Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm
Chương 113
“Mẹ, mình đi nhanh hơn được không, mẹ?” Charlie hỏi. “Có người bám theo mẹ con mình.”
“Bám theo?” Bà Amy đứng sựng lại và ngoái ra sau. “Ai đi theo chúng ta?”
“Có một thằng đấy mà,” Charlie nói với mẹ. “Nó ở bên kia đường. Lạ thật, vì nó biết nhà mình rồi mà. Hình như nó bám theo chỉ để hù cho mẹ con mình sợ thôi!”
“Nhanh lên, Charlie!” Bà Amy túm lấy cánh tay Charlie và kéo tuột nó vô một ngỏ hẻm khác. “Đường này đi sẽ lâu hơn, nhưng mẹ không thể chịu nổi chuyện bị theo dõi.”
Charlie nhớ ra, trước đây việc này đã từng diễn ra với mẹ nó. Ngay sau đám cưới, ba nó đã bắt đầu phải nơm nớp ngoái nhìn lại sau. Mẹ nó đã kể với họ như thế. Nhưng lúc đó ai đã đi theo họ?
Lúc này, mẹ Charlie đang làm một lộ trình vòng vèo qua những con hẻm nhỏ, hoàn toàn lạ lẫm đối với Charlie.
“Lâu lắm rồi mẹ mới đi đường này, nhưng nó không thay đổi nhiều lắm. A, đây rồi!” Khi bà thốt ra câu này thì hai mẹ con đã đâm ra quảng trường nhỏ trước mặt nhà thờ.
“Ôi!” bà sửng sốt, áp tay lên ngực, như thể cảnh tượng tòa nhà khổng lồ đã làm bà nghẹt thở. “Ba con xưa vẫn hay chơi đàn organ ở đây,” bà thì thầm. “Nhưng mẹ đã không quay trở lại nơi này từ khi... từ khi... ba con ngừng chơi.”
Bà Amy rảo bước nhanh hơn, như không thể chịu đựng thêm được nữa, và tất nhiên, hai mẹ con đều nhận ra mình đang đi ngang qua tiệm sách của cô Ingledew.
“Con biết cái cô sống ở đây,” Charlie dừng lại để dòm qua cửa sổ. “Mình vào nha mẹ?”
“Đóng cửa rồi mà,” mẹ nó nói nhanh. “Con nhìn tấm bảng này.” Và sau đó, khi họ vội vàng đi tiếp, bà nói thêm, “Tối qua Ông cậu Paton đã tới đây. Lúc về Ông cậu đem theo một túi đầy sách. Gần đây không biết có điều gì mà khiến Ông cậu của con thay đổi đột ngột. Chẳng còn giống Ông cậu chút nào hết.”
Phải chăng cuối cùng thì Ông cậu Paton đã ngẩng đầu lên?
Ngoại Maise đã trông thấy hai mẹ con từ xa, trước khi họ leo lên những bậc tam cấp của căn nhà số 9. Khi Charlie bước qua cửa nhà bếp thì ấm nước đang sôi, và một bữa tiệc thịnh soạn đã được dọn sẵn trên bàn.
“Họ đâu có quyền giữ cháu cách xa chúng ta thêm cả một ngày như vậy,” ngoại Maise kêu lên, ôm chầm lấy Charlie, ghì nó đến nghẹt thở.
“Tại nó vi phạm nội qui,” một tiếng nói phát ra từ chiếc ghế xích đu cạnh lò sưởi. “Nó cần phải học mà hiểu nội qui.” Nội Bone nhăn mặt nhìn Charlie. “Gớm, coi tóc với tai kìa! Mày không đem lược đến trường à?”
“Dạ, có chứ,” Charlie thanh minh, “nhưng giám thị không nói gì về chuyện tóc tai của tụi con. Nội biết con nói tới giám thị là có ý muốn nhắc tới ai chớ!”
“Tất nhiên là Lucretia,” nội Bone cáu kỉnh.
Đây quả là một bất ngờ lớn cho ngoại Maisie và bà Amy, hai người há hốc miệng ra nhìn nội Bone.
“Sao mẹ không cho chúng tôi biết?” Mẹ Charlie la lên.
