Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng
Chương 21
Tế Tế ngồi trong nhà Tử An cả hồi lâu, chờ mãi tới khi bé con ngủ rồi thì Tử An mới có thời gian ngồi buôn chuyện với Tế Tế. Tế Tế thấy từ nãy giờ cô nàng này cứ có vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi, tò mò hỏi: “Cậu có tâm sự gì sao, viết văn bị bí à?”
“Dạo này tớ đang viết truyện dài, còn tầm mấy vạn chữ nữa là xong.” Quả thật Tử An đang rất rầu rĩ: “Cậu còn nhớ người biên tập vẫn làm việc với tớ chứ, vừa hay mấy hôm trước chị ấy tới đây công tác, tớ nghĩ dù sao hai năm nay chị ấy cũng đã giúp đỡ tớ rất nhiều, quan hệ giữa bọn tớ cũng thân thiết, cho nên tớ mới hẹn chị ấy đi ăn cơm, chị ấy bảo chị ấy cũng định tới thì sẽ tìm gặp tớ, thuận tiện nói một chút về chuyện xuất bản truyện mới.”
“Đương nhiên là nhớ rồi, hình như gọi là Điếu gì Thu.”
“Tên trên mạng là Độc Điếu Nhất Giang Thu, tên thật là Nhậm Đốc Thu.”
“Người ta trả lại bản thảo của cậu sao?” Tế Tế cảm thấy chuyện này rất bình thường mà, mấy năm nay số bản thảo mà cô nàng Tử An này bị trả lại phải trên mười quyển rồi.
“Độc Điếu Nhất Giang Thu… là đàn ông.”
Tế Tế chớp chớp mắt, lại càng không hiểu: “Đàn ông thì sao? Biên tập thì cứ nhất nhất phải là phụ nữ sao?”
“Từ trước tới giờ tớ đều chẳng coi người ta là đàn ông, mấy biên tập hợp tác với tớ đều là phụ nữ cả mà.”
“Chút chuyện lặt vặt này mà đã khiến cậu không chịu nổi rồi?” Tế Tế khinh thường: “Tớ còn cho rằng sau khi trải qua chuyện của Lộ Dương, cậu đã có thể đạt được tới cảnh giới cho dù có cả ngàn cả vạn mỹ nam cởi trần chạy tới trước mặt cậu thì cậu vẫn có thể kiêu ngạo hất cằm không thèm để ý cơ chứ.”
“Thực ra lúc tớ biết người ta là đàn ông thì cũng không có cảm giác gì khác, nhưng lúc ăn xong, trước khi lên xe thì anh ấy lại nói với tớ là anh ấy thích tớ, vẫn luôn… thích tớ.” Lúc Tử An nói đến đây thì mặt còn hơi đỏ lên, trông vô cùng rối rắm.
Tế Tế lập tức trở nên hưng phấn, y như vừa được tiếp máu, mặt còn đỏ hơn cả Tử An, rõ ràng hai người đang chia sẻ bí mật, nhưng người không biết chắc sẽ cho rằng hai người đang xem JAV.
“Tớ vẫn cho rằng đó là phụ nữ nên thỉnh thoảng sẽ tâm sự với anh ấy, anh ấy biết rõ tớ đã ly hôn và đang nuôi con nhỏ, lúc tớ quyết định làm lại từ đầu, quay trở lại viết văn thì anh ấy còn động viên tớ cố gắng lên. Anh ấy cũng không nói gì khác, thổ lộ xong thì lên xe đi luôn…” Tử An nói năng lộn xộn, câu thì kể lại chuyện trước kia, câu lại nói về buổi gặp mặt, rồi thì tướng mạo và tuổi tác của đối phương, giống như đang thì thầm một mình, cuối cùng có lẽ là vì hơi tự ti nên đột nhiên im lặng.
Mặc dù Tử An vì chuyện này mà vô cùng rối rắm nhưng trên đường về nhà mình, Tế Tế vẫn một mình phấn khích một hồi lâu. Cô sợ nhất là Tử An sẽ vì chuyện của Lộ Dương mà mất hết lòng tin vào cuộc sống tương lai, thật sự không ngờ rằng mùa xuân tiếp theo của Tử An lại tới nhanh như vậy, ít nhất thì cũng nhanh hơn nhiều so với dự đoán của cô. Tế Tế là một người vừa lạc quan lại vừa rộng lượng như vậy, đương nhiên là cô sẽ không rối rắm do dự như Tử An, cô sẽ không thèm nghĩ tới mấy cái như yêu xa, quá khứ rồi thì tương lai gì đó, cô chỉ nghĩ, mùa đông đã qua rồi, mùa xuân sắp tới rồi.
Thế còn mùa xuân của cô và Giang Túy Mặc thì sao, có phải cũng sắp tới rồi không?
