Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ)
Chương 44: Phòng tắm nắng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lư Nham đoán rất chính xác, bọn họ đi rồi lại dừng dừng rồi lại đi, vào đến thành phố đã là sáng sớm hôm sau.
Vương Việt hạ cửa kính xe xuống, nhìn ra bên ngoài, thành phố nhỏ vào sáng sớm rất yên tĩnh, người dậy sớm đang đi lại trên đường, thi thoảng lại đi ngang qua mấy hàng đồ ăn sáng nóng hôi hổi.
“Thế nào?” Lư Nham hỏi cậu.
“Được đấy, yên tĩnh,” Vương Việt nhắm mắt lại hít sâu một hơi, “Anh ngửi xem, không khí cũng trong lành lắm.”
“Tìm một khách sạn ở đã, sau đó chúng ta thuê một căn nhà ở?” Lư Nham lại nhìn bản đồ.
“Ừ, ở đây bao lâu?” Vương Việt đóng cửa xe lại, quay đầu sang nhìn hắn.
“Ở tới lúc em không muốn ở nữa mới thôi.” Lư Nham chậm rãi lái về phía trước, ở đây điều dưỡng thân thể cũng không tệ lắm.
Vương Việt im lặng ngồi trong xe, mãi cho tới lúc Lư Nham tìm được một khách sạn theo chuỗi rồi dừng xe, cậu mới hỏi một câu: “Thẩm Nam liên hệ với anh à?”
‘Ừ,” Lư Nham gật đầu, Vương Việt hẳn là hôm qua đã biết, nhưng bất ngờ là lại nhịn tới giờ mới hỏi, hắn cảm thấy Vương Việt đã người lớn lên không hề ít, “Thẩm Nam tìm được bác sĩ rồi, có thể lấy cái thứ trên gáy em ra, về sau không cần lo mất vòng cổ nữa.”
“À.” Vương Việt sờ ngực, cau mày không nói gì nữa.
“Phủ Phủ,” Lư Nham lại gần, nhẹ nhàng gẩy một cái lên mặt cậu, “Đừng lo lắng.”
“Liệu em có chết không?” Vương Việt vẫn cau mày, trông có vẻ không yên tâm, “Có thể nào đau không?”
“Đương nhiên là sẽ không chết, cũng sẽ không đau,” Lư Nham cười, hắn có thể chắc chắn là sẽ không chết, còn có đau hay không thì thật sự là hắn không chắc được, “Em không cảm thấy gì hết, ngủ một giấc là xong hết mọi chuyện.”
“Thật thế à?” Vương Việt nhìn hắn.
“Thật.” Lư Nham gật mạnh đầu.
Vương Việt nhìn chằm chằm hắn mấy giây, đột nhiên bật cười, cười cả buổi, mới nhỏ giọng nói một câu: “Lừa đảo, chính anh cũng có biết đâu, anh cũng chưa làm bao giờ.”
“Chưa thấy gà bay bao giờ còn không biết được là gà có cánh à.” Lư Nham ôm lấy cậu, “Yên tâm đi.”
“Hơi sợ.” Vương Việt rũ mí mắt xuống, thở dài khe khẽ.
“Anh biết,” Lư Nham lần mò từ ghế sau ra viên kẹo bỏ vào trong miệng cậu, “Nhưng lần này với những lần trước kia của em… không phải là giống nhau à, bệnh viện nhiều người bệnh như thế, không phải là đều không sao à.”
“Vậy anh có ở bên cạnh em không?” Vương Việt được ăn kẹo, tâm trạng có vẻ đã tốt hơn.
“Có chứ, phải ở chứ, anh sẽ nhìn chằm chằm vào bọn họ.” Lư Nham cười.
“Vậy thì lúc nào?” Vương Việt nghĩ ngợi.
“Thẩm Nam tìm được bác sĩ rồi, nhưng còn phải chuẩn bị, chuyện này dù sao cũng không đơn giản như bác sĩ cắt bao quy đầu, chắc còn phải hơn một tháng…”
“Hơn một tháng à,” Vương Việt đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Còn hơn một tháng thì em không sợ.”
“Tâm thái của em đúng là tốt thật,” Lư Nham cười, “Xuống xe đi, hôm nay hai chúng ta tranh thủ thuê luôn nhà được không?”
“Được.” Vương Việt mở cửa nhảy xuống xe, “Cắt bao quy đầu là cái gì?”
“Hả?” Lư Nham ngây ra, không nghe rõ.
“Bao quy đầu đó!” Vương Việt nói to lên.
Một cô gái cầm cốc sữa đậu nành vừa uống vừa đi ngang qua trên vỉa hè giật mình quay lại nhìn cậu.
“Ai!” Lư Nham chỉ muốn bò luôn lên xe, “Em kêu cái gì!”
Vương Việt không hề truy hỏi, nhưng đợi tới lúc Lư Nham dẫn cậu vào thuê xong phòng, vào phòng rồi, cậu mới giật áo Lư Nham: “Bao quy đầu là cái gì? Cắt thế nào? Anh cắt chưa?”
“Em từ từ đã.” Lư Nham hơi câm nín, bật máy tính trong phòng lên, search ra được trang web xong thì chỉ, “Anh đi tắm, tự em ngồi đây nghiên cứu đi.”
“À.” Vương Việt ngồi xuống trước máy tính, bắt đầu nghiêm túc đọc.
Lư Nham cầm quần áo chạy vào nhà tắm.
Nước rất nóng, Lư Nham quay đầu về phía nước, tắm được một nửa đang định đổ ít sữa tắm, cửa phòng tắm đột nhiên bị gõ, Vương Việt ở bên ngoài gọi hắn: “Nham Nham.”
“Ừ?” Lư Nham nói.
“Anh cắt chưa?” Vương Việt hỏi.
“…Chưa,” Lư Nham thở dài, “Không phải ai cũng cần cắt.”
“Vậy em có cần cắt không?” Vương Việt lại hỏi, vặn cửa mở ra.
“Em cũng không cần…” Lư Nham quay đầu lại nhìn cậu, “Đóng cửa lại đi được không, hơi nóng chạy ra ngoài hết.”
“Em nhìn xem.” Vương Việt khom lưng nhìn chằm chằm vào hắn.
“Này!” Lư Nham hất nước lên mặt cậu, “Làm gì đấy, còn để người ta tắm không.”
