Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo
Chương 16
Diêu Nhật Hiên bồng con đi rất nhanh tìm được ông Đường, nhìn thấy hai cha con bọn họ, ông Đường rất nhiệt tình tiếp đón bọn họ đến một bên ăn hoa quả bánh ngọt, sau đó định tiếp tục đi đón khách khác.
“Ách, cái kia, không cần chuẩn bị cái gì sao ạ?” Diêu Nhật Hiên hơi lo lắng, cậu nghĩ nếu phải biểu diễn thì cũng nên biết trước để chuẩn bị.
Ông Đường xua tay cười nói, “Cứ tùy ý cậu thôi, khách đến đây đều là bạn của tôi, chủ yếu là làm việc thiện, sẽ không quá so đo đâu. Đến lúc đó chỉ cần làm vài tiết mục đơn giản có ý nghĩa là được. Không thì, lại bàn đánh bóng bàn biểu diễn vài ván cũng được! Cậu không cần khẩn trương, coi như là tham gia chơi trò chơi thôi!”
Quả thật đúng như lời ông ấy nói, chỗ này được bố trí tạo cảm giác thật thoải mái ấm áp.
Ngay trên bãi cỏ phía sau biệt thự được sắp sẵn một sân khấu nhỏ, phía sau là một vách tường lớn được trang trí bằng nhiều trái bóng bay màu hồng phấn tạo thành hình trái tim, trung tâm là một tiêu đề thật lớn : “Buổi từ thiện tri ân hội liên hiệp kì thứ 69 chủ đề: Quan ái trí chướng nhi đồng”(chịu hem bít edit cụm từ này, đại loại là quan tâm đến thiếu niên nhi đồng gì đó)
Xem ra kì quyên góp này là muốn giúp đến phương diện này đi.
Dưới đài mấy chục người phục vụ mặc đồ trắng đi qua đi lại, giữa hai hàng ghế dựa còn có một người rót trà cho khách nhân.
Khách nhân đã tới không ít, người già lẫn thanh niên đều có, cũng có người mang theo trẻ em, tốp năm tốp ba đứng nói chuyện. Có người đang ngồi trên ghế, có người lại đứng ở một bên nói chuyện phiếm. Bọn họ đều ăn mặc rất đơn giản, nhưng chính là làm cho người ta có thể có cảm giác mãnh liệt trên người bọn họ đều có một loại khí chất đặc biệt nào đó.
Chắc hẳn là người có tiền, hoặc là phải nói là tinh anh trong xã hội?
Diêu Nhật Hiên nhíu mày suy tư, không chú ý tới Tiểu An An đang đuổi theo một chú bướm nhỏ.
Con bướm nhỏ bay bay, Tiểu An An đuổi đuổi.
Lúc tưởng như sắp bắt được thì chú bướm lại bướng bỉnh bay đi, khiến cho bé con chạy theo đến một hoa viên khác.
“Ôi!”.
Từ sau khóm hồng Mân Côi vọt ra một đứa bé khác, hai nhóc con không để ý liền đâm vào nhau té xuống đất, may mắn là mặt cỏ mềm mại nên không bị thương.
Diêu Bình An lăn lông lốc trên cỏ, vừa ngẩng đầu thì thấy, một bé gái thật xinh nha!
Khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhỏ, hai mắt tròn tròn to to, tay chân ngắn ngắn thịt thịt, mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, hai má hồng hồng như quả táo trông thật đáng yêu, khiến cho người ta muốn cắn một cái.
Khí khái nam tử hán của bé con lập tức sôi trào, lập tức đem cô bé kia kéo lên, “Em ơi em ơi, đau không?”
Hai má hồng hồng như quả táo lại càng đỏ hơn, đứng lên liền gạt tay tiểu An An ra, hai nắm tay nho nhỏ giơ lên cao giương nanh múa vuốt kêu gào, “Tôi không phải em gì hết! Tôi là con trai! Con trai!”
