Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo
Chương 74
Ngưu Kiến Minh quả nhiên đã đoán đúng, Hà Gia Duyệt sau khi hiệu lực của thuốc mê qua đi, ngày hôm sau tỉnh lại, cả người hoàn toàn yên lặng, mất đi toàn bộ thần thái lúc trước, giống như một con rối gỗ trống rỗng.
Ngay cả khi thân thể đau đớn, cậu vẫn cắn chặt khớp hàm không rên một tiếng, cái gì cũng không nhìn, cái gì cũng không nói, hoàn toàn đem chính mình ngăn cách với mọi người ở ngoài, tự tạo một bức tường lạnh như băng.
Bác sĩ tâm lý được mời tới, nhìn tình hình này, căn bản không thể làm gì được, đành chỉ đạo bọn họ,“Hiện tại chỉ có cách dựa vào sự quan tâm thương yêu của thân nhân, hảo hảo nói chuyện với cậu bé. Chỉ cần cậu ta chịu mở miệng, cho dù là thống thống khoái khoái khóc một hồi cũng được, bằng không, bóng ma thống khổ to lớn tồn tại ở trong lòng, cậu ấy rất có khả năng sẽ tự sát, hoặc là mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng, sau này sẽ mang đến một loạt di chứng!”
Hà mụ mụ ngã vào trong lòng Hà ba ba khóc không thành tiếng,“Đứa nhỏ là ở đang cần một cái công đạo a! Chúng ta thiếu nó một cái công đạo! Chẳng lẽ thật sự không có cách nào đối phó với tên súc sinh kia sao?”.
“Tuyệt không!” Kì An Tu cùng Hà ba ba trăm miệng một lời kiên quyết phủ nhận.
Hà ba ba nâng lên ánh mắt, tuy rằng bi thương, lại cực kì kiên định,“Ngày tháng sau này, Tiểu Duyệt xin nhờ các vị chiếu cố!”.
Diêu Nhật Hiên hốt hoảng,“Hà tiên sinh, anh đừng làm việc gì ngu ngốc!”
Kì An Tu nhìn ánh mắt trầm tĩnh của Hà ba ba, kéo lại người yêu,“Yên tâm! Hà tiên sinh sẽ không làm chuyện điên rồ đâu.”
Hai người cha không tiếng động trao đổi ánh mắt, Hà ba ba đỡ lấy vợ, ở bên tai vợ cúi đầu nói,“Anh cần em giúp, chúng ta hiện tại trở về đi! Tiểu Duyệt cần công đạo, chúng ta ở trong này, nói nhiều đều là dư thừa! Nhất định phải làm gì đó cho con.”
Hà mụ mụ nhìn người chồng luôn kề vai sát cánh mấy chục năm qua, đột nhiên hiểu được, không khóc nữa, ngẩng đầu đứng thẳng,“Đúng! Chúng ta phải làm gì đó cho Tiểu Duyệt, chúng ta trở về!”
Hà mụ mụ nắm chặt tay Diêu Nhật Hiên,“Tiểu Duyệt nhà tôi xin nhờ các vị!”
“Hai người……” Diêu Nhật Hiên định hỏi thêm, Kì An Tu đã giữ lấy vai cậu trịnh trọng đáp,“Chúng tôi sẽ chăm sóc Tiểu Duyệt như con ruột của mình!”
Hà ba ba gật gật đầu, ôm Hà mụ mụ ngẩng cao đầu đi ra ngoài.
Kì An Tu khi họ đi ngang qua bên người, buông một câu,“Có chuyện gì thì điện thoại cho tôi, sẽ càng ổn thỏa hơn.”.
Hà ba ba nắm lấy tay Kì An Tu, cảm kích gật gật đầu.
Nhìn bọn họ dần đi xa, Diêu Nhật Hiên mới hỏi,“Bọn họ…… mọi người…… rốt cuộc muốn làm gì vậy? Chuyện phạm pháp không thể làm đâu!”
