Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng
Chương 16
Tử An gật đầu: “Sau khi bọn họ sống chung ở huyện G thì anh chàng kia bắt đầu vòi tiền cô ấy, còn giật dây cô ấy xin tiền của người nhà cho anh ta vay mua nhà. Có lẽ khi đó Mã Lệ chỉ nghĩ là sẽ gả cho anh ta, cùng nhau mua nhà cũng không sao cả, cho nên nhõng nhẽo đòi ba mình cho anh ta mười vạn tệ, cộng thêm mấy vạn mà nhà anh ta gom góp mãi mới được, mua một căn hộ rộng sáu chục mét vuông.” Tử An nói tới đây thì trong mắt hiện lên vẻ đồng cảm: “Kết quả, anh chàng kia không định viết tên cả hai người họ lên giấy chứng nhận căn hộ, anh ta cảm thấy anh ta là đàn ông, cho nên cuối cùng trên giấy chứng nhận chỉ viết tên một mình anh ta.”
“Cực phẩm!” Để thể hiện sự phẫn nộ, Tế Tế bỏ hết cả đĩa gan cá vào nồi lẩu đang sôi sùng sục: “Sao Mã Lệ không nhìn ra sớm một chút chứ?”
“Rất nhiều cô gái bị cái gọi là “anh ấy rất tốt với tôi” đánh lừa, những tên đàn ông nghèo không có ưu điểm hay sở trường gì để hấp dẫn phụ nữ thì chỉ có thể dựa vào việc ra sức lấy lòng để trói buộc cô ấy, thỏa mãn ham muốn nhất thời của mình, chờ anh ta chơi chán rồi, tới lúc phải đối mặt với xã hội vật chất rồi thì bản tính cực phẩm của anh ta sẽ bị phơi bày. Khi đó, cậu có nhìn thấu anh ta thì cũng đã muộn rồi.” Vẻ mặt Tử An rất thản nhiên, như thể đang nói một chuyện chẳng hề liên quan gì đến mình, nhưng khắp người đều toát lên vẻ bi thương, mỗi lần thế này, Tế Tế đều sẽ âm thầm phỉ nhổ Lộ Dương cả trăm lần.
Tử An nhìn về phía Mã Lệ: “Sau khi Mã Lệ phát hiện ra mình có thai thì yêu cầu anh ta đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, nhưng máu chó là ở chỗ anh chàng kia thẳng thừng đáp lại rằng, cha mẹ anh ta cảm thấy tính tình Mã Lệ quá nóng nảy, không thích hợp làm dâu nhà anh ta, cho nên đã làm mối cho anh ta với một cô em hàng xóm, anh ta có tiếp xúc thử thì thấy cô em kia thích hợp để kết hôn hơn, bảo Mã Lệ bỏ đứa bé rồi mau chóng về nhà đi.”
Tế Tế ngây người, không khỏi liếc mắt nhìn Mã Lệ, Mã Lệ đang vui vẻ trò chuyện với phó thị trưởng, chiếc nhẫn kim cương và chiếc nhẫn bằng đá mắt mèo trên ngón áp út và ngón giữa bàn tay phải sáng lấp lánh, nhìn nghiêng thế này có thể thấy đường nét khuôn mặt cô ta rất xinh đẹp, hàng mi dài cong vút hệt như búp bê. Phía sau vẻ bề ngoài lộng lẫy kia lại là quá khứ như thế sao?
Giang Túy Mặc thì sao, anh là người thế nào? Tế Tế đột nhiên nghĩ tới điều này.
Tử An lắc đầu, cười khổ một cái, cẩn thận gắp hai mảnh gừng bỏ vào bên trong nồi nước dùng của Tế Tế để khử mùi tanh của gan cá, lại nói tiếp: “Mã Lệ nói chia tay cũng được, nhưng phải trả lại toàn bộ số tiền mà nhà cô ấy đã bỏ ra, anh chàng kia bắt đầu trì hoãn, trả được mấy ngàn tệ, sau đó bảo là không có tiền nữa, muốn trả theo kỳ, Mã Lệ ở lại huyện G dây dưa với anh ta rất lâu, cuối cùng anh ta gom góp được ba vạn tệ trả lại cho cô ấy, khi đó bụng cô ấy đã lớn, chật vật trở về, không thể phá thai bằng thuốc nữa mà buộc phải nạo hút thai. Mặc dù khi đó nhà cô ấy giấu giếm rất cẩn thận nhưng vẫn có mấy người biết chuyện, rỉ tai nhau rằng Mã Lệ sinh hoạt bừa bãi rồi phải phá thai, nói chung là ít nhiều gì cũng có ảnh hưởng tới cô ấy. Lúc học đại học quan hệ giữa bọn tớ cũng không tệ lắm, biết tớ viết tiểu thuyết ngôn tình nên cô ấy kể với tớ rất nhiều chuyện, nhưng biết cậu ghét cô ấy nên tớ không nhắc tới cô ấy trước mặt cậu.”
