Cháu Đích Tôn (Đích Trưởng Tôn)
Chương 96
“Lâm Duyệt bị Tiêu Thiện dẫn đi rồi?” Tề Nhiễm nghe Phỉ Thanh nói vậy thì phản ứng đầu tiên là sửng sốt, tưởng rằng Lâm Duyệt phạm phải sa lầm gì nên bị Ngự Lâm quân bắt đi tra khảo rồi, tim y không khỏi thắt lại, sau đó mới sực nhớ ra việc ngày hôm qua mình đã làm, nên lại yên tâm.
Phỉ Thanh thấy Tề Nhiễm biến sắc thì nhướn mày nói: “Không cần lo, ta đã hỏi Tiêu Thiện rồi, Lâm Duyệt không phạm tội gì cả. Chẳng qua là Hoàng thượng cảm thấy hắn quá yếu, muốn tìm cho hắn một chút việc để làm thôi.”
Tề Nhiễm cười khẽ, đáp: “Ta biết việc này, không quá lo lắng.”
Phỉ Thanh nghe vậy thì không nghĩ nhiều nữa, vội vàng gật đầu. Khi đó hắn thấy tình cảnh như vậy cũng phải giật mình, hắn còn tự cho rằng mình cũng tính là bạn bè của Lâm Duyệt, bèn xen vào hỏi một câu. Còn việc Tề Nhiễm lo lắng cho Lâm Duyệt thì không phải là hắn nói mò. Ngay từ ban đầu Tề Nhiễm đã rất coi trọng Lâm Duyệt, hắn nói như vậy cũng không có ý gì khác.
So với Phỉ Thanh bình tĩnh thì Cát Tường đứng bên cạnh không thể không giật giật khóe miệng một chút, từ khi hắn phát hiện ra bí mật thì cảm giác trong lòng vẫn cực kỳ phức tạp. hắn nhìn nét mặt thản nhiên lúc này của Tề Nhiễm, không thể không thầm nhủ, vừa rồi khi Thái tử nghe tin Lâm Duyệt bị Tiêu Thiện dẫn đi thì lập tức biến sắc, làm sao mà lại nói là không lo lắng được? Cát Tường chỉ thấy mình đúng là mù, mà cũng tại vì Thái tử và Lâm Duyệt ngày thường cư xử quá đỗi tự nhiên, hắn làm sao có thể nghĩ đến những việc không bình thường như thế chứ.
Nghĩ vậy, Cát Tường lại nhìn lên Phỉ Thanh vốn chẳng biết gì, cảm thấy Phỉ Thanh như vậy thật là hạnh phúc, vì không sợ phải gánh vác quá nhiều bí mật. Nhưng biết được những bí mật này thì có lúc nghe người khác nói chuyện, trong lòng sẽ không thể không cho rằng bọn họ quá ngu ngốc, có chút chuyện mà cũng không nhìn rõ được.
Phỉ Thanh là người học võ, rất nhạy cảm với ánh nhìn của người khác. Hắn cảm thấy có người đang nhìn mình, thì bèn nhân lúc uống trà đột ngột ngẩng đầu lên, thấy Cát Tường nhìn mình bằng ánh mắt dành cho kẻ ngốc. Ánh mắt đó quá trắng trợn, khiến hắn muốn bỏ qua cũng không được.
Phỉ Thanh bất giác sờ mặt mình, hỏi: “Cát Tường công công làm sao vậy? Trên mặt ta có dính thứ gì hay sao?”
Tề Nhiễm ngẩng lên nhìn thoáng qua Cát Tường, ánh mắt rất bình tĩnh, Cát Tường lại giật thót tim, dù ngoài mặt vẫn không thể hiện ra, hắn vội cười đáp: “Nô tài không dám, nô tài chỉ đang nghĩ tình cảm giữa Tiểu hầu gia và Phỉ hầu gia thật tốt, nô tài thầm ngưỡng mộ.”
Phỉ Thanh thật sự không thể tin được vẻ mặt vừa rồi của hắn là ngưỡng mộ mình, nhưng Cát Tường là nội giám đắc lực của Tề Nhiễm, nếu không phải chuyện lớn thì vẫn phải nể mặt Tề Nhiễm, không thể cứ cố bắt lỗi người ta được, nên đành phải thuận theo đó mà gật đầu: “Thì ra là thế.”
