Chết Cũng Không Thể Yêu
Chương 4
Đồng Húc Hòa lui theo đường góc tường, phòng bị trừng mắt nhìn thẳng khách không mời mà đến một thân tây phục này.
Dáng người cao gầy, mày rậm mắt tuấn, diện mạo đoan chính, nhưng đường cong nơi khéo miệng lại hiện ra tia lạnh lùng cùng kiên cường trong anh, còn có một chút ủ dột không thể nói rõ.
Cô nhớ rõ anh, anh, ngày đó anh đi cùng với trưởng thôn ở trong rừng cây, nhưng lại bắt lấy cô, đem cô trở thành quỷ xa lạ.
Chính là người này làm sao có thể đột nhiên chạy đến giáo đường đến? Hôm nay cũng không phải Chủ nhật, không có người đến giáo đường, như vậy, anh muốn làm gì?
Nên sẽ không là…… Hướng về phía cô đến đi?
"Cô…… Họ đồng, rất giống đứa trẻ đó, là?" Anh nhìn cô, trên mặt biểu tình cổ quái mà phức tạp.
Cô không hé răng, chân cũng đã chậm rãi hướng một bên, chuẩn bị chạy trốn.
"Họ đồng, tên gọi Húc Hòa, tên này, là cha cô giúp cô đặt, đúng không?" Anh lại nói tiếp.
Cô đang đi bộ xoay mình dừng lại, nhìn chằm chằm anh trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Anh…… Làm sao có thể biết?
"Nghe nói, mười năm nay cô vẫn ở tại giáo đường này, từ nữ tu sĩ chiếu cố cô, nhưng là ba năm trước đây nữ tu sĩ đã qua đời, bởi vậy cũng chỉ còn lại cô một người……" Anh hai tay đút ở trong túi quần, nhìn toàn bộ xung quanh giáo đường cũ.
Thành tường dài vẫn thế không hề thiếu nhưng đã bị nứt, nóc nhà cùng bốn phía trên tường có một mảnh phiến vách, thủy tinh phía trên cửa sổ có chút đã tổn hại, liền ngay cả phía trước tại giá chữ thập trên ảnh Jesus Christ cũng đều bịt kín một tầng tro bụi……
Xem ra, giáo đường này nên sửa chữa rồi.
"Anh là ai? Tới nơi này có chuyện gì?" Cô cảnh giới hỏi.
Thanh âm của cô khàn khàn mềm mại ngoài tưởng tượng của người nghe, từ ngữ rõ ràng, anh mi vi chọn, tầm mắt kéo dài, định ở bên mặt cô dùng mái tóc dài hỗn độn để che đi.
"Có từng đi học sao? Đọc quá sách sao? Biết chữ sao?" Anh hỏi.
"Anh là ai?" Vấn đề vô lễ này cô không nghĩ trả lời, chỉ muốn biết anh là người nào.
"Mười bảy tuổi, nếu là cái thất học, liền có vẻ hao tổn tâm trí……" Hắn lầm bầm lầu bầu.
"Anh rốt cuộc là ai?" Cô bất an cùng tức giận đề cao âm lượng.
"Tôi là Đường Tắc An, một người có ý muốn giúp cô." Hắn nói.
"Đường Tắc An? Tôi không biết anh, anh vì sao phải giúp tôi?" Mười năm nay, mọi người trong thôn không có người nào có ý giúp nàng, người toát ra vẻ đẹp hoàn mỹ này từ bên ngoài đến vì sao lại muốn giúp cô đi bệnh viện? (ý là muốn giúp chữa vết sẹo trên mắt í)
"Coi như đó là làm việc thiện đi! Tôi có rất nhiều tiền." Anh tự giễu gợi lên khóe miệng.
Loại đáp án này rất càn rỡ lại đả thương người, cô cắn răng, cả giận nói:"Tôi không cần anh giúp đỡ, tôi hiện tại rất tốt rồi……"
"Giống như ăn mày, tự ti trốn ở chỗ này, nhìn không thấy ánh sáng, mập mờ, bị người trong thôn bài xích phỉ nhổ, không thể đến trường, cả ngày giống như một du hồn, cái này gọi là rất tốt?" Anh không chút khách khí cắt đứt lời của cô.
Cô kinh trừng mắt hai mắt, xoay mình nghẹn lời.
