Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở
Chương 100: Bệnh tình tái phát 3
Khi nghe tới câu “hiện tại bệnh viện đang thiếu nhóm máu của em ấy” thì trái tim của người làm mẹ như bà cứ như là đang bóp nghẹn lại, bỗng nhiên một giọt nước mắt rồi thành hai dòng nước mắt tuôn ra từ đôi mắt của bà khiến cho Kỳ Tường nghẹn lời, anh vỗ vai an ủi bà rồi sau đó bước từ từ tới cửa phòng và nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra ngoài. Vừa bước ra ngoài, anh lập tức nhắn tin thông báo cho những người bạn của mình và người yêu, sau đấy đi vội tới phòng của bác sĩ kia để biết chính xác tình trạng sức khỏe của người yêu mình đang như thế nào. Kỳ Tường gõ cửa chờ sự đồng ý ở phía bên trong phòng rồi mới kéo cửa bước vào, anh vừa ngồi xuống thì người bác sĩ ban nãy đã cấp cứu cho Đóa Lệ quay người lại đồng thời đưa cho anh giấy báo xét nghiệm của cô, rồi nói:
- Như anh đã thấy kết quả trong tờ giấy đó là gì rồi phải không? Theo như tôi nhớ và đã kiểm tra lại sổ sách bệnh án thì trước đây cô gái này đã từng được chữa trị khỏi căn bệnh ung thư máu này khi mới phát hiện ra rồi, nhưng cho tới bây giờ thì kết quả trong tờ giấy đó lại đề “ung thư giai đoạn cuối” và điều đó nó cũng đồng nghĩa là tính mạng của cô ấy có kéo dài được hay không thì còn tùy thuộc vào thần chết. Có rất ít trường hợp tái phát lại vì khi đã chữa trị khỏi hoàn toàn thì khả năng tái phát rất thấp, chiếm 0.1% mà thôi. Cũng khá lâu rồi, ở bệnh viện này cũng từng có một người cũng như bạn gái của anh bây giờ, người đó tái phát lại và cũng giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư này... Nhưng mà... Rất tiếc là thần chết đã đánh bại các bác sĩ chúng tôi, nên người đó đã mất chỉ sau hai tháng được trả về nhà.
Kỳ Tường thật sự không tin vào những gì mà mình đã đọc trong tờ giấy báo xét nghiệm kia, và cũng không tin được rằng căn bệnh đó lại một lần nữa lại tìm tới người yêu của mình, trong lòng anh giờ đây vô cùng đau đớn và sốck bởi dòng chữ đó và những gì người bác sĩ vừa mới nói ra. Anh vẫn cố giữ bản thân mình bình tĩnh và hỏi bác sĩ:
- Vậy tôi phải làm sao để giúp cho người yêu của mình qua khỏi cái căn bệnh quỷ quái này? Bác sĩ cần bao nhiêu máu từ tôi, tôi sẵn sàng cho hết, miễn là em ấy được sống là tôi mãn nguyện lắm rồi. Làm ơn hãy cho tôi cách để chữa trị bệnh ung thư máu cho người yêu của tôi đi.
- Thấy anh lo cho người yêu mình như vậy thì tôi cũng chia sẻ thẳng luôn. Nền y học nước ta chưa cải thiện tiên tiến hoàn toàn hết vì vậy nếu muốn chữa trị căn bệnh ung thư giai đoạn cuối này thì tôi khuyên anh nên mời bác sĩ bên Mỹ về đây chữa trị hoặc là đưa cô ấy qua bên đó để điều trị thì tôi nghĩ là sẽ thành công. Nhưng điều quan trọng là xem sinh mạng của cô ấy có thật sự may mắn thoát ra khỏi tay của thần chết hay không thôi. Vì trong lúc phẩu thuật cho bệnh nhân thì những người làm bác sĩ chúng tôi như đang đấu tay đôi với thần chết vậy, đôi lúc thần chết ngủ quên thì chúng tôi thắng và cũng đôi lúc chúng tôi cố gắng hết sức nhưng thần chết lại mạnh thì đành chấp nhận số phận.
- Vậy bây giờ tôi có thể làm thủ tục để chuyển viện được không thưa bác sĩ?
Người bác sĩ ngồi trước mặt anh, viết tên người bác sĩ ở Mỹ ra giấy sau đó cười với anh và động viên:
- Đây là tên và sđt của người đó, anh cứ về nhà liên hệ với người đó rồi hẹn ngày nhập viện. Nhưng, ngay bây giờ anh không thể nào làm thủ tục chuyển viện cho tới bệnh nhân tỉnh dậy được, ít nhất là trong vòng 1 tuần sau khi nhập viện thì mới có thể làm thủ tục chuyển viện được. Còn bây giờ anh phải tự mình thông báo với mẹ của bạn gái mình rồi sau đó cả hai người chờ đợi cô ấy tỉnh dậy rồi sau đó hãy bay sang Mỹ điều trị.