“Nếu không phải cô ta cứ cười bảo tớ mập, đám con trai trong lớp lại cứ so sánh tớ với cô ta thì tớ đâu có ghét cô ta chứ?” Tế Tế bĩu môi: “Tớ hấp thụ tốt, cô ta thiếu dinh dưỡng, thế mà cứ đi chê cười tớ, tưởng là mẹ tớ nuôi được tớ béo trắng thế này dễ dàng lắm sao? Có giỏi thì cùng nhau xuyên về thời nhà Đường đi!”
Tử An bật cười, cười xong lại nghiêm túc: “Thượng đế rất công bằng, cô ấy vừa gầy vừa xinh đẹp, học hành cũng tốt, nhưng dù sao cũng có lúc trắc trở. Còn cậu ấy à… Không phải trải qua tai ương gì, như vậy đã may mắn hơn Mã Lệ rất nhiều rồi.”
Tế Tế dựng ngón giữa lên, phía trên còn dán một miếng băng dán cá nhân: “Ai nói chứ, tớ bị côn trùng độc cắn, suýt chút nữa đã chết đấy.”
“Cất cái ngón giữa của cậu đi, khó coi chết đi được.” Tử An đè tay cô xuống.
Sau khi bánh sinh nhật được đẩy ra thì bữa tiệc tiến vào giai đoạn cao trào, bánh sinh nhật của Mã Lệ được đặt làm riêng, tổng cộng ba tầng, nói vậy nghĩa là đến cả kem cũng là hàng ngoại chứ đừng nói đến mấy quả anh đào đắt tiền của Mỹ hay kiwi nhập khẩu từ New Zealand. Lúc nhắm mắt lại thổi nến trông Mã Lệ vô cùng hạnh phúc, mọi người cùng nhau hát Chúc mừng sinh nhật, không biết là vì uống nhiều rượu hay là vì xấu hổ mà khuôn mặt cô ta ửng đỏ.
Bánh gato của nhà giàu ăn ngon thật đấy! Tế Tế lấy hẳn một miếng lớn, còn rất thân thiện đề nghị Mã Lệ mỗi năm có thể đón sinh nhật hai lần, một lần theo lịch âm, một lần theo lịch dương.
Sao Mã Lệ có thể không hiểu bản tính của Tế Tế cơ chứ, cô ta đắc ý nháy mắt đầy vẻ quyến rũ, hàng mi nhấp nháy theo hệt như cánh bướm: “Bánh gato loại này tôi hay ăn lắm, chỉ cần gọi một cú điện thoại là đã có người đưa tới tận nhà. Tế Tế à, nếu cậu thích như vậy thì ăn nhiều một chút, tôi thì ăn ngán rồi, ha ha ha ha ~”
“Stop ~” Tế Tế bực bội xoay người lại, lận ngược mắt với Tử An như thể đang muốn nói rằng, Mã Lệ vẫn khiến người ta ghét như vậy!
Tế Tế và Tử An ăn no nê xong thì đang định ra về trước, nhưng lại nghe nói Mã Lệ uống say, xuất phát từ tình cảm bạn bè, hai người cùng đỡ Mã Lệ đi lên căn phòng đã được đặt trước ở tầng trên. Mã Lệ cười như điên, nói cái gì mà lần này chồng cô ta lại tặng cô ta một viên kim cương Nam Phi, rồi còn đồng hồ Thụy Sĩ, sau đó thì sắp tới sẽ đi Canada trượt tuyết, Tế Tế bực bội, thật sự muốn vứt luôn nàng tiểu thư thích khoe của này rồi mặc kệ luôn.
Mã Lệ nằm giữa chiếc giường xa hoa rộng rãi, vẫn cứ cười ha ha không ngừng, chồng cô ta là Vương Hải Vinh lên xem cô ta, nói với Tế Tế và Tử An: “Đúng là Mã Lệ uống hơi nhiều rồi, dưới kia tôi vẫn còn khách, phiền hai vị trông cô ấy một lát, tôi tiếp đãi khách khứa xong sẽ lên ngay được không?”
Hai người đồng ý, tiễn Vương Hải Vinh ra ngoài.
