Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở
Chương 86: Vụ án kinh dị p.3 (3)
Khuôn mặt của lão ta đã biến đổi hoàn toàn khi thấy cái túi đó, miệng lấp bấp trả lời:
- Đ... Ú... N... G...
Đóa Lệ ra dấu hiệu cho Tuấn Mạnh đem cái túi nhỏ ấy tới chỗ lão và cô tiếp tục nói:
- Ông đã mở cái túi này ra như thế nào?
Lão cầm lấy cái túi mở ra một cách rất đơn giản trong khi Tuấn Mạnh và những người khác mở nó vô cùng khó khăn, cả anh và hai người kia há hốc miệng nhìn cái túi được mở ra đơn giản và nhanh chóng tới như vậy. Đóa Lệ tiến lại gần và lão ta không dời ra khỏi quả lắc kia dù chỉ một giây, cô kéo ghế ngồi kế bên lão và tiếp tục hỏi chuyện:
- Và ông đã đọc những dòng chữ nguệch ngoạch này và tin rằng chúng sẽ giúp mình giàu có lên có phải như thế không ông Nhạc?
- Đúng. Tôi đã đọc và hoàn toàn tin vào nó
- Được rồi, bây giờ tôi sẽ giúp ông thoát ra khỏi sự dày dò cũng như có thể ngủ ngon từng đêm nhé.
- Được!
Đóa Lệ lấy lại cái túi kia và đưa cho người kế bên mình và nói tiếp:
- Bây giờ nghe và làm theo lời tôi nói sau đây. Ông không cần phải trả lời nhiều nữa, chỉ cần nghe và làm theo thôi.
Trong lúc đó ba người kia đã pha xong liều thuốc an thần và chỉ chờ sự ra hiệu của cô mà thôi. Đóa Lệ nhẹ nhàng nói:
- Hít một hơi thật sâu vào, ông có cảm nhận được luồng khí trong người mình đang bị nén lại không? Nếu có thì gật đầu còn nếu không thì nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu để cảm nhận lại điều đó.
- * gật đầu *
- Sau đó nhắm từ từ cả hai mắt lại và thở ra thật chậm rãi, thật chậm rãi. Tất cả những gì tôi muốn ông nghĩ đến ngay bây giờ đó là ngày sinh nhật con gái của ông tròn 10 tuổi. Bây giờ ông đang cùng với vợ mình thu xếp đồ đạc ra xe để chở con bé đi du lịch biển đúng không nào? Con gái ông mặc bộ đồ như thế nào và màu gì và nét mặt của con bé đang như thế nào?
- Con gái của tôi mặc bộ đầm màu hồng do vợ tôi may cho con bé và nét mặt của con gái tôi đang rất vui vẻ và hớn hở khi được đi du lịch biển với vợ chồng tôi.
- Kế đến là cả ba người xuất phát lên đường, trong suốt đường đi cả ba người đã có những cuộc trò chuyện gì với nhau?
- Chúng tôi đã cùng nhau hát những bài hát vui vẻ, cả vợ và con tôi họ đang cười rất vui vẻ, con bé ngồi ghế sau hát theo và lắc lư người cười trong vui vẻ. Lúc này tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có vợ hiền con ngoan như thế này, tôi rất là vui và tôi cũng đang hát theo.. La lá là...
Lão Nhạc vừa nói vừa hát bài hát trong một tâm trạng cực kì vui vẻ sảng khoái, và cả ba người kia gần như cũng đang cảm nhận được cảnh tượng của lão ta, Tuấn Mạnh rùng mình mở mắt ra thì mới biết nãy giờ mình đã bị lôi vào thuật thôi miên của Đóa Lệ vì thế mà anh lập tức quay sang lung lây hai người kia và họ đứng ra xa chỗ cô đang ngồi. Đóa Lệ tiếp tục nói:
- Đã tới bãi biển tắm chưa? Lúc này cả nhà ông đang làm gì?
- Chúng tôi đã tới bãi biển và lúc này tôi cùng vợ con mình đang trải khăn và bày đồ ăn ra.
- Sau đó ông đã làm gì?
- Tôi đã lấy ly ra và rót nước vào sau đó đưa cho vợ và con của mình.
Tuấn Mạnh đi tới đặt ly lên tay của lão ta rồi nhanh chóng bước về vị trí cũ để quan sát. Đóa Lệ nói tiếp:
- Sau khi đưa cho vợ và con gái của mình rồi thì ông làm gì tiếp theo đó?
- Cả ba chúng tôi cụng ly và thưởng thức ly nước ép đó.
Vừa nói lão ta vừa đưa ly nước mình đang cầm lên miệng uống ực một hơi, cô lại nói:
- Nước cũng đã uống xong rồi thì giờ ông sẽ làm gì tiếp theo?
- Tôi đặt ly nước xuống đặt rồi cùng vợ con mình chạy ra biển tắm.
Đóa Lệ đón lấy cái ly đặt lên bàn rồi nói:
- Bãi biển bữa nay rất vắng đúng không? Và sóng biển đang đập vào từng cơn như đang nhảy điệu múa chúc mừng sinh nhật cho con gái của ông đúng không?
- Đúng vậy, tiếng gió rì rào như đang hát mừng sinh nhật cho con gái của tôi vậy.
- Giờ đây cả ba người đang ngâm mình dưới dòng biển đúng không?
