Chấp Niệm - Thiệu Ly
Chương 92
-Edit: Tiểu Ma Bạc Hà-
-Beta: Yue Yue-
Những ngày sau đó hai người giống như lúc mới quen, ngày nghỉ Đông sẽ đến ở lại nhà họ Cẩm, khi đi làm thì trở về căn nhà Cẩm đã thuê, bây giờ quan hệ của hai người đã được xác định nên Cẩm cũng không cần phải trốn việc chạy đến nữa, một tuần anh chỉ đến hai lần, một lần hầu hết đều vào thứ tư, hai người trải qua một thứ tư ngọt ngào, một lần còn lại là thứ sáu, cùng Đông giao hàng nửa ngày sau đó thuận tiện đón cậu về nhà.
Chuyện Đông trở về nhà họ Cẩm anh không hề nhắc tới nữa, thứ nhất anh biết chuyện cậu đã quyết định dù có dùng mười con trâu cũng không kéo cậu đi được, thứ hai, đây là cuộc sống mà Đông muốn, vậy thì cứ chiều theo ý cậu đi! Chỉ cần trong cuộc sống của cậu có anh, dù không phải là tất cả nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Cẩm đồng ý với Đông sẽ buông tha nhà họ Bạch Xuyên, nhưng bọn họ vẫn chậm rãi đi vào ngõ cụt, chẳng những không còn phong cảnh trước kia mà địa bàn thị trường của bọn họ cũng dần mất đi, Kính Ngôn vốn không phải là một người có thể quản lí tập đoàn, tuy Cẩm không chủ động tấn công bọn họ nhưng anh cũng tỏ rõ thái độ không bao giờ đứng về phía tập đoàn Bạch Xuyên, trên thương trường ai cũng là Hỏa Nhãn Kim Tinh, coi như bọn họ không dùng cơ hội này nịnh bợ Hội Tam Hoàng thì cũng không cần thiết vì một tập đoàn Bạch Xuyên mà đi đắc tội Cẩm.
Chuyện này Đông có biết vì thỉnh thoảng Thiên Diệp sẽ tới thăm Nguyệt Tử rồi như có như không nói đến khó khăn của nhà họ Bạch Xuyên, bóng gió muốn Đông làm chút chuyện ở chỗ Cẩm, có điều Đông vẫn luôn làm lơ ông ta.
Cậu cũng từng nắm giữ tập đoàn Bạch Xuyên, cậu biết rõ dù bọn họ ở tình trạng thế nào mẹ cậu vẫn có thể tiếp tục cuộc sống hiện tại, còn ham muốn giàu sang gì đó của cha con Bạch Xuyên không nằm trong phạm vi lo lắng của cậu.
Vài lần tiếp theo Thiên Diệp biết con đường chỗ Đông không thể đi vậy nên ông ta không xin cậu nhưng ông ta vẫn đúng ngày đúng giờ đến nói cho cậu tình trạng nhà họ Bạch Xuyên, có lẽ ông ra hi vọng Đông sẽ nể mặt mẹ mình, lúc quan trọng sẽ giúp đỡ một chút không để nhà họ Bạch Xuyên sụp đổ.
Việc này tất nhiên không thể nói trước mặt Nguyệt Tử, Thiên Diệp thừa dịp tiễn Đông ra ngoài nói đơn giản vài câu hoặc lén lút nhét cho cậu một tờ giấy.
Những ngày này Đông đã quá quen với những lần ‘vô tình gặp’ được Thiên Diệp ở chỗ Nguyệt Tử, có điều tình huống hôm nay làm cậu khá bất ngờ.
Nhìn thấy Nguyệt Tử ngoài cửa Đông đã biết bà có tâm sự, tuy trên mặt bà vẫn là nụ cười dịu dàng nhưng lo âu trong mắt bà rất dễ nhìn thấy.
Theo chân Nguyệt Tử vào trong nhìn thấy Tự Phương ngồi nghiêm chỉnh ở đó, trong lòng Đông dâng lên dự cảm không tốt. (Ma: Phải rồi, nhìn thấy tra nam là thấy có điềm không lành rồi!)
Nhưng cậu cũng không sợ hãi, thoải mái ngồi xuống chờ bánh ngọt Nguyệt Tử chuẩn bị cho cậu.
“Đông, đã lâu không gặp.” Tự Phương cố ý nhiệt tình bắt chuyện.
“Ừ.” Đông thản nhiên đáp.
“Gần đây có khỏe không?” Vẫn đang xã giao.
