lui lại mấy bước, ngồi sững ra trên ghế.
“Phản ứng dị ứng rất đa dạng, chủ yếu có liên quan tới số lượng, chia làm dị ứng thực phẩm và dị ứng thuốc. Có một số phản ứng dị ứng dẫn tới tắc nghẽn mạch máu hoặc hô hấp, nếu không được cấp cứu kịp thời thì sẽ dẫn tới tử vong. Tháng 2 năm 2005, một bệnh nhân họ Trương xuất hiện phản ứng mẫn cảm với thành phần thuốc, phát triển thành viêm gan nghiêm trọng, người nhà đòi bệnh viện bắt đền 31 vạn.”
“Xin anh đừng có nói nữa!” Tế Tế che mắt, không dám nhìn Giang Túy Mặc.
Giang Túy Mặc rót một cốc nước nóng, bưng đi tới bên cạnh Tế Tế: “Bây giờ em còn cho rằng em chỉ bị chút bệnh vặt bị anh bắt vào nằm viện sao?”
“Em thực sự rất hối hận, may có bác sĩ Giang ra tay cứu giúp còn không tính toán tới hiềm khích trước kia, so sánh với ngài thì tôi chỉ là một kẻ vô tri nhỏ bé còn ngài thì vô cùng vĩ đại, giống như gốc thông trên đỉnh Everest cây ngay không sợ chết đứng, á nhầm nhầm nhầm, là… bá chủ thiên hạ!” Tế Tế chảy nước mắt, nhận lấy cốc nước nóng: “Em chỉ muốn hỏi thăm một chút, ước hẹn tôm hùm bảy ngày của chúng ta vẫn còn đấy chứ?”
Gỗ mục… đúng là không thể đẽo.
“Bác sĩ Lục, giờ này cũng nên đi kiểm tra phòng bệnh rồi.” Giang Túy Mặc nhìn đồng hồ, nói.
“Phải! Phải!” Tiểu Lục đang muốn mượn cớ để đi ra, nghe Giang Túy Mặc nói vậy thì lập tức cầm bệnh án lên đi ngay, vừa đi vừa nghĩ, ài, đây rõ ràng là cô em béo mập kia bị thầy Giang ăn sạch, đâu có phải là thầy Giang bị tóm gọn như người ta đồn đâu chứ!
Năm phút sau.
“Em đã sưng như đầu lợn thế này mà anh còn hôn được!”
“Năm nay anh không kiêng kị gì.”
“Sao cơ?”
“Năm nay là năm ngựa, nhị sư huynh ạ.”
“… Anh từng thấy ngựa cưỡi heo bao giờ chưa hả?”
P/S: Bạn nào đã xem hoặc đã đọc và còn nhớ rõ tình tiết trong Tây Du Ký thì cho mình hỏi về đoạn Bạch Long Mã. Nguyên văn của tác giả là Đường Tăng và Trư Bát Giới ăn thịt Rết Tinh, nhưng mình lại thấy như vậy không hợp lý cho lắm. Bạn nào biết thì xác nhận giúp mình nhé, mình cảm ơn rất nhiều.
Sao thế giới lại nhỏ như vậy, Miêu Luân lại là họ hàng của Giang Túy Mặc?
Tế Tế ngẩn người tại chỗ, thấy Miêu Luân lại gần, nói chuyện với Giang Túy Mặc, cả hồi lâu sau mới để ý tới cô. Anh ta hơi sững ra, nhìn cô chằm chằm một lúc, như thể đột nhiên nhận ra cô, nụ cười trên mặt cứng đờ, sau đó mới nói: “Cô là vị phóng viên lần đó phải không? Chuyện lần trước tôi vẫn rất áy náy, không biết tâm trạng của bạn cô đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Buồn thì đương nhiên là vẫn buồn, chẳng qua là không còn đòi sống đòi chết như hôm đó nữa thôi.” Tế Tế cười trừ.
Giang Túy Mặc và Miêu Luân vốn cũng chẳng thân thiết gì với nhau, cũng chẳng trò chuyện bao lâu, một lúc sau đã mỗi người dắt một con ngựa rời đi.
Giang Túy Mặc dạy cho Tế Tế làm thế nào để trò chuyện với ngựa, làm sao để lên ngựa, đột nhiên hỏi: “Cậu ấy là em trai cùng mẹ khác cha của anh. Hai người có quen nhau sao?”
