Cháy Lên Đi Lửa Tình Yêu
Chương 10
Thắm thoát ngày thi gần kề. Những học sinh chăm chỉ đầu óc trong những ngày cuối hoạt động liên tục, học và không ngừng học là phương châm để đoạt chiếc chìa khóa mở cánh cổng tương lai. Với Tuyết Vân nàng cũng không ngoại lệ, ý chí nàng thật mạnh mẽ, mọi chuyện tình cảm linh tinh nàng dẹp hết sang một bên, yêu thì lúc nào yêu chả được, nhưng còn chuyện thi cử thì chỉ là một giai đoạn khởi đầu cho một chặn đường mới nên nàng cố gắng là lẽ tất nhiên.
Thi xong, gánh nặng trong lòng được tháo xuống. Đề thi là đề tài thảo luận bàn tán xôn xao, nhưng ít nhiều gì cũng phải có nước mắt khi hoa phượng nở rộ một góc sân trường, mùa chia tay lại đến. Mười hai năm đèn sách, mười hai năm khoác lên người tấm áo trắng trinh nguyên, mười hai năm vui buồn lẫn lộn, phút chốc...phút chốc...theo cơn mưa mùa hạ ướt nhòa
Xa xa từng tốp nam nữ sinh chia nhau đứng dưới gốc cây bàng, cây điệp, họ ngồi cả trên những tảng ghế đá cạnh mấy góc cây phượng già, con trai thì chỉ thoáng buồn, chứ còn tốp nữ tụi bạn Vân hình như ai cũng rươm rướm lệ, bốn mắt nhìn nhau mà không biết nói gì chỉ lặng thầm trao nhau kỷ vật là cuốn lưu bút, là mảnh áo trắng được chuyền tay ký tên bằng những dòng mực đủ màu, là xác bướm ép bằng hoa phượng...lời hứa hẹn, chúc phúc được ghi trên những chiếc lá, giảng đường đại học ngày mai rồi sẽ có người đi kẻ ở, bạn bè như những cánh chim câu tung bay bốn hướng, thời gian sẽ làm phôi pha mọi thứ.
Thụy Biên xúc động ôm chầm lấy Tuyết Vân
-Quang cảnh này, không khí này tất cả làm tao choáng voáng, tao không thích rời bỏ ngôi trường này bởi vì tao có quá nhiều kỷ niệm ở đây. -Nàng chỉ tay về phía hành lang- tao không muốn xa mấy ô cửa lớp đó, không muốn xa thầy cô, lời giảng của thầy văn ngọt như mía lùi, giọng cô toán gay gắt, ngữ điệu cô giáo dạy sinh vật thật vui nhộn, huyền bí là cô lịch sử, hài hước là thầy anh văn....ôi sao tất cả với tao điều là những thứ vô giá, còn tụi bạn nghịch như quỷ sứ nữa chứ, tao...tao không nở đánh mất.
-Tuổi học trò là như thế- Tuyết Vân nàng cũng xúc động không kém gì bạn-buồn vui là như thế, có hội ngộ thì mới có chia tay, có khởi đầu thì mới có kết thúc
Thụy Biên bất giác quay lại nhìn Vân, nàng ngạc nhiên:
-Ê mày khắc chữ gì lên cây thế?
Tuyết Vân nheo mắt:
-Thơ lưu niệm! Nàng nổi hứng khẽ ngâm
"Lòng trong trắng như mùi thơm sách vở
Chưa một lần vướng bận những sầu đau
Chỉ bâng khuâng khi mùa hạ qua mau
Và sung sướng ngày khai trường chợt đến"
-Hay lắm, mày có tinh thần nghệ sĩ đấy!
Thụy Biên vỗ tay, nàng chộp lấy vật nhọn trên tay Vân rồi cũng khéo léo khắc lên, chiếc cây như cũng biết đau đớn, những chiếc võ sần sùi theo vết khắc của nàng tự động rơi ra như bụi cám.