Đông cúi đầu nhìn tay mình miễn cưỡng nói: “Không liên quan gì đến anh.”
Tự Phương cười khổ, cứng họng không biết nói gì nữa, may mắn có Nguyệt Tử bưng bánh ngọt ra mới giảm bớt xấu hổ của hắn.
“Đông, tôi có chuyện cần cậu giúp đỡ.” Tự Phương mở miệng lần nữa.
Đông lấy một cái bánh bỏ vào miệng xong mới chậm rãi nói: “Anh không cần phải nói nữa, chuyện gì tôi cũng sẽ không giúp, cũng không cần thiết phải giúp.”
Tự Phương chẳng thèm để ý lời từ chối của cậu: “Kính Ngôn cũng phát bệnh rồi.”
Đông lạnh nhạt nói: “Liên quan gì đến tôi đâu!”
“Xem như…” Tự Phương nhìn Nguyệt Tử rồi lại quay sang nhìn Đông, ánh mắt có ý xin lỗi: “Xem như nể mặt em ấy là con của bác Nguyệt Tử, xin cậu hãy cứu em ấy.”
Đông mở to mắt, thật không thể tin được những gì mình vừa nghe, cậu sống chết nhìn chằm chằm vào Tự Phương, đang định mở miệng nói thì Nguyệt Tử đã quỳ xuống trước mặt cậu.
Bà nghẹn ngào nói: “Đông Sơn, xin cháu hãy cứu con của bác…”
Đông vội vàng kéo lấy bà, cậu cũng quỳ xuống: “Bác, xin bác đừng như vậy.”
Nguyệt Tử nắm thật chặt tay Đông, hai mắt rưng rưng nhìn cậu cầu xin: “Bác biết bác không có tư cách gì để yêu cầu cháu nhưng đó là đứa con duy nhất của bác, xin cháu hãy cứu nó, xin cháu hãy cứu lấy nó…” Nói rồi lại nói, cuối cùng bà không nhịn được, hai vai run rẩy cúi đầu khóc nức nở.
“Đứa con duy nhất…” Đông mất hồn thì thào, cậu mới là đứa con duy nhất của bà! Mà mẹ ruột của cậu lại đang quỳ xuống cầu xin cậu đi cứu người đã bán cậu đi…
Đông quay đầu nhìn về phía Tự Phương rống: “Đây là chuyện gì?”
-Beta: Yue Yue-
Những ngày sau đó hai người giống như lúc mới quen, ngày nghỉ Đông sẽ đến ở lại nhà họ Cẩm, khi đi làm thì trở về căn nhà Cẩm đã thuê, bây giờ quan hệ của hai người đã được xác định nên Cẩm cũng không cần phải trốn việc chạy đến nữa, một tuần anh chỉ đến hai lần, một lần hầu hết đều vào thứ tư, hai người trải qua một thứ tư ngọt ngào, một lần còn lại là thứ sáu, cùng Đông giao hàng nửa ngày sau đó thuận tiện đón cậu về nhà.
Chuyện Đông trở về nhà họ Cẩm anh không hề nhắc tới nữa, thứ nhất anh biết chuyện cậu đã quyết định dù có dùng mười con trâu cũng không kéo cậu đi được, thứ hai, đây là cuộc sống mà Đông muốn, vậy thì cứ chiều theo ý cậu đi! Chỉ cần trong cuộc sống của cậu có anh, dù không phải là tất cả nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Cẩm đồng ý với Đông sẽ buông tha nhà họ Bạch Xuyên, nhưng bọn họ vẫn chậm rãi đi vào ngõ cụt, chẳng những không còn phong cảnh trước kia mà địa bàn thị trường của bọn họ cũng dần mất đi, Kính Ngôn vốn không phải là một người có thể quản lí tập đoàn, tuy Cẩm không chủ động tấn công bọn họ nhưng anh cũng tỏ rõ thái độ không bao giờ đứng về phía tập đoàn Bạch Xuyên, trên thương trường ai cũng là Hỏa Nhãn Kim Tinh, coi như bọn họ không dùng cơ hội này nịnh bợ Hội Tam Hoàng thì cũng không cần thiết vì một tập đoàn Bạch Xuyên mà đi đắc tội Cẩm.
Chuyện này Đông có biết vì thỉnh thoảng Thiên Diệp sẽ tới thăm Nguyệt Tử rồi như có như không nói đến khó khăn của nhà họ Bạch Xuyên, bóng gió muốn Đông làm chút chuyện ở chỗ Cẩm, có điều Đông vẫn luôn làm lơ ông ta.
