Cháu Đích Tôn (Đích Trưởng Tôn)
Chương 108
Đương nhiên, những lời Tề Nhiễm nói không thể đánh thức Lâm Duyệt, thật lâu sau đó, y mới đặt tay Lâm Duyệt vào trong chăn. Thật ra y rất muốn nắm tay thêm một chút, nhưng bây giờ trời đã rất lạnh rồi, dù trong phòng có đốt lò sửa thì để tay bên ngoài quá lâu cũng sẽ bị lạnh. Sau cùng Tề Nhiễm giúp Lâm Duyệt vuốt lại tóc rồi mới rời đi.
Y giữ Lâm Duyệt lại trong Đông cung đã khá lâu rồi, trong mắt người ngoài thì đã đến giới hạn, vết thương của Lâm Duyệt nay đã ổn định, theo lý mà nói thì nên đưa hắn ra khỏi hoàng cung rồi. Tề Nhiễm với thân phận Thái tử làm đến bước này đã là rất khoan dung với ân nhân cứu mạng, nhưng Tề Nhiễm lại không định đưa hắn ra khỏi cung. Ngoài cung, Lâm Duyệt chỉ có một mình, không có nhà. Họ Lâm vẫn luôn xem hắn là tai họa, một lòngmuốn hại chết hắn, không phải là nhà.
Trong kinh thành rộng lớn này, chỉ có nơi nào có y mới là nhà của Lâm Duyệt. Tề Nhiễm cũng biết bia miệng đáng sợ, cũng may lúc này đang là thời gian phong ấn, Lâm Duyệt lại cứ mãi hôn mê bất tỉnh, đây cũng là lần đầu tiên ngự y gặp phải tình trạng này. Tề Nhiễm vẫn có cớ để giữ hắn lại, những triều thần ngoài kia đa phần là không nói được gì.
Hơn nữa, dù bọn họ có nói gì đó, thì nhiều nhất cũng chỉ cho rằng Lâm Duyệt cứ ở lại trong Đông cung thì không hợp lý, chứ tuyệt đối không thể nghĩ đến quan hệ giữa Tề Nhiễm và Lâm Duyệt. Mối quan hệ này hiện giờ vẫn có thể che giấu được, nhưng sau này Tề Nhiễm không thành hôn, không có con nối dòng để kế thừa ngai vàng thì chắc chắn áp lực từ triều đình sẽ rất lớn. Đến lúc đó, biết đâu chừng sẽ bị người ta phát hiện ra dấu vết, nhưng mà Tề Nhiễm không sợ. Y đã từng trải qua cái chết một lần rồi, cũng xem nhẹ những thứ đó. Nếu không thể bảo vệ được người mà mình yêu, thì y cũng quá đáng buồn, còn không bằng uống một chén canh Mạnh Bà, đừng sống lại lần nữa làm gì.
Tề Nhiễm vừa nghĩ vừa quay về tẩm cung của mình, y tự đốt nhang an thần lên. Nằm trên giường ngửi mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng, hai mắt nhòe đi, y rất muốn chỉ cần mở mắt ra là nhìn thấy Lâm Duyệt đang bay lơ lửng trên đầu mình, dù có chúc đầu xuống hù dọa uy cũng được, nhưng vẫn không có.
Tề Nhiễm trở mình, cảm thấy cả người lạnh toát. Trong tẩm điện của y không có lò sưởi, y thầm nhủ nếu Lâm Duyệt thương mình, nếu thật lòng thích mình, chắc chắn sẽ vội vàng tỉnh lại để nói với y rằng không được coi thường sức khỏe của chính mình như thế.
—
Tề Nhiễm không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, trong cơn mơ màng nghe thấy tiếng gì đó, tựa như tiếng chiêng trống, lại như có người đi lại. Nhưng y lại ngủ rất say, không thể mở mắt ra, chờ đến khi tỉnh lại thì trời còn chưa sáng. Y gọi Cát Tường vào thay áo, Cát Tường biết gần đây Tề Nhiễm ngủ không ngon lắm, trong lòng cũng lo y cứ chịu đựng như thế thì không tốt cho sức khỏe, nhưng lại không biết nên có ý kiến ra sao, chỉ đành âm thầm cầu chúc cho Lâm Duyệt mau tỉnh lại, như vậy thì Tề Nhiễm cũng không cần phải hành hạ mình nữa.
