Châu Viên Ngọc Ẩn
Chương 51: Không cam lòng
Sáng sớm, trên ngọn cây chim chóc hót vang, gió mang theo hương vị quen thuộc của rừng núi xuyên qua khung cửa sổ tràn vào phòng.
Tiểu Từ mở mắt ra, lúc này mới phát hiện Kế Diêu đã sớm tỉnh, đang nhìn chăm chú nàng. Chăn chỉ che đến đầu vai, xương quai xanh cùng bờ vai mượt mà đều hiện ra trọn vẹn trước mắt hắn. Nàng thẹn thùng rụt người xuống, đem chăn kéo lên tận mi mắt, trong chăn trần đầy mùi vị hoan ái, làm cho nàng càng thêm ngượng ngùng. Đêm qua, hắn có thể hay không cảm thấy nàng chủ động? Nàng cũng không biết chính mình lúc ấy làm sao, tựa hồ thời gian dường như chỉ còn một khắc, thầm nghĩ điên cuồng giữ lại. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy trên mặt nóng lên, đem chăn tiếp tục kéo lên trên, che khuất toàn bộ khuôn mặt.
Chăn bị lật ra, hắn chui vào bên trong, bên tai nàng nhỏ nhẹ vài câu.
Trên mặt nàng càng thêm hồng, vừa thẹn vừa vội: “Không được nói.”
Hắn thấp giọng hỏi: “Không thể nói, có thể làm sao?”
- “Nấu cơm đi.”
Xảo phu làm khó không bột đố gột nên hồ, Kế Diêu ha ha cười: “Chúng ta cùng đi chợ.”
- “Hảo.”
Hai người rời giường, rửa mặt sau đó xuống núi.
Con đường quanh co uốn lượn, đi một lúc liền gặp trống trơn đài. Ánh mặt trời chiếu xuống, trống trơn đài càng thêm rực rỡ.
Hai người không hẹn mà cùng dừng bước, ký ức trôi về ngày nào đó, kia một màn. Kế Diêu đột nhiên ôm lấy thắt lưng nàng, thi triển khinh công bay mình lên đài cao. Gió thổi bên tai, gió đầu thu cùng mùa xuân có phần tương tự, đều có chút se lạnh. Y phục của nàng bị thổi tung, đi vài bước lên đầu đài, khuôn mặt xinh đẹp như mây như ngọc.
Hắn nâng mặt nàng lên, cẩn thận dịu dàng hôn xuống.
Hơi thở điềm tĩnh, tràn ngập phế phổi, bao trùm áp lực cùng nỗi đau giấu ở nơi sâu kín nhất.
- “Ngày đó, nàng mặc váy đỏ thực sự rất đẹp.”
- “Thật không?”
- “May mắn là mùa xuân, y phục dày dặn, bằng không…”
- “Bằng không như thế nào?”
- “Bằng không, tại hạ thật sự…khụ khụ.” Kế Diêu cố ý ho khan hai tiếng, ý vị thâm trường cười trộm.
Nàng hiểu ra, mặt đỏ giống như trái cà chua chín, xinh đẹp mỹ lệ. Nàng thấy Kế Diêu cố gắng nín cười, vẻ mặt tinh quái, dùng sức giẫm lên chân hắn.
Kế Diêu đau đến khóe miệng giật giật, tiện thể bật cười. Hắn quay đầu nhìn nàng bộ dáng vừa thẹn vừa giận, bỗng nhiên cảm giác có một đau đớn dài nhỏ như tơ từ nội tâm gian nan trồi lên, trói buộc hắn, có bao nhiêu hạnh phúc, thì có bấy nhiêu đau xót.
Hắn ôm nàng từ trên trống trơn đài phi thân xuống.
Vừa đến chợ ăn xong điểm tâm, lại mua gạo và một vài thứ khác. Hai người trở về ngôi nhà gỗ bên cạnh ôn tuyền.
Kế Diêu ôm cánh tay, nghiêng người dựa vào thân cây, nhìn về phía nhà gỗ nửa ngày, đột nhiên đuôi lông mày khẽ động, cầm lấy kiếm, bổ đôi một tấm ván gỗ, rồi lại dùng mũi kiễm ở trên tấm gỗ múa may một phen. Tiểu Từ tò mò nhìn qua vừa thấy. Hắn khắc hai chữ: Dao trì.
- “Thế nào?” Hắn có điểm đắc ý, dáng vẻ tươi cười rạng rỡ.
Tiểu Từ si ngốc nhìn, gật đầu.
- “Đến đây, giúp ta treo lên đi.”
Hắn cầm lấy tấm ván gỗ, đem tấm ván gỗ cố định ở khung cửa phía trên. Sau đó lui ra phía sau vài bước, quay đầu nhìn nàng cười nói: “Nơi ở của tiên nữ.”
Nàng khúc khích cười đón ánh mắt của hắn, không có nhăn nhó cũng không có ngượng ngùng, bị ánh sáng trên người hắn đâm vào mắt, hốc mắt có chút chua xót.
Thời gian trôi rất chậm, lại rất nhanh.
Tiểu Từ cười càng ngày càng ít. Kế Diêu nói càng ngày càng nhiều.
Thường thường là hắn đùa nàng vài câu, nàng mới ân một tiếng.
Thu ý dần dần tràn ngập. Hoa cúc dại trên núi phiến phiến nở rộ, không khí mát lạnh. Nàng hái rất nhiều hoa cúc, phơi khô làm hai cái gối, lại ở trên mặt gối tinh tế thêu hoa.
