Chấp Niệm - Thiệu Ly
Chương 79
-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-
Thật ra Cẩm đã lo lắng thái quá, Đông cũng không phải là thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, cậu không thể lo quá nhiều. Từ nhỏ đến lớn, nơi ở và điều kiện sống của mình cậu đều không thể tự quyết định, cũng chỉ có khi làm chủ tịch và lúc ở nhà Cẩm cậu mới được thoải mái, điều kiện thế này đã đủ tốt với cậu rồi.
Dường như Đông ghét bỏ Cẩm hỏi mấy câu dư thừa, ngay cả đáp lại cậu cũng không thèm đáp. Cậu mở tủ quần áo ra nhìn, đảo mắt một vòng, tất cả đều là quần áo ở nhà trước kia cậu từng mặc, kiểu dáng đơn giản lại thoải mái.
Cẩm đứng một bên giải thích: “Đều là quần áo cũ của em, đáng ra tôi định chờ em ổn định cuộc sống thì gửi qua cho em, đồ vest, quần áo truyền thống tôi nghĩ em cũng không thích mặc nên không đem tới.”
Đông biết Cẩm cố tình cho cậu mặt mũi nên mới nói cái gì mà ‘không thích mặc’, bây giờ cậu chẳng qua chỉ là một lái xe nhỏ, dù có thích cũng không mặc được.
Đông gật đầu nói: “Không tệ, tôi cũng đỡ phải tốn tiền mua quần áo.”
Cậu muốn tiết kiệm nhưng Cẩm thì không, anh còn muốn làm nguyên một tủ quần áo mới cho cậu, nhưng anh biết tình yêu này đối với Đông có cũng được mà không có cũng không sao nên từng bước đi của anh đều phải thật cẩn thận. Làm sao để có thể tôn trọng tự do và tự nguyện của Đông đồng thời chậm rãi ăn sâu vào trong tạo thành một vị trí không thể thay thế được. Trừ việc để Đông có thể chấp nhận mình, anh còn muốn biến mình trở nên quan trọng đến mức cậu không thể vươn tay đẩy anh ra.
Đông chạy tới cửa phòng tắm, vừa mở cửa ra nhìn vào khóe môi đã không nhịn được cong cong lên.
Phòng tắm lấy ánh sáng cực kì tốt, vừa sáng sủa vừa rộng rãi. Cửa sổ lục giác (sáu cạnh) thu hết tất cả cảnh núi non vào trong mắt, trời nóng cũng có thể mở cửa sổ ra đón làn gió núi tươi mát. Bồn tắm sát bên cửa sổ hình như hơi lớn hơn bình thường một chút, đáy bồn có vài đường cong lên xuống, chỗ để đầu đã được thiết kế lại, bốn phía thành bồn cùng với đáy đều có lỗ thoát nước, có thể thấy đây là bồn tắm mát