Chất Tử Vu Li
Chương 63
CHƯƠNG 63
Chậm rãi mở mắt, Vũ Văn Anh phát hiện mình đã về Vương phủ, nằm trên chiếc giường gỗ đàn hương quen thuộc, hít thở mùi hương quen thuộc. Trong phòng, hai thị nữ đang nhẹ tay nhẹ chân dọn dẹp lại phòng, thỉnh thoảng nhỏ giọng tán gẫu mấy câu. Ý thức của Vũ Văn Anh dần thanh tỉnh, sau đó y bắt đầu suy nghĩ chuyện tối hôm qua. Ai đã cứu y về đây? Chắc là Khang Tề An.
Vũ Văn Anh có chút thất thần ngồi dậy, sờ sờ tay áo, quả nhiên chủy thủ đã bị lấy đi, cơn đau nơi trái tim lại từ từ dâng lên, hốc mắt lại phiếm đỏ, mấy ngón tay nắm chặt lấy góc chăn.
Một thị nữ tinh ý quay đầu nhìn thấy Vũ Văn Anh đã tỉnh, vội vàng nói:
– Tiểu tướng quân đã tỉnh, để nô tỳ đi bẩm báo Cửu vương gia. – Nói xong liền chạy ra ngoài.
Vũ Văn Anh lúc này đang thất thần không biết nghĩ ngợi cái gì, hoàn toàn không nghe thấy thị nữ kia nói. Nhưng thị nữ kia vừa ra đến cửa thì bị thị nữ còn lại ngăn cản:
– Tử Nguyệt, Cửu vương gia đang bàn chuyện với điện hạ, đừng quấy rầy.
– Xảo Thư ngươi quên rồi à, Cửu vương gia dặn tiểu tướng quân tỉnh thì phải lập tức báo ngài ngay! – Thị nữ tên Tử Nguyệt còn bắt chước thần thái Hách Liên Quyết.
Xảo Thư che miệng cười:
– Được, vậy ngươi mau đi đi.
Tử Nguyệt cười giòn rồi chạy đi. Xảo Thư đến bên người Vũ Văn Anh, cung kính hỏi:
– Tiểu tướng quân có muốn dùng chút điểm tâm không? Ngài đã ngủ mấy canh giờ liền. Cửu vương gia chờ ngài tỉnh lại, vừa rồi mới rời đi.
Vũ Văn Anh cúi đầu, từng giọt từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống chăn, hai mắt vô hồn, dáng vẻ tiều tụy, khiến Xảo Thư hoảng sợ:
– Tiểu tướng quân, ngài sao vậy? Có cần nô tỳ đi gọi đại phu không?
Thấy Vũ Văn Anh không trả lời, Xảo Thư càng nóng ruột, vội vàng lấy khăn tay định lau nước mắt cho y nhưng thấy làm vậy là trái phép tắc, đành nhét khăn vào tay Vũ Văn Anh:
– Tiểu tướng quân, ngài đừng khóc. Cửu vương gia mà thấy cảnh này, lại nghĩ nô tỳ chăm sóc không tử tế.
Vũ Văn Anh ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn to vẫn đong đầy nước mắt. Cửu vương gia? Y nghe thấy ảo giác sao? Đôi môi y run rẩy:
– Cửu vương gia…… Cửu vương gia nào?
– Chính là Vũ Thân vương của Đông Ly đó. – Xảo Thư đột nhiên bị hỏi như vậy sinh ra hiếu kỳ. Còn Cửu vương gia nào khác chứ?
Vũ Văn Anh kinh ngạc há hốc miệng, ngay cả nước mắt cũng quên không lau, kích động cầm tay Xảo Thư:
– Vũ Thân vương của Đông Ly là Hách Liên Quyết đúng không! Chính là người mới tới Nam Cổ mấy ngày trước đúng không? Hắn… hắn chưa chết sao?
– Vâng, Cửu vương gia vẫn sống sờ sờ, sao có thể chết được? Hôm qua vương phủ có thích khách, ngài bị bắt cóc, chính Cửu vương gia là người mang ngài trở về mà…… Ai da, tiểu tướng quân, lúc đó ngài vẫn mặc đồ ngủ, bên ngoài còn rất lạnh nữa chứ……
Vũ Văn Anh không thèm nghe, liền nhảy xuống giường, tất giầy còn chưa đi, chân trần chạy ra ngoài cửa. Vừa mở cửa ra, y liền nhìn thấy Hách Liên Quyết đang định đẩy cửa bước vào. Hách Liên Quyết thấy bộ dáng y như vậy, nhíu nhíu mày không hài lòng, trầm giọng nói:
– Sao không đi tất giầy vào? – Nói xong liền ôm y bế về phòng, đặt lên giường.