Kỳ Tường cẩn thận cầm lấy tờ giấy có ghi tên và sđt của người bác sĩ kia rồi đứng dậy cúi đầu cảm ơn bác sĩ, anh đẩy cửa bước ra ngoài với một tâm trạng vô cùng nặng trĩu. Lần đầu anh biết được cô qua tai nạn xe rồi chẳng hiểu vì sao anh lại là người có nhóm máu cùng với cô, rồi kể từ đó anh đã phải lòng thương cô, cứ ngỡ rằng mọi thứ đã trở nên êm đẹp khi bác sĩ bảo rằng “bệnh nhân Đóa Lệ đã điều trị khỏi hoàn toàn căn bệnh ung thư máu” nhưng rồi..., đâu ai ngờ rằng, bây giờ đây, Đóa Lệ người yêu của anh lại đang nằm trong ranh giới sự sống và cái chết, làm sao mà anh có thể tin được điều đó cơ chứ? Trong khi ngày qua anh vẫn thấy người yêu mình luôn khỏe mạnh và chẳng có dấu hiệu gì gọi là ung thư giai đoạn cuối thế mà giờ đây tờ giấy quái quỷ xét nghiệm gì đó lại ghi rằng ung thư máu giai đoạn cuối. Thế là sao cơ chứ? Làm sao nói tin là tin liền được. Bây giờ chỉ trách bản thân sao thật hời hợt vô tâm, nếu mình quan tâm hơn và để ý tới cô ấy nhiều thì có lẽ mọi thứ đã không có ngày hôm nay rồi, bản thân mình thật là đáng trách. Đóa Lệ à, tại sao em lại cứ một mình chịu đựng nỗi đau, bệnh tình của mình hoài vậy? Sao em không nói ra để mọi người biết mà chữa trị sớm cho em cơ chứ? Em đúng là ngốc mà, đã vậy anh thì quá vô tâm hời hợt, để bây giờ em lại phải tiếp tục điều trị những liều thuốc cùng với những đợt điều trị bằng phóng xạ vô cùng đau đớn và gây tổn thương rất lớn cho tinh thần lẫn thể chất của em. Làm sao anh có thể chịu nỗi mỗi khi thấy em đau đớn vì những đơn thuốc và lượt điều trị kia chứ hả? Em đau đớn 1 thì anh và mẹ em đau gấp 10, em có biết và hiểu điều đó không hả Đóa Lệ. Bây giờ anh phải làm sao đây? Tại sao người bị căn bệnh này lại là em... Kỳ Tường đứng ngoài hành lang, tự trách móc bản thân mình cho tới Khắc Lạc và Quốc Trình cùng đi lại vỗ vào vai của anh và họ cùng nói:
- Đừng có như thằng khùng đứng ngoài đây tự trách mình nữa. Thay vào đó mau nghĩ cách chữa trị và phải nói làm sao để mẹ của em ấy không phải bị xúc động rồi ngất xỉu đi.
Anh giật mình quay sang ngó hai thằng bạn của mình rồi thất thần nói:
- Bác sĩ có đưa cho tao sđt và tên của người bạn mà ông ta quen biết ở bên Mỹ và ông ấy khuyên tao là nên đưa em yêu của tao qua bên đó để điều trị, vì cơ sở vật chất bên đó tiên tiến hơn ở đây nhiều. Nhưng nếu đưa em ấy qua bên đó thì cũng phải đợi cho tới khi em ấy tỉnh dậy thì mới đi được. Trong thời gian chờ đợi thì bác sĩ sẽ tiêm thuốc phóng xạ để kiềm hãm lại sự phát triển của căn bệnh ung thư, và khi tiêm phóng xạ như vậy thì 100% sẽ để lại nhiều ảnh hưởng xấu tới em ấy. Làm sao mà...
Anh nghẹn ngào đứt khoảng rồi thở dài im lặng, hướng mắt nhìn lên bầu trời. Khắc Lạc động viên anh:
- Mày biết không, nhiều khi thần chết còn ngủ quên huống chi là con người chúng ta. Trước mắt thì cứ để cho Hạnh Linh và Diễm Quỳnh họ sẽ lựa lời nói với bác gái, sau khi bác gái biết được tình trạng của em Đóa Lệ rồi thì chúng ta cùng nhau chăm sóc hai mẹ con em ấy. Còn mày thì nhanh chóng trong ngày hôm nay hoặc ngày mai liên lạc với người bác sĩ kia và trao đổi mọi thứ cho ổn thỏa cả đi, kế tiếp đó là chờ đợi em yêu của mày tỉnh dậy thôi.