Tế Tế kể lại chuyện hôm đó cho anh nghe, vì kiêng kỵ Miêu Luận là em trai anh nên chỉ tóm tắt đại khái sự kiện “có vẻ cố ý đâm chết chó cưng”. Cô nghe thấy Giang Túy Mặc nói tới mấy chữ “cùng mẹ khác cha” với vẻ hơi lưỡng lự, cho rằng Giang Túy Mặc đến từ gia đình đơn thân, mẹ anh đã kết hôn với người khác nên không truy hỏi đến cùng, cũng cố ý lái sang chuyện khác: “Ài, anh nói xem con ngựa này có chở nổi em không?”
“Em thử xem?” Giang Túy Mặc có ý định để Tế Tế lên cưỡi.
Tế Tế vịn tay Giang Túy Mặc, đỡ lấy lưng ngựa, trọng tâm bất ổn mấy lần, khó khăn lắm mới leo lên được tới lưng ngựa, sợ tới nỗi chẳng dám cử động lấy một cái, thế mà con ngựa kia lại rất ung dung, nhàn nhã nhìn trái nhìn phải, còn liếc mắt đưa tình với mấy con ngựa khác. Tế Tế ngồi một lúc, run rẩy nói: “Thì ra… thì ra… nó chở được em… Anh nói xem… em cưỡi ngựa có thể giảm béo hay không?”
“Con ngựa này đã cân xứng lắm rồi, không cần phải giảm béo.” Giang Túy Mặc đứng bên cạnh con ngựa, dùng một tay nắm dây cương, miệng thì không quên châm chọc cô nhưng mà vẫn vô cùng để ý, sợ cô lơ tơ mơ đột nhiên mất thăng bằng rồi ngã xuống, dù rằng trên người cô đã mặc đủ bộ đồ bảo hộ.
Tế Tế ngồi trên lưng ngựa một lúc thì cũng dần thích ứng, Giang Túy Mặc bắt đầu dắt ngựa chậm rãi bước đi, hắt lại phía sau một cái bóng thật to. Tế Tế nhìn cái bóng di động trên mặt đất, chợt nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Giang Túy Mặc, trong đầu cô nghĩ ngay tới mấy câu kia.
Xuân Thu Chiến Quốc, chiến tranh loạn lạc, chư hầu bốn phía tranh giành vùng đất Trung Nguyên. Có danh sĩ họ Giang, tên gọi Túy Mặc, hào hiệp vung kiếm bình định giang sơn. Công chúa nước Sở, danh xưng Tế Tế, khuynh quốc khuynh thành, vạn người ái mộ. Túy Mặc say tình, buông bỏ tất cả, phiêu bạt chân trời, thành tiên cũng chẳng màng…
Như thể có thần giao cách cảm, Giang Túy Mặc dừng lại, mỉm cười chỉ vào cái bóng bị ánh chiều tà kéo dài trên mặt đất: “Em nhìn xem giống cái gì?”
Tế Tế rất thẹn thùng, bắt đầu liên tưởng: “Sau khi hoàng tử hôn công chúa Bạch Tuyết, công chúa Bạch Tuyết tỉnh lại, cùng hoàng tử cưỡi ngựa tới vương quốc của chàng ấy…”
Giang Túy Mặc ngước mắt lên: “Ai là công chúa Bạch Tuyết?”
“Em có thể nói… là em không?” Tế Tế hất hất cằm, kiêu ngạo đáp lại, sợ anh không tin nên cuốn tay áo lên lắc lắc cánh tay: “Em rất trắng.”
Cánh tay trắng nõn mập mạp, trông y như củ sen.
“Đây là cổ tích châu Âu, đổi sang một truyện Trung Quốc đi.” Giang Túy Mặc dời mắt đi, vuốt ve lưng ngựa, nói một cách sâu xa.
Tế Tế xoa cằm nghĩ ngợi hồi lâu: “Cảnh tượng này chỉ có thể khiến em nghĩ tới Mộc Quế Anh, Hoa Mộc Lan vụt roi giục ngựa chinh chiến sa trường, anh chính là phó tướng dưới tay em, chúng ta cùng nhau chiến đấu giành thiên hạ, em vì vương anh vì hậu ~”
Chỉ đáng thương cho hai vị nữ anh hùng, trọn đời tận trung vì nước, vào tới miệng Tế Tế thì lại chẳng khác nào hai kẻ phản đồ soán ngôi đoạt quốc.