“Không xem nữa,” Vương Việt lau mặt, xoay người bỏ đi, cả đường lầm bầm rồi đổ người lên giường, “Em cũng không phải là không có… em cũng không cần cắt… đẹp mà…”
Lúc Lư Nham tắm xong đi ra ngoài, Vương Việt vẫn đang ngồi trước máy tính, cầm con chuột click đông click tây.
Lư Nham đi qua liếc mắt nhìn, nhìn thấy phía dưới màn hình có cửa sổ đăng nhập QQ, đã bị ẩn xuống.
“Muốn lên QQ anh không?” Lư Nham vò vò tóc cậu.
“Không cần,” Vương Việt lắc đầu, “Dù sao trước kia cũng chỉ là nói chuyện phiếm với 18.”
“Đi tắm rửa đi, sau đó ngủ một lúc, anh tìm số điện thoại thuê nhà.” Lư Nham vỗ vai cậu.
“Ừ,” Vương Việt đứng lên cầm quần áo đi được hai bước lại dừng, “Thuê nhà mất tiền đúng không?”
“Hỏi thừa, không trả tiền ai cho em ở.” Lư Nham ngồi lên ghế.
“Còn tiền nữa không? Giờ anh cũng không bán xiên nướng nữa mà,” Vương Việt hơi lo lắng, “Chúng ta ăn dọc đường đến đây, tiêu nhiều tiền lắm đúng không?”
“Ăn được bao nhiêu tiền, em ăn một ngày cũng có bao nhiêu tiền đâu, một ngày em uống một thùng xăng anh còn phải suy tính kế hoạch một chút.” Lư Nham cười.
“Vậy…” Vương Việt cau mày.
“Không cần em nhọc lòng, anh tiết kiệm không ít tiền, còn có một số tiền để ở chỗ Thẩm Nam nữa.” Lư Nham vốn đang định đùa cậu, mà thấy vẻ mặt của cậu là buồn bã thật, “Cứ theo cuộc sống dân chúng ăn mấy quả hồng gặm hai thỏi socola ăn bát mì thịt bò đã coi như hưởng thụ, chỗ tiền này tiêu được lâu, đừng lo.”
“À, vậy về sau không có tiền thì em có thể giúp anh bán xiên nướng, thịt bò, cánh gà, đùi gà, thịt nướng…” Vương Việt vừa nói vừa đi vào nhà tắm, cửa đóng lại rồi, Lư Nham vẫn có thể nghe thấy cậu đang kể tên món ăn bên trong, “xúc xích, phở xào, mì xào, mực, thịt nạc thăn…”
Lư Nham duỗi thắt lưng, có lẽ còn có thời gian một tháng để sức khỏe Vương Việt được điều chỉnh tốt lên, Lư Nham không quá lo lắng về chuyện này, tuy lần nào kéo Vương Việt đi chạy bộ cũng như bắt cóc, nhưng Vương Việt chỉ cần bắt đầu chạy là sẽ nghiêm túc chạy xong.
Hắn lo lắng là cảm xúc của Vương Việt, ngộ nhỡ chuẩn bị giải phẫu lại đột nhiên sợ hãi, kích động một cái tẩy não bác sĩ với Thẩm Nam thành đồ ngốc, vậy là phiền toái.
Lư Nham châm thuốc hút, vấn đề này phải nói chuyện từ từ với Vương Việt, như thể điều trị nhạy cảm, nói nhiều nói chán có lẽ Vương Việt sẽ không có cảm giác gì…
Vương Việt tắm rửa xong đi ra, thoải mái đổ người lên giường, chưa xem tivi được mấy chốc đã ngủ đi.
Lư Nham cầm di dộng, đổi sang một sim điện thoại dự phòng, gọi vào số điện thoại của mấy người môi giới thuê nhà, bước đầu quyết định ra hai căn nhà cách xa nội thành một chút.
Thành phố nhỏ có ưu điểm như vậy, đi một chuyến xe buýt, cả hành trình chưa cần tới hai tiếng, thuê nhà ở ngoài một chút thì yên tĩnh hơn, vào nội thành nhiều nhất cũng chỉ mất nửa tiếng, tương đối phù hợp với yêu cầu của Vương Việt.
Vương Việt ngủ một mạch tới tận trưa, Lư Nham dẫn cậu ra ngoài ăn một bữa thịt nướng, sau đó đi thẳng tới chỗ thuê nhà.
Lúc xem căn nhà đầu tiên, Vương Việt đã bày tỏ không cần xem tiếp nữa, nơi này là được.
Căn hộ này là căn hai phòng, nhưng là vách bìa cứng, còn có một ban công siêu to giả làm phòng tắm nắng.
Chủ nhà ở trong nội thành, căn phòng này trang trí xong thì vẫn chưa ở mấy, khu nhà gần bờ sông, bên cạnh còn có một công viên nhỏ miễn phí, tuy là sớm muộn gì cũng sẽ bị cụ ông cụ bà chiếm lĩnh, nhưng những lúc khác đi dạo vẫn rất thoải mái.
Đương nhiên, lí do Vương Việt vừa lòng không phải là trang trí và hoàn cảnh, mà là bởi vì người môi giới nói một câu, xuống dưới tầng đi thêm năm phút sẽ có một con phố ăn vặt không lớn lắm, nhưng Vương Việt vừa nghe đã lập tức chỉ điểm, chính là nơi này.
Quy mô phố ăn vặt này chắc chắn không bằng phố Văn Viễn, nhưng đối với một Vương Việt có ám ảnh cưỡng chế với đồ ăn, thì hiệu quả cũng gần vậy.
Lư Nham không mặc cả, dứt khoát ký luôn hợp đồng, sau khi giao tiền thuê nhà một năm, yêu cầu duy nhất hắn đề ra là hôm nay có thể vào ở ngay.
Bởi vì Vương Việt cảm thấy mới mẻ vô cùng đi từ phóng khách ra ban công rồi lại từ ban công vào phòng bếp đã bốn năm lần rồi, nếu như nói cho cậu biết không thể vào ở luôn, Lư Nham cảm thấy Vương Việt sẽ rất thất vọng.
Thất vọng rồi là sẽ không vui, không vui thì cảm xúc sẽ không ổn, cảm xúc không ổn thì e là không dễ an ủi, an ủi không tốt xong hắn lại sợ ảnh hưởng tới giải phẫu sau đó…
Lúc lái xe về khách sạn lấy hành lí, Vương Việt vẫn luôn cầm tờ “người thuê cần phải biết” của chủ nhà đưa cho, không buông ra.