Kì An Tu vỗ vỗ vai cậu,“Yên tâm! Chúng ta đều có tính toán, biết đúng mực. Bất quá nên trả lại cho Gia Duyệt công đạo, nhất định phải làm vậy! Nếu không đứa nhỏ này sẽ không bao giờ khá lên được.”
Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, Kì Nhạc Chi vẫn như cũ canh giữ trước giường bệnh của Hà Gia Duyện, nhẹ nhàng thì thầm không biết đang nói gì với cậu bé.
Nước mắt của Diêu Nhật Hiên lại trào ra, nghẹn ngào khôn kể,“Nếu Gia Duyệt không tốt, Nhạc Nhạc đời này cũng sẽ không tha thứ cho chính mình! Nó cả ngày chưa ăn gì cả!”
Kì An Tu đem cậu ôm vào trong ngực, vuốt lưng cậu trấn an,“Nhạc Nhạc đúng là một ngày chưa ăn gì cả, ngẫm lại Gia Duyệt đã trải qua cái gì? Cứ cho nó làm chút chuyện tạ tội với Gia Duyệt đi, hy vọng trong lòng Nhạc Nhạc sẽ dễ chịu một chút!”.
Hắn nâng mặt Diêu Nhật Hiên lên,“Nhạc Nhạc một ngày chưa ăn gì cả em đã đau lòng, nhưng em một ngày không ăn gì thì anh cũng đau lòng! Chúng ta về nhà trước, tắm rửa một cái ăn gì đó rồi nghỉ ngơi một chút. Gia Duyệt ở trong này không phải chuyện ngày một ngày hai, chúng ta nếu cũng suy sụp, ai tới chăm sóc con?”
Diêu Nhật Hiên dùng sức gật gật đầu, lau nước mắt,“Chúng ta chào Ngưu bác sĩ một tiếng rồi về nhà trước đi!”
Bên này, phu phu hai người về nhà trước, nhưng không dám kể lại quá nghiêm trọng với người trong nhà.
Kì gia gia tuổi lớn, tim không tốt, sợ ông chịu không nổi loại kích thích này, chỉ nói Hà Gia Duyệt bị Lâm gia hai huynh đệ đả thương, phải vào bệnh viện, Hà gia cha mẹ bận lo xử lý chuyện pháp luật, cần bọn họ tạm thời đến bệnh viện chăm sóc Hà Gia Duyệt hộ.
Kì gia gia vô cùng phẫn nộ,“Đi tìm số điện thoại của Lâm gia, ba gọi cho bọn chúng! Thật quá đáng, sao có thể tùy tùy tiện tiện liền động thủ đánh người chứ? Bắt hai anh em chúng nó đến tạ tội!”
Kì An Tu vội xoa dịu cha mình,“Nhạc Nhạc đã đánh hai đứa nó rồi, xem như đã trút giận, không cần ba phải ra mặt đâu, việc này cứ để cho chúng con xử lý là tốt rồi.”.
Kì Dân Hạo mới chịu từ bỏ.
Bất quá xoay người, hai phu phu lại đem Kì Hạnh Chi kêu vào phòng, vẻ mặt nghiêm túc nói sự thật cho Kì Hạnh Chi biết.
Kì Hạnh Chi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, Kì An Tu thận trọng báo cho con,“Vận Phúc con nhất định phải nhớ kỹ, vô luận là lúc nào, cũng không được dây dưa với những kẻ như vậy! Nếu con xảy ra chuyện thì ba ba và cha không thể sống nổi đâu biết chưa?”
Kì Hạnh Chi thành thành thật thật gật đầu, lại liên tục lắc đầu,“Con tuyệt đối không dám!”
Diêu Nhật Hiên lớn tiếng cảnh cáo,“Còn có, nếu con muốn mua thứ gì thì về nhà tìm cha cùng ba ba, nhất quyết không thể đòi hỏi người ngoài! Nếu tham lam những thứ vốn không thuộc về mình thì sớm hay muộn cũng sẽ thiệt thân như vậy!”
