Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở
Chương 102: Tôi đã chết rồi sao?
Sau khi đã an ủi, động viên mẹ của Đóa Lệ thì Diễm Quỳnh đứng dậy đi lại chỗ cô đang nằm chỉ biết đứng trước giường mà thở dài, khẽ đưa tay lên lau hàng nước mắt đang rơi kia rồi lẳng lặng kéo cửa bước ra ngoài. Cô đi tới chỗ Kỳ Tường đang đứng, khẽ nhìn anh với ánh mắt đầy sự buồn cảm rồi nhớ đến Đóa Lệ đang nằm yên bất động trong phòng nồng nặc mùi thuốc men kia mà không tài nào kiềm lại được sự xúc động của người làm bạn như cô, Quốc Trình người yêu của cô vô tình quay qua thì thấy người yêu của mình đang đứng im một chỗ và trên nét mặt của cô ấy đang có dòng lệ đang lăn dài bèn vội đi tới dìu cô đi ra hành lang và vỗ lưng cho người yêu của mình nín khóc. Kỳ Tường giờ đây như kẻ mất hồn, anh đứng dựa lưng vào bức tường đó, ánh mắt thì vô hồn, cứ thở dài rồi lắc đầu rồi hút tiếp điếu thuốc mình đang cầm trên tay một cách thờ thẩn. Tâm trí của anh giờ đã không còn đủ tỉnh táo cũng như không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình nữa, giờ đây điều mà anh quan tâm nhất đó là sự tỉnh dậy của người yêu mình. Ba người bạn thấy anh như vậy nên trả lại cho anh sự yên tĩnh, và cùng nhau đi mua đồ cho mẹ con Đóa Lệ và mọi người. Kỳ Tường thở dài rồi khẽ gọi tên của Đóa Lệ thì bỗng anh có cảm giác như đang hơi ấm từ vòng tay của cô ôm choàng lấy cổ của mình, trong vô thức anh đưa tay lên nắm lấy đôi bàn tay ấy thì chẳng có gì vòng tay nào đang ôm lấy cổ của mình cả, chỉ có đôi bàn tay của mình đang tự ôm lấy mà thôi. Kỳ Tường khẽ cười lắc đầu, ngước mắt lên nhìn bầu trời âm u đang chuẩn bị chuyển mưa kia với một ánh mắt buồn rầu chất chứa đầy tâm sự của kẻ chỉ biết trách móc bản thân mình khi mọi chuyện xảy ra theo chiều hướng tiêu cực. Một lần nữa, anh bỗng nghe thấy giọng nói của người yêu mình ở bên tai:
- Những lúc anh cứ thẩn thờ suy tư buồn rầu trông anh xấu như ông già vậy đó. Quay qua nhìn em nè, quay qua đây rồi nhìn em và cười lên nào ^^. Smile
Anh liền quay đầu sang nhìn thì thấy bóng dáng của cô đang đứng nhìn anh và mỉm cười thật tươi, khóe miệng của anh giãn ra và mỉm cười cùng với cô. Nhưng cớ sao nước mắt anh lại rơi? Đưa tay dụi mắt mình thì khi bỏ tay xuống thì bóng dáng ấy đã không còn trước mặt anh nữa. Đóa Lệ à, giờ em đang ở đâu vậy? Em có biết là anh và mọi người ở đây rất nhớ và lo cho em không? Em có đang nhớ mọi người không? Em ơi..., quay về đây và anh sẽ không để em rời xa anh dù chỉ nửa bước chân của mình đâu. Đóa Lệ ơi...! Ông trời bắt đầu đổ cơn mưa đầu mùa một trận lớn, Khắc Lạc vẫn không thấy thằng bạn quay lại phòng bèn kéo cửa đi ra ngoài kiếm nó thì thằng bạn đang đi về phía mình, anh đứng im đợi nó đi tới rồi nói:
- Vô ăn cơm chung với mọi người kìa mày, mẹ của Tiểu Lệ không chịu ăn gì hết, cứ bảo là đợi mày vô rồi cùng ăn luôn. Nhanh lên.