Cái gọi là “phải biết”, chỉ là giữ yên tĩnh, phân loại rác rồi mới vứt, không thể tự ý động vào nội thất trang trí gì đó trong nhà…
Có điều, Vương Việt chưa bao giờ biết còn có nhiều chú ý như vậy, ngoài viện nghiên cứu và căn nhà ở trên tầng nhà Thẩm Nam, nơi cậu ở lâu nhất chính là căn nhà cũ của Lư Nham ở phố Văn Viễn, lâu thứ hai là khách sạn.
“Em ngủ ngoài ban công được không?” Vương Việt hỏi.
“Ngủ ngoài ban công?” Lư Nham ngạc nhiên.
“Ừ, tắm nắng ấm mà.” Vương Việt mặt mày mong chờ, “Anh ngủ võng bao giờ chưa? Nếu mà có cái võng nằm ở đấy thì thích lắm!”
Lư Nham về khách sạn trả phòng xong, không lập tức đưa Vương Việt về căn phòng thuê luôn, mà đầu tiên đi dạo cửa hàng bán đồ ngoài trời, mua một cái ghế xích đu cùng với một cái võng, bảo người ta chở qua cho.
Sắp đặt hết đồ đạc xong, Lư Nham khoanh tay đứng giữa ban công nhìn Vương Việt: “Nói đi, anh đối xử với em có tốt không.”
“Tốt!” Vương Việt gật đầu, sốt ruột muốn đi về phía võng.
Lư Nham tóm cậu lại: “Trước mặt kim chủ mà còn trả lời cho có như thế, em cũng hơi kiêu ngạo quá rồi đấy.”
“Anh đối xử với em rất tốt,” Vương Việt nở nụ cười, “Chỉ có một mình anh là rất tốt với em, em cũng không biết người khác tốt với em là cảm giác thế nào… dù sao thì anh chính là tốt nhất…”
Lư Nham nghe thấy câu “không biết người khác tốt với em là cảm giác thế nào” thì lòng mềm nhũn đi, thả tay ra: “Cẩn thận đừng để bị ngã.”
Vương Việt chưa nằm võng bao giờ, cũng là lần đầu nhìn thấy vật thật, đi xung quanh võng hai vòng vẫn chưa biết đi lên thế nào.
“Ngồi lên rồi nằm xuống là xong rồi em đi vòng quanh cả buổi nghĩ gì thế?” Lư Nham thật sự không nhịn được, chỉ dẫn cậu.
“À.” Vương Việt cuối cùng cũng dừng lại, xoay người ngồi xuống võng.
Mới vừa ngồi lên, võng đã lệch đi theo lực ngồi của cậu, Lư Nham nhanh chóng xông lên trước lúc cậu ngã ra sau, tóm được cổ áo cậu.
“Này, chậm thôi chứ!” Lư Nham hô một tiếng.
“Làm em sợ chết…” Vương Việt nhanh chóng tóm lấy cánh tay hắn không buông tay, “Thế này thì ngủ thế nào được!”
“Anh giữ em, em nằm xuống đi, nằm yên là sẽ không lắc nữa.” Lư Nham một tay giữ cậu, một tay giữ võng, “Nằm đi.”
Vương Việt nghiêng người chậm rãi nằm xuống, còn không dám nâng chân lên, cau mày: “Cảm giác như em già không thể động đậy nữa, ngủ một giấc thôi còn cần người đỡ…”
“Bỏ chân lên đi,” Lư Nham cười, “Không thì em thử xích đu xem.”
Xích đu cũng đã được lắp đặt xong, đặt ở một bên, là cái ghế trứng mây, có điều Vương Việt không có hứng thú với xích đu nhiều bằng võng: “Không, em ngủ võng trước, xích đu giống như cái ổ gà ấy, anh đi lên nằm đi.”
“Chốc nữa anh lên ổ, thu dọn đồ đạc đã.” Lư Nham cười, giúp Vương Việt đặt chân lên võng, “Nằm yên chưa?”
“Ừ.” Vương Việt vẫn đang nằm thẳng tắp không hề động đậy trên võng.
“Thả lỏng ra, giờ hưởng thụ cuộc sống được rồi,” Lư Nham kéo bàn uống nước nhỏ ngoài ban công tới bên cạnh võng, rồi bỏ một đống đồ ăn vặt và đồ uống lên trên, “Anh thu dọn qua trong phòng, em hưởng thụ trước đi.”
“Ừm.” Vương Việt nhắm mắt lại, nói có vẻ rất dễ chịu.
Hai người bọn họ thật ra không có gì để thu dọn, toàn bộ quần áo bỏ vào trong tủ quần áo phòng ngủ còn không chiếm đến một nửa, còn không nhiều bằng đồ ăn vặt Vương Việt mua dọc đường.
Cất đặt đồ đạc xong, Lư Nham lau qua phòng khách một lần, lau sạch sàn nhà xong, hắn đứng giữa phòng khách, tính xem cần mua những thứ gì nữa.
Tiền thuê nhà là trả một năm, chưa chắc đã ở được hết, nhưng kể cả chỉ ở có mấy tháng, vẫn có không ít đồ cần phải sắm thêm.
Lư Nham đi tới trước cửa sổ sát đất, vừa định kéo rèm ra thông khí trong phòng, thì nghe thấy Vương Việt ở ngoài ban công kêu lên một tiếng: “A!”
Tiếp theo là “rầm” một tiếng, Lư Nham nhanh chóng chạy ra ban công: “Làm sao thế?”
“Không!” Vương Việt nói to một câu, giọng nói giòn tan.
Lúc đến ban công, Lư Nham phát hiện Vương Việt đã không còn ở trên võng nữa, mà là đang ngồi trên xích đu, vẻ mặt như thể không xảy ra bất cứ chuyện gì hết á.
Có điều, Lư Nham liếc mắt một cái đã nhìn ra được là cậu vừa ngồi xuống, vẫn chưa điều chỉnh xong tư thế, mông vẫn dẩu lên.
Nhìn tư thế ngồi, rồi nhìn sang võng, đã lật mặt, mặt dưới ngửa lên, trên mặt đất còn có một gói kẹo sữa rơi vãi ra.
“Không ngủ võng nữa à?” Lư Nham nhịn cười, đi qua nhặt kẹo sữa lên.
Vương Việt nhân lúc hắn xoay người, nhanh chóng nắm lấy mép của xích đu co người vào trong, ngồi chắc: “Ừ, em thử xích đu xem thế nào.”
