Chạy Đâu Cho Thoát
Chương 30: Mất tích
Trần Nhược Vũ tức điên người hết gần 2 phút, sau đó dùng động tác thô lỗ nhất bấm số điện thoại.
Kẻ sĩ có thể nhịn nhục*, nhưng thẻ khám thì không thể ném đi được. Cô đã nói với Đường Kim Tài rằng hôm nay sẽ lấy được, nếu không có gì đưa cho người ta thì biết ăn nói thế nào. Đây là vấn đề danh dự.
(*) Văn gốc của câu này phải là Sĩ khả sát, bất khả nhục. Nhưng trong tình huống này, Trần Nhược Vũ đã tự biến hóa đi.
Mạnh Cổ không nghe điện thoại. Trần Nhược Vũ nghĩ, có lẽ anh đang lái xe, nghe điện thoại sẽ không an toàn. Vì thế cô đành tạm từ bỏ. Tạm nuốt cục tức này xuống, rầu rĩ đi lên nhà.
Đói bụng cả ngày, kết quả thay đổi đến chóng mặt. Trần Nhược Vũ quyết định ngày mai lại xếp hàng đi mua chân thú, phải coi chúng như Mạnh Cổ ra sức cắm gặm. Cô càng nghĩ càng thấy đói, vì thế lấy một cái bát, đánh bông ba quả trứng gà, càng tức giận thì càng phải tẩm bổ cho cơ thể.
Ăn xong, cô nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian trôi qua cũng khá lâu rồi, anh có thể không còn lái xe nữa, vì thế lại gọi điện cho Mạnh Cổ.
Nhưng lần này, anh cũng không nghe máy.
Trần Nhược Vũ ngẫm lại, được rồi, một lúc nữa gọi lại.
Cô xem tivi hết 15 phút, gọi lại lần nữa, vẫn không ai nghe.
Trần Nhược Vũ nổi cơn tức. Người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cô đắc tội không thể tha thứ với anh? Nên ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe.
Anh càng không nghe, cô càng phải gọi.
Qua 20 phút, Trần Nhược Vũ gọi hết 8 cuộc điện thoại, vẫn không có ai nghe. Qua 10 phút, lại gọi thêm lần nữa, nhưng không có ai nghe.
Trần Nhược Vũ ném điện thoại sang một bên. Xắn tay áo rồi thu dọn phòng ngủ, cọ rửa khắp nơi, phòng khách được lau chùi gần như mới. Làm xong công việc, cô nhìn đồng hồ, rồi gọi điện thoại, thời gian đã trôi qua lâu như vậy mà vẫn không có ai nghe. Cô gọi lại lần nữa, vẫn không có nghe.
Ngồi trên sofa thở dốc, bỗng nhiên cảm thấy hơi lo lắng.
Tính tình của Mạnh Cổ tuy rằng rất xấu xa, cái miệng độc địa nhưng anh là người có trách nhiệm, anh sẽ nghe điện thoại cho dù đó là cuộc điện thoại bị người khác mắng chửi, châm chọc nhưng tuyệt đối anh sẽ không vì nhiều cuộc gọi tới một lúc mà không nghe máy.
Có lẽ anh đang ở nơi nào đó mà quên cầm theo điện thoại? Trần Nhược Vũ suy nghĩ cẩn thận, lúc lên xe còn nhìn thấy điện thoại anh để trong xe. Vậy có khi nào anh xuống xe, để quên điện thoại trong xe?
Nhưng anh đâu phải là người sơ ý như vậy.
Trần Nhược Vũ bắt đầu miên man suy nghĩ, càng nghĩ càng lo lắng. Trên đường sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Bây giờ anh như nào rồi? Cô không nhẫn nại được nữa, gọi liền hai cú điện thoại, chỉ nghe thấy tiếng tút tút chờ máy.
Trần Nhược Vũ đứng ngồi không yên, cố gắng không tỏ vẻ hốt hoảng thái quá nếu anh không có việc gì nhất định sẽ gọi điện lại cho cô.