Tề Nhiễm thầm hiểu nguyên nhân, y nhìn Phỉ Thanh rồi nói: “Ngươi không cần so đo với hắn, chẳng biết là đang lơ đãng cái gì nữa.”
Cát Tường vội vàng bày tỏ lòng trung thành: “Thái tử điện hạ, nô tài nào dám.”
Phỉ Thanh cười ha ha cho qua.
Tề Nhiễm hừ nhẹ một tiếng rồi mới nói: “Nếu không dám thì đi pha một ấm trà cho Tiểu hầu gia, không thấy nước trà đã nguội rồi sao? Lanh lợi trước kia của ngươi đi đâu cả rồi.”
Cát Tường ngoài mặt vâng dạ còn trong lòng thầm nghĩ, chẳng phải cái lanh lợi đó bị chuyện mình phát hiện ra dọa chạy mất rồi sao?
Cát Tường ra khỏi đại điện rồi đóng cửa lại, họ đều là người thông minh, tất nhiên là biết Tề Nhiễm muốn nói chuyện riêng với Phỉ Thanh, ít ra thì Cát Tường vẫn hiểu được điều này.
Tề Nhiễm chờ hắn đi rồi mới quay sang Phỉ Thanh, vẻ trêu đùa và biếng nhác trên mặt Phỉ Thanh đã biến mất hẳn. Hắn trịnh trọng nhìn Tề Nhiễm, khi định nói gì đó thì đã bị Tề Nhiễm cướp lời trước: “Hôm nay ngươi đến là vì chuyện của thất đệ và biểu muội sao?”
Việc này lẽ ra không nên nhắc đến trong thời điểm này, nhưng Tề Nhiễm vẫn quyết định nói. Phỉ Thanh đáp: “Việc giữa Thất hoàng tử và An Ninh thì phụ thân và vi thần đều chỉ vừa mới biết. Phụ thân bảo vi thần đến báo cho Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ ở trong cung không cần phải nghĩ nhiều, nhà họ Phỉ vĩnh viễn là hậu thuẫn của Thái tử điện hạ.”
Tề Nhiễm vừa nghe vừa kéo cổ áo lại, thật ra trong điện có đốt than, bên cạnh y lại có cả lò sưởi nhỏ, vốn dĩ là không thể lạnh, nhưng Tề Nhiễm vẫn muốn làm gì đó chỉ vì y cảm thấy mất tự nhiên mà thôi.
Tề Nhiễm nhìn lên Phỉ Thanh, y không có ý kiến gì với ám chỉ của Phỉ hầu gia, người y xem trọng hơn chính là Phỉ Thanh. Ký ức cả hai đời của y với Phỉ Thanh vẫn còn dừng lại tại thời điểm hai người còn niên thiếu, sau cùng hắn chết trận sa trường, chẳng biết liệu có còn ai nhặt xác cho hắn hay không.
Phỉ Thanh hiếm khi tỏ ra điềm tĩnh như lúc đang bày tỏ lòng trung như thế này, nhưng Tề Nhiễm lại không đáp, lòng hắn cũng thấp thỏm. Hắn bất giác ngẩng lên nhìn Tề Nhiễm, nhưng không ngờ lại thấy được ánh mắt bi thương của Tề Nhiễm.
Phỉ Thanh cảm thấy chua xót, tưởng rằng Tề Nhiễm đau lòng là vì chuyện của Tề Anh, hắn không ngờ nhà họ Phỉ lại nhận được ám chỉ của Hoàng đế, giữ Phỉ An Ninh lại để làm phi của Tề Anh. Phỉ Hạ nghe được từ Hoàng đế rằng đây là ý của Tề Anh.
Hoàng đế không nghĩ nhiều, thậm chí còn cảm thấy Tề Anh lấy một người vợ như thế chính là một sự đảm bảo cho Tề Nhiễm, nhưng người làm thần tử như Phỉ Hạ thì không thể không nghĩ nhiều thêm.
Nhà họ Phỉ bọn họ đời đời đều có nam nhi chết trận ngoài sa trường, không muốn nhìn thấy nhất chính là cảnh dân chúng lầm than. Tề Nhiễm đang làm Thái tử rất tốt, tính cách lại lương thiện, khi biết được tâm tư của Tề Anh, phản ứng đầu tiên của Phỉ Hạ là phải xóa bỏ ý định đó ngay, dù sao thì với ông, con đường dựa vào nhà ngoại của Tề Anh đã bị chặt đứt.