Xong xuôi hết thảy, Tề Nhiễm mới hỏi: “Ngoài kia ồn ào như vậy là có chuyện gì xảy ra?”
Cát Tường đáp: “Nô tài vừa cho người đi hỏi thăm, Hoàng thượng đã sai người ban chết cho An thị trong lãnh cung. Đồng thời lệnh cho Cấm quân giải người của nhà họ An cùng nhà họ Lâm vào thiên lao rồi. Tiêu đại nhân cũng cho người đến truyền lời, nói Hoàng thượng lệnh cho Ngự Lâm quân đích thân đến nhà tổ của họ Phỉ bắt Phỉ Cẩm.”
Tề Nhiễm à một tiếng, bình tĩnh nói: “Thế sao.”
Cát Tường cũng không hiểu được hành động của Hoàng đế có nghĩa là gì, nhưng thấy vẻ mặt Tề Nhiễm là biết đây không phải là việc mà hắn nên hỏi đến. Cát Tường hiểu rõ trong cung có rất nhiều bí mật, dù hắn là người mà Tề Nhiễm tin tưởng thì cũng không thể tùy tiện dò hỏi mọi thứ.
Tề Nhiễm thu lại nét lạnh lùng trên mặt, y biết bản thân có thể không bằng được Tề Tĩnh trên một vài phương diện, vì vậy khi sống lại kiếp này, y vẫn cực kỳ đề phòng Tề Tĩnh. Gã là kẻ hành động không màng đến hình thức, chỉ cần có lợi thì sẽ ra tay.
Trong sự kiện ám sát lần này, theo lý mà nói thì Tề Tĩnh không còn hy vọng trở mình nữa. Nhưng trong tay Tề Tĩnh còn một lá bài tẩy, đó chính là những hoài nghi với Lâm Duyệt. Nếu Tề Tĩnh có thể khiến Hoàng đế tin rằng Lâm Duyệt thật sự là ma quỷ, thì cho dù không có chứng cứ, chỉ cần trong lòng Hoàng đế có một chút nghi ngờ, vậy thì ngài sẽ tiếp tục hoài nghi Lâm Duyệt về mọi thứ.
Không có vị đế vương nào có thể cho phép loài ma quỷ ở bên cạnh mình, nói không chừng vẫn luôn giám thị mình. Cũng không có đế vương nào cho phép Thái tử dùng ma quỷ làm quân cờ. Một khi hạt giống hoài nghi đã được trồng xuống thì Lâm Duyệt chắc chắn phải chết, mà sau cùng thì Thái tử cũng có thể bị phế đi. Nếu muốn để cho Hoàng đế tin, vậy thì phải cho ngài nghe thấy tận tai một vài sự việc.
Nhưng Tề Nhiễm sẽ không vô cớ đi thăm Tề Tĩnh, vì vậy Tề Tĩnh buộc phải thông qua Hoàng đế để yêu cầu Tề Nhiễm đi gặp gã. Dù trong lòng Tề Nhiễm không muốn đến đâu đi nữa, chỉ cần Hoàng đế mở miệng, y cũng sẽ đi.
Cho nên khi Hoàng đế lên tiếng nói Tề Tĩnh muốn gặp y, Tề Nhiễm đã biết hẳn là Tề Tĩnh đã nói cho ngài biết điều đặc biệt của Lâm Duyệt, mà Hoàng đế cũng đã nghi ngờ. Ngoài miệng y nói đồng ý, nhưng lại không đi ngay lập tức trong ngày, y đã nói trước thời gian mình đi gặp Tề Tĩnh, sau đó sai người canh chừng bên ngoài cung điện của Hoàng đế.
Quả nhiên Hoàng đế đã rời cung ngay trước khi y khởi hành, y biết đây là cơ hội của Tề Tĩnh, cũng chính là cơ hội của mình. Y sẽ bảo vệ Lâm Duyệt, âm mưu của Tề Tĩnh đừng mong thành công.
Vì thế trong thiên lao, Tề Nhiễm thản nhiên nói ra hết tất cả bí mật của mình. Y nói rất chân thực, miêu tả lại những tra tấn mà y phải gánh chịu trong kiếp trước, kể lại những nỗi đau vẫn còn rướm máu đó một cách sinh động. Đương nhiên, y còn nhắc đến Hoàng đế bị thương nặng trong sự kiện ám sát kiếp trước, sau cùng cũng chính vì thế mà băng hà. Y quy kết toàn bộ những điều quái dị lên người mình, trong miệng y, Lâm Duyệt chẳng qua chỉ là tấm bình phong, một cái bia đỡ đạn giúp y che giấu sự bất thường của mình.