"Tôi sợ ngày mai tôi sẽ lớn
Xa cổng trường khép kín với thời gian
Khi phượng rơi là nổi nhớ bàng hoàng
Sẽ phải sống trong muôn vàn tiếc nuối"
Vân ngây ngô cười
-Tao thầm phục nhà thi sĩ nào sáng tác mấy vần thơ tuyệt cú này, nghe mà thấm thía quá
Thụy Biên lại bùi ngùi nói:
-Xa mày rồi, tao không nở
-Mày khờ quá, nhớ tao thì cứ tới nhà tìm
-Ừ, nhưng dòng đời xô bồ không gì có thể lường trước, nếu như hai tụi mình thật sự không thể gặp nhau thường thì mình hẹn ngày này hằng năm lại tới đây nha
-OKie, ai hứa lèo là chó con!
Bấy giờ mới thấy nụ cười mở trên môi của hai cô nữ sinh trẻ. Hai nàng cầm tay nhau bước đi, những bước chân tự tin, bỏ lại đằng sau khung trời tuổi dại, những dãy lớp, những hàng cây...tà áo dài đong đưa theo gió. Ngây thơ ơi tạ từ mi!
******
Kết quả thi được công bố là vào đầu tháng bảy, bạn bè lại dược dịp sum vầy, rồi lại một lần chia tay, kẻ thi đậu mặt tươi cười, kẻ rớt thì héo như trái dưa leo để cả tuần. Tuyết Vân cũng trong tâm trạng đè nén cảm xúc, nàng không cho phép nước mắt hoen mi, nàng không muốn Thụy Biên lại phải chua xót, nàng muốn Thụy Biên thật yêu tâm rời khỏi trường với kết quả thi thật tốt.
Đạp xe trên phố với tâm trạng hổn tạp, nửa vui, nửa buồn, nửa nhung nhớ, nửa chờ đợi. Tin nàng chiếm đầu bảng chắc sẽ làm cha mẹ mừng quýnh, riêng anh hai thì nàng chẳng dám trông mong, bởi lẽ hai ngày nữa anh em nhà họ Hà khăn gói sang bên kia đại dương, đi về khung trời mới, lòng nàng se lại khi nghĩ đến điều đó
Một tay bợm nhậu không biết từ góc phố nào lủi ra, tay lái hắn gầm gú, chiếc xe lạng lách, uốn éo ngoằn ngoèo, cư dân trên phố ai cũng khiếp vía. Tuyết Vân thần trí còn ở đâu đâu, ý thức thì vẫn cứ theo phản xạ, định cho xe rẽ vào con đường tắt, đâu hay vận xui đang lăm le phía trước, chiếc xe chợt tông thẳng vào nàng, nàng không kịp tránh đã phải hét thất thanh, rồi đổ đống bên lề
Lúc tỉnh lại trời đã tối mò, nàng thấy mình đã ở trong phòng, toàn thân nằm dài trên chiếc giường nệm êm ả. Nàng chớp chớp mắt, ánh sáng đèn điện ùa vào, nàng nhận diện ra cha, mẹ, có cả anh hai đang quây quần xung quanh, tất cả đều cùng một tâm trạng lo lắng như nhau. Thấy Vân tỉnh, mẹ nàng mừng rỡ hỏi:
-Con thấy trong người thế nào rồi Vân? có ê ẩm không?
Nhìn mẹ trìu mến, nàng nhổm người dậy, vòng tay bá lấy cổ mẹ, vui vẽ nói:
-Mẹ ơi con chẳng sao, con...con đã thi đậu rồi
-Thế thì may quá, con làm mẹ đứng tim- giọng bà còn vướng víu chút sợ hãi- lúc Văn nó đưa con về thấy tay chân trầy xước, đầu được băng lại, mẹ lo muốn chết
Vân ngơ ngác:
-Sao anh ấy biết con bị tai nạn mà đưa về hở mẹ?