Sáng hôm sau, Tế Tế không chạy ra ngoài lấy tin nữa, cô chăm chỉ viết cho xong tin tức về vụ nhảy lầu tự sát hôm qua, nào ngờ bản thảo mới viết được một nửa thì chủ biên lại bảo cô đừng viết nữa, chỉ thương cho cái bản thảo còn chưa kịp chào đời thì đã bị vứt bỏ. Tế Tế nghĩ ngược nghĩ xuôi thế nào cũng không hiểu nổi, các bản thảo bị cắt bỏ trước kia đều là vì liên quan tới vấn đề an toàn thực phẩm, hình tượng các xí nghiệp đầu đàn hoặc là những vấn đề nhạy cảm khác, nhưng mà chuyện tự sát là chuyện xảy ra hằng ngày, không ở nơi này thì nơi khác, lúc Tế Tế học đại học, viện Văn học bên cạnh cũng có mấy vụ tự sát, chỉ là có người chết được, cũng có người không chết được mà thôi. Huống hồ đây là tin tức do chủ biên mảng xã hội yêu cầu đi lấy, bây giờ người cắt bỏ bản thảo cũng là chủ biên.
Lời giải thích mà chủ biên đưa ra là, Tổ quốc đang trên con đường phát triển mạnh mẽ, gần đây đang cố gắng để trên báo đều là những tin tức tích cực, để toàn thể nhân dân đều cảm thấy cuộc sống vui vẻ hạnh phúc đang ở ngay trước mặt, không thể để cho những người không biết quý trọng sinh mạng của mình như thế này phá hỏng giấc mộng phục hưng Trung Quốc của dân tộc Trung Hoa vĩ đại được.
Tế Tế biết, nếu đã nói tới tận cấp độ Tổ quốc và dân tộc Trung Hoa như thế thì cho dù cô có nói thế nào thì bản thảo này cũng sẽ không được duyệt: “Chủ biên, mặc dù bản thảo này không thể dùng nhưng ông cũng phải trả tiền xe hôm qua cho tôi đấy.” Ở trước mặt tiền tài, Tế Tế luôn là một kẻ không có tôn nghiêm như vậy.
Có lẽ là vì không muốn đả kích tinh thần tích cực của cấp dưới, chủ biên không chỉ bằng lòng trả chi phí gọi xe mà còn cho Tế Tế một chuyên đề mới.
“Không phải gần đây tỉnh chúng ta đang siết chặt công tác chỉnh đốn tác phong sao, đi công tác dùng xe phải phù hợp quy định, trong giờ làm việc không được dùng máy tính để lên mạng, thanh trừng tất cả thẻ hội viên trong các câu lạc bộ giải trí của giới công chức, cô và Tiểu Lưu phối hợp một chút, lấy nhỏ làm lớn, Tiểu Lưu phụ trách phần bình luận, cô đi lấy một ít tin tức thời sự.”
“Tác phong của các cơ quan Đảng bộ thì liên quan gì tới dân chúng như chúng ta chứ, chúng ta đâu phải là tạp chí Đảng!”
Chủ biên đẩy gọng kính: “Đồng chí Hồ Tế Tế à, đây là do giác ngộ của cô không cao, những công chức kia cũng là dân chúng mà, tác phong phải tốt thì hiệu suất phục vụ người dân mới cao, cuộc sống của người dân mới có thể nhanh chóng được cải thiện, sao có thể nói là không liên quan gì tới dân chúng như chúng ta chứ? Được rồi, đây là chuyên đề do bên chính quyền thành phố yêu cầu mấy cơ quan truyền thông bản địa như chúng ta thực hiện, còn được phỏng vấn thị trưởng, cơ hội hiếm có đấy.”
Lúc đầu Tế Tế vô cùng miễn cưỡng, cô cũng giống như tất cả những người đã từng thi công chức nhưng không đậu, vừa hâm mộ lại vừa căm ghét cái ngành nghề này. Năm đó lúc cô mua xe trả góp cần tới chứng nhận chưa kết hôn, mặc dù lúc tới Cục Dân chính không bị làm khó dễ, nhưng thái độ của nhân viên ở đó thì khỏi phải nói là lạnh lùng tới mức nào, lúc nói chuyện phiếm với đồng nghiệp thì cười tươi như hoa, đến lúc quay sang đối diện với một người dân tầm thường nhỏ bé như cô thì mặt mày cứ như bị ai quỵt nợ. Đương nhiên, Tế Tế cũng không phải người lương thiện gì, sau khi lấy được chứng nhận, chân chó nói cảm ơn xong thì lập tức ấn nút “Không hài lòng” trên máy đánh giá thái độ phục vụ, sau đó nhanh chân bỏ chạy.