Hắn nói: “Thái tử điện hạ, ngài đừng nghĩ nhiều. Có lẽ mọi việc không đến mức độ đó.”
Tề Nhiễm mỉm cười nhưng ánh mắt rất lạnh lùng, y nói nhàn nhạt: “Ta không nghĩ gì cả, thất đệ muốn làm gì, chẳng ai ngăn cản được. Dù sao đây cũng là chuyện vui, nên chúc mừng mới phải. Những gì cữu cữu nói, ta đều nhớ, ngươi trở về thay ta cảm tạ cữu cữu. Hiện giờ Cô không còn là người dễ dàng mặc cho kẻ khác chà đạp, mong cữu cữu yên tâm.”
Phỉ Thanh nhìn ra Tề Nhiễm không muốn nhắc đến Tề Anh, hắn cũng không muốn nhắc đến Tề Anh. Tề Nhiễm và Tề Anh đều là người thân của nhà họ Phỉ, với Tề Anh, hắn đối xử như em trai ruột thịt vậy. Còn Tề Nhiễm không chỉ như là em ruột của hắn, mà còn phải được kính trọng, vì hắn vẫn luôn xem Tề Nhiễm là Hoàng đế tương lai. Tề Anh và Tề Nhiễm trở thành thế này là do lòng tham của Mai phi và Phỉ Cẩm, hắn cũng không dễ chịu bao nhiêu, mà cũng đau lòng thay cho Tề Anh. Nhưng người sai không phải là Tề Nhiễm, thậm chí Tề Nhiễm là người vô tội nhất từ đầu đến cuối trong chuyện này, chẳng lẽ vì y là Thái tử nên không đáng được người khác thương yêu hay sao?
Trong mắt Tề Anh, Tề Nhiễm là hung thủ gián tiếp dẫn đến cái chết của Mai phi. Vì thế hắn hận, hắn nổi giận, Phỉ Thanh không có cách nào để khuyên hắn buông bỏ, nhưng Phỉ Thanh vẫn chọn lựa bảo vệ Tề Nhiễm, vì Tề Nhiễm không làm sai.
Tất cả bi kịch đều chỉ vì lòng tham của những trưởng bối kia mà thôi.
Rất nhiều điều không cần Phỉ Thanh phải nói ra, cũng như Tề Nhiễm sẽ không hỏi hắn đứng về phía ai. Tề Nhiễm lúc này đề phòng tất cả mọi người, ngoại trừ Lâm Duyệt. Nghĩ đến Lâm Duyệt vô cùng đặc biệt, mà hai người lại đang sánh bước bên nhau, tâm trạng của Tề Nhiễm khá hơn rất nhiều. Y nhìn Phỉ Thanh, nói: “Ngươi cũng không còn nhỏ, cũng nên nghĩ đến việc thành hôn rồi.”
Thấy y dời đề tài, Phỉ Thanh tiếp lời: “Việc của bản thân mà Thái tử điện hạ còn không lo lắng, thế mà lại nghĩ đến việc của ta sao.”
Thật ra hắn cũng không phản đối hôn nhân, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy hiện tại không phải lúc thích hợp.
Dường như có thứ gì đó đang âm thầm nói cho hắn biết, bây giờ không phải lúc. Hắn cũng không biết vì sao mình lại có suy nghĩ này, nhưng hắn có cảm giác bây giờ mà thành hôn thì sẽ tạo thành tổn thương cho người khác.
Tề Nhiễm không lên tiếng, chính bản thân y hiểu rõ kiếp này mình sẽ không thành hôn.
Phỉ Thanh và Tề Nhiễm lại có chung một đề tài về vấn đề này, hai người bàn luận không lâu thì Hoàng đế đã sai người đến cho gọi Phỉ Thanh đến gặp rồi. Phỉ Thanh nhăn nhó nhìn Tề Nhiễm, hy vọng y cùng đi gặp Hoàng đế. Có Tề Nhiễm ở đó, ít ra thì Phỉ Hạ cũng sẽ nói lý một chút. Trước thỉnh cầu của Phỉ Thanh, Tề Nhiễm làm như không thấy, Hoàng đế biết rõ Phỉ Thanh đang ở đây nhưng lại chỉ cho gọi một mình hắn, hiển nhiên là có lời muốn nói riêng với Phỉ Thanh, nếu y cũng đi theo thì rõ ràng là không nể mặt Hoàng đế rồi.