Hoàng đế đa nghi, nhưng tình thương dành cho y cũng là thật, sự tin tưởng dành cho y vẫn là thật, mà sự tận tâm dạy bảo càng là thật. Y rất hiểu Hoàng đế, vì vậy y nói hết những điều này, Hoàng đế sẽ kết hợp với những gì xảy ra trong quá khứ, rồi càng đau lòng vì y.
Đương nhiên, cũng có thể Hoàng đế sẽ xem y là quái vật, hoặc là thiêu chết hoặc là giam lỏng đến chết, nhưng ngài cũng chỉ có ba đứa con trai mà thôi. Hai trong số đó đã từng lấy mạng ngài trong kiếp trước, đứa còn lại thì thê thảm đến thế, y đánh cược khả năng bị thiêu chết chỉ có một phần vạn.
Chắc hẳn là Hoàng đế đã mất ngủ cả đêm, trong lòng vẫn luôn cân nhắc hết thảy.
Bây giờ An quý phi bị ban chết, nhà họ An và nhà họ Lâm bị bắt giam, thậm chí cả Phỉ Cẩm cũng không được tha. Kết quả này khiến Tề Nhiễm rất hài lòng, kiếp này, Tề Tĩnh và Tề Anh đã xong rồi.
Dù cho Hoàng đế trải qua những suy nghĩ thế nào thì sau cùng y vẫn ngồi vững trên ngôi vị Thái tử.
Bây giờ tất cả mọi việc đều rất tốt, chỉ trừ Lâm Duyệt chưa chịu tỉnh lại.
Qua thêm một ngày, Tề Nhiễm nghe được tin tức liên quan đến Tề Tĩnh. Tề Tĩnh đã tự đánh gãy một chân trong thiên lao, dâng tấu khẩn cầu xóa bỏ tên mình trên gia phả hoàng thất, cắt tóc đi tu, lấy thân mình cầu phúc cho Đại Tề. Hoàng đế nhanh chóng đồng ý, nhưng ngài không để Tề Tĩnh rời khỏi tầm mắt mình, mà sắp xếp cho gã vào chùa Nam An.
Đồng thời, Hoàng đế cũng ban thánh chỉ phế đi danh hiệu Thanh Vương của Tề Anh, chỉ giữ lại thân phận Thất hoàng tử. Cho hắn một mảnh đất để xây phủ hoàng tử trong kinh thành, ban hôn cho Tề Anh và Phỉ An Ninh, ngày thành hôn rất gấp gáp, ấn định ngay sau ngày mười lăm lúc mở phong ấn. Còn ngày Tề Tĩnh khởi hành lên chùa Nam An được định vào sau ngày Tề Anh thành hôn.
Một loạt hành động của Hoàng đế thực chất là để trút giận cho Tề Nhiễm, những người khác thì hoàn toàn không hiểu. Nhưng dù sao thì kết quả cũng như vậy, từ đây không còn ai có thể dao động địa vị Thái tử của Tề Nhiễm nữa.
Ngày Tề Anh thành hôn, Tề Nhiễm không đi, mà Hoàng đế cũng không đi. Nhưng đêm đó, Tề Nhiễm một mình ngồi uống rượu trong Đông cung, y nghĩ, kiếp này Phỉ An Ninh cuối cùng cũng đạt được ước vọng gả cho Tề Anh rồi, chỉ không biết là nàng ta có thể duy trì niềm vui này được bao lâu. Đây là cuộc hôn nhân do chính Tề Anh cầu xin, chỉ không biết là sau đêm nay, hắn có thích hay không.
Sau ngày Tề Anh thành hôn, Hoàng đế cũng không cho bọn họ vào cung tạ ơn, mà để Tề Anh đưa Tề Tĩnh vào chùa Nam An. Nghe nói khi Tề Anh trở về từ chùa Nam An thì chạy thẳng vào hoàng cung, nhưng bị Hoàng đế cho người cản lại, còn trực tiếp giam lỏng hắn trong phủ mới.
Tề Anh cũng là hoàng tử đầu tiên của Đại Tề được xây phủ sớm nhưng lại lập tức bị giam lỏng.