Cô chờ tới gần 11 giờ cũng không thấy Mạnh Cổ gọi điện lại, trong lúc đó cô cũng gọi vài lần, đương nhiên kết quả là vẫn không có ai nghe máy. Lúc này, Lương Tư Tư đã về nhà, vừa vào cửa đã gây ra tiếng ồn: “ Vừa rồi đi làm về mình sợ muốn chết. Trên đường có hai chiếc xe đua đụng nhau, thiếu chút nữa còn đâm vào xe taxi chở mình. Chúng vừa đi sát qua xe mình, mình kêu lên một tiếng: ‘ tên khốn nạn ‘ thiếu chút nữa thì mất mạng. Bọn chúng có muốn chết thì tự đi mà chết, đừng liên lụy đến người khác. Mình với bác tài xế bị dọa cho ngây người, phải đỗ xe lại bên đường một lúc mới dám đi tiếp. Sợ chết khiếp, hai tên khốn nạn ấy, mình rủa hai đứa chúng nó không cứng được nổi, ra nhanh như chớp*. Mẹ nó, mình phải đi tắm để giảm bớt nỗi sợ hãi.”
(*) Đoạn này các bạn có thể tự tưởng tượng. Mình xin phép được dừng tại đây.
Lương Tư Tư tự đi an ủi bản thân, Trần Nhược Vũ bị dọa cho một trận khiếp vía. Xong rồi, xong rồi, Mạnh Cổ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ. Cô thực sự hết cách rồi, bèn gọi điện cho Doãn Tắc, hỏi anh ta hôm nay có gặp Mạnh Cổ không.
“ Có, tên đó tầm 7h có gọi điện tới chỗ anh xin cơm, nói đang ở trên đường, một lát sau sẽ tới. Cuối cùng cũng không thấy xuất hiện.”
Trên đường? Vậy sau khi anh đuổi cô về nhà liền gọi điện cho Doãn Tắc. Nhưng cuối cùng lại không tới?
“ Vậy anh ấy không tới, sau đó thì sao?.”
“ Sau đó thì không đến.”
“ Anh không hỏi vì sao ư?.”
“ Không hỏi. Có thể tên đó thay đổi quyết định? Lúc đó anh bận, nên cũng kệ. Bọn anh đều thế, tên đó tới ăn xin lúc nào, có mấy khi xin phép đâu.”
Doãn Tắc hình như hiểu ra điều gì đó, liền hỏi: “ Sao vậy? Mạnh Cổ xảy ra chuyện gì sao?.”
Trần Nhược Vũ gấp gáp đáp lời: “ Lúc chạng vạng em gặp anh ấy, anh ấy còn đưa em về nhà. Nhưng sau đó, em gọi điện cho anh ấy thì không ai nghe máy. Suốt đêm rồi, không biết xảy ra chuyện gì. Anh ấy nói muốn tới chỗ anh ăn cơm, rốt cuộc lại không tới, liệu có xảy ra chuyện gì không?.”
“ Em đừng có lo lắng quá, sẽ không có chuyện gì đâu, để anh tìm tên đó.”
Có lời nói này của Doãn Tắc, Trần Nhược Vũ cũng yên tâm được phần nào. Phương pháp tìm Mạnh Cổ của Doãn Tắc nhất định sẽ hiệu quả hơn cô nhiều. Ít nhất anh biết chỗ Mạnh Cổ hay lui tới: “ Nếu anh tìm được anh ấy, có thể cho em biết được không?.”
“ Được rồi. Em đừng lo lắng. Có tin gì anh sẽ gọi cho em.”
Hơn hai mươi phút sau, Doãn Tắc gọi điện tới.
“ Tìm được cậu ta rồi, không có việc gì. Chỉ là đi gặp bạn cũ rồi đến quán bar làm mấy chén, điện thoại để quên trong xe. Vừa rồi cậu ta quay trở lại xe, gọi điện lại cho anh rồi. Không có việc gì đâu, em đừng lo lắng.”
Trần Nhược Vũ nghe xong cũng không biết trong lòng mình đang suy nghĩ điều gì, cô cảm ơn Doãn Tắc rồi cúp máy, tâm trạng vô cùng xấu.
Cô lo lắng cả một đêm. Anh gọi điện lại cho Doãn Tắc còn cô thì không. Trần Nhược Vũ nhìn hình ảnh tiên sinh đào hoa trong điện thoại, dùng sức đập mạnh vào gáy anh một cái. Không gọi thì thôi, cô cũng không gọi điện cho anh nữa. Cô còn để ý đến anh nữa, cô sẽ không theo họ Trần!
