Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng
Chương 3
Ban đêm, nhiệt độ không khí giảm xuống cả chục độ. Thành phố N nằm ở phía bắc vùng trung lưu và hạ lưu sông Dương Tử, còn chưa tới dãy Tần Lĩnh bên sông Hoài, vì vậy không đủ tiêu chuẩn để được lắp đặt hệ thống sưởi ấm. Tế Tế nằm trong chăn đọc tiểu thuyết, sau bao phen ngược thân ngược tâm thì rốt cuộc nam nữ chính cũng thú nhận lòng mình và đến với nhau, cô đọc đắm đuối, cả người run lên. Để dành đoạn H định ngày mai đọc, đang định ra đóng cửa thì không biết ngón tay đè vào nút nào, bật lên tính năng audio, sau đó là một giọng nam dùng thứ giọng điệu máy móc đọc to rõ những lời thoại thế này —
“Cô đã bất chấp cảm giác xấu hổ, miệng không ngừng rên rỉ — “Vào nữa đi. Em còn muốn nữa. Mạnh nữa đi. Sâu hơn chút nữa. Ưm. Chính là chỗ đó. Mạnh hơn nữa đi. Em còn muốn. A… a… a… Không được. Sắp hỏng rồi. Anh vào sâu hơn nữa có được không, có được không!” Anh đột nhiên dừng lại, cô nhìn anh đầy vẻ mơ màng, lại chỉ nghe anh cười một cách thiếu đứng đắn rồi nói — “Nói muốn anh. Tự mình động đi.” Cô…”
Tế Tế hoảng hốt tìm chỗ tắt để tránh phát ra đoạn tiếp theo còn đáng xấu hổ hơn.
Cô vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, lén đưa mắt nhìn phản ứng của các bệnh nhân xung quanh thì lại thấy Giang Túy Mặc đang đứng bên cạnh cửa, dường như vừa rồi định đi vào nhưng vì âm thanh kỳ lạ kia mà đột nhiên dừng bước. Cô giả vờ nghiêm chỉnh hắng giọng một cái, quay người giả vờ ngủ, vểnh tai lên lắng nghe tiếng bước chân của Giang Túy Mặc dần lại gần, đi vòng quanh giường cô một vòng, sau đó dần đi xa.
Cuối tháng 11, mặc dù nhiệt độ không khí thành phố N vẫn chưa giảm xuống mức thấp nhất nhưng nửa đêm dậy đi vệ sinh cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Bạn muốn ngủ tiếp sao, cơ thể sẽ tự động tiến vào trạng thái “không chịu đi giải quyết thì bàng quang sẽ không để cho bạn được yên tâm mà ngủ”; bạn muốn vào nhà vệ sinh sao, đại não sẽ cảm nhận được không khí lạnh lẽo bên ngoài, phát ra tín hiệu lười biếng, để bạn không đủ dũng khí mà thò chân ra khỏi chăn.
Điểm chết người của việc truyền dịch không phải là cảm giác mũi kim đâm vào da thịt bạn, mà là nhân lúc bạn không để ý mà rót vào trong cơ thể bạn rất nhiều nước. Hơn một giờ sáng, Tế Tế rối rắm không biết có nên đứng dậy đi vệ sinh hay không, đấu tranh cả tiếng, để mấy tiếng sau có thể được ngủ yên ổn, Tế Tế quyết định lấy hết dũng khí mà thò chân ra.
Cô mặc đồ ngủ mùa thu, lúc đứng dậy thì lười chẳng muốn khoác thêm áo khoác vào, cứ như vậy mà lao một vèo vào nhà vệ sinh, sau khi giải quyết xong, thò tay sang chỗ treo cuộn giấy sờ một cái, hử? Không có giấy!!
Thượng đế không cho Tế Tế cơ hội để suy xét nữa, qua khe cửa thông gió Tế Tế nhìn thấy ánh đèn pin của bác sĩ và y tá đi kiểm tra phòng lúc nửa đêm. Điều này chẳng khác nào lúc bụng đói thì có một cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, giữa ngày tuyết rơi băng giá thì nhặt được một tấm chăn bông. Tế Tế rướn người lên gõ vào cửa một cái để gây chú ý, giọng khẽ khàng nhưng lại khẩn thiết: “Này! Có! Ai! Đấy! Không!”
Ánh đèn pin chậm rãi tới gần, dừng lại trước cửa.
“Ai~” Một trợ từ ngữ khí để tỏ rõ khí thế: “Ở đây không có giấy, có thể lấy một cuộn nữa không?”
Tế Tế thấy ánh đèn pin dời đi, một lúc lâu sau vẫn còn chưa trở lại. Tới lúc hai bên mông cô cũng đã sắp đông lạnh tới nơi thì ánh đèn pin lại tới gần, sau đó, người bên ngoài nhẹ nhàng gõ vào cửa một tiếng. Tế Tế mở ra một khe bé xíu, một cuộn giấy từ bên ngoài được chuyển vào qua khe cửa. Tế Tế vui mừng hớn hở, lúc mở cửa đi ra ngoài thì nhìn thấy Giang Túy Mặc ở ngay đằng trước, ánh đèn pin rọi thẳng vào mặt cô. Tế Tế che mặt lại, chợt nhớ ra bên trong bộ đồ mùa thu của mình không mặc nội y, lập tức đưa một tay lên che ngực, một tay che trước mặt, thoạt nhìn trông chẳng khác gì một người phụ nữ bị bắt gian tại trận.