Bà hôn lên trán nàng
-Chắc có sự trùng hợp
Ba nàng chau mày, nói:
-Nó đưa con đến trạm xá, sao đó đưa về nhà, nó lo lắng y như là chồng lo cho vợ
Vân đỏ mặt:
-Anh ấy sao lại yêu một đứa ngốc nghếch như con được, ba nói đùa với con rồi đó?
-Chỉ có mày đùa cợt người ta thôi- anh hai gắt gỏng- nó toàn tâm toàn ý đến với mày, yêu mày là xuất phát từ con tim, mày thử đốt đuốc tìm cả đời xem có ai hơn nó không?
Mẹ gật đầu hài lòng:
-Nếu nó làm rể nhà mình, thì còn gì quý bằng
Nhìn mẹ, anh và ba, thấy ai cũng ủng hộ cho chàng, đứng về phía chàng, nàng có chút vui vui, nhưng nàng không muốn biểu lộ chút vui cỏn con đó ra ngoài nét mặt, đành thờ ơ:
-Con mệt lắm, con muốn ngủ
Văn Khánh lắc đầu đứng dậy:
-Tuyết Vân em ngu lắm
Hôm sau Thụy Biên đến, thấy đầu nàng có vết thương là nàng hốt hoảng
-Mày sao thế? đậu rồi ăn mừng kiểu Iraq sao?
Tuyết Vân lườm bạn:
-Tao gặp xui mà mày còn đùa được?
Thụy Biên cười:
-Vết thương có nghiêm trọng không?
-Nếu nghiêm trọng thì còn ngồi đây nghe mày nói sao
Vân chuyên chú nhìn bạn, nàng thấy vẻ chán nản ở Biên, tiếng thở dài nặng nề của Biên làm Vân không thể không lên tiếng hỏi:
-Mày có tâm sự ư?
Thụy Biên gục đầu lên vai bạn thành thật đáp:
-Tao buồn quá mày ơi, anh Nhật ảnh đi thật rồi
-Đi mà đi đâu?
-Đi Long Hải, tao có tới nhà trọ anh ấy tìm, người chủ cho thuê phòng đã bảo anh ấy trả nhà gần hai tháng rồi- Thụy Biên thống khổ kêu- anh ta đúng là kẻ vô tình còn sót lại hành tinh, âm thầm đi chẳng báo cho nhà một tiếng, cả mẹ anh ấy cũng không nói gì- rồi nàng chợt cảm thấy ái nái- không biết có phải tao làm ảnh giận không?
-Không phải lỗi tại mày, tất cả đều ở tao, ai rớ phải tao điều chịu cảnh chia ly
Thụy Biên lắc đầu nguầy nguậy:
-Không phải tại tao hay tại mày, số phận chính là nguyên nhân điều khiển vận mệnh.Tại sao chúng mình không chúc phúc cho anh ấy được bình an hả Vân?
Dứt câu cả hai cùng hướng ra ngoài cửa sổ, nhắm chặt mắt không để bất kỳ một tia sáng nào lọt vào, cả hai cùng đan tay, môi mấp máy, cả hai đang nguyện cầu cho một người phương xa.
Buổi chiều, Văn Khánh gõ cửa phòng em gái:
-Ai đó?
-Anh đây!
Cánh cửa mở tung, Tuyết Vân thật xinh xắn trong chiếc áo dây màu hồng:
-Có gì không anh?
-Của em nè!
Văn Khánh trao phong thư cho Vân:
-Hà Văn nó gởi!
Nhanh tay chộp lấy, nàng cảm ơn anh, quay vào phòng ngồi xuống giường, nàng gấp rút xé bao, gấp rút đọc, trong lòng là bao mối ngổn ngang
"Sài Gòn, Ngày...tháng...năm...
