Chế Tạo Hào Môn
Chương 38: Làm khó
“Ừm, chắc vậy… Hoắc Khải ậm ừ cho qua. Ninh Thần không nói gì thêm, chỉ áp sát cơ thể mình
vào người anh, giống như cô đang dùng cách này để nói
cho anh biết, cô không hề chê bai gì anh.
Chuyện này khiến Hoắc Khải cảm thấy rất xấu hổ, cảm
giác tiếp xúc ở phía sau lưng rõ rệt như thế làm anh cảm
nhận được rất rõ từng tấc da thớ thịt đang ép sát vào
người. Mũi anh có thể ngửi thấy được mùi hương của Ninh
Thần đó là mùi dầu gội đầu mà cô hay dùng, hương thơm
nhè nhẹ, có sức hút lạ thường.
Tối hôm đó, suýt chút nữa Hoắc Khải lệch cả đùi. Nếu
không phải vì quá đau, anh sợ mình nhất thời không kìm
chế được mà chiếm lấy Ninh Thần.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tâm trạng của Ninh Thần vô
cùng tốt. Cô hiếm khi ngủ được một giấc ngon lành, tỉnh
thần vô cùng thoải mái.
Vậy nhưng tinh thần Hoắc Khải lại không được tốt cho
lắm, khiến Ninh Thần phải lên tiếng hỏi: “Sao nhìn anh có
vẻ không được khỏe, anh ốm rồi hả?”
“Không có, chắc dạo này anh hoạt động đầu óc nhiều
nên vậy, tìm thời gian thích hợp để nghỉ ngơi vài ngày là
ổn thôi”, Hoắc Khải hắt xì một tiếng rồi đáp.
“Vậy anh chú ý nghỉ ngơi chút. Nếu không ổn thì anh
không cần qua bên Ngọc Lâm nữa!” Ninh Thần nói đầy
quan tâm.
09:30 „il4G (8 ›
“Không việc gì, anh biêt rõ sức khỏe mình ra sao, em
không cần lo. Em đưa Đường Đường đi học đi, anh đi làm
luôn đây!”
“Anh đi đi!“ Ninh Thần vẩy tay với anh, Đường Đường
cũng lễ phép chào tạm biệt Hoắc Khải.
Sau khi rời khỏi nhà, Hoắc Khải quay đầu nhìn Ninh
Thần vẫn đang đứng ở cửa tiễn mình, cảm xúc trong lòng
đầy phức tạp.
Anh cảm thấy may mắn vì vợ của Lý Phong là một
người vô cùng dịu dàng và hiền lành, đồng thời cũng đau
đầu không biết nên đối mặt với Ninh Thần ra sao.
Từ biểu hiện tối hôm qua của cô, anh biết cô là một
người phụ nữ rất dễ dựa dẫm vào chồng.
Anh càng làm tốt việc, cô lại càng sát lại gần hơn. Cái
gì mà thân mật với không, đối với vợ chồng thì chuyện đó
là gì chứ?
Đứng dưới góc độ của Ninh Thần, kể cả có xảy ra
chuyện gì đi nữa cũng là chuyện nên có giữa vợ và chồng,
không xảy ra thì mới là chuyện lạ.
Nhưng Hoắc Khải phải làm sao…
Thực sự dùng cái mặt của Lý Phong mà đẩy ngã Ninh
Thần sao?
Mặc dù anh có chút kích thích khi nghĩ đến chuyện
này nhưng bình tĩnh lại, Hoắc Khải vẫn cảm thấy không
thể háo sắc quá đáng.
09:30 „1l 4G ›
Ít nhất là trước khi vượt qua được trở ngại tâm lý, anh
nhất định không được để dục vọng lấn át lý trí.
Hoắc Khải cố gắng không nghĩ tới chuyện này nữa, vội
bắt xe đi tới công ty.
Bàn làm việc của anh vẫn được đặt ở một góc trong
phòng họp. Hôm nay, Hoắc Khải vừa bước vào cửa công
ty, mọi người gặp anh đều phải phì cười.
Rất rõ ràng, chuyện bàn làm việc của trợ lý tổng giám
đốc được đặt ở góc phòng họp đã trở thành chuyện đáng
để cười nhất trong thời gian gần đây.
