Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở
Chương 78: Chuyển nhà
Buổi tối hôm đó, Đóa Lệ không tài nào ngủ ngon giấc được vì thế nên mới rạng sáng cô đã dậy rất sớm. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy bước xuống giường chuẩn bị đi thay đồ đi tập thể dục, trong lúc đó Hạnh Linh bất ngờ nắm chặt lấy tay của cô mớ ngủ nói:
- Mày đừng theo ngành tâm lý nữa được không? Hãy cùng tao bay qua bên Canada học ngành thiết kế nhé, vì ngành tâm lý này nó phức tạp lắm... Khò khò...
Đóa Lệ khẽ gỡ bàn tay đang nắm lấy tay mình ra, sau đó đứng dậy nhìn con bạn đang ngủ say kia khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng đi thay đồ. Cô vừa mở cửa nhà ra thì thấy Mạc Bảo cùng với hai người lính của anh ta đang đứng trước nhà mình, bước thật nhanh ra mở cổng và chào hỏi họ:
- Chẳng hay có chuyện gì mà mới sáng sớm lại làm phiền anh cùng đồng nghiệp của mình tới nhà em vậy? Mời 3 người vô nhà em ngồi ạ.
Mạc Bảo nhìn cô nhưng cặp chân mầy của anh không tài giãn nổi, anh thở dài đáp:
- Đóa Lệ à, em và mẹ ở đây không còn an toàn nữa. Hai người phải chuyển đến một căn nhà khác và nó nằm trong sự bảo vệ của quân đội. Em hiểu ý anh nói chứ?
Đóa Lệ ngẩn người trước lời nói của anh, cô hoàn toàn không hiểu lí do vì sao mình phải chuyển nhà và tại sao trông anh có vẻ lo lắng và đầy khẩn trương khi nói tới như vậy. Đóa Lệ mỉm cười nói:
- Mọi chuyện như thế nào thì chúng ta cứ vào nhà em ngồi uống miếng trà rồi hẵn nói nhé, được không ba anh?
- Anh..., e rằng chúng ta không nên nói chuyện này ở nhà em được, chúng ta cùng nhau đi bộ ra quán cafe gần nhà em đi. Trên đường đi anh sẽ nói rõ hơn cho em hiểu.
- Dạ, okie.
Đóa Lệ nhanh chóng khóa cửa lại và cùng ba người bắt đầu đi ra quán cafe gần nhà mình, cô và Mạc Bảo đi phía trước còn hai người thanh niên kia đi phía sau, cô quay sang nhìn anh với ánh mắt đầy sự khó hiểu liền hỏi:
- Chuyện cái lão kia sao rồi anh? Mà sao anh lại bảo em và mẹ phải chuyển nhà vậy?
Mạc Bảo quay sang nhìn cô rồi nhanh chóng đảo mắt nhìn về phía trước và tiếp tục bước đi mà không trả lời câu hỏi ấy của cô, thấy vậy cô đứng khựng lại hỏi to:
- Anh không nói lí do cho em nghe thì em đi về đây. Lí do vì sao em lại phải chuyển nhà đi thế hả, A Bảo?
Anh vẫn tiếp tục đi cách xa cô một đoạn sau đó mới đứng quay người lại về phía cô đáp to:
- Là vì hôm nay trở đi anh sẽ không làm ở thành phố này nữa mà sẽ công tác ở bên nước ngoài, sẽ không có ai bảo vệ em nữa đâu. Em hiểu vấn đề này chứ Đóa Lệ?
Đóa Lệ đỏ mặt vì câu nói này của anh, cô thật sự không biết mình nên cảm ơn anh làm sao cho thỏa đáng vào ngay lúc này nữa. Cô chạy thật nhanh tới chỗ anh và ôm chằm lấy A Bảo khẽ mếu máo nói:
- A Bảo là đồ ngốc, không có A Bảo thì có A Bình, anh ấy sẽ bảo vệ em và mẹ mà.
- Anh và anh ấy cùng nhau đi luôn, sau chuyến công tác này bọn anh sẽ được tăng bậc cao hơn. Nhưng trong suốt quảng thời gian bọn anh đi công tác thì chẳng có còn ai bảo vệ cho sự an toàn của em và bác gái đâu. Mà ba ba anh đã hứa với ba ba của em rằng sẽ luôn bảo vệ cho hai mẹ con nhà em dù cho có như thế nào đi nữa, vì thế bọn anh muốn em chuyển đến căn nhà nằm trong sự bảo vệ nghiêm ngặt và an toàn của quân đội là như vậy.
Đóa Lệ đưa tay lên quẹt nước mắt, rồi ngước đầu lên nhìn anh cười và vui vẻ nói:
- Dạ, em hiểu rồi. Vậy khi nào em và mẹ sẽ chuyển đến nhà đó?
Mạc Bảo xoa đầu cô mỉm cười dịu dàng nói tiếp:
- Trưa nay anh và mấy người lính của mình sẽ tới nhà em để đóng gói và chuyển đồ qua nhà mới.
- Dạ, à còn chuyện lão điên thì sao rồi anh?
Cặp chân mày của anh lại co nhúm, hơi thở thì dứt khoảng, anh nói:
- Vẫn chưa tỉnh và có lẽ tới hôm sau lão ta mới tỉnh dậy, em à. Tới lúc đó... Anh không ở đây để trực tiếp xử lý vụ này... Anh rất là...
Đóa Lệ cắt ngang lời anh và nói:
- Có phải anh rất lo cho sự an toàn của em đúng không? Anh yên tâm đi, em học ngành tâm lý mà nên biết cách đối phó như thế nào mà, nhưng điều quan trọng là vụ này anh giao cho ai xử lý vậy? Liệu em có thể phối hợp cùng người đó để tìm hiểu lí do và đưa ra mức án hợp lý cho vụ án này được không A Bảo?
