Chỉ Có Hoa Hồng Mới Nở Rộ Như Một Đóa Hồng
Chương 27: Phát sóng trực tiếp 1
Sau khi đóng máy “Sóng Bạc”, Nguyên Sơ nghỉ ngơi hai tuần lễ. Còn nửa tháng nữa là tết đến, công ty đã bắt đầu sắp xếp hoạt động đầu năm sau cho y, theo lý mà nói, khoảng thời gian này là giai đoạn trống lịch trình, y có thể nghỉ ngơi thật tốt. Thế nhưng ở nhà mãi cũng cảm thấy khó chịu, giữa lúc y do dự muốn tìm chút chuyện làm thì Lương Du đến nhà.
Lương Du mang theo một hộp vịt nướng đã được cắt nhỏ đến, sau đó tiện tay để lên bàn, quan sát căn hộ mới thuê của Nguyên Sơ một chút, thuận miệng nói: “Nhiều năm như vậy, cậu sao còn không mua nhà. Thuê nhà khắp nơi giống kiểu gì.”
Nguyên Sơ cười cười, “Lúc đóng phim cần chạy khắp nơi mà.”
Lương Du từ trong túi xách lấy ra một bảng hợp đồng, đưa cho y, nói: “Cộng thêm kỳ nghỉ Tết, cậu tối thiểu có một tháng trống, gần đây có cái phần mềm, gọi là Walp, minh tinh khắp nơi đều ký để phát sóng trực tiếp, catxê cũng không tệ, có lúc yêu cầu dài hạn, nhưng mà không có yêu cầu sẽ phát cái gì, cậu xem qua vài điều mục cụ thể, suy nghĩ thử xem.”
“Chỉ ký một tháng?”
“Dĩ nhiên không phải, là nửa năm. Chỉ có tháng đầu thì yêu cầu nhiều hơn thôi.”
Nguyên Sơ suy nghĩ một chút, ký tên. Y còn ra vẻ mà cười với Lương Du: “Lương tỷ đã đưa đến tận nhà, tôi làm sao có thể không ký đây.”
Lương Du cũng không kịp cản y. Cô nhìn Nguyên Sơ ngày càng gầy, khuôn mặt không có tinh thần, còn có vẻ hơi chán chường. Lương Du thở dài, “Sẽ ảnh hưởng việc đóng phim của cậu.”
“Không có gì, với lại trước mắt không có lịch đóng phim, tôi tạm thời cũng không muốn đóng. Đúng lúc có thể nghỉ ngơi nửa năm.”
“Cậu nghỉ ngơi cho tốt, sau nửa năm hiệp ước sẽ đến kỳ.”
Nguyên Sơ ngẩn người, nhớ tới, lúc trước ký là năm năm. Phong Lạc là công ty lớn, nói là bá chủ trong ngành cũng không quá đáng, lúc Nguyên Sơ lấy giải ảnh đế, có nhiều công ty muốn lôi kéo y về, trong đó cũng có Phong Lạc, nhưng khi đó y kiêu căng tự mãn, không muốn bị ràng buộc, cảm thấy tiền đồ của bản thân rộng mở, cho nên không ký với công ty nào. Sau khi theo Hạng Tri Lam, y mới ký với công ty Phong Lạc. Mà những năm này, y cũng không được bạo hồng như trước. Công ty lớn như vậy, tài nguyên cũng không dành cho riêng mình y, hiệp ước sắp sửa đến kỳ hạn, công ty cũng chưa chắc sẽ giữ lại y. Cho nên bản hợp đồng lần này chính là tâm ý Lương tỷ.
“Không sao.” Y đem hợp đồng đưa cho Lương Du, ngồi lại ghế sa long, y đem điện thoại di động ra tìm và mở ứng dụng, sau đó ngẩng đầu hướng Lương Du cười cười, “Là cái này sao?”
—
Nguyên Sơ trên weibo có hơn sáu triệu lượt follow, nhưng thời điểm trước đó mạng xã hội chưa thịnh hành nên y cũng ít phát weibo. Đến mấy năm gần đây thì mạng xã hội bắt đầu phổ biến, và mỗi minh tinh đều có “Tổ dữ liệu”, cẩn trọng mà mở rộng hoặc khống chế các tin tức, cho nên hiện tại Nguyên Sơ phát một bài lên weibo, cũng có thể có vài chục ngàn lượt thích, bình luận, chia sẻ. Năm ngoái có chuyện, weibo của y vô cùng náo nhiệt, có điều phần lớn đều là chửi rủa, khoảng tháng bảy – tháng tám năm nay cũng huyên náo không kém, có điều mọi người mắng chán rồi cũng mau chóng lãng quên.