-... - Kỳ Tường im lặng không trả lời, mãi trầm tư suy nghĩ về câu nói của thằng bạn, Quốc Trình tiếp lời:
- Cứ làm theo những gì ông Bèo nói đi. Tui thấy ông ấy nói có lý đó, với lại ông hạn chế chần chừng với suy nghĩ nhiều lại đi, thay vào đó mà hành động thì sẽ tốt hơn. Ông càng buồn càng suy sụp thì ảnh hưởng cả một hệ lụy không tốt tí nào đâu. Vậy ha, giờ quay lại phòng nào. Sốc lại tinh thần đi, đừng để bác gái lo lắng thêm nữa.
- Như anh đã thấy kết quả trong tờ giấy đó là gì rồi phải không? Theo như tôi nhớ và đã kiểm tra lại sổ sách bệnh án thì trước đây cô gái này đã từng được chữa trị khỏi căn bệnh ung thư máu này khi mới phát hiện ra rồi, nhưng cho tới bây giờ thì kết quả trong tờ giấy đó lại đề “ung thư giai đoạn cuối” và điều đó nó cũng đồng nghĩa là tính mạng của cô ấy có kéo dài được hay không thì còn tùy thuộc vào thần chết. Có rất ít trường hợp tái phát lại vì khi đã chữa trị khỏi hoàn toàn thì khả năng tái phát rất thấp, chiếm 0.1% mà thôi. Cũng khá lâu rồi, ở bệnh viện này cũng từng có một người cũng như bạn gái của anh bây giờ, người đó tái phát lại và cũng giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư này... Nhưng mà... Rất tiếc là thần chết đã đánh bại các bác sĩ chúng tôi, nên người đó đã mất chỉ sau hai tháng được trả về nhà.
Kỳ Tường thật sự không tin vào những gì mà mình đã đọc trong tờ giấy báo xét nghiệm kia, và cũng không tin được rằng căn bệnh đó lại một lần nữa lại tìm tới người yêu của mình, trong lòng anh giờ đây vô cùng đau đớn và sốck bởi dòng chữ đó và những gì người bác sĩ vừa mới nói ra. Anh vẫn cố giữ bản thân mình bình tĩnh và hỏi bác sĩ:
- Vậy tôi phải làm sao để giúp cho người yêu của mình qua khỏi cái căn bệnh quỷ quái này? Bác sĩ cần bao nhiêu máu từ tôi, tôi sẵn sàng cho hết, miễn là em ấy được sống là tôi mãn nguyện lắm rồi. Làm ơn hãy cho tôi cách để chữa trị bệnh ung thư máu cho người yêu của tôi đi.
- Thấy anh lo cho người yêu mình như vậy thì tôi cũng chia sẻ thẳng luôn. Nền y học nước ta chưa cải thiện tiên tiến hoàn toàn hết vì vậy nếu muốn chữa trị căn bệnh ung thư giai đoạn cuối này thì tôi khuyên anh nên mời bác sĩ bên Mỹ về đây chữa trị hoặc là đưa cô ấy qua bên đó để điều trị thì tôi nghĩ là sẽ thành công. Nhưng điều quan trọng là xem sinh mạng của cô ấy có thật sự may mắn thoát ra khỏi tay của thần chết hay không thôi. Vì trong lúc phẩu thuật cho bệnh nhân thì những người làm bác sĩ chúng tôi như đang đấu tay đôi với thần chết vậy, đôi lúc thần chết ngủ quên thì chúng tôi thắng và cũng đôi lúc chúng tôi cố gắng hết sức nhưng thần chết lại mạnh thì đành chấp nhận số phận.
- Vậy bây giờ tôi có thể làm thủ tục để chuyển viện được không thưa bác sĩ?
Người bác sĩ ngồi trước mặt anh, viết tên người bác sĩ ở Mỹ ra giấy sau đó cười với anh và động viên:
- Đây là tên và sđt của người đó, anh cứ về nhà liên hệ với người đó rồi hẹn ngày nhập viện. Nhưng, ngay bây giờ anh không thể nào làm thủ tục chuyển viện cho tới bệnh nhân tỉnh dậy được, ít nhất là trong vòng 1 tuần sau khi nhập viện thì mới có thể làm thủ tục chuyển viện được. Còn bây giờ anh phải tự mình thông báo với mẹ của bạn gái mình rồi sau đó cả hai người chờ đợi cô ấy tỉnh dậy rồi sau đó hãy bay sang Mỹ điều trị.