Nhưng mà Tế Tế lại được cái lòng dạ tốt, toàn bộ tiền lương của cô hoàn toàn phụ thuộc vào số lượng bản thảo mỗi tháng, kiếm tiền gì mà không phải là kiếm tiền chứ. Chủ biên nói có thể phỏng vấn thị trưởng, cô lập tức đi thu thập mấy tài liệu về chính quyền rồi đọc qua một lượt, sau đó chạy đi phỏng vấn thị trưởng.
Thị trưởng cũng rất bận rộn, hết họp chỗ này lại đi phát biểu chỗ kia, Tế Tế đợi đến gần hết giờ làm việc, thư ký thị trưởng nói mười phút nữa thì có thể đi vào. Tế Tế cảm khái, người ta nói quan càng to càng bận đúng là không giả chút nào. Đúng lúc này thì điện thoại của cô bắt đầu rung lên, nhìn qua thì thấy là Giang Túy Mặc.
“Bác sĩ Giang, chào anh.” Tế Tế nhìn đồng hồ: “Anh còn chưa tan làm phải không, đợi tôi phỏng vấn chỗ này xong sẽ tới đón anh ngay.”
“Tôi đang ở trước cửa tòa soạn.”
Mẹ nó, anh ấy quả nhiên là nói lời giữ lời…
“Nhưng mà tôi không ở tòa soạn, đang phỏng vấn ở tòa thị chính.” Cũng may tòa thị chính không xa tòa soạn lắm, Tế Tế định phỏng vấn xong sẽ lập tức về ngay, như vậy sẽ không để Giang Túy Mặc phải đợi quá lâu.
“Tôi đi đón cô.” Giang Túy Mặc nói xong thì cúp điện thoại.
“Đồng chí phóng viên, cô có thể vào rồi.” Tế Tế còn đang cầm điện thoại ngẩn người thì thư ký thị trưởng thấp giọng nhắc nhở, Tế Tế vội vàng rón ra rón rén đi vào. Phía sau bàn làm việc to đùng là một người phụ nữ trung niên đã hơi phát tướng nhưng mặt mày rất uy nghiêm và xinh đẹp, phía sau bàn cắm cờ Tổ quốc và cờ Đảng, trông y như bảo vật trấn tà, trấn tới nỗi khiến trái tim đầy ý xấu của Tế Tế đập loạn lên.
Tế Tế cảm thấy thị trưởng Lý Duyên Trân trông rất quen mắt. Sau khi tự giới thiệu bản thân xong, Tế Tế lại cảm thấy ánh mắt của thị trưởng Lý quá sắc bén, dường như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tất cả, từ trước tới giờ cô chỉ mới phát hiện ra công năng khác thường này trong ánh mắt của các nhân vật nam chính trong các tiểu thuyết ngôn tình, đây là lần đầu tiên cô gặp phải người như vậy trong thực tế.
Từ xưa tới nay, thảo dân gặp quan đều sinh lòng e sợ, dù cho quan có là phụ nữ đi chăng nữa. Lúc này Tế Tế cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái, hệt như thể mình chỉ là con rùa nhỏ bị hòn đá đè dưới chân núi, có cố thế nào thì cũng không thể nhúc nhích nổi.
Vì là giúp tuyên truyền cho hình tượng của chính quyền nên Lý Duyên Trân vô cùng phối hợp, mấu chốt là kẻ xấu chỉ dám bắt nạt kẻ yếu như Tế Tế vốn không có gan hỏi vấn đề gì sắc bén, mấy câu hỏi mà trước đó cô đã nghĩ sẵn như “Có phải chỉ là làm dáng thôi không?”, “Sẽ triển khai một thời gian ngắn hay sẽ triển khai cả đời?”, “Có dám mở máy tính của ngài ra cho tôi kiểm tra thử không?”, cô đều không hỏi. Tế Tế cười mỉa, chỉ hỏi mấy câu vừa nghĩ ra như “Ngài cảm thấy triển khai hoạt động như vậy có ý nghĩa gì?”, “Ngài có yêu cầu như thế nào với đại đa số công nhân viên chức?”, những câu hỏi kiểu này thì chỉ cần đã ngồi trên cái ghế quan đủ lâu thì có nhắm mắt cũng có thể trả lời được.
Cuối cùng, Lý Duyên Trân nói mình có việc phải ra ngoài một chuyến, kết thúc cuộc phỏng vấn như đứng đống lửa, như ngồi đống than của Tế Tế. Tế Tế thở ra một hơi dài, lau mồ hôi lạnh sau gáy, ra khỏi phòng làm việc của thị trưởng mà cứ như đang chạy trốn. Từ tòa nhà ra tới cổng chính còn một đoạn nữa, Tế Tế chậm rãi đi ra, sắp tới cổng thì lại liếc mắt thấy chiếc Land Rover của Giang Túy Mặc đã đậu sẵn ở đó, cô vội vàng chạy tới.