Anh…… Điều tra cô?
Một chút sợ hãi phút chốc tỏa khắp lưng.
"Cuộc sống của cô đã qua không nổi nữa, nữ tu sĩ sau khi qua đời lưu lại tiền hẳn là đã muốn dùng hết, sự giúo đỡ của người trong thôn cũng có hạn, nói vậy cô cũng không muốn nhận, quan trọng hơn là, giáo đường này cũng sắp phá hủy, cô không thể lại ở nơi này." Anh nói thẳng.
"Giáo đường muốn phá bỏ? Vì sao?" Cô kinh hãi không thôi, giáo đường muốn phá bỏ cô làm sao có thể không biết? (nguyên văn convert thì là "giáo đường muốn sách" tuy nhiên Mit thấy không hợp lí nên dịch lại)
"Đây là đất tư nhân, năm đó cấp cho giáo hội mượn sử dụng, nay toàn bộ kiến trúc đã cũ, giáo hội cùng đất được người trong hiệp thương quyết định sửa đổi, tuần sau là khởi công dỡ bỏ."
"Không…… Không thể…… Nữ tu sĩ nói…… Tôi vẫn có thể ở lại nơi này……" Cô kinh ngạc nói. Mười năm nay đều ở trong này, nếu phá hủy đi, cô có năng lực đi nơi nào?
"Nhưng giáo đường này không phải của nữ tu sĩ, thời điểm nữ tu sĩ ở đây, còn có thể thu nhận cho cô ở, nhưng là nữ tu sĩ đã chết, nên vốn không có người bảo hộ cô."
Cô thất thần kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy vô cùng hoang mang.
Thượng đế không buông tha cho cô sao? Vì sao ngay cả một nơi sống yên ổn cũng không cho cô? Vì sao…… Không nên đem cô bức đến đường cùng? Nó theo trên người cô cướp đi còn chưa đủ nhiều sao? (ý nói là cướp đi gia đình cùng khuôn mặt trước đây của cô)
"Đừng lo lắng, nếu nơi này không thể ở lại, cô liền theo tôi đi đi." Thấy vẻ mặt cô tuyệt vọng, anh lại nói tiếp.
"Cùng…… Anh đi?" Cô hoang mang nhìn hắn.
"Đúng, theo tôi xuống núi đi, tôi sẽ chiếu cố cô." Anh trầm giọng nói.
Anh…… Chiếu cố cô?
Rất kỳ quặc! Rất không hợp lý! Một người chưa bao giờ gặp mặt, lại còn nói muốn chiếu cố cô? (chiếu cố là chăm sóc, chăm lo….)
"Anh có mục đích gì?" Cô một chút cũng không tin tưởng người này. (Mit: tỉnh táo, hok tin là đúng, anh í là có ý đồ cả)
"Mục đích? Như thế nào, cô nghĩ rằng tôi và cô tâm có mưu đồ (ở đây hiểu là suy nghĩ không trong sáng), tưởng đối với cô làm cái gì sao?" Anh tự nhiên cười khổ.
Cô trầm mặc không nói, nhưng xác thực cho rằng như vậy.
"Tôi cho dù tâm có mưu đồ, cũng nên đi tìm cô gái xinh đẹp, không tất yếu tìm tới cô, không phải sao? Nói sau, người kinh doanh cũng sẽ không muốn một nữ nha đầu giống quỷ." Anh châm chọc.
"Anh……" Người này…… Rất quá đáng!
"Cho nên cô yên tâm đi, tôi giúp cô, thuần túy là vì cha cô…… Đồng Định Hưng tôi có gặp mặt một lần……" Anh dùng ngữ khí rất nhỏ nhắc tới tên cha cô tồi dừng lại một chút.
"Anh…… Gặp qua ba tôi?" Cô ngây dại.
"Đúng vậy."
"Cái gì…… Là khi nào?" Cô có chút kích động, hốc mắt không tự giác đỏ, bởi vì mười năm đến nay lần đầu tiên nghe được có người nhắc tới cha cô.
"Mười năm trước." Anh ngữ khí cứng rắn hơi lành lạnh.
