Chế Tạo Hào Môn
Chương 180: Biển số xe
Nhưng nếu không đi uống rượu chơi bài quên thời
gian thì sẽ xảy ra chuyện gì được đây?
Cơ Hương Ngưng vô thức nghĩ tới tai nạn giao thông,
có khi nào anh gặp tai nạn trên một con đường vắng vẻ
nào đó, tài xế đã bỏ trốn hoặc thậm chí là giấu xác đi rồi
không?
Suy nghĩ này khiến sắc mặt Cơ Hương Ngưng dần trở
nên tái nhợt. Cô ấy lắc đầu, cố gắng để quên suy nghĩ
đáng sợ này đi, nói: “Cậu đừng khóc nữa, nói cho tớ biết
anh ấy đi lúc nào và đi đâu, chúng ta cùng phân tích.
Ngoài ra, tớ sẽ bảo người của công ty tới bộ phận pháp
chế, xem có thể lấy được video về anh ấy không”.
Những lời an ủi của Cơ Hương Ngưng giúp Ninh Thần
bình tĩnh lại một chút, cô nghẹn ngào kể lại quá trình khi
rời khỏi văn phòng.
Quá trình này rất đơn giản và bình thường, không có gì
để nói cả.
Cơ Hương Ngưng đành phải gọi điện cho người thuộc
bộ phận pháp chế và bộ phận quan hệ công chúng của
công ty, bảo bọn họ sử dụng các mối quan hệ để lấy
video gần tòa nhà văn phòng.
Thế nhưng những chuyện này không phải cứ nói là
làm được ngay, vào thời điểm này thì người trong tòa nhà
làm việc đã tan ca rồi, cho dù tìm được bọn họ thì chưa
chắc bọn họ đã chịu cho xem video.
Còn về camera của chính phủ trên đường thì phải nộp
hàng loạt các đơn xin phép, dù sao đây cũng không phải
vụ án lớn lao gì, chỉ là một người trưởng thành mất tích
mấy tiếng mà thôi.
Đêm nay tất cả mọi người đều không được thảnh thơi,
Ninh Thần khóc đến mức sưng húp cả đôi mắt.
Thế nhưng loay hoay lâu như thế mà vẫn không có tin
tức gì, ngay cả Ninh Quốc Năng cũng bắt đầu sốt sắng.
Một người sống rành rành ra đó, sao tự nhiên lại
không tìm thấy được cơ chứ!
Nếu trước kia Lý Phong mất tích, chưa biết chừng ông
sẽ mua pháo về đốt để chúc mừng, nhưng bây giờ Hoắc
Khải biểu hiện tốt như thế, chỉ cần là người nhìn thấy sự
phát triển của cửa hàng trái cây đầu khen Ninh Quốc
Năng tìm được một cậu con rể tốt.
Hai vợ chồng già không nghĩ tới chuyện trước kia nữa,
quá khứ cứ để nó qua đi, chỉ cần con rể thay đổi là được
rồi.
Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai mới vui vẻ được
mấy ngày, bây giờ tự nhiên Hoắc Khải mất tích, đương
nhiên là bọn họ khó mà thích ứng ngay được.
Cơ Hương Ngưng cũng bắt đầu thấy hoảng, cô ấy có
thể lấy lại hơn một trăm triệu ở nhà họ Cơ đều là nhờ
Hoắc Khải trợ giúp, nếu không có người đàn ông này giúp
đỡ thì có thể cô ấy đã bị ép phải gả tới tập đoàn Lưu Thị
rồi.
Chỉ riêng chuyện này thôi cũng đã đủ để Cơ Hương
Ngưng cảm kích Hoắc Khải rồi.
Người thuộc bộ phận pháp chế của công ty đã tới tòa
nhà làm việc. Đúng như dự đoán, tòa nhà không chịu cho
xem video, lý do là bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng.
Còn về camera trên đường thì càng vô vọng, ngay cả
tiêu chuẩn để lập án còn không đủ thì ai chịu giúp đây?
Càng như vậy thì Ninh Thần càng sợ hãi, trời sáng rồi
mà còn không thấy đâu, chắc chắn là đã gặp chuyện
chẳng lành rồi.
Hiện tại cô không khóc nổi nữa rồi, chỉ ngồi đó với vẻ
mặt tái nhợt và tiều tụy.