Hoắc Khải là trung tâm trò vui của mọi người nhưng
anh chẳng bị ảnh hưởng chút nào.
Anh bình thản đi tới phòng họp, mở máy tính, im lặng
tìm dữ liệu mình cần.
Khoảng thời gian này, Cơ Hương Ngưng có ghé qua
chỗ anh hỏi xem bao giờ mới có đề án giải quyết.
Hoắc Khải đã xem xét gần hết dữ liệu, chỉ cần sắp xếp
lại chút là có thể làm bản kế hoạch hoàn chỉnh rồi.
Cơ Hương Ngưng rất nóng ruột về chuyện này, bởi vì
bên bộ phận tài chính của tập đoàn công ty đã gọi điện
tới, Cơ Xuyên Hải đích thân tra hỏi cô, vì sao 60% khoản
phải thu vẫn chưa thu đủ?
Theo lẽ thường mà nói, thu khoản chậm ba tháng vẫn
chưa tính là chuyện lớn.
09:30 „il4G 8 ›
Lúc trước, Cơ Xương Minh chậm đền nửa năm vân
chưa thu hết được, Cơ Xuyên Hải chẳng thèm hỏi han một
câu. Bây giờ, Cơ Xương Minh vừa mới vứt sổ sách qua
được một ngày, ông ta đã nóng lòng muốn đứng ra hỏi tội
rồi.
Theo quy định của công ty, trước khi hết năm phải thu
lại được toàn bộ số tiền, vậy nên chuyện Cơ Xuyên Hải tra
hỏi cũng không có gì sai cả.
Cơ Hương Ngưng biết rõ ông ta cố ý nhằm vào mình
nhưng cũng chỉ đành chịu vậy, trừ phi cô không muốn làm
nữa.
Tầm năm giờ chiều, Cơ Hương Ngưng lại đến phòng
họp. Cô ấy còn chưa kịp mở miệng, Hoắc Khải đã lên
tiếng trước: “Cô đến đúng lúc đấy. Tôi vừa làm xong bản
kế hoạch, cô xem qua một chút, sau đó chúng ta bàn bạc
để chỉnh sửa chỉ tiết”.
“Nhanh vậy sao?”, Cơ Hương Ngưng vừa tò mò, vừa
nóng vội chạy đến trước màn hình máy tính, muốn xem
xem Hoắc Khải lại làm ra bản kế hoạch nhảm nhí gì cho
có.
Vừa mới đọc được mấy dòng, Cơ Hương Ngưng đã
ngây cả người.
Cô liếc nhìn Hoắc Khải theo bản năng, hỏi: “Anh bị
điên hả?”
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?’, Hoắc
09:30 „il4G (8 ›
Khải mỉm cười rồi đứng dậy nói: “Cô đừng sốt ruột, ngồi
xuống xem xong đi đã rồi nói. Tôi đi pha cho cô ly cà phê”.
Cơ Hương Ngưng vội vã ngồi xuống trước máy tính rồi
xem xét kỹ càng bản kế hoạch.
Đến phòng pha trà, Hoắc Khải bốc một nắm Blue
Moutain coffee, vừa mới bỏ vào máy pha cà phê thì mấy
người của phòng tiếp thị đi tới.
Trông thấy Hoắc Khải, bọn họ nhìn nhau một cái rồi
phì cười thành tiếng.
Hoắc Khải không có ý định để tâm đến bọn họ, tự
mình pha cà phê.
Vậy nhưng có vẻ đám người kia thấy Hoắc Khải không
có phản ứng gì nên càng được nước làm tới.
Một người trong số họ đi tới gần, đấm đùa Hoắc Khải
một cái, cười quái gở nói: “Người anh em, dạy chúng tôi
với, làm thế nào mà dụ dỗ được tổng giám đốc xinh đẹp
của công ty thế?”
“Đúng vậy, từ một thằng tài xế mà vọt được lên chức
trợ lý tổng giám đốc, cậu cũng giỏi làm nhỉ!“ một người
khác nói đầy ẩn ý.
Cả đám người cười he he thành tiếng, khuôn mặt đầy
vẻ xấu xa.
Hoắc Khải quay đầu nhìn mấy người bọn họ: “Mấy
người có vẻ rảnh rỗi nhỉ, làm xong việc chưa?”