“Này này, rốt cuộc là anh nghĩ tới cái gì hả?” Tế Tế rất kích động, cúi người xuống hỏi anh.
“Một đoạn ngắn trong một bộ truyện thần thoại xa xưa.”
“Ôi, lại còn thần thoại xa xưa cơ à?”
“Chuyện Đường Tăng và Trư Bát Giới ăn thịt Rết Tinh, tới lúc thoi thóp thì bị Bạch Long Mã kéo ra khỏi hang ổ của yêu quái.”
Tế Tế chỉ tay vào mũi mình: “Ý là, em chính là Trư Bát Giới?”
“Đoán đúng rồi.” Giang Túy Mặc tiếp tục dắt ngựa đi về phía trước.
“Trư Bát Giới cũng không tệ, tham ăn đáng yêu lại còn có diễm phúc, anh chính là Cao tiểu thư kia, mau cười một cái cho Trư gia gia xem!” Tế Tế đột nhiên nghịch ngợm sờ soạng trên cằm Giang Túy Mặc, đây là lần đầu tiên cô ngồi cao hơn anh, có thể ở trên cao trêu chọc anh một lần.
Giang Túy Mặc ra vẻ nghiêm nghị nắm lấy cánh tay mập mạp đang giở trò xấu của cô, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Em nói sai rồi, anh chính là… Bạch Long Mã.”
Trái tim Tế Tế như bị chọc một cái, cô nhìn Giang Túy Mặc đi ở đằng trước, miệng lưỡi anh chả tha cho ai, cho dù dịu dàng thì cũng rất thèm đòn, sau đó cô lại nhớ tới chuyện lần trước một mình anh tới trước cứu cô thoát khỏi tổ chức bán hàng đa cấp thì ý chí lại càng thêm mạnh mẽ. Nhưng mà lời cảm kích thốt ra ngoài miệng lại biến thành —
“À, nói vậy tức là anh thích bị em cưỡi trên người sao?”
Ôi, trời ạ, giữa cái khoảnh khắc đầy tình ý như thế này mà sao mình lại trở nên thô tục như vậy chứ? Tế Tế vô cùng tự trách, chắc chắn là do dạo này đọc nhiều truyện của Đào Đào Nhất Luân quá rồi.
“Chuyện tiết kiệm sức lực như vậy, tội gì mà anh không làm chứ.” Giang Túy Mặc nhéo lấy eo của Tế Tế, cô không sợ nhột, vì vậy anh lại nhéo thêm mấy cái, ngẩng đầu đối diện với cô: “Anh đưa em tới đây cưỡi ngựa chính là để em rèn luyện bộ phận này đấy… Rất chờ mong biểu hiện của em.”
Tế Tế hít vào một hơi, không ngờ Giang Túy Mặc lại ma cao một trượng như vậy.
Trời dần tối, hai người cưỡi ngựa một lúc rồi quay lại phòng nghỉ, Tế Tế đói tới nỗi nằm xụi lơ trên sofa, chỉ vào một loạt đồ ngọt, ngọ nguậy hỏi: “Bây giờ em có thể ăn không…”
Giang Túy Mặc nhìn thoáng qua: “Không được ăn quá hai phần.”
“Mỗi loại không quá hai phần?”
“Em cứ thử xem.” Giang Túy Mặc mở một tờ báo ra, chờ phục vụ bưng cà phê tới.
Tế Tế đói bụng ăn quàng, anh đã nói là không được ăn quá hai phần, cô liền chọn ngay phần lớn nhất, cũng chẳng thèm nhìn xem là cái gì, vừa bưng về tới nơi đã bỏ ngay vào trong miệng. Nhưng mới nhai được hai cái, cô đột nhiên hét to rồi lao tới bồn rửa tay cạnh nhà vệ sinh nôn ra, quay người chỉ vào cái đĩa đựng đồ ngọt, kinh hãi: “… Xo, xoài!”
Giang Túy Mặc đã đứng dậy, chỉ loáng thoáng nhớ là vừa rồi cô ăn cái gì đó mềm mềm, anh cúi xuống nhìn cái đĩa, thì ra là bánh dẻo nhân xoài. Tế Tế thì đang điên cuồng súc miệng, mặt mày còn đầy vẻ oán giận ngút trời.