“Cảm giác thế nào?” Lư Nham bỏ kẹo sữa lên đùi cậu, đẩy nhẹ ghế xích đu.
“Cũng được.” Vương Việt cúi đầu bóc một viên kẹo bỏ vào miệng, co chân vào trong ghế cuộn tròn nhắm mắt lại.
Lư Nham đi qua lật võng lại, nằm lên nhẹ nhàng đung đưa.
Sưởi ngoài ban công không ấm lắm, nhưng giờ đang có nắng, chiếu lên người ấm áp mà dễ chịu, cảm giác lỗ chân lông đều giòn rụm ngon lành.
Vương Việt thò đầu ra khỏi ghế xích đu, nhìn chằm chằm vào Lư Nham đang đung đưa trên võng cả buổi: “Anh lắc như thế mà không rơi xuống à?”
“Không,” Lư Nham nhắm mắt, nhịn cười rồi nhưng vẫn không nhịn nổi, “Mới vừa nãy em ngã xuống à?”
“Không!” Vương Việt lập tức trả lời, co vào trong ổ.
“À, nằm cái này quen rồi thì sẽ không rơi xuống.” Lư Nham cười nói.
Vương Việt không nói gì.
Lư Nham lại lắc thêm một lúc, võng từ từ dừng lại, hắn híp mắt nhìn ra trời xanh mây trắng bên ngoài.
Có đôi khi, không phải có đôi khi, gần như chỉ cần yên tĩnh, Lư Nham lại sẽ nghĩ, nếu như phẫu thuật thành công, Vương Việt không chịu ảnh hưởng nữa, ngày tháng sau đó sẽ như thế nào.
“Nếu anh lấy gì đó thì có bị rơi xuống không?” Giọng Vương Việt vọng ra từ trong ổ.
“Không,” Lư Nham duỗi tay gõ lên bàn uống nước bên cạnh, “Em muốn cái gì?”
“Muốn hộp sữa bò,” Vương Việt nói.
Lư Nham cầm lấy sữa bò, sau đó ném vào trong ổ xích đu, rơi chính xác xuống đùi Vương Việt.
“Chuẩn thật,” Vương Việt uống mấy ngụm sữa, im lặng một lúc rồi nói một câu: “Vừa nãy em có ngã xuống…”
Lư Nham cắn chặt răng mới không để mình bật cười: “Ngã thế nào?”
“Em muốn lấy kẹo ăn, duỗi tay ra, võng tự nhiên lật một cái, hất em xuống đất,” Vương Việt nói nhỏ, thở dài, “Sao anh lại không bị lật…”
“Em làm như đang ngồi trên giường đúng không, lấy đồ còn phải lật người lăn một cái…” Lư Nham xuống võng, đi tới bên cạnh ghế xích đu đẩy nhẹ nhàng.
“…Ừm,” Vương Việt gật đầu, “Em biết là thế nào rồi.”
“Qua đó nằm tiếp không?” Lư Nham cười hỏi.
“Thôi, em nằm ở đây một lúc đi,” Vương Việt thoải mái cuộn tròn trong xích đu, “Em bị tổn thương tự tôn… Tối nay chúng ta không ra ngoài ăn được không, làm sủi cảo ở đây đi?”
Vương Việt hoàn toàn không hề có chuyển tiếp gì mà đã cua gấp sang đề tài khác, Lư Nham ngơ người ra rồi mới gật đầu: “Được, anh xem đồ trong bếp có đầy đủ không.”
Lư Nham đi lại trong bếp, đồ dùng nhà bếp đều đầy đủ, nhưng dầu muối tương giấm gì đó thì phải mua, bắt đũa cũng không có.
Điện thoại ném ở phòng khách đổ chuông, Lư Nham bước nhanh ra khỏi phòng bếp, sau khi nhận được tin nhắn Thẩm Nam gửi trên xe hắn đã trả lời lại bằng số máy dự phòng này, chỉ có mình Thẩm Nam gọi vào số này.
Lư Nham lấy điện thoại lên, chưa thấy số máy này bao giờ, nhưng hắn nhìn ra được, số máy này và số máy bàn của xưởng rượu Thẩm Nam là cùng một địa phương.
“Tiện không?” Điện thoại vừa nối, giọng Thẩm Nam đã vang lên.
“Ừ,” Lư Nham nghe thấy tiếng ồn ào đằng sau ở đầu kia, Thẩm Nam đang dùng điện thoại công cộng.
“Bác sĩ thì không thành vấn đề, vấn đề thiết bị cũng không lớn, nhưng tôi chỉ muốn hỏi, nếu lấy thứ kia ra xong cậu ta… gì gì đó, thì anh đã nghĩ xem phải làm sao chưa?” Thẩm Nam hỏi.
Lư Nham biết “gì đó” của Thẩm Nam là có ý gì, trước đó hắn cũng đã suy nghĩ vấn đề này rồi, lấy thứ kia ra, có khả năng sẽ biến thành người thường, cũng có khả năng sẽ không thay đổi, chỉ là lấy xuống thứ duy nhất có thể khống chế năng lực, mà tình huống tệ nhất chính là, vì không có thứ này, Vương Việt có thể sẽ xuất hiện bùng nổ không bị khống chế.
Thẩm Nam ám chỉ, chính là khả năng cuối cùng này.
“Không biết, không nghĩ tới.” Lư Nham trả lời rất dứt khoát.
“Tôi quyết định xong địa điểm giải phẫu thì sẽ nói với anh,” Thẩm Nam im lặng trong chốc lát, “Nếu như cậu ta mất khống chế, đến anh cũng không khuyên được… anh hiểu ý tôi không?”
“Hiểu.” Lư Nham nói.
Nếu cuối cùng đến hắn cũng không có cách nào làm cho Vương Việt bình tĩnh lại, Thẩm Nam có lẽ sẽ ra đại chiêu chôn hết mọi người.*Hôm nay là kỉ niệm tròn 9 năm Vu Triết cầm bút, chúc tác giả viết xong được đại cương đầu tiên trong vòng 9 năm sáng tác và hoàn thành được nhiều tác phẩm mới trong tương lai ╰(*´︶`*)╯♡
À t đang đọc một bộ tên là Hoạ Phố, kinh dị vô hạn lưu, nhân vật bị hút vào trong các bức tranh, đọc ổn phết, không bàn tay vàng, thụ giá trị vũ lực cao (đúng gu t huhu, bình thường toàn đọc thụ kiểu thông minh hoặc hệ chữa trị)
*ghế xích đu trứng:
Lư Nham đoán rất chính xác, bọn họ đi rồi lại dừng dừng rồi lại đi, vào đến thành phố đã là sáng sớm hôm sau.