Trần Nhược Vũ nhốt mình ở trong phòng hờn dỗi, Lương Tư Tư ở bên ngoài nói vọng vào: “ Mình dùng nhà tắm xong rồi.”
Trần Nhược Vũ ném điện thoại trên giường, nhắm mắt làm ngơ. Cô cũng đi tắm rửa, không phải để an ủi, mà để trút giận!
Trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào, dường như nghe thấy tiếng di động vang lên. Trần Nhược Vũ tắt vòi nước, lắng nghe kĩ hơn, đúng là tiếng di động của cô. Xẹt qua một tia suy nghĩ trong đầu, người mà cô để ý tới nhất chính là Mạnh Cổ, bằng không thì lấy đâu ra thẻ khám bệnh.
Cô đang viện đủ lí do để quan tâm đến anh, thì tiếng chuông điện thoại lại kêu lên. Trần Nhược Vũ sợ đối phương sẽ cúp máy, cô vớ vội chiếc khăn tắm quấn vào người rồi chạy về phòng. Lương Tư Tư từ phòng thò đầu ra, thấy Trần Nhược Vũ lõa thể chạy vào phòng làm cho cô sợ chết khiếp.
Trần Nhược Vũ không màng giải thích, chạy vọt vào trong phòng, đóng cửa, lăn sả lên giường, ấn nút nghe.
“ Alo.” Nói xong, cô thấy mình hơi gấp gáp thì phải.
“ Trần Nhược Vũ.” Quả nhiên là giọng nói của Mạnh Cổ. Nhịp tim của cô lại nhảy tưng tưng.
“ Em tìm tôi?.”
Không thấy quá vô nghĩa sao? Ác bá tiên sinh ơi, sao giọng nói của anh lại vô tội đến thế được nhỉ.
“ Anh đang ở đâu?.” Tuy rằng không mặc quần áo nhưng Trần Nhược Vũ phát hiện khí thế của mình không hề kém cạnh so với đối phương.
“ Đang ở dưới nhà em.”
“ Cái gì?.” Cô há hốc mồm. Theo bản năng nằm úp sấp dưới cánh cửa sổ, ngó hai con mắt nhìn xuống dưới, giật mình thấy mát mát cơ thể, vội cụp đầu xuống.
“ Không phải em đang tìm tôi sao? Cho nên tôi tới chỗ em.”
Vì thế nên tới? Suy nghĩ Trần Nhược Vũ xoay mòng mòng, rất khó để hiểu hết được ý anh.
“ Em xuống dưới này đi.” Không đợi cô suy nghĩ cho thông, ác bá tiên sinh đã hạ chỉ.
“ Anh chờ đấy!.” Trần Nhược Vũ rốt cuộc lấy lại được giọng nói bình thường, nói xong liền cúp điện thoại, lấy trong ngăn tủ ra bộ quần áo thay nhanh vào người.
Chờ cô lấy được phiếu khám, cô sẽ cho anh một trận nên người! Làm cho cô lo lắng suốt cả đêm, không nói sao mà nhịn được.
“ Aiz, sao chật thế, cái này sao lại nhỏ đi được nhỉ. Mặc kệ, mặc kệ, trước cứ mặc tạm vào đó.” Cô lầm bầm lầu bầu, lấy tạm một cái áo con rồi mặc vào, không kịp chọn quần áo, mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, chiếc quần ngủ, đi dép lê rồi chạy ra ngoài.
Lương Tư Tư lại thò đầu từ trong phòng ra để tìm hiểu, thấy Trần Nhược Vũ như bị đốt đít chạy nhanh ra ngòai, tiếp tục ngạc nhiên.
Trần Nhược Vũ chui vào thang máy, tổ chức lại chức năng ngôn ngữ, nghĩ xem nên xả cho tên đàn ông xấu xa kia những gì. Có nên chất vấn anh không? Vì sao không nghe điện thoại? Bỏ đi, không nên hỏi. Hỏi thì hóa ra cô quan tâm đến anh, anh sẽ nói một câu: “Liên quan gì tới em” thẳng vào mặt cô.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết nên nói gì cho thật uyên thâm, trí tuệ. Thang máy vèo một cái đã xuống tới tầng 1, sao hôm nay tốc độ thang máy nhanh thế.