Kì Hạnh Chi nuốt nuốt nước miếng,“Vậy tìm ông với cô được không ạ?”
“Đương nhiên có thể! Nhưng những người khác tuyệt đối không được, biết không?” Kì An Tu ngẫm lại vẫn là lo lắng,“Quên đi, con vẫn là dọn về nhà ở đi! Để con ở bên ngoài, cha thủy chung không an tâm.”
“Nhưng mà cha ơi, trường học có quy định nga, chỉ có năm thứ ba mới có thể ở bên ngoài.”
Diêu Nhật Hiên liền nói ngay,“Vậy sau này hết giờ học nhất định phải quay về phòng, không được ở lại bên ngoài! Buổi tối kiên quyết không được theo người ta ra ngoài chơi! Sau này mỗi ngày ba sẽ gọi điện thoại kiểm tra!”
Kì Hạnh Chi gật đầu như gà con mổ thóc, chuyện này cậu có thể làm được. Lấy vẻ bề ngoài cao ngạo của cậu, vốn đã không có bạn, trừ bỏ đi học, chính là quay về phòng ngủ hoặc lên mạng xem tạp chí bát quái, căn bản rất ít giao tiếp.
Kì Hạnh Chi quả thực rất ngoan ngoãn, thậm chí ngay cả nói chuyện với con trai đều phải hết sức bảo trì khoảng cách. Như vậy quả thật an toàn, nhưng lại ── tìm không được bạn trai! Quả thực là một nỗi lo khác.
Ai! Nuôi một Tiểu Phượng hoàng quả thật có nhiều thứ phải quan tâm nha!
Kì An Tu hai phu phu chỉ chợp mắt một chút, lại đi nấu canh, làm vài món ăn Kì Nhạc Chi thích, chuẩn bị ít quần áo cho Kì Nhạc Chi rồi mang đến bệnh viện.
Kì Nhạc Chi mệt mỏi không chịu được, đã muốn ghé vào bên giường Hà Gia Duyệt mà ngủ, nhưng ngay cả trong lúc ngủ mơ, cậu cũng gắt gao nắm tay Hà Gia Duyệt, dường như sợ buông lỏng tay thì Hà Gia Duyệt sẽ biến mất.
Thấy bọn họ tiến vào, mí mắt Hà Gia Duyệt khẽ nâng một chút, cũng nhìn về phía bọn họ, nhưng mà là nhìn về phía sau lưng bọn họ, hơi hơi lộ ra một tia nghi hoặc.
Diêu Nhật Hiên hiểu ý của cậu,“Gia Duyệt đừng sợ, cha mẹ cháu có chuyện quan trọng phải làm, cho nên tạm thời không thể tới chăm sóc cháu.”
Kì An Tu lại trực tiếp lay tỉnh con, nói cho bọn họ sự thật,“Cha mẹ Gia Duyệt cảm thấy bất bình vì Gia Duyệt, bọn họ đang tìm cách lấy lại công đạo cho cháu, cho nên không có thời gian đến đây, mới nhờ chúng tôi chiếu cố cháu.”
Ánh mắt Hà Gia Duyệt lóe lên một chút, lại nhanh chóng che dấu.
Hết thảy đều bị Kì An Tu thu vào đáy mắt, khuyên giải an ủi cậu bé,“Gia Duyệt yên tâm, tôi sẽ giúp cháu để ý đến cha mẹ cháu, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Cháu chỉ cần an tâm dưỡng bệnh là được!”
Hà Gia Duyệt rốt cuộc vẫn là nhịn không được, khẽ liếc Kì An Tu một cái. Kì An Tu trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đứa nhỏ này chung quy vẫn không có hoàn toàn lạnh lùng, vẫn là quan tâm đến cha mẹ nó.