Vương Việt hạ cửa kính xe xuống, nhìn ra bên ngoài, thành phố nhỏ vào sáng sớm rất yên tĩnh, người dậy sớm đang đi lại trên đường, thi thoảng lại đi ngang qua mấy hàng đồ ăn sáng nóng hôi hổi.
“Thế nào?” Lư Nham hỏi cậu.
“Được đấy, yên tĩnh,” Vương Việt nhắm mắt lại hít sâu một hơi, “Anh ngửi xem, không khí cũng trong lành lắm.”
“Tìm một khách sạn ở đã, sau đó chúng ta thuê một căn nhà ở?” Lư Nham lại nhìn bản đồ.
“Ừ, ở đây bao lâu?” Vương Việt đóng cửa xe lại, quay đầu sang nhìn hắn.
“Ở tới lúc em không muốn ở nữa mới thôi.” Lư Nham chậm rãi lái về phía trước, ở đây điều dưỡng thân thể cũng không tệ lắm.
Vương Việt im lặng ngồi trong xe, mãi cho tới lúc Lư Nham tìm được một khách sạn theo chuỗi rồi dừng xe, cậu mới hỏi một câu: “Thẩm Nam liên hệ với anh à?”
‘Ừ,” Lư Nham gật đầu, Vương Việt hẳn là hôm qua đã biết, nhưng bất ngờ là lại nhịn tới giờ mới hỏi, hắn cảm thấy Vương Việt đã người lớn lên không hề ít, “Thẩm Nam tìm được bác sĩ rồi, có thể lấy cái thứ trên gáy em ra, về sau không cần lo mất vòng cổ nữa.”
“À.” Vương Việt sờ ngực, cau mày không nói gì nữa.
“Phủ Phủ,” Lư Nham lại gần, nhẹ nhàng gẩy một cái lên mặt cậu, “Đừng lo lắng.”
“Liệu em có chết không?” Vương Việt vẫn cau mày, trông có vẻ không yên tâm, “Có thể nào đau không?”
“Đương nhiên là sẽ không chết, cũng sẽ không đau,” Lư Nham cười, hắn có thể chắc chắn là sẽ không chết, còn có đau hay không thì thật sự là hắn không chắc được, “Em không cảm thấy gì hết, ngủ một giấc là xong hết mọi chuyện.”
“Thật thế à?” Vương Việt nhìn hắn.
“Thật.” Lư Nham gật mạnh đầu.
Vương Việt nhìn chằm chằm hắn mấy giây, đột nhiên bật cười, cười cả buổi, mới nhỏ giọng nói một câu: “Lừa đảo, chính anh cũng có biết đâu, anh cũng chưa làm bao giờ.”
“Chưa thấy gà bay bao giờ còn không biết được là gà có cánh à.” Lư Nham ôm lấy cậu, “Yên tâm đi.”
“Hơi sợ.” Vương Việt rũ mí mắt xuống, thở dài khe khẽ.
“Anh biết,” Lư Nham lần mò từ ghế sau ra viên kẹo bỏ vào trong miệng cậu, “Nhưng lần này với những lần trước kia của em… không phải là giống nhau à, bệnh viện nhiều người bệnh như thế, không phải là đều không sao à.”
“Vậy anh có ở bên cạnh em không?” Vương Việt được ăn kẹo, tâm trạng có vẻ đã tốt hơn.
“Có chứ, phải ở chứ, anh sẽ nhìn chằm chằm vào bọn họ.” Lư Nham cười.
“Vậy thì lúc nào?” Vương Việt nghĩ ngợi.
“Thẩm Nam tìm được bác sĩ rồi, nhưng còn phải chuẩn bị, chuyện này dù sao cũng không đơn giản như bác sĩ cắt bao quy đầu, chắc còn phải hơn một tháng…”
“Hơn một tháng à,” Vương Việt đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Còn hơn một tháng thì em không sợ.”
“Tâm thái của em đúng là tốt thật,” Lư Nham cười, “Xuống xe đi, hôm nay hai chúng ta tranh thủ thuê luôn nhà được không?”
“Được.” Vương Việt mở cửa nhảy xuống xe, “Cắt bao quy đầu là cái gì?”
“Hả?” Lư Nham ngây ra, không nghe rõ.
“Bao quy đầu đó!” Vương Việt nói to lên.
Một cô gái cầm cốc sữa đậu nành vừa uống vừa đi ngang qua trên vỉa hè giật mình quay lại nhìn cậu.
“Ai!” Lư Nham chỉ muốn bò luôn lên xe, “Em kêu cái gì!”
Vương Việt không hề truy hỏi, nhưng đợi tới lúc Lư Nham dẫn cậu vào thuê xong phòng, vào phòng rồi, cậu mới giật áo Lư Nham: “Bao quy đầu là cái gì? Cắt thế nào? Anh cắt chưa?”
“Em từ từ đã.” Lư Nham hơi câm nín, bật máy tính trong phòng lên, search ra được trang web xong thì chỉ, “Anh đi tắm, tự em ngồi đây nghiên cứu đi.”
“À.” Vương Việt ngồi xuống trước máy tính, bắt đầu nghiêm túc đọc.
Lư Nham cầm quần áo chạy vào nhà tắm.
Nước rất nóng, Lư Nham quay đầu về phía nước, tắm được một nửa đang định đổ ít sữa tắm, cửa phòng tắm đột nhiên bị gõ, Vương Việt ở bên ngoài gọi hắn: “Nham Nham.”
“Ừ?” Lư Nham nói.
“Anh cắt chưa?” Vương Việt hỏi.
“…Chưa,” Lư Nham thở dài, “Không phải ai cũng cần cắt.”
“Vậy em có cần cắt không?” Vương Việt lại hỏi, vặn cửa mở ra.
“Em cũng không cần…” Lư Nham quay đầu lại nhìn cậu, “Đóng cửa lại đi được không, hơi nóng chạy ra ngoài hết.”
“Em nhìn xem.” Vương Việt khom lưng nhìn chằm chằm vào hắn.
“Này!” Lư Nham hất nước lên mặt cậu, “Làm gì đấy, còn để người ta tắm không.”