Diêu Bình An nhất thời trợn tròn mắt, nhăn nhó mặt mày.
Được rồi, An An thừa nhận, vừa rồi chỉ chú ý tới khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc tì này với tay chân gì đó lộ ở bên ngoài xiêm y, không chú ý tới nhóc này mặc một chiếc áo thun đỏ thẫm, một cái quần đùi màu trắng, quả thật là con trai.
“Vậy bạn thật sự không phải con gái sao?” Đáng tiếc quá đi!
Diêu Bình An có chút không tin, không chút nghĩ ngợi chạy đến, kéo quần của quả táo ra, cúi đầu nhìn vào thì thấy một cái quần lót nhỏ xíu màu trắng, tiểu An An quyết đoán xuất thủ, đưa tay vào sờ được tiểu kê kê hàng thật giá thật, mới làm vẻ mặt thất vọng thu hồi móng heo nhỏ về, còn thở dài, “Nguyên lai bạn là con trai! Thực không có ý nghĩa!” O.o
Quả táo bị mấy động tác liên tiếp của tiểu An An khiến cho ngây ngốc, mất một lúc mới có phản ứng, quả thực muốn phát cuồng, dùng sức đẩy tiểu An An, “Mi là cái đồ đại sắc lang! Mi dám sờ tiểu kê kê của ta, ta cũng phải sờ của mi!”
Diêu Bình An vội vàng lui từng bước, lắc đầu cự tuyệt, “Bạn là con trai, mình hổng cho bạn sờ đâu!”
Quả táo đương nhiên không thuận theo, nhào tới cũng muốn tụt quần tiểu An An, nhưng Tiểu An An hôm nay mặc một cái quần đùi có màu lam có dây treo, thực phòng sắc lang.
Một nhóc muốn sờ trả, một nhóc quyết không cho sờ.
Diêu Bình An ra sức quyết chiến bảo vệ trinh tiết của tiểu kê kê, rất nhanh hai nhóc con liền vật lộn nhau thành một đoàn, ở trên mặt cỏ lăn qua lăn lại.
Lần này, liền kinh động người.
“Bé ngoan không được! Mau đứng lên, mau đứng lên!” Một người đàn ông luống tuổi rất khí chất, mang mắt kính gọng vàng lập tức chạy đến, tách hai bé con ra,“Thần thần, sao vậy? Sao lại đánh nhau với bạn?”.
“Nó sờ tiểu kê kê của cháu!” Quả táo vẻ mặt đỏ bừng lên án.
Tiểu An An cũng biện giải đạo lý của mình, “Cháu chỉ muốn coi bạn ấy có phải là con gái hay không à!”
Ông bác vừa nghe liền vui vẻ, “Nguyên lai cháu tưởng Thần Thần là con gái!”
“Cháu hổng phải con gái!” Quả táo càng thêm phẫn nộ lại một lần nữa mãnh liệt nói rõ.
“Được rồi được rồi!” Ông bác giảng hòa, “Thần Thần, bạn nhỏ này không phải cố ý, tha lỗi cho bạn nhé?”
“Cháu cũng muốn sờ lại!”
“Không được!” Diêu Bình An lắc đầu như trống bỏi, “Bạn hổng phải con gái, mình hông thể kết hôn với bạn nên hông để cho bạn sờ đâu!”
Ha ha ha ha! Bên cạnh truyền đến một trận cười, “Hai đứa cũng có thể kết hôn mà, chỉ cần đủ tuổi! Đến Hà Lan hay Pháp đều có thể! Có lẽ đến khi mấy đứa trưởng thành, nước mình cũng có thể kết hôn!”
“An Na!” Ông bác không vui trừng mắt nhìn mỹ nữ thần kinh trang điểm xinh đẹp đang cười đến không còn hình tượng liếc mắt một cái, “Con nói mấy thứ quỷ quái gì với trẻ em vậy?”