Hắn âm thầm quyết định, mới nhẹ nhàng hỏi con,“Nhạc Nhạc, con mau ăn gì đó đi, sau đó đi tắm rửa một cái, xem cả người con bẩn như thế này, thối hoắc, đừng có đem vi khuẩn truyền cho Gia Duyệt. Đúng rồi, con vẫn là muốn ở trong này chăm sóc Gia Duyệt sao? Có cần cha đến trường xin cho nghỉ một tuần không? Nhưng bài học thì phải làm sao đây?”
Kì Nhạc Chi dùng giọng nói khàn khàn nói chuyện,“Cha, cha có thể nói với thầy giáo, dạy qua vô tuyến được không? Vậy còn phiền cha mang máy tính của con đến đây!”
“Cùng cha còn khách khí cái gì?” Kì An Tu cười cười xoa đầu con,“Lát nữa bảo chú Ngưu chuẩn bị cho con một cái giường ở đây luôn, có con ở trong này chăm Gia Duyệt, nó cũng sẽ an tâm hơn. Ba ba và cha sẽ ở cách vách, có việc thì gọi chúng ta nga!”.
Kì Nhạc Chi đáp,“Hai người cứ về đi! Có con chăm sóc cho Tiểu Duyệt là được rồi.”
“Không được!” Diêu Nhật Hiên lập tức cự tuyệt,“Chúng ta đã hứa với Hà tiên sinh và Hà thái thái sẽ chăm sóc Gia Duyệt như con ruột của mình, nào có đứa nhỏ nằm viện, cha mẹ ở nhà nghỉ ngơi? Con dù sao cũng là một đứa trẻ, đem nó giao cho con, chúng ta cũng không yên tâm! Cha cùng ba ba đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc rồi, không lẽ con tính không đi toilet, không ăn không ngủ chăm sóc Gia Duyệt?”.
Kì Nhạc Chi cuối cùng cũng lộ ra nụ cười ngượng ngùng, thật sâu nhìn Hà Gia Duyệt,“Tiểu Duyệt, mình đi trước ăn cơm, tắm rửa một cái a!”
Cũng không để ý tới Hà Gia Duyệt không đáp lại, đem tay cậu cẩn thận bỏ vào trong chăn rồi mới xoay người nhanh chóng vùi đầu ăn cơm.
Kì An Tu cố ý chế nhạo,“Đây là chó dữ chụp mồi sao? Con ăn chậm một chút không được à?”
Hắn cùng Diêu Nhật Hiên mở túi hành lý ra bố trí, người đặt bồn hoa, sắp lại đồ đạc, còn phủ vài tấm đệm lên sô pha, đến khi Kì Nhạc Chi dọn dẹp sạch sẽ đồ ăn ngẩng đầu lên, toàn bộ phòng bệnh đã hoàn toàn thay đổi.
Kì Nhạc Chi ngốc lăng nói một câu,“Thật có cảm giác như đang ở nhà nga!”
Hai người cha nhìn nhau cười, rất là đắc ý.
Diêu Nhật Hiên cười hỏi,“Gia Duyệt a, mấy thứ này cháu hẳn là nhận ra đi? Tất cả đều là lấy ở nhà cháu đấy!”
Hà Gia Duyệt nhắm mắt lại không chịu đáp, bọn họ cũng không trách cậu.
Kì An Tu cuối cùng mới lấy ra một thứ dưới đáy thùng,“Nhạc Nhạc con xem đây là cái gì?”.
“Bản bút ký của con!” Kì Nhạc Chi kinh hỉ nhận lấy,“Nguyên lai cha có mang đến? Sao không nói sớm?”
Kì An Tu cười nói,“Đây là ba ba con nghĩ ra, sợ con buồn, không thích xem ti vi nên mới mang nó đến. Nếu cha nói sớm thì sau con vui như vậy được chứ?”
Một luồng khí ấm áp, vui vẻ ở phòng bệnh lặng yên lưu chuyển.
Hà Gia Duyệt khẽ vùi sâu vào trong chăn, quả thật cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều.
Nhưng trong lòng cậu càng thêm quan tâm một vấn đề, cậu thật sự có thể có được công đạo sao?