“Không xem nữa,” Vương Việt lau mặt, xoay người bỏ đi, cả đường lầm bầm rồi đổ người lên giường, “Em cũng không phải là không có… em cũng không cần cắt… đẹp mà…”
Lúc Lư Nham tắm xong đi ra ngoài, Vương Việt vẫn đang ngồi trước máy tính, cầm con chuột click đông click tây.
Lư Nham đi qua liếc mắt nhìn, nhìn thấy phía dưới màn hình có cửa sổ đăng nhập QQ, đã bị ẩn xuống.
“Muốn lên QQ anh không?” Lư Nham vò vò tóc cậu.
“Không cần,” Vương Việt lắc đầu, “Dù sao trước kia cũng chỉ là nói chuyện phiếm với 18.”
“Đi tắm rửa đi, sau đó ngủ một lúc, anh tìm số điện thoại thuê nhà.” Lư Nham vỗ vai cậu.
“Ừ,” Vương Việt đứng lên cầm quần áo đi được hai bước lại dừng, “Thuê nhà mất tiền đúng không?”
“Hỏi thừa, không trả tiền ai cho em ở.” Lư Nham ngồi lên ghế.
“Còn tiền nữa không? Giờ anh cũng không bán xiên nướng nữa mà,” Vương Việt hơi lo lắng, “Chúng ta ăn dọc đường đến đây, tiêu nhiều tiền lắm đúng không?”
“Ăn được bao nhiêu tiền, em ăn một ngày cũng có bao nhiêu tiền đâu, một ngày em uống một thùng xăng anh còn phải suy tính kế hoạch một chút.” Lư Nham cười.
“Vậy…” Vương Việt cau mày.
“Không cần em nhọc lòng, anh tiết kiệm không ít tiền, còn có một số tiền để ở chỗ Thẩm Nam nữa.” Lư Nham vốn đang định đùa cậu, mà thấy vẻ mặt của cậu là buồn bã thật, “Cứ theo cuộc sống dân chúng ăn mấy quả hồng gặm hai thỏi socola ăn bát mì thịt bò đã coi như hưởng thụ, chỗ tiền này tiêu được lâu, đừng lo.”
“À, vậy về sau không có tiền thì em có thể giúp anh bán xiên nướng, thịt bò, cánh gà, đùi gà, thịt nướng…” Vương Việt vừa nói vừa đi vào nhà tắm, cửa đóng lại rồi, Lư Nham vẫn có thể nghe thấy cậu đang kể tên món ăn bên trong, “xúc xích, phở xào, mì xào, mực, thịt nạc thăn…”
Lư Nham duỗi thắt lưng, có lẽ còn có thời gian một tháng để sức khỏe Vương Việt được điều chỉnh tốt lên, Lư Nham không quá lo lắng về chuyện này, tuy lần nào kéo Vương Việt đi chạy bộ cũng như bắt cóc, nhưng Vương Việt chỉ cần bắt đầu chạy là sẽ nghiêm túc chạy xong.
Hắn lo lắng là cảm xúc của Vương Việt, ngộ nhỡ chuẩn bị giải phẫu lại đột nhiên sợ hãi, kích động một cái tẩy não bác sĩ với Thẩm Nam thành đồ ngốc, vậy là phiền toái.
Lư Nham châm thuốc hút, vấn đề này phải nói chuyện từ từ với Vương Việt, như thể điều trị nhạy cảm, nói nhiều nói chán có lẽ Vương Việt sẽ không có cảm giác gì…
Vương Việt tắm rửa xong đi ra, thoải mái đổ người lên giường, chưa xem tivi được mấy chốc đã ngủ đi.
Lư Nham cầm di dộng, đổi sang một sim điện thoại dự phòng, gọi vào số điện thoại của mấy người môi giới thuê nhà, bước đầu quyết định ra hai căn nhà cách xa nội thành một chút.
Thành phố nhỏ có ưu điểm như vậy, đi một chuyến xe buýt, cả hành trình chưa cần tới hai tiếng, thuê nhà ở ngoài một chút thì yên tĩnh hơn, vào nội thành nhiều nhất cũng chỉ mất nửa tiếng, tương đối phù hợp với yêu cầu của Vương Việt.
Vương Việt ngủ một mạch tới tận trưa, Lư Nham dẫn cậu ra ngoài ăn một bữa thịt nướng, sau đó đi thẳng tới chỗ thuê nhà.
Lúc xem căn nhà đầu tiên, Vương Việt đã bày tỏ không cần xem tiếp nữa, nơi này là được.
Căn hộ này là căn hai phòng, nhưng là vách bìa cứng, còn có một ban công siêu to giả làm phòng tắm nắng.
Chủ nhà ở trong nội thành, căn phòng này trang trí xong thì vẫn chưa ở mấy, khu nhà gần bờ sông, bên cạnh còn có một công viên nhỏ miễn phí, tuy là sớm muộn gì cũng sẽ bị cụ ông cụ bà chiếm lĩnh, nhưng những lúc khác đi dạo vẫn rất thoải mái.
Đương nhiên, lí do Vương Việt vừa lòng không phải là trang trí và hoàn cảnh, mà là bởi vì người môi giới nói một câu, xuống dưới tầng đi thêm năm phút sẽ có một con phố ăn vặt không lớn lắm, nhưng Vương Việt vừa nghe đã lập tức chỉ điểm, chính là nơi này.
Quy mô phố ăn vặt này chắc chắn không bằng phố Văn Viễn, nhưng đối với một Vương Việt có ám ảnh cưỡng chế với đồ ăn, thì hiệu quả cũng gần vậy.
Lư Nham không mặc cả, dứt khoát ký luôn hợp đồng, sau khi giao tiền thuê nhà một năm, yêu cầu duy nhất hắn đề ra là hôm nay có thể vào ở ngay.
Bởi vì Vương Việt cảm thấy mới mẻ vô cùng đi từ phóng khách ra ban công rồi lại từ ban công vào phòng bếp đã bốn năm lần rồi, nếu như nói cho cậu biết không thể vào ở luôn, Lư Nham cảm thấy Vương Việt sẽ rất thất vọng.
Thất vọng rồi là sẽ không vui, không vui thì cảm xúc sẽ không ổn, cảm xúc không ổn thì e là không dễ an ủi, an ủi không tốt xong hắn lại sợ ảnh hưởng tới giải phẫu sau đó…
Lúc lái xe về khách sạn lấy hành lí, Vương Việt vẫn luôn cầm tờ “người thuê cần phải biết” của chủ nhà đưa cho, không buông ra.