- Mày đừng theo ngành tâm lý nữa được không? Hãy cùng tao bay qua bên Canada học ngành thiết kế nhé, vì ngành tâm lý này nó phức tạp lắm... Khò khò...
Đóa Lệ khẽ gỡ bàn tay đang nắm lấy tay mình ra, sau đó đứng dậy nhìn con bạn đang ngủ say kia khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng đi thay đồ. Cô vừa mở cửa nhà ra thì thấy Mạc Bảo cùng với hai người lính của anh ta đang đứng trước nhà mình, bước thật nhanh ra mở cổng và chào hỏi họ:
- Chẳng hay có chuyện gì mà mới sáng sớm lại làm phiền anh cùng đồng nghiệp của mình tới nhà em vậy? Mời 3 người vô nhà em ngồi ạ.
Mạc Bảo nhìn cô nhưng cặp chân mầy của anh không tài giãn nổi, anh thở dài đáp:
- Đóa Lệ à, em và mẹ ở đây không còn an toàn nữa. Hai người phải chuyển đến một căn nhà khác và nó nằm trong sự bảo vệ của quân đội. Em hiểu ý anh nói chứ?
Đóa Lệ ngẩn người trước lời nói của anh, cô hoàn toàn không hiểu lí do vì sao mình phải chuyển nhà và tại sao trông anh có vẻ lo lắng và đầy khẩn trương khi nói tới như vậy. Đóa Lệ mỉm cười nói:
- Mọi chuyện như thế nào thì chúng ta cứ vào nhà em ngồi uống miếng trà rồi hẵn nói nhé, được không ba anh?
- Anh..., e rằng chúng ta không nên nói chuyện này ở nhà em được, chúng ta cùng nhau đi bộ ra quán cafe gần nhà em đi. Trên đường đi anh sẽ nói rõ hơn cho em hiểu.
- Dạ, okie.
Đóa Lệ nhanh chóng khóa cửa lại và cùng ba người bắt đầu đi ra quán cafe gần nhà mình, cô và Mạc Bảo đi phía trước còn hai người thanh niên kia đi phía sau, cô quay sang nhìn anh với ánh mắt đầy sự khó hiểu liền hỏi:
- Chuyện cái lão kia sao rồi anh? Mà sao anh lại bảo em và mẹ phải chuyển nhà vậy?
Mạc Bảo quay sang nhìn cô rồi nhanh chóng đảo mắt nhìn về phía trước và tiếp tục bước đi mà không trả lời câu hỏi ấy của cô, thấy vậy cô đứng khựng lại hỏi to:
- Anh không nói lí do cho em nghe thì em đi về đây. Lí do vì sao em lại phải chuyển nhà đi thế hả, A Bảo?
Anh vẫn tiếp tục đi cách xa cô một đoạn sau đó mới đứng quay người lại về phía cô đáp to:
- Là vì hôm nay trở đi anh sẽ không làm ở thành phố này nữa mà sẽ công tác ở bên nước ngoài, sẽ không có ai bảo vệ em nữa đâu. Em hiểu vấn đề này chứ Đóa Lệ?
Đóa Lệ đỏ mặt vì câu nói này của anh, cô thật sự không biết mình nên cảm ơn anh làm sao cho thỏa đáng vào ngay lúc này nữa. Cô chạy thật nhanh tới chỗ anh và ôm chằm lấy A Bảo khẽ mếu máo nói:
- A Bảo là đồ ngốc, không có A Bảo thì có A Bình, anh ấy sẽ bảo vệ em và mẹ mà.
- Anh và anh ấy cùng nhau đi luôn, sau chuyến công tác này bọn anh sẽ được tăng bậc cao hơn. Nhưng trong suốt quảng thời gian bọn anh đi công tác thì chẳng có còn ai bảo vệ cho sự an toàn của em và bác gái đâu. Mà ba ba anh đã hứa với ba ba của em rằng sẽ luôn bảo vệ cho hai mẹ con nhà em dù cho có như thế nào đi nữa, vì thế bọn anh muốn em chuyển đến căn nhà nằm trong sự bảo vệ nghiêm ngặt và an toàn của quân đội là như vậy.
Đóa Lệ đưa tay lên quẹt nước mắt, rồi ngước đầu lên nhìn anh cười và vui vẻ nói:
- Dạ, em hiểu rồi. Vậy khi nào em và mẹ sẽ chuyển đến nhà đó?
Mạc Bảo xoa đầu cô mỉm cười dịu dàng nói tiếp:
- Trưa nay anh và mấy người lính của mình sẽ tới nhà em để đóng gói và chuyển đồ qua nhà mới.
- Dạ, à còn chuyện lão điên thì sao rồi anh?
Cặp chân mày của anh lại co nhúm, hơi thở thì dứt khoảng, anh nói:
- Vẫn chưa tỉnh và có lẽ tới hôm sau lão ta mới tỉnh dậy, em à. Tới lúc đó... Anh không ở đây để trực tiếp xử lý vụ này... Anh rất là...
Đóa Lệ cắt ngang lời anh và nói:
- Có phải anh rất lo cho sự an toàn của em đúng không? Anh yên tâm đi, em học ngành tâm lý mà nên biết cách đối phó như thế nào mà, nhưng điều quan trọng là vụ này anh giao cho ai xử lý vậy? Liệu em có thể phối hợp cùng người đó để tìm hiểu lí do và đưa ra mức án hợp lý cho vụ án này được không A Bảo?
Tác giả :
Lục Nhược Linh