Trước động tác đưa tay che nơi đó một cách đầy khôi hài của cô, Giang Túy Mặc tỏ vẻ khinh thường sâu sắc: “Trên người cô có chỗ nào mà tôi không rõ cấu tạo sao?”
“Anh hiểu rõ kết cấu cơ thể người không có nghĩa là hiểu rõ tôi.” Hồ Tế Tế hạ giọng cãi lại.
“Cô có chỗ nào không giống các động vật giống cái khác?”
Hồ Tế Tế ngẩng đầu lên hùng hồn tuyên bố: “Linh hồn!”
“Thế sao…” Giang Túy Mặc gật đầu: “Tôi còn tưởng là thể tích đấy.”
“Không có thân thể to lớn thì sao có thể chứa đủ linh hồn cao quý của tôi chứ?” Hồ Tế Tế nói xong thì hít mũi, hắt hơi một cái.
Giang Túy Mặc chiếu đèn pin về phía giường của Tế Tế, ý bảo cô về giường nằm. Tế Tế ôm ngực, khom lưng chạy về chui vào chăn, co lại thành một cục, chà, đúng là ấm thật. Cô ló đầu ra, vừa đúng lúc nhìn thấy một góc áo blouse trắng của Giang Túy Mặc biến mất sau cánh cửa cùng với ánh đèn pin.
Công việc của các bác sĩ và y tá thật đúng là vất vả.
Sau hai ngày trị liệu và điều dưỡng, rốt cuộc Tế Tế cũng khỏi hẳn, trước lúc cô đi làm thủ tục xuất viện thì bác sĩ chủ trị vô cùng cẩn thận nhắc nhở cô thời gian tới phải hết sức chú ý trong chuyện ăn uống, không thể vì đã hết bệnh mà lại đi chè chén tưng bừng được. Tế Tế tự động biến mọi lời nói thành gió thoảng bên tai, xách một túi hành lý nhỏ đựng quần áo thay mấy hôm nay xuống bãi đậu xe lái xe về nhà.
Chuyện đầu tiên cô muốn làm chính là hẹn người đi ăn mừng một trận.
Ăn gì sao? Đương nhiên là lẩu cay rồi!
Khởi động xe lên, Tế Tế vừa lùi xe vừa gọi điện thoại: “Tử An à… Rồi, xuất viện rồi, không sao cả. Tớ về nhà một chuyến rồi tới thăm cậu nhé.” Sau khi lùi xong, Tế Tế đạp phanh và bộ ly hợp, đang định gạt cần về D thì nghe thấy Tử An chính mồm nói với cô qua điện thoại rằng, cô nàng đang chuẩn bị ly hôn với Lộ Dương.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tử An nhờ vào quan hệ trong nhà mà xin được một chân thư ký hành chính trong chi nhánh tại thành phố N của một doanh nghiệp nhà nước, công việc rất ổn định. Nhờ người quen giới thiệu mà biết Lộ Dương, sau mấy lần gặp gỡ và nói chuyện trên mạng thì có cảm giác không tệ, cho nên cũng thành đôi. Cũng chính từ lúc đó, Tế Tế nghe Tử An nói Lộ Dương có một cô bạn gái tình đầu đang học nghiên cứu sinh ở nước ngoài, thỉnh thoảng lại chui ra diễn một vở khổ vì tình kiểu “Hồi ức qua rồi ~ Nỗi đau tương tư vẫn không nguôi ~ Sao người vẫn khiến trái tim tôi đập loạn*”, thái độ của Lộ Dương là đã quyết định sẽ lâu dài với Tử An, tuyệt đối sẽ không dây dưa gì với mối tình đầu kia nữa. Nhưng mà câu “tuyệt đối” thốt ra từ trong miệng đàn ông chẳng khác gì mấy lời hứa hẹn của kẻ xâm lược trước dân chúng trong lúc hai nước giao tranh, có mấy người nói thật đâu chứ.
* Lời bài hát Endless love trong album Love Moments của Tiêu Kính Đằng
Trong mắt Tế Tế, Lộ Dương chính là một tên cặn bã dùng tình yêu làm ngụy trang để thỏa mãn cho ham muốn trụy lạc của bản thân như vậy. Anh ta vừa cam đoan với Tử An rằng mình đã hạ quyết tâm cắt đứt sạch sẽ với mối tình đầu, còn cho Tử An biết mật khẩu tất cả các thiết bị liên lạc của mình, nhưng lại vừa bị Tử An phát hiện đủ loại chứng cứ chứng tỏ anh ta vẫn cứ dây dưa không rõ với mối tình đầu.