Sau khi Hoàng đế làm xong hết thảy, Tề Nhiễm mới đi gặp ngài.
Hoàng đế già đi rất nhiều, ánh mắt ngài nhìn Tề Nhiễm rất phức tạo. Những ngày gần đây, Hoàng đế vẫn cứ luôn nghĩ đến những gì mà Tề Nhiễm từng nói, rõ ràng là chưa hề xảy ra, nhưng Hoàng đế vẫn có thể tưởng tượng được cảnh y bị tra tấn rồi thì cố nén cơn đau ngồi đếm số viên gạch trong thiên lao của Hình bộ.
Tề Nhiễm là Thái tử mà ngài nâng niu trong lòng bàn tay, những gì ngài dạy Tề Nhiễm đều là cách trị quốc. Tề Nhiễm là một Thái tử dịu dàng như ngọc, bị vu oan còn bị hành hạ, Hoàng đế chỉ cần nghĩ đến thôi là đã thấy đầu đau muốn nứt ra. Kiếp trước ngài làm Hoàng đế sao mà vô dụng đến nỗi bị chính con trai mình ám sát đến trọng thương, điều này khiến ngài rất phẫn nộ.
Hoàng đế xử lý Tề Tĩnh và Tề Anh nhanh chóng như vậy cũng là vì sợ bản thân sau này sẽ sinh lòng cố kỵ thân phận của Tề Nhiễm. Bây giờ chính tay ngài chặt đứt những con đường đó, Hoàng đế vừa yên tâm lại vừa không biết nên đối diện với Tề Nhiễm ra sao. Ngài tin rằng Tề Nhiễm hiểu được những gì mình làm, nhưng đôi lúc chỉ có thể ngầm hiểu trong lòng, nếu nói thành lời thì mọi việc sẽ khác đi.
Sau cùng thì Hoàng đế cũng vẫn là Hoàng đế, ngài cố gạt bỏ suy nghĩ trong lòng, nói: “Hôm nay Thái tử đến là có việc gì?”
Tề Nhiễm vẫn không khác gì ngày thường, đáp: “Bẩm phụ hoàng, hôm nay nhi thần đến là để cầu xin một ân điển cho Lâm đại nhân.”
Hoàng đế sững người một lát mới nhớ ra Lâm Duyệt là ai, cảm giác của ngài về Lâm Duyệt rất phức tạp, nhưng đã không còn ý định giết hắn như lúc vừa mới nghe Tề Tĩnh nói những lời kia nữa. Hoàng đế nói: “Lâm Duyệt vẫn còn ở Đông cung à, hắn còn chưa tỉnh lại, con muốn xin ân điển gì cho hắn?”
Tề Nhiễm đáp: “Lâm đại nhân chịu nạn là do nhi thần, nhi thần muốn đưa hắn lên chùa Nam An, mời cao tăng chùa Nam An là Huệ Minh đại sư đọc kinh cho hắn, phù hộ hắn bình an, sớm ngày tỉnh lại.”
Tề Nhiễm không phải tùy tiện nói như vậy, khi nghe tin Tề Tĩnh vào chùa Nam An, y mới đột nhiên nhớ ra Huệ Minh đại sư. Khi đó Huệ Minh đại sư từng nói Lâm Duyệt có duyên với Phật, mà đêm ấy, có lẽ y đã nghe thấy tiếng chuông từ đó vọng lại.
Tề Nhiễm nghĩ, có lẽ Lâm Duyệt thật sự cần có Huệ Minh đại sư giúp đỡ mới có thể tỉnh lại. Nếu như đây là ý trời định sẵn, vậy thì y sẽ đưa Lâm Duyệt đến chùa Nam An một chuyến.
Hoàng đế nghe Tề Nhiễm nói vậy thì gật đầu, ngài cũng đã nghe ngự y bẩm báo rằng không rõ vì sao mà Lâm Duyệt cứ không tỉnh, giống như mất hồn vậy. Trước kia, Hoàng đế sẽ không nghĩ đến phương diện này, nhưng từ khi nghe chuyện Tề Nhiễm kể trong thiên lao, Hoàng đế không khỏi nghĩ đến, phải chăng Lâm Duyệt đã chắn tai họa cho Tề Nhiễm nên mới biến thành như hiện giờ.
Nghĩ vậy, Hoàng đế khẽ thở dài: “Đi đi, dù sao cũng là vì cứu con, đi chùa Nam An xem thử cũng tốt.”