- Ừhm, tao biết rồi. - Anh đáp với giọng nói lạnh lùng và cùng thằng bạn đi vào phòng. Cả hai cùng kéo cửa bước vào phòng và ngồi xuống dùng cơm với mọi người. Mẹ của Đóa Lệ chẳng còn tâm trạng nào để ăn cơm nhưng vì bị đám bạn của con gái bắt buộc ăn thì mới cho ở lại chăm sóc con gái mình nên bà đang cố gắng mỉm cười và ăn cơm. Còn lại những người bạn của cô thì chỉ biết cặm cụi ăn cơm để sao lãng đi chuyện buồn trong lòng mình. Sau khi dùng cơm trưa xong thì Kỳ Tường và 2 cặp đôi đi kia xin phép về nhà lấy ít đồ cho cô và mẹ của cô. Giờ đây, trong căn phòng bệnh chỉ còn mỗi hai mẹ con Đóa Lệ, bà lấy khăn lau mặt và lau khắp người của con gái mình, vừa lau bà vừa cố nói với giọng điệu vui vẻ:
- Cũng rất lâu rồi mẹ chưa tắm rửa cho con như hồi nhỏ nhỉ? Con có nhớ những lúc mà mình bị sốt cao thì bà và mẹ vẫn luôn thay nhau lấy khăn lau cho con không con gái? Những lúc đó con có nói rằng “ước gì ngày nào con cũng bị bệnh như vậy để được mẹ và bà lấy khăn lạnh lau cho con để con mau khỏi bệnh, vì những lúc này con rất hạnh phúc” rồi lúc đó bà lấy tay gõ vào trán con bảo “con bé ngốc này. Ai đời nào lại muốn bản thân mình bị bệnh hoài chứ, con phải luôn khỏe mạnh để bố mẹ và bà còn nhờ vã nữa biết không” sau đó thì bà và mẹ hôn lên trán của con. Con còn nhớ lúc đó không? Rồi có lần em trai của con bị bệnh và nó cũng nói y như con và con đã búng một cái mạnh vào trán nó rồi nói to “chỉ có chị mới được nói như vậy thôi chứ em không được nói vậy vì em là con trai nên phải mạnh khỏe hơn chị, sau này mọi người còn nhờ cậy vào em được biết chưa đồ ngốc”, khiến cho mẹ và bà cười lắc đầu luôn. Con còn nhớ mà phải không con gái? Và giờ mẹ cũng đang lấy khăn lau cho con nè, con có cảm thấy mình đã sốt hơn chưa con? Nếu đỡ sốt rồi thì hãy mở mắt ra nhìn mẹ và mỉm cười trả lời đi con gái yêu của mẹ... Trả lời mẹ đi... Con thấy trong người như thế nào rồi... Đừng im lặng với mẹ. Con biết mẹ sợ sự im lặng này như thế nào mà phải không con? - Nói xong bà liền ngồi xuống ghế, hai tay nắm bàn tay của con bé, nước mắt cứ thể mà rơi ra.
Đóa Lệ nhìn thấy mẹ mình đang ngồi kế bên giường bệnh cùng với hàng nước mắt đang tuôn chảy, cô tiến lại từ từ để xem người nằm trên giường bệnh đó là mà lại khiến bà khóc nhiều tới như vậy, khi tới cạnh mẹ mình rồi thì lúc này đây cô không tin vào mắt mình được, người đang nằm trên giường kia và đang phải dùng ống trợ thở đó chính là mình. Một giọt rồi hai giọt nước mắt lăn dài xuống, cô đau khổ quay sang nhìn mẹ mình đang ngồi khóc vì mình mà run rẩy lấp bấp nói:
- Mẹ ơi, con đang ở ngay đây - bên cạnh mẹ nè. Quay sang đây nhìn con nè mẹ. Con vẫn khỏe mạnh mà, chỉ là lúc đó con cảm thấy mình buồn ngủ nên đã nhắm mắt mình lại để ngủ tí rồi sẽ.. Rồi sẽ cùng mẹ về nhà mặc thử những bộ quần áo mẹ lựa. Mẹ ơi..., quay qua bên này nè,... Con ở đây nè, chứ người nằm trên đó không phải là con đâu mẹ ơi... Mẹ...