—
Nguyên Sơ đem điện thoại di động hướng về phía mình, dùng camera thường để phát sóng trực tiếp, trong màn hình điện thoại là gương mặt nhỏ nhắn thanh tú cùng làn da trắng của y, trên môi cũng có màu đỏ tự nhiên, khí sắc khá hơn hẳn. Y hướng điện thoại di động cười cười, xem những bình luận của người hâm mộ.”Chào mọi người, tôi là Nguyên Sơ. Hôm nay phát sóng trực tiếp… là muốn cùng mọi người làm vài món ăn. Thực ra tôi cũng không giỏi nấu nướng lắm đâu, chỉ là gần đây mới học được vài món, hôm qua còn chạy đi siêu thị mua mấy cuốn sách về học công thức nấu ăn nữa. Mọi người có muốn xem thử không? Tôi không dám bảo đảm quá trình nấu sẽ dễ nhìn, càng không dám bảo đảm làm ra được món ăn vừa đẹp vừa ngon nha. Ừm… Thịt kho tàu, có thể… Tôm hùm cay? Cái này không được, mùa này nào có tôm hùm a. Đậu xào tiêu xanh, cái này cũng có thể. Sườn? Canh sườn? Sườn xào chua ngọt? Sườn nướng?… Vậy hôm nay nấu ba món ăn: thịt kho tàu, đậu xào tiêu xanh và canh sườn được không? *đọc bình luận* Tại sao không nấu sườn xào chua ngọt …à… Vừa có đường vừa có dấm chua, cái này đối với người mới học không dễ nấu nha. Thêm một món ăn nhẹ… Rau? Vậy thì cải xanh? Hay là Bắp cải nhỉ? Thôi bắp cải đi, tôi khá là thích ăn bắp cải xào a. Vậy bây giờ trước tiên chúng ta phải… đi mua thức ăn?”
Nguyên Sơ đem điện thoại di động bỏ lên trên bàn, nói: “Mọi người đợi một chút tôi đi thay quần áo trước đã.”
Nguyên Sơ mặc style đen cả áo và quần, mang khăn choàng màu xám, mũ lưỡi trai đen để ít bị chú ý một chút. Trợ lý Đan Mạc hỏi y sao không mang khẩu trang kính râm luôn đi, y cười, “Vậy thì quá khoa trương rồi.”
Nguyên Sơ đi đến chợ thực phẩm, giơ điện thoại di động lên, cũng có nhiều ánh mắt chú ý. Bất quá y vẫn bình thản ung dung, giả vờ như không nhìn thấy những ánh mắt tò mò kia. Yvừa đi vừa nhìn vào thực đơn mua thức ăn, đôi lúc sẽ cùng Đan Mạc tán gẫu hai ba câu.
Tay xách túi lớn túi nhỏ, không tiện cầm điện thoại di động, nên chỉ có thể đem điện thoại di động để trong túi, sau đó đem micro mini nhét vào bên trong khăn choàng, dọc đường đi đều nói chuyện với mọi người. Bởi vì xách đồ nhiều, y lại muốn đi nhanh về nhà một chút, không khỏi có chút thở hồng hộc, nói chuyện cũng đứt quãng, màn hình thì một màu đen thui. Đan Mạc đi kế bên nhất thời cao hứng, tự nghĩ gì đó rồi cười lên một mình. *đầu óc đen thui…*
Sau khi về nhà, Nguyên Sơ thay lại quần áo, để điện thoại di động lên giá đỡ, phi tới nhà bếp, trước tiên rửa rau. Trong lúc y làm bếp, bên cạnh có Đan Mạc câu được câu không đến trò chuyện, bầu không khí rất thoải mái vui vẻ, cũng có người hỏi y những vấn đề mẫn cảm, y đều làm như không nhìn thấy, ngược lại còn cao hứng làm vài động tác nhảy. Lúc chuẩn bị xào bắp cải, y chỉ cắt một ít cải, Đan Mạc ở kế bên nói sẽ không đủ xào, vì vậy y nửa tin nửa ngờ mà cắt thêm một chút cải nữa. Đem số bắp cải đã cắt gọn bỏ vào trong chảo, y nói: “Tôi cảm giác nhiêu đây cải nhiều quá.”. Kết quả xào xào, bắp cải xẹp xuống. Nguyên Sơ mới bỗng nhiên tỉnh ngộ mà nói: “À, thì ra bắp cải co lại a!” *giống lần đầu t vô bếp quá dzị J*
Mấy món ăn làm xong, bắp cải xào hình như nước “hơi” nhiều, dưới đáy dĩa là một tầng nước; đậu xào tiêu xanh thì quá chín; thịt kho tàu thì đen thùi lùi. Còn canh sườn thì căn bản không làm thành công, Nguyên Sơ rửa thịt, để vào trong nước, thêm chút nguyên liệu để luộc, kết quả khi mở nắp nồi, nổi một tầng nước đen. Đan Mạc cười ha hả, Nguyên Sơ cũng cười bất đắc dĩ, khắp nơi nhà bếp bừa bộn, y khổ trong lòng mà lấy điện thoại di động lại để phô bày toàn cảnh cho mọi người nhìn qua một chút, thở dài nói: “Đợi lát nữa phải xử lý hết nơi này.”