09:30 „il4G (8 ›
“Sao nào, ngài trợ lý đây muốn kiểm tra hả? Aiya, tiếc
cậu là trợ lý của tổng giám đốc chứ không phải trưởng
phòng của bộ phận tiếp thị, cũng chẳng phải người bên
hành chính nhân sự. Đúng rồi, không phải cốc cà phê này
cậu tự pha uống đấy chứ, vừa nãy trông thấy tổng giám
đốc đi tìm cậu. Chậc chậc, đúng là khẩu vị mặn, trong
phòng họp, cũng biết chơi đấy!”
Mấy lời nói đầy dung tục này, Hoắc Khải bỏ hết ngoài
tai, anh chỉ liếc nhìn thẻ nhân viên để trước ngực của bọn
họ, sau đó tập trung vào việc pha cà phê.
Pha xong cà phê, anh rót hai ly rồi bưng đi.
Sau lưng vọng lại mấy lời nói móc máy: “Xời, còn nghĩ
mình là trợ lý tổng giám đốc thật hả, ra vẻ cái con khi!”
“Đúng thế, tôi nghe người ta nói, có thể sắp tới tổng
giám đốc bị bãi nhiệm, đến khi đó xem cậu ta làm thế
nào”.
“Một con chó núp váy đàn bà cũng làm ra vẻ ta đây
trong công ty chúng ta. Cái não là món đồ tốt, chỉ tiếc là
cậu ta không có”.
Hoắc Khải không để ý đến mấy lời này bởi vì không
phải chỉ có một vài người trong cả cái công ty nói vậy với
anh.
Có thể trong mắt tất cả mọi người, anh nhờ vào quan
hệ riêng tư với Cơ Hương Ngưng để leo lên chức vị trợ lý
tổng giám đốc.
09:30 „1l 4G 8 ›
“Sao nào, ngài trợ lý đây muốn kiểm tra hả? Aiya, tiếc
cậu là trợ lý của tổng giám đốc chứ không phải trưởng
phòng của bộ phận tiếp thị, cũng chẳng phải người bên
hành chính nhân sự. Đúng rồi, không phải cốc cà phê này
cậu tự pha uống đấy chứ, vừa nãy trông thấy tổng giám
đốc đi tìm cậu. Chậc chậc, đúng là khẩu vị mặn, trong
phòng họp, cũng biết chơi đấy!”
Mấy lời nói đầy dung tục này, Hoắc Khải bỏ hết ngoài
tai, anh chỉ liếc nhìn thẻ nhân viên để trước ngực của bọn
họ, sau đó tập trung vào việc pha cà phê.
Pha xong cà phê, anh rót hai ly rồi bưng đi.
Sau lưng vọng lại mấy lời nói móc máy: “Xời, còn nghĩ
mình là trợ lý tổng giám đốc thật hả, ra vẻ cái con khi!”
“Đúng thế, tôi nghe người ta nói, có thể sắp tới tổng
giám đốc bị bãi nhiệm, đến khi đó xem cậu ta làm thế
nào”.
“Một con chó núp váy đàn bà cũng làm ra vẻ ta đây
trong công ty chúng ta. Cái não là món đồ tốt, chỉ tiếc là
cậu ta không có”.
Hoắc Khải không để ý đến mấy lời này bởi vì không
phải chỉ có một vài người trong cả cái công ty nói vậy với
anh.
Có thể trong mắt tất cả mọi người, anh nhờ vào quan
hệ riêng tư với Cơ Hương Ngưng để leo lên chức vị trợ lý
tổng giám đốc.
09:31 „il4G 8 ›
Hai người không có mối quan hệ riêng tư, cũng không
có khả năng đó, tự nhiên hy vọng dùng như tư tưởng ác
độc, dơ dáy để đồng hóa những người khác.
Hoắc Khải bưng cốc cà phê bước vào phòng họp sau
đó đặt nó xuống bàn để máy tính. Trông thấy Cơ Hương
Ngưng đang trầm ngâm suy nghĩ, anh cũng không vội hỏi.
Một lúc sau, Cơ Hương Ngưng ngẩng đầu nhìn anh và
hỏi: “Anh thấy làm như vậy được sao?“
Hoắc Khải đặt cốc cà phê xuống, gật đầu nói: “Tỷ lệ
thành công rất cao”.