Thế là Phỉ Thanh chỉ đành rũ đầu, đi gặp Hoàng đế với vẻ mặt bi thương. Đừng thấy Phỉ Thanh trong như không ra gì, thật ra Hoàng đế khá là xem trọng hắn. Nếu là người khác dám thả chó ra cắn Hoàng đế thì dù không chết ngay cũng đừng mong sống được lâu, nhưng Phỉ Thanh không những vẫn sống tốt, mà còn thường xuyên xuất hiện trước mặt Hoàng đế nữa.
Chỉ dựa vào điểm này, Phỉ Thanh đã may mắn hơn người khác rất nhiều rồi.
Chờ Phỉ Thanh đi rồi, Đông cung lại chìm trong thinh lặng, lúc này Cát Tường cũng xuất hiện, bưng trà lên. Tề Nhiễm cảm thấy đại điện trống rỗng có vẻ lạnh lẽo.
Cát Tường rót trà, y uống một ngụm, cảm thấy trà này không ngon bằng trà Lâm Duyệt rót cho mình.
—
Còn Lâm Duyệt đang được Tề Nhiễm nhớ đến thì lúc này đang nghiêm trang nhìn Tiêu Thiện cùng với Ngự Lâm quân bên cạnh ông ta. Hôm nay hắn vừa mới vào cung đã bị Tiêu Thiện xách đi mất, khi đó phản ứng đầu tiên của hắn là việc Tề Nhiễm muốn hãm hại Tề Tĩnh bị lộ rồi. Nhưng sau đó lại nhận ra ngay là không thể, vì nếu là thật thì cả hoàng cung không thể bình yên như vậy.
Lâm Duyệt bình tĩnh lại, kiên nhẫn đi theo Tiêu Thiện.
Trên đường, cuối cùng hắn cũng biết được chuyện mình bây giờ xem như bước được một chân vào cửa Ngự Lâm quân từ chỗ Tiêu Thiện vốn trầm mặc ít nói. Vì sao lại là một chân, vì bây giờ hắn vào Ngự lâm quân chủ yếu chỉ để rèn luyện sức khỏe thôi. Theo Tiêu Thiện thì đây là đề nghị của Tề Nhiễm.
Với cách giải thích này, Lâm Duyệt vẫn hơi thắc mắc, hắn nghĩ chắc là Tề Nhiễm nói với Hoàng đế chuyện hắn vào Ngự lâm quân, nhưng giữa đường thì có vấn đề nào đó, nên kết quả biến thành thế này.
Nhưng dù thế nào đi nữa, bây giờ hắn đã bước vào bên trong, làm việc gì cũng dễ dàng hơn trước, ít nhất là có thể biết trước thời gian và lộ tuyến của lính tuần tra trong Ngự Lâm quân.
Với một người từ trên trời rơi xuống như Lâm Duyệt, Tiêu Thiện thật sự không nắm chắc, Hoàng đế có xem trọng Lâm Duyệt hay không thì ông ta không rõ, nhưng hiển nhiên là Thái tử rất quan tâm. Tiêu Thiện cân nhắc cả một đường, dẫn hắn đến thao trường của Ngự Lâm quân ngày thường, sau đó khách sáo nói: “Ta cũng biết Lâm đại nhân vốn sức yếu, cách huấn luyện của Ngự Lâm quân có lẽ khá là nặng nề với ngài, hay là hôm nay Lâm đại nhân cứ xem thử tình hình ra sao, hoặc là ta sẽ căn cứ theo tình trạng sức khỏe của Lâm đại nhân để giảm nhẹ huấn luyện cho ngài?”
Lâm Duyệt không hề do dự đáp: “Đa tạ Tiêu thống lĩnh, hôm nay ta cứ nhìn xem trước đã.”
Tiêu Thiện câm nín, đây là ý chỉ của Hoàng đế, ông ta còn tưởng ít nhất thì Lâm Duyệt cũng phải làm gì đó cho ra dáng, kết quả là người ta không thèm để bụng.
Nhưng như vậy thì Tiêu Thiện cũng thấy tốt, ít ra thì ông ta không còn phải lo lắng khi nuấn luyện Lâm Duyệt sẽ bị thương đâu đó, cũng không đắc tội Thái tử.