"A? Mười năm trước a……" Yết hầu của cô đột nhiên nóng. Nguyên lai cái người tên gọi Đường Tắc An này…… Mười năm trước gặp qua ba ba, khi đó ba ba nhìn trông thế nào, cô còn không nhớ rõ…
Dáng người cao gầy, mày rậm mắt tuấn, diện mạo đoan chính, nhưng đường cong nơi khéo miệng lại hiện ra tia lạnh lùng cùng kiên cường trong anh, còn có một chút ủ dột không thể nói rõ.
Cô nhớ rõ anh, anh, ngày đó anh đi cùng với trưởng thôn ở trong rừng cây, nhưng lại bắt lấy cô, đem cô trở thành quỷ xa lạ.
Chính là người này làm sao có thể đột nhiên chạy đến giáo đường đến? Hôm nay cũng không phải Chủ nhật, không có người đến giáo đường, như vậy, anh muốn làm gì?
Nên sẽ không là…… Hướng về phía cô đến đi?
"Cô…… Họ đồng, rất giống đứa trẻ đó, là?" Anh nhìn cô, trên mặt biểu tình cổ quái mà phức tạp.
Cô không hé răng, chân cũng đã chậm rãi hướng một bên, chuẩn bị chạy trốn.
"Họ đồng, tên gọi Húc Hòa, tên này, là cha cô giúp cô đặt, đúng không?" Anh lại nói tiếp.
Cô đang đi bộ xoay mình dừng lại, nhìn chằm chằm anh trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Anh…… Làm sao có thể biết?
"Nghe nói, mười năm nay cô vẫn ở tại giáo đường này, từ nữ tu sĩ chiếu cố cô, nhưng là ba năm trước đây nữ tu sĩ đã qua đời, bởi vậy cũng chỉ còn lại cô một người……" Anh hai tay đút ở trong túi quần, nhìn toàn bộ xung quanh giáo đường cũ.
Thành tường dài vẫn thế không hề thiếu nhưng đã bị nứt, nóc nhà cùng bốn phía trên tường có một mảnh phiến vách, thủy tinh phía trên cửa sổ có chút đã tổn hại, liền ngay cả phía trước tại giá chữ thập trên ảnh Jesus Christ cũng đều bịt kín một tầng tro bụi……
Xem ra, giáo đường này nên sửa chữa rồi.
"Anh là ai? Tới nơi này có chuyện gì?" Cô cảnh giới hỏi.
Thanh âm của cô khàn khàn mềm mại ngoài tưởng tượng của người nghe, từ ngữ rõ ràng, anh mi vi chọn, tầm mắt kéo dài, định ở bên mặt cô dùng mái tóc dài hỗn độn để che đi.
"Có từng đi học sao? Đọc quá sách sao? Biết chữ sao?" Anh hỏi.
"Anh là ai?" Vấn đề vô lễ này cô không nghĩ trả lời, chỉ muốn biết anh là người nào.
"Mười bảy tuổi, nếu là cái thất học, liền có vẻ hao tổn tâm trí……" Hắn lầm bầm lầu bầu.
"Anh rốt cuộc là ai?" Cô bất an cùng tức giận đề cao âm lượng.
"Tôi là Đường Tắc An, một người có ý muốn giúp cô." Hắn nói.
"Đường Tắc An? Tôi không biết anh, anh vì sao phải giúp tôi?" Mười năm nay, mọi người trong thôn không có người nào có ý giúp nàng, người toát ra vẻ đẹp hoàn mỹ này từ bên ngoài đến vì sao lại muốn giúp cô đi bệnh viện? (ý là muốn giúp chữa vết sẹo trên mắt í)
"Coi như đó là làm việc thiện đi! Tôi có rất nhiều tiền." Anh tự giễu gợi lên khóe miệng.
Loại đáp án này rất càn rỡ lại đả thương người, cô cắn răng, cả giận nói:"Tôi không cần anh giúp đỡ, tôi hiện tại rất tốt rồi……"
"Giống như ăn mày, tự ti trốn ở chỗ này, nhìn không thấy ánh sáng, mập mờ, bị người trong thôn bài xích phỉ nhổ, không thể đến trường, cả ngày giống như một du hồn, cái này gọi là rất tốt?" Anh không chút khách khí cắt đứt lời của cô.
Cô kinh trừng mắt hai mắt, xoay mình nghẹn lời.
Anh…… Điều tra cô?
Một chút sợ hãi phút chốc tỏa khắp lưng.