Cô cố nói thật lớn, ra dấu để mẹ chú ý đến mình nhưng cũng chẳng thay đổi gì cả, bèn đi ra đằng sau lưng và choàng tay ôm lấy bà. Tại sao mình không thể ôm lấy mẹ? Tại sao cơ thể mình lại trong suốt như thế? Tại sao?? Mẹ ơi tại sao con lại không thể ôm lấy mẹ cũng như lau đi hàng nước mắt kia?, cô liên tục đặt ra câu hỏi với chính mình và mẹ nhưng tại sao mẹ vẫn không trả lời. Đóa Lệ nghe thấy tiếng kéo cửa và bước chân đang đi vào lập tức quay lại nhìn xem ai thì cô thấy người yêu của mình, chạy thật nhanh tới chỗ anh thì cô xuyên qua hẳn người anh. Vẫn không chấp nhận được sự việc đang xảy ra này nên cô chạy tới nắm lấy tay anh và kéo anh đi thì cơ thể của mình lại xuyên qua và không thể nào nắm được cánh tay mà kéo đi được. Đóa Lệ đứng nghệch người ra nhìn cả hai người thân yêu của mình với ánh mắt vô cùng đau khổ, bi thương. Kỳ Tường dường như cảm nhận được sự hiện diện của người mình yêu nên anh đã quay đầu lại và hướng mắt về chỗ cô đang đứng, thấy vậy cô liền ra dấu hiệu nhưng, anh lập tức lắc đầu và bước lại chỗ mẹ của cô đang ngồi. Chính lúc này đây, Đóa Lệ đã nhận thức được rằng bản thân mình bây giờ chỉ là một linh hồn thế nên dù cho có làm gì hay nói gì mọi người cũng chẳng cảm nhận được mình. Giọt nước mắt của cô rơi xuống sàn và hiện lên một vệt nước nhỏ sau đó cô đi tới chỗ ghế sofa trong phòng mà ngồi nhìn hai người thân.
Kỳ Tường vỗ vai mẹ của người yêu mình sau đó nhỏ nhẹ nói:
- Bác nên về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc đi ạ, tới tối rồi lên đây lại nha bác.
Mẹ của cô đưa tay lên nắm chặt lấy bàn tay của anh và quay người lại đáp:
- Hồi nãy ta có cảm giác như Đóa Lệ ôm lấy mình từ phía sau vậy. Rồi còn nghe quanh quẩn đâu đây giọng nói của con bé nữa. Chắc giờ này nó cô đơn và buồn lắm khi biết mình nằm ở đây. Con bé chưa ăn gì từ hồi trưa giờ hết? Làm sao nó có thể chịu đựng cơ chứ...! Trong khi nó nằm im như tượng ở đây với cái bụng trống rỗng chưa ăn gì hết còn ta thì trưa nay lại ăn một cách thông thả như vậy...! - Giọng bà đầy sự trách móc và buồn rầu. -
Kỳ Tường đặt bàn tay còn lại của mình lên đôi bàn tay đang run rẩy kia, anh khẽ lắc đầu an ủi nói:
- Bác đừng nghĩ như vậy, nếu em Lệ thấy bác không ăn thì em ấy càng đau khổ hơn và trách bản thân mình hơn đó. Thế nên từ bây giờ bác phải vui vẻ lên, không được buồn hay khóc nữa có như vậy thì Đóa Lệ em ấy mới có nghị lực mà chiến đấu với căn bệnh này được chứ. Nên giờ Hạnh Linh sẽ lên chở bác về nhà nghĩ ngơi rồi chiều tối cả hai người lên lại nhé.
Nghe được lời động viên này nên tâm trạng của bà cũng đỡ hơn phần nào, từ từ đứng dậy nhìn anh và bảo:
- Ừ, ta biết rồi. Thế thì ta về nhà nghĩ ngơi sau đó soạn ít đồ để tối đem lên đây. Giờ thì cháu trông con bé thay ta nhé, Kỳ Tường.
- Dạ, Hạnh Linh đang đứng ở ngoài đợi bác đó ạ. Chào bác.
- Những lúc anh cứ thẩn thờ suy tư buồn rầu trông anh xấu như ông già vậy đó. Quay qua nhìn em nè, quay qua đây rồi nhìn em và cười lên nào ^^. Smile
Anh liền quay đầu sang nhìn thì thấy bóng dáng của cô đang đứng nhìn anh và mỉm cười thật tươi, khóe miệng của anh giãn ra và mỉm cười cùng với cô. Nhưng cớ sao nước mắt anh lại rơi? Đưa tay dụi mắt mình thì khi bỏ tay xuống thì bóng dáng ấy đã không còn trước mặt anh nữa. Đóa Lệ à, giờ em đang ở đâu vậy? Em có biết là anh và mọi người ở đây rất nhớ và lo cho em không? Em có đang nhớ mọi người không? Em ơi..., quay về đây và anh sẽ không để em rời xa anh dù chỉ nửa bước chân của mình đâu. Đóa Lệ ơi...! Ông trời bắt đầu đổ cơn mưa đầu mùa một trận lớn, Khắc Lạc vẫn không thấy thằng bạn quay lại phòng bèn kéo cửa đi ra ngoài kiếm nó thì thằng bạn đang đi về phía mình, anh đứng im đợi nó đi tới rồi nói:
- Vô ăn cơm chung với mọi người kìa mày, mẹ của Tiểu Lệ không chịu ăn gì hết, cứ bảo là đợi mày vô rồi cùng ăn luôn. Nhanh lên.