Quá trình chạy về phía Giang Túy Mặc thì rất là vui vẻ thoải mái.
Đúng lúc này thì chiếc xe chuyên dụng của thị trưởng cũng từ bãi đậu xe chạy ra, có lẽ là vì thấy xe Giang Túy Mặc đậu gần cổng nên Lý Duyên Trân bảo tài xế dừng lại, không ngờ lại thấy cô phóng viên vừa phỏng vấn mình vui vẻ chạy tới, mở cửa bên ghế lái phụ ra rồi ngồi vào với vẻ vô cùng quen thuộc, sau đó, chiếc xe kia quay đầu rồi hòa vào giữa dòng xe cộ.
Với tính cách của Lý Duyên Trân thì bà sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, quả thật, bà bảo tài xế tiếp tục lái xe đi, cần đi tới đâu thì lại tiếp tục đi tới đó.
Tế Tế một lòng một dạ muốn đi ăn đồ nướng ven đường, không ngờ rằng Giang Túy Mặc rẽ mấy chỗ, cuối cùng dừng lại trước một nhà hàng treo biển thịt quay Mông Cổ trông có vẻ rất cao cấp. Tế Tế nhìn giá trong thực đơn, cố nhịn không dám nói ra nguyện vọng đi ăn thịt nướng ven đường của mình.
Nhưng đúng như mẹ cô đã nhận xét, cô là một kẻ chẳng giấu giếm được chuyện gì quá lâu, mới xem được mấy trang trong thực đơn, cô đã buột miệng: “Tiền ăn một cái đùi cừu nướng ở đây đủ để ăn thịt nướng đủ loại gà vịt lợn bò dê cừu với đậu phụ thối ở quán nướng ven đường cho tới tận sáng mai đấy!”
“Điều kiện tiên quyết là, cô chắc chắn thứ mình ăn thật sự là thịt gà thịt vịt thịt bò thịt dê thịt cừu.” Giang Túy Mặc xem một quyển thực đơn khác, còn chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Thịt chuột rẻ hơn nhiều.”
Tế Tế cảm thấy buồn nôn, lập tức mất hết hứng thú ngồi quán ven đường vừa ăn đồ nướng vừa uống bia.
Giang Túy Mặc dùng bút đánh dấu vào thực đơn, trên đó có món “tào phớ”: “Cô vừa nói đậu phụ thối sao?”
“Tôi xem rồi, ở đây không có, chỉ có tào phớ.” Tế Tế đã quên mất chuyện thịt chuột, lại bắt đầu ríu ra ríu rít: “Tôi có biết một chỗ bán đậu phụ thối rất ngon, tương ở đó vừa thơm vừa cay, đậu phụ chiên rất giòn, không lừa anh đâu, bên ngoài cháy giòn đen sẫm, cắn ra, oa, bên trong non mềm, mềm y như… như cái gì nhỉ…”
Giang Túy Mặc cúi đầu gõ gõ gì đó trên điện thoại, nghe cô nói vậy thì ngước mắt lên, đột nhiên nhìn về nơi nào đó phía trên phần bụng phía dưới phần cổ của cô.
Hôm nay đồng chí Hồ Tế Tế mặc áo sơ mi dệt kim và áo khoác lông, sau khi vào nhà hàng thì đã cởi áo khoác lông ra, áo ở phần ngực vốn đã bó sát, bây giờ cô nhắc tới chuyện ăn uống lại vui vẻ khoa chân múa tay, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy hai luồng mềm mại trước ngực còn hơi lắc lắc theo động tác khoa trương của cô, khuy áo yếu ớt như thể có thể bật ra bất cứ lúc nào.
Nhưng mà Tế Tế thì lại vẫn không hề hay biết gì.
“Dù sao thì cũng là non mềm.” Cô không tìm ra được từ nào để hình dung, đành nuốt nước miếng rồi ngừng lại, nhưng đầu óc vẫn còn đắm chìm trong tưởng tượng về món đậu phụ thối. Lúc này, Giang Túy Mặc dời mắt, đẩy điện thoại tới trước mặt cô, cô lập tức nhìn thấy một tin tức xuất hiện trên màn hình:
Nhận được tin báo từ quần chúng, Cục Công thương, Cục Công an, Cục Vệ sinh cùng với Ban An toàn thực phẩm thành phố X tỉnh X đã kết hợp phá hủy một hang ổ gia công đậu phụ thối, hàng ngàn miếng đậu phụ thối được chế biến gia công trong nhà vệ sinh công cộng, theo bằng chứng thu được, để làm tăng mùi thối, công nhân ở đây còn ngâm đậu phụ trong hầm nhà vệ sinh công cộng. Trong quá trình điều tra hiện trường, một số nhân viên thi hành nhiệm vụ đã nôn mửa liên tục tại chỗ.