Nhân viện phục vụ bưng cà phê lên nhìn thấy cảnh này thì hơi bối rối, vội vàng gọi quản lý tới, sau đó quản lý xác nhận, bánh dẻo nhân xoài ở đây là hàng thật giá thật, nhân bánh cũng không phải là xoài trộn đầy chất phụ gia như người ta bán bên ngoài mà là xoài nhập khẩu từ Thái Lan.
Câu lạc bộ cao cấp cơ mà.
Nghe nói tối đó Giang Túy Mặc định tìm một quán ăn có mấy món đặc sắc của địa phương ở trong huyện để chiêu đãi cái bụng đói đã réo liên hồi của Tế Tế, nhưng mà bởi vì sự kiện “ăn nhầm xoài bị dị ứng” mà Tế Tế không thể không trở về thành phố N trước dự định, dọc đường chỉ có thể ăn mấy cái bánh bao nóng để đỡ đói. Tới bệnh viện thì nhanh chóng tới thẳng phòng trực, sau đó cô mới đột nhiên nhận ra cả đoạn đường Giang Túy Mặc đều chẳng hề ăn gì, chỉ lo lòng đưa cô tới bệnh viện, sau đó lại đi lấy thuốc.
Hôm nay Giang Túy Mặc vốn không có lịch trực, nữ bác sĩ trực ban là Tiểu Lục thấy Tế Tế thì cũng không ngạc nhiên, ít ra thì ở khoa Nội, mọi người đều biết Giang Túy Mặc là hoa đã có chủ. Đám y tá và bác sĩ bên khu nội trú truyền tai nhau chuyện yêu đương của bọn họ, mỗi bản một kiểu, đại khái là kể rằng cô một cô em béo mập dùng đủ kiểu khổ nhục kế và âm mưu, rốt cuộc cũng nuốt sạch khúc xương Giang Túy Mặc cứng không gặm nổi kia.
Phản ứng dị ứng của Tế Tế tới rất nhanh, lúc Giang Túy Mặc lấy cyproheptadine giảm dị ứng và vitamin C tới thì mặt Tế Tế đã sưng phồng, đúng như cô nói, cả đầu đều có xu hướng biến thành đầu lợn.
“Anh chỉ nói anh là Bạch Long Mã, em cũng đâu cần tự biến mình thành Trư Bát Giới chứ.” Giang Túy Mặc bưng thuốc tới, còn không quên đâm chọt cô thêm một câu.
“Đây là thái độ chuyên nghiệp của một diễn viên quần chúng.” Tế Tế không chịu lép vế, hăng hái đấu võ mồm.
“Xin hỏi, đây là lần thứ mấy em vì ăn mà vào viện rồi?”
“Lần nào cũng là do anh lừa em, em bị chẳng qua là chút bệnh vặt, không có lần nào nghiêm trọng tới nỗi phải vào bệnh viện bọn anh để điều trị hết.” Có bạn trai là bác sĩ thật đúng là phiền phức, hở ra một tí là lại phải vào bệnh viện. ╮(╯_╰)╭
Tiểu Lục nghĩ bụng, mình có nên lấy cớ đi kiểm tra phòng để ra ngoài không, cứ đứng đây nghe thầy Giang với bạn gái đấu võ mồm có vẻ như không được thích hợp cho lắm. Tiểu Lục nhìn Giang Túy Mặc, lúc cô nàng mới vào bệnh viện, thầy Giang còn là đối tượng thầm mến của cô nàng cơ đấy, bây giờ thì thật là, đúng là quá ngược…
“Chút bệnh vặt?” Giang Túy Mặc nhướng mày.
“Hừ!” Tế Tế kiêu ngạo uống thuốc: “Lần đầu tiên là em ăn quá no, lần thứ hai là vì ăn cháo mốc mất vệ sinh, lần thứ ba… cũng chính là lần này, chẳng qua là bị dị ứng. Đâu có chết người hả? Bác sĩ bọn anh đều thế cả, một chút bệnh vặt cũng bắt người ta nằm viện, lại còn kiểm tra toàn thân, đều là đám quỷ tham tiền hết!”