Thế là, ngày đầu tiên Lâm Duyệt vào Ngự lâm quân, người khác thì rèn luyện điên cuồng liên tục, còn hắn thì ngồi trong phòng ấm áp, nhìn bọn họ bằng vẻ mặt nặng nề.
Khiến cho một loạt Ngự Lâm quân phải đố kỵ.
Phỉ Thanh thấy Tề Nhiễm biến sắc thì nhướn mày nói: “Không cần lo, ta đã hỏi Tiêu Thiện rồi, Lâm Duyệt không phạm tội gì cả. Chẳng qua là Hoàng thượng cảm thấy hắn quá yếu, muốn tìm cho hắn một chút việc để làm thôi.”
Tề Nhiễm cười khẽ, đáp: “Ta biết việc này, không quá lo lắng.”
Phỉ Thanh nghe vậy thì không nghĩ nhiều nữa, vội vàng gật đầu. Khi đó hắn thấy tình cảnh như vậy cũng phải giật mình, hắn còn tự cho rằng mình cũng tính là bạn bè của Lâm Duyệt, bèn xen vào hỏi một câu. Còn việc Tề Nhiễm lo lắng cho Lâm Duyệt thì không phải là hắn nói mò. Ngay từ ban đầu Tề Nhiễm đã rất coi trọng Lâm Duyệt, hắn nói như vậy cũng không có ý gì khác.
So với Phỉ Thanh bình tĩnh thì Cát Tường đứng bên cạnh không thể không giật giật khóe miệng một chút, từ khi hắn phát hiện ra bí mật thì cảm giác trong lòng vẫn cực kỳ phức tạp. hắn nhìn nét mặt thản nhiên lúc này của Tề Nhiễm, không thể không thầm nhủ, vừa rồi khi Thái tử nghe tin Lâm Duyệt bị Tiêu Thiện dẫn đi thì lập tức biến sắc, làm sao mà lại nói là không lo lắng được? Cát Tường chỉ thấy mình đúng là mù, mà cũng tại vì Thái tử và Lâm Duyệt ngày thường cư xử quá đỗi tự nhiên, hắn làm sao có thể nghĩ đến những việc không bình thường như thế chứ.
Nghĩ vậy, Cát Tường lại nhìn lên Phỉ Thanh vốn chẳng biết gì, cảm thấy Phỉ Thanh như vậy thật là hạnh phúc, vì không sợ phải gánh vác quá nhiều bí mật. Nhưng biết được những bí mật này thì có lúc nghe người khác nói chuyện, trong lòng sẽ không thể không cho rằng bọn họ quá ngu ngốc, có chút chuyện mà cũng không nhìn rõ được.
Phỉ Thanh là người học võ, rất nhạy cảm với ánh nhìn của người khác. Hắn cảm thấy có người đang nhìn mình, thì bèn nhân lúc uống trà đột ngột ngẩng đầu lên, thấy Cát Tường nhìn mình bằng ánh mắt dành cho kẻ ngốc. Ánh mắt đó quá trắng trợn, khiến hắn muốn bỏ qua cũng không được.
Phỉ Thanh bất giác sờ mặt mình, hỏi: “Cát Tường công công làm sao vậy? Trên mặt ta có dính thứ gì hay sao?”
Tề Nhiễm ngẩng lên nhìn thoáng qua Cát Tường, ánh mắt rất bình tĩnh, Cát Tường lại giật thót tim, dù ngoài mặt vẫn không thể hiện ra, hắn vội cười đáp: “Nô tài không dám, nô tài chỉ đang nghĩ tình cảm giữa Tiểu hầu gia và Phỉ hầu gia thật tốt, nô tài thầm ngưỡng mộ.”
Phỉ Thanh thật sự không thể tin được vẻ mặt vừa rồi của hắn là ngưỡng mộ mình, nhưng Cát Tường là nội giám đắc lực của Tề Nhiễm, nếu không phải chuyện lớn thì vẫn phải nể mặt Tề Nhiễm, không thể cứ cố bắt lỗi người ta được, nên đành phải thuận theo đó mà gật đầu: “Thì ra là thế.”
Tề Nhiễm thầm hiểu nguyên nhân, y nhìn Phỉ Thanh rồi nói: “Ngươi không cần so đo với hắn, chẳng biết là đang lơ đãng cái gì nữa.”
Cát Tường vội vàng bày tỏ lòng trung thành: “Thái tử điện hạ, nô tài nào dám.”