Cô ‘ bèn bẹt ‘ tiếng dép lê chạy ra ngoài, liếc mắt một cái đã thấy xe của Mạnh Cổ dừng ở trước nhà. Anh đang dựa người vào xe, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Trần Nhược Vũ dừng chân, ho nhẹ một tiếng, nên tỏ ra bình tĩnh, từ từ đi qua.
Mạnh Cổ nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu, nhìn từ trên xuống dưới, nở nụ cười.
Cười cái gì mà cười, Trần Nhược Vũ oán thầm trong lòng, câu đầu tiên nên đòi thẻ khám của anh. Cô đến gần anh, ngửi thấy mùi rượu trên người.
“ Anh uống rượu.”
“ Uhm.” Anh gật đầu.
Cô liền nổi giận ‘ bốp bốp ‘ cô liền dùng sức đánh mạnh vào tay anh: “ Uống rượu còn dám lái xe, xảy ra chuyện thì phải làm sao?.”
Anh không né, cũng không cãi lại. Chỉ đứng đó nhìn cô.
“ Nhìn cái gì vậy! Uống rượu lái xe, chẳng nhẽ là đúng sao?” Cô trở nên hung hăng, càng nghĩ càng giận, hiện tại tỉ lệ tai nạn xe cộ cao như vậy, sao anh không biết quý trọng chính bản thân mình sao.
“ Trần Nhược Vũ, tôi còn chưa ăn cơm.” Anh đột nhiên nói.
Cô nhăn mặt lại: “ Anh không phải đi cùng bạn cũ tới quán bar sao? Sao lại chưa ăn cơm?.”
“ Thì vì đi đến quán bar, nên chưa ăn gì.” Anh cúi đầu, nghe có chút đáng thương.
“ Vậy...” Cô mềm lòng: “ Vậy tôi đi nấu mì cho anh.”
“ Lương Tư Tư ở đó, mà muộn như này, không tiện.” Anh lắc đầu.
Quả đúng là không tiện. Trần Nhược Vũ nghĩ: “ Ở đầu đường có quán ăn vặt, hay tới đó ăn khuya. Anh mau đi ăn bát mì vằn thắn đi, lót dạ trước vậy.”
“ Không muốn ăn.” Anh lắc đầu.
Cô tức giận ‘ bốp ‘ một cái vào cánh tay khác của anh: “ Bụng rỗng uống rượu thì muốn, còn ăn cơm thì không.”
“ Vậy được rồi.” Anh xoay người mở cửa xe: “ Lên xe.”
“ Lên cái gì mà lên!” Cô dùng sức kéo tay anh: “ Còn dám lái xe nữa. Đi bộ đi.”
Cô kéo tay anh: “ Không xa đâu, chúng ta đi bộ, tan bớt mùi rượu.”
Anh không né, liền nắm lấy tay cô, ngoan ngoãn đi theo.
Tay anh lớn thật. Trần Nhược Vũ lôi lôi kéo kéo, bỗng nhiên có phản ứng trở lại, có chút đỏ mặt, đành phải hỏi chuyện: “ Anh uống nhiều không?.”
“ Không.”
“ Uống bao nhiêu.”
“ Không đếm, không nhiều lắm.”
“ Bạn bè kiểu gì vậy, cơm cũng không ăn mà lại đi uống rượu.”
Anh không trả lời. Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn anh, ngẫm lại thấy mình hơi hung bạo, bạn bè của anh, cô hỏi làm gì đó là chuyện riêng tư mà.
Cô nghĩ anh sẽ không trả lời, thì anh nói: “ Một người bạn không muốn gặp.”
“ Uhm,” Xem đi, quả nhiên không nên hỏi. Không muốn gặp, vậy thì không phải bạn bè.
“ Trần Nhược Vũ, căn bản tâm trạng tôi không được tốt lắm. Nhưng lúc trở lại xe, nhìn thấy có người gọi đến 19 cuộc gọi nhỡ cho tôi, tôi lại cảm thấy tâm trạng khá lên rất nhiều.”
