Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở
Chương 55: Kỳ tường là của riêng tôi 2
Khắc Lạc thì không khỏi lo lắng trước câu trả lời của cô bạn thân mình, vì anh thừa biết cái tính tình của cô ta, một khi đã muốn cái gì thì cô phải có nó cho bằng được không cần nghĩ đến hậu quả hay bản thân mình sẽ phải trả giá cho sự độc quyết đó. Anh trằn trọc suy nghĩ suốt đêm rồi sau đó nhắn tin kể mọi chuyện cho người yêu của mình để cô ấy cùng anh nghĩ cách giải quyết chuyện này trước khi mọi thứ tồi tệ đi. Hạnh Linh đang lim dim ngủ thì nhận được tin nhắn của người mình cũng rơi vào trạng thái lo lắng không yên cho cô bạn thân mít ướt của mình, cô trầm tư suy nghĩ cách giải quyết nhưng vẫn không tài nào nghĩ ra được, thở dài đứt đoạn sau đó nhắn tin với người yêu mình mấy câu rồi gọi điện qua cho Đóa Lệ để xin số điện thoại của Mạc Bảo, vì cô chợt suy nghĩ rằng “chuyện này có khi lại có liên quan đến chi tiết nhỏ nào trong vụ án ám hại cô bạn thân của mình”, sau khi đã có số điện thoại của Mạc Bảo rồi thì cô đưa cho Khắc Lạc và bảo anh tự liên lạc riêng với anh ta sẽ dễ dàng hơn cô.Khắc Lạc lập tức gọi điện cho Mạc Bảo:
- Cho hỏi đây có phải sđt (số điện thoại) của anh Mạc Bảo không vậy
Mạc Bảo đang điều tra về hồ sơ của Lâm Khả Hòa thì nhận được gọi điện, anh đáp:
- Đúng rồi, tôi là Mạc Bảo mà anh đây là ai vậy?
- À tôi là bạn thân của Đóa Lệ, xin lỗi khi đã gọi làm phiền anh vào giờ này. Hiện tại tôi có một thắc mắc nhỏ muốn được nói với anh nhưng mà không biết bây giờ chúng ta có thể đi làm vài chai bia để nói chuyện được không?
Mạc Bảo dừng tay suy ngẫm lời đề nghị của anh rồi vui vẻ đáp:
- Nếu là bạn của Đóa Lệ thì tôi đây không hề thấy phiền gì cả, được chứ anh cho tôi địa chỉ quán rồi tầm 5 phút tôi sẽ có mặt ở đó.
- Okê để tôi nhắn tin qua anh nhé. Chào anh. – tắt điện thoại và nhanh chóng chồng đại chiếc áo thun rồi bước xuống nhà và bắt đầu chạy ra quán đó đợi đồng chí Mạc Bảo.
Hai người ngồi nhậu với nhau và bàn về chuyện của Đóa Lệ, cuối cùng thì Khắc Lạc vô cùng bất ngờ và không tin được rằng người đứng sau âm mưu giết hại bố của Tiểu Lệ lại chính là ông Lâm Khả Hòa – bố của Diễm Quỳnh, anh cười nhạt sau đó chào Mạc Bảo và lái xe đi về. Chạy xe dừng trước cửa nhà Đóa Lệ, anh gục đầu vào bô-lăng thoáng buồn và xấu hổ khi mình lại có một cô bạn tâm địa xấu xa như bố của cô ấy, anh không biết sau này khi Tiểu Lệ biết ra sự thật này liệu có ghét và kinh tởm khi chơi với anh không? Anh đập đầu mình liên hồi vào bô-lăng sau đó rút điện thoại ra nhắn tin kể lại những gì anh nghe được Mạc Bảo cho Hạnh Linh người yêu của mình biết rồi nhanh chóng lái xe về nhà mình.
Diễm Quỳnh sau khi đi tiệc về đến nhà, cô lấy tấm hình của Kỳ Tường đứng chụp chung với mình hồi đó ra và nói lớn:
- Cậu sẽ thuộc về riêng tôi thôi Gia Kỳ Tường à. Tôi sẽ không cho phép bất kì ai cướp cậu ra khỏi tay tôi cả. Tôi sẽ cho con nhỏ hạ lưu kia biết được rằng một khi đụng vào người tôi yêu thì nó sẽ phải trả giá đắt như thế nào. Ha ha ha, Tô Đóa Lệ ngươi đừng hòng cướp người ta yêu. Hãy chờ đó, dady của ta sẽ không để yên cho ngươi đâu.