Phỉ Thanh cười ha ha cho qua.
Tề Nhiễm hừ nhẹ một tiếng rồi mới nói: “Nếu không dám thì đi pha một ấm trà cho Tiểu hầu gia, không thấy nước trà đã nguội rồi sao? Lanh lợi trước kia của ngươi đi đâu cả rồi.”
Cát Tường ngoài mặt vâng dạ còn trong lòng thầm nghĩ, chẳng phải cái lanh lợi đó bị chuyện mình phát hiện ra dọa chạy mất rồi sao?
Cát Tường ra khỏi đại điện rồi đóng cửa lại, họ đều là người thông minh, tất nhiên là biết Tề Nhiễm muốn nói chuyện riêng với Phỉ Thanh, ít ra thì Cát Tường vẫn hiểu được điều này.
Tề Nhiễm chờ hắn đi rồi mới quay sang Phỉ Thanh, vẻ trêu đùa và biếng nhác trên mặt Phỉ Thanh đã biến mất hẳn. Hắn trịnh trọng nhìn Tề Nhiễm, khi định nói gì đó thì đã bị Tề Nhiễm cướp lời trước: “Hôm nay ngươi đến là vì chuyện của thất đệ và biểu muội sao?”
Việc này lẽ ra không nên nhắc đến trong thời điểm này, nhưng Tề Nhiễm vẫn quyết định nói. Phỉ Thanh đáp: “Việc giữa Thất hoàng tử và An Ninh thì phụ thân và vi thần đều chỉ vừa mới biết. Phụ thân bảo vi thần đến báo cho Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ ở trong cung không cần phải nghĩ nhiều, nhà họ Phỉ vĩnh viễn là hậu thuẫn của Thái tử điện hạ.”
Tề Nhiễm vừa nghe vừa kéo cổ áo lại, thật ra trong điện có đốt than, bên cạnh y lại có cả lò sưởi nhỏ, vốn dĩ là không thể lạnh, nhưng Tề Nhiễm vẫn muốn làm gì đó chỉ vì y cảm thấy mất tự nhiên mà thôi.
Tề Nhiễm nhìn lên Phỉ Thanh, y không có ý kiến gì với ám chỉ của Phỉ hầu gia, người y xem trọng hơn chính là Phỉ Thanh. Ký ức cả hai đời của y với Phỉ Thanh vẫn còn dừng lại tại thời điểm hai người còn niên thiếu, sau cùng hắn chết trận sa trường, chẳng biết liệu có còn ai nhặt xác cho hắn hay không.
Phỉ Thanh hiếm khi tỏ ra điềm tĩnh như lúc đang bày tỏ lòng trung như thế này, nhưng Tề Nhiễm lại không đáp, lòng hắn cũng thấp thỏm. Hắn bất giác ngẩng lên nhìn Tề Nhiễm, nhưng không ngờ lại thấy được ánh mắt bi thương của Tề Nhiễm.
Phỉ Thanh cảm thấy chua xót, tưởng rằng Tề Nhiễm đau lòng là vì chuyện của Tề Anh, hắn không ngờ nhà họ Phỉ lại nhận được ám chỉ của Hoàng đế, giữ Phỉ An Ninh lại để làm phi của Tề Anh. Phỉ Hạ nghe được từ Hoàng đế rằng đây là ý của Tề Anh.
Hoàng đế không nghĩ nhiều, thậm chí còn cảm thấy Tề Anh lấy một người vợ như thế chính là một sự đảm bảo cho Tề Nhiễm, nhưng người làm thần tử như Phỉ Hạ thì không thể không nghĩ nhiều thêm.
Nhà họ Phỉ bọn họ đời đời đều có nam nhi chết trận ngoài sa trường, không muốn nhìn thấy nhất chính là cảnh dân chúng lầm than. Tề Nhiễm đang làm Thái tử rất tốt, tính cách lại lương thiện, khi biết được tâm tư của Tề Anh, phản ứng đầu tiên của Phỉ Hạ là phải xóa bỏ ý định đó ngay, dù sao thì với ông, con đường dựa vào nhà ngoại của Tề Anh đã bị chặt đứt.
Hắn nói: “Thái tử điện hạ, ngài đừng nghĩ nhiều. Có lẽ mọi việc không đến mức độ đó.”