Kỳ Tường cẩn thận cầm lấy tờ giấy có ghi tên và sđt của người bác sĩ kia rồi đứng dậy cúi đầu cảm ơn bác sĩ, anh đẩy cửa bước ra ngoài với một tâm trạng vô cùng nặng trĩu. Lần đầu anh biết được cô qua tai nạn xe rồi chẳng hiểu vì sao anh lại là người có nhóm máu cùng với cô, rồi kể từ đó anh đã phải lòng thương cô, cứ ngỡ rằng mọi thứ đã trở nên êm đẹp khi bác sĩ bảo rằng “bệnh nhân Đóa Lệ đã điều trị khỏi hoàn toàn căn bệnh ung thư máu” nhưng rồi..., đâu ai ngờ rằng, bây giờ đây, Đóa Lệ người yêu của anh lại đang nằm trong ranh giới sự sống và cái chết, làm sao mà anh có thể tin được điều đó cơ chứ? Trong khi ngày qua anh vẫn thấy người yêu mình luôn khỏe mạnh và chẳng có dấu hiệu gì gọi là ung thư giai đoạn cuối thế mà giờ đây tờ giấy quái quỷ xét nghiệm gì đó lại ghi rằng ung thư máu giai đoạn cuối. Thế là sao cơ chứ? Làm sao nói tin là tin liền được. Bây giờ chỉ trách bản thân sao thật hời hợt vô tâm, nếu mình quan tâm hơn và để ý tới cô ấy nhiều thì có lẽ mọi thứ đã không có ngày hôm nay rồi, bản thân mình thật là đáng trách. Đóa Lệ à, tại sao em lại cứ một mình chịu đựng nỗi đau, bệnh tình của mình hoài vậy? Sao em không nói ra để mọi người biết mà chữa trị sớm cho em cơ chứ? Em đúng là ngốc mà, đã vậy anh thì quá vô tâm hời hợt, để bây giờ em lại phải tiếp tục điều trị những liều thuốc cùng với những đợt điều trị bằng phóng xạ vô cùng đau đớn và gây tổn thương rất lớn cho tinh thần lẫn thể chất của em. Làm sao anh có thể chịu nỗi mỗi khi thấy em đau đớn vì những đơn thuốc và lượt điều trị kia chứ hả? Em đau đớn 1 thì anh và mẹ em đau gấp 10, em có biết và hiểu điều đó không hả Đóa Lệ. Bây giờ anh phải làm sao đây? Tại sao người bị căn bệnh này lại là em... Kỳ Tường đứng ngoài hành lang, tự trách móc bản thân mình cho tới Khắc Lạc và Quốc Trình cùng đi lại vỗ vào vai của anh và họ cùng nói:
- Đừng có như thằng khùng đứng ngoài đây tự trách mình nữa. Thay vào đó mau nghĩ cách chữa trị và phải nói làm sao để mẹ của em ấy không phải bị xúc động rồi ngất xỉu đi.
Anh giật mình quay sang ngó hai thằng bạn của mình rồi thất thần nói:
- Bác sĩ có đưa cho tao sđt và tên của người bạn mà ông ta quen biết ở bên Mỹ và ông ấy khuyên tao là nên đưa em yêu của tao qua bên đó để điều trị, vì cơ sở vật chất bên đó tiên tiến hơn ở đây nhiều. Nhưng nếu đưa em ấy qua bên đó thì cũng phải đợi cho tới khi em ấy tỉnh dậy thì mới đi được. Trong thời gian chờ đợi thì bác sĩ sẽ tiêm thuốc phóng xạ để kiềm hãm lại sự phát triển của căn bệnh ung thư, và khi tiêm phóng xạ như vậy thì 100% sẽ để lại nhiều ảnh hưởng xấu tới em ấy. Làm sao mà...
Anh nghẹn ngào đứt khoảng rồi thở dài im lặng, hướng mắt nhìn lên bầu trời. Khắc Lạc động viên anh:
- Mày biết không, nhiều khi thần chết còn ngủ quên huống chi là con người chúng ta. Trước mắt thì cứ để cho Hạnh Linh và Diễm Quỳnh họ sẽ lựa lời nói với bác gái, sau khi bác gái biết được tình trạng của em Đóa Lệ rồi thì chúng ta cùng nhau chăm sóc hai mẹ con em ấy. Còn mày thì nhanh chóng trong ngày hôm nay hoặc ngày mai liên lạc với người bác sĩ kia và trao đổi mọi thứ cho ổn thỏa cả đi, kế tiếp đó là chờ đợi em yêu của mày tỉnh dậy thôi.
-... - Kỳ Tường im lặng không trả lời, mãi trầm tư suy nghĩ về câu nói của thằng bạn, Quốc Trình tiếp lời:
- Cứ làm theo những gì ông Bèo nói đi. Tui thấy ông ấy nói có lý đó, với lại ông hạn chế chần chừng với suy nghĩ nhiều lại đi, thay vào đó mà hành động thì sẽ tốt hơn. Ông càng buồn càng suy sụp thì ảnh hưởng cả một hệ lụy không tốt tí nào đâu. Vậy ha, giờ quay lại phòng nào. Sốc lại tinh thần đi, đừng để bác gái lo lắng thêm nữa.
Tác giả :
Lục Nhược Linh