Cái gọi là “phải biết”, chỉ là giữ yên tĩnh, phân loại rác rồi mới vứt, không thể tự ý động vào nội thất trang trí gì đó trong nhà…
Có điều, Vương Việt chưa bao giờ biết còn có nhiều chú ý như vậy, ngoài viện nghiên cứu và căn nhà ở trên tầng nhà Thẩm Nam, nơi cậu ở lâu nhất chính là căn nhà cũ của Lư Nham ở phố Văn Viễn, lâu thứ hai là khách sạn.
“Em ngủ ngoài ban công được không?” Vương Việt hỏi.
“Ngủ ngoài ban công?” Lư Nham ngạc nhiên.
“Ừ, tắm nắng ấm mà.” Vương Việt mặt mày mong chờ, “Anh ngủ võng bao giờ chưa? Nếu mà có cái võng nằm ở đấy thì thích lắm!”
Lư Nham về khách sạn trả phòng xong, không lập tức đưa Vương Việt về căn phòng thuê luôn, mà đầu tiên đi dạo cửa hàng bán đồ ngoài trời, mua một cái ghế xích đu cùng với một cái võng, bảo người ta chở qua cho.
Sắp đặt hết đồ đạc xong, Lư Nham khoanh tay đứng giữa ban công nhìn Vương Việt: “Nói đi, anh đối xử với em có tốt không.”
“Tốt!” Vương Việt gật đầu, sốt ruột muốn đi về phía võng.
Lư Nham tóm cậu lại: “Trước mặt kim chủ mà còn trả lời cho có như thế, em cũng hơi kiêu ngạo quá rồi đấy.”
“Anh đối xử với em rất tốt,” Vương Việt nở nụ cười, “Chỉ có một mình anh là rất tốt với em, em cũng không biết người khác tốt với em là cảm giác thế nào… dù sao thì anh chính là tốt nhất…”
Lư Nham nghe thấy câu “không biết người khác tốt với em là cảm giác thế nào” thì lòng mềm nhũn đi, thả tay ra: “Cẩn thận đừng để bị ngã.”
Vương Việt chưa nằm võng bao giờ, cũng là lần đầu nhìn thấy vật thật, đi xung quanh võng hai vòng vẫn chưa biết đi lên thế nào.
“Ngồi lên rồi nằm xuống là xong rồi em đi vòng quanh cả buổi nghĩ gì thế?” Lư Nham thật sự không nhịn được, chỉ dẫn cậu.
“À.” Vương Việt cuối cùng cũng dừng lại, xoay người ngồi xuống võng.
Mới vừa ngồi lên, võng đã lệch đi theo lực ngồi của cậu, Lư Nham nhanh chóng xông lên trước lúc cậu ngã ra sau, tóm được cổ áo cậu.
“Này, chậm thôi chứ!” Lư Nham hô một tiếng.
“Làm em sợ chết…” Vương Việt nhanh chóng tóm lấy cánh tay hắn không buông tay, “Thế này thì ngủ thế nào được!”
“Anh giữ em, em nằm xuống đi, nằm yên là sẽ không lắc nữa.” Lư Nham một tay giữ cậu, một tay giữ võng, “Nằm đi.”
Vương Việt nghiêng người chậm rãi nằm xuống, còn không dám nâng chân lên, cau mày: “Cảm giác như em già không thể động đậy nữa, ngủ một giấc thôi còn cần người đỡ…”
“Bỏ chân lên đi,” Lư Nham cười, “Không thì em thử xích đu xem.”
Xích đu cũng đã được lắp đặt xong, đặt ở một bên, là cái ghế trứng mây, có điều Vương Việt không có hứng thú với xích đu nhiều bằng võng: “Không, em ngủ võng trước, xích đu giống như cái ổ gà ấy, anh đi lên nằm đi.”
“Chốc nữa anh lên ổ, thu dọn đồ đạc đã.” Lư Nham cười, giúp Vương Việt đặt chân lên võng, “Nằm yên chưa?”
“Ừ.” Vương Việt vẫn đang nằm thẳng tắp không hề động đậy trên võng.
“Thả lỏng ra, giờ hưởng thụ cuộc sống được rồi,” Lư Nham kéo bàn uống nước nhỏ ngoài ban công tới bên cạnh võng, rồi bỏ một đống đồ ăn vặt và đồ uống lên trên, “Anh thu dọn qua trong phòng, em hưởng thụ trước đi.”
“Ừm.” Vương Việt nhắm mắt lại, nói có vẻ rất dễ chịu.
Hai người bọn họ thật ra không có gì để thu dọn, toàn bộ quần áo bỏ vào trong tủ quần áo phòng ngủ còn không chiếm đến một nửa, còn không nhiều bằng đồ ăn vặt Vương Việt mua dọc đường.
Cất đặt đồ đạc xong, Lư Nham lau qua phòng khách một lần, lau sạch sàn nhà xong, hắn đứng giữa phòng khách, tính xem cần mua những thứ gì nữa.
Tiền thuê nhà là trả một năm, chưa chắc đã ở được hết, nhưng kể cả chỉ ở có mấy tháng, vẫn có không ít đồ cần phải sắm thêm.
Lư Nham đi tới trước cửa sổ sát đất, vừa định kéo rèm ra thông khí trong phòng, thì nghe thấy Vương Việt ở ngoài ban công kêu lên một tiếng: “A!”
Tiếp theo là “rầm” một tiếng, Lư Nham nhanh chóng chạy ra ban công: “Làm sao thế?”
“Không!” Vương Việt nói to một câu, giọng nói giòn tan.
Lúc đến ban công, Lư Nham phát hiện Vương Việt đã không còn ở trên võng nữa, mà là đang ngồi trên xích đu, vẻ mặt như thể không xảy ra bất cứ chuyện gì hết á.
Có điều, Lư Nham liếc mắt một cái đã nhìn ra được là cậu vừa ngồi xuống, vẫn chưa điều chỉnh xong tư thế, mông vẫn dẩu lên.
Nhìn tư thế ngồi, rồi nhìn sang võng, đã lật mặt, mặt dưới ngửa lên, trên mặt đất còn có một gói kẹo sữa rơi vãi ra.
“Không ngủ võng nữa à?” Lư Nham nhịn cười, đi qua nhặt kẹo sữa lên.
Vương Việt nhân lúc hắn xoay người, nhanh chóng nắm lấy mép của xích đu co người vào trong, ngồi chắc: “Ừ, em thử xích đu xem thế nào.”
“Cảm giác thế nào?” Lư Nham bỏ kẹo sữa lên đùi cậu, đẩy nhẹ ghế xích đu.