Dưới tàng cây ánh nắng vô cùng trong sạch, da thịt của nàng như được làm từ tuyết, trên ngón tay quấn quanh những sợi chỉ màu, càng làm nổi bật ngón tay tinh tế trắng nõn.
Kế Diêu ngồi ở bên cạnh nhìn nàng, ngón tay chỉ vào hai con vịt nói: “Vịt trời không giống như vậy. Phì.”
Tiểu Từ trừng mắt liếc hắn một cái, có chút nhụt chí: “Đây là, uyên ương.”
- “Uyên ương?” Kế Diêu cẩn thận xem xét, hình như có thể nhìn ra hình dáng của uyên ương.
Vì không muốn đả kích nàng, hắn dụi dụi mắt nói: “Nga, ta luyện kiếm nửa ngày, mắt nhìn có vẻ không tốt.”
Tiểu Từ buồn bực thở dài: “Dù sao tay nghề của ta cũng chỉ được như vậy, hy vọng mẫu thân chàng không chê.”
Kế Diêu lúc này mới biết, thì ra là đưa cho cha mẹ hắn.
Trong lòng hắn vô cùng áy náy, đã có non nửa năm không về nhà thăm cha mẹ, thực bất hiếu. Nhưng là gặp cha mẹ rồi, như thế nào đề cập đến chuỗi biến cố vừa xảy ra? Tiêu Dung qua đời, Tiểu Từ mệnh sớm tối. Hắn vốn định mang nàng trở về, nhưng vạn nhất xảy ra bất trắc, hắn không muốn liên lụy cha mẹ thương tâm. Nghĩ đến đây, hắn thở dài một tiếng.
Tiểu Từ nói: “Chàng hẳn nên về nhà một chuyến.”
Kế Diêu trầm mặc rồi sau đó thấp giọng nói: “Bọn họ nhất định sẽ hỏi về di nương, hỏi về nàng.”
- “Chàng cái gì cũng đừng nói, chờ sau này, tường tận giải thích cho bọn họ. Đem chuyện mẫu thân ta cũng nhất định nói cho bọn họ.”
Ý tứ của nàng thực rõ ràng. Kế Diêu tâm loạn hận không thể đem thân cây trước mặt chém thành bột mịn, đành nhẫn nhịn siết tay thành nắm đấm trầm mặc.
Thêu xong gối, Tiều Từ liền thúc giục hắn trở về nhà. Tâm ý của nàng, hắn vô pháp khước từ.
Về đến nhà, Kế Ân Mặc một phen giáo huấn. Kế Diêu đứng ở trong phòng sứt đầu mẻ trán nghe, lại không nghe thấy tiếng cười trong trẻo hôm nào.
Lâm Phương che chở đem con trai cứu ra, đưa đến cổng. Sau đó ha ha cười: “Tiểu Từ nha đầu kia, đem nàng về làm con dâu cũng không sai. Ta sớm nhìn trúng nàng, năm đó nàng quá nhỏ, không thể không biết xấu hổ mà mở miệng. Con nhất định thích nàng, mới an tâm ở trên núi như vậy. Hắc hắc, con trai, ánh mắt quả không tệ.”
Kế Diêu sắc mặt xanh trắng, không nói lời nào.
Trở lại trên núi, hoàng hôn buông xuống, mơ hồ có thể thấy được bóng người.
Kế Diêu nhìn Tiểu Từ ngồi bên cạnh ôn tuyền, nhẹ nhàng dừng bước. Đầu vai nàng hơi run run, trong lòng hắn đau xót. Nước mắt hồi lâu không thể kiềm nén. Nàng ngồi, hắn đứng, yên lặng không nói gì, nước mắt đều lặng yên rơi xuống, vô thanh vô tức.
Nàng không quay đầu, biết hắn ở phía sau. Nàng lặng lẽ gạt nước mắt, nói: “Rất nhanh, Cẩm Tú sơn sẽ có tuyết.”
Trái tim hắn càng thêm đau nhức, giống như đột nhiên bị xé mở, huyết nhục mơ hồ.
- “Tiểu Từ, chúng ta đi dược vương cốc một chuyến. Có lẽ, mấy tháng nay, ông ta đã chế ra giải dược.” Ý niệm này không lúc nào ngừng xoay quanh đầu hắn. Biết rõ khả năng rất nhỏ, lại vẫn không cam lòng buông tay, vẫn muốn đi thử.
Nàng xa xôi thở dài: “Mười năm không thành công, mấy tháng liệu có thể sao?”
- “Chúng ta đi thử, được không.” Hắn gần như cầu xin.
- “Được.” Nàng không đành lòng cự tuyệt, lại sợ càng đi càng tuyệt vọng.
- “Chúng ta ngày mai sẽ lên đường.”
Nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “Ta nghĩ nên kêu Tiểu Chu cùng đi.”
- “Vì sao?”
- “Có hắn càng thêm náo nhiệt.” Kỳ thật, không phải. Nàng rất sợ lần này đi dược vương cốc, chính mình không còn đường về. Một mình hắn cô đơn làm sao thừa nhận sự thật? Có Tiểu Chu cùng đi, nàng mới yên tâm, nàng nếu không còn, Tiểu Chu có thể bồi hắn trở về.
Hắn gật đầu đồng ý, trong lòng làm sao không không biết suy nghĩ của nàng. Hắn không vạch trần, chỉ vờ như không biết.
Hôm sau hai người xuống núi, đi ngang qua thành Định Châu, đến nhà Tiểu Chu. Tiểu Chu không biết bệnh tình của Tiểu Từ, nghe nói hai người mời hắn cùng đi dược vương cốc, có chút không tự nguyện.