—————————
Ô hô hô, ai đoán được Hà pa pa sẽ trả thù kiểu giề hem, có người đoán trúng thì mai sẽ post típ (≧▽≦)/
Ngay cả khi thân thể đau đớn, cậu vẫn cắn chặt khớp hàm không rên một tiếng, cái gì cũng không nhìn, cái gì cũng không nói, hoàn toàn đem chính mình ngăn cách với mọi người ở ngoài, tự tạo một bức tường lạnh như băng.
Bác sĩ tâm lý được mời tới, nhìn tình hình này, căn bản không thể làm gì được, đành chỉ đạo bọn họ,“Hiện tại chỉ có cách dựa vào sự quan tâm thương yêu của thân nhân, hảo hảo nói chuyện với cậu bé. Chỉ cần cậu ta chịu mở miệng, cho dù là thống thống khoái khoái khóc một hồi cũng được, bằng không, bóng ma thống khổ to lớn tồn tại ở trong lòng, cậu ấy rất có khả năng sẽ tự sát, hoặc là mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng, sau này sẽ mang đến một loạt di chứng!”
Hà mụ mụ ngã vào trong lòng Hà ba ba khóc không thành tiếng,“Đứa nhỏ là ở đang cần một cái công đạo a! Chúng ta thiếu nó một cái công đạo! Chẳng lẽ thật sự không có cách nào đối phó với tên súc sinh kia sao?”.
“Tuyệt không!” Kì An Tu cùng Hà ba ba trăm miệng một lời kiên quyết phủ nhận.
Hà ba ba nâng lên ánh mắt, tuy rằng bi thương, lại cực kì kiên định,“Ngày tháng sau này, Tiểu Duyệt xin nhờ các vị chiếu cố!”.
Diêu Nhật Hiên hốt hoảng,“Hà tiên sinh, anh đừng làm việc gì ngu ngốc!”
Kì An Tu nhìn ánh mắt trầm tĩnh của Hà ba ba, kéo lại người yêu,“Yên tâm! Hà tiên sinh sẽ không làm chuyện điên rồ đâu.”
Hai người cha không tiếng động trao đổi ánh mắt, Hà ba ba đỡ lấy vợ, ở bên tai vợ cúi đầu nói,“Anh cần em giúp, chúng ta hiện tại trở về đi! Tiểu Duyệt cần công đạo, chúng ta ở trong này, nói nhiều đều là dư thừa! Nhất định phải làm gì đó cho con.”
Hà mụ mụ nhìn người chồng luôn kề vai sát cánh mấy chục năm qua, đột nhiên hiểu được, không khóc nữa, ngẩng đầu đứng thẳng,“Đúng! Chúng ta phải làm gì đó cho Tiểu Duyệt, chúng ta trở về!”
Hà mụ mụ nắm chặt tay Diêu Nhật Hiên,“Tiểu Duyệt nhà tôi xin nhờ các vị!”
“Hai người……” Diêu Nhật Hiên định hỏi thêm, Kì An Tu đã giữ lấy vai cậu trịnh trọng đáp,“Chúng tôi sẽ chăm sóc Tiểu Duyệt như con ruột của mình!”
Hà ba ba gật gật đầu, ôm Hà mụ mụ ngẩng cao đầu đi ra ngoài.
Kì An Tu khi họ đi ngang qua bên người, buông một câu,“Có chuyện gì thì điện thoại cho tôi, sẽ càng ổn thỏa hơn.”.
Hà ba ba nắm lấy tay Kì An Tu, cảm kích gật gật đầu.
Nhìn bọn họ dần đi xa, Diêu Nhật Hiên mới hỏi,“Bọn họ…… mọi người…… rốt cuộc muốn làm gì vậy? Chuyện phạm pháp không thể làm đâu!”
Kì An Tu vỗ vỗ vai cậu,“Yên tâm! Chúng ta đều có tính toán, biết đúng mực. Bất quá nên trả lại cho Gia Duyệt công đạo, nhất định phải làm vậy! Nếu không đứa nhỏ này sẽ không bao giờ khá lên được.”
Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, Kì Nhạc Chi vẫn như cũ canh giữ trước giường bệnh của Hà Gia Duyện, nhẹ nhàng thì thầm không biết đang nói gì với cậu bé.
Nước mắt của Diêu Nhật Hiên lại trào ra, nghẹn ngào khôn kể,“Nếu Gia Duyệt không tốt, Nhạc Nhạc đời này cũng sẽ không tha thứ cho chính mình! Nó cả ngày chưa ăn gì cả!”
Kì An Tu đem cậu ôm vào trong ngực, vuốt lưng cậu trấn an,“Nhạc Nhạc đúng là một ngày chưa ăn gì cả, ngẫm lại Gia Duyệt đã trải qua cái gì? Cứ cho nó làm chút chuyện tạ tội với Gia Duyệt đi, hy vọng trong lòng Nhạc Nhạc sẽ dễ chịu một chút!”.
Hắn nâng mặt Diêu Nhật Hiên lên,“Nhạc Nhạc một ngày chưa ăn gì cả em đã đau lòng, nhưng em một ngày không ăn gì thì anh cũng đau lòng! Chúng ta về nhà trước, tắm rửa một cái ăn gì đó rồi nghỉ ngơi một chút. Gia Duyệt ở trong này không phải chuyện ngày một ngày hai, chúng ta nếu cũng suy sụp, ai tới chăm sóc con?”
Diêu Nhật Hiên dùng sức gật gật đầu, lau nước mắt,“Chúng ta chào Ngưu bác sĩ một tiếng rồi về nhà trước đi!”
Bên này, phu phu hai người về nhà trước, nhưng không dám kể lại quá nghiêm trọng với người trong nhà.
Kì gia gia tuổi lớn, tim không tốt, sợ ông chịu không nổi loại kích thích này, chỉ nói Hà Gia Duyệt bị Lâm gia hai huynh đệ đả thương, phải vào bệnh viện, Hà gia cha mẹ bận lo xử lý chuyện pháp luật, cần bọn họ tạm thời đến bệnh viện chăm sóc Hà Gia Duyệt hộ.
Kì gia gia vô cùng phẫn nộ,“Đi tìm số điện thoại của Lâm gia, ba gọi cho bọn chúng! Thật quá đáng, sao có thể tùy tùy tiện tiện liền động thủ đánh người chứ? Bắt hai anh em chúng nó đến tạ tội!”
Kì An Tu vội xoa dịu cha mình,“Nhạc Nhạc đã đánh hai đứa nó rồi, xem như đã trút giận, không cần ba phải ra mặt đâu, việc này cứ để cho chúng con xử lý là tốt rồi.”.
Kì Dân Hạo mới chịu từ bỏ.
Bất quá xoay người, hai phu phu lại đem Kì Hạnh Chi kêu vào phòng, vẻ mặt nghiêm túc nói sự thật cho Kì Hạnh Chi biết.
Kì Hạnh Chi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, Kì An Tu thận trọng báo cho con,“Vận Phúc con nhất định phải nhớ kỹ, vô luận là lúc nào, cũng không được dây dưa với những kẻ như vậy! Nếu con xảy ra chuyện thì ba ba và cha không thể sống nổi đâu biết chưa?”
Kì Hạnh Chi thành thành thật thật gật đầu, lại liên tục lắc đầu,“Con tuyệt đối không dám!”
Diêu Nhật Hiên lớn tiếng cảnh cáo,“Còn có, nếu con muốn mua thứ gì thì về nhà tìm cha cùng ba ba, nhất quyết không thể đòi hỏi người ngoài! Nếu tham lam những thứ vốn không thuộc về mình thì sớm hay muộn cũng sẽ thiệt thân như vậy!”
Kì Hạnh Chi nuốt nuốt nước miếng,“Vậy tìm ông với cô được không ạ?”
