Chỉ Cần Một Bộ Não Tốt, Ta Có Thể Sinh Tồn Ở Bất Kì Đâu!
Chương 5 Dạy dỗ
Thật là,
Vốn dĩ có thể làm một bà chủ tửu lâu tốt đẹp, an an ổn ổn sống bình yên đến cuối đời,
Vậy mà bây giờ lại phải đi làm hạ nhân ở nơi thâm cung đầy rẫy nguy hiểm này.
Thư Di trầm ngâm hết nửa ngày, trong lòng cảm thấy vô cùng thương tâm...
May mắn không có kẻ quyền quý nào dây thần kinh bị loạn mà mò đến nơi bếp núc lộn xộn này, bản thân cũng vui vẻ tự tại. Tửu lâu làm ăn yên ổn, không có bất cứ cái gì bất trắc khiến nàng cảm thấy yên tâm hơn không ít.
Nàng cuộn lá thư vừa viết lại, buộc vào chân chim bồ câu đậu bên cửa sổ, lại thả cho nó bay đi,
Sau đó vội vàng sắp xếp lại đồ trong ngăn hộp, tức tốc cầm lên đi đến Ngũ Vương phủ,
Ngoài trời không có gió, thế nhưng hoa lê vẫn rụng đầy đất, dệt thành một tấm thảm nhung màu trắng ngà,
Chẳng biết có phải tạo nghiệp không, phía trước đi đến vài người,
Y phục hoa hoa lệ lệ, nói chuyện ồn ã, chăm chú đến mức đường cũng không thèm nhìn,
Thư Di thuận thế cầm hộp đồ ăn, đứng gọn qua một bên, tránh rước thêm sự cố hay phiền phức,
Thế nhưng...
"Á!"
Tiếng la của nữ tử vang lên,
"Thất Nguyệt công chúa!" Đám nha hoàn phía sau hoảng hốt,
Vị được gọi Thất Nguyệt công chúa kia sơ ý trượt chân ngã, rất khéo lại vịn tay sang bên cạnh, khéo hơn nữa lại vịn đúng cái hộp mà Thư DI đang mang, lật đổ tất cả,
Người vẫn cứ ngã, còn bị canh nóng hắt lên...
Thư Di đứng sững nhìn tình cảnh trước mắt, không biết nên nói gì cho phải,
Thất Nguyệt bị xấu hổ, hơn nữa còn bị nha hoàn lẫn vài người khác nhìn thấy, tức giận không nhẹ,
Vừa lúc Thư Di đập vào mắt, thẹn quá hóa giận, liền hét lên với người phía sau,
"Bắt tiện tì kia lại cho ta!!! Dám đắc tội bổn công chúa!"
Thất Nguyệt công chúa chỉ tay về phía nàng,
Phía sau, một vị công tử áo lam nho nhã, vân đạm phong kinh vôi bước đến đỡ lấy vị công chúa kia,
"Thất Nguyệt, nàng không sao chứ?"
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại quay sang nhìn Thư Di còn đang mông lung đứng đó, ngạc nhiên bao trùm, tức khắc liền ngây ngẩn ra,
"Là ngươi!" Kẻ dám vô lễ đuổi ta ở Tỏa Nguyệt lâu!!!
"Là ngươi!" Tên thần kinh chê đồ ăn dở!!!
Hai người đồng thanh cùng lúc,
Thư Di "..." Xui tận mạng!
...
Bên cạnh hồ sen,
Chuông gió treo trên xà nhà im lìm không lay động,
Nữ tử ngồi trên ghế ngọc, diện mạo xinh đẹp có phần hơi sắc bén. Tóc vấn cầu kì phức tạp rũ dài ngang eo, một thân hồng y đặc biệt kiều diễm bắt mắt.
"Ngươi đã biết tội chưa?"
Thất Nguyệt công chúa vừa nói vừa cởi xuống y phục khoác ngoài bị bẩn của mình, đặt trên bàn đá,
Thư Di quỳ trên đất, đầu cúi gằm,
Lát sau liền thản nhiên tiếp lời,
"Nô tì biết tội."
Tất nhiên như cũ, kẻ thức thời không cần thì không nên đắc tội,
Thái độ ngoan ngoãn không phản kháng,
Thất Nguyệt công chúa trái lại nhíu mi,
Nha đầu này bị ngốc sao? Nàng như vậy liền không phản kháng, cứ thừa nhận?
Thư Di ngẩng đầu, công chúa cúi,
Hai người đưa mắt nhìn nhau, không nói lời nào, chỉ nhìn như vậy, lẳng lặng,
Đến cả tên công tử "chê đồ dở" kia cũng thấy quỷ dị, bèn lên tiếng phá tan bầu không khí,
"Công chúa..."
Thất Nguyệt giật mình, thân thể cũng vô thức phản ứng lại, lui về sau hai bước.
Nàng vậy mà thất thần trước một nha hoàn thấp kém!
Đường đường là công chúa trong truyền thuyết vạn người kính ngưỡng cùng e sợ, nay muốn trút giận lên đầu người khác, mặc dù nàng ta tự mình thừa nhận, nhưng cũng khiến Thất Nguyệt có cảm giác giống như đấm vào bịch bông.