Tuyết Vân, ngày mai Văn xuất ngoại, rời bỏ quê hương, rời bỏ bạn bè, rời bỏ những yêu thương nơi đất Mẹ, không biết bao giờ mới quay về. Đất nước rồi sẽ đổi khác, và Vân thì chắc sẽ tạo cho mình một tổ ấm thật sum vầy
Văn đi rồi Vân và gia đình nhớ giữ gìn sức khoẻ, Vân phải sống sao cho thật vui vẽ. Cô gái có trái tim lạnh lùng chưa từng biết rung động" rồi Văn sẽ nhớ mãi. Nụ cười của em, ánh mắt của em, tiếng đàn và giọng hát... có lẽ tới suốt đời không dễ gì phôi phai
"Cô gái chưa từng muốn trưởng thành" đừng giận anh khi cướp mất nụ hôn đầu đời, khoảnh khắc tuy ngắn ngủi mà dài tận thiên thu, vị ngọt tình yêu anh xin mang theo làm hành trang cho những ngày vô vị nơi đất khách, chỉ xin em đừng bao giờ quên rằng: Ồ, tôi đã quen phải một tên xấu xa, tên xấu xa ấy đã lấy mất ở tôi sự trong sáng, nhưng hắn không bao giờ cướp nổi sự hồn nhiên bướng bỉnh ở tôi" phải không Vân? anh đã thua rồi. Định mệnh không đem em cho anh, đành để dòng đời cứ lướt trôi hờ hững, anh cuối cùng cũng chỉ là một người dưng...
.....
Gởi vài dòng từ biệt, chỉ mong ngày mai...Em hãy đến tiễn chân anh như một người bạn, có được không? chúc em thành công trên những nẻo đường đời!
Hà Văn "
Lá thư vuột khỏi tầm tay, Vân nghẹn ngào phát khóc. Lời chàng như mây đen vần vũ che khuất cõi bi thương ở lòng nàng. Đời người nối tiếp đời người, hợp tan khuấy đều theo con tạo. Vân úp mặt vào lồng bàn tay, nàng sợ cái ngày mai đến, nàng sẽ không còn thấy mặt chàng, vô thức nàng thầm gọi tên chàng
-Hà Văn...Hà Văn...Hà Văn- giọng nàng bất tận, giọng nàng day dứt, giờ thì thật thống khổ- anh đừng đi!
******
Thi trượt đối với Lệ Trinh quả là một cú sốc trong cuộc đời. Đường đường chính chính đứng trong hàng ngũ học sinh xuất sắc, ấy thế mà vì một hình bóng phải buông xuôi tất cả. Việc học lơ là, việc nhà chểnh mảng, tương lai lại mờ mịt. Nàng đã khóc suốt đêm, mặc cho anh hai dỗ dành, mặc cho Vũ Quyên hết lời khuyên giải, nàng vẫn rấm rứt khóc, nói qua làn nước mắt:
-Em thi rớt ba mẹ sẽ khinh thường em, oán ghét em, em sẽ chẳng còn mặt mũi nào nhìn ai nữa
-Ba mẹ thương em không hết lấy gì mà oán ghét em- Hà Văn ra sức vỗ về- dù sao thì em cũng rất cố gắng
-Cố gắng!- nàng hổ thẹn- kỳ thi này em chưa hề cố gắng, chưa hề dù chỉ một lần
Nàng lại khóc, khóc tức tưởi đến độ Vũ Quyên chịu không nổi phải lên tiếng:
-Mày cứ làm mình làm nẩy với anh Văn, tao thấy tội cho ảnh quá
Lệ Trinh bừng tỉnh, nàng thôi khóc, đưa tay quẹt nước mắt, nàng như thấy hối lỗi:
-Tao thi trượt rồi, tao vô dụng quá, yêu một người không được người yêu, còn đem tương lai mà đi bán rẽ, tao là con ngốc
-Mày cứ suy nghĩ cực đoan thế tao lo lắm, hãy tích cực với mình đi chứ, đời mày con dài, thi rớt năm nay thì qua bên bển học tiếp, rồi thi lại mấy hồi. Có chí thì nên mày nên nhớ như thế!
Trinh gượng cười, nàng khóc nhiều đâm ra mệt mỏi, giả vờ thông suốt nàng nói:
-Tao hiểu rồi, tao...tao hơi mệt, tao muốn ngủ...