Trần Nhược Vũ cứng đờ người, 19 cuộc gọi nhỡ? Là cô sao?
Kẻ sĩ có thể nhịn nhục*, nhưng thẻ khám thì không thể ném đi được. Cô đã nói với Đường Kim Tài rằng hôm nay sẽ lấy được, nếu không có gì đưa cho người ta thì biết ăn nói thế nào. Đây là vấn đề danh dự.
(*) Văn gốc của câu này phải là Sĩ khả sát, bất khả nhục. Nhưng trong tình huống này, Trần Nhược Vũ đã tự biến hóa đi.
Mạnh Cổ không nghe điện thoại. Trần Nhược Vũ nghĩ, có lẽ anh đang lái xe, nghe điện thoại sẽ không an toàn. Vì thế cô đành tạm từ bỏ. Tạm nuốt cục tức này xuống, rầu rĩ đi lên nhà.
Đói bụng cả ngày, kết quả thay đổi đến chóng mặt. Trần Nhược Vũ quyết định ngày mai lại xếp hàng đi mua chân thú, phải coi chúng như Mạnh Cổ ra sức cắm gặm. Cô càng nghĩ càng thấy đói, vì thế lấy một cái bát, đánh bông ba quả trứng gà, càng tức giận thì càng phải tẩm bổ cho cơ thể.
Ăn xong, cô nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian trôi qua cũng khá lâu rồi, anh có thể không còn lái xe nữa, vì thế lại gọi điện cho Mạnh Cổ.
Nhưng lần này, anh cũng không nghe máy.
Trần Nhược Vũ ngẫm lại, được rồi, một lúc nữa gọi lại.
Cô xem tivi hết 15 phút, gọi lại lần nữa, vẫn không ai nghe.
Trần Nhược Vũ nổi cơn tức. Người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cô đắc tội không thể tha thứ với anh? Nên ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe.
Anh càng không nghe, cô càng phải gọi.
Qua 20 phút, Trần Nhược Vũ gọi hết 8 cuộc điện thoại, vẫn không có ai nghe. Qua 10 phút, lại gọi thêm lần nữa, nhưng không có ai nghe.
Trần Nhược Vũ ném điện thoại sang một bên. Xắn tay áo rồi thu dọn phòng ngủ, cọ rửa khắp nơi, phòng khách được lau chùi gần như mới. Làm xong công việc, cô nhìn đồng hồ, rồi gọi điện thoại, thời gian đã trôi qua lâu như vậy mà vẫn không có ai nghe. Cô gọi lại lần nữa, vẫn không có nghe.
Ngồi trên sofa thở dốc, bỗng nhiên cảm thấy hơi lo lắng.
Tính tình của Mạnh Cổ tuy rằng rất xấu xa, cái miệng độc địa nhưng anh là người có trách nhiệm, anh sẽ nghe điện thoại cho dù đó là cuộc điện thoại bị người khác mắng chửi, châm chọc nhưng tuyệt đối anh sẽ không vì nhiều cuộc gọi tới một lúc mà không nghe máy.
Có lẽ anh đang ở nơi nào đó mà quên cầm theo điện thoại? Trần Nhược Vũ suy nghĩ cẩn thận, lúc lên xe còn nhìn thấy điện thoại anh để trong xe. Vậy có khi nào anh xuống xe, để quên điện thoại trong xe?
Nhưng anh đâu phải là người sơ ý như vậy.
Trần Nhược Vũ bắt đầu miên man suy nghĩ, càng nghĩ càng lo lắng. Trên đường sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Bây giờ anh như nào rồi? Cô không nhẫn nại được nữa, gọi liền hai cú điện thoại, chỉ nghe thấy tiếng tút tút chờ máy.
Trần Nhược Vũ đứng ngồi không yên, cố gắng không tỏ vẻ hốt hoảng thái quá nếu anh không có việc gì nhất định sẽ gọi điện lại cho cô.