Mỹ nữ thần kinh ôm bụng cười đến nước mắt ứa ra, đứt quãng nói, “Ba à…… con…… con chỉ là lấy thân…… thân phận của luật sư…… đưa ra đề nghị với tụi nó!”
“Không lớn không nhỏ! Cả ngày điên điên khùng khùng, có bản lĩnh thì lo mà đem chính mình gả ra ngoài trước đi!” Ông bác liếc mắt một cái nhìn đứa con gái một cái, quay lại mỗi tay kéo một đứa nhóc, “Xem này bẩn chưa, chúng ta đi tắm rửa sạch sẽ a! Nếu không đợi ông của cháu nhìn thấy thì sẽ đánh thí thí nga!”
Hai nhóc tì bĩu môi, ngươi không nhìn ta, ta không nhìn ngươi, ngoảnh mặt đi bị lão bá kéo vào biệt thự.
Sau khi tẩy rửa, ông bác nhìn lại, nguyên lai bé con xa lạ này bộ dạng cũng thật xinh đẹp, trong lòng còn có vài phần vui mừng, “Cháu tên là gì?”
“Cháu tên là Diêu Bình An! Năm nay ba tuổi.”
“Nga, vậy là hai đứa bằng tuổi nhau à, đứa bé này tên là Đường Mộ Thần, hai đứa bắt tay, sau này làm bạn tốt của nhau được không?”
Đương nhiên ── không được!
Con nít đều có vẻ dễ dàng mang thù, huống chi là tình huống vô cùng nhục nhã như thế này, hai đứa bé đều quyết định nhất định không thể quên!
***.
Ha ha! Hoa quế thật sự là rất tà ác, cư nhiên đem ma trảo hướng về phía hai tiểu bằng hữu mới ba tuổi! Nga! Trong hai nhóc con này, ai công ai thụ đây? Ta đang yy a……
Ru : ờm, theo ta nghĩ thì An An chắc là công hén, ít nhất thì cũng chưa bị sờ =)). Ờm, mí câu của tác giả ta thấy câu nào hay hay thì mới edit chứ ko mần đủ như trước nữa nha
“Ách, cái kia, không cần chuẩn bị cái gì sao ạ?” Diêu Nhật Hiên hơi lo lắng, cậu nghĩ nếu phải biểu diễn thì cũng nên biết trước để chuẩn bị.
Ông Đường xua tay cười nói, “Cứ tùy ý cậu thôi, khách đến đây đều là bạn của tôi, chủ yếu là làm việc thiện, sẽ không quá so đo đâu. Đến lúc đó chỉ cần làm vài tiết mục đơn giản có ý nghĩa là được. Không thì, lại bàn đánh bóng bàn biểu diễn vài ván cũng được! Cậu không cần khẩn trương, coi như là tham gia chơi trò chơi thôi!”
Quả thật đúng như lời ông ấy nói, chỗ này được bố trí tạo cảm giác thật thoải mái ấm áp.
Ngay trên bãi cỏ phía sau biệt thự được sắp sẵn một sân khấu nhỏ, phía sau là một vách tường lớn được trang trí bằng nhiều trái bóng bay màu hồng phấn tạo thành hình trái tim, trung tâm là một tiêu đề thật lớn : “Buổi từ thiện tri ân hội liên hiệp kì thứ 69 chủ đề: Quan ái trí chướng nhi đồng”(chịu hem bít edit cụm từ này, đại loại là quan tâm đến thiếu niên nhi đồng gì đó)
Xem ra kì quyên góp này là muốn giúp đến phương diện này đi.
Dưới đài mấy chục người phục vụ mặc đồ trắng đi qua đi lại, giữa hai hàng ghế dựa còn có một người rót trà cho khách nhân.