Hà Văn đỡ đầu em đặt lên gối, Vũ Quyên kéo chăn đắp ngang người bạn, cả hai rút lui. Ánh trăng bên ngoài cửa song lung linh huyền ảo, tròn vành vạch, nước mắt vô thức lại chảy xuống, tâm hồn nặng trĩu, bóng hình Minh Nhật lại một lần nữa vụt sáng.
Thi xong, gánh nặng trong lòng được tháo xuống. Đề thi là đề tài thảo luận bàn tán xôn xao, nhưng ít nhiều gì cũng phải có nước mắt khi hoa phượng nở rộ một góc sân trường, mùa chia tay lại đến. Mười hai năm đèn sách, mười hai năm khoác lên người tấm áo trắng trinh nguyên, mười hai năm vui buồn lẫn lộn, phút chốc...phút chốc...theo cơn mưa mùa hạ ướt nhòa
Xa xa từng tốp nam nữ sinh chia nhau đứng dưới gốc cây bàng, cây điệp, họ ngồi cả trên những tảng ghế đá cạnh mấy góc cây phượng già, con trai thì chỉ thoáng buồn, chứ còn tốp nữ tụi bạn Vân hình như ai cũng rươm rướm lệ, bốn mắt nhìn nhau mà không biết nói gì chỉ lặng thầm trao nhau kỷ vật là cuốn lưu bút, là mảnh áo trắng được chuyền tay ký tên bằng những dòng mực đủ màu, là xác bướm ép bằng hoa phượng...lời hứa hẹn, chúc phúc được ghi trên những chiếc lá, giảng đường đại học ngày mai rồi sẽ có người đi kẻ ở, bạn bè như những cánh chim câu tung bay bốn hướng, thời gian sẽ làm phôi pha mọi thứ.
Thụy Biên xúc động ôm chầm lấy Tuyết Vân
-Quang cảnh này, không khí này tất cả làm tao choáng voáng, tao không thích rời bỏ ngôi trường này bởi vì tao có quá nhiều kỷ niệm ở đây. -Nàng chỉ tay về phía hành lang- tao không muốn xa mấy ô cửa lớp đó, không muốn xa thầy cô, lời giảng của thầy văn ngọt như mía lùi, giọng cô toán gay gắt, ngữ điệu cô giáo dạy sinh vật thật vui nhộn, huyền bí là cô lịch sử, hài hước là thầy anh văn....ôi sao tất cả với tao điều là những thứ vô giá, còn tụi bạn nghịch như quỷ sứ nữa chứ, tao...tao không nở đánh mất.
-Tuổi học trò là như thế- Tuyết Vân nàng cũng xúc động không kém gì bạn-buồn vui là như thế, có hội ngộ thì mới có chia tay, có khởi đầu thì mới có kết thúc
Thụy Biên bất giác quay lại nhìn Vân, nàng ngạc nhiên:
-Ê mày khắc chữ gì lên cây thế?
Tuyết Vân nheo mắt:
-Thơ lưu niệm! Nàng nổi hứng khẽ ngâm
"Lòng trong trắng như mùi thơm sách vở
Chưa một lần vướng bận những sầu đau
Chỉ bâng khuâng khi mùa hạ qua mau
Và sung sướng ngày khai trường chợt đến"
-Hay lắm, mày có tinh thần nghệ sĩ đấy!
Thụy Biên vỗ tay, nàng chộp lấy vật nhọn trên tay Vân rồi cũng khéo léo khắc lên, chiếc cây như cũng biết đau đớn, những chiếc võ sần sùi theo vết khắc của nàng tự động rơi ra như bụi cám.
"Tôi sợ ngày mai tôi sẽ lớn
Xa cổng trường khép kín với thời gian
Khi phượng rơi là nổi nhớ bàng hoàng
Sẽ phải sống trong muôn vàn tiếc nuối"
Vân ngây ngô cười
-Tao thầm phục nhà thi sĩ nào sáng tác mấy vần thơ tuyệt cú này, nghe mà thấm thía quá
Thụy Biên lại bùi ngùi nói:
-Xa mày rồi, tao không nở
-Mày khờ quá, nhớ tao thì cứ tới nhà tìm
-Ừ, nhưng dòng đời xô bồ không gì có thể lường trước, nếu như hai tụi mình thật sự không thể gặp nhau thường thì mình hẹn ngày này hằng năm lại tới đây nha
-OKie, ai hứa lèo là chó con!