Vũ Văn Anh chỉ biết ngây ngốc nhìn hắn, hốc mắt đỏ bừng nhưng không khóc, Hách Liên Quyết nhéo mũi y:
– Sao không nói gì? Đói đến choáng rồi à?
Vũ Văn Anh giơ tay sờ khuôn mặt Hách Liên Quyết, Hách Liên Quyết mỉm cười nhìn y, cũng không ngăn cản. Một dòng hơi ấm truyền đến bàn tay lạnh lẽo, lúc này Vũ Văn Anh mới thật sự tỉnh giấc từ cõi mộng:
– Ngươi…… chưa chết?
– Ừ, vẫn chưa chết! – Hách Liên Quyết thấp giọng đáp, đưa tay xoa đầu Vũ Văn Anh. Tay hắn vừa chạm vào, Vũ Văn Anh như bị sét đánh ngang người, run run một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn để hắn xoa.
– Nhưng ta rõ ràng đã thấy ngươi chết, máu chảy rất nhiều, thân thể lạnh ngắt, tim cũng không đập…… – Giọng nói của y run rẩy, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Hách Liên Quyết thở dài, dịu dàng ôm y vào lòng:
– Thực xin lỗi, là ta không tốt, không nên để ngươi nhìn thấy ta như vậy. Không sao rồi… Không sao rồi…… – Hách Liên Quyết thấp giọng an ủi.
Thân thể cứng ngắc của Vũ Văn Anh dần thả lỏng, ngón tay dần dần nắm chặt lấy vạt áo hắn, mặt vùi vào trong lòng hắn mà khóc lớn, dường như muốn phát tiết. Ánh mắt Hách Liên Quyết liền có chút áy náy, thương tiếc, hắn lập tức ôm chặt lấy y. Hắn thề không bao giờ lặp lại chuyện này nữa.
Một hồi lâu sau, Vũ Văn Anh dần bình tĩnh trở lại, mới chui từ trong lòng hắn ra, cúi đầu không nói câu gì. Hách Liên Quyết nhìn thấy đôi mắt sưng vù của y, đau lòng hôn nhẹ:
– Anh nhi, có đói không?
Vũ Văn Anh khẽ gật đầu, Hách Liên Quyết lúc này mới mỉm cười:
– Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi. – Vừa định đi, tay áo liền bị Vũ Văn Anh giữ lại, Hách Liên Quyết thử kéo lại, Vũ Văn Anh càng giữ chặt hơn.
Hách Liên Quyết đành quay lại giường, nói với Xảo Thư đứng đằng sau:
– Đi lấy nhiều đồ ăn một chút.
Xảo Thư lập tức ‘vâng’ một tiếng, nàng đứng một bên nhìn đến ngây người. Lúc chăm sóc tiểu tướng quân, nàng thường xuyên nhìn thấy Cửu vương gia trong truyền thuyết, tuy đẹp trai tuấn lãng đến mức rung động lòng người, nhưng khí chất lạnh lùng xa cách lại khiến người khác nảy sinh cảm giác sợ hãi, không dám lại gần. Thế nhưng khi ở bên cạnh tiểu tướng quân, hắn lại khác hẳn, ánh mắt sủng nịnh đó là điều nàng chưa từng nhìn thấy ở Cửu vương gia.
Ăn no bụng rồi, Vũ Văn Anh mới phát hiện ra có điểm bất thường, cẩn thận nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy bất thường, giống như mình bị lừa. Hách Liên Quyết rõ ràng đã chết, chính mắt y nhìn thấy, giờ lại sờ sờ đứng trước mặt mình, ngay cả một vết xước nhỏ cũng không có. Nói vậy, hóa ra tối hôm qua y bị người ta lừa gạt! Vũ Văn Anh lập tức ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt phát ra tia lửa:
– Ngươi gạt ta! – Giọng điệu khẳng định rõ ràng, Vũ Văn Anh xác định mình quả thực đã bị lừa, vừa nãy nhìn thấy Hách Liên Quyết bình an vô sự, gánh nặng trong lòng cũng được vơi bớt, nhưng chưa nghĩ đến điểm này.