Tề Nhiễm mỉm cười nhưng ánh mắt rất lạnh lùng, y nói nhàn nhạt: “Ta không nghĩ gì cả, thất đệ muốn làm gì, chẳng ai ngăn cản được. Dù sao đây cũng là chuyện vui, nên chúc mừng mới phải. Những gì cữu cữu nói, ta đều nhớ, ngươi trở về thay ta cảm tạ cữu cữu. Hiện giờ Cô không còn là người dễ dàng mặc cho kẻ khác chà đạp, mong cữu cữu yên tâm.”
Phỉ Thanh nhìn ra Tề Nhiễm không muốn nhắc đến Tề Anh, hắn cũng không muốn nhắc đến Tề Anh. Tề Nhiễm và Tề Anh đều là người thân của nhà họ Phỉ, với Tề Anh, hắn đối xử như em trai ruột thịt vậy. Còn Tề Nhiễm không chỉ như là em ruột của hắn, mà còn phải được kính trọng, vì hắn vẫn luôn xem Tề Nhiễm là Hoàng đế tương lai. Tề Anh và Tề Nhiễm trở thành thế này là do lòng tham của Mai phi và Phỉ Cẩm, hắn cũng không dễ chịu bao nhiêu, mà cũng đau lòng thay cho Tề Anh. Nhưng người sai không phải là Tề Nhiễm, thậm chí Tề Nhiễm là người vô tội nhất từ đầu đến cuối trong chuyện này, chẳng lẽ vì y là Thái tử nên không đáng được người khác thương yêu hay sao?
Trong mắt Tề Anh, Tề Nhiễm là hung thủ gián tiếp dẫn đến cái chết của Mai phi. Vì thế hắn hận, hắn nổi giận, Phỉ Thanh không có cách nào để khuyên hắn buông bỏ, nhưng Phỉ Thanh vẫn chọn lựa bảo vệ Tề Nhiễm, vì Tề Nhiễm không làm sai.
Tất cả bi kịch đều chỉ vì lòng tham của những trưởng bối kia mà thôi.
Rất nhiều điều không cần Phỉ Thanh phải nói ra, cũng như Tề Nhiễm sẽ không hỏi hắn đứng về phía ai. Tề Nhiễm lúc này đề phòng tất cả mọi người, ngoại trừ Lâm Duyệt. Nghĩ đến Lâm Duyệt vô cùng đặc biệt, mà hai người lại đang sánh bước bên nhau, tâm trạng của Tề Nhiễm khá hơn rất nhiều. Y nhìn Phỉ Thanh, nói: “Ngươi cũng không còn nhỏ, cũng nên nghĩ đến việc thành hôn rồi.”
Thấy y dời đề tài, Phỉ Thanh tiếp lời: “Việc của bản thân mà Thái tử điện hạ còn không lo lắng, thế mà lại nghĩ đến việc của ta sao.”
Thật ra hắn cũng không phản đối hôn nhân, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy hiện tại không phải lúc thích hợp.
Dường như có thứ gì đó đang âm thầm nói cho hắn biết, bây giờ không phải lúc. Hắn cũng không biết vì sao mình lại có suy nghĩ này, nhưng hắn có cảm giác bây giờ mà thành hôn thì sẽ tạo thành tổn thương cho người khác.
Tề Nhiễm không lên tiếng, chính bản thân y hiểu rõ kiếp này mình sẽ không thành hôn.
Phỉ Thanh và Tề Nhiễm lại có chung một đề tài về vấn đề này, hai người bàn luận không lâu thì Hoàng đế đã sai người đến cho gọi Phỉ Thanh đến gặp rồi. Phỉ Thanh nhăn nhó nhìn Tề Nhiễm, hy vọng y cùng đi gặp Hoàng đế. Có Tề Nhiễm ở đó, ít ra thì Phỉ Hạ cũng sẽ nói lý một chút. Trước thỉnh cầu của Phỉ Thanh, Tề Nhiễm làm như không thấy, Hoàng đế biết rõ Phỉ Thanh đang ở đây nhưng lại chỉ cho gọi một mình hắn, hiển nhiên là có lời muốn nói riêng với Phỉ Thanh, nếu y cũng đi theo thì rõ ràng là không nể mặt Hoàng đế rồi.