Cơ Hương Ngưng lại im lặng, cô ấy cầm cốc cà phê
lên, nhấp một ngụm, hương vị đậm đà từ miệng lan tận tới
Ốc.
Lúc đặt ly cà phê xuống, Cơ Hương Ngưng cũng hạ
quyết tâm nói: “Vậy cứ làm thế đi, có điều vẫn cần sửa
một số chỉ tiết bên trong đó”.
“Đương nhiên tôi không hiểu biết nhiều về công ty
bằng cô, chỉ cần không thay đổi cái dàn ý, phần chỉ tiết thì
cô cứ xem rồi làm, tôi tin cô có thể làm tốt! Hoắc Khải
không có ý kiến gì thêm.
Cơ Hương Ngưng nhìn anh, khuôn mặt đã thư giãn
hơn nhiều.
Rất rõ ràng, kế hoạch mà Hoắc Khải đề ra đã cho cô
rất nhiều sự tin tưởng.
09:31 „il4G8 ›
Chỉ là lúc thả lỏng, Cơ Hương Ngưng không nhịn được
mà hỏi một câu đã từng hỏi qua: “Anh thực sự không nhớ
lại được gì sao?”
“Ý gì?“ Hoắc Khải không hiểu, hỏi ngược lại, đây là lần
thứ hai Cơ Hương Ngưng hỏi vấn đề này rồi.
“Không có gì”.
Cơ Hương Ngưng lại lắc đầu giống lần trước, chôn tất
cả mối nghỉ ngờ trong lòng.
Hoắc Khải có thể nhìn được ra, trong lòng cô ấy giấu
bí mật gì đó nhưng bản thân anh không trả lời được một
cách chắc chắn, cô ấy cũng sẽ không dễ dàng nói ra.
“Cũng muộn rồi, tan làm thôi, tối nay tôi chỉnh sửa chi
tiết, ngày mai bắt tay vào làm!“ Cơ Hương Ngưng đứng
dậy, rút chiếc USB trên máy tính ra.
Trông thấy bô dạng không còn lấn cấn vấn đề trước
đó của Cơ Hương Ngưng, Hoắc Khải cũng không hỏi
thêm.
Anh rất rõ, kiểu người như Cơ Hương Ngưng, điều
không muốn nói thì có gặng hỏi cũng vô dụng.
vào người anh, giống như cô đang dùng cách này để nói
cho anh biết, cô không hề chê bai gì anh.
Chuyện này khiến Hoắc Khải cảm thấy rất xấu hổ, cảm
giác tiếp xúc ở phía sau lưng rõ rệt như thế làm anh cảm
nhận được rất rõ từng tấc da thớ thịt đang ép sát vào
người. Mũi anh có thể ngửi thấy được mùi hương của Ninh
Thần đó là mùi dầu gội đầu mà cô hay dùng, hương thơm
nhè nhẹ, có sức hút lạ thường.
Tối hôm đó, suýt chút nữa Hoắc Khải lệch cả đùi. Nếu
không phải vì quá đau, anh sợ mình nhất thời không kìm
chế được mà chiếm lấy Ninh Thần.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tâm trạng của Ninh Thần vô
cùng tốt. Cô hiếm khi ngủ được một giấc ngon lành, tỉnh
thần vô cùng thoải mái.
Vậy nhưng tinh thần Hoắc Khải lại không được tốt cho
lắm, khiến Ninh Thần phải lên tiếng hỏi: “Sao nhìn anh có
vẻ không được khỏe, anh ốm rồi hả?”
“Không có, chắc dạo này anh hoạt động đầu óc nhiều
nên vậy, tìm thời gian thích hợp để nghỉ ngơi vài ngày là
ổn thôi”, Hoắc Khải hắt xì một tiếng rồi đáp.
“Vậy anh chú ý nghỉ ngơi chút. Nếu không ổn thì anh
không cần qua bên Ngọc Lâm nữa!” Ninh Thần nói đầy
quan tâm.
09:30 „il4G (8 ›
“Không việc gì, anh biêt rõ sức khỏe mình ra sao, em
không cần lo. Em đưa Đường Đường đi học đi, anh đi làm
luôn đây!”
“Anh đi đi!“ Ninh Thần vẩy tay với anh, Đường Đường
cũng lễ phép chào tạm biệt Hoắc Khải.