Tử An khá chu đáo, đi vào phòng tắm thấm ướt khăn lau mặt cho Mã Lệ, còn chuyển thùng rác tới cạnh giường, sợ cô ta đột nhiên nôn mửa. Tế Tế thì xảo quyệt hơn, tóm được cơ hội chỉ trích Mã Lệ, lải nhải mãi, trong lòng rất sảng khoái. Nói một lúc, Mã Lệ vừa rồi còn đang cười ha ha không ngừng lại đột nhiên gục đầu vào gối bật khóc nức nở.
Không phải chứ, mình mắng cô ta khóc rồi?? Tế Tế oan ức nhìn Tử An, cười ngại ngùng, cảm thấy vô cùng xấu hổ vì suy nghĩ xấu xa của mình.
Mã Lệ bắt đầu lải nhải nhắc lại chuyện quá khứ, nội dung đại khái giống như những gì Tử An đã kể. Nhưng mà, có nội dung mới.
“Ba tớ sắp xếp cho tớ đi xem mắt, người đầu tiên tớ cảm thấy rất tốt. Tử An, trong tiểu thuyết của cậu, nữ chính thất tình xong thì đều sẽ gặp được chân mệnh thiên tử của mình, tớ cũng cho rằng tớ đã may mắn gặp được… Nhưng tớ không dám can đảm bước về phía trước mà yêu nữa, tớ có dè dặt, Tử An, Tử An, tớ có dè dặt. Anh ấy, anh ấy đối với tớ rất tốt, không ngại quá khứ của tớ, cho nên anh ấy dần dần cảm động tớ, tớ cho rằng mình đã chờ được tình yêu thực sự…” Mã Lệ vừa khóc vừa hít mũi: “Anh ấy nói với bạn bè và đồng nghiệp rằng tớ là vợ sắp cưới của anh ấy, tới giờ tớ vẫn còn nhớ rõ khi đó tớ nhìn anh ấy chằm chằm, tớ cảm thấy cả thế giới không còn bất kỳ ai khác, chỉ có anh ấy, chỉ có một mình anh ấy…”
“Đám người khoa Trung văn bọn cậu nói chuyện thật là chua.” Tế Tế lặng lẽ nói với Tử An.
“Nhưng lúc tớ lấy hết dũng khí để yêu anh ấy thì anh ấy với mối tình đầu chó má kia lại giấu giếm tớ…” Mã Lệ bưng mặt, dường như đang vô cùng đau khổ. Tế Tế quay sang liếc nhìn Tử An, phát hiện ra đôi mắt Tử An cũng rưng rưng, không thể nghi ngờ, Mã Lệ đã chọt trúng chỗ đau của Tử An.
“Tớ chia tay với anh ấy, nhưng vẫn cứ không cam lòng, vẫn muốn cướp lại anh ấy, tớ có chỗ nào không bằng mối tình đầu kia cơ chứ! Tớ dùng hết thủ đoạn, giả vờ đáng thương, giả vờ bi lụy, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin anh ấy, nhưng anh ấy… Anh ấy thẳng thừng đuổi tớ đi, chẳng hề nể tình chút nào!! Tớ lại thất bại, lần này mới là bị thương nặng nề! Tớ khó chịu! Tớ rất khó chịu!” Mã Lệ rất kích động, khóc lớn tiếng hơn: “Tử An à tớ hận cậu, cậu gạt người, cậu gạt nhiều người nên bản thân cậu mới rơi vào kết cục này!!”
Tử An yên lặng rơi nước mắt, vẻ mặt rất đáng thương, Tế Tế sốt ruột, nhìn Tử An một cái rồi lại quay sang nhìn Mã Lệ, hai người này đều đang khóc cả, haiz!
“Những ngày thất tình đó, tớ không có Vương Tiểu Tiện*, cho nên sống rất khổ sở. Tớ nghĩ, tớ phải yêu một người khác mới có thể quên được anh ấy. Vì vậy, tớ cố gắng đi xem mắt, và quả thật là lại nhìn trúng một người khác ha ha ha…” Mã Lệ lại cười, dù nước mắt vẫn rơi không ngừng: “Anh ấy rất tốt, anh ấy cũng không dối gạt tớ, ngay từ đầu anh ấy đã nói là không thích tớ, anh ấy không thích tớ, nhưng mà tớ, tớ lại thích anh ấy. Tớ thích sự thẳng thắn của anh ấy, thích anh ấy vừa mất tự nhiên nói không thích tớ, lại vừa cưỡng không nổi sự mê hoặc của tớ mà lên giường với tớ… Tớ cho rằng cuối cùng anh ấy sẽ thích tớ, bởi vì đó là lần cuối cùng tớ đốt cháy toàn bộ tình yêu của mình, dâng hiến cho một người đàn ông đáng yêu như vậy… Tớ hối tiếc quá khứ, ngay cả với bạn trai cũ tớ cũng không dùng hết một trăm phần trăm sức lực để yêu như vậy… Tớ biết đây chắc chắn là lần cuối cùng, lần cuối cùng tớ thích một người đàn ông, cho nên tớ muốn đánh cược một lần!”