Dáng vẻ đáng thương ấy khiến Cơ Hương Ngưng
không nhịn được thở dài.
Lúc này, có người tới gõ cửa.
Đôi mắt của Ninh Thần sáng lên, cô đứng bật lên khỏi
sô pha để chạy ra mở cửa, thế nhưng bên ngoài lại chẳng
có ai.
“Ai thế? Cơ Hương Ngưng bước tới hỏi. Thấy bên
ngoài không có ai, cô ấy lẩm bẩm: “Đứa trẻ nghịch ngợm
nào đùa dai vậy?”
Cô ấy đang định kéo Ninh Thần vào thì bỗng nhìn thấy
một tờ giấy dán trên tường.
Lấy tờ giấy xuống thì thấy trên đó viết một hàng chữ:
“Xe Van màu trắng, biển số xe Nam B99875”.
Cơ Hương Ngưng hơi sửng sốt, lại nhìn xung quanh
một lượt nhưng vẫn không thấy ai.
Cô ấy cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, trái tim bỗng đập
mạnh hơn nhiều.
Có thể thông tin trên tờ giấy là một trò đùa dai của ai
đó, nhưng cô ấy muốn tin rằng đây là manh mối mà ai đó
cố tình cung cấp hơn, ngoài ra manh mối này còn liên
quan đến người mất tích.
Thấy Cơ Hương Ngưng đứng ở cửa không vào, Ninh
Ngọc Lâm cũng tới hỏi: “Chị Hương Ngưng, sao vậy?”
“Có người viết biển số xe dán trên cửa, chị nghi là có
liên quan đến Lý Phong”. Cơ Hương Ngưng nói với Ninh
Ngọc Lâm: “Cậu chăm sóc Ninh Thần, để chị tìm người
điều tra chiếc xe này!”
“Vâng, chị cứ yên tâm, điều tra ra chuyện gì thì lập tức
liên lạc với bọn em đấy nhé” Ninh Ngọc Lâm nói ngay. Cơ Hương Ngưng ừ một tiếng rồi chạy
nhanh tới chiếc Maybach của mình.
Sau khi chiếc xế hộp ấy rời khỏi đó, Đổng Thiên Thanh
bước ra từ ngã rễ của một tòa nhà. Gã nhìn theo phương
hướng của chiếc Maybach, rồi lại nhìn căn nhà nhỏ đằng
kia, cuối cùng lựa chọn ở lại.
Đúng là thân thủ của gã không tệ, nếu nói đến đánh
nhau, một chọi mười cũng chẳng nói chơi.
Nhưng phải sử dụng một lượng tiền tài và nhân lực lớn
để tìm người mất tích như thế này thì lại hơi hơi đuối.
Có câu gọi là nghề nào nghiệp nấy, Đổng Thiên Thanh
biết tự lượng sức, vậy nên chờ một đêm mà Hoắc Khải
vẫn chưa về, gã đã cung cấp cho bọn họ manh mối có thể
là hữu dụng nhất.
Cho dù Cơ Hương Ngưng dùng lực lượng của công ty
để tìm hay là giao cho cảnh sát thì đều không liên quan gì
đến gã.
Trong lúc mọi người rối tung lên vì Hoắc Khải, Đồng
Hải Lượng dẫn theo hai tên tay sai về nông trại.
“Hắn thế nào rồi? Có biết điều không?”, Đồng Hải
Lượng hỏi.
“Biết điều lắm, cả đêm không bày trò gì”, tên xăm
mình đáp lời: “Lại nói, có tôi ở đây, hắn dám làm gì hả?”
Đồng Hải Lượng đứng ở cửa chứ không vào, nhưng
hắn vẫn nhìn thấy vết máu trên mặt Hoắc Khải. Hắn biết
thằng anh em này của mình nóng tính, chắc là tối qua
cũng đấm đá khá nhiều.
Đồng Hải Lượng không định quan tâm tới, hắn gật đầu
nói: “Hai cậu ngủ một lát đi, tối tới thay ca”.
“Anh Lượng, đã hỏi rõ ràng rồi thì còn như vậy làm
gì? tên xăm mình cảm thấy khó hiểu nên hỏi.