Cô chờ tới gần 11 giờ cũng không thấy Mạnh Cổ gọi điện lại, trong lúc đó cô cũng gọi vài lần, đương nhiên kết quả là vẫn không có ai nghe máy. Lúc này, Lương Tư Tư đã về nhà, vừa vào cửa đã gây ra tiếng ồn: “ Vừa rồi đi làm về mình sợ muốn chết. Trên đường có hai chiếc xe đua đụng nhau, thiếu chút nữa còn đâm vào xe taxi chở mình. Chúng vừa đi sát qua xe mình, mình kêu lên một tiếng: ‘ tên khốn nạn ‘ thiếu chút nữa thì mất mạng. Bọn chúng có muốn chết thì tự đi mà chết, đừng liên lụy đến người khác. Mình với bác tài xế bị dọa cho ngây người, phải đỗ xe lại bên đường một lúc mới dám đi tiếp. Sợ chết khiếp, hai tên khốn nạn ấy, mình rủa hai đứa chúng nó không cứng được nổi, ra nhanh như chớp*. Mẹ nó, mình phải đi tắm để giảm bớt nỗi sợ hãi.”
(*) Đoạn này các bạn có thể tự tưởng tượng. Mình xin phép được dừng tại đây.
Lương Tư Tư tự đi an ủi bản thân, Trần Nhược Vũ bị dọa cho một trận khiếp vía. Xong rồi, xong rồi, Mạnh Cổ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ. Cô thực sự hết cách rồi, bèn gọi điện cho Doãn Tắc, hỏi anh ta hôm nay có gặp Mạnh Cổ không.
“ Có, tên đó tầm 7h có gọi điện tới chỗ anh xin cơm, nói đang ở trên đường, một lát sau sẽ tới. Cuối cùng cũng không thấy xuất hiện.”
Trên đường? Vậy sau khi anh đuổi cô về nhà liền gọi điện cho Doãn Tắc. Nhưng cuối cùng lại không tới?
“ Vậy anh ấy không tới, sau đó thì sao?.”
“ Sau đó thì không đến.”
“ Anh không hỏi vì sao ư?.”
“ Không hỏi. Có thể tên đó thay đổi quyết định? Lúc đó anh bận, nên cũng kệ. Bọn anh đều thế, tên đó tới ăn xin lúc nào, có mấy khi xin phép đâu.”
Doãn Tắc hình như hiểu ra điều gì đó, liền hỏi: “ Sao vậy? Mạnh Cổ xảy ra chuyện gì sao?.”
Trần Nhược Vũ gấp gáp đáp lời: “ Lúc chạng vạng em gặp anh ấy, anh ấy còn đưa em về nhà. Nhưng sau đó, em gọi điện cho anh ấy thì không ai nghe máy. Suốt đêm rồi, không biết xảy ra chuyện gì. Anh ấy nói muốn tới chỗ anh ăn cơm, rốt cuộc lại không tới, liệu có xảy ra chuyện gì không?.”
“ Em đừng có lo lắng quá, sẽ không có chuyện gì đâu, để anh tìm tên đó.”
Có lời nói này của Doãn Tắc, Trần Nhược Vũ cũng yên tâm được phần nào. Phương pháp tìm Mạnh Cổ của Doãn Tắc nhất định sẽ hiệu quả hơn cô nhiều. Ít nhất anh biết chỗ Mạnh Cổ hay lui tới: “ Nếu anh tìm được anh ấy, có thể cho em biết được không?.”
“ Được rồi. Em đừng lo lắng. Có tin gì anh sẽ gọi cho em.”
Hơn hai mươi phút sau, Doãn Tắc gọi điện tới.
“ Tìm được cậu ta rồi, không có việc gì. Chỉ là đi gặp bạn cũ rồi đến quán bar làm mấy chén, điện thoại để quên trong xe. Vừa rồi cậu ta quay trở lại xe, gọi điện lại cho anh rồi. Không có việc gì đâu, em đừng lo lắng.”
Trần Nhược Vũ nghe xong cũng không biết trong lòng mình đang suy nghĩ điều gì, cô cảm ơn Doãn Tắc rồi cúp máy, tâm trạng vô cùng xấu.
Cô lo lắng cả một đêm. Anh gọi điện lại cho Doãn Tắc còn cô thì không. Trần Nhược Vũ nhìn hình ảnh tiên sinh đào hoa trong điện thoại, dùng sức đập mạnh vào gáy anh một cái. Không gọi thì thôi, cô cũng không gọi điện cho anh nữa. Cô còn để ý đến anh nữa, cô sẽ không theo họ Trần!