* Vương Tiểu Tiện, tên thật là Vương Nam Dương, là nam chính trong tiểu thuyết “33 ngày thất tình”, có vẻ ngoài hơi “ẻo”, ăn mặc điệu đà, tính cách chỉn chu. Anh đã giúp nhân vật nữ chính vực dậy tinh thần sau khi thất tình và giúp cô trả đũa tên bạn trai cũ đã phản bội cô.
Tế Tế ngồi bên giường yên lặng lắng nghe, đột nhiên có cảm giác, thực ra Mã Lệ… vừa đáng trách lại vừa đáng thương.
“Rất nhiều hành vi của anh ấy khiến tớ tưởng lầm rằng anh ấy thích tớ, cho nên tớ lại càng nỗ lực muốn thay đổi. Tớ cmn vốn không hiểu bóng rổ, nhưng vì biết anh ấy thích Spurs**, tớ thức cả đêm coi thi đấu chỉ vì muốn giả bộ mình cũng mê bóng rổ, để có thể nói chuyện trận đấu với anh ấy! Cậu xem này, cổ tay tớ… Đây là tớ học nướng bánh gato bị bỏng, bởi vì anh ấy nói tới sinh nhật muốn ăn bánh gato tớ tự làm… Cậu xem, tớ đi bắn lỗ tai, bởi vì anh ấy nói thích con gái đeo khuyên tai… Cậu xem…” Mã Lệ vén váy lên, bên trong đùi có một hình xăm hình con bướm, bên cạnh còn xăm hai chữ “ML” nho nhỏ: “Anh ấy cảm thấy con gái xăm ở chỗ này rất gợi cảm, tớ liền đi xăm một con bướm phượng, còn cả chữ cái đầu trong tên anh ấy, anh ấy tên là Miêu Luân, chữ cái đầu trong tên cũng giống tên tớ, đến giờ chồng tớ vẫn còn cho rằng đây là chữ viết tắt của “Mã Lệ”. Nhưng mà… Hình xăm là vĩnh cửu, còn hứng thú của anh ấy đối với tớ lại chỉ là nhất thời.”
** San Antonio Spurs là đội bóng rổ chuyên nghiệp của Mỹ đặt trụ sở tại thành phố San Antonio, Texas.
Tế Tế nghe xong thì quả thật là không còn hy vọng: “Sao mà đàn ông đều như vậy chứ…”
“Tớ điên cuồng đuổi theo anh ấy suốt hơn ba tháng, nhưng anh ấy nói cắt đứt liên lạc là cắt đứt luôn, tớ chờ dưới nhà anh ấy suốt ba tiếng, anh ấy không hề xuống, thậm chí tớ còn không biết rốt cuộc là tớ đã làm sai chuyện gì, tớ chỉ cố gắng thích anh ấy, muốn sánh vai với anh ấy thôi mà… Tớ vẫn luôn thắc mắc, tại sao anh ấy không thích tớ, rốt cuộc thì anh ấy thích kiểu phụ nữ thế nào… Anh ấy rất khó hiểu, thật sự quá khó hiểu, tớ lật tung Weibo của anh ấy, đọc hết từng bình luận, những người nào thường hay nói chuyện với anh ấy, tớ đều xem hết Weibo của bọn họ.”
Tử An đã lau khô nước mắt, bình tĩnh nói: “Đừng chơi với mấy người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Thứ nhất, cậu chơi không thắng nổi bọn họ, thứ hai, lúc anh ta không chơi nữa thì cậu vẫn còn lún sâu trong đó không thoát ra nổi, hệt như một tên hề, khiến anh ta lại càng thêm đắc ý về bản thân. Bọn họ giống như tiểu thuyết của Hemingway vậy, là một tảng băng trôi, lúc cậu hiểu được một phần mười những gì anh ta lộ ra trên mặt biển thì anh ta đã ăn sạch cậu, chẳng sót một mảnh xương nào rồi.”