Thế là Phỉ Thanh chỉ đành rũ đầu, đi gặp Hoàng đế với vẻ mặt bi thương. Đừng thấy Phỉ Thanh trong như không ra gì, thật ra Hoàng đế khá là xem trọng hắn. Nếu là người khác dám thả chó ra cắn Hoàng đế thì dù không chết ngay cũng đừng mong sống được lâu, nhưng Phỉ Thanh không những vẫn sống tốt, mà còn thường xuyên xuất hiện trước mặt Hoàng đế nữa.
Chỉ dựa vào điểm này, Phỉ Thanh đã may mắn hơn người khác rất nhiều rồi.
Chờ Phỉ Thanh đi rồi, Đông cung lại chìm trong thinh lặng, lúc này Cát Tường cũng xuất hiện, bưng trà lên. Tề Nhiễm cảm thấy đại điện trống rỗng có vẻ lạnh lẽo.
Cát Tường rót trà, y uống một ngụm, cảm thấy trà này không ngon bằng trà Lâm Duyệt rót cho mình.
—
Còn Lâm Duyệt đang được Tề Nhiễm nhớ đến thì lúc này đang nghiêm trang nhìn Tiêu Thiện cùng với Ngự Lâm quân bên cạnh ông ta. Hôm nay hắn vừa mới vào cung đã bị Tiêu Thiện xách đi mất, khi đó phản ứng đầu tiên của hắn là việc Tề Nhiễm muốn hãm hại Tề Tĩnh bị lộ rồi. Nhưng sau đó lại nhận ra ngay là không thể, vì nếu là thật thì cả hoàng cung không thể bình yên như vậy.
Lâm Duyệt bình tĩnh lại, kiên nhẫn đi theo Tiêu Thiện.
Trên đường, cuối cùng hắn cũng biết được chuyện mình bây giờ xem như bước được một chân vào cửa Ngự Lâm quân từ chỗ Tiêu Thiện vốn trầm mặc ít nói. Vì sao lại là một chân, vì bây giờ hắn vào Ngự lâm quân chủ yếu chỉ để rèn luyện sức khỏe thôi. Theo Tiêu Thiện thì đây là đề nghị của Tề Nhiễm.
Với cách giải thích này, Lâm Duyệt vẫn hơi thắc mắc, hắn nghĩ chắc là Tề Nhiễm nói với Hoàng đế chuyện hắn vào Ngự lâm quân, nhưng giữa đường thì có vấn đề nào đó, nên kết quả biến thành thế này.
Nhưng dù thế nào đi nữa, bây giờ hắn đã bước vào bên trong, làm việc gì cũng dễ dàng hơn trước, ít nhất là có thể biết trước thời gian và lộ tuyến của lính tuần tra trong Ngự Lâm quân.
Với một người từ trên trời rơi xuống như Lâm Duyệt, Tiêu Thiện thật sự không nắm chắc, Hoàng đế có xem trọng Lâm Duyệt hay không thì ông ta không rõ, nhưng hiển nhiên là Thái tử rất quan tâm. Tiêu Thiện cân nhắc cả một đường, dẫn hắn đến thao trường của Ngự Lâm quân ngày thường, sau đó khách sáo nói: “Ta cũng biết Lâm đại nhân vốn sức yếu, cách huấn luyện của Ngự Lâm quân có lẽ khá là nặng nề với ngài, hay là hôm nay Lâm đại nhân cứ xem thử tình hình ra sao, hoặc là ta sẽ căn cứ theo tình trạng sức khỏe của Lâm đại nhân để giảm nhẹ huấn luyện cho ngài?”
Lâm Duyệt không hề do dự đáp: “Đa tạ Tiêu thống lĩnh, hôm nay ta cứ nhìn xem trước đã.”
Tiêu Thiện câm nín, đây là ý chỉ của Hoàng đế, ông ta còn tưởng ít nhất thì Lâm Duyệt cũng phải làm gì đó cho ra dáng, kết quả là người ta không thèm để bụng.
Nhưng như vậy thì Tiêu Thiện cũng thấy tốt, ít ra thì ông ta không còn phải lo lắng khi nuấn luyện Lâm Duyệt sẽ bị thương đâu đó, cũng không đắc tội Thái tử.
Thế là, ngày đầu tiên Lâm Duyệt vào Ngự lâm quân, người khác thì rèn luyện điên cuồng liên tục, còn hắn thì ngồi trong phòng ấm áp, nhìn bọn họ bằng vẻ mặt nặng nề.
Khiến cho một loạt Ngự Lâm quân phải đố kỵ.
Tác giả :
Thời Bất Đãi Ngã