Cậu cũng từng nắm giữ tập đoàn Bạch Xuyên, cậu biết rõ dù bọn họ ở tình trạng thế nào mẹ cậu vẫn có thể tiếp tục cuộc sống hiện tại, còn ham muốn giàu sang gì đó của cha con Bạch Xuyên không nằm trong phạm vi lo lắng của cậu.
Vài lần tiếp theo Thiên Diệp biết con đường chỗ Đông không thể đi vậy nên ông ta không xin cậu nhưng ông ta vẫn đúng ngày đúng giờ đến nói cho cậu tình trạng nhà họ Bạch Xuyên, có lẽ ông ra hi vọng Đông sẽ nể mặt mẹ mình, lúc quan trọng sẽ giúp đỡ một chút không để nhà họ Bạch Xuyên sụp đổ.
Việc này tất nhiên không thể nói trước mặt Nguyệt Tử, Thiên Diệp thừa dịp tiễn Đông ra ngoài nói đơn giản vài câu hoặc lén lút nhét cho cậu một tờ giấy.
Những ngày này Đông đã quá quen với những lần ‘vô tình gặp’ được Thiên Diệp ở chỗ Nguyệt Tử, có điều tình huống hôm nay làm cậu khá bất ngờ.
Nhìn thấy Nguyệt Tử ngoài cửa Đông đã biết bà có tâm sự, tuy trên mặt bà vẫn là nụ cười dịu dàng nhưng lo âu trong mắt bà rất dễ nhìn thấy.
Theo chân Nguyệt Tử vào trong nhìn thấy Tự Phương ngồi nghiêm chỉnh ở đó, trong lòng Đông dâng lên dự cảm không tốt. (Ma: Phải rồi, nhìn thấy tra nam là thấy có điềm không lành rồi!)
Nhưng cậu cũng không sợ hãi, thoải mái ngồi xuống chờ bánh ngọt Nguyệt Tử chuẩn bị cho cậu.
“Đông, đã lâu không gặp.” Tự Phương cố ý nhiệt tình bắt chuyện.
“Ừ.” Đông thản nhiên đáp.
“Gần đây có khỏe không?” Vẫn đang xã giao.
Đông cúi đầu nhìn tay mình miễn cưỡng nói: “Không liên quan gì đến anh.”
Tự Phương cười khổ, cứng họng không biết nói gì nữa, may mắn có Nguyệt Tử bưng bánh ngọt ra mới giảm bớt xấu hổ của hắn.
“Đông, tôi có chuyện cần cậu giúp đỡ.” Tự Phương mở miệng lần nữa.
Đông lấy một cái bánh bỏ vào miệng xong mới chậm rãi nói: “Anh không cần phải nói nữa, chuyện gì tôi cũng sẽ không giúp, cũng không cần thiết phải giúp.”
Tự Phương chẳng thèm để ý lời từ chối của cậu: “Kính Ngôn cũng phát bệnh rồi.”
Đông lạnh nhạt nói: “Liên quan gì đến tôi đâu!”
“Xem như…” Tự Phương nhìn Nguyệt Tử rồi lại quay sang nhìn Đông, ánh mắt có ý xin lỗi: “Xem như nể mặt em ấy là con của bác Nguyệt Tử, xin cậu hãy cứu em ấy.”
Đông mở to mắt, thật không thể tin được những gì mình vừa nghe, cậu sống chết nhìn chằm chằm vào Tự Phương, đang định mở miệng nói thì Nguyệt Tử đã quỳ xuống trước mặt cậu.
Bà nghẹn ngào nói: “Đông Sơn, xin cháu hãy cứu con của bác…”
Đông vội vàng kéo lấy bà, cậu cũng quỳ xuống: “Bác, xin bác đừng như vậy.”
Nguyệt Tử nắm thật chặt tay Đông, hai mắt rưng rưng nhìn cậu cầu xin: “Bác biết bác không có tư cách gì để yêu cầu cháu nhưng đó là đứa con duy nhất của bác, xin cháu hãy cứu nó, xin cháu hãy cứu lấy nó…” Nói rồi lại nói, cuối cùng bà không nhịn được, hai vai run rẩy cúi đầu khóc nức nở.
“Đứa con duy nhất…” Đông mất hồn thì thào, cậu mới là đứa con duy nhất của bà! Mà mẹ ruột của cậu lại đang quỳ xuống cầu xin cậu đi cứu người đã bán cậu đi…
Đông quay đầu nhìn về phía Tự Phương rống: “Đây là chuyện gì?”
Tác giả :
Thiệu Ly