Bấy giờ mới thấy nụ cười mở trên môi của hai cô nữ sinh trẻ. Hai nàng cầm tay nhau bước đi, những bước chân tự tin, bỏ lại đằng sau khung trời tuổi dại, những dãy lớp, những hàng cây...tà áo dài đong đưa theo gió. Ngây thơ ơi tạ từ mi!
******
Kết quả thi được công bố là vào đầu tháng bảy, bạn bè lại dược dịp sum vầy, rồi lại một lần chia tay, kẻ thi đậu mặt tươi cười, kẻ rớt thì héo như trái dưa leo để cả tuần. Tuyết Vân cũng trong tâm trạng đè nén cảm xúc, nàng không cho phép nước mắt hoen mi, nàng không muốn Thụy Biên lại phải chua xót, nàng muốn Thụy Biên thật yêu tâm rời khỏi trường với kết quả thi thật tốt.
Đạp xe trên phố với tâm trạng hổn tạp, nửa vui, nửa buồn, nửa nhung nhớ, nửa chờ đợi. Tin nàng chiếm đầu bảng chắc sẽ làm cha mẹ mừng quýnh, riêng anh hai thì nàng chẳng dám trông mong, bởi lẽ hai ngày nữa anh em nhà họ Hà khăn gói sang bên kia đại dương, đi về khung trời mới, lòng nàng se lại khi nghĩ đến điều đó
Một tay bợm nhậu không biết từ góc phố nào lủi ra, tay lái hắn gầm gú, chiếc xe lạng lách, uốn éo ngoằn ngoèo, cư dân trên phố ai cũng khiếp vía. Tuyết Vân thần trí còn ở đâu đâu, ý thức thì vẫn cứ theo phản xạ, định cho xe rẽ vào con đường tắt, đâu hay vận xui đang lăm le phía trước, chiếc xe chợt tông thẳng vào nàng, nàng không kịp tránh đã phải hét thất thanh, rồi đổ đống bên lề
Lúc tỉnh lại trời đã tối mò, nàng thấy mình đã ở trong phòng, toàn thân nằm dài trên chiếc giường nệm êm ả. Nàng chớp chớp mắt, ánh sáng đèn điện ùa vào, nàng nhận diện ra cha, mẹ, có cả anh hai đang quây quần xung quanh, tất cả đều cùng một tâm trạng lo lắng như nhau. Thấy Vân tỉnh, mẹ nàng mừng rỡ hỏi:
-Con thấy trong người thế nào rồi Vân? có ê ẩm không?
Nhìn mẹ trìu mến, nàng nhổm người dậy, vòng tay bá lấy cổ mẹ, vui vẽ nói:
-Mẹ ơi con chẳng sao, con...con đã thi đậu rồi
-Thế thì may quá, con làm mẹ đứng tim- giọng bà còn vướng víu chút sợ hãi- lúc Văn nó đưa con về thấy tay chân trầy xước, đầu được băng lại, mẹ lo muốn chết
Vân ngơ ngác:
-Sao anh ấy biết con bị tai nạn mà đưa về hở mẹ?
Bà hôn lên trán nàng
-Chắc có sự trùng hợp
Ba nàng chau mày, nói:
-Nó đưa con đến trạm xá, sao đó đưa về nhà, nó lo lắng y như là chồng lo cho vợ
Vân đỏ mặt:
-Anh ấy sao lại yêu một đứa ngốc nghếch như con được, ba nói đùa với con rồi đó?
-Chỉ có mày đùa cợt người ta thôi- anh hai gắt gỏng- nó toàn tâm toàn ý đến với mày, yêu mày là xuất phát từ con tim, mày thử đốt đuốc tìm cả đời xem có ai hơn nó không?