“Miêu Luân anh ta… chắc là còn chưa tới ba mươi đâu… Người này khác người kia… Không thể vơ đũa cả nắm được.” Tế Tế đột nhiên đứng ngồi không yên, như thể vừa làm chuyện gì trái lương tâm, không dám nhìn Tử An, Tử An vẫn luôn nhắc nhở cô chuyện “đề phòng đàn ông ngoài ba mươi”, nhưng cô lại vẫn đâm đầu theo đuổi Giang Túy Mặc, giống như Mã Lệ trước kia đã từng.
Giang Túy Mặc không giống tên Lộ Dương và cả tên Miêu Luân nào đó đâu. Tế Tế vô cùng tin tưởng điều này.
“Cực phẩm!” Để thể hiện sự phẫn nộ, Tế Tế bỏ hết cả đĩa gan cá vào nồi lẩu đang sôi sùng sục: “Sao Mã Lệ không nhìn ra sớm một chút chứ?”
“Rất nhiều cô gái bị cái gọi là “anh ấy rất tốt với tôi” đánh lừa, những tên đàn ông nghèo không có ưu điểm hay sở trường gì để hấp dẫn phụ nữ thì chỉ có thể dựa vào việc ra sức lấy lòng để trói buộc cô ấy, thỏa mãn ham muốn nhất thời của mình, chờ anh ta chơi chán rồi, tới lúc phải đối mặt với xã hội vật chất rồi thì bản tính cực phẩm của anh ta sẽ bị phơi bày. Khi đó, cậu có nhìn thấu anh ta thì cũng đã muộn rồi.” Vẻ mặt Tử An rất thản nhiên, như thể đang nói một chuyện chẳng hề liên quan gì đến mình, nhưng khắp người đều toát lên vẻ bi thương, mỗi lần thế này, Tế Tế đều sẽ âm thầm phỉ nhổ Lộ Dương cả trăm lần.
Tử An nhìn về phía Mã Lệ: “Sau khi Mã Lệ phát hiện ra mình có thai thì yêu cầu anh ta đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, nhưng máu chó là ở chỗ anh chàng kia thẳng thừng đáp lại rằng, cha mẹ anh ta cảm thấy tính tình Mã Lệ quá nóng nảy, không thích hợp làm dâu nhà anh ta, cho nên đã làm mối cho anh ta với một cô em hàng xóm, anh ta có tiếp xúc thử thì thấy cô em kia thích hợp để kết hôn hơn, bảo Mã Lệ bỏ đứa bé rồi mau chóng về nhà đi.”
Tế Tế ngây người, không khỏi liếc mắt nhìn Mã Lệ, Mã Lệ đang vui vẻ trò chuyện với phó thị trưởng, chiếc nhẫn kim cương và chiếc nhẫn bằng đá mắt mèo trên ngón áp út và ngón giữa bàn tay phải sáng lấp lánh, nhìn nghiêng thế này có thể thấy đường nét khuôn mặt cô ta rất xinh đẹp, hàng mi dài cong vút hệt như búp bê. Phía sau vẻ bề ngoài lộng lẫy kia lại là quá khứ như thế sao?
Giang Túy Mặc thì sao, anh là người thế nào? Tế Tế đột nhiên nghĩ tới điều này.
Tử An lắc đầu, cười khổ một cái, cẩn thận gắp hai mảnh gừng bỏ vào bên trong nồi nước dùng của Tế Tế để khử mùi tanh của gan cá, lại nói tiếp: “Mã Lệ nói chia tay cũng được, nhưng phải trả lại toàn bộ số tiền mà nhà cô ấy đã bỏ ra, anh chàng kia bắt đầu trì hoãn, trả được mấy ngàn tệ, sau đó bảo là không có tiền nữa, muốn trả theo kỳ, Mã Lệ ở lại huyện G dây dưa với anh ta rất lâu, cuối cùng anh ta gom góp được ba vạn tệ trả lại cho cô ấy, khi đó bụng cô ấy đã lớn, chật vật trở về, không thể phá thai bằng thuốc nữa mà buộc phải nạo hút thai. Mặc dù khi đó nhà cô ấy giấu giếm rất cẩn thận nhưng vẫn có mấy người biết chuyện, rỉ tai nhau rằng Mã Lệ sinh hoạt bừa bãi rồi phải phá thai, nói chung là ít nhiều gì cũng có ảnh hưởng tới cô ấy. Lúc học đại học quan hệ giữa bọn tớ cũng không tệ lắm, biết tớ viết tiểu thuyết ngôn tình nên cô ấy kể với tớ rất nhiều chuyện, nhưng biết cậu ghét cô ấy nên tớ không nhắc tới cô ấy trước mặt cậu.”