- “A, nghe nói lão nhân đó tính tình quái lạ, cháu gái của hắn, tính tình càng quái. Ta không thích. Vì sao không đi nơi khác du ngoạn?”
- “Không phải đi du ngoạn, muốn đi tìm thuốc.”
- “A, để ta suy nghĩ đã.”
- “Đừng nghĩ nữa, đi thì đi, không đi cũng phải đi.” Kế Diêu cau mày nói: “Đừng lề mề, chuẩn bị một chút liền đi thôi.”
Tiểu Chu hắc hắc cười: “Ta không phải kỳ đà, ngươi không cảm thấy có ta ở đây, hai người làm gì cũng không tiện sao?”
Tiểu Từ mặt đỏ lên, trừng trừng nhìn hắn: “Chúng ta làm gì?”
Tiểu Chu đảo mắt: “Ta không nói, trong lòng tự biết.”
Kế Diêu nói: “Dài dòng, nhanh chút, xe ngựa đang chờ.”
Tiểu Chu kỳ thật là một người không chịu ngồi yên, mong muốn đi khắp nơi du ngoạn. Nhanh chóng chạy vào thu thập một gói đồ, ba người lên xe ngựa.
Ba người một đường đồng hành, có Tiểu Chu quả nhiên thực náo nhiệt. Càng đi về phương Bắc, thu ý càng đậm, phong cảnh hiu quạnh bên đường càng làm cho người ta hoang mang cấp bách. Chỉ có tiếng cười của Tiểu Chu mới có thể xua tan đi một ít thê lương.
Ở dược vương cốc cũng bắt đầu cuối thu, gió núi rền vang, lá đỏ như máu.
Kế Diêu cách dược vương cốc càng gần, tâm càng thêm khẩn trương. Cái cảm giác hoảng hốt sợ hãi cùng chờ mong xoắn xuýt một chỗ, hiện lên trong mắt hắn.
Tiểu Từ không dám ôm hy vọng gì, nếu có hy vọng là có tuyệt vọng, lại bi thương.
Tang Quả nhìn thấy ba người cùng đi, vô cùng kinh ngạc. Nàng nhìn Tiểu Từ hỏi: “Ngươi không phải cùng Thư Thư đi rồi sao? như thế nào lại ở cùng hắn?” Nàng nhìn thoáng qua Kế Diêu, trong mắt mang theo một tia đồng tình.
Tiểu Chu cất cao giọng nói: “Chúng ta phân ra ba đường, nay hội hợp.”
Tang Qua liếc nhìn hắn, hỏi: “Có ý gì?”
- “Nga, Thư Thư mang theo Tiểu Từ đến Kinh thành, Kế Diêu đi thiếu lâm, còn ta, lên Cẩm Tú sơn xây nhà.”
Tang Quả thản nhiên nga một tiếng, lại đối Kế Diêu nói: “Các ngươi tới nơi này, có chuyện gì?”
- “Ta muốn gặp Tiết thần y.”
Tang Quả mím môi cười nhạo: “Tới hỏi giải dược nhất mộng đầu bạc? Không tin lời ta? Tự mình tới hỏi mới yên tâm?” Nàng khí thế bức người, khẩu khí có chút thất vọng lại tức giận.
Kế Diêu vội giải thích: “Không phải, ta đương nhiên tin lời ngươi, nhưng là ở U Châu từ biệt đã hơn ba tháng, ta nghĩ đến hỏi xem Tiết thần y có tiến triển gì không.”
- “Hừ, tự ngươi đến mà hỏi.” Tang Quả phất tay áo bỏ đi.
Tiểu Chu chỉ vào cái bóng của nàng, nhỏ giọng nói: “Thật lợi hại, quá dọa người.”
Kế Diêu đối Tiểu Chu lắc đầu, ý bảo hắn không cần đi theo, sau đó nắm tay Tiểu Từ theo sau Tang Quả.
Tiết Chi Hải không ở trong phòng. Tang Quả lại đi về phía phòng nhỏ phía sau, Tiểu Từ nhớ rõ, con đường này thông đến vườn hoa anh túc. Nàng có chút suy yếu, giống như từng bước giẫm vào trên lưỡi dao.
Hoa đã héo rũ, cho nên ngôi mộ giữa vườn hoa liếc mắt một cái có thể thấy được. Tiết Chi Hải đang đứng ở nơi đó, khoanh tay trầm tư. Đầu tóc hắn bạc hơn rất nhiều so với mấy tháng trước.
Tiểu Từ chăm chú nhìn hắn, muốn hận muốn oán, nhưng ngay cả khí lực để oán hận cũng không có.
Hắn quay đầu không cần biết những người đến là ai, chỉ nhìn Tang Quả lạnh lùng nói: “Lại đến xin thuốc? Sao không đuổi đi?”
Kế Diêu vội nói: “Tiết thần y, tại hạ là cháu của Tiêu Dung tên Kế Diêu, nàng là nữ nhi của Tiêu Dung.”
- “Ngươi nói cái gì?” Tiết Chi Hải thần sắc đột nhiên trắng bệch kích động, vài bước vượt qua, gắt gao trừng mắt nhìn Tiểu Từ.
- “Ta đã gặp ngươi, ngươi cùng Thư Thư đã tới một lần.”
Tiểu Từ gật đầu: “Ân.”
- “Ngươi tên Vân Tưởng?”
- “Ta gọi Tiểu Từ.”
- “Tiểu Từ, ngươi là nữ nhi của nàng, nàng có mấy nữ nhi?”
- “Chỉ có ta.”