Hách Liên Quyết cười gượng, ho hai tiếng, quay đầu nói với Tử Nguyệt và Xảo Thư:
– Hai ngươi lui xuống đi.
– Vâng. – Hai thị nữ đồng thanh trả lời rồi lui ra ngoài.
Quay đầu đối diện với ánh mắt trách móc của Vũ Văn Anh, Hách Liên Quyết mềm giọng dỗ dành:
– Đúng vậy, là do ta sai, là ta gạt ngươi. Ngoan, đừng giận ta nhé? – Nói xong định xoa đầu y, lập tức bị gạt ra.
Vũ Văn Anh tức giận đến mức ngực phập phồng, nóng nảy định xuống giường, chân chưa kịp chạm đất liền bị Hách Liên Quyết bế về, nhét vào trong chăn. Vũ Văn Anh tức giận mắng:
– Bỏ ta ra, ta không muốn gặp ngươi nữa! Đồ hỗn đản, mau buông ta ra! – Vũ Văn Anh giận dữ với Hách Liên Quyết, liền không ngừng đấm đá rồi cắn cấu.
Bỗng nhiên, Hách Liên Quyết ghé sát tai y cười khẽ:
– Anh nhi, sao toàn dùng mấy chiêu nữ nhân hay làm thế?
Vũ Văn Anh cắn răng gân cổ cãi:
– Ta thích thế!
Hách Liên Quyết gật đầu, rồi cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đang giận dỗi mà dẩu ra. Vũ Văn Anh bất ngờ bị hôn, theo bản năng cắn Hách Liên Quyết, mùi máu tanh lập tức lan rộng trong khoang miệng hai người. Hách Liên Quyết vẫn không chịu buông y ra, mà ngược lại hôn càng sâu, vươn đầu lưỡi tách hai hàm răng Vũ Văn Anh ra. Đầu tiên hắn thử vờn đầu lưỡi ấm áp của y, Vũ Văn Anh liền rụt lưỡi lại, rồi định cắn lưỡi Hách Liên Quyết, nhưng do dự một chút rồi không nhẫn tâm làm vậy.
Hách Liên Quyết trở nên say mê, nhất thời nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt, muốn chiếm cứ từng tấc trong khoang miệng người kia. Còn Vũ Văn Anh rốt cuộc cũng không phải là đối thủ của hắn, bị tấn công dồn dập đến mức cả người vô lực, chỉ biết thở hổn hển tùy ý hắn hôn. Một nụ hôn sâu đậm đến điên cuồng, ngay cả Hách Liên Quyết cũng cảm thấy chút mơ màng.
Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi Vũ Văn Anh gần như tắc thở, đấm nhẹ Hách Liên Quyết thì hai người mới giứt mộng. Nhìn Vũ Văn Anh há miệng hớp từng ngụm không khí, ánh mắt đỏ hồng, Hách Liên Quyết nhịn không được lại cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của y. Vũ Văn Anh lườm hắn một cái nhưng cũng không nói gì, chỉ có ánh mắt là thêm một tầng ủy khuất.
– Không công bằng. – Vũ Văn Anh nhỏ giọng ấp úng.
– Không công bằng cái gì? – Hách Liên Quyết dịu dàng nâng mặt y lên, khuôn mặt gầy yếu đến mức đau lòng, rồi nghĩ thầm sau khi trở về Đông Ly nhất định phải vỗ béo y cho bằng được.
– Ngươi không chết…… Ta lại còn nói mấy lời đó…… – Càng nói càng lí nhí, da mặt đỏ ửng như quả cà chua chín.
Hách Liên Quyết lập tức hiểu ra ‘mấy lời đó’ là cái gì, khẽ bật cười. Vũ Văn Anh nghe thấy tiếng cười của hắn, mặt càng thêm đỏ, trừng mắt lên nhìn hắn.
– Chẳng lẽ chờ đến khi ta chết thật, ngươi mới bằng lòng nói? – Hách Liên Quyết cười nói, ai ngờ Vũ Văn Anh nghe xong lập tức chực trào lệ, hắn vội vàng sửa lại. – Tất nhiên muốn bổn vương chết cũng không dễ dàng như vậy.