Sau khi rời khỏi nhà, Hoắc Khải quay đầu nhìn Ninh
Thần vẫn đang đứng ở cửa tiễn mình, cảm xúc trong lòng
đầy phức tạp.
Anh cảm thấy may mắn vì vợ của Lý Phong là một
người vô cùng dịu dàng và hiền lành, đồng thời cũng đau
đầu không biết nên đối mặt với Ninh Thần ra sao.
Từ biểu hiện tối hôm qua của cô, anh biết cô là một
người phụ nữ rất dễ dựa dẫm vào chồng.
Anh càng làm tốt việc, cô lại càng sát lại gần hơn. Cái
gì mà thân mật với không, đối với vợ chồng thì chuyện đó
là gì chứ?
Đứng dưới góc độ của Ninh Thần, kể cả có xảy ra
chuyện gì đi nữa cũng là chuyện nên có giữa vợ và chồng,
không xảy ra thì mới là chuyện lạ.
Nhưng Hoắc Khải phải làm sao…
Thực sự dùng cái mặt của Lý Phong mà đẩy ngã Ninh
Thần sao?
Mặc dù anh có chút kích thích khi nghĩ đến chuyện
này nhưng bình tĩnh lại, Hoắc Khải vẫn cảm thấy không
thể háo sắc quá đáng.
09:30 „1l 4G ›
Ít nhất là trước khi vượt qua được trở ngại tâm lý, anh
nhất định không được để dục vọng lấn át lý trí.
Hoắc Khải cố gắng không nghĩ tới chuyện này nữa, vội
bắt xe đi tới công ty.
Bàn làm việc của anh vẫn được đặt ở một góc trong
phòng họp. Hôm nay, Hoắc Khải vừa bước vào cửa công
ty, mọi người gặp anh đều phải phì cười.
Rất rõ ràng, chuyện bàn làm việc của trợ lý tổng giám
đốc được đặt ở góc phòng họp đã trở thành chuyện đáng
để cười nhất trong thời gian gần đây.
Hoắc Khải là trung tâm trò vui của mọi người nhưng
anh chẳng bị ảnh hưởng chút nào.
Anh bình thản đi tới phòng họp, mở máy tính, im lặng
tìm dữ liệu mình cần.
Khoảng thời gian này, Cơ Hương Ngưng có ghé qua
chỗ anh hỏi xem bao giờ mới có đề án giải quyết.
Hoắc Khải đã xem xét gần hết dữ liệu, chỉ cần sắp xếp
lại chút là có thể làm bản kế hoạch hoàn chỉnh rồi.
Cơ Hương Ngưng rất nóng ruột về chuyện này, bởi vì
bên bộ phận tài chính của tập đoàn công ty đã gọi điện
tới, Cơ Xuyên Hải đích thân tra hỏi cô, vì sao 60% khoản
phải thu vẫn chưa thu đủ?
Theo lẽ thường mà nói, thu khoản chậm ba tháng vẫn
chưa tính là chuyện lớn.
09:30 „il4G 8 ›
Lúc trước, Cơ Xương Minh chậm đền nửa năm vân
chưa thu hết được, Cơ Xuyên Hải chẳng thèm hỏi han một
câu. Bây giờ, Cơ Xương Minh vừa mới vứt sổ sách qua
được một ngày, ông ta đã nóng lòng muốn đứng ra hỏi tội
rồi.
Theo quy định của công ty, trước khi hết năm phải thu
lại được toàn bộ số tiền, vậy nên chuyện Cơ Xuyên Hải tra
hỏi cũng không có gì sai cả.
Cơ Hương Ngưng biết rõ ông ta cố ý nhằm vào mình
nhưng cũng chỉ đành chịu vậy, trừ phi cô không muốn làm
nữa.
Tầm năm giờ chiều, Cơ Hương Ngưng lại đến phòng
họp. Cô ấy còn chưa kịp mở miệng, Hoắc Khải đã lên
tiếng trước: “Cô đến đúng lúc đấy. Tôi vừa làm xong bản
kế hoạch, cô xem qua một chút, sau đó chúng ta bàn bạc
để chỉnh sửa chỉ tiết”.
“Nhanh vậy sao?”, Cơ Hương Ngưng vừa tò mò, vừa
nóng vội chạy đến trước màn hình máy tính, muốn xem
xem Hoắc Khải lại làm ra bản kế hoạch nhảm nhí gì cho
có.