- Ừhm, tao biết rồi. - Anh đáp với giọng nói lạnh lùng và cùng thằng bạn đi vào phòng. Cả hai cùng kéo cửa bước vào phòng và ngồi xuống dùng cơm với mọi người. Mẹ của Đóa Lệ chẳng còn tâm trạng nào để ăn cơm nhưng vì bị đám bạn của con gái bắt buộc ăn thì mới cho ở lại chăm sóc con gái mình nên bà đang cố gắng mỉm cười và ăn cơm. Còn lại những người bạn của cô thì chỉ biết cặm cụi ăn cơm để sao lãng đi chuyện buồn trong lòng mình. Sau khi dùng cơm trưa xong thì Kỳ Tường và 2 cặp đôi đi kia xin phép về nhà lấy ít đồ cho cô và mẹ của cô. Giờ đây, trong căn phòng bệnh chỉ còn mỗi hai mẹ con Đóa Lệ, bà lấy khăn lau mặt và lau khắp người của con gái mình, vừa lau bà vừa cố nói với giọng điệu vui vẻ:
- Cũng rất lâu rồi mẹ chưa tắm rửa cho con như hồi nhỏ nhỉ? Con có nhớ những lúc mà mình bị sốt cao thì bà và mẹ vẫn luôn thay nhau lấy khăn lau cho con không con gái? Những lúc đó con có nói rằng “ước gì ngày nào con cũng bị bệnh như vậy để được mẹ và bà lấy khăn lạnh lau cho con để con mau khỏi bệnh, vì những lúc này con rất hạnh phúc” rồi lúc đó bà lấy tay gõ vào trán con bảo “con bé ngốc này. Ai đời nào lại muốn bản thân mình bị bệnh hoài chứ, con phải luôn khỏe mạnh để bố mẹ và bà còn nhờ vã nữa biết không” sau đó thì bà và mẹ hôn lên trán của con. Con còn nhớ lúc đó không? Rồi có lần em trai của con bị bệnh và nó cũng nói y như con và con đã búng một cái mạnh vào trán nó rồi nói to “chỉ có chị mới được nói như vậy thôi chứ em không được nói vậy vì em là con trai nên phải mạnh khỏe hơn chị, sau này mọi người còn nhờ cậy vào em được biết chưa đồ ngốc”, khiến cho mẹ và bà cười lắc đầu luôn. Con còn nhớ mà phải không con gái? Và giờ mẹ cũng đang lấy khăn lau cho con nè, con có cảm thấy mình đã sốt hơn chưa con? Nếu đỡ sốt rồi thì hãy mở mắt ra nhìn mẹ và mỉm cười trả lời đi con gái yêu của mẹ... Trả lời mẹ đi... Con thấy trong người như thế nào rồi... Đừng im lặng với mẹ. Con biết mẹ sợ sự im lặng này như thế nào mà phải không con? - Nói xong bà liền ngồi xuống ghế, hai tay nắm bàn tay của con bé, nước mắt cứ thể mà rơi ra.
Đóa Lệ nhìn thấy mẹ mình đang ngồi kế bên giường bệnh cùng với hàng nước mắt đang tuôn chảy, cô tiến lại từ từ để xem người nằm trên giường bệnh đó là mà lại khiến bà khóc nhiều tới như vậy, khi tới cạnh mẹ mình rồi thì lúc này đây cô không tin vào mắt mình được, người đang nằm trên giường kia và đang phải dùng ống trợ thở đó chính là mình. Một giọt rồi hai giọt nước mắt lăn dài xuống, cô đau khổ quay sang nhìn mẹ mình đang ngồi khóc vì mình mà run rẩy lấp bấp nói:
- Mẹ ơi, con đang ở ngay đây - bên cạnh mẹ nè. Quay sang đây nhìn con nè mẹ. Con vẫn khỏe mạnh mà, chỉ là lúc đó con cảm thấy mình buồn ngủ nên đã nhắm mắt mình lại để ngủ tí rồi sẽ.. Rồi sẽ cùng mẹ về nhà mặc thử những bộ quần áo mẹ lựa. Mẹ ơi..., quay qua bên này nè,... Con ở đây nè, chứ người nằm trên đó không phải là con đâu mẹ ơi... Mẹ...