“Đương nhiên có thể! Nhưng những người khác tuyệt đối không được, biết không?” Kì An Tu ngẫm lại vẫn là lo lắng,“Quên đi, con vẫn là dọn về nhà ở đi! Để con ở bên ngoài, cha thủy chung không an tâm.”
“Nhưng mà cha ơi, trường học có quy định nga, chỉ có năm thứ ba mới có thể ở bên ngoài.”
Diêu Nhật Hiên liền nói ngay,“Vậy sau này hết giờ học nhất định phải quay về phòng, không được ở lại bên ngoài! Buổi tối kiên quyết không được theo người ta ra ngoài chơi! Sau này mỗi ngày ba sẽ gọi điện thoại kiểm tra!”
Kì Hạnh Chi gật đầu như gà con mổ thóc, chuyện này cậu có thể làm được. Lấy vẻ bề ngoài cao ngạo của cậu, vốn đã không có bạn, trừ bỏ đi học, chính là quay về phòng ngủ hoặc lên mạng xem tạp chí bát quái, căn bản rất ít giao tiếp.
Kì Hạnh Chi quả thực rất ngoan ngoãn, thậm chí ngay cả nói chuyện với con trai đều phải hết sức bảo trì khoảng cách. Như vậy quả thật an toàn, nhưng lại ── tìm không được bạn trai! Quả thực là một nỗi lo khác.
Ai! Nuôi một Tiểu Phượng hoàng quả thật có nhiều thứ phải quan tâm nha!
Kì An Tu hai phu phu chỉ chợp mắt một chút, lại đi nấu canh, làm vài món ăn Kì Nhạc Chi thích, chuẩn bị ít quần áo cho Kì Nhạc Chi rồi mang đến bệnh viện.
Kì Nhạc Chi mệt mỏi không chịu được, đã muốn ghé vào bên giường Hà Gia Duyệt mà ngủ, nhưng ngay cả trong lúc ngủ mơ, cậu cũng gắt gao nắm tay Hà Gia Duyệt, dường như sợ buông lỏng tay thì Hà Gia Duyệt sẽ biến mất.
Thấy bọn họ tiến vào, mí mắt Hà Gia Duyệt khẽ nâng một chút, cũng nhìn về phía bọn họ, nhưng mà là nhìn về phía sau lưng bọn họ, hơi hơi lộ ra một tia nghi hoặc.
Diêu Nhật Hiên hiểu ý của cậu,“Gia Duyệt đừng sợ, cha mẹ cháu có chuyện quan trọng phải làm, cho nên tạm thời không thể tới chăm sóc cháu.”
Kì An Tu lại trực tiếp lay tỉnh con, nói cho bọn họ sự thật,“Cha mẹ Gia Duyệt cảm thấy bất bình vì Gia Duyệt, bọn họ đang tìm cách lấy lại công đạo cho cháu, cho nên không có thời gian đến đây, mới nhờ chúng tôi chiếu cố cháu.”
Ánh mắt Hà Gia Duyệt lóe lên một chút, lại nhanh chóng che dấu.
Hết thảy đều bị Kì An Tu thu vào đáy mắt, khuyên giải an ủi cậu bé,“Gia Duyệt yên tâm, tôi sẽ giúp cháu để ý đến cha mẹ cháu, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Cháu chỉ cần an tâm dưỡng bệnh là được!”
Hà Gia Duyệt rốt cuộc vẫn là nhịn không được, khẽ liếc Kì An Tu một cái. Kì An Tu trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đứa nhỏ này chung quy vẫn không có hoàn toàn lạnh lùng, vẫn là quan tâm đến cha mẹ nó.
Hắn âm thầm quyết định, mới nhẹ nhàng hỏi con,“Nhạc Nhạc, con mau ăn gì đó đi, sau đó đi tắm rửa một cái, xem cả người con bẩn như thế này, thối hoắc, đừng có đem vi khuẩn truyền cho Gia Duyệt. Đúng rồi, con vẫn là muốn ở trong này chăm sóc Gia Duyệt sao? Có cần cha đến trường xin cho nghỉ một tuần không? Nhưng bài học thì phải làm sao đây?”