Xem thời gian đã phát sóng, y nói lần phát sóng trực tiếp này kết thúc. Đan Mạc không chịu, muốn y nếm thử đồ ăn do chính tay y làm mùi vị ra làm sao. Kết quả Nguyên Sơ nếm thử từng món ăn, cau mày làm mặt quỷ, “Lần đầu làm, vẫn tốt đi, bất quá… bắp cải hình như quên thêm muối, nhiều người nhìn như vậy, cũng không nhắc nhở tôi một chút.” Y nói thêm mấy câu nói đùa giỡn, rồi giao ước thời gian phát sóng trực tiếp lần tới cùng mọi người, sau đó đóng phát sóng trực tiếp, thoát khỏi phần mềm.
Ánh mắt một lần nữa nhìn xuống bàn ăn “thịnh soạn” do mình nấu. Nguyên Sơ xoa xoa hai má, ngồi nhìn vào bàn ăn ngây ngẩn một hồi, y lại thử ăn mấy món ăn, sau đó bỗng nhiên đứng dậy, đem một bàn đồ ăn mà cho vào trong thùng rác. Chén dĩa thức ăn bỏ vào bồn nước, mở nước rất lớn, y rũ mắt, mặt không hề có cảm xúc, thu dọn tàn cuộc.
Lương Du mang theo một hộp vịt nướng đã được cắt nhỏ đến, sau đó tiện tay để lên bàn, quan sát căn hộ mới thuê của Nguyên Sơ một chút, thuận miệng nói: “Nhiều năm như vậy, cậu sao còn không mua nhà. Thuê nhà khắp nơi giống kiểu gì.”
Nguyên Sơ cười cười, “Lúc đóng phim cần chạy khắp nơi mà.”
Lương Du từ trong túi xách lấy ra một bảng hợp đồng, đưa cho y, nói: “Cộng thêm kỳ nghỉ Tết, cậu tối thiểu có một tháng trống, gần đây có cái phần mềm, gọi là Walp, minh tinh khắp nơi đều ký để phát sóng trực tiếp, catxê cũng không tệ, có lúc yêu cầu dài hạn, nhưng mà không có yêu cầu sẽ phát cái gì, cậu xem qua vài điều mục cụ thể, suy nghĩ thử xem.”
“Chỉ ký một tháng?”
“Dĩ nhiên không phải, là nửa năm. Chỉ có tháng đầu thì yêu cầu nhiều hơn thôi.”
Nguyên Sơ suy nghĩ một chút, ký tên. Y còn ra vẻ mà cười với Lương Du: “Lương tỷ đã đưa đến tận nhà, tôi làm sao có thể không ký đây.”
Lương Du cũng không kịp cản y. Cô nhìn Nguyên Sơ ngày càng gầy, khuôn mặt không có tinh thần, còn có vẻ hơi chán chường. Lương Du thở dài, “Sẽ ảnh hưởng việc đóng phim của cậu.”
“Không có gì, với lại trước mắt không có lịch đóng phim, tôi tạm thời cũng không muốn đóng. Đúng lúc có thể nghỉ ngơi nửa năm.”