- Tôi đang bơi trên mặt nước biển, còn con gái và vợ tôi thì ngâm người dưới nước biển.
- Đ... Ú... N... G...
Đóa Lệ ra dấu hiệu cho Tuấn Mạnh đem cái túi nhỏ ấy tới chỗ lão và cô tiếp tục nói:
- Ông đã mở cái túi này ra như thế nào?
Lão cầm lấy cái túi mở ra một cách rất đơn giản trong khi Tuấn Mạnh và những người khác mở nó vô cùng khó khăn, cả anh và hai người kia há hốc miệng nhìn cái túi được mở ra đơn giản và nhanh chóng tới như vậy. Đóa Lệ tiến lại gần và lão ta không dời ra khỏi quả lắc kia dù chỉ một giây, cô kéo ghế ngồi kế bên lão và tiếp tục hỏi chuyện:
- Và ông đã đọc những dòng chữ nguệch ngoạch này và tin rằng chúng sẽ giúp mình giàu có lên có phải như thế không ông Nhạc?
- Đúng. Tôi đã đọc và hoàn toàn tin vào nó
- Được rồi, bây giờ tôi sẽ giúp ông thoát ra khỏi sự dày dò cũng như có thể ngủ ngon từng đêm nhé.
- Được!
Đóa Lệ lấy lại cái túi kia và đưa cho người kế bên mình và nói tiếp:
- Bây giờ nghe và làm theo lời tôi nói sau đây. Ông không cần phải trả lời nhiều nữa, chỉ cần nghe và làm theo thôi.
Trong lúc đó ba người kia đã pha xong liều thuốc an thần và chỉ chờ sự ra hiệu của cô mà thôi. Đóa Lệ nhẹ nhàng nói:
- Hít một hơi thật sâu vào, ông có cảm nhận được luồng khí trong người mình đang bị nén lại không? Nếu có thì gật đầu còn nếu không thì nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu để cảm nhận lại điều đó.
- * gật đầu *
- Sau đó nhắm từ từ cả hai mắt lại và thở ra thật chậm rãi, thật chậm rãi. Tất cả những gì tôi muốn ông nghĩ đến ngay bây giờ đó là ngày sinh nhật con gái của ông tròn 10 tuổi. Bây giờ ông đang cùng với vợ mình thu xếp đồ đạc ra xe để chở con bé đi du lịch biển đúng không nào? Con gái ông mặc bộ đồ như thế nào và màu gì và nét mặt của con bé đang như thế nào?
- Con gái của tôi mặc bộ đầm màu hồng do vợ tôi may cho con bé và nét mặt của con gái tôi đang rất vui vẻ và hớn hở khi được đi du lịch biển với vợ chồng tôi.
- Kế đến là cả ba người xuất phát lên đường, trong suốt đường đi cả ba người đã có những cuộc trò chuyện gì với nhau?
- Chúng tôi đã cùng nhau hát những bài hát vui vẻ, cả vợ và con tôi họ đang cười rất vui vẻ, con bé ngồi ghế sau hát theo và lắc lư người cười trong vui vẻ. Lúc này tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có vợ hiền con ngoan như thế này, tôi rất là vui và tôi cũng đang hát theo.. La lá là...
Lão Nhạc vừa nói vừa hát bài hát trong một tâm trạng cực kì vui vẻ sảng khoái, và cả ba người kia gần như cũng đang cảm nhận được cảnh tượng của lão ta, Tuấn Mạnh rùng mình mở mắt ra thì mới biết nãy giờ mình đã bị lôi vào thuật thôi miên của Đóa Lệ vì thế mà anh lập tức quay sang lung lây hai người kia và họ đứng ra xa chỗ cô đang ngồi. Đóa Lệ tiếp tục nói:
- Đã tới bãi biển tắm chưa? Lúc này cả nhà ông đang làm gì?
- Chúng tôi đã tới bãi biển và lúc này tôi cùng vợ con mình đang trải khăn và bày đồ ăn ra.
- Sau đó ông đã làm gì?
- Tôi đã lấy ly ra và rót nước vào sau đó đưa cho vợ và con của mình.
Tuấn Mạnh đi tới đặt ly lên tay của lão ta rồi nhanh chóng bước về vị trí cũ để quan sát. Đóa Lệ nói tiếp:
- Sau khi đưa cho vợ và con gái của mình rồi thì ông làm gì tiếp theo đó?
- Cả ba chúng tôi cụng ly và thưởng thức ly nước ép đó.
Vừa nói lão ta vừa đưa ly nước mình đang cầm lên miệng uống ực một hơi, cô lại nói:
- Nước cũng đã uống xong rồi thì giờ ông sẽ làm gì tiếp theo?
- Tôi đặt ly nước xuống đặt rồi cùng vợ con mình chạy ra biển tắm.
Đóa Lệ đón lấy cái ly đặt lên bàn rồi nói:
- Bãi biển bữa nay rất vắng đúng không? Và sóng biển đang đập vào từng cơn như đang nhảy điệu múa chúc mừng sinh nhật cho con gái của ông đúng không?
- Đúng vậy, tiếng gió rì rào như đang hát mừng sinh nhật cho con gái của tôi vậy.
- Giờ đây cả ba người đang ngâm mình dưới dòng biển đúng không?
- Tôi đang bơi trên mặt nước biển, còn con gái và vợ tôi thì ngâm người dưới nước biển.
Tác giả :
Lục Nhược Linh