Vừa mới đọc được mấy dòng, Cơ Hương Ngưng đã
ngây cả người.
Cô liếc nhìn Hoắc Khải theo bản năng, hỏi: “Anh bị
điên hả?”
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?’, Hoắc
09:30 „il4G (8 ›
Khải mỉm cười rồi đứng dậy nói: “Cô đừng sốt ruột, ngồi
xuống xem xong đi đã rồi nói. Tôi đi pha cho cô ly cà phê”.
Cơ Hương Ngưng vội vã ngồi xuống trước máy tính rồi
xem xét kỹ càng bản kế hoạch.
Đến phòng pha trà, Hoắc Khải bốc một nắm Blue
Moutain coffee, vừa mới bỏ vào máy pha cà phê thì mấy
người của phòng tiếp thị đi tới.
Trông thấy Hoắc Khải, bọn họ nhìn nhau một cái rồi
phì cười thành tiếng.
Hoắc Khải không có ý định để tâm đến bọn họ, tự
mình pha cà phê.
Vậy nhưng có vẻ đám người kia thấy Hoắc Khải không
có phản ứng gì nên càng được nước làm tới.
Một người trong số họ đi tới gần, đấm đùa Hoắc Khải
một cái, cười quái gở nói: “Người anh em, dạy chúng tôi
với, làm thế nào mà dụ dỗ được tổng giám đốc xinh đẹp
của công ty thế?”
“Đúng vậy, từ một thằng tài xế mà vọt được lên chức
trợ lý tổng giám đốc, cậu cũng giỏi làm nhỉ!“ một người
khác nói đầy ẩn ý.
Cả đám người cười he he thành tiếng, khuôn mặt đầy
vẻ xấu xa.
Hoắc Khải quay đầu nhìn mấy người bọn họ: “Mấy
người có vẻ rảnh rỗi nhỉ, làm xong việc chưa?”
09:30 „il4G (8 ›
“Sao nào, ngài trợ lý đây muốn kiểm tra hả? Aiya, tiếc
cậu là trợ lý của tổng giám đốc chứ không phải trưởng
phòng của bộ phận tiếp thị, cũng chẳng phải người bên
hành chính nhân sự. Đúng rồi, không phải cốc cà phê này
cậu tự pha uống đấy chứ, vừa nãy trông thấy tổng giám
đốc đi tìm cậu. Chậc chậc, đúng là khẩu vị mặn, trong
phòng họp, cũng biết chơi đấy!”
Mấy lời nói đầy dung tục này, Hoắc Khải bỏ hết ngoài
tai, anh chỉ liếc nhìn thẻ nhân viên để trước ngực của bọn
họ, sau đó tập trung vào việc pha cà phê.
Pha xong cà phê, anh rót hai ly rồi bưng đi.
Sau lưng vọng lại mấy lời nói móc máy: “Xời, còn nghĩ
mình là trợ lý tổng giám đốc thật hả, ra vẻ cái con khi!”
“Đúng thế, tôi nghe người ta nói, có thể sắp tới tổng
giám đốc bị bãi nhiệm, đến khi đó xem cậu ta làm thế
nào”.
“Một con chó núp váy đàn bà cũng làm ra vẻ ta đây
trong công ty chúng ta. Cái não là món đồ tốt, chỉ tiếc là
cậu ta không có”.
Hoắc Khải không để ý đến mấy lời này bởi vì không
phải chỉ có một vài người trong cả cái công ty nói vậy với
anh.
Có thể trong mắt tất cả mọi người, anh nhờ vào quan
hệ riêng tư với Cơ Hương Ngưng để leo lên chức vị trợ lý
tổng giám đốc.
09:30 „1l 4G 8 ›
“Sao nào, ngài trợ lý đây muốn kiểm tra hả? Aiya, tiếc
cậu là trợ lý của tổng giám đốc chứ không phải trưởng
phòng của bộ phận tiếp thị, cũng chẳng phải người bên
hành chính nhân sự. Đúng rồi, không phải cốc cà phê này
cậu tự pha uống đấy chứ, vừa nãy trông thấy tổng giám
đốc đi tìm cậu. Chậc chậc, đúng là khẩu vị mặn, trong
phòng họp, cũng biết chơi đấy!”