“Cậu nghỉ ngơi cho tốt, sau nửa năm hiệp ước sẽ đến kỳ.”
Nguyên Sơ ngẩn người, nhớ tới, lúc trước ký là năm năm. Phong Lạc là công ty lớn, nói là bá chủ trong ngành cũng không quá đáng, lúc Nguyên Sơ lấy giải ảnh đế, có nhiều công ty muốn lôi kéo y về, trong đó cũng có Phong Lạc, nhưng khi đó y kiêu căng tự mãn, không muốn bị ràng buộc, cảm thấy tiền đồ của bản thân rộng mở, cho nên không ký với công ty nào. Sau khi theo Hạng Tri Lam, y mới ký với công ty Phong Lạc. Mà những năm này, y cũng không được bạo hồng như trước. Công ty lớn như vậy, tài nguyên cũng không dành cho riêng mình y, hiệp ước sắp sửa đến kỳ hạn, công ty cũng chưa chắc sẽ giữ lại y. Cho nên bản hợp đồng lần này chính là tâm ý Lương tỷ.
“Không sao.” Y đem hợp đồng đưa cho Lương Du, ngồi lại ghế sa long, y đem điện thoại di động ra tìm và mở ứng dụng, sau đó ngẩng đầu hướng Lương Du cười cười, “Là cái này sao?”
—
Nguyên Sơ trên weibo có hơn sáu triệu lượt follow, nhưng thời điểm trước đó mạng xã hội chưa thịnh hành nên y cũng ít phát weibo. Đến mấy năm gần đây thì mạng xã hội bắt đầu phổ biến, và mỗi minh tinh đều có “Tổ dữ liệu”, cẩn trọng mà mở rộng hoặc khống chế các tin tức, cho nên hiện tại Nguyên Sơ phát một bài lên weibo, cũng có thể có vài chục ngàn lượt thích, bình luận, chia sẻ. Năm ngoái có chuyện, weibo của y vô cùng náo nhiệt, có điều phần lớn đều là chửi rủa, khoảng tháng bảy – tháng tám năm nay cũng huyên náo không kém, có điều mọi người mắng chán rồi cũng mau chóng lãng quên.
—
Nguyên Sơ đem điện thoại di động hướng về phía mình, dùng camera thường để phát sóng trực tiếp, trong màn hình điện thoại là gương mặt nhỏ nhắn thanh tú cùng làn da trắng của y, trên môi cũng có màu đỏ tự nhiên, khí sắc khá hơn hẳn. Y hướng điện thoại di động cười cười, xem những bình luận của người hâm mộ.”Chào mọi người, tôi là Nguyên Sơ. Hôm nay phát sóng trực tiếp… là muốn cùng mọi người làm vài món ăn. Thực ra tôi cũng không giỏi nấu nướng lắm đâu, chỉ là gần đây mới học được vài món, hôm qua còn chạy đi siêu thị mua mấy cuốn sách về học công thức nấu ăn nữa. Mọi người có muốn xem thử không? Tôi không dám bảo đảm quá trình nấu sẽ dễ nhìn, càng không dám bảo đảm làm ra được món ăn vừa đẹp vừa ngon nha. Ừm… Thịt kho tàu, có thể… Tôm hùm cay? Cái này không được, mùa này nào có tôm hùm a. Đậu xào tiêu xanh, cái này cũng có thể. Sườn? Canh sườn? Sườn xào chua ngọt? Sườn nướng?… Vậy hôm nay nấu ba món ăn: thịt kho tàu, đậu xào tiêu xanh và canh sườn được không? *đọc bình luận* Tại sao không nấu sườn xào chua ngọt …à… Vừa có đường vừa có dấm chua, cái này đối với người mới học không dễ nấu nha. Thêm một món ăn nhẹ… Rau? Vậy thì cải xanh? Hay là Bắp cải nhỉ? Thôi bắp cải đi, tôi khá là thích ăn bắp cải xào a. Vậy bây giờ trước tiên chúng ta phải… đi mua thức ăn?”
Nguyên Sơ đem điện thoại di động bỏ lên trên bàn, nói: “Mọi người đợi một chút tôi đi thay quần áo trước đã.”
Nguyên Sơ mặc style đen cả áo và quần, mang khăn choàng màu xám, mũ lưỡi trai đen để ít bị chú ý một chút. Trợ lý Đan Mạc hỏi y sao không mang khẩu trang kính râm luôn đi, y cười, “Vậy thì quá khoa trương rồi.”