Thần sắc hắn càng thêm kích động: “Vậy độc của ngươi như thế nào giải? Nàng lấy mệnh đổi cho ngươi?”
Tiểu Từ thấp giọng nói: “Không phải mẫu thân, là phụ thân, đã là chuyện mười năm trước.”
Tiết Chi Hải đột nhiên hét lên: “Nàng vì sao chết? Nàng vì sao phải chết? Nàng vẫn gạt ta, những chuyện nàng đáp ứng ta không hề thực hiện được. Nàng làm cho ta rất thất vọng.” Hắn nói mấy câu, liền như bị rút đi toàn bộ sức lực, đầu vai đột nhiên buông thõng, dung nhan già cỗi, vẻ mặt bất lực.
- “Nàng vẫn gạt ta, đem bia mộ lập ở nơi này, làm cho ta ngày đêm không yên, nàng nhất định hận ta, hận đến chết. Kỳ thật, ta không muốn như vậy, ta không muốn như vậy…Ta chỉ nghĩ đến sức người, không nghĩ đến thiên ý.” Hắn có chút mất khống chế, giống như tự nói với chính mình.
Kế Diêu vội hỏi: “Tiết thần y, giải dược của nhất mộng đầu bạc…” Kỳ thật Kế Diêu một khắc nhìn thấy ông ta, còn những lời nói và biểu tình vừa rồi của ông ta, hắn đã biết đáp án, nhưng lại không muốn từ bỏ ý định xác nhận.
Tiểu Từ ngừng hô hấp, Kế Diêu khẩn trương đến toàn thân cứng ngắc. Chỉ thấy Tiết Chi Hải biến sắc, chậm rãi nói: “Không có giải dược.”
Một câu đem Tiểu Từ ném vào vực sâu vạn trượng, mặc dù vẫn nhắc nhở chính mình đừng nên ôm hy vọng, nhưng là nàng không tự chủ được hy vọng. Bởi vì có nhiều lưu luyến như vậy, nàng thật không cam lòng ra đi.
Kế Diêu không dám nhìn biểu tình của Tiểu Từ, hắn chấp nhất đối Tiết Chi Hải nói: “Chúng ta, chúng ta có thể ở nơi này một thời gian không?”
Trong lòng Tiểu Từ khổ cực, nàng lắc lắc cổ tay Kế Diêu, nói: “Không cần, chàng còn chưa từ bỏ ý định sao?”
Kế Diêu chậm rãi quay đầu, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, dịu dàng nói: “Cho dù một khắc, ta cũng sẽ không buông tay. Nàng nghe lời, ở lại đi.”
Tiết Chi Hải dường như không nghe thấy, thất thần rời đi.
Tang Quả nhìn Kế Diêu, mày nhíu chặt, thấp giọng nói: “Ở lại thì được, nhưng giải dược xác thực không có. Các ngươi muốn lưu lại thì cứ lưu lại đi.”
Tang Quả an bài chỗ ở cho ba người. Chờ nàng rời đi, Tiểu Chu tiếp tục huyên thuyên: “Hình như so với trước kia thái độ tốt hơn rất nhiều, có thể là cùng chúng ta một đường từ U Châu trở về, có cảm tình.”
Kế Diêu vô tâm nói chuyện, chưa bao giờ trải qua cảm giác vô lực cùng bất lực như thế này. Hắn cảm nhận được sự tuyệt vọng của Tiêu Dung, cũng lý giải được lý do người tự sát để không phải chịu thêm một lần thống khổ. Loại dày vò như lăng trì, trơ mắt nhìn người mình yêu đi vào tuyệt cảnh lại không có cách nào, tùy ý thời gian từng giờ từng phút trôi qua.
Đêm dài, hắn không thể nào đi vào giấc ngủ. Suy nghĩ một lúc liền đến trước cửa phòng Tiết Chi Hải, gõ hai tiếng.
Tiết Chi Hải sau một lúc lâu mới hỏi: “Ai?”
Kế Diêu đáp: “Tiết thần y, là ta, Kế Diêu.”
- “Chuyện gì?” Hắn không mời vào, cũng không ra mở cửa, cách một cánh cửa lạnh lùng hỏi.
- “Vãn bối cầu được một viên đại hoàn đan, đối với nhất mộng đầu bạc có thể dùng không?”
- “Đại hoàn đan dùng để bảo vệ tâm mạch, không phải giải độc.”
Kế Diêu tuyệt vọng muốn đem nhất phiến môn kia chém thành bột mịn, sau đó đem Tiết Chi Hải…Kế Diêu vốn là một người hào sảng, chưa từng hận bất kỳ ai, mà hiện tại, nỗi oán hận của hắn như sóng biển dậy sóng. Tiết Chi Hải là đầu sỏ gây nên, nhưng ông ta cũng là người duy nhất có thể giải nhất mộng đầu bạc. Hắn không thể chọc giận ông ta, hắn chỉ hy vọng ông trời có mắt vào thời khắc cuối cùng có thể xoay chuyển tình thế, mà nay, cơ hội đó cũng chỉ có một mình Tiết Chi Hải làm được. Hắn chỉ có nhẫn nại, chờ đợi.
Hắn đứng ở ngoài cửa phòng, nửa buổi cũng không thể dẹp đi mâu thuẫn trong lòng.
Cửa phòng đột nhiên mở ra.
- “Cả đời ta, đều nghĩ về giải dược của nhất mộng đầu bạc, đáng tiếc, có rất nhiều dược thảo đều tuyệt tích. Không phải vì ai, chính là thiên ý.”
- “Dược thảo gì, ta đi tìm.”