Mẹ gật đầu hài lòng:
-Nếu nó làm rể nhà mình, thì còn gì quý bằng
Nhìn mẹ, anh và ba, thấy ai cũng ủng hộ cho chàng, đứng về phía chàng, nàng có chút vui vui, nhưng nàng không muốn biểu lộ chút vui cỏn con đó ra ngoài nét mặt, đành thờ ơ:
-Con mệt lắm, con muốn ngủ
Văn Khánh lắc đầu đứng dậy:
-Tuyết Vân em ngu lắm
Hôm sau Thụy Biên đến, thấy đầu nàng có vết thương là nàng hốt hoảng
-Mày sao thế? đậu rồi ăn mừng kiểu Iraq sao?
Tuyết Vân lườm bạn:
-Tao gặp xui mà mày còn đùa được?
Thụy Biên cười:
-Vết thương có nghiêm trọng không?
-Nếu nghiêm trọng thì còn ngồi đây nghe mày nói sao
Vân chuyên chú nhìn bạn, nàng thấy vẻ chán nản ở Biên, tiếng thở dài nặng nề của Biên làm Vân không thể không lên tiếng hỏi:
-Mày có tâm sự ư?
Thụy Biên gục đầu lên vai bạn thành thật đáp:
-Tao buồn quá mày ơi, anh Nhật ảnh đi thật rồi
-Đi mà đi đâu?
-Đi Long Hải, tao có tới nhà trọ anh ấy tìm, người chủ cho thuê phòng đã bảo anh ấy trả nhà gần hai tháng rồi- Thụy Biên thống khổ kêu- anh ta đúng là kẻ vô tình còn sót lại hành tinh, âm thầm đi chẳng báo cho nhà một tiếng, cả mẹ anh ấy cũng không nói gì- rồi nàng chợt cảm thấy ái nái- không biết có phải tao làm ảnh giận không?
-Không phải lỗi tại mày, tất cả đều ở tao, ai rớ phải tao điều chịu cảnh chia ly
Thụy Biên lắc đầu nguầy nguậy:
-Không phải tại tao hay tại mày, số phận chính là nguyên nhân điều khiển vận mệnh.Tại sao chúng mình không chúc phúc cho anh ấy được bình an hả Vân?
Dứt câu cả hai cùng hướng ra ngoài cửa sổ, nhắm chặt mắt không để bất kỳ một tia sáng nào lọt vào, cả hai cùng đan tay, môi mấp máy, cả hai đang nguyện cầu cho một người phương xa.
Buổi chiều, Văn Khánh gõ cửa phòng em gái:
-Ai đó?
-Anh đây!
Cánh cửa mở tung, Tuyết Vân thật xinh xắn trong chiếc áo dây màu hồng:
-Có gì không anh?
-Của em nè!
Văn Khánh trao phong thư cho Vân:
-Hà Văn nó gởi!
Nhanh tay chộp lấy, nàng cảm ơn anh, quay vào phòng ngồi xuống giường, nàng gấp rút xé bao, gấp rút đọc, trong lòng là bao mối ngổn ngang
"Sài Gòn, Ngày...tháng...năm...
Tuyết Vân, ngày mai Văn xuất ngoại, rời bỏ quê hương, rời bỏ bạn bè, rời bỏ những yêu thương nơi đất Mẹ, không biết bao giờ mới quay về. Đất nước rồi sẽ đổi khác, và Vân thì chắc sẽ tạo cho mình một tổ ấm thật sum vầy
Văn đi rồi Vân và gia đình nhớ giữ gìn sức khoẻ, Vân phải sống sao cho thật vui vẽ. Cô gái có trái tim lạnh lùng chưa từng biết rung động" rồi Văn sẽ nhớ mãi. Nụ cười của em, ánh mắt của em, tiếng đàn và giọng hát... có lẽ tới suốt đời không dễ gì phôi phai
"Cô gái chưa từng muốn trưởng thành" đừng giận anh khi cướp mất nụ hôn đầu đời, khoảnh khắc tuy ngắn ngủi mà dài tận thiên thu, vị ngọt tình yêu anh xin mang theo làm hành trang cho những ngày vô vị nơi đất khách, chỉ xin em đừng bao giờ quên rằng: Ồ, tôi đã quen phải một tên xấu xa, tên xấu xa ấy đã lấy mất ở tôi sự trong sáng, nhưng hắn không bao giờ cướp nổi sự hồn nhiên bướng bỉnh ở tôi" phải không Vân? anh đã thua rồi. Định mệnh không đem em cho anh, đành để dòng đời cứ lướt trôi hờ hững, anh cuối cùng cũng chỉ là một người dưng...