Tề Nhiễm khấu đầu tạ ơn Hoàng đế: “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng.”
Hoàng đế mấp máy môi, sau cùng chỉ nói: “Đứng lên đi, đi sớm về sớm.”
Y giữ Lâm Duyệt lại trong Đông cung đã khá lâu rồi, trong mắt người ngoài thì đã đến giới hạn, vết thương của Lâm Duyệt nay đã ổn định, theo lý mà nói thì nên đưa hắn ra khỏi hoàng cung rồi. Tề Nhiễm với thân phận Thái tử làm đến bước này đã là rất khoan dung với ân nhân cứu mạng, nhưng Tề Nhiễm lại không định đưa hắn ra khỏi cung. Ngoài cung, Lâm Duyệt chỉ có một mình, không có nhà. Họ Lâm vẫn luôn xem hắn là tai họa, một lòngmuốn hại chết hắn, không phải là nhà.
Trong kinh thành rộng lớn này, chỉ có nơi nào có y mới là nhà của Lâm Duyệt. Tề Nhiễm cũng biết bia miệng đáng sợ, cũng may lúc này đang là thời gian phong ấn, Lâm Duyệt lại cứ mãi hôn mê bất tỉnh, đây cũng là lần đầu tiên ngự y gặp phải tình trạng này. Tề Nhiễm vẫn có cớ để giữ hắn lại, những triều thần ngoài kia đa phần là không nói được gì.
Hơn nữa, dù bọn họ có nói gì đó, thì nhiều nhất cũng chỉ cho rằng Lâm Duyệt cứ ở lại trong Đông cung thì không hợp lý, chứ tuyệt đối không thể nghĩ đến quan hệ giữa Tề Nhiễm và Lâm Duyệt. Mối quan hệ này hiện giờ vẫn có thể che giấu được, nhưng sau này Tề Nhiễm không thành hôn, không có con nối dòng để kế thừa ngai vàng thì chắc chắn áp lực từ triều đình sẽ rất lớn. Đến lúc đó, biết đâu chừng sẽ bị người ta phát hiện ra dấu vết, nhưng mà Tề Nhiễm không sợ. Y đã từng trải qua cái chết một lần rồi, cũng xem nhẹ những thứ đó. Nếu không thể bảo vệ được người mà mình yêu, thì y cũng quá đáng buồn, còn không bằng uống một chén canh Mạnh Bà, đừng sống lại lần nữa làm gì.
Tề Nhiễm vừa nghĩ vừa quay về tẩm cung của mình, y tự đốt nhang an thần lên. Nằm trên giường ngửi mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng, hai mắt nhòe đi, y rất muốn chỉ cần mở mắt ra là nhìn thấy Lâm Duyệt đang bay lơ lửng trên đầu mình, dù có chúc đầu xuống hù dọa uy cũng được, nhưng vẫn không có.
Tề Nhiễm trở mình, cảm thấy cả người lạnh toát. Trong tẩm điện của y không có lò sưởi, y thầm nhủ nếu Lâm Duyệt thương mình, nếu thật lòng thích mình, chắc chắn sẽ vội vàng tỉnh lại để nói với y rằng không được coi thường sức khỏe của chính mình như thế.
—
Tề Nhiễm không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, trong cơn mơ màng nghe thấy tiếng gì đó, tựa như tiếng chiêng trống, lại như có người đi lại. Nhưng y lại ngủ rất say, không thể mở mắt ra, chờ đến khi tỉnh lại thì trời còn chưa sáng. Y gọi Cát Tường vào thay áo, Cát Tường biết gần đây Tề Nhiễm ngủ không ngon lắm, trong lòng cũng lo y cứ chịu đựng như thế thì không tốt cho sức khỏe, nhưng lại không biết nên có ý kiến ra sao, chỉ đành âm thầm cầu chúc cho Lâm Duyệt mau tỉnh lại, như vậy thì Tề Nhiễm cũng không cần phải hành hạ mình nữa.
Xong xuôi hết thảy, Tề Nhiễm mới hỏi: “Ngoài kia ồn ào như vậy là có chuyện gì xảy ra?”