Nàng ta khẽ ngẩng đầu lên, khóe môi gợi lên một độ cong nhàn nhạt. Quanh thân tỏa ra áp lực nặng nề,
"Vậy bổn công chúa muốn đánh một roi, liền cho ngươi lui."
Thiếu nữ ngước mặt lên nhìn. Gương mặt kia vẫn không chút thay đổi, nhẹ giọng,
"Tạ công chúa."
Sự lạnh lùng trong ánh mắt của nàng làm Thất Nguyệt rùng mình, lạc giọng ra lệnh cho người phía sau,
"Mang "Huyết Vĩ" lên đây!"
Nha hoàn phía sau lập tức bê lên khay gỗ phủ một tấm nhung đỏ bắt mắt, bên trên để một chiếc roi trang trí tinh xảo, màu vàng óng ánh, vô cùng nổi bật,
Từng thấy qua một lần, Thư Di lập tức nhận ra,
Công chúa Thất Nguyệt... cũng là một cường giả,
Tuy nhiên, ánh sáng trên roi lại chỉ hơi mờ, chứng minh đây là một cây roi bình thường, chẳng qua được truyền thêm nội lực,
Cơ mà dùng lên cơ thể máu giấy rách nát này của nàng...
Thư Di "..." Mẹ nó!!! Đủ độc ác!
Thất Nguyệt cầm lấy roi, vung tay lên,
Ánh lửa lóe chớp,
Hoa lê trên cây lại rơi rụng càng nhiều, tạo lên một trận mưa hoa, trước mắt chỉ còn một màu trắng xóa...
...
"Huyết Vĩ" đánh vào trên người nàng, để lại một vệt dài từ cánh tay xuống bụng,
Cả y phục cùng da thịt đều bị cào nát, đau thấu tim gan,
Thư Di cắn môi đến bật máu, nhẫn nhịn không hét lên,
Mỗi một lần hô hấp, vết thương lại bị tác động, sức lực cũng dần biến mất, máu tươi rỉ ra, thấm ướt vải,
Thật sự là đau đớn tột cùng!
Nhìn vết thương trải dài trên cơ thể, Thư Di đột nhiên muốn bật cười tự giễu,
Thì ra bị cường giả đánh lại đau như vậy...
Nghe nói thân thể người thường vô cùng yêu kém, chỉ cần một chưởng, kết cục cũng chỉ có một...
Được rồi, cái mạng này của ta xem như hết rồi!
Ánh nắng mờ mịt xuyên qua kẽ lá, chiếu lên người nàng,
Thiếu nữ trên đất cúi đầu,
"Tạ công chúa, nô tì xin lui."
Rồi dùng chút ý thức cùng sức lực cuối cùng còn sót lại, chật vật rời khỏi,
Thất Nguyệt cứng đờ người một lúc lâu, gắt gao cắn chặt môi mình.
Một đòn của "Huyết Vĩ" vậy mà không hề hấn gì?
Nàng ta...
Thất Nguyệt công chúa quay đầu, la lên,
"Khoan đã..."
Nhưng bóng người kia đã khuất dạng,
Đám người phía sau cũng vì phản ứng này của chủ tử mà thất thần,
Vị công tử áo lam gương mặt đăm chiêu, không biết đang nghĩ đến cái gì...
Nắng chiều dần tắt, đêm tối kéo tới, gió lạnh lùa vào trong khắp đình viện, kéo theo một loạt những tâm tư khó đoán...
Trong chốn hoàng cung nguy hiểm khó lường này,
Gió bão... đang dần nổi lên...
...
Màn đêm dần buông xuống, ánh đèn leo lắt mờ ảo,
Ánh trăng màu bạc tựa như một sợi tơ xinh đẹp, mờ ảo mê người, khiến tâm ma khó lòng kìm lại, muốn bắt lấy cảnh đẹp thuần khiết kia...
Đêm hôm đó, Thư Di lặng lẽ lê bước tới ngọn đồi sau Ngự Thiền phòng mà nàng vẫn hay ngồi,
Trong bóng đêm lạnh lẽo hiu quạnh, bóng đen nhập nhòe, nàng lảo đảo tiến về phía trước,
Cuối cùng, nàng kiệt sức ngã vào một gốc cây bên cạnh, thân thể vô lực tựa lên cây khô, chậm rãi vươn tay xoa vết thương đã được băng bó có chút cẩu thả, nơi đó, tâm mạch của nàng dường như đều đã đứt cả,
Cũng may nhờ người xin được một ít thuốc ở Thái Y viện, tạm thời cầm cự được một chút,
Thư Di nhếch miệng, hơi thở khó nhọc,
Cái mạng tàn này, nàng biết rõ tùy thời đều có thể bị cướp đi,
Nhưng thế này thì có hơi...
Dưới ánh trăng lạnh lẽo,
Nàng phảng phất thấy được một bóng người quen thuộc,
Thiếu nữ dung mạo tinh xảo, khoác một thân hắc y, soái khí bức người,
Trên tay còn mang theo một con rắn nhỏ,
Vừa nhìn thấy nàng, người kia giống như bị dọa cho giật nảy mình, vô thức lùi lại một bước,
"Lâu ngày gặp lại, sao ngươi lại trở lên tàn tạ như vậy?"
Thư Di chỉ kịp hít vào một hơi khí lạnh, liền trực tiếp ngất lịm.
.