Trần Nhược Vũ nhốt mình ở trong phòng hờn dỗi, Lương Tư Tư ở bên ngoài nói vọng vào: “ Mình dùng nhà tắm xong rồi.”
Trần Nhược Vũ ném điện thoại trên giường, nhắm mắt làm ngơ. Cô cũng đi tắm rửa, không phải để an ủi, mà để trút giận!
Trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào, dường như nghe thấy tiếng di động vang lên. Trần Nhược Vũ tắt vòi nước, lắng nghe kĩ hơn, đúng là tiếng di động của cô. Xẹt qua một tia suy nghĩ trong đầu, người mà cô để ý tới nhất chính là Mạnh Cổ, bằng không thì lấy đâu ra thẻ khám bệnh.
Cô đang viện đủ lí do để quan tâm đến anh, thì tiếng chuông điện thoại lại kêu lên. Trần Nhược Vũ sợ đối phương sẽ cúp máy, cô vớ vội chiếc khăn tắm quấn vào người rồi chạy về phòng. Lương Tư Tư từ phòng thò đầu ra, thấy Trần Nhược Vũ lõa thể chạy vào phòng làm cho cô sợ chết khiếp.
Trần Nhược Vũ không màng giải thích, chạy vọt vào trong phòng, đóng cửa, lăn sả lên giường, ấn nút nghe.
“ Alo.” Nói xong, cô thấy mình hơi gấp gáp thì phải.
“ Trần Nhược Vũ.” Quả nhiên là giọng nói của Mạnh Cổ. Nhịp tim của cô lại nhảy tưng tưng.
“ Em tìm tôi?.”
Không thấy quá vô nghĩa sao? Ác bá tiên sinh ơi, sao giọng nói của anh lại vô tội đến thế được nhỉ.
“ Anh đang ở đâu?.” Tuy rằng không mặc quần áo nhưng Trần Nhược Vũ phát hiện khí thế của mình không hề kém cạnh so với đối phương.
“ Đang ở dưới nhà em.”
“ Cái gì?.” Cô há hốc mồm. Theo bản năng nằm úp sấp dưới cánh cửa sổ, ngó hai con mắt nhìn xuống dưới, giật mình thấy mát mát cơ thể, vội cụp đầu xuống.
“ Không phải em đang tìm tôi sao? Cho nên tôi tới chỗ em.”
Vì thế nên tới? Suy nghĩ Trần Nhược Vũ xoay mòng mòng, rất khó để hiểu hết được ý anh.
“ Em xuống dưới này đi.” Không đợi cô suy nghĩ cho thông, ác bá tiên sinh đã hạ chỉ.
“ Anh chờ đấy!.” Trần Nhược Vũ rốt cuộc lấy lại được giọng nói bình thường, nói xong liền cúp điện thoại, lấy trong ngăn tủ ra bộ quần áo thay nhanh vào người.
Chờ cô lấy được phiếu khám, cô sẽ cho anh một trận nên người! Làm cho cô lo lắng suốt cả đêm, không nói sao mà nhịn được.
“ Aiz, sao chật thế, cái này sao lại nhỏ đi được nhỉ. Mặc kệ, mặc kệ, trước cứ mặc tạm vào đó.” Cô lầm bầm lầu bầu, lấy tạm một cái áo con rồi mặc vào, không kịp chọn quần áo, mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, chiếc quần ngủ, đi dép lê rồi chạy ra ngoài.
Lương Tư Tư lại thò đầu từ trong phòng ra để tìm hiểu, thấy Trần Nhược Vũ như bị đốt đít chạy nhanh ra ngòai, tiếp tục ngạc nhiên.
Trần Nhược Vũ chui vào thang máy, tổ chức lại chức năng ngôn ngữ, nghĩ xem nên xả cho tên đàn ông xấu xa kia những gì. Có nên chất vấn anh không? Vì sao không nghe điện thoại? Bỏ đi, không nên hỏi. Hỏi thì hóa ra cô quan tâm đến anh, anh sẽ nói một câu: “Liên quan gì tới em” thẳng vào mặt cô.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết nên nói gì cho thật uyên thâm, trí tuệ. Thang máy vèo một cái đã xuống tới tầng 1, sao hôm nay tốc độ thang máy nhanh thế.