Cô nói xong thì nằm xuống giường và đánh giấc ngủ say. Sáng hôm sau, Diễm Quỳnh mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn từ Khắc Lạc với nội dung là “thật ghê tởm khi có một người bạn như cô đó Lâm Diễm Quỳnh à, tôi thật sự không ngờ hai bố cô lại là loại người tâm địa độc ác như thế. Từ đây, chúng ta không còn lại là bạn của nhau nữa. Thân ái chào, tôi sẽ tự mình nói hết mưu kế ban đầu của cô đã làm cho Kỳ Tường và người yêu của cậu ấy hiểu lầm nhau cho Đóa Lệ biết. Cô tốt nhất nên dừng lại âm mưu xấu xa đó trước khi chính cô đẩy bố của mình vào một kết cục tồi tệ” cô càng căm ghét Đóa Lệ hơn khi chính cô ta vừa cướp Kỳ Tường đã đành rồi giờ lại khiến cho cậu bạn thân thiết của cô quay mặt lại với mình, cô ném điện thoại sau đó hét thật lớn và chửi rủa Đóa Lệ: “Cô sẽ phải hối hận về những gì cô đã làm với tôi đó Tô Đoá Lệ. Tôi sẽ không tha thứ cho cô nhất định là như thế”. Diễm Quỳnh đứng dậy đập đổ đồ đạc trong phòng mình để hả giận khi bị Khắc Lạc nhắn tin nói những lời nặng với mình, tại sao hai người bạn thân của mình lại bỏ mặc mình để quan tâm cũng như yêu thương con nhỏ hạ lưu kia chứ? Nó có gì hơn mình đâu? Tại sao mình lại đáng thương đến như vậy chứ? Tất cả là tại cô mà gây, tôi chắc chắn sẽ bắt cô phải trả giá những gì cô đã gây ra cho tôi. Diễm Quỳnh vừa đập đồ vừa nghiến răng nói những suy nghĩ tức giận căm thù của mình dành cho Đóa Lệ. Sau một hồi hả cơn tức giận trong lòng mình rồi thì cô nhắn tin trả lời: “Okay, tốt thôi tôi là vậy đó và tôi cũng không muốn làm bạn với tên hèn như cậu. Tôi – Diễm Quỳnh này biết cái nào đúng cho mình nên không Khắc Lạc như cậu lên dạy đời đâu, giờ thì chúng ta không bạn bè với nhau nữa và quên nữa sẵn đây cậu nhắn với con nhỏ hạ lưu Đóa Lệ đó là Kỳ Tường là của riêng Lâm Diễm Quỳnh này mà thôi”
- Cho hỏi đây có phải sđt (số điện thoại) của anh Mạc Bảo không vậy
Mạc Bảo đang điều tra về hồ sơ của Lâm Khả Hòa thì nhận được gọi điện, anh đáp:
- Đúng rồi, tôi là Mạc Bảo mà anh đây là ai vậy?
- À tôi là bạn thân của Đóa Lệ, xin lỗi khi đã gọi làm phiền anh vào giờ này. Hiện tại tôi có một thắc mắc nhỏ muốn được nói với anh nhưng mà không biết bây giờ chúng ta có thể đi làm vài chai bia để nói chuyện được không?
Mạc Bảo dừng tay suy ngẫm lời đề nghị của anh rồi vui vẻ đáp:
- Nếu là bạn của Đóa Lệ thì tôi đây không hề thấy phiền gì cả, được chứ anh cho tôi địa chỉ quán rồi tầm 5 phút tôi sẽ có mặt ở đó.
- Okê để tôi nhắn tin qua anh nhé. Chào anh. – tắt điện thoại và nhanh chóng chồng đại chiếc áo thun rồi bước xuống nhà và bắt đầu chạy ra quán đó đợi đồng chí Mạc Bảo.