Chậm rãi mở mắt, Vũ Văn Anh phát hiện mình đã về Vương phủ, nằm trên chiếc giường gỗ đàn hương quen thuộc, hít thở mùi hương quen thuộc. Trong phòng, hai thị nữ đang nhẹ tay nhẹ chân dọn dẹp lại phòng, thỉnh thoảng nhỏ giọng tán gẫu mấy câu. Ý thức của Vũ Văn Anh dần thanh tỉnh, sau đó y bắt đầu suy nghĩ chuyện tối hôm qua. Ai đã cứu y về đây? Chắc là Khang Tề An.
Vũ Văn Anh có chút thất thần ngồi dậy, sờ sờ tay áo, quả nhiên chủy thủ đã bị lấy đi, cơn đau nơi trái tim lại từ từ dâng lên, hốc mắt lại phiếm đỏ, mấy ngón tay nắm chặt lấy góc chăn.
Một thị nữ tinh ý quay đầu nhìn thấy Vũ Văn Anh đã tỉnh, vội vàng nói:
– Tiểu tướng quân đã tỉnh, để nô tỳ đi bẩm báo Cửu vương gia. – Nói xong liền chạy ra ngoài.
Vũ Văn Anh lúc này đang thất thần không biết nghĩ ngợi cái gì, hoàn toàn không nghe thấy thị nữ kia nói. Nhưng thị nữ kia vừa ra đến cửa thì bị thị nữ còn lại ngăn cản:
– Tử Nguyệt, Cửu vương gia đang bàn chuyện với điện hạ, đừng quấy rầy.
– Xảo Thư ngươi quên rồi à, Cửu vương gia dặn tiểu tướng quân tỉnh thì phải lập tức báo ngài ngay! – Thị nữ tên Tử Nguyệt còn bắt chước thần thái Hách Liên Quyết.
Xảo Thư che miệng cười:
– Được, vậy ngươi mau đi đi.
Tử Nguyệt cười giòn rồi chạy đi. Xảo Thư đến bên người Vũ Văn Anh, cung kính hỏi:
– Tiểu tướng quân có muốn dùng chút điểm tâm không? Ngài đã ngủ mấy canh giờ liền. Cửu vương gia chờ ngài tỉnh lại, vừa rồi mới rời đi.
Vũ Văn Anh cúi đầu, từng giọt từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống chăn, hai mắt vô hồn, dáng vẻ tiều tụy, khiến Xảo Thư hoảng sợ:
– Tiểu tướng quân, ngài sao vậy? Có cần nô tỳ đi gọi đại phu không?
Thấy Vũ Văn Anh không trả lời, Xảo Thư càng nóng ruột, vội vàng lấy khăn tay định lau nước mắt cho y nhưng thấy làm vậy là trái phép tắc, đành nhét khăn vào tay Vũ Văn Anh:
– Tiểu tướng quân, ngài đừng khóc. Cửu vương gia mà thấy cảnh này, lại nghĩ nô tỳ chăm sóc không tử tế.
Vũ Văn Anh ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn to vẫn đong đầy nước mắt. Cửu vương gia? Y nghe thấy ảo giác sao? Đôi môi y run rẩy:
– Cửu vương gia…… Cửu vương gia nào?
– Chính là Vũ Thân vương của Đông Ly đó. – Xảo Thư đột nhiên bị hỏi như vậy sinh ra hiếu kỳ. Còn Cửu vương gia nào khác chứ?
Vũ Văn Anh kinh ngạc há hốc miệng, ngay cả nước mắt cũng quên không lau, kích động cầm tay Xảo Thư:
– Vũ Thân vương của Đông Ly là Hách Liên Quyết đúng không! Chính là người mới tới Nam Cổ mấy ngày trước đúng không? Hắn… hắn chưa chết sao?
– Vâng, Cửu vương gia vẫn sống sờ sờ, sao có thể chết được? Hôm qua vương phủ có thích khách, ngài bị bắt cóc, chính Cửu vương gia là người mang ngài trở về mà…… Ai da, tiểu tướng quân, lúc đó ngài vẫn mặc đồ ngủ, bên ngoài còn rất lạnh nữa chứ……
Vũ Văn Anh không thèm nghe, liền nhảy xuống giường, tất giầy còn chưa đi, chân trần chạy ra ngoài cửa. Vừa mở cửa ra, y liền nhìn thấy Hách Liên Quyết đang định đẩy cửa bước vào. Hách Liên Quyết thấy bộ dáng y như vậy, nhíu nhíu mày không hài lòng, trầm giọng nói:
– Sao không đi tất giầy vào? – Nói xong liền ôm y bế về phòng, đặt lên giường.