Kì Nhạc Chi dùng giọng nói khàn khàn nói chuyện,“Cha, cha có thể nói với thầy giáo, dạy qua vô tuyến được không? Vậy còn phiền cha mang máy tính của con đến đây!”
“Cùng cha còn khách khí cái gì?” Kì An Tu cười cười xoa đầu con,“Lát nữa bảo chú Ngưu chuẩn bị cho con một cái giường ở đây luôn, có con ở trong này chăm Gia Duyệt, nó cũng sẽ an tâm hơn. Ba ba và cha sẽ ở cách vách, có việc thì gọi chúng ta nga!”.
Kì Nhạc Chi đáp,“Hai người cứ về đi! Có con chăm sóc cho Tiểu Duyệt là được rồi.”
“Không được!” Diêu Nhật Hiên lập tức cự tuyệt,“Chúng ta đã hứa với Hà tiên sinh và Hà thái thái sẽ chăm sóc Gia Duyệt như con ruột của mình, nào có đứa nhỏ nằm viện, cha mẹ ở nhà nghỉ ngơi? Con dù sao cũng là một đứa trẻ, đem nó giao cho con, chúng ta cũng không yên tâm! Cha cùng ba ba đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc rồi, không lẽ con tính không đi toilet, không ăn không ngủ chăm sóc Gia Duyệt?”.
Kì Nhạc Chi cuối cùng cũng lộ ra nụ cười ngượng ngùng, thật sâu nhìn Hà Gia Duyệt,“Tiểu Duyệt, mình đi trước ăn cơm, tắm rửa một cái a!”
Cũng không để ý tới Hà Gia Duyệt không đáp lại, đem tay cậu cẩn thận bỏ vào trong chăn rồi mới xoay người nhanh chóng vùi đầu ăn cơm.
Kì An Tu cố ý chế nhạo,“Đây là chó dữ chụp mồi sao? Con ăn chậm một chút không được à?”
Hắn cùng Diêu Nhật Hiên mở túi hành lý ra bố trí, người đặt bồn hoa, sắp lại đồ đạc, còn phủ vài tấm đệm lên sô pha, đến khi Kì Nhạc Chi dọn dẹp sạch sẽ đồ ăn ngẩng đầu lên, toàn bộ phòng bệnh đã hoàn toàn thay đổi.
Kì Nhạc Chi ngốc lăng nói một câu,“Thật có cảm giác như đang ở nhà nga!”
Hai người cha nhìn nhau cười, rất là đắc ý.
Diêu Nhật Hiên cười hỏi,“Gia Duyệt a, mấy thứ này cháu hẳn là nhận ra đi? Tất cả đều là lấy ở nhà cháu đấy!”
Hà Gia Duyệt nhắm mắt lại không chịu đáp, bọn họ cũng không trách cậu.
Kì An Tu cuối cùng mới lấy ra một thứ dưới đáy thùng,“Nhạc Nhạc con xem đây là cái gì?”.
“Bản bút ký của con!” Kì Nhạc Chi kinh hỉ nhận lấy,“Nguyên lai cha có mang đến? Sao không nói sớm?”
Kì An Tu cười nói,“Đây là ba ba con nghĩ ra, sợ con buồn, không thích xem ti vi nên mới mang nó đến. Nếu cha nói sớm thì sau con vui như vậy được chứ?”
Một luồng khí ấm áp, vui vẻ ở phòng bệnh lặng yên lưu chuyển.
Hà Gia Duyệt khẽ vùi sâu vào trong chăn, quả thật cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều.
Nhưng trong lòng cậu càng thêm quan tâm một vấn đề, cậu thật sự có thể có được công đạo sao?
—————————
Ô hô hô, ai đoán được Hà pa pa sẽ trả thù kiểu giề hem, có người đoán trúng thì mai sẽ post típ (≧▽≦)/
Tác giả :
Đường Hoa Quế.