Ví dụ như bình thường nửa đêm anh ta thường nhắn tin với mối tình đầu, ôn lại hồi ức trước kia; ví dụ như anh ta nói với mối tình đầu trên QQ rằng anh ta làm cách nào cũng không tìm lại được cảm giác như năm đó hai người họ ở bên nhau; ví dụ như trong lúc Tử An đi công tác nơi khác thì anh ta và tình đầu tiến hành “lần gặp mặt cuối cùng”.
Lộ Dương là một tên đàn ông chân trong chân ngoài thẳng thắn thành khẩn mà lại ngu xuẩn, anh ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện che giấu mấy chuyện xấu giữa mình và tình đầu, mỗi lần bị Tử An phát hiện ra, anh ta đều khóc lóc hối hận, cuối cùng Tử An vẫn luôn tha thứ cho anh ta. Vì thế, Tế Tế thật sự không cách nào hiểu nổi, tại sao một tác giả tiểu thuyết ngôn tình như Tử An bị phản bội tới như thế rồi mà vẫn cứ thánh mẫu ở lại bên loại người cặn bã kia như vậy.
Tử An nói, là yêu, và cả không cam lòng.
Nhưng phải chăng dưới sự gột rửa của thời gian, cả tình yêu cũng như sự không cam lòng đều sẽ dần xói mòn. Nếu không, tại sao Tử An lại muốn ly hôn chứ? Nói qua điện thoại chỉ chốc lát đúng là không thể nói rõ ràng được, Tế Tế lập tức bỏ qua ý định buổi trưa đi ăn lẩu cay, quyết định tới chỗ Tử An tìm hiểu cho rõ tình hình, tiện thể… ăn chực bữa cơm ở cữ của cô nàng.
Nghĩ như vậy, Tế Tế đạp chân ga.
Nhưng mà, tới khi xe vang lên tiếng “tích tích” cảnh báo trong lúc đang lui về sau thì Tế Tế mới nhận ra xảy ra chuyện lớn rồi, cô còn chưa gạt cần về D, cần số vẫn đang ở vị trí R. Lúc này thu chân đã không còn kịp nữa, chỉ còn nghe thấy phía sau vang lên một tiếng “ầm” rất lớn, xe đã đụng phải thứ gì rất cứng rắn.
Cứng rắn, chứng tỏ rằng không phải là người.
Không đụng vào người đã là vô cùng may mắn rồi.
Tế Tế không dám xuống xe, nhìn qua gương chiếu hậu, sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh. Thứ cô đụng vào là một chiếc xe màu trắng, mấy chữ LAND ROVER ở đầu xe nhìn khiêm tốn là thế nhưng lại chứa đựng nội hàm đầy xa hoa. Tế Tế nhắm mắt vào rồi lại mở mắt ra, xuống xe nhìn một chút, thanh chắn phía trước của chiếc Land Rover đã bị lõm vào, mà chiếc F0 của Tế Tế thì ngoài bị móp méo ra còn bị tróc không ít nước sơn. Cô rầu rĩ hồi lâu, tìm một tờ giấy nhớ, viết rằng “Tôi xin lỗi vì đã vô tình đâm phải xe của anh/chị. Số điện thoại của tôi là…, tôi có việc phải đi trước. Vui lòng liên hệ với tôi”, dán lên phía trên tấm kính chắn gió của chiếc Land Rover, quay lại xe, đánh tay lái, nhanh chóng rời đi.
Khéo làm sao, cô vừa rời đi chưa được bao lâu thì một chiếc xe khác nhanh chóng lao qua, tạo nên cơn gió vun vút cuốn bay tờ giấy nhớ của cô.
Tử An ở cữ tại nhà mẹ đẻ, lúc Tế Tế đi vào không thấy Lộ Dương đâu thì trong lòng hết sức vui mừng, nếu không thì chắc chắn cô sẽ không thể kiềm chế được cơn kích động trong lòng, nhéo tai anh ta tới rồi ngồi đè lên cho anh ta ngạt chết luôn rồi. Mấy tháng trước ba của Tử An đã thuê sẵn cho cô nàng một bà vú khá là đắt tiền, Tế Tế cảm thán, ba mẹ yêu con thì ắt sẽ tính toán chu đáo mọi bề, cũng đùa rằng quyển tiểu thuyết sau của Tử An cứ đặt tên là “Dịch vụ chăm sóc trong tháng cữ” luôn đi.
Tử An sinh mổ, bây giờ vẫn còn chưa tiện đi lại hoạt động, Tế Tế nhìn đứa bé đang nằm trong nôi một hồi, sau đó đóng cửa ngồi xuống nói chuyện với Tử An.
Tử An ở cữ không mất đi vẻ đẫy đà, làn da càng thêm mịn màng trắng nõn, sau khi làm mẹ thì trên người còn có thứ khí chất vô cùng hiền hòa, cho dù đang nửa nằm nửa ngồi trên giường thì cũng có dáng vẻ rất là khoan thai cao quý, đương nhiên là điều này cũng có phần nhờ cái giường lớn kiểu công chúa của cô nàng.
Tử An nói, ly hôn là chuyện chắc chắn, đừng có ai khuyên nhủ gì hết, khuyên cũng vô dụng thôi.