Khách nhân đã tới không ít, người già lẫn thanh niên đều có, cũng có người mang theo trẻ em, tốp năm tốp ba đứng nói chuyện. Có người đang ngồi trên ghế, có người lại đứng ở một bên nói chuyện phiếm. Bọn họ đều ăn mặc rất đơn giản, nhưng chính là làm cho người ta có thể có cảm giác mãnh liệt trên người bọn họ đều có một loại khí chất đặc biệt nào đó.
Chắc hẳn là người có tiền, hoặc là phải nói là tinh anh trong xã hội?
Diêu Nhật Hiên nhíu mày suy tư, không chú ý tới Tiểu An An đang đuổi theo một chú bướm nhỏ.
Con bướm nhỏ bay bay, Tiểu An An đuổi đuổi.
Lúc tưởng như sắp bắt được thì chú bướm lại bướng bỉnh bay đi, khiến cho bé con chạy theo đến một hoa viên khác.
“Ôi!”.
Từ sau khóm hồng Mân Côi vọt ra một đứa bé khác, hai nhóc con không để ý liền đâm vào nhau té xuống đất, may mắn là mặt cỏ mềm mại nên không bị thương.
Diêu Bình An lăn lông lốc trên cỏ, vừa ngẩng đầu thì thấy, một bé gái thật xinh nha!
Khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhỏ, hai mắt tròn tròn to to, tay chân ngắn ngắn thịt thịt, mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, hai má hồng hồng như quả táo trông thật đáng yêu, khiến cho người ta muốn cắn một cái.
Khí khái nam tử hán của bé con lập tức sôi trào, lập tức đem cô bé kia kéo lên, “Em ơi em ơi, đau không?”
Hai má hồng hồng như quả táo lại càng đỏ hơn, đứng lên liền gạt tay tiểu An An ra, hai nắm tay nho nhỏ giơ lên cao giương nanh múa vuốt kêu gào, “Tôi không phải em gì hết! Tôi là con trai! Con trai!”
Diêu Bình An nhất thời trợn tròn mắt, nhăn nhó mặt mày.
Được rồi, An An thừa nhận, vừa rồi chỉ chú ý tới khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc tì này với tay chân gì đó lộ ở bên ngoài xiêm y, không chú ý tới nhóc này mặc một chiếc áo thun đỏ thẫm, một cái quần đùi màu trắng, quả thật là con trai.
“Vậy bạn thật sự không phải con gái sao?” Đáng tiếc quá đi!
Diêu Bình An có chút không tin, không chút nghĩ ngợi chạy đến, kéo quần của quả táo ra, cúi đầu nhìn vào thì thấy một cái quần lót nhỏ xíu màu trắng, tiểu An An quyết đoán xuất thủ, đưa tay vào sờ được tiểu kê kê hàng thật giá thật, mới làm vẻ mặt thất vọng thu hồi móng heo nhỏ về, còn thở dài, “Nguyên lai bạn là con trai! Thực không có ý nghĩa!” O.o
Quả táo bị mấy động tác liên tiếp của tiểu An An khiến cho ngây ngốc, mất một lúc mới có phản ứng, quả thực muốn phát cuồng, dùng sức đẩy tiểu An An, “Mi là cái đồ đại sắc lang! Mi dám sờ tiểu kê kê của ta, ta cũng phải sờ của mi!”
Diêu Bình An vội vàng lui từng bước, lắc đầu cự tuyệt, “Bạn là con trai, mình hổng cho bạn sờ đâu!”
Quả táo đương nhiên không thuận theo, nhào tới cũng muốn tụt quần tiểu An An, nhưng Tiểu An An hôm nay mặc một cái quần đùi có màu lam có dây treo, thực phòng sắc lang.
Một nhóc muốn sờ trả, một nhóc quyết không cho sờ.
Diêu Bình An ra sức quyết chiến bảo vệ trinh tiết của tiểu kê kê, rất nhanh hai nhóc con liền vật lộn nhau thành một đoàn, ở trên mặt cỏ lăn qua lăn lại.
Lần này, liền kinh động người.