Mấy lời nói đầy dung tục này, Hoắc Khải bỏ hết ngoài
tai, anh chỉ liếc nhìn thẻ nhân viên để trước ngực của bọn
họ, sau đó tập trung vào việc pha cà phê.
Pha xong cà phê, anh rót hai ly rồi bưng đi.
Sau lưng vọng lại mấy lời nói móc máy: “Xời, còn nghĩ
mình là trợ lý tổng giám đốc thật hả, ra vẻ cái con khi!”
“Đúng thế, tôi nghe người ta nói, có thể sắp tới tổng
giám đốc bị bãi nhiệm, đến khi đó xem cậu ta làm thế
nào”.
“Một con chó núp váy đàn bà cũng làm ra vẻ ta đây
trong công ty chúng ta. Cái não là món đồ tốt, chỉ tiếc là
cậu ta không có”.
Hoắc Khải không để ý đến mấy lời này bởi vì không
phải chỉ có một vài người trong cả cái công ty nói vậy với
anh.
Có thể trong mắt tất cả mọi người, anh nhờ vào quan
hệ riêng tư với Cơ Hương Ngưng để leo lên chức vị trợ lý
tổng giám đốc.
09:31 „il4G 8 ›
Hai người không có mối quan hệ riêng tư, cũng không
có khả năng đó, tự nhiên hy vọng dùng như tư tưởng ác
độc, dơ dáy để đồng hóa những người khác.
Hoắc Khải bưng cốc cà phê bước vào phòng họp sau
đó đặt nó xuống bàn để máy tính. Trông thấy Cơ Hương
Ngưng đang trầm ngâm suy nghĩ, anh cũng không vội hỏi.
Một lúc sau, Cơ Hương Ngưng ngẩng đầu nhìn anh và
hỏi: “Anh thấy làm như vậy được sao?“
Hoắc Khải đặt cốc cà phê xuống, gật đầu nói: “Tỷ lệ
thành công rất cao”.
Cơ Hương Ngưng lại im lặng, cô ấy cầm cốc cà phê
lên, nhấp một ngụm, hương vị đậm đà từ miệng lan tận tới
Ốc.
Lúc đặt ly cà phê xuống, Cơ Hương Ngưng cũng hạ
quyết tâm nói: “Vậy cứ làm thế đi, có điều vẫn cần sửa
một số chỉ tiết bên trong đó”.
“Đương nhiên tôi không hiểu biết nhiều về công ty
bằng cô, chỉ cần không thay đổi cái dàn ý, phần chỉ tiết thì
cô cứ xem rồi làm, tôi tin cô có thể làm tốt! Hoắc Khải
không có ý kiến gì thêm.
Cơ Hương Ngưng nhìn anh, khuôn mặt đã thư giãn
hơn nhiều.
Rất rõ ràng, kế hoạch mà Hoắc Khải đề ra đã cho cô
rất nhiều sự tin tưởng.
09:31 „il4G8 ›
Chỉ là lúc thả lỏng, Cơ Hương Ngưng không nhịn được
mà hỏi một câu đã từng hỏi qua: “Anh thực sự không nhớ
lại được gì sao?”
“Ý gì?“ Hoắc Khải không hiểu, hỏi ngược lại, đây là lần
thứ hai Cơ Hương Ngưng hỏi vấn đề này rồi.
“Không có gì”.
Cơ Hương Ngưng lại lắc đầu giống lần trước, chôn tất
cả mối nghỉ ngờ trong lòng.
Hoắc Khải có thể nhìn được ra, trong lòng cô ấy giấu
bí mật gì đó nhưng bản thân anh không trả lời được một
cách chắc chắn, cô ấy cũng sẽ không dễ dàng nói ra.
“Cũng muộn rồi, tan làm thôi, tối nay tôi chỉnh sửa chi
tiết, ngày mai bắt tay vào làm!“ Cơ Hương Ngưng đứng
dậy, rút chiếc USB trên máy tính ra.
Trông thấy bô dạng không còn lấn cấn vấn đề trước
đó của Cơ Hương Ngưng, Hoắc Khải cũng không hỏi
thêm.
Anh rất rõ, kiểu người như Cơ Hương Ngưng, điều
không muốn nói thì có gặng hỏi cũng vô dụng.
Tác giả :
Hứa Đệ