“Anh ta lại đi tìm tình đầu nói chuyện phiếm sao?” Tế Tế hỏi.
“Không có.”
Tế Tế khó hiểu: “Vậy thì ly hôn gì chứ!”
Tế Tế nghĩ, có lẽ con người chính là như vậy, lúc nguy cơ trùng trùng thì trong người đầy ý chí chiến đấu, một lòng kiên quyết tiến về phía trước không chịu lùi bước, nhưng khi tất cả đã yên bình trở lại thì đủ loại chuyện trước kia sẽ dâng lên trong lòng, như thể đó là những điểm mấu chốt đâm vào trong tim trong phổi của bạn, nhất quyết ép buộc bạn phải đưa ra một cái kết cục rõ ràng. Cô nhớ lại, từ lúc Tử An mang thai cho tới lúc sinh không hề nghe nhắc tới chuyện xấu giữa Lộ Dương và cô bạn gái tình đầu nữa, đoán chừng là Lộ Dương đã biết rút kinh nghiệm, Tử An lại bắt đầu lôi lại chuyện cũ ra, rốt cuộc cũng cảm thấy không cách nào chịu nổi nữa.
“Anh ấy dây dưa với một cô bạn gái cũ khác.” Ánh mắt Tử An cong lên như đang cười, nhưng trên mặt lại chẳng có chút ý cười nào.
“Rốt cuộc là anh ta có mấy bạn gái cũ hả…” Hiện giờ Tế Tế chỉ hận không thể túm Lộ Dương tới xử bắn ngay lập tức: “Lúc thì mối tình đầu, lúc thì bạn gái cũ, anh ta cứ thích nhai lại như vậy sao? Tử An, thảo nào nữ phụ trong mấy quyển tiểu thuyết của cậu đều là bạn gái cũ, nữ chính đều phải qua ải lớn nhất là bạn gái cũ thì mới ôm được mỹ nam.”
“Cậu sai rồi, nhân vật nam chính thực sự quyết đoán sẽ không để cho người phụ nữ của mình bước chân vào ải đó.” Tử An lắc đầu bất đắc dĩ.
“Nhưng mà… trước đây cậu đều có thể nhịn được, tại sao bây giờ lại không thể, cậu… cậu cũng đã làm mẹ rồi.” Tế Tế nhìn về phía chiếc nôi trẻ con, cậu nhóc kia đang ngủ rất ngon lành.
“Trước đây, kẻ thù của tớ chỉ có mối tình đầu của anh ấy, tớ cũng cho rằng mình chỉ có một đối thủ như vậy, thắng rồi là yên ổn. Mấy ngày nay tớ lại đột nhiên phát hiện ra thì ra anh ấy không chỉ chung tình với mối tình đầu, đột nhiên tớ cảm thấy rất mệt mỏi, tớ thắng được một người thì sao chứ, sau này còn có thể có người thứ hai, người thứ ba… Tế Tế à, tớ rất mệt, cả ngày tớ không lên Weibo của anh ấy thì là lén lên QQ hoặc Wechat của anh ấy, chỉ cần có cơ hội thì sẽ lại tra điện thoại di động của anh ấy, biết rõ sẽ chỉ nhìn thấy những thứ tớ không muốn biết, nhưng mà tớ lại vẫn cứ muốn nhìn xem.” Trong mắt Tử An chảy ra vài giọt nước mắt, cô nàng ngước nhìn lên trần nhà: “Cậu không hiểu cái cảm giác này đâu, giống như là hoàng tử tìm cách cứu công chúa vậy, đánh hết yêu quái bên ngoài, lết thân xác đã kiệt quệ đi vào bên trong lâu đài, lại thấy bên trong vẫn còn mấy con nữa, cứ liên tục như vậy, mãi không kết thúc.”
Tế Tế cũng bị cảm động theo: “Thật sự giống như ăn phải một món, cảm thấy: còn có món nào khó ăn hơn món này nữa sao? Sau đó phát hiện ra, thật sự là có, mà không chỉ có một món…”
Tử An lập tức bị Tế Tế chọc cười, vừa khóc vừa cười khó chịu chết đi được.
Bên này, cũng có người vô cùng khó chịu.
Giang Túy Mặc tan làm xong đi xuống bãi đậu xe, liếc mắt một cái đã phát hiện phía trước xe mình bị người ta đụng móp một miếng, camera theo dõi ghi lại được một đoạn hình ảnh như thế này: một chiếc F0 đang lùi rất ngon lành, đứng im một lúc, đột nhiên lại giật lùi lại như bị trúng gió, đụng vào chiếc Land Rover, lại đứng yên một lúc nữa, dường như chủ xe đang trải qua một trận đấu tranh tâm lý dữ dội, vô số người chính nghĩa và kẻ tiểu nhân dùng dằng nhau trên xe, cuối cùng, chủ xe bước xuống, kì kèo một lúc lâu rồi lại lên xe, nhanh chóng lái đi, diễn trọn một vở gây chuyện xong thì bỏ trốn. Biển số xe thì rõ ràng tới mức không thể nào rõ ràng hơn được nữa.