“Mắc gì ta phải nói,” bà già khụt khịt. Đoạn bà quay trở lại với quyển sách đang đọc dở, như thể không hề có chuyện gì xảy ra.
“Chà,” ngoại Maisie lên tiếng. “Có người lại khệnh khạng thế đấy!”
Nội Bone giả ngơ luôn lời nhận xét này, cũng như làm ngơ luôn bữa trà thân mật mà các thành viên khác trong nhà (trừ Ông cậu Paton, dĩ nhiên) sắp ngồi xuống dùng.
Charlie nặn óc nghĩ ra cách để hỏi thăm Ông cậu, nhưng nội Bone trông băng giá đến nỗi nó quyết định thôi luôn. Nó không muốn làm nổ thêm cuộc tranh cãi nào nữa, mà chỉ muốn ních đầy các món khoái khẩu rồi mau mau đi gặp Benjamin.
“Đi đâu đó, hả?” Nội Bone hỏi sau bữa trà, khi Charlie đi ra cửa trước.
“Dĩ nhiên là nó đi gặp bạn nó,” ngoại Maisie trả lời thay.
“Chi vậy?” nội Bone chất vấn. “Nó có bổn phận ở nhà với gia đình vào cuối tuần.”
“Đừng ngây ngô như thế chứ, bà Grizelda,” ngoại Maisie sực lại. “Cháu cứ đi đi, Charlie.”
Charlie vọt bắn ra cửa, trước khi nội Bone kịp mở miệng thêm câu nào nữa. Nó chạy băng qua đường, tới nhà số 12, và ở đó, không những nó được gặp Benjamin mà còn có cả Fidelio. Trông hai đứa có vẻ rất hào hứng. Chúng lập tức lôi ngay Charlie vô bếp, nơi những mẩu pizza, khoai tây chiên, chuối và bánh quy thừa còn vung vãi trên bàn. Con Hạt Đậu đang say mê thưởng thức những miếng đồ ăn rới xuống sàn, nhưng ngay khi Charlie đi vô, nó liền nhặng xị cả lên: nhảy chồm chồm, thè cái lưỡi cực kỳ nhớp nháp liếm lấy liếm để lên mặt Charlie.
“Bám theo?” Bà Amy đứng sựng lại và ngoái ra sau. “Ai đi theo chúng ta?”
“Có một thằng đấy mà,” Charlie nói với mẹ. “Nó ở bên kia đường. Lạ thật, vì nó biết nhà mình rồi mà. Hình như nó bám theo chỉ để hù cho mẹ con mình sợ thôi!”
“Nhanh lên, Charlie!” Bà Amy túm lấy cánh tay Charlie và kéo tuột nó vô một ngỏ hẻm khác. “Đường này đi sẽ lâu hơn, nhưng mẹ không thể chịu nổi chuyện bị theo dõi.”
Charlie nhớ ra, trước đây việc này đã từng diễn ra với mẹ nó. Ngay sau đám cưới, ba nó đã bắt đầu phải nơm nớp ngoái nhìn lại sau. Mẹ nó đã kể với họ như thế. Nhưng lúc đó ai đã đi theo họ?
Lúc này, mẹ Charlie đang làm một lộ trình vòng vèo qua những con hẻm nhỏ, hoàn toàn lạ lẫm đối với Charlie.
“Lâu lắm rồi mẹ mới đi đường này, nhưng nó không thay đổi nhiều lắm. A, đây rồi!” Khi bà thốt ra câu này thì hai mẹ con đã đâm ra quảng trường nhỏ trước mặt nhà thờ.
“Ôi!” bà sửng sốt, áp tay lên ngực, như thể cảnh tượng tòa nhà khổng lồ đã làm bà nghẹt thở. “Ba con xưa vẫn hay chơi đàn organ ở đây,” bà thì thầm. “Nhưng mẹ đã không quay trở lại nơi này từ khi... từ khi... ba con ngừng chơi.”
Bà Amy rảo bước nhanh hơn, như không thể chịu đựng thêm được nữa, và tất nhiên, hai mẹ con đều nhận ra mình đang đi ngang qua tiệm sách của cô Ingledew.
“Con biết cái cô sống ở đây,” Charlie dừng lại để dòm qua cửa sổ. “Mình vào nha mẹ?”