Tế Tế đau đớn che kín miệng, yên lặng đẩy trả điện thoại cho Giang Túy Mặc, đánh dấu lên món tào phớ để tỏ rõ quyết tâm đoạn tuyệt với đậu phụ thối của mình.
“Dạo này tớ đang viết truyện dài, còn tầm mấy vạn chữ nữa là xong.” Quả thật Tử An đang rất rầu rĩ: “Cậu còn nhớ người biên tập vẫn làm việc với tớ chứ, vừa hay mấy hôm trước chị ấy tới đây công tác, tớ nghĩ dù sao hai năm nay chị ấy cũng đã giúp đỡ tớ rất nhiều, quan hệ giữa bọn tớ cũng thân thiết, cho nên tớ mới hẹn chị ấy đi ăn cơm, chị ấy bảo chị ấy cũng định tới thì sẽ tìm gặp tớ, thuận tiện nói một chút về chuyện xuất bản truyện mới.”
“Đương nhiên là nhớ rồi, hình như gọi là Điếu gì Thu.”
“Tên trên mạng là Độc Điếu Nhất Giang Thu, tên thật là Nhậm Đốc Thu.”
“Người ta trả lại bản thảo của cậu sao?” Tế Tế cảm thấy chuyện này rất bình thường mà, mấy năm nay số bản thảo mà cô nàng Tử An này bị trả lại phải trên mười quyển rồi.
“Độc Điếu Nhất Giang Thu… là đàn ông.”
Tế Tế chớp chớp mắt, lại càng không hiểu: “Đàn ông thì sao? Biên tập thì cứ nhất nhất phải là phụ nữ sao?”
“Từ trước tới giờ tớ đều chẳng coi người ta là đàn ông, mấy biên tập hợp tác với tớ đều là phụ nữ cả mà.”
“Chút chuyện lặt vặt này mà đã khiến cậu không chịu nổi rồi?” Tế Tế khinh thường: “Tớ còn cho rằng sau khi trải qua chuyện của Lộ Dương, cậu đã có thể đạt được tới cảnh giới cho dù có cả ngàn cả vạn mỹ nam cởi trần chạy tới trước mặt cậu thì cậu vẫn có thể kiêu ngạo hất cằm không thèm để ý cơ chứ.”
“Thực ra lúc tớ biết người ta là đàn ông thì cũng không có cảm giác gì khác, nhưng lúc ăn xong, trước khi lên xe thì anh ấy lại nói với tớ là anh ấy thích tớ, vẫn luôn… thích tớ.” Lúc Tử An nói đến đây thì mặt còn hơi đỏ lên, trông vô cùng rối rắm.
Tế Tế lập tức trở nên hưng phấn, y như vừa được tiếp máu, mặt còn đỏ hơn cả Tử An, rõ ràng hai người đang chia sẻ bí mật, nhưng người không biết chắc sẽ cho rằng hai người đang xem JAV.
“Tớ vẫn cho rằng đó là phụ nữ nên thỉnh thoảng sẽ tâm sự với anh ấy, anh ấy biết rõ tớ đã ly hôn và đang nuôi con nhỏ, lúc tớ quyết định làm lại từ đầu, quay trở lại viết văn thì anh ấy còn động viên tớ cố gắng lên. Anh ấy cũng không nói gì khác, thổ lộ xong thì lên xe đi luôn…” Tử An nói năng lộn xộn, câu thì kể lại chuyện trước kia, câu lại nói về buổi gặp mặt, rồi thì tướng mạo và tuổi tác của đối phương, giống như đang thì thầm một mình, cuối cùng có lẽ là vì hơi tự ti nên đột nhiên im lặng.
Mặc dù Tử An vì chuyện này mà vô cùng rối rắm nhưng trên đường về nhà mình, Tế Tế vẫn một mình phấn khích một hồi lâu. Cô sợ nhất là Tử An sẽ vì chuyện của Lộ Dương mà mất hết lòng tin vào cuộc sống tương lai, thật sự không ngờ rằng mùa xuân tiếp theo của Tử An lại tới nhanh như vậy, ít nhất thì cũng nhanh hơn nhiều so với dự đoán của cô. Tế Tế là một người vừa lạc quan lại vừa rộng lượng như vậy, đương nhiên là cô sẽ không rối rắm do dự như Tử An, cô sẽ không thèm nghĩ tới mấy cái như yêu xa, quá khứ rồi thì tương lai gì đó, cô chỉ nghĩ, mùa đông đã qua rồi, mùa xuân sắp tới rồi.
Thế còn mùa xuân của cô và Giang Túy Mặc thì sao, có phải cũng sắp tới rồi không?