Cát Tường đáp: “Nô tài vừa cho người đi hỏi thăm, Hoàng thượng đã sai người ban chết cho An thị trong lãnh cung. Đồng thời lệnh cho Cấm quân giải người của nhà họ An cùng nhà họ Lâm vào thiên lao rồi. Tiêu đại nhân cũng cho người đến truyền lời, nói Hoàng thượng lệnh cho Ngự Lâm quân đích thân đến nhà tổ của họ Phỉ bắt Phỉ Cẩm.”
Tề Nhiễm à một tiếng, bình tĩnh nói: “Thế sao.”
Cát Tường cũng không hiểu được hành động của Hoàng đế có nghĩa là gì, nhưng thấy vẻ mặt Tề Nhiễm là biết đây không phải là việc mà hắn nên hỏi đến. Cát Tường hiểu rõ trong cung có rất nhiều bí mật, dù hắn là người mà Tề Nhiễm tin tưởng thì cũng không thể tùy tiện dò hỏi mọi thứ.
Tề Nhiễm thu lại nét lạnh lùng trên mặt, y biết bản thân có thể không bằng được Tề Tĩnh trên một vài phương diện, vì vậy khi sống lại kiếp này, y vẫn cực kỳ đề phòng Tề Tĩnh. Gã là kẻ hành động không màng đến hình thức, chỉ cần có lợi thì sẽ ra tay.
Trong sự kiện ám sát lần này, theo lý mà nói thì Tề Tĩnh không còn hy vọng trở mình nữa. Nhưng trong tay Tề Tĩnh còn một lá bài tẩy, đó chính là những hoài nghi với Lâm Duyệt. Nếu Tề Tĩnh có thể khiến Hoàng đế tin rằng Lâm Duyệt thật sự là ma quỷ, thì cho dù không có chứng cứ, chỉ cần trong lòng Hoàng đế có một chút nghi ngờ, vậy thì ngài sẽ tiếp tục hoài nghi Lâm Duyệt về mọi thứ.
Không có vị đế vương nào có thể cho phép loài ma quỷ ở bên cạnh mình, nói không chừng vẫn luôn giám thị mình. Cũng không có đế vương nào cho phép Thái tử dùng ma quỷ làm quân cờ. Một khi hạt giống hoài nghi đã được trồng xuống thì Lâm Duyệt chắc chắn phải chết, mà sau cùng thì Thái tử cũng có thể bị phế đi. Nếu muốn để cho Hoàng đế tin, vậy thì phải cho ngài nghe thấy tận tai một vài sự việc.
Nhưng Tề Nhiễm sẽ không vô cớ đi thăm Tề Tĩnh, vì vậy Tề Tĩnh buộc phải thông qua Hoàng đế để yêu cầu Tề Nhiễm đi gặp gã. Dù trong lòng Tề Nhiễm không muốn đến đâu đi nữa, chỉ cần Hoàng đế mở miệng, y cũng sẽ đi.
Cho nên khi Hoàng đế lên tiếng nói Tề Tĩnh muốn gặp y, Tề Nhiễm đã biết hẳn là Tề Tĩnh đã nói cho ngài biết điều đặc biệt của Lâm Duyệt, mà Hoàng đế cũng đã nghi ngờ. Ngoài miệng y nói đồng ý, nhưng lại không đi ngay lập tức trong ngày, y đã nói trước thời gian mình đi gặp Tề Tĩnh, sau đó sai người canh chừng bên ngoài cung điện của Hoàng đế.
Quả nhiên Hoàng đế đã rời cung ngay trước khi y khởi hành, y biết đây là cơ hội của Tề Tĩnh, cũng chính là cơ hội của mình. Y sẽ bảo vệ Lâm Duyệt, âm mưu của Tề Tĩnh đừng mong thành công.
Vì thế trong thiên lao, Tề Nhiễm thản nhiên nói ra hết tất cả bí mật của mình. Y nói rất chân thực, miêu tả lại những tra tấn mà y phải gánh chịu trong kiếp trước, kể lại những nỗi đau vẫn còn rướm máu đó một cách sinh động. Đương nhiên, y còn nhắc đến Hoàng đế bị thương nặng trong sự kiện ám sát kiếp trước, sau cùng cũng chính vì thế mà băng hà. Y quy kết toàn bộ những điều quái dị lên người mình, trong miệng y, Lâm Duyệt chẳng qua chỉ là tấm bình phong, một cái bia đỡ đạn giúp y che giấu sự bất thường của mình.