Nguyên Sơ đi đến chợ thực phẩm, giơ điện thoại di động lên, cũng có nhiều ánh mắt chú ý. Bất quá y vẫn bình thản ung dung, giả vờ như không nhìn thấy những ánh mắt tò mò kia. Yvừa đi vừa nhìn vào thực đơn mua thức ăn, đôi lúc sẽ cùng Đan Mạc tán gẫu hai ba câu.
Tay xách túi lớn túi nhỏ, không tiện cầm điện thoại di động, nên chỉ có thể đem điện thoại di động để trong túi, sau đó đem micro mini nhét vào bên trong khăn choàng, dọc đường đi đều nói chuyện với mọi người. Bởi vì xách đồ nhiều, y lại muốn đi nhanh về nhà một chút, không khỏi có chút thở hồng hộc, nói chuyện cũng đứt quãng, màn hình thì một màu đen thui. Đan Mạc đi kế bên nhất thời cao hứng, tự nghĩ gì đó rồi cười lên một mình. *đầu óc đen thui…*
Sau khi về nhà, Nguyên Sơ thay lại quần áo, để điện thoại di động lên giá đỡ, phi tới nhà bếp, trước tiên rửa rau. Trong lúc y làm bếp, bên cạnh có Đan Mạc câu được câu không đến trò chuyện, bầu không khí rất thoải mái vui vẻ, cũng có người hỏi y những vấn đề mẫn cảm, y đều làm như không nhìn thấy, ngược lại còn cao hứng làm vài động tác nhảy. Lúc chuẩn bị xào bắp cải, y chỉ cắt một ít cải, Đan Mạc ở kế bên nói sẽ không đủ xào, vì vậy y nửa tin nửa ngờ mà cắt thêm một chút cải nữa. Đem số bắp cải đã cắt gọn bỏ vào trong chảo, y nói: “Tôi cảm giác nhiêu đây cải nhiều quá.”. Kết quả xào xào, bắp cải xẹp xuống. Nguyên Sơ mới bỗng nhiên tỉnh ngộ mà nói: “À, thì ra bắp cải co lại a!” *giống lần đầu t vô bếp quá dzị J*
Mấy món ăn làm xong, bắp cải xào hình như nước “hơi” nhiều, dưới đáy dĩa là một tầng nước; đậu xào tiêu xanh thì quá chín; thịt kho tàu thì đen thùi lùi. Còn canh sườn thì căn bản không làm thành công, Nguyên Sơ rửa thịt, để vào trong nước, thêm chút nguyên liệu để luộc, kết quả khi mở nắp nồi, nổi một tầng nước đen. Đan Mạc cười ha hả, Nguyên Sơ cũng cười bất đắc dĩ, khắp nơi nhà bếp bừa bộn, y khổ trong lòng mà lấy điện thoại di động lại để phô bày toàn cảnh cho mọi người nhìn qua một chút, thở dài nói: “Đợi lát nữa phải xử lý hết nơi này.”
Xem thời gian đã phát sóng, y nói lần phát sóng trực tiếp này kết thúc. Đan Mạc không chịu, muốn y nếm thử đồ ăn do chính tay y làm mùi vị ra làm sao. Kết quả Nguyên Sơ nếm thử từng món ăn, cau mày làm mặt quỷ, “Lần đầu làm, vẫn tốt đi, bất quá… bắp cải hình như quên thêm muối, nhiều người nhìn như vậy, cũng không nhắc nhở tôi một chút.” Y nói thêm mấy câu nói đùa giỡn, rồi giao ước thời gian phát sóng trực tiếp lần tới cùng mọi người, sau đó đóng phát sóng trực tiếp, thoát khỏi phần mềm.
Ánh mắt một lần nữa nhìn xuống bàn ăn “thịnh soạn” do mình nấu. Nguyên Sơ xoa xoa hai má, ngồi nhìn vào bàn ăn ngây ngẩn một hồi, y lại thử ăn mấy món ăn, sau đó bỗng nhiên đứng dậy, đem một bàn đồ ăn mà cho vào trong thùng rác. Chén dĩa thức ăn bỏ vào bồn nước, mở nước rất lớn, y rũ mắt, mặt không hề có cảm xúc, thu dọn tàn cuộc.
Tác giả :
Trừ Linh