“Cũng được.” Vương Việt cúi đầu bóc một viên kẹo bỏ vào miệng, co chân vào trong ghế cuộn tròn nhắm mắt lại.
Lư Nham đi qua lật võng lại, nằm lên nhẹ nhàng đung đưa.
Sưởi ngoài ban công không ấm lắm, nhưng giờ đang có nắng, chiếu lên người ấm áp mà dễ chịu, cảm giác lỗ chân lông đều giòn rụm ngon lành.
Vương Việt thò đầu ra khỏi ghế xích đu, nhìn chằm chằm vào Lư Nham đang đung đưa trên võng cả buổi: “Anh lắc như thế mà không rơi xuống à?”
“Không,” Lư Nham nhắm mắt, nhịn cười rồi nhưng vẫn không nhịn nổi, “Mới vừa nãy em ngã xuống à?”
“Không!” Vương Việt lập tức trả lời, co vào trong ổ.
“À, nằm cái này quen rồi thì sẽ không rơi xuống.” Lư Nham cười nói.
Vương Việt không nói gì.
Lư Nham lại lắc thêm một lúc, võng từ từ dừng lại, hắn híp mắt nhìn ra trời xanh mây trắng bên ngoài.
Có đôi khi, không phải có đôi khi, gần như chỉ cần yên tĩnh, Lư Nham lại sẽ nghĩ, nếu như phẫu thuật thành công, Vương Việt không chịu ảnh hưởng nữa, ngày tháng sau đó sẽ như thế nào.
“Nếu anh lấy gì đó thì có bị rơi xuống không?” Giọng Vương Việt vọng ra từ trong ổ.
“Không,” Lư Nham duỗi tay gõ lên bàn uống nước bên cạnh, “Em muốn cái gì?”
“Muốn hộp sữa bò,” Vương Việt nói.
Lư Nham cầm lấy sữa bò, sau đó ném vào trong ổ xích đu, rơi chính xác xuống đùi Vương Việt.
“Chuẩn thật,” Vương Việt uống mấy ngụm sữa, im lặng một lúc rồi nói một câu: “Vừa nãy em có ngã xuống…”
Lư Nham cắn chặt răng mới không để mình bật cười: “Ngã thế nào?”
“Em muốn lấy kẹo ăn, duỗi tay ra, võng tự nhiên lật một cái, hất em xuống đất,” Vương Việt nói nhỏ, thở dài, “Sao anh lại không bị lật…”
“Em làm như đang ngồi trên giường đúng không, lấy đồ còn phải lật người lăn một cái…” Lư Nham xuống võng, đi tới bên cạnh ghế xích đu đẩy nhẹ nhàng.
“…Ừm,” Vương Việt gật đầu, “Em biết là thế nào rồi.”
“Qua đó nằm tiếp không?” Lư Nham cười hỏi.
“Thôi, em nằm ở đây một lúc đi,” Vương Việt thoải mái cuộn tròn trong xích đu, “Em bị tổn thương tự tôn… Tối nay chúng ta không ra ngoài ăn được không, làm sủi cảo ở đây đi?”
Vương Việt hoàn toàn không hề có chuyển tiếp gì mà đã cua gấp sang đề tài khác, Lư Nham ngơ người ra rồi mới gật đầu: “Được, anh xem đồ trong bếp có đầy đủ không.”
Lư Nham đi lại trong bếp, đồ dùng nhà bếp đều đầy đủ, nhưng dầu muối tương giấm gì đó thì phải mua, bắt đũa cũng không có.
Điện thoại ném ở phòng khách đổ chuông, Lư Nham bước nhanh ra khỏi phòng bếp, sau khi nhận được tin nhắn Thẩm Nam gửi trên xe hắn đã trả lời lại bằng số máy dự phòng này, chỉ có mình Thẩm Nam gọi vào số này.
Lư Nham lấy điện thoại lên, chưa thấy số máy này bao giờ, nhưng hắn nhìn ra được, số máy này và số máy bàn của xưởng rượu Thẩm Nam là cùng một địa phương.
“Tiện không?” Điện thoại vừa nối, giọng Thẩm Nam đã vang lên.
“Ừ,” Lư Nham nghe thấy tiếng ồn ào đằng sau ở đầu kia, Thẩm Nam đang dùng điện thoại công cộng.
“Bác sĩ thì không thành vấn đề, vấn đề thiết bị cũng không lớn, nhưng tôi chỉ muốn hỏi, nếu lấy thứ kia ra xong cậu ta… gì gì đó, thì anh đã nghĩ xem phải làm sao chưa?” Thẩm Nam hỏi.
Lư Nham biết “gì đó” của Thẩm Nam là có ý gì, trước đó hắn cũng đã suy nghĩ vấn đề này rồi, lấy thứ kia ra, có khả năng sẽ biến thành người thường, cũng có khả năng sẽ không thay đổi, chỉ là lấy xuống thứ duy nhất có thể khống chế năng lực, mà tình huống tệ nhất chính là, vì không có thứ này, Vương Việt có thể sẽ xuất hiện bùng nổ không bị khống chế.
Thẩm Nam ám chỉ, chính là khả năng cuối cùng này.
“Không biết, không nghĩ tới.” Lư Nham trả lời rất dứt khoát.
“Tôi quyết định xong địa điểm giải phẫu thì sẽ nói với anh,” Thẩm Nam im lặng trong chốc lát, “Nếu như cậu ta mất khống chế, đến anh cũng không khuyên được… anh hiểu ý tôi không?”
“Hiểu.” Lư Nham nói.
Nếu cuối cùng đến hắn cũng không có cách nào làm cho Vương Việt bình tĩnh lại, Thẩm Nam có lẽ sẽ ra đại chiêu chôn hết mọi người.*Hôm nay là kỉ niệm tròn 9 năm Vu Triết cầm bút, chúc tác giả viết xong được đại cương đầu tiên trong vòng 9 năm sáng tác và hoàn thành được nhiều tác phẩm mới trong tương lai ╰(*´︶`*)╯♡
À t đang đọc một bộ tên là Hoạ Phố, kinh dị vô hạn lưu, nhân vật bị hút vào trong các bức tranh, đọc ổn phết, không bàn tay vàng, thụ giá trị vũ lực cao (đúng gu t huhu, bình thường toàn đọc thụ kiểu thông minh hoặc hệ chữa trị)
*ghế xích đu trứng:
Tác giả :
Vu Triết