Hoàng đế đa nghi, nhưng tình thương dành cho y cũng là thật, sự tin tưởng dành cho y vẫn là thật, mà sự tận tâm dạy bảo càng là thật. Y rất hiểu Hoàng đế, vì vậy y nói hết những điều này, Hoàng đế sẽ kết hợp với những gì xảy ra trong quá khứ, rồi càng đau lòng vì y.
Đương nhiên, cũng có thể Hoàng đế sẽ xem y là quái vật, hoặc là thiêu chết hoặc là giam lỏng đến chết, nhưng ngài cũng chỉ có ba đứa con trai mà thôi. Hai trong số đó đã từng lấy mạng ngài trong kiếp trước, đứa còn lại thì thê thảm đến thế, y đánh cược khả năng bị thiêu chết chỉ có một phần vạn.
Chắc hẳn là Hoàng đế đã mất ngủ cả đêm, trong lòng vẫn luôn cân nhắc hết thảy.
Bây giờ An quý phi bị ban chết, nhà họ An và nhà họ Lâm bị bắt giam, thậm chí cả Phỉ Cẩm cũng không được tha. Kết quả này khiến Tề Nhiễm rất hài lòng, kiếp này, Tề Tĩnh và Tề Anh đã xong rồi.
Dù cho Hoàng đế trải qua những suy nghĩ thế nào thì sau cùng y vẫn ngồi vững trên ngôi vị Thái tử.
Bây giờ tất cả mọi việc đều rất tốt, chỉ trừ Lâm Duyệt chưa chịu tỉnh lại.
Qua thêm một ngày, Tề Nhiễm nghe được tin tức liên quan đến Tề Tĩnh. Tề Tĩnh đã tự đánh gãy một chân trong thiên lao, dâng tấu khẩn cầu xóa bỏ tên mình trên gia phả hoàng thất, cắt tóc đi tu, lấy thân mình cầu phúc cho Đại Tề. Hoàng đế nhanh chóng đồng ý, nhưng ngài không để Tề Tĩnh rời khỏi tầm mắt mình, mà sắp xếp cho gã vào chùa Nam An.
Đồng thời, Hoàng đế cũng ban thánh chỉ phế đi danh hiệu Thanh Vương của Tề Anh, chỉ giữ lại thân phận Thất hoàng tử. Cho hắn một mảnh đất để xây phủ hoàng tử trong kinh thành, ban hôn cho Tề Anh và Phỉ An Ninh, ngày thành hôn rất gấp gáp, ấn định ngay sau ngày mười lăm lúc mở phong ấn. Còn ngày Tề Tĩnh khởi hành lên chùa Nam An được định vào sau ngày Tề Anh thành hôn.
Một loạt hành động của Hoàng đế thực chất là để trút giận cho Tề Nhiễm, những người khác thì hoàn toàn không hiểu. Nhưng dù sao thì kết quả cũng như vậy, từ đây không còn ai có thể dao động địa vị Thái tử của Tề Nhiễm nữa.
Ngày Tề Anh thành hôn, Tề Nhiễm không đi, mà Hoàng đế cũng không đi. Nhưng đêm đó, Tề Nhiễm một mình ngồi uống rượu trong Đông cung, y nghĩ, kiếp này Phỉ An Ninh cuối cùng cũng đạt được ước vọng gả cho Tề Anh rồi, chỉ không biết là nàng ta có thể duy trì niềm vui này được bao lâu. Đây là cuộc hôn nhân do chính Tề Anh cầu xin, chỉ không biết là sau đêm nay, hắn có thích hay không.
Sau ngày Tề Anh thành hôn, Hoàng đế cũng không cho bọn họ vào cung tạ ơn, mà để Tề Anh đưa Tề Tĩnh vào chùa Nam An. Nghe nói khi Tề Anh trở về từ chùa Nam An thì chạy thẳng vào hoàng cung, nhưng bị Hoàng đế cho người cản lại, còn trực tiếp giam lỏng hắn trong phủ mới.
Tề Anh cũng là hoàng tử đầu tiên của Đại Tề được xây phủ sớm nhưng lại lập tức bị giam lỏng.
Sau khi Hoàng đế làm xong hết thảy, Tề Nhiễm mới đi gặp ngài.