Vũ Văn Anh chỉ biết ngây ngốc nhìn hắn, hốc mắt đỏ bừng nhưng không khóc, Hách Liên Quyết nhéo mũi y:
– Sao không nói gì? Đói đến choáng rồi à?
Vũ Văn Anh giơ tay sờ khuôn mặt Hách Liên Quyết, Hách Liên Quyết mỉm cười nhìn y, cũng không ngăn cản. Một dòng hơi ấm truyền đến bàn tay lạnh lẽo, lúc này Vũ Văn Anh mới thật sự tỉnh giấc từ cõi mộng:
– Ngươi…… chưa chết?
– Ừ, vẫn chưa chết! – Hách Liên Quyết thấp giọng đáp, đưa tay xoa đầu Vũ Văn Anh. Tay hắn vừa chạm vào, Vũ Văn Anh như bị sét đánh ngang người, run run một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn để hắn xoa.
– Nhưng ta rõ ràng đã thấy ngươi chết, máu chảy rất nhiều, thân thể lạnh ngắt, tim cũng không đập…… – Giọng nói của y run rẩy, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Hách Liên Quyết thở dài, dịu dàng ôm y vào lòng:
– Thực xin lỗi, là ta không tốt, không nên để ngươi nhìn thấy ta như vậy. Không sao rồi… Không sao rồi…… – Hách Liên Quyết thấp giọng an ủi.
Thân thể cứng ngắc của Vũ Văn Anh dần thả lỏng, ngón tay dần dần nắm chặt lấy vạt áo hắn, mặt vùi vào trong lòng hắn mà khóc lớn, dường như muốn phát tiết. Ánh mắt Hách Liên Quyết liền có chút áy náy, thương tiếc, hắn lập tức ôm chặt lấy y. Hắn thề không bao giờ lặp lại chuyện này nữa.
Một hồi lâu sau, Vũ Văn Anh dần bình tĩnh trở lại, mới chui từ trong lòng hắn ra, cúi đầu không nói câu gì. Hách Liên Quyết nhìn thấy đôi mắt sưng vù của y, đau lòng hôn nhẹ:
– Anh nhi, có đói không?
Vũ Văn Anh khẽ gật đầu, Hách Liên Quyết lúc này mới mỉm cười:
– Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi. – Vừa định đi, tay áo liền bị Vũ Văn Anh giữ lại, Hách Liên Quyết thử kéo lại, Vũ Văn Anh càng giữ chặt hơn.
Hách Liên Quyết đành quay lại giường, nói với Xảo Thư đứng đằng sau:
– Đi lấy nhiều đồ ăn một chút.
Xảo Thư lập tức ‘vâng’ một tiếng, nàng đứng một bên nhìn đến ngây người. Lúc chăm sóc tiểu tướng quân, nàng thường xuyên nhìn thấy Cửu vương gia trong truyền thuyết, tuy đẹp trai tuấn lãng đến mức rung động lòng người, nhưng khí chất lạnh lùng xa cách lại khiến người khác nảy sinh cảm giác sợ hãi, không dám lại gần. Thế nhưng khi ở bên cạnh tiểu tướng quân, hắn lại khác hẳn, ánh mắt sủng nịnh đó là điều nàng chưa từng nhìn thấy ở Cửu vương gia.
Ăn no bụng rồi, Vũ Văn Anh mới phát hiện ra có điểm bất thường, cẩn thận nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy bất thường, giống như mình bị lừa. Hách Liên Quyết rõ ràng đã chết, chính mắt y nhìn thấy, giờ lại sờ sờ đứng trước mặt mình, ngay cả một vết xước nhỏ cũng không có. Nói vậy, hóa ra tối hôm qua y bị người ta lừa gạt! Vũ Văn Anh lập tức ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt phát ra tia lửa:
– Ngươi gạt ta! – Giọng điệu khẳng định rõ ràng, Vũ Văn Anh xác định mình quả thực đã bị lừa, vừa nãy nhìn thấy Hách Liên Quyết bình an vô sự, gánh nặng trong lòng cũng được vơi bớt, nhưng chưa nghĩ đến điểm này.