Sáng hôm sau, Tế Tế không chạy ra ngoài lấy tin nữa, cô chăm chỉ viết cho xong tin tức về vụ nhảy lầu tự sát hôm qua, nào ngờ bản thảo mới viết được một nửa thì chủ biên lại bảo cô đừng viết nữa, chỉ thương cho cái bản thảo còn chưa kịp chào đời thì đã bị vứt bỏ. Tế Tế nghĩ ngược nghĩ xuôi thế nào cũng không hiểu nổi, các bản thảo bị cắt bỏ trước kia đều là vì liên quan tới vấn đề an toàn thực phẩm, hình tượng các xí nghiệp đầu đàn hoặc là những vấn đề nhạy cảm khác, nhưng mà chuyện tự sát là chuyện xảy ra hằng ngày, không ở nơi này thì nơi khác, lúc Tế Tế học đại học, viện Văn học bên cạnh cũng có mấy vụ tự sát, chỉ là có người chết được, cũng có người không chết được mà thôi. Huống hồ đây là tin tức do chủ biên mảng xã hội yêu cầu đi lấy, bây giờ người cắt bỏ bản thảo cũng là chủ biên.
Lời giải thích mà chủ biên đưa ra là, Tổ quốc đang trên con đường phát triển mạnh mẽ, gần đây đang cố gắng để trên báo đều là những tin tức tích cực, để toàn thể nhân dân đều cảm thấy cuộc sống vui vẻ hạnh phúc đang ở ngay trước mặt, không thể để cho những người không biết quý trọng sinh mạng của mình như thế này phá hỏng giấc mộng phục hưng Trung Quốc của dân tộc Trung Hoa vĩ đại được.
Tế Tế biết, nếu đã nói tới tận cấp độ Tổ quốc và dân tộc Trung Hoa như thế thì cho dù cô có nói thế nào thì bản thảo này cũng sẽ không được duyệt: “Chủ biên, mặc dù bản thảo này không thể dùng nhưng ông cũng phải trả tiền xe hôm qua cho tôi đấy.” Ở trước mặt tiền tài, Tế Tế luôn là một kẻ không có tôn nghiêm như vậy.
Có lẽ là vì không muốn đả kích tinh thần tích cực của cấp dưới, chủ biên không chỉ bằng lòng trả chi phí gọi xe mà còn cho Tế Tế một chuyên đề mới.
“Không phải gần đây tỉnh chúng ta đang siết chặt công tác chỉnh đốn tác phong sao, đi công tác dùng xe phải phù hợp quy định, trong giờ làm việc không được dùng máy tính để lên mạng, thanh trừng tất cả thẻ hội viên trong các câu lạc bộ giải trí của giới công chức, cô và Tiểu Lưu phối hợp một chút, lấy nhỏ làm lớn, Tiểu Lưu phụ trách phần bình luận, cô đi lấy một ít tin tức thời sự.”
“Tác phong của các cơ quan Đảng bộ thì liên quan gì tới dân chúng như chúng ta chứ, chúng ta đâu phải là tạp chí Đảng!”
Chủ biên đẩy gọng kính: “Đồng chí Hồ Tế Tế à, đây là do giác ngộ của cô không cao, những công chức kia cũng là dân chúng mà, tác phong phải tốt thì hiệu suất phục vụ người dân mới cao, cuộc sống của người dân mới có thể nhanh chóng được cải thiện, sao có thể nói là không liên quan gì tới dân chúng như chúng ta chứ? Được rồi, đây là chuyên đề do bên chính quyền thành phố yêu cầu mấy cơ quan truyền thông bản địa như chúng ta thực hiện, còn được phỏng vấn thị trưởng, cơ hội hiếm có đấy.”
Lúc đầu Tế Tế vô cùng miễn cưỡng, cô cũng giống như tất cả những người đã từng thi công chức nhưng không đậu, vừa hâm mộ lại vừa căm ghét cái ngành nghề này. Năm đó lúc cô mua xe trả góp cần tới chứng nhận chưa kết hôn, mặc dù lúc tới Cục Dân chính không bị làm khó dễ, nhưng thái độ của nhân viên ở đó thì khỏi phải nói là lạnh lùng tới mức nào, lúc nói chuyện phiếm với đồng nghiệp thì cười tươi như hoa, đến lúc quay sang đối diện với một người dân tầm thường nhỏ bé như cô thì mặt mày cứ như bị ai quỵt nợ. Đương nhiên, Tế Tế cũng không phải người lương thiện gì, sau khi lấy được chứng nhận, chân chó nói cảm ơn xong thì lập tức ấn nút “Không hài lòng” trên máy đánh giá thái độ phục vụ, sau đó nhanh chân bỏ chạy.
Nhưng mà Tế Tế lại được cái lòng dạ tốt, toàn bộ tiền lương của cô hoàn toàn phụ thuộc vào số lượng bản thảo mỗi tháng, kiếm tiền gì mà không phải là kiếm tiền chứ. Chủ biên nói có thể phỏng vấn thị trưởng, cô lập tức đi thu thập mấy tài liệu về chính quyền rồi đọc qua một lượt, sau đó chạy đi phỏng vấn thị trưởng.