“Ngày 20 tháng 7 năm 2011, một cô gái họ Đơn ở thành phố Lâm Hải ăn uống 5 tiếng đồng hồ liên tục, y bác sĩ dốc sức cứu chữa suốt 2 tiếng đồng hồ nhưng vẫn không cứu được, bệnh nhân tử vong. Dạ dày của bệnh nhân căng trướng, vách trong của dạ dày còn đầy bọt khí. Bác sĩ lấy sạch cặn thức ăn trong dạ dày ra, đổ đầy hai chậu rửa mặt thì mới hết, kết luận cuối cùng của bệnh viện là, có lẽ bệnh nhân chết vì giãn dạ dày cấp tính. Vì vậy, ăn quá no không phải không thể gây chết người.” Lúc này, Giang Túy Mặc bắt đầu phát huy một cách vô cùng nhuần nhuyễn cái trí nhớ kinh người của mình.
Tế Tế đột nhiên nghiêm nghị hẳn.
“Ăn đồ ăn mốc có thể dẫn tới viêm dạ dày và đại tràng cấp tính, triệu chứng chủ yếu là buồn nôn, nôn mửa, đau bụng, tiêu chảy, phát sốt, vân vân, nếu nghiêm trọng thì có thể gây mất nước, mất cân bằng điện giải, sốc và thậm chí là tử vong. Thậm chí còn có bệnh nhân đột tử, nguyên nhân có thể là do nôn mửa, tiêu chảy làm tăng nồng độ máu, gây nên nhồi máu cơ tim cấp tính.”
Tế Tế hoảng sợ lui lại mấy bước, ngồi sững ra trên ghế.
“Phản ứng dị ứng rất đa dạng, chủ yếu có liên quan tới số lượng, chia làm dị ứng thực phẩm và dị ứng thuốc. Có một số phản ứng dị ứng dẫn tới tắc nghẽn mạch máu hoặc hô hấp, nếu không được cấp cứu kịp thời thì sẽ dẫn tới tử vong. Tháng 2 năm 2005, một bệnh nhân họ Trương xuất hiện phản ứng mẫn cảm với thành phần thuốc, phát triển thành viêm gan nghiêm trọng, người nhà đòi bệnh viện bắt đền 31 vạn.”
“Xin anh đừng có nói nữa!” Tế Tế che mắt, không dám nhìn Giang Túy Mặc.
Giang Túy Mặc rót một cốc nước nóng, bưng đi tới bên cạnh Tế Tế: “Bây giờ em còn cho rằng em chỉ bị chút bệnh vặt bị anh bắt vào nằm viện sao?”
“Em thực sự rất hối hận, may có bác sĩ Giang ra tay cứu giúp còn không tính toán tới hiềm khích trước kia, so sánh với ngài thì tôi chỉ là một kẻ vô tri nhỏ bé còn ngài thì vô cùng vĩ đại, giống như gốc thông trên đỉnh Everest cây ngay không sợ chết đứng, á nhầm nhầm nhầm, là… bá chủ thiên hạ!” Tế Tế chảy nước mắt, nhận lấy cốc nước nóng: “Em chỉ muốn hỏi thăm một chút, ước hẹn tôm hùm bảy ngày của chúng ta vẫn còn đấy chứ?”
Gỗ mục… đúng là không thể đẽo.
“Bác sĩ Lục, giờ này cũng nên đi kiểm tra phòng bệnh rồi.” Giang Túy Mặc nhìn đồng hồ, nói.
“Phải! Phải!” Tiểu Lục đang muốn mượn cớ để đi ra, nghe Giang Túy Mặc nói vậy thì lập tức cầm bệnh án lên đi ngay, vừa đi vừa nghĩ, ài, đây rõ ràng là cô em béo mập kia bị thầy Giang ăn sạch, đâu có phải là thầy Giang bị tóm gọn như người ta đồn đâu chứ!
Năm phút sau.
“Em đã sưng như đầu lợn thế này mà anh còn hôn được!”
“Năm nay anh không kiêng kị gì.”
“Sao cơ?”
“Năm nay là năm ngựa, nhị sư huynh ạ.”
“… Anh từng thấy ngựa cưỡi heo bao giờ chưa hả?”
P/S: Bạn nào đã xem hoặc đã đọc và còn nhớ rõ tình tiết trong Tây Du Ký thì cho mình hỏi về đoạn Bạch Long Mã. Nguyên văn của tác giả là Đường Tăng và Trư Bát Giới ăn thịt Rết Tinh, nhưng mình lại thấy như vậy không hợp lý cho lắm. Bạn nào biết thì xác nhận giúp mình nhé, mình cảm ơn rất nhiều.
Tác giả :
Đào Đào Nhất Luân