Hách Liên Quyết cười gượng, ho hai tiếng, quay đầu nói với Tử Nguyệt và Xảo Thư:
– Hai ngươi lui xuống đi.
– Vâng. – Hai thị nữ đồng thanh trả lời rồi lui ra ngoài.
Quay đầu đối diện với ánh mắt trách móc của Vũ Văn Anh, Hách Liên Quyết mềm giọng dỗ dành:
– Đúng vậy, là do ta sai, là ta gạt ngươi. Ngoan, đừng giận ta nhé? – Nói xong định xoa đầu y, lập tức bị gạt ra.
Vũ Văn Anh tức giận đến mức ngực phập phồng, nóng nảy định xuống giường, chân chưa kịp chạm đất liền bị Hách Liên Quyết bế về, nhét vào trong chăn. Vũ Văn Anh tức giận mắng:
– Bỏ ta ra, ta không muốn gặp ngươi nữa! Đồ hỗn đản, mau buông ta ra! – Vũ Văn Anh giận dữ với Hách Liên Quyết, liền không ngừng đấm đá rồi cắn cấu.
Bỗng nhiên, Hách Liên Quyết ghé sát tai y cười khẽ:
– Anh nhi, sao toàn dùng mấy chiêu nữ nhân hay làm thế?
Vũ Văn Anh cắn răng gân cổ cãi:
– Ta thích thế!
Hách Liên Quyết gật đầu, rồi cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đang giận dỗi mà dẩu ra. Vũ Văn Anh bất ngờ bị hôn, theo bản năng cắn Hách Liên Quyết, mùi máu tanh lập tức lan rộng trong khoang miệng hai người. Hách Liên Quyết vẫn không chịu buông y ra, mà ngược lại hôn càng sâu, vươn đầu lưỡi tách hai hàm răng Vũ Văn Anh ra. Đầu tiên hắn thử vờn đầu lưỡi ấm áp của y, Vũ Văn Anh liền rụt lưỡi lại, rồi định cắn lưỡi Hách Liên Quyết, nhưng do dự một chút rồi không nhẫn tâm làm vậy.
Hách Liên Quyết trở nên say mê, nhất thời nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt, muốn chiếm cứ từng tấc trong khoang miệng người kia. Còn Vũ Văn Anh rốt cuộc cũng không phải là đối thủ của hắn, bị tấn công dồn dập đến mức cả người vô lực, chỉ biết thở hổn hển tùy ý hắn hôn. Một nụ hôn sâu đậm đến điên cuồng, ngay cả Hách Liên Quyết cũng cảm thấy chút mơ màng.
Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi Vũ Văn Anh gần như tắc thở, đấm nhẹ Hách Liên Quyết thì hai người mới giứt mộng. Nhìn Vũ Văn Anh há miệng hớp từng ngụm không khí, ánh mắt đỏ hồng, Hách Liên Quyết nhịn không được lại cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của y. Vũ Văn Anh lườm hắn một cái nhưng cũng không nói gì, chỉ có ánh mắt là thêm một tầng ủy khuất.
– Không công bằng. – Vũ Văn Anh nhỏ giọng ấp úng.
– Không công bằng cái gì? – Hách Liên Quyết dịu dàng nâng mặt y lên, khuôn mặt gầy yếu đến mức đau lòng, rồi nghĩ thầm sau khi trở về Đông Ly nhất định phải vỗ béo y cho bằng được.
– Ngươi không chết…… Ta lại còn nói mấy lời đó…… – Càng nói càng lí nhí, da mặt đỏ ửng như quả cà chua chín.
Hách Liên Quyết lập tức hiểu ra ‘mấy lời đó’ là cái gì, khẽ bật cười. Vũ Văn Anh nghe thấy tiếng cười của hắn, mặt càng thêm đỏ, trừng mắt lên nhìn hắn.
– Chẳng lẽ chờ đến khi ta chết thật, ngươi mới bằng lòng nói? – Hách Liên Quyết cười nói, ai ngờ Vũ Văn Anh nghe xong lập tức chực trào lệ, hắn vội vàng sửa lại. – Tất nhiên muốn bổn vương chết cũng không dễ dàng như vậy.
Tác giả :
Doan Mộc Dư