“Đóng cửa rồi mà,” mẹ nó nói nhanh. “Con nhìn tấm bảng này.” Và sau đó, khi họ vội vàng đi tiếp, bà nói thêm, “Tối qua Ông cậu Paton đã tới đây. Lúc về Ông cậu đem theo một túi đầy sách. Gần đây không biết có điều gì mà khiến Ông cậu của con thay đổi đột ngột. Chẳng còn giống Ông cậu chút nào hết.”
Phải chăng cuối cùng thì Ông cậu Paton đã ngẩng đầu lên?
Ngoại Maise đã trông thấy hai mẹ con từ xa, trước khi họ leo lên những bậc tam cấp của căn nhà số 9. Khi Charlie bước qua cửa nhà bếp thì ấm nước đang sôi, và một bữa tiệc thịnh soạn đã được dọn sẵn trên bàn.
“Họ đâu có quyền giữ cháu cách xa chúng ta thêm cả một ngày như vậy,” ngoại Maise kêu lên, ôm chầm lấy Charlie, ghì nó đến nghẹt thở.
“Tại nó vi phạm nội qui,” một tiếng nói phát ra từ chiếc ghế xích đu cạnh lò sưởi. “Nó cần phải học mà hiểu nội qui.” Nội Bone nhăn mặt nhìn Charlie. “Gớm, coi tóc với tai kìa! Mày không đem lược đến trường à?”
“Dạ, có chứ,” Charlie thanh minh, “nhưng giám thị không nói gì về chuyện tóc tai của tụi con. Nội biết con nói tới giám thị là có ý muốn nhắc tới ai chớ!”
“Tất nhiên là Lucretia,” nội Bone cáu kỉnh.
Đây quả là một bất ngờ lớn cho ngoại Maisie và bà Amy, hai người há hốc miệng ra nhìn nội Bone.
“Sao mẹ không cho chúng tôi biết?” Mẹ Charlie la lên.
“Mắc gì ta phải nói,” bà già khụt khịt. Đoạn bà quay trở lại với quyển sách đang đọc dở, như thể không hề có chuyện gì xảy ra.
“Chà,” ngoại Maisie lên tiếng. “Có người lại khệnh khạng thế đấy!”
Nội Bone giả ngơ luôn lời nhận xét này, cũng như làm ngơ luôn bữa trà thân mật mà các thành viên khác trong nhà (trừ Ông cậu Paton, dĩ nhiên) sắp ngồi xuống dùng.
Charlie nặn óc nghĩ ra cách để hỏi thăm Ông cậu, nhưng nội Bone trông băng giá đến nỗi nó quyết định thôi luôn. Nó không muốn làm nổ thêm cuộc tranh cãi nào nữa, mà chỉ muốn ních đầy các món khoái khẩu rồi mau mau đi gặp Benjamin.
“Đi đâu đó, hả?” Nội Bone hỏi sau bữa trà, khi Charlie đi ra cửa trước.
“Dĩ nhiên là nó đi gặp bạn nó,” ngoại Maisie trả lời thay.
“Chi vậy?” nội Bone chất vấn. “Nó có bổn phận ở nhà với gia đình vào cuối tuần.”
“Đừng ngây ngô như thế chứ, bà Grizelda,” ngoại Maisie sực lại. “Cháu cứ đi đi, Charlie.”
Charlie vọt bắn ra cửa, trước khi nội Bone kịp mở miệng thêm câu nào nữa. Nó chạy băng qua đường, tới nhà số 12, và ở đó, không những nó được gặp Benjamin mà còn có cả Fidelio. Trông hai đứa có vẻ rất hào hứng. Chúng lập tức lôi ngay Charlie vô bếp, nơi những mẩu pizza, khoai tây chiên, chuối và bánh quy thừa còn vung vãi trên bàn. Con Hạt Đậu đang say mê thưởng thức những miếng đồ ăn rới xuống sàn, nhưng ngay khi Charlie đi vô, nó liền nhặng xị cả lên: nhảy chồm chồm, thè cái lưỡi cực kỳ nhớp nháp liếm lấy liếm để lên mặt Charlie.
Tác giả :
Jenny Nimmo