Cô cố nói thật lớn, ra dấu để mẹ chú ý đến mình nhưng cũng chẳng thay đổi gì cả, bèn đi ra đằng sau lưng và choàng tay ôm lấy bà. Tại sao mình không thể ôm lấy mẹ? Tại sao cơ thể mình lại trong suốt như thế? Tại sao?? Mẹ ơi tại sao con lại không thể ôm lấy mẹ cũng như lau đi hàng nước mắt kia?, cô liên tục đặt ra câu hỏi với chính mình và mẹ nhưng tại sao mẹ vẫn không trả lời. Đóa Lệ nghe thấy tiếng kéo cửa và bước chân đang đi vào lập tức quay lại nhìn xem ai thì cô thấy người yêu của mình, chạy thật nhanh tới chỗ anh thì cô xuyên qua hẳn người anh. Vẫn không chấp nhận được sự việc đang xảy ra này nên cô chạy tới nắm lấy tay anh và kéo anh đi thì cơ thể của mình lại xuyên qua và không thể nào nắm được cánh tay mà kéo đi được. Đóa Lệ đứng nghệch người ra nhìn cả hai người thân yêu của mình với ánh mắt vô cùng đau khổ, bi thương. Kỳ Tường dường như cảm nhận được sự hiện diện của người mình yêu nên anh đã quay đầu lại và hướng mắt về chỗ cô đang đứng, thấy vậy cô liền ra dấu hiệu nhưng, anh lập tức lắc đầu và bước lại chỗ mẹ của cô đang ngồi. Chính lúc này đây, Đóa Lệ đã nhận thức được rằng bản thân mình bây giờ chỉ là một linh hồn thế nên dù cho có làm gì hay nói gì mọi người cũng chẳng cảm nhận được mình. Giọt nước mắt của cô rơi xuống sàn và hiện lên một vệt nước nhỏ sau đó cô đi tới chỗ ghế sofa trong phòng mà ngồi nhìn hai người thân.
Kỳ Tường vỗ vai mẹ của người yêu mình sau đó nhỏ nhẹ nói:
- Bác nên về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc đi ạ, tới tối rồi lên đây lại nha bác.
Mẹ của cô đưa tay lên nắm chặt lấy bàn tay của anh và quay người lại đáp:
- Hồi nãy ta có cảm giác như Đóa Lệ ôm lấy mình từ phía sau vậy. Rồi còn nghe quanh quẩn đâu đây giọng nói của con bé nữa. Chắc giờ này nó cô đơn và buồn lắm khi biết mình nằm ở đây. Con bé chưa ăn gì từ hồi trưa giờ hết? Làm sao nó có thể chịu đựng cơ chứ...! Trong khi nó nằm im như tượng ở đây với cái bụng trống rỗng chưa ăn gì hết còn ta thì trưa nay lại ăn một cách thông thả như vậy...! - Giọng bà đầy sự trách móc và buồn rầu. -
Kỳ Tường đặt bàn tay còn lại của mình lên đôi bàn tay đang run rẩy kia, anh khẽ lắc đầu an ủi nói:
- Bác đừng nghĩ như vậy, nếu em Lệ thấy bác không ăn thì em ấy càng đau khổ hơn và trách bản thân mình hơn đó. Thế nên từ bây giờ bác phải vui vẻ lên, không được buồn hay khóc nữa có như vậy thì Đóa Lệ em ấy mới có nghị lực mà chiến đấu với căn bệnh này được chứ. Nên giờ Hạnh Linh sẽ lên chở bác về nhà nghĩ ngơi rồi chiều tối cả hai người lên lại nhé.
Nghe được lời động viên này nên tâm trạng của bà cũng đỡ hơn phần nào, từ từ đứng dậy nhìn anh và bảo:
- Ừ, ta biết rồi. Thế thì ta về nhà nghĩ ngơi sau đó soạn ít đồ để tối đem lên đây. Giờ thì cháu trông con bé thay ta nhé, Kỳ Tường.
- Dạ, Hạnh Linh đang đứng ở ngoài đợi bác đó ạ. Chào bác.
Tác giả :
Lục Nhược Linh