“Nếu không phải cô ta cứ cười bảo tớ mập, đám con trai trong lớp lại cứ so sánh tớ với cô ta thì tớ đâu có ghét cô ta chứ?” Tế Tế bĩu môi: “Tớ hấp thụ tốt, cô ta thiếu dinh dưỡng, thế mà cứ đi chê cười tớ, tưởng là mẹ tớ nuôi được tớ béo trắng thế này dễ dàng lắm sao? Có giỏi thì cùng nhau xuyên về thời nhà Đường đi!”
Tử An bật cười, cười xong lại nghiêm túc: “Thượng đế rất công bằng, cô ấy vừa gầy vừa xinh đẹp, học hành cũng tốt, nhưng dù sao cũng có lúc trắc trở. Còn cậu ấy à… Không phải trải qua tai ương gì, như vậy đã may mắn hơn Mã Lệ rất nhiều rồi.”
Tế Tế dựng ngón giữa lên, phía trên còn dán một miếng băng dán cá nhân: “Ai nói chứ, tớ bị côn trùng độc cắn, suýt chút nữa đã chết đấy.”
“Cất cái ngón giữa của cậu đi, khó coi chết đi được.” Tử An đè tay cô xuống.
Sau khi bánh sinh nhật được đẩy ra thì bữa tiệc tiến vào giai đoạn cao trào, bánh sinh nhật của Mã Lệ được đặt làm riêng, tổng cộng ba tầng, nói vậy nghĩa là đến cả kem cũng là hàng ngoại chứ đừng nói đến mấy quả anh đào đắt tiền của Mỹ hay kiwi nhập khẩu từ New Zealand. Lúc nhắm mắt lại thổi nến trông Mã Lệ vô cùng hạnh phúc, mọi người cùng nhau hát Chúc mừng sinh nhật, không biết là vì uống nhiều rượu hay là vì xấu hổ mà khuôn mặt cô ta ửng đỏ.
Bánh gato của nhà giàu ăn ngon thật đấy! Tế Tế lấy hẳn một miếng lớn, còn rất thân thiện đề nghị Mã Lệ mỗi năm có thể đón sinh nhật hai lần, một lần theo lịch âm, một lần theo lịch dương.
Sao Mã Lệ có thể không hiểu bản tính của Tế Tế cơ chứ, cô ta đắc ý nháy mắt đầy vẻ quyến rũ, hàng mi nhấp nháy theo hệt như cánh bướm: “Bánh gato loại này tôi hay ăn lắm, chỉ cần gọi một cú điện thoại là đã có người đưa tới tận nhà. Tế Tế à, nếu cậu thích như vậy thì ăn nhiều một chút, tôi thì ăn ngán rồi, ha ha ha ha ~”
“Stop ~” Tế Tế bực bội xoay người lại, lận ngược mắt với Tử An như thể đang muốn nói rằng, Mã Lệ vẫn khiến người ta ghét như vậy!
Tế Tế và Tử An ăn no nê xong thì đang định ra về trước, nhưng lại nghe nói Mã Lệ uống say, xuất phát từ tình cảm bạn bè, hai người cùng đỡ Mã Lệ đi lên căn phòng đã được đặt trước ở tầng trên. Mã Lệ cười như điên, nói cái gì mà lần này chồng cô ta lại tặng cô ta một viên kim cương Nam Phi, rồi còn đồng hồ Thụy Sĩ, sau đó thì sắp tới sẽ đi Canada trượt tuyết, Tế Tế bực bội, thật sự muốn vứt luôn nàng tiểu thư thích khoe của này rồi mặc kệ luôn.
Mã Lệ nằm giữa chiếc giường xa hoa rộng rãi, vẫn cứ cười ha ha không ngừng, chồng cô ta là Vương Hải Vinh lên xem cô ta, nói với Tế Tế và Tử An: “Đúng là Mã Lệ uống hơi nhiều rồi, dưới kia tôi vẫn còn khách, phiền hai vị trông cô ấy một lát, tôi tiếp đãi khách khứa xong sẽ lên ngay được không?”
Hai người đồng ý, tiễn Vương Hải Vinh ra ngoài.
Tử An khá chu đáo, đi vào phòng tắm thấm ướt khăn lau mặt cho Mã Lệ, còn chuyển thùng rác tới cạnh giường, sợ cô ta đột nhiên nôn mửa. Tế Tế thì xảo quyệt hơn, tóm được cơ hội chỉ trích Mã Lệ, lải nhải mãi, trong lòng rất sảng khoái. Nói một lúc, Mã Lệ vừa rồi còn đang cười ha ha không ngừng lại đột nhiên gục đầu vào gối bật khóc nức nở.