Giang Túy Mặc nới lỏng cà vạt, gọi điện thoại.
“Chào đội trưởng Lưu, giúp tôi tra chủ nhân của chiếc xe… Được, cảm ơn.”
Mấy phút sau, đội trưởng Lưu gửi tin nhắn tới.
Khéo làm sao, chính là Hồ Tế Tế vừa mới xuất viện hôm nay.
“Cô đã bất chấp cảm giác xấu hổ, miệng không ngừng rên rỉ — “Vào nữa đi. Em còn muốn nữa. Mạnh nữa đi. Sâu hơn chút nữa. Ưm. Chính là chỗ đó. Mạnh hơn nữa đi. Em còn muốn. A… a… a… Không được. Sắp hỏng rồi. Anh vào sâu hơn nữa có được không, có được không!” Anh đột nhiên dừng lại, cô nhìn anh đầy vẻ mơ màng, lại chỉ nghe anh cười một cách thiếu đứng đắn rồi nói — “Nói muốn anh. Tự mình động đi.” Cô…”
Tế Tế hoảng hốt tìm chỗ tắt để tránh phát ra đoạn tiếp theo còn đáng xấu hổ hơn.
Cô vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, lén đưa mắt nhìn phản ứng của các bệnh nhân xung quanh thì lại thấy Giang Túy Mặc đang đứng bên cạnh cửa, dường như vừa rồi định đi vào nhưng vì âm thanh kỳ lạ kia mà đột nhiên dừng bước. Cô giả vờ nghiêm chỉnh hắng giọng một cái, quay người giả vờ ngủ, vểnh tai lên lắng nghe tiếng bước chân của Giang Túy Mặc dần lại gần, đi vòng quanh giường cô một vòng, sau đó dần đi xa.
Cuối tháng 11, mặc dù nhiệt độ không khí thành phố N vẫn chưa giảm xuống mức thấp nhất nhưng nửa đêm dậy đi vệ sinh cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Bạn muốn ngủ tiếp sao, cơ thể sẽ tự động tiến vào trạng thái “không chịu đi giải quyết thì bàng quang sẽ không để cho bạn được yên tâm mà ngủ”; bạn muốn vào nhà vệ sinh sao, đại não sẽ cảm nhận được không khí lạnh lẽo bên ngoài, phát ra tín hiệu lười biếng, để bạn không đủ dũng khí mà thò chân ra khỏi chăn.
Điểm chết người của việc truyền dịch không phải là cảm giác mũi kim đâm vào da thịt bạn, mà là nhân lúc bạn không để ý mà rót vào trong cơ thể bạn rất nhiều nước. Hơn một giờ sáng, Tế Tế rối rắm không biết có nên đứng dậy đi vệ sinh hay không, đấu tranh cả tiếng, để mấy tiếng sau có thể được ngủ yên ổn, Tế Tế quyết định lấy hết dũng khí mà thò chân ra.
Cô mặc đồ ngủ mùa thu, lúc đứng dậy thì lười chẳng muốn khoác thêm áo khoác vào, cứ như vậy mà lao một vèo vào nhà vệ sinh, sau khi giải quyết xong, thò tay sang chỗ treo cuộn giấy sờ một cái, hử? Không có giấy!!
Thượng đế không cho Tế Tế cơ hội để suy xét nữa, qua khe cửa thông gió Tế Tế nhìn thấy ánh đèn pin của bác sĩ và y tá đi kiểm tra phòng lúc nửa đêm. Điều này chẳng khác nào lúc bụng đói thì có một cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, giữa ngày tuyết rơi băng giá thì nhặt được một tấm chăn bông. Tế Tế rướn người lên gõ vào cửa một cái để gây chú ý, giọng khẽ khàng nhưng lại khẩn thiết: “Này! Có! Ai! Đấy! Không!”
Ánh đèn pin chậm rãi tới gần, dừng lại trước cửa.
“Ai~” Một trợ từ ngữ khí để tỏ rõ khí thế: “Ở đây không có giấy, có thể lấy một cuộn nữa không?”
Tế Tế thấy ánh đèn pin dời đi, một lúc lâu sau vẫn còn chưa trở lại. Tới lúc hai bên mông cô cũng đã sắp đông lạnh tới nơi thì ánh đèn pin lại tới gần, sau đó, người bên ngoài nhẹ nhàng gõ vào cửa một tiếng. Tế Tế mở ra một khe bé xíu, một cuộn giấy từ bên ngoài được chuyển vào qua khe cửa. Tế Tế vui mừng hớn hở, lúc mở cửa đi ra ngoài thì nhìn thấy Giang Túy Mặc ở ngay đằng trước, ánh đèn pin rọi thẳng vào mặt cô. Tế Tế che mặt lại, chợt nhớ ra bên trong bộ đồ mùa thu của mình không mặc nội y, lập tức đưa một tay lên che ngực, một tay che trước mặt, thoạt nhìn trông chẳng khác gì một người phụ nữ bị bắt gian tại trận.