"Cuộc sống của cô đã qua không nổi nữa, nữ tu sĩ sau khi qua đời lưu lại tiền hẳn là đã muốn dùng hết, sự giúo đỡ của người trong thôn cũng có hạn, nói vậy cô cũng không muốn nhận, quan trọng hơn là, giáo đường này cũng sắp phá hủy, cô không thể lại ở nơi này." Anh nói thẳng.
"Giáo đường muốn phá bỏ? Vì sao?" Cô kinh hãi không thôi, giáo đường muốn phá bỏ cô làm sao có thể không biết? (nguyên văn convert thì là "giáo đường muốn sách" tuy nhiên Mit thấy không hợp lí nên dịch lại)
"Đây là đất tư nhân, năm đó cấp cho giáo hội mượn sử dụng, nay toàn bộ kiến trúc đã cũ, giáo hội cùng đất được người trong hiệp thương quyết định sửa đổi, tuần sau là khởi công dỡ bỏ."
"Không…… Không thể…… Nữ tu sĩ nói…… Tôi vẫn có thể ở lại nơi này……" Cô kinh ngạc nói. Mười năm nay đều ở trong này, nếu phá hủy đi, cô có năng lực đi nơi nào?
"Nhưng giáo đường này không phải của nữ tu sĩ, thời điểm nữ tu sĩ ở đây, còn có thể thu nhận cho cô ở, nhưng là nữ tu sĩ đã chết, nên vốn không có người bảo hộ cô."
Cô thất thần kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy vô cùng hoang mang.
Thượng đế không buông tha cho cô sao? Vì sao ngay cả một nơi sống yên ổn cũng không cho cô? Vì sao…… Không nên đem cô bức đến đường cùng? Nó theo trên người cô cướp đi còn chưa đủ nhiều sao? (ý nói là cướp đi gia đình cùng khuôn mặt trước đây của cô)
"Đừng lo lắng, nếu nơi này không thể ở lại, cô liền theo tôi đi đi." Thấy vẻ mặt cô tuyệt vọng, anh lại nói tiếp.
"Cùng…… Anh đi?" Cô hoang mang nhìn hắn.
"Đúng, theo tôi xuống núi đi, tôi sẽ chiếu cố cô." Anh trầm giọng nói.
Anh…… Chiếu cố cô?
Rất kỳ quặc! Rất không hợp lý! Một người chưa bao giờ gặp mặt, lại còn nói muốn chiếu cố cô? (chiếu cố là chăm sóc, chăm lo….)
"Anh có mục đích gì?" Cô một chút cũng không tin tưởng người này. (Mit: tỉnh táo, hok tin là đúng, anh í là có ý đồ cả)
"Mục đích? Như thế nào, cô nghĩ rằng tôi và cô tâm có mưu đồ (ở đây hiểu là suy nghĩ không trong sáng), tưởng đối với cô làm cái gì sao?" Anh tự nhiên cười khổ.
Cô trầm mặc không nói, nhưng xác thực cho rằng như vậy.
"Tôi cho dù tâm có mưu đồ, cũng nên đi tìm cô gái xinh đẹp, không tất yếu tìm tới cô, không phải sao? Nói sau, người kinh doanh cũng sẽ không muốn một nữ nha đầu giống quỷ." Anh châm chọc.
"Anh……" Người này…… Rất quá đáng!
"Cho nên cô yên tâm đi, tôi giúp cô, thuần túy là vì cha cô…… Đồng Định Hưng tôi có gặp mặt một lần……" Anh dùng ngữ khí rất nhỏ nhắc tới tên cha cô tồi dừng lại một chút.
"Anh…… Gặp qua ba tôi?" Cô ngây dại.
"Đúng vậy."
"Cái gì…… Là khi nào?" Cô có chút kích động, hốc mắt không tự giác đỏ, bởi vì mười năm đến nay lần đầu tiên nghe được có người nhắc tới cha cô.
"Mười năm trước." Anh ngữ khí cứng rắn hơi lành lạnh.
"A? Mười năm trước a……" Yết hầu của cô đột nhiên nóng. Nguyên lai cái người tên gọi Đường Tắc An này…… Mười năm trước gặp qua ba ba, khi đó ba ba nhìn trông thế nào, cô còn không nhớ rõ…
Tác giả :
Bồng Vũ