Cô ‘ bèn bẹt ‘ tiếng dép lê chạy ra ngoài, liếc mắt một cái đã thấy xe của Mạnh Cổ dừng ở trước nhà. Anh đang dựa người vào xe, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Trần Nhược Vũ dừng chân, ho nhẹ một tiếng, nên tỏ ra bình tĩnh, từ từ đi qua.
Mạnh Cổ nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu, nhìn từ trên xuống dưới, nở nụ cười.
Cười cái gì mà cười, Trần Nhược Vũ oán thầm trong lòng, câu đầu tiên nên đòi thẻ khám của anh. Cô đến gần anh, ngửi thấy mùi rượu trên người.
“ Anh uống rượu.”
“ Uhm.” Anh gật đầu.
Cô liền nổi giận ‘ bốp bốp ‘ cô liền dùng sức đánh mạnh vào tay anh: “ Uống rượu còn dám lái xe, xảy ra chuyện thì phải làm sao?.”
Anh không né, cũng không cãi lại. Chỉ đứng đó nhìn cô.
“ Nhìn cái gì vậy! Uống rượu lái xe, chẳng nhẽ là đúng sao?” Cô trở nên hung hăng, càng nghĩ càng giận, hiện tại tỉ lệ tai nạn xe cộ cao như vậy, sao anh không biết quý trọng chính bản thân mình sao.
“ Trần Nhược Vũ, tôi còn chưa ăn cơm.” Anh đột nhiên nói.
Cô nhăn mặt lại: “ Anh không phải đi cùng bạn cũ tới quán bar sao? Sao lại chưa ăn cơm?.”
“ Thì vì đi đến quán bar, nên chưa ăn gì.” Anh cúi đầu, nghe có chút đáng thương.
“ Vậy...” Cô mềm lòng: “ Vậy tôi đi nấu mì cho anh.”
“ Lương Tư Tư ở đó, mà muộn như này, không tiện.” Anh lắc đầu.
Quả đúng là không tiện. Trần Nhược Vũ nghĩ: “ Ở đầu đường có quán ăn vặt, hay tới đó ăn khuya. Anh mau đi ăn bát mì vằn thắn đi, lót dạ trước vậy.”
“ Không muốn ăn.” Anh lắc đầu.
Cô tức giận ‘ bốp ‘ một cái vào cánh tay khác của anh: “ Bụng rỗng uống rượu thì muốn, còn ăn cơm thì không.”
“ Vậy được rồi.” Anh xoay người mở cửa xe: “ Lên xe.”
“ Lên cái gì mà lên!” Cô dùng sức kéo tay anh: “ Còn dám lái xe nữa. Đi bộ đi.”
Cô kéo tay anh: “ Không xa đâu, chúng ta đi bộ, tan bớt mùi rượu.”
Anh không né, liền nắm lấy tay cô, ngoan ngoãn đi theo.
Tay anh lớn thật. Trần Nhược Vũ lôi lôi kéo kéo, bỗng nhiên có phản ứng trở lại, có chút đỏ mặt, đành phải hỏi chuyện: “ Anh uống nhiều không?.”
“ Không.”
“ Uống bao nhiêu.”
“ Không đếm, không nhiều lắm.”
“ Bạn bè kiểu gì vậy, cơm cũng không ăn mà lại đi uống rượu.”
Anh không trả lời. Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn anh, ngẫm lại thấy mình hơi hung bạo, bạn bè của anh, cô hỏi làm gì đó là chuyện riêng tư mà.
Cô nghĩ anh sẽ không trả lời, thì anh nói: “ Một người bạn không muốn gặp.”
“ Uhm,” Xem đi, quả nhiên không nên hỏi. Không muốn gặp, vậy thì không phải bạn bè.
“ Trần Nhược Vũ, căn bản tâm trạng tôi không được tốt lắm. Nhưng lúc trở lại xe, nhìn thấy có người gọi đến 19 cuộc gọi nhỡ cho tôi, tôi lại cảm thấy tâm trạng khá lên rất nhiều.”
Trần Nhược Vũ cứng đờ người, 19 cuộc gọi nhỡ? Là cô sao?
Tác giả :
Minh Nguyệt Thính Phong