- “Ngươi tìm không thấy.”
Cửa đóng lại, chỉ còn một mảnh trăng thê lương.
Tiểu Từ mở mắt ra, lúc này mới phát hiện Kế Diêu đã sớm tỉnh, đang nhìn chăm chú nàng. Chăn chỉ che đến đầu vai, xương quai xanh cùng bờ vai mượt mà đều hiện ra trọn vẹn trước mắt hắn. Nàng thẹn thùng rụt người xuống, đem chăn kéo lên tận mi mắt, trong chăn trần đầy mùi vị hoan ái, làm cho nàng càng thêm ngượng ngùng. Đêm qua, hắn có thể hay không cảm thấy nàng chủ động? Nàng cũng không biết chính mình lúc ấy làm sao, tựa hồ thời gian dường như chỉ còn một khắc, thầm nghĩ điên cuồng giữ lại. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy trên mặt nóng lên, đem chăn tiếp tục kéo lên trên, che khuất toàn bộ khuôn mặt.
Chăn bị lật ra, hắn chui vào bên trong, bên tai nàng nhỏ nhẹ vài câu.
Trên mặt nàng càng thêm hồng, vừa thẹn vừa vội: “Không được nói.”
Hắn thấp giọng hỏi: “Không thể nói, có thể làm sao?”
- “Nấu cơm đi.”
Xảo phu làm khó không bột đố gột nên hồ, Kế Diêu ha ha cười: “Chúng ta cùng đi chợ.”
- “Hảo.”
Hai người rời giường, rửa mặt sau đó xuống núi.
Con đường quanh co uốn lượn, đi một lúc liền gặp trống trơn đài. Ánh mặt trời chiếu xuống, trống trơn đài càng thêm rực rỡ.
Hai người không hẹn mà cùng dừng bước, ký ức trôi về ngày nào đó, kia một màn. Kế Diêu đột nhiên ôm lấy thắt lưng nàng, thi triển khinh công bay mình lên đài cao. Gió thổi bên tai, gió đầu thu cùng mùa xuân có phần tương tự, đều có chút se lạnh. Y phục của nàng bị thổi tung, đi vài bước lên đầu đài, khuôn mặt xinh đẹp như mây như ngọc.
Hắn nâng mặt nàng lên, cẩn thận dịu dàng hôn xuống.
Hơi thở điềm tĩnh, tràn ngập phế phổi, bao trùm áp lực cùng nỗi đau giấu ở nơi sâu kín nhất.
- “Ngày đó, nàng mặc váy đỏ thực sự rất đẹp.”
- “Thật không?”
- “May mắn là mùa xuân, y phục dày dặn, bằng không…”
- “Bằng không như thế nào?”
- “Bằng không, tại hạ thật sự…khụ khụ.” Kế Diêu cố ý ho khan hai tiếng, ý vị thâm trường cười trộm.
Nàng hiểu ra, mặt đỏ giống như trái cà chua chín, xinh đẹp mỹ lệ. Nàng thấy Kế Diêu cố gắng nín cười, vẻ mặt tinh quái, dùng sức giẫm lên chân hắn.
Kế Diêu đau đến khóe miệng giật giật, tiện thể bật cười. Hắn quay đầu nhìn nàng bộ dáng vừa thẹn vừa giận, bỗng nhiên cảm giác có một đau đớn dài nhỏ như tơ từ nội tâm gian nan trồi lên, trói buộc hắn, có bao nhiêu hạnh phúc, thì có bấy nhiêu đau xót.
Hắn ôm nàng từ trên trống trơn đài phi thân xuống.
Vừa đến chợ ăn xong điểm tâm, lại mua gạo và một vài thứ khác. Hai người trở về ngôi nhà gỗ bên cạnh ôn tuyền.
Kế Diêu ôm cánh tay, nghiêng người dựa vào thân cây, nhìn về phía nhà gỗ nửa ngày, đột nhiên đuôi lông mày khẽ động, cầm lấy kiếm, bổ đôi một tấm ván gỗ, rồi lại dùng mũi kiễm ở trên tấm gỗ múa may một phen. Tiểu Từ tò mò nhìn qua vừa thấy. Hắn khắc hai chữ: Dao trì.
- “Thế nào?” Hắn có điểm đắc ý, dáng vẻ tươi cười rạng rỡ.
Tiểu Từ si ngốc nhìn, gật đầu.
- “Đến đây, giúp ta treo lên đi.”
Hắn cầm lấy tấm ván gỗ, đem tấm ván gỗ cố định ở khung cửa phía trên. Sau đó lui ra phía sau vài bước, quay đầu nhìn nàng cười nói: “Nơi ở của tiên nữ.”
Nàng khúc khích cười đón ánh mắt của hắn, không có nhăn nhó cũng không có ngượng ngùng, bị ánh sáng trên người hắn đâm vào mắt, hốc mắt có chút chua xót.
Thời gian trôi rất chậm, lại rất nhanh.
Tiểu Từ cười càng ngày càng ít. Kế Diêu nói càng ngày càng nhiều.
Thường thường là hắn đùa nàng vài câu, nàng mới ân một tiếng.
Thu ý dần dần tràn ngập. Hoa cúc dại trên núi phiến phiến nở rộ, không khí mát lạnh. Nàng hái rất nhiều hoa cúc, phơi khô làm hai cái gối, lại ở trên mặt gối tinh tế thêu hoa.
Dưới tàng cây ánh nắng vô cùng trong sạch, da thịt của nàng như được làm từ tuyết, trên ngón tay quấn quanh những sợi chỉ màu, càng làm nổi bật ngón tay tinh tế trắng nõn.