Trước động tác đưa tay che nơi đó một cách đầy khôi hài của cô, Giang Túy Mặc tỏ vẻ khinh thường sâu sắc: “Trên người cô có chỗ nào mà tôi không rõ cấu tạo sao?”
“Anh hiểu rõ kết cấu cơ thể người không có nghĩa là hiểu rõ tôi.” Hồ Tế Tế hạ giọng cãi lại.
“Cô có chỗ nào không giống các động vật giống cái khác?”
Hồ Tế Tế ngẩng đầu lên hùng hồn tuyên bố: “Linh hồn!”
“Thế sao…” Giang Túy Mặc gật đầu: “Tôi còn tưởng là thể tích đấy.”
“Không có thân thể to lớn thì sao có thể chứa đủ linh hồn cao quý của tôi chứ?” Hồ Tế Tế nói xong thì hít mũi, hắt hơi một cái.
Giang Túy Mặc chiếu đèn pin về phía giường của Tế Tế, ý bảo cô về giường nằm. Tế Tế ôm ngực, khom lưng chạy về chui vào chăn, co lại thành một cục, chà, đúng là ấm thật. Cô ló đầu ra, vừa đúng lúc nhìn thấy một góc áo blouse trắng của Giang Túy Mặc biến mất sau cánh cửa cùng với ánh đèn pin.
Công việc của các bác sĩ và y tá thật đúng là vất vả.
Sau hai ngày trị liệu và điều dưỡng, rốt cuộc Tế Tế cũng khỏi hẳn, trước lúc cô đi làm thủ tục xuất viện thì bác sĩ chủ trị vô cùng cẩn thận nhắc nhở cô thời gian tới phải hết sức chú ý trong chuyện ăn uống, không thể vì đã hết bệnh mà lại đi chè chén tưng bừng được. Tế Tế tự động biến mọi lời nói thành gió thoảng bên tai, xách một túi hành lý nhỏ đựng quần áo thay mấy hôm nay xuống bãi đậu xe lái xe về nhà.
Chuyện đầu tiên cô muốn làm chính là hẹn người đi ăn mừng một trận.
Ăn gì sao? Đương nhiên là lẩu cay rồi!
Khởi động xe lên, Tế Tế vừa lùi xe vừa gọi điện thoại: “Tử An à… Rồi, xuất viện rồi, không sao cả. Tớ về nhà một chuyến rồi tới thăm cậu nhé.” Sau khi lùi xong, Tế Tế đạp phanh và bộ ly hợp, đang định gạt cần về D thì nghe thấy Tử An chính mồm nói với cô qua điện thoại rằng, cô nàng đang chuẩn bị ly hôn với Lộ Dương.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tử An nhờ vào quan hệ trong nhà mà xin được một chân thư ký hành chính trong chi nhánh tại thành phố N của một doanh nghiệp nhà nước, công việc rất ổn định. Nhờ người quen giới thiệu mà biết Lộ Dương, sau mấy lần gặp gỡ và nói chuyện trên mạng thì có cảm giác không tệ, cho nên cũng thành đôi. Cũng chính từ lúc đó, Tế Tế nghe Tử An nói Lộ Dương có một cô bạn gái tình đầu đang học nghiên cứu sinh ở nước ngoài, thỉnh thoảng lại chui ra diễn một vở khổ vì tình kiểu “Hồi ức qua rồi ~ Nỗi đau tương tư vẫn không nguôi ~ Sao người vẫn khiến trái tim tôi đập loạn*”, thái độ của Lộ Dương là đã quyết định sẽ lâu dài với Tử An, tuyệt đối sẽ không dây dưa gì với mối tình đầu kia nữa. Nhưng mà câu “tuyệt đối” thốt ra từ trong miệng đàn ông chẳng khác gì mấy lời hứa hẹn của kẻ xâm lược trước dân chúng trong lúc hai nước giao tranh, có mấy người nói thật đâu chứ.
* Lời bài hát Endless love trong album Love Moments của Tiêu Kính Đằng
Trong mắt Tế Tế, Lộ Dương chính là một tên cặn bã dùng tình yêu làm ngụy trang để thỏa mãn cho ham muốn trụy lạc của bản thân như vậy. Anh ta vừa cam đoan với Tử An rằng mình đã hạ quyết tâm cắt đứt sạch sẽ với mối tình đầu, còn cho Tử An biết mật khẩu tất cả các thiết bị liên lạc của mình, nhưng lại vừa bị Tử An phát hiện đủ loại chứng cứ chứng tỏ anh ta vẫn cứ dây dưa không rõ với mối tình đầu.
Ví dụ như bình thường nửa đêm anh ta thường nhắn tin với mối tình đầu, ôn lại hồi ức trước kia; ví dụ như anh ta nói với mối tình đầu trên QQ rằng anh ta làm cách nào cũng không tìm lại được cảm giác như năm đó hai người họ ở bên nhau; ví dụ như trong lúc Tử An đi công tác nơi khác thì anh ta và tình đầu tiến hành “lần gặp mặt cuối cùng”.