“Vội vã cái gì!”, Đồng Hải Lượng quát lớn rồi nói: “Cậu
nhớ lấy, chúng ta không phải bọn bắt cóc thật, cũng
không bắt hắn để đòi tiền chuộc. Bắt hắn là để lấy lòng
nhà họ Hoắc, sau này có quan hệ với nhà họ Hoắc mà còn
lo không kiếm được tiền à? Vậy nên dù có đồng ý với điều
kiện của thằng đó thì cũng không thể thả hắn nhanh như
thế, nếu không hắn chạy lông nhông khắp nơi bị người
nhà họ Hoắc nhìn thấy thì chúng ta phải giải thích thế
nào?”
“Đúng đúng đúng, em không nghĩ đến vấn đề này
thật”, tên xăm mình nói.
“Thừa lời, cậu mà nghĩ chu đáo được bằng anh Lượng
chắc?”, tên còn lại nịnh bợ nói: “Anh Lượng, vậy chúng ta
đồng ý với hắn thật hả?”
“Mười triệu không phải quá nhiều, cũng chẳng phải
quá ít. Mấy anh em chúng ta vất vả thì cũng phải kiếm
chút tiền chứ. Mỡ treo trước miệng mèo, vì sao không
đồng ý?” Đồng Hải Lượng nói.
“Anh Lượng đúng là có tình có nghĩa”, tên kia mừng
như mở cờ trong bụng.
Mười triệu tiền mặt, cho dù mỗi người chỉ được chia
một phần mười thì vẫn có một triệu.
Đồng Hải Lượng đi theo Liêu Thiên Bằng, lương một
năm lên đến hàng triệu, mấy người bọn họ đi theo Đồng
Hải Lượng húp canh, một năm cùng lắm là hai trăm, ba
trăm ngàn.
Trong cái thời này, tiền có mất giá đến đâu thì vẫn là
tiền.
Sau đó Đồng Hải Lượng không vào phòng nói gì với
Hoắc Khải mà dẫn tên xăm mình và tên còn lại đi.
Hai người ở lại biết Đồng Hải Lượng định chờ Hoắc
Khải giao tiền là sẽ thả, vậy nên thái độ không còn hung
hăng như trước, thậm chí còn khách khí lột băng keo ra,
cho anh uống mấy ngụm nước.
“Người anh em, đừng trách bọn này nhẫn tâm, có
người muốn lấy hai cánh tay và cặp giò của mày, bọn này
lấy tiền thì phải làm việc cho người ta thôi”, một người nói.
Hoắc Khải biết là tên đầu trọc đã dao động rồi, nói
chính xác hơn thì mấy tên này đầu dao động.
Thế nhưng nếu muốn bọn họ thả anh ra ngay thì
không thể nào.
Hoắc Khải hỏi dò: “Có thể để tôi gọi về nhà báo tin
bình an không?”
“Dẹp đỉi, trước khi anh Lượng lên tiếng thì mày cứ
ngoan ngoãn ở đây, đừng nói nhảm nhiều như thế”.
Hoắc Khải ồ một tiếng, phát hiện ra tên này nói thì dễ
nghe, nhưng lại không hề mềm lòng, người như vậy rất
khó trao đổi, anh cũng chẳng muốn tốn sức.
“Phải rồi, nhà mày có mười triệu tiền mặt thật hả? Cẩn
thận đến lúc bảo mày lấy tiền thì lại không có, vậy thì
đừng trách bọn này không khách khí!”
Hoắc Khải mỉm cười nói: “Các anh yên tâm, đừng nói
là mười triệu, hai mươi triệu tôi cũng có, nếu không thì sao
tôi dám đưa ra điều kiện này với các anh?”
Hai người còn lại nhìn nhau, trông có vẻ rất hớn hở.
Nhìn thấy vẻ khấp khởi mừng thầm trên mặt chúng,
Hoắc Khải chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng thì lạnh ngắt.
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Cơ Hương Ngưng tìm người điều tra biển số xe, cuối
cùng phát hiện ra đó là một chiếc xe làm giả biển số,
chính chủ của biển số này không phải xe Van, mà là một
chiếc Toyota. Biết tin có người làm giả biển số xe mình,
chủ xe lập tức báo cảnh sát.
Để tìm ra một chiếc xe làm giả biển số không phải một
chuyện dễ dàng, cần điều tra qua rất nhiều camera để xác
nhận, nhưng hằng ngày lượng xe qua lại nhiều như thế,
không phải muốn là tìm ra được.