Kế Diêu ngồi ở bên cạnh nhìn nàng, ngón tay chỉ vào hai con vịt nói: “Vịt trời không giống như vậy. Phì.”
Tiểu Từ trừng mắt liếc hắn một cái, có chút nhụt chí: “Đây là, uyên ương.”
- “Uyên ương?” Kế Diêu cẩn thận xem xét, hình như có thể nhìn ra hình dáng của uyên ương.
Vì không muốn đả kích nàng, hắn dụi dụi mắt nói: “Nga, ta luyện kiếm nửa ngày, mắt nhìn có vẻ không tốt.”
Tiểu Từ buồn bực thở dài: “Dù sao tay nghề của ta cũng chỉ được như vậy, hy vọng mẫu thân chàng không chê.”
Kế Diêu lúc này mới biết, thì ra là đưa cho cha mẹ hắn.
Trong lòng hắn vô cùng áy náy, đã có non nửa năm không về nhà thăm cha mẹ, thực bất hiếu. Nhưng là gặp cha mẹ rồi, như thế nào đề cập đến chuỗi biến cố vừa xảy ra? Tiêu Dung qua đời, Tiểu Từ mệnh sớm tối. Hắn vốn định mang nàng trở về, nhưng vạn nhất xảy ra bất trắc, hắn không muốn liên lụy cha mẹ thương tâm. Nghĩ đến đây, hắn thở dài một tiếng.
Tiểu Từ nói: “Chàng hẳn nên về nhà một chuyến.”
Kế Diêu trầm mặc rồi sau đó thấp giọng nói: “Bọn họ nhất định sẽ hỏi về di nương, hỏi về nàng.”
- “Chàng cái gì cũng đừng nói, chờ sau này, tường tận giải thích cho bọn họ. Đem chuyện mẫu thân ta cũng nhất định nói cho bọn họ.”
Ý tứ của nàng thực rõ ràng. Kế Diêu tâm loạn hận không thể đem thân cây trước mặt chém thành bột mịn, đành nhẫn nhịn siết tay thành nắm đấm trầm mặc.
Thêu xong gối, Tiều Từ liền thúc giục hắn trở về nhà. Tâm ý của nàng, hắn vô pháp khước từ.
Về đến nhà, Kế Ân Mặc một phen giáo huấn. Kế Diêu đứng ở trong phòng sứt đầu mẻ trán nghe, lại không nghe thấy tiếng cười trong trẻo hôm nào.
Lâm Phương che chở đem con trai cứu ra, đưa đến cổng. Sau đó ha ha cười: “Tiểu Từ nha đầu kia, đem nàng về làm con dâu cũng không sai. Ta sớm nhìn trúng nàng, năm đó nàng quá nhỏ, không thể không biết xấu hổ mà mở miệng. Con nhất định thích nàng, mới an tâm ở trên núi như vậy. Hắc hắc, con trai, ánh mắt quả không tệ.”
Kế Diêu sắc mặt xanh trắng, không nói lời nào.
Trở lại trên núi, hoàng hôn buông xuống, mơ hồ có thể thấy được bóng người.
Kế Diêu nhìn Tiểu Từ ngồi bên cạnh ôn tuyền, nhẹ nhàng dừng bước. Đầu vai nàng hơi run run, trong lòng hắn đau xót. Nước mắt hồi lâu không thể kiềm nén. Nàng ngồi, hắn đứng, yên lặng không nói gì, nước mắt đều lặng yên rơi xuống, vô thanh vô tức.
Nàng không quay đầu, biết hắn ở phía sau. Nàng lặng lẽ gạt nước mắt, nói: “Rất nhanh, Cẩm Tú sơn sẽ có tuyết.”
Trái tim hắn càng thêm đau nhức, giống như đột nhiên bị xé mở, huyết nhục mơ hồ.
- “Tiểu Từ, chúng ta đi dược vương cốc một chuyến. Có lẽ, mấy tháng nay, ông ta đã chế ra giải dược.” Ý niệm này không lúc nào ngừng xoay quanh đầu hắn. Biết rõ khả năng rất nhỏ, lại vẫn không cam lòng buông tay, vẫn muốn đi thử.
Nàng xa xôi thở dài: “Mười năm không thành công, mấy tháng liệu có thể sao?”
- “Chúng ta đi thử, được không.” Hắn gần như cầu xin.
- “Được.” Nàng không đành lòng cự tuyệt, lại sợ càng đi càng tuyệt vọng.
- “Chúng ta ngày mai sẽ lên đường.”
Nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “Ta nghĩ nên kêu Tiểu Chu cùng đi.”
- “Vì sao?”
- “Có hắn càng thêm náo nhiệt.” Kỳ thật, không phải. Nàng rất sợ lần này đi dược vương cốc, chính mình không còn đường về. Một mình hắn cô đơn làm sao thừa nhận sự thật? Có Tiểu Chu cùng đi, nàng mới yên tâm, nàng nếu không còn, Tiểu Chu có thể bồi hắn trở về.
Hắn gật đầu đồng ý, trong lòng làm sao không không biết suy nghĩ của nàng. Hắn không vạch trần, chỉ vờ như không biết.
Hôm sau hai người xuống núi, đi ngang qua thành Định Châu, đến nhà Tiểu Chu. Tiểu Chu không biết bệnh tình của Tiểu Từ, nghe nói hai người mời hắn cùng đi dược vương cốc, có chút không tự nguyện.
- “A, nghe nói lão nhân đó tính tình quái lạ, cháu gái của hắn, tính tình càng quái. Ta không thích. Vì sao không đi nơi khác du ngoạn?”