Lộ Dương là một tên đàn ông chân trong chân ngoài thẳng thắn thành khẩn mà lại ngu xuẩn, anh ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện che giấu mấy chuyện xấu giữa mình và tình đầu, mỗi lần bị Tử An phát hiện ra, anh ta đều khóc lóc hối hận, cuối cùng Tử An vẫn luôn tha thứ cho anh ta. Vì thế, Tế Tế thật sự không cách nào hiểu nổi, tại sao một tác giả tiểu thuyết ngôn tình như Tử An bị phản bội tới như thế rồi mà vẫn cứ thánh mẫu ở lại bên loại người cặn bã kia như vậy.
Tử An nói, là yêu, và cả không cam lòng.
Nhưng phải chăng dưới sự gột rửa của thời gian, cả tình yêu cũng như sự không cam lòng đều sẽ dần xói mòn. Nếu không, tại sao Tử An lại muốn ly hôn chứ? Nói qua điện thoại chỉ chốc lát đúng là không thể nói rõ ràng được, Tế Tế lập tức bỏ qua ý định buổi trưa đi ăn lẩu cay, quyết định tới chỗ Tử An tìm hiểu cho rõ tình hình, tiện thể… ăn chực bữa cơm ở cữ của cô nàng.
Nghĩ như vậy, Tế Tế đạp chân ga.
Nhưng mà, tới khi xe vang lên tiếng “tích tích” cảnh báo trong lúc đang lui về sau thì Tế Tế mới nhận ra xảy ra chuyện lớn rồi, cô còn chưa gạt cần về D, cần số vẫn đang ở vị trí R. Lúc này thu chân đã không còn kịp nữa, chỉ còn nghe thấy phía sau vang lên một tiếng “ầm” rất lớn, xe đã đụng phải thứ gì rất cứng rắn.
Cứng rắn, chứng tỏ rằng không phải là người.
Không đụng vào người đã là vô cùng may mắn rồi.
Tế Tế không dám xuống xe, nhìn qua gương chiếu hậu, sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh. Thứ cô đụng vào là một chiếc xe màu trắng, mấy chữ LAND ROVER ở đầu xe nhìn khiêm tốn là thế nhưng lại chứa đựng nội hàm đầy xa hoa. Tế Tế nhắm mắt vào rồi lại mở mắt ra, xuống xe nhìn một chút, thanh chắn phía trước của chiếc Land Rover đã bị lõm vào, mà chiếc F0 của Tế Tế thì ngoài bị móp méo ra còn bị tróc không ít nước sơn. Cô rầu rĩ hồi lâu, tìm một tờ giấy nhớ, viết rằng “Tôi xin lỗi vì đã vô tình đâm phải xe của anh/chị. Số điện thoại của tôi là…, tôi có việc phải đi trước. Vui lòng liên hệ với tôi”, dán lên phía trên tấm kính chắn gió của chiếc Land Rover, quay lại xe, đánh tay lái, nhanh chóng rời đi.
Khéo làm sao, cô vừa rời đi chưa được bao lâu thì một chiếc xe khác nhanh chóng lao qua, tạo nên cơn gió vun vút cuốn bay tờ giấy nhớ của cô.
Tử An ở cữ tại nhà mẹ đẻ, lúc Tế Tế đi vào không thấy Lộ Dương đâu thì trong lòng hết sức vui mừng, nếu không thì chắc chắn cô sẽ không thể kiềm chế được cơn kích động trong lòng, nhéo tai anh ta tới rồi ngồi đè lên cho anh ta ngạt chết luôn rồi. Mấy tháng trước ba của Tử An đã thuê sẵn cho cô nàng một bà vú khá là đắt tiền, Tế Tế cảm thán, ba mẹ yêu con thì ắt sẽ tính toán chu đáo mọi bề, cũng đùa rằng quyển tiểu thuyết sau của Tử An cứ đặt tên là “Dịch vụ chăm sóc trong tháng cữ” luôn đi.
Tử An sinh mổ, bây giờ vẫn còn chưa tiện đi lại hoạt động, Tế Tế nhìn đứa bé đang nằm trong nôi một hồi, sau đó đóng cửa ngồi xuống nói chuyện với Tử An.
Tử An ở cữ không mất đi vẻ đẫy đà, làn da càng thêm mịn màng trắng nõn, sau khi làm mẹ thì trên người còn có thứ khí chất vô cùng hiền hòa, cho dù đang nửa nằm nửa ngồi trên giường thì cũng có dáng vẻ rất là khoan thai cao quý, đương nhiên là điều này cũng có phần nhờ cái giường lớn kiểu công chúa của cô nàng.
Tử An nói, ly hôn là chuyện chắc chắn, đừng có ai khuyên nhủ gì hết, khuyên cũng vô dụng thôi.
“Anh ta lại đi tìm tình đầu nói chuyện phiếm sao?” Tế Tế hỏi.
“Không có.”
Tế Tế khó hiểu: “Vậy thì ly hôn gì chứ!”