Điều quan trọng nhất là dù tìm thấy chiếc xe ấy thì
cũng chưa chắc đã tìm được người cần tìm.
gian thì sẽ xảy ra chuyện gì được đây?
Cơ Hương Ngưng vô thức nghĩ tới tai nạn giao thông,
có khi nào anh gặp tai nạn trên một con đường vắng vẻ
nào đó, tài xế đã bỏ trốn hoặc thậm chí là giấu xác đi rồi
không?
Suy nghĩ này khiến sắc mặt Cơ Hương Ngưng dần trở
nên tái nhợt. Cô ấy lắc đầu, cố gắng để quên suy nghĩ
đáng sợ này đi, nói: “Cậu đừng khóc nữa, nói cho tớ biết
anh ấy đi lúc nào và đi đâu, chúng ta cùng phân tích.
Ngoài ra, tớ sẽ bảo người của công ty tới bộ phận pháp
chế, xem có thể lấy được video về anh ấy không”.
Những lời an ủi của Cơ Hương Ngưng giúp Ninh Thần
bình tĩnh lại một chút, cô nghẹn ngào kể lại quá trình khi
rời khỏi văn phòng.
Quá trình này rất đơn giản và bình thường, không có gì
để nói cả.
Cơ Hương Ngưng đành phải gọi điện cho người thuộc
bộ phận pháp chế và bộ phận quan hệ công chúng của
công ty, bảo bọn họ sử dụng các mối quan hệ để lấy
video gần tòa nhà văn phòng.
Thế nhưng những chuyện này không phải cứ nói là
làm được ngay, vào thời điểm này thì người trong tòa nhà
làm việc đã tan ca rồi, cho dù tìm được bọn họ thì chưa
chắc bọn họ đã chịu cho xem video.
Còn về camera của chính phủ trên đường thì phải nộp
hàng loạt các đơn xin phép, dù sao đây cũng không phải
vụ án lớn lao gì, chỉ là một người trưởng thành mất tích
mấy tiếng mà thôi.
Đêm nay tất cả mọi người đều không được thảnh thơi,
Ninh Thần khóc đến mức sưng húp cả đôi mắt.
Thế nhưng loay hoay lâu như thế mà vẫn không có tin
tức gì, ngay cả Ninh Quốc Năng cũng bắt đầu sốt sắng.
Một người sống rành rành ra đó, sao tự nhiên lại
không tìm thấy được cơ chứ!
Nếu trước kia Lý Phong mất tích, chưa biết chừng ông
sẽ mua pháo về đốt để chúc mừng, nhưng bây giờ Hoắc
Khải biểu hiện tốt như thế, chỉ cần là người nhìn thấy sự
phát triển của cửa hàng trái cây đầu khen Ninh Quốc
Năng tìm được một cậu con rể tốt.
Hai vợ chồng già không nghĩ tới chuyện trước kia nữa,
quá khứ cứ để nó qua đi, chỉ cần con rể thay đổi là được
rồi.
Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai mới vui vẻ được
mấy ngày, bây giờ tự nhiên Hoắc Khải mất tích, đương
nhiên là bọn họ khó mà thích ứng ngay được.
Cơ Hương Ngưng cũng bắt đầu thấy hoảng, cô ấy có
thể lấy lại hơn một trăm triệu ở nhà họ Cơ đều là nhờ
Hoắc Khải trợ giúp, nếu không có người đàn ông này giúp
đỡ thì có thể cô ấy đã bị ép phải gả tới tập đoàn Lưu Thị
rồi.
Chỉ riêng chuyện này thôi cũng đã đủ để Cơ Hương
Ngưng cảm kích Hoắc Khải rồi.
Người thuộc bộ phận pháp chế của công ty đã tới tòa
nhà làm việc. Đúng như dự đoán, tòa nhà không chịu cho
xem video, lý do là bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng.
Còn về camera trên đường thì càng vô vọng, ngay cả
tiêu chuẩn để lập án còn không đủ thì ai chịu giúp đây?
Càng như vậy thì Ninh Thần càng sợ hãi, trời sáng rồi
mà còn không thấy đâu, chắc chắn là đã gặp chuyện
chẳng lành rồi.
Hiện tại cô không khóc nổi nữa rồi, chỉ ngồi đó với vẻ
mặt tái nhợt và tiều tụy.
Dáng vẻ đáng thương ấy khiến Cơ Hương Ngưng
không nhịn được thở dài.