- “Không phải đi du ngoạn, muốn đi tìm thuốc.”
- “A, để ta suy nghĩ đã.”
- “Đừng nghĩ nữa, đi thì đi, không đi cũng phải đi.” Kế Diêu cau mày nói: “Đừng lề mề, chuẩn bị một chút liền đi thôi.”
Tiểu Chu hắc hắc cười: “Ta không phải kỳ đà, ngươi không cảm thấy có ta ở đây, hai người làm gì cũng không tiện sao?”
Tiểu Từ mặt đỏ lên, trừng trừng nhìn hắn: “Chúng ta làm gì?”
Tiểu Chu đảo mắt: “Ta không nói, trong lòng tự biết.”
Kế Diêu nói: “Dài dòng, nhanh chút, xe ngựa đang chờ.”
Tiểu Chu kỳ thật là một người không chịu ngồi yên, mong muốn đi khắp nơi du ngoạn. Nhanh chóng chạy vào thu thập một gói đồ, ba người lên xe ngựa.
Ba người một đường đồng hành, có Tiểu Chu quả nhiên thực náo nhiệt. Càng đi về phương Bắc, thu ý càng đậm, phong cảnh hiu quạnh bên đường càng làm cho người ta hoang mang cấp bách. Chỉ có tiếng cười của Tiểu Chu mới có thể xua tan đi một ít thê lương.
Ở dược vương cốc cũng bắt đầu cuối thu, gió núi rền vang, lá đỏ như máu.
Kế Diêu cách dược vương cốc càng gần, tâm càng thêm khẩn trương. Cái cảm giác hoảng hốt sợ hãi cùng chờ mong xoắn xuýt một chỗ, hiện lên trong mắt hắn.
Tiểu Từ không dám ôm hy vọng gì, nếu có hy vọng là có tuyệt vọng, lại bi thương.
Tang Quả nhìn thấy ba người cùng đi, vô cùng kinh ngạc. Nàng nhìn Tiểu Từ hỏi: “Ngươi không phải cùng Thư Thư đi rồi sao? như thế nào lại ở cùng hắn?” Nàng nhìn thoáng qua Kế Diêu, trong mắt mang theo một tia đồng tình.
Tiểu Chu cất cao giọng nói: “Chúng ta phân ra ba đường, nay hội hợp.”
Tang Qua liếc nhìn hắn, hỏi: “Có ý gì?”
- “Nga, Thư Thư mang theo Tiểu Từ đến Kinh thành, Kế Diêu đi thiếu lâm, còn ta, lên Cẩm Tú sơn xây nhà.”
Tang Quả thản nhiên nga một tiếng, lại đối Kế Diêu nói: “Các ngươi tới nơi này, có chuyện gì?”
- “Ta muốn gặp Tiết thần y.”
Tang Quả mím môi cười nhạo: “Tới hỏi giải dược nhất mộng đầu bạc? Không tin lời ta? Tự mình tới hỏi mới yên tâm?” Nàng khí thế bức người, khẩu khí có chút thất vọng lại tức giận.
Kế Diêu vội giải thích: “Không phải, ta đương nhiên tin lời ngươi, nhưng là ở U Châu từ biệt đã hơn ba tháng, ta nghĩ đến hỏi xem Tiết thần y có tiến triển gì không.”
- “Hừ, tự ngươi đến mà hỏi.” Tang Quả phất tay áo bỏ đi.
Tiểu Chu chỉ vào cái bóng của nàng, nhỏ giọng nói: “Thật lợi hại, quá dọa người.”
Kế Diêu đối Tiểu Chu lắc đầu, ý bảo hắn không cần đi theo, sau đó nắm tay Tiểu Từ theo sau Tang Quả.
Tiết Chi Hải không ở trong phòng. Tang Quả lại đi về phía phòng nhỏ phía sau, Tiểu Từ nhớ rõ, con đường này thông đến vườn hoa anh túc. Nàng có chút suy yếu, giống như từng bước giẫm vào trên lưỡi dao.
Hoa đã héo rũ, cho nên ngôi mộ giữa vườn hoa liếc mắt một cái có thể thấy được. Tiết Chi Hải đang đứng ở nơi đó, khoanh tay trầm tư. Đầu tóc hắn bạc hơn rất nhiều so với mấy tháng trước.
Tiểu Từ chăm chú nhìn hắn, muốn hận muốn oán, nhưng ngay cả khí lực để oán hận cũng không có.
Hắn quay đầu không cần biết những người đến là ai, chỉ nhìn Tang Quả lạnh lùng nói: “Lại đến xin thuốc? Sao không đuổi đi?”
Kế Diêu vội nói: “Tiết thần y, tại hạ là cháu của Tiêu Dung tên Kế Diêu, nàng là nữ nhi của Tiêu Dung.”
- “Ngươi nói cái gì?” Tiết Chi Hải thần sắc đột nhiên trắng bệch kích động, vài bước vượt qua, gắt gao trừng mắt nhìn Tiểu Từ.
- “Ta đã gặp ngươi, ngươi cùng Thư Thư đã tới một lần.”
Tiểu Từ gật đầu: “Ân.”
- “Ngươi tên Vân Tưởng?”
- “Ta gọi Tiểu Từ.”
- “Tiểu Từ, ngươi là nữ nhi của nàng, nàng có mấy nữ nhi?”
- “Chỉ có ta.”
Thần sắc hắn càng thêm kích động: “Vậy độc của ngươi như thế nào giải? Nàng lấy mệnh đổi cho ngươi?”