“Bé ngoan không được! Mau đứng lên, mau đứng lên!” Một người đàn ông luống tuổi rất khí chất, mang mắt kính gọng vàng lập tức chạy đến, tách hai bé con ra,“Thần thần, sao vậy? Sao lại đánh nhau với bạn?”.
“Nó sờ tiểu kê kê của cháu!” Quả táo vẻ mặt đỏ bừng lên án.
Tiểu An An cũng biện giải đạo lý của mình, “Cháu chỉ muốn coi bạn ấy có phải là con gái hay không à!”
Ông bác vừa nghe liền vui vẻ, “Nguyên lai cháu tưởng Thần Thần là con gái!”
“Cháu hổng phải con gái!” Quả táo càng thêm phẫn nộ lại một lần nữa mãnh liệt nói rõ.
“Được rồi được rồi!” Ông bác giảng hòa, “Thần Thần, bạn nhỏ này không phải cố ý, tha lỗi cho bạn nhé?”
“Cháu cũng muốn sờ lại!”
“Không được!” Diêu Bình An lắc đầu như trống bỏi, “Bạn hổng phải con gái, mình hông thể kết hôn với bạn nên hông để cho bạn sờ đâu!”
Ha ha ha ha! Bên cạnh truyền đến một trận cười, “Hai đứa cũng có thể kết hôn mà, chỉ cần đủ tuổi! Đến Hà Lan hay Pháp đều có thể! Có lẽ đến khi mấy đứa trưởng thành, nước mình cũng có thể kết hôn!”
“An Na!” Ông bác không vui trừng mắt nhìn mỹ nữ thần kinh trang điểm xinh đẹp đang cười đến không còn hình tượng liếc mắt một cái, “Con nói mấy thứ quỷ quái gì với trẻ em vậy?”
Mỹ nữ thần kinh ôm bụng cười đến nước mắt ứa ra, đứt quãng nói, “Ba à…… con…… con chỉ là lấy thân…… thân phận của luật sư…… đưa ra đề nghị với tụi nó!”
“Không lớn không nhỏ! Cả ngày điên điên khùng khùng, có bản lĩnh thì lo mà đem chính mình gả ra ngoài trước đi!” Ông bác liếc mắt một cái nhìn đứa con gái một cái, quay lại mỗi tay kéo một đứa nhóc, “Xem này bẩn chưa, chúng ta đi tắm rửa sạch sẽ a! Nếu không đợi ông của cháu nhìn thấy thì sẽ đánh thí thí nga!”
Hai nhóc tì bĩu môi, ngươi không nhìn ta, ta không nhìn ngươi, ngoảnh mặt đi bị lão bá kéo vào biệt thự.
Sau khi tẩy rửa, ông bác nhìn lại, nguyên lai bé con xa lạ này bộ dạng cũng thật xinh đẹp, trong lòng còn có vài phần vui mừng, “Cháu tên là gì?”
“Cháu tên là Diêu Bình An! Năm nay ba tuổi.”
“Nga, vậy là hai đứa bằng tuổi nhau à, đứa bé này tên là Đường Mộ Thần, hai đứa bắt tay, sau này làm bạn tốt của nhau được không?”
Đương nhiên ── không được!
Con nít đều có vẻ dễ dàng mang thù, huống chi là tình huống vô cùng nhục nhã như thế này, hai đứa bé đều quyết định nhất định không thể quên!
***.
Ha ha! Hoa quế thật sự là rất tà ác, cư nhiên đem ma trảo hướng về phía hai tiểu bằng hữu mới ba tuổi! Nga! Trong hai nhóc con này, ai công ai thụ đây? Ta đang yy a……
Ru : ờm, theo ta nghĩ thì An An chắc là công hén, ít nhất thì cũng chưa bị sờ =)). Ờm, mí câu của tác giả ta thấy câu nào hay hay thì mới edit chứ ko mần đủ như trước nữa nha
Tác giả :
Đường Hoa Quế.