.....
Gởi vài dòng từ biệt, chỉ mong ngày mai...Em hãy đến tiễn chân anh như một người bạn, có được không? chúc em thành công trên những nẻo đường đời!
Hà Văn "
Lá thư vuột khỏi tầm tay, Vân nghẹn ngào phát khóc. Lời chàng như mây đen vần vũ che khuất cõi bi thương ở lòng nàng. Đời người nối tiếp đời người, hợp tan khuấy đều theo con tạo. Vân úp mặt vào lồng bàn tay, nàng sợ cái ngày mai đến, nàng sẽ không còn thấy mặt chàng, vô thức nàng thầm gọi tên chàng
-Hà Văn...Hà Văn...Hà Văn- giọng nàng bất tận, giọng nàng day dứt, giờ thì thật thống khổ- anh đừng đi!
******
Thi trượt đối với Lệ Trinh quả là một cú sốc trong cuộc đời. Đường đường chính chính đứng trong hàng ngũ học sinh xuất sắc, ấy thế mà vì một hình bóng phải buông xuôi tất cả. Việc học lơ là, việc nhà chểnh mảng, tương lai lại mờ mịt. Nàng đã khóc suốt đêm, mặc cho anh hai dỗ dành, mặc cho Vũ Quyên hết lời khuyên giải, nàng vẫn rấm rứt khóc, nói qua làn nước mắt:
-Em thi rớt ba mẹ sẽ khinh thường em, oán ghét em, em sẽ chẳng còn mặt mũi nào nhìn ai nữa
-Ba mẹ thương em không hết lấy gì mà oán ghét em- Hà Văn ra sức vỗ về- dù sao thì em cũng rất cố gắng
-Cố gắng!- nàng hổ thẹn- kỳ thi này em chưa hề cố gắng, chưa hề dù chỉ một lần
Nàng lại khóc, khóc tức tưởi đến độ Vũ Quyên chịu không nổi phải lên tiếng:
-Mày cứ làm mình làm nẩy với anh Văn, tao thấy tội cho ảnh quá
Lệ Trinh bừng tỉnh, nàng thôi khóc, đưa tay quẹt nước mắt, nàng như thấy hối lỗi:
-Tao thi trượt rồi, tao vô dụng quá, yêu một người không được người yêu, còn đem tương lai mà đi bán rẽ, tao là con ngốc
-Mày cứ suy nghĩ cực đoan thế tao lo lắm, hãy tích cực với mình đi chứ, đời mày con dài, thi rớt năm nay thì qua bên bển học tiếp, rồi thi lại mấy hồi. Có chí thì nên mày nên nhớ như thế!
Trinh gượng cười, nàng khóc nhiều đâm ra mệt mỏi, giả vờ thông suốt nàng nói:
-Tao hiểu rồi, tao...tao hơi mệt, tao muốn ngủ...
Hà Văn đỡ đầu em đặt lên gối, Vũ Quyên kéo chăn đắp ngang người bạn, cả hai rút lui. Ánh trăng bên ngoài cửa song lung linh huyền ảo, tròn vành vạch, nước mắt vô thức lại chảy xuống, tâm hồn nặng trĩu, bóng hình Minh Nhật lại một lần nữa vụt sáng.
Tác giả :
Trường Phi Bảo