Không phải chứ, mình mắng cô ta khóc rồi?? Tế Tế oan ức nhìn Tử An, cười ngại ngùng, cảm thấy vô cùng xấu hổ vì suy nghĩ xấu xa của mình.
Mã Lệ bắt đầu lải nhải nhắc lại chuyện quá khứ, nội dung đại khái giống như những gì Tử An đã kể. Nhưng mà, có nội dung mới.
“Ba tớ sắp xếp cho tớ đi xem mắt, người đầu tiên tớ cảm thấy rất tốt. Tử An, trong tiểu thuyết của cậu, nữ chính thất tình xong thì đều sẽ gặp được chân mệnh thiên tử của mình, tớ cũng cho rằng tớ đã may mắn gặp được… Nhưng tớ không dám can đảm bước về phía trước mà yêu nữa, tớ có dè dặt, Tử An, Tử An, tớ có dè dặt. Anh ấy, anh ấy đối với tớ rất tốt, không ngại quá khứ của tớ, cho nên anh ấy dần dần cảm động tớ, tớ cho rằng mình đã chờ được tình yêu thực sự…” Mã Lệ vừa khóc vừa hít mũi: “Anh ấy nói với bạn bè và đồng nghiệp rằng tớ là vợ sắp cưới của anh ấy, tới giờ tớ vẫn còn nhớ rõ khi đó tớ nhìn anh ấy chằm chằm, tớ cảm thấy cả thế giới không còn bất kỳ ai khác, chỉ có anh ấy, chỉ có một mình anh ấy…”
“Đám người khoa Trung văn bọn cậu nói chuyện thật là chua.” Tế Tế lặng lẽ nói với Tử An.
“Nhưng lúc tớ lấy hết dũng khí để yêu anh ấy thì anh ấy với mối tình đầu chó má kia lại giấu giếm tớ…” Mã Lệ bưng mặt, dường như đang vô cùng đau khổ. Tế Tế quay sang liếc nhìn Tử An, phát hiện ra đôi mắt Tử An cũng rưng rưng, không thể nghi ngờ, Mã Lệ đã chọt trúng chỗ đau của Tử An.
“Tớ chia tay với anh ấy, nhưng vẫn cứ không cam lòng, vẫn muốn cướp lại anh ấy, tớ có chỗ nào không bằng mối tình đầu kia cơ chứ! Tớ dùng hết thủ đoạn, giả vờ đáng thương, giả vờ bi lụy, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin anh ấy, nhưng anh ấy… Anh ấy thẳng thừng đuổi tớ đi, chẳng hề nể tình chút nào!! Tớ lại thất bại, lần này mới là bị thương nặng nề! Tớ khó chịu! Tớ rất khó chịu!” Mã Lệ rất kích động, khóc lớn tiếng hơn: “Tử An à tớ hận cậu, cậu gạt người, cậu gạt nhiều người nên bản thân cậu mới rơi vào kết cục này!!”
Tử An yên lặng rơi nước mắt, vẻ mặt rất đáng thương, Tế Tế sốt ruột, nhìn Tử An một cái rồi lại quay sang nhìn Mã Lệ, hai người này đều đang khóc cả, haiz!
“Những ngày thất tình đó, tớ không có Vương Tiểu Tiện*, cho nên sống rất khổ sở. Tớ nghĩ, tớ phải yêu một người khác mới có thể quên được anh ấy. Vì vậy, tớ cố gắng đi xem mắt, và quả thật là lại nhìn trúng một người khác ha ha ha…” Mã Lệ lại cười, dù nước mắt vẫn rơi không ngừng: “Anh ấy rất tốt, anh ấy cũng không dối gạt tớ, ngay từ đầu anh ấy đã nói là không thích tớ, anh ấy không thích tớ, nhưng mà tớ, tớ lại thích anh ấy. Tớ thích sự thẳng thắn của anh ấy, thích anh ấy vừa mất tự nhiên nói không thích tớ, lại vừa cưỡng không nổi sự mê hoặc của tớ mà lên giường với tớ… Tớ cho rằng cuối cùng anh ấy sẽ thích tớ, bởi vì đó là lần cuối cùng tớ đốt cháy toàn bộ tình yêu của mình, dâng hiến cho một người đàn ông đáng yêu như vậy… Tớ hối tiếc quá khứ, ngay cả với bạn trai cũ tớ cũng không dùng hết một trăm phần trăm sức lực để yêu như vậy… Tớ biết đây chắc chắn là lần cuối cùng, lần cuối cùng tớ thích một người đàn ông, cho nên tớ muốn đánh cược một lần!”