Thị trưởng cũng rất bận rộn, hết họp chỗ này lại đi phát biểu chỗ kia, Tế Tế đợi đến gần hết giờ làm việc, thư ký thị trưởng nói mười phút nữa thì có thể đi vào. Tế Tế cảm khái, người ta nói quan càng to càng bận đúng là không giả chút nào. Đúng lúc này thì điện thoại của cô bắt đầu rung lên, nhìn qua thì thấy là Giang Túy Mặc.
“Bác sĩ Giang, chào anh.” Tế Tế nhìn đồng hồ: “Anh còn chưa tan làm phải không, đợi tôi phỏng vấn chỗ này xong sẽ tới đón anh ngay.”
“Tôi đang ở trước cửa tòa soạn.”
Mẹ nó, anh ấy quả nhiên là nói lời giữ lời…
“Nhưng mà tôi không ở tòa soạn, đang phỏng vấn ở tòa thị chính.” Cũng may tòa thị chính không xa tòa soạn lắm, Tế Tế định phỏng vấn xong sẽ lập tức về ngay, như vậy sẽ không để Giang Túy Mặc phải đợi quá lâu.
“Tôi đi đón cô.” Giang Túy Mặc nói xong thì cúp điện thoại.
“Đồng chí phóng viên, cô có thể vào rồi.” Tế Tế còn đang cầm điện thoại ngẩn người thì thư ký thị trưởng thấp giọng nhắc nhở, Tế Tế vội vàng rón ra rón rén đi vào. Phía sau bàn làm việc to đùng là một người phụ nữ trung niên đã hơi phát tướng nhưng mặt mày rất uy nghiêm và xinh đẹp, phía sau bàn cắm cờ Tổ quốc và cờ Đảng, trông y như bảo vật trấn tà, trấn tới nỗi khiến trái tim đầy ý xấu của Tế Tế đập loạn lên.
Tế Tế cảm thấy thị trưởng Lý Duyên Trân trông rất quen mắt. Sau khi tự giới thiệu bản thân xong, Tế Tế lại cảm thấy ánh mắt của thị trưởng Lý quá sắc bén, dường như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tất cả, từ trước tới giờ cô chỉ mới phát hiện ra công năng khác thường này trong ánh mắt của các nhân vật nam chính trong các tiểu thuyết ngôn tình, đây là lần đầu tiên cô gặp phải người như vậy trong thực tế.
Từ xưa tới nay, thảo dân gặp quan đều sinh lòng e sợ, dù cho quan có là phụ nữ đi chăng nữa. Lúc này Tế Tế cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái, hệt như thể mình chỉ là con rùa nhỏ bị hòn đá đè dưới chân núi, có cố thế nào thì cũng không thể nhúc nhích nổi.
Vì là giúp tuyên truyền cho hình tượng của chính quyền nên Lý Duyên Trân vô cùng phối hợp, mấu chốt là kẻ xấu chỉ dám bắt nạt kẻ yếu như Tế Tế vốn không có gan hỏi vấn đề gì sắc bén, mấy câu hỏi mà trước đó cô đã nghĩ sẵn như “Có phải chỉ là làm dáng thôi không?”, “Sẽ triển khai một thời gian ngắn hay sẽ triển khai cả đời?”, “Có dám mở máy tính của ngài ra cho tôi kiểm tra thử không?”, cô đều không hỏi. Tế Tế cười mỉa, chỉ hỏi mấy câu vừa nghĩ ra như “Ngài cảm thấy triển khai hoạt động như vậy có ý nghĩa gì?”, “Ngài có yêu cầu như thế nào với đại đa số công nhân viên chức?”, những câu hỏi kiểu này thì chỉ cần đã ngồi trên cái ghế quan đủ lâu thì có nhắm mắt cũng có thể trả lời được.
Cuối cùng, Lý Duyên Trân nói mình có việc phải ra ngoài một chuyến, kết thúc cuộc phỏng vấn như đứng đống lửa, như ngồi đống than của Tế Tế. Tế Tế thở ra một hơi dài, lau mồ hôi lạnh sau gáy, ra khỏi phòng làm việc của thị trưởng mà cứ như đang chạy trốn. Từ tòa nhà ra tới cổng chính còn một đoạn nữa, Tế Tế chậm rãi đi ra, sắp tới cổng thì lại liếc mắt thấy chiếc Land Rover của Giang Túy Mặc đã đậu sẵn ở đó, cô vội vàng chạy tới.
Quá trình chạy về phía Giang Túy Mặc thì rất là vui vẻ thoải mái.