Hai người ngồi nhậu với nhau và bàn về chuyện của Đóa Lệ, cuối cùng thì Khắc Lạc vô cùng bất ngờ và không tin được rằng người đứng sau âm mưu giết hại bố của Tiểu Lệ lại chính là ông Lâm Khả Hòa – bố của Diễm Quỳnh, anh cười nhạt sau đó chào Mạc Bảo và lái xe đi về. Chạy xe dừng trước cửa nhà Đóa Lệ, anh gục đầu vào bô-lăng thoáng buồn và xấu hổ khi mình lại có một cô bạn tâm địa xấu xa như bố của cô ấy, anh không biết sau này khi Tiểu Lệ biết ra sự thật này liệu có ghét và kinh tởm khi chơi với anh không? Anh đập đầu mình liên hồi vào bô-lăng sau đó rút điện thoại ra nhắn tin kể lại những gì anh nghe được Mạc Bảo cho Hạnh Linh người yêu của mình biết rồi nhanh chóng lái xe về nhà mình.
Diễm Quỳnh sau khi đi tiệc về đến nhà, cô lấy tấm hình của Kỳ Tường đứng chụp chung với mình hồi đó ra và nói lớn:
- Cậu sẽ thuộc về riêng tôi thôi Gia Kỳ Tường à. Tôi sẽ không cho phép bất kì ai cướp cậu ra khỏi tay tôi cả. Tôi sẽ cho con nhỏ hạ lưu kia biết được rằng một khi đụng vào người tôi yêu thì nó sẽ phải trả giá đắt như thế nào. Ha ha ha, Tô Đóa Lệ ngươi đừng hòng cướp người ta yêu. Hãy chờ đó, dady của ta sẽ không để yên cho ngươi đâu.
Cô nói xong thì nằm xuống giường và đánh giấc ngủ say. Sáng hôm sau, Diễm Quỳnh mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn từ Khắc Lạc với nội dung là “thật ghê tởm khi có một người bạn như cô đó Lâm Diễm Quỳnh à, tôi thật sự không ngờ hai bố cô lại là loại người tâm địa độc ác như thế. Từ đây, chúng ta không còn lại là bạn của nhau nữa. Thân ái chào, tôi sẽ tự mình nói hết mưu kế ban đầu của cô đã làm cho Kỳ Tường và người yêu của cậu ấy hiểu lầm nhau cho Đóa Lệ biết. Cô tốt nhất nên dừng lại âm mưu xấu xa đó trước khi chính cô đẩy bố của mình vào một kết cục tồi tệ” cô càng căm ghét Đóa Lệ hơn khi chính cô ta vừa cướp Kỳ Tường đã đành rồi giờ lại khiến cho cậu bạn thân thiết của cô quay mặt lại với mình, cô ném điện thoại sau đó hét thật lớn và chửi rủa Đóa Lệ: “Cô sẽ phải hối hận về những gì cô đã làm với tôi đó Tô Đoá Lệ. Tôi sẽ không tha thứ cho cô nhất định là như thế”. Diễm Quỳnh đứng dậy đập đổ đồ đạc trong phòng mình để hả giận khi bị Khắc Lạc nhắn tin nói những lời nặng với mình, tại sao hai người bạn thân của mình lại bỏ mặc mình để quan tâm cũng như yêu thương con nhỏ hạ lưu kia chứ? Nó có gì hơn mình đâu? Tại sao mình lại đáng thương đến như vậy chứ? Tất cả là tại cô mà gây, tôi chắc chắn sẽ bắt cô phải trả giá những gì cô đã gây ra cho tôi. Diễm Quỳnh vừa đập đồ vừa nghiến răng nói những suy nghĩ tức giận căm thù của mình dành cho Đóa Lệ. Sau một hồi hả cơn tức giận trong lòng mình rồi thì cô nhắn tin trả lời: “Okay, tốt thôi tôi là vậy đó và tôi cũng không muốn làm bạn với tên hèn như cậu. Tôi – Diễm Quỳnh này biết cái nào đúng cho mình nên không Khắc Lạc như cậu lên dạy đời đâu, giờ thì chúng ta không bạn bè với nhau nữa và quên nữa sẵn đây cậu nhắn với con nhỏ hạ lưu Đóa Lệ đó là Kỳ Tường là của riêng Lâm Diễm Quỳnh này mà thôi”
Tác giả :
Lục Nhược Linh