Hoàng đế già đi rất nhiều, ánh mắt ngài nhìn Tề Nhiễm rất phức tạo. Những ngày gần đây, Hoàng đế vẫn cứ luôn nghĩ đến những gì mà Tề Nhiễm từng nói, rõ ràng là chưa hề xảy ra, nhưng Hoàng đế vẫn có thể tưởng tượng được cảnh y bị tra tấn rồi thì cố nén cơn đau ngồi đếm số viên gạch trong thiên lao của Hình bộ.
Tề Nhiễm là Thái tử mà ngài nâng niu trong lòng bàn tay, những gì ngài dạy Tề Nhiễm đều là cách trị quốc. Tề Nhiễm là một Thái tử dịu dàng như ngọc, bị vu oan còn bị hành hạ, Hoàng đế chỉ cần nghĩ đến thôi là đã thấy đầu đau muốn nứt ra. Kiếp trước ngài làm Hoàng đế sao mà vô dụng đến nỗi bị chính con trai mình ám sát đến trọng thương, điều này khiến ngài rất phẫn nộ.
Hoàng đế xử lý Tề Tĩnh và Tề Anh nhanh chóng như vậy cũng là vì sợ bản thân sau này sẽ sinh lòng cố kỵ thân phận của Tề Nhiễm. Bây giờ chính tay ngài chặt đứt những con đường đó, Hoàng đế vừa yên tâm lại vừa không biết nên đối diện với Tề Nhiễm ra sao. Ngài tin rằng Tề Nhiễm hiểu được những gì mình làm, nhưng đôi lúc chỉ có thể ngầm hiểu trong lòng, nếu nói thành lời thì mọi việc sẽ khác đi.
Sau cùng thì Hoàng đế cũng vẫn là Hoàng đế, ngài cố gạt bỏ suy nghĩ trong lòng, nói: “Hôm nay Thái tử đến là có việc gì?”
Tề Nhiễm vẫn không khác gì ngày thường, đáp: “Bẩm phụ hoàng, hôm nay nhi thần đến là để cầu xin một ân điển cho Lâm đại nhân.”
Hoàng đế sững người một lát mới nhớ ra Lâm Duyệt là ai, cảm giác của ngài về Lâm Duyệt rất phức tạp, nhưng đã không còn ý định giết hắn như lúc vừa mới nghe Tề Tĩnh nói những lời kia nữa. Hoàng đế nói: “Lâm Duyệt vẫn còn ở Đông cung à, hắn còn chưa tỉnh lại, con muốn xin ân điển gì cho hắn?”
Tề Nhiễm đáp: “Lâm đại nhân chịu nạn là do nhi thần, nhi thần muốn đưa hắn lên chùa Nam An, mời cao tăng chùa Nam An là Huệ Minh đại sư đọc kinh cho hắn, phù hộ hắn bình an, sớm ngày tỉnh lại.”
Tề Nhiễm không phải tùy tiện nói như vậy, khi nghe tin Tề Tĩnh vào chùa Nam An, y mới đột nhiên nhớ ra Huệ Minh đại sư. Khi đó Huệ Minh đại sư từng nói Lâm Duyệt có duyên với Phật, mà đêm ấy, có lẽ y đã nghe thấy tiếng chuông từ đó vọng lại.
Tề Nhiễm nghĩ, có lẽ Lâm Duyệt thật sự cần có Huệ Minh đại sư giúp đỡ mới có thể tỉnh lại. Nếu như đây là ý trời định sẵn, vậy thì y sẽ đưa Lâm Duyệt đến chùa Nam An một chuyến.
Hoàng đế nghe Tề Nhiễm nói vậy thì gật đầu, ngài cũng đã nghe ngự y bẩm báo rằng không rõ vì sao mà Lâm Duyệt cứ không tỉnh, giống như mất hồn vậy. Trước kia, Hoàng đế sẽ không nghĩ đến phương diện này, nhưng từ khi nghe chuyện Tề Nhiễm kể trong thiên lao, Hoàng đế không khỏi nghĩ đến, phải chăng Lâm Duyệt đã chắn tai họa cho Tề Nhiễm nên mới biến thành như hiện giờ.
Nghĩ vậy, Hoàng đế khẽ thở dài: “Đi đi, dù sao cũng là vì cứu con, đi chùa Nam An xem thử cũng tốt.”
Tề Nhiễm khấu đầu tạ ơn Hoàng đế: “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng.”
Hoàng đế mấp máy môi, sau cùng chỉ nói: “Đứng lên đi, đi sớm về sớm.”
Tác giả :
Thời Bất Đãi Ngã