Đúng lúc này thì chiếc xe chuyên dụng của thị trưởng cũng từ bãi đậu xe chạy ra, có lẽ là vì thấy xe Giang Túy Mặc đậu gần cổng nên Lý Duyên Trân bảo tài xế dừng lại, không ngờ lại thấy cô phóng viên vừa phỏng vấn mình vui vẻ chạy tới, mở cửa bên ghế lái phụ ra rồi ngồi vào với vẻ vô cùng quen thuộc, sau đó, chiếc xe kia quay đầu rồi hòa vào giữa dòng xe cộ.
Với tính cách của Lý Duyên Trân thì bà sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, quả thật, bà bảo tài xế tiếp tục lái xe đi, cần đi tới đâu thì lại tiếp tục đi tới đó.
Tế Tế một lòng một dạ muốn đi ăn đồ nướng ven đường, không ngờ rằng Giang Túy Mặc rẽ mấy chỗ, cuối cùng dừng lại trước một nhà hàng treo biển thịt quay Mông Cổ trông có vẻ rất cao cấp. Tế Tế nhìn giá trong thực đơn, cố nhịn không dám nói ra nguyện vọng đi ăn thịt nướng ven đường của mình.
Nhưng đúng như mẹ cô đã nhận xét, cô là một kẻ chẳng giấu giếm được chuyện gì quá lâu, mới xem được mấy trang trong thực đơn, cô đã buột miệng: “Tiền ăn một cái đùi cừu nướng ở đây đủ để ăn thịt nướng đủ loại gà vịt lợn bò dê cừu với đậu phụ thối ở quán nướng ven đường cho tới tận sáng mai đấy!”
“Điều kiện tiên quyết là, cô chắc chắn thứ mình ăn thật sự là thịt gà thịt vịt thịt bò thịt dê thịt cừu.” Giang Túy Mặc xem một quyển thực đơn khác, còn chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Thịt chuột rẻ hơn nhiều.”
Tế Tế cảm thấy buồn nôn, lập tức mất hết hứng thú ngồi quán ven đường vừa ăn đồ nướng vừa uống bia.
Giang Túy Mặc dùng bút đánh dấu vào thực đơn, trên đó có món “tào phớ”: “Cô vừa nói đậu phụ thối sao?”
“Tôi xem rồi, ở đây không có, chỉ có tào phớ.” Tế Tế đã quên mất chuyện thịt chuột, lại bắt đầu ríu ra ríu rít: “Tôi có biết một chỗ bán đậu phụ thối rất ngon, tương ở đó vừa thơm vừa cay, đậu phụ chiên rất giòn, không lừa anh đâu, bên ngoài cháy giòn đen sẫm, cắn ra, oa, bên trong non mềm, mềm y như… như cái gì nhỉ…”
Giang Túy Mặc cúi đầu gõ gõ gì đó trên điện thoại, nghe cô nói vậy thì ngước mắt lên, đột nhiên nhìn về nơi nào đó phía trên phần bụng phía dưới phần cổ của cô.
Hôm nay đồng chí Hồ Tế Tế mặc áo sơ mi dệt kim và áo khoác lông, sau khi vào nhà hàng thì đã cởi áo khoác lông ra, áo ở phần ngực vốn đã bó sát, bây giờ cô nhắc tới chuyện ăn uống lại vui vẻ khoa chân múa tay, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy hai luồng mềm mại trước ngực còn hơi lắc lắc theo động tác khoa trương của cô, khuy áo yếu ớt như thể có thể bật ra bất cứ lúc nào.
Nhưng mà Tế Tế thì lại vẫn không hề hay biết gì.
“Dù sao thì cũng là non mềm.” Cô không tìm ra được từ nào để hình dung, đành nuốt nước miếng rồi ngừng lại, nhưng đầu óc vẫn còn đắm chìm trong tưởng tượng về món đậu phụ thối. Lúc này, Giang Túy Mặc dời mắt, đẩy điện thoại tới trước mặt cô, cô lập tức nhìn thấy một tin tức xuất hiện trên màn hình:
Nhận được tin báo từ quần chúng, Cục Công thương, Cục Công an, Cục Vệ sinh cùng với Ban An toàn thực phẩm thành phố X tỉnh X đã kết hợp phá hủy một hang ổ gia công đậu phụ thối, hàng ngàn miếng đậu phụ thối được chế biến gia công trong nhà vệ sinh công cộng, theo bằng chứng thu được, để làm tăng mùi thối, công nhân ở đây còn ngâm đậu phụ trong hầm nhà vệ sinh công cộng. Trong quá trình điều tra hiện trường, một số nhân viên thi hành nhiệm vụ đã nôn mửa liên tục tại chỗ.
Tế Tế đau đớn che kín miệng, yên lặng đẩy trả điện thoại cho Giang Túy Mặc, đánh dấu lên món tào phớ để tỏ rõ quyết tâm đoạn tuyệt với đậu phụ thối của mình.
Tác giả :
Đào Đào Nhất Luân