Tiểu Từ thấp giọng nói: “Không phải mẫu thân, là phụ thân, đã là chuyện mười năm trước.”
Tiết Chi Hải đột nhiên hét lên: “Nàng vì sao chết? Nàng vì sao phải chết? Nàng vẫn gạt ta, những chuyện nàng đáp ứng ta không hề thực hiện được. Nàng làm cho ta rất thất vọng.” Hắn nói mấy câu, liền như bị rút đi toàn bộ sức lực, đầu vai đột nhiên buông thõng, dung nhan già cỗi, vẻ mặt bất lực.
- “Nàng vẫn gạt ta, đem bia mộ lập ở nơi này, làm cho ta ngày đêm không yên, nàng nhất định hận ta, hận đến chết. Kỳ thật, ta không muốn như vậy, ta không muốn như vậy…Ta chỉ nghĩ đến sức người, không nghĩ đến thiên ý.” Hắn có chút mất khống chế, giống như tự nói với chính mình.
Kế Diêu vội hỏi: “Tiết thần y, giải dược của nhất mộng đầu bạc…” Kỳ thật Kế Diêu một khắc nhìn thấy ông ta, còn những lời nói và biểu tình vừa rồi của ông ta, hắn đã biết đáp án, nhưng lại không muốn từ bỏ ý định xác nhận.
Tiểu Từ ngừng hô hấp, Kế Diêu khẩn trương đến toàn thân cứng ngắc. Chỉ thấy Tiết Chi Hải biến sắc, chậm rãi nói: “Không có giải dược.”
Một câu đem Tiểu Từ ném vào vực sâu vạn trượng, mặc dù vẫn nhắc nhở chính mình đừng nên ôm hy vọng, nhưng là nàng không tự chủ được hy vọng. Bởi vì có nhiều lưu luyến như vậy, nàng thật không cam lòng ra đi.
Kế Diêu không dám nhìn biểu tình của Tiểu Từ, hắn chấp nhất đối Tiết Chi Hải nói: “Chúng ta, chúng ta có thể ở nơi này một thời gian không?”
Trong lòng Tiểu Từ khổ cực, nàng lắc lắc cổ tay Kế Diêu, nói: “Không cần, chàng còn chưa từ bỏ ý định sao?”
Kế Diêu chậm rãi quay đầu, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, dịu dàng nói: “Cho dù một khắc, ta cũng sẽ không buông tay. Nàng nghe lời, ở lại đi.”
Tiết Chi Hải dường như không nghe thấy, thất thần rời đi.
Tang Quả nhìn Kế Diêu, mày nhíu chặt, thấp giọng nói: “Ở lại thì được, nhưng giải dược xác thực không có. Các ngươi muốn lưu lại thì cứ lưu lại đi.”
Tang Quả an bài chỗ ở cho ba người. Chờ nàng rời đi, Tiểu Chu tiếp tục huyên thuyên: “Hình như so với trước kia thái độ tốt hơn rất nhiều, có thể là cùng chúng ta một đường từ U Châu trở về, có cảm tình.”
Kế Diêu vô tâm nói chuyện, chưa bao giờ trải qua cảm giác vô lực cùng bất lực như thế này. Hắn cảm nhận được sự tuyệt vọng của Tiêu Dung, cũng lý giải được lý do người tự sát để không phải chịu thêm một lần thống khổ. Loại dày vò như lăng trì, trơ mắt nhìn người mình yêu đi vào tuyệt cảnh lại không có cách nào, tùy ý thời gian từng giờ từng phút trôi qua.
Đêm dài, hắn không thể nào đi vào giấc ngủ. Suy nghĩ một lúc liền đến trước cửa phòng Tiết Chi Hải, gõ hai tiếng.
Tiết Chi Hải sau một lúc lâu mới hỏi: “Ai?”
Kế Diêu đáp: “Tiết thần y, là ta, Kế Diêu.”
- “Chuyện gì?” Hắn không mời vào, cũng không ra mở cửa, cách một cánh cửa lạnh lùng hỏi.
- “Vãn bối cầu được một viên đại hoàn đan, đối với nhất mộng đầu bạc có thể dùng không?”
- “Đại hoàn đan dùng để bảo vệ tâm mạch, không phải giải độc.”
Kế Diêu tuyệt vọng muốn đem nhất phiến môn kia chém thành bột mịn, sau đó đem Tiết Chi Hải…Kế Diêu vốn là một người hào sảng, chưa từng hận bất kỳ ai, mà hiện tại, nỗi oán hận của hắn như sóng biển dậy sóng. Tiết Chi Hải là đầu sỏ gây nên, nhưng ông ta cũng là người duy nhất có thể giải nhất mộng đầu bạc. Hắn không thể chọc giận ông ta, hắn chỉ hy vọng ông trời có mắt vào thời khắc cuối cùng có thể xoay chuyển tình thế, mà nay, cơ hội đó cũng chỉ có một mình Tiết Chi Hải làm được. Hắn chỉ có nhẫn nại, chờ đợi.
Hắn đứng ở ngoài cửa phòng, nửa buổi cũng không thể dẹp đi mâu thuẫn trong lòng.
Cửa phòng đột nhiên mở ra.
- “Cả đời ta, đều nghĩ về giải dược của nhất mộng đầu bạc, đáng tiếc, có rất nhiều dược thảo đều tuyệt tích. Không phải vì ai, chính là thiên ý.”
- “Dược thảo gì, ta đi tìm.”
- “Ngươi tìm không thấy.”
Cửa đóng lại, chỉ còn một mảnh trăng thê lương.
Tác giả :
Thị Kim