Tế Tế nghĩ, có lẽ con người chính là như vậy, lúc nguy cơ trùng trùng thì trong người đầy ý chí chiến đấu, một lòng kiên quyết tiến về phía trước không chịu lùi bước, nhưng khi tất cả đã yên bình trở lại thì đủ loại chuyện trước kia sẽ dâng lên trong lòng, như thể đó là những điểm mấu chốt đâm vào trong tim trong phổi của bạn, nhất quyết ép buộc bạn phải đưa ra một cái kết cục rõ ràng. Cô nhớ lại, từ lúc Tử An mang thai cho tới lúc sinh không hề nghe nhắc tới chuyện xấu giữa Lộ Dương và cô bạn gái tình đầu nữa, đoán chừng là Lộ Dương đã biết rút kinh nghiệm, Tử An lại bắt đầu lôi lại chuyện cũ ra, rốt cuộc cũng cảm thấy không cách nào chịu nổi nữa.
“Anh ấy dây dưa với một cô bạn gái cũ khác.” Ánh mắt Tử An cong lên như đang cười, nhưng trên mặt lại chẳng có chút ý cười nào.
“Rốt cuộc là anh ta có mấy bạn gái cũ hả…” Hiện giờ Tế Tế chỉ hận không thể túm Lộ Dương tới xử bắn ngay lập tức: “Lúc thì mối tình đầu, lúc thì bạn gái cũ, anh ta cứ thích nhai lại như vậy sao? Tử An, thảo nào nữ phụ trong mấy quyển tiểu thuyết của cậu đều là bạn gái cũ, nữ chính đều phải qua ải lớn nhất là bạn gái cũ thì mới ôm được mỹ nam.”
“Cậu sai rồi, nhân vật nam chính thực sự quyết đoán sẽ không để cho người phụ nữ của mình bước chân vào ải đó.” Tử An lắc đầu bất đắc dĩ.
“Nhưng mà… trước đây cậu đều có thể nhịn được, tại sao bây giờ lại không thể, cậu… cậu cũng đã làm mẹ rồi.” Tế Tế nhìn về phía chiếc nôi trẻ con, cậu nhóc kia đang ngủ rất ngon lành.
“Trước đây, kẻ thù của tớ chỉ có mối tình đầu của anh ấy, tớ cũng cho rằng mình chỉ có một đối thủ như vậy, thắng rồi là yên ổn. Mấy ngày nay tớ lại đột nhiên phát hiện ra thì ra anh ấy không chỉ chung tình với mối tình đầu, đột nhiên tớ cảm thấy rất mệt mỏi, tớ thắng được một người thì sao chứ, sau này còn có thể có người thứ hai, người thứ ba… Tế Tế à, tớ rất mệt, cả ngày tớ không lên Weibo của anh ấy thì là lén lên QQ hoặc Wechat của anh ấy, chỉ cần có cơ hội thì sẽ lại tra điện thoại di động của anh ấy, biết rõ sẽ chỉ nhìn thấy những thứ tớ không muốn biết, nhưng mà tớ lại vẫn cứ muốn nhìn xem.” Trong mắt Tử An chảy ra vài giọt nước mắt, cô nàng ngước nhìn lên trần nhà: “Cậu không hiểu cái cảm giác này đâu, giống như là hoàng tử tìm cách cứu công chúa vậy, đánh hết yêu quái bên ngoài, lết thân xác đã kiệt quệ đi vào bên trong lâu đài, lại thấy bên trong vẫn còn mấy con nữa, cứ liên tục như vậy, mãi không kết thúc.”
Tế Tế cũng bị cảm động theo: “Thật sự giống như ăn phải một món, cảm thấy: còn có món nào khó ăn hơn món này nữa sao? Sau đó phát hiện ra, thật sự là có, mà không chỉ có một món…”
Tử An lập tức bị Tế Tế chọc cười, vừa khóc vừa cười khó chịu chết đi được.
Bên này, cũng có người vô cùng khó chịu.
Giang Túy Mặc tan làm xong đi xuống bãi đậu xe, liếc mắt một cái đã phát hiện phía trước xe mình bị người ta đụng móp một miếng, camera theo dõi ghi lại được một đoạn hình ảnh như thế này: một chiếc F0 đang lùi rất ngon lành, đứng im một lúc, đột nhiên lại giật lùi lại như bị trúng gió, đụng vào chiếc Land Rover, lại đứng yên một lúc nữa, dường như chủ xe đang trải qua một trận đấu tranh tâm lý dữ dội, vô số người chính nghĩa và kẻ tiểu nhân dùng dằng nhau trên xe, cuối cùng, chủ xe bước xuống, kì kèo một lúc lâu rồi lại lên xe, nhanh chóng lái đi, diễn trọn một vở gây chuyện xong thì bỏ trốn. Biển số xe thì rõ ràng tới mức không thể nào rõ ràng hơn được nữa.
Giang Túy Mặc nới lỏng cà vạt, gọi điện thoại.
“Chào đội trưởng Lưu, giúp tôi tra chủ nhân của chiếc xe… Được, cảm ơn.”
Mấy phút sau, đội trưởng Lưu gửi tin nhắn tới.
Khéo làm sao, chính là Hồ Tế Tế vừa mới xuất viện hôm nay.
Tác giả :
Đào Đào Nhất Luân