* Vương Tiểu Tiện, tên thật là Vương Nam Dương, là nam chính trong tiểu thuyết “33 ngày thất tình”, có vẻ ngoài hơi “ẻo”, ăn mặc điệu đà, tính cách chỉn chu. Anh đã giúp nhân vật nữ chính vực dậy tinh thần sau khi thất tình và giúp cô trả đũa tên bạn trai cũ đã phản bội cô.
Tế Tế ngồi bên giường yên lặng lắng nghe, đột nhiên có cảm giác, thực ra Mã Lệ… vừa đáng trách lại vừa đáng thương.
“Rất nhiều hành vi của anh ấy khiến tớ tưởng lầm rằng anh ấy thích tớ, cho nên tớ lại càng nỗ lực muốn thay đổi. Tớ cmn vốn không hiểu bóng rổ, nhưng vì biết anh ấy thích Spurs**, tớ thức cả đêm coi thi đấu chỉ vì muốn giả bộ mình cũng mê bóng rổ, để có thể nói chuyện trận đấu với anh ấy! Cậu xem này, cổ tay tớ… Đây là tớ học nướng bánh gato bị bỏng, bởi vì anh ấy nói tới sinh nhật muốn ăn bánh gato tớ tự làm… Cậu xem, tớ đi bắn lỗ tai, bởi vì anh ấy nói thích con gái đeo khuyên tai… Cậu xem…” Mã Lệ vén váy lên, bên trong đùi có một hình xăm hình con bướm, bên cạnh còn xăm hai chữ “ML” nho nhỏ: “Anh ấy cảm thấy con gái xăm ở chỗ này rất gợi cảm, tớ liền đi xăm một con bướm phượng, còn cả chữ cái đầu trong tên anh ấy, anh ấy tên là Miêu Luân, chữ cái đầu trong tên cũng giống tên tớ, đến giờ chồng tớ vẫn còn cho rằng đây là chữ viết tắt của “Mã Lệ”. Nhưng mà… Hình xăm là vĩnh cửu, còn hứng thú của anh ấy đối với tớ lại chỉ là nhất thời.”
** San Antonio Spurs là đội bóng rổ chuyên nghiệp của Mỹ đặt trụ sở tại thành phố San Antonio, Texas.
Tế Tế nghe xong thì quả thật là không còn hy vọng: “Sao mà đàn ông đều như vậy chứ…”
“Tớ điên cuồng đuổi theo anh ấy suốt hơn ba tháng, nhưng anh ấy nói cắt đứt liên lạc là cắt đứt luôn, tớ chờ dưới nhà anh ấy suốt ba tiếng, anh ấy không hề xuống, thậm chí tớ còn không biết rốt cuộc là tớ đã làm sai chuyện gì, tớ chỉ cố gắng thích anh ấy, muốn sánh vai với anh ấy thôi mà… Tớ vẫn luôn thắc mắc, tại sao anh ấy không thích tớ, rốt cuộc thì anh ấy thích kiểu phụ nữ thế nào… Anh ấy rất khó hiểu, thật sự quá khó hiểu, tớ lật tung Weibo của anh ấy, đọc hết từng bình luận, những người nào thường hay nói chuyện với anh ấy, tớ đều xem hết Weibo của bọn họ.”
Tử An đã lau khô nước mắt, bình tĩnh nói: “Đừng chơi với mấy người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Thứ nhất, cậu chơi không thắng nổi bọn họ, thứ hai, lúc anh ta không chơi nữa thì cậu vẫn còn lún sâu trong đó không thoát ra nổi, hệt như một tên hề, khiến anh ta lại càng thêm đắc ý về bản thân. Bọn họ giống như tiểu thuyết của Hemingway vậy, là một tảng băng trôi, lúc cậu hiểu được một phần mười những gì anh ta lộ ra trên mặt biển thì anh ta đã ăn sạch cậu, chẳng sót một mảnh xương nào rồi.”
“Miêu Luân anh ta… chắc là còn chưa tới ba mươi đâu… Người này khác người kia… Không thể vơ đũa cả nắm được.” Tế Tế đột nhiên đứng ngồi không yên, như thể vừa làm chuyện gì trái lương tâm, không dám nhìn Tử An, Tử An vẫn luôn nhắc nhở cô chuyện “đề phòng đàn ông ngoài ba mươi”, nhưng cô lại vẫn đâm đầu theo đuổi Giang Túy Mặc, giống như Mã Lệ trước kia đã từng.
Giang Túy Mặc không giống tên Lộ Dương và cả tên Miêu Luân nào đó đâu. Tế Tế vô cùng tin tưởng điều này.
Tác giả :
Đào Đào Nhất Luân