Lúc này, có người tới gõ cửa.
Đôi mắt của Ninh Thần sáng lên, cô đứng bật lên khỏi
sô pha để chạy ra mở cửa, thế nhưng bên ngoài lại chẳng
có ai.
“Ai thế? Cơ Hương Ngưng bước tới hỏi. Thấy bên
ngoài không có ai, cô ấy lẩm bẩm: “Đứa trẻ nghịch ngợm
nào đùa dai vậy?”
Cô ấy đang định kéo Ninh Thần vào thì bỗng nhìn thấy
một tờ giấy dán trên tường.
Lấy tờ giấy xuống thì thấy trên đó viết một hàng chữ:
“Xe Van màu trắng, biển số xe Nam B99875”.
Cơ Hương Ngưng hơi sửng sốt, lại nhìn xung quanh
một lượt nhưng vẫn không thấy ai.
Cô ấy cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, trái tim bỗng đập
mạnh hơn nhiều.
Có thể thông tin trên tờ giấy là một trò đùa dai của ai
đó, nhưng cô ấy muốn tin rằng đây là manh mối mà ai đó
cố tình cung cấp hơn, ngoài ra manh mối này còn liên
quan đến người mất tích.
Thấy Cơ Hương Ngưng đứng ở cửa không vào, Ninh
Ngọc Lâm cũng tới hỏi: “Chị Hương Ngưng, sao vậy?”
“Có người viết biển số xe dán trên cửa, chị nghi là có
liên quan đến Lý Phong”. Cơ Hương Ngưng nói với Ninh
Ngọc Lâm: “Cậu chăm sóc Ninh Thần, để chị tìm người
điều tra chiếc xe này!”
“Vâng, chị cứ yên tâm, điều tra ra chuyện gì thì lập tức
liên lạc với bọn em đấy nhé” Ninh Ngọc Lâm nói ngay. Cơ Hương Ngưng ừ một tiếng rồi chạy
nhanh tới chiếc Maybach của mình.
Sau khi chiếc xế hộp ấy rời khỏi đó, Đổng Thiên Thanh
bước ra từ ngã rễ của một tòa nhà. Gã nhìn theo phương
hướng của chiếc Maybach, rồi lại nhìn căn nhà nhỏ đằng
kia, cuối cùng lựa chọn ở lại.
Đúng là thân thủ của gã không tệ, nếu nói đến đánh
nhau, một chọi mười cũng chẳng nói chơi.
Nhưng phải sử dụng một lượng tiền tài và nhân lực lớn
để tìm người mất tích như thế này thì lại hơi hơi đuối.
Có câu gọi là nghề nào nghiệp nấy, Đổng Thiên Thanh
biết tự lượng sức, vậy nên chờ một đêm mà Hoắc Khải
vẫn chưa về, gã đã cung cấp cho bọn họ manh mối có thể
là hữu dụng nhất.
Cho dù Cơ Hương Ngưng dùng lực lượng của công ty
để tìm hay là giao cho cảnh sát thì đều không liên quan gì
đến gã.
Trong lúc mọi người rối tung lên vì Hoắc Khải, Đồng
Hải Lượng dẫn theo hai tên tay sai về nông trại.
“Hắn thế nào rồi? Có biết điều không?”, Đồng Hải
Lượng hỏi.
“Biết điều lắm, cả đêm không bày trò gì”, tên xăm
mình đáp lời: “Lại nói, có tôi ở đây, hắn dám làm gì hả?”
Đồng Hải Lượng đứng ở cửa chứ không vào, nhưng
hắn vẫn nhìn thấy vết máu trên mặt Hoắc Khải. Hắn biết
thằng anh em này của mình nóng tính, chắc là tối qua
cũng đấm đá khá nhiều.
Đồng Hải Lượng không định quan tâm tới, hắn gật đầu
nói: “Hai cậu ngủ một lát đi, tối tới thay ca”.
“Anh Lượng, đã hỏi rõ ràng rồi thì còn như vậy làm
gì? tên xăm mình cảm thấy khó hiểu nên hỏi.
“Vội vã cái gì!”, Đồng Hải Lượng quát lớn rồi nói: “Cậu
nhớ lấy, chúng ta không phải bọn bắt cóc thật, cũng
không bắt hắn để đòi tiền chuộc. Bắt hắn là để lấy lòng
nhà họ Hoắc, sau này có quan hệ với nhà họ Hoắc mà còn
lo không kiếm được tiền à? Vậy nên dù có đồng ý với điều
kiện của thằng đó thì cũng không thể thả hắn nhanh như
thế, nếu không hắn chạy lông nhông khắp nơi bị người
nhà họ Hoắc nhìn thấy thì chúng ta phải giải thích thế
nào?”
“Đúng đúng đúng, em không nghĩ đến vấn đề này
thật”, tên xăm mình nói.
“Thừa lời, cậu mà nghĩ chu đáo được bằng anh Lượng
chắc?”, tên còn lại nịnh bợ nói: “Anh Lượng, vậy chúng ta
đồng ý với hắn thật hả?”
“Mười triệu không phải quá nhiều, cũng chẳng phải
quá ít. Mấy anh em chúng ta vất vả thì cũng phải kiếm
chút tiền chứ. Mỡ treo trước miệng mèo, vì sao không
đồng ý?” Đồng Hải Lượng nói.
“Anh Lượng đúng là có tình có nghĩa”, tên kia mừng
như mở cờ trong bụng.
Mười triệu tiền mặt, cho dù mỗi người chỉ được chia
một phần mười thì vẫn có một triệu.
Đồng Hải Lượng đi theo Liêu Thiên Bằng, lương một
năm lên đến hàng triệu, mấy người bọn họ đi theo Đồng
Hải Lượng húp canh, một năm cùng lắm là hai trăm, ba
trăm ngàn.
Trong cái thời này, tiền có mất giá đến đâu thì vẫn là
tiền.
Sau đó Đồng Hải Lượng không vào phòng nói gì với
Hoắc Khải mà dẫn tên xăm mình và tên còn lại đi.
Hai người ở lại biết Đồng Hải Lượng định chờ Hoắc
Khải giao tiền là sẽ thả, vậy nên thái độ không còn hung
hăng như trước, thậm chí còn khách khí lột băng keo ra,
cho anh uống mấy ngụm nước.
“Người anh em, đừng trách bọn này nhẫn tâm, có
người muốn lấy hai cánh tay và cặp giò của mày, bọn này
lấy tiền thì phải làm việc cho người ta thôi”, một người nói.
Hoắc Khải biết là tên đầu trọc đã dao động rồi, nói
chính xác hơn thì mấy tên này đầu dao động.
Thế nhưng nếu muốn bọn họ thả anh ra ngay thì
không thể nào.
Hoắc Khải hỏi dò: “Có thể để tôi gọi về nhà báo tin
bình an không?”
“Dẹp đỉi, trước khi anh Lượng lên tiếng thì mày cứ
ngoan ngoãn ở đây, đừng nói nhảm nhiều như thế”.
Hoắc Khải ồ một tiếng, phát hiện ra tên này nói thì dễ
nghe, nhưng lại không hề mềm lòng, người như vậy rất
khó trao đổi, anh cũng chẳng muốn tốn sức.
“Phải rồi, nhà mày có mười triệu tiền mặt thật hả? Cẩn
thận đến lúc bảo mày lấy tiền thì lại không có, vậy thì
đừng trách bọn này không khách khí!”
Hoắc Khải mỉm cười nói: “Các anh yên tâm, đừng nói
là mười triệu, hai mươi triệu tôi cũng có, nếu không thì sao
tôi dám đưa ra điều kiện này với các anh?”
Hai người còn lại nhìn nhau, trông có vẻ rất hớn hở.
Nhìn thấy vẻ khấp khởi mừng thầm trên mặt chúng,
Hoắc Khải chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng thì lạnh ngắt.
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Cơ Hương Ngưng tìm người điều tra biển số xe, cuối
cùng phát hiện ra đó là một chiếc xe làm giả biển số,
chính chủ của biển số này không phải xe Van, mà là một
chiếc Toyota. Biết tin có người làm giả biển số xe mình,
chủ xe lập tức báo cảnh sát.
Để tìm ra một chiếc xe làm giả biển số không phải một
chuyện dễ dàng, cần điều tra qua rất nhiều camera để xác
nhận, nhưng hằng ngày lượng xe qua lại nhiều như thế,
không phải muốn là tìm ra được.
Điều quan trọng nhất là dù tìm thấy chiếc xe ấy thì
cũng chưa chắc đã tìm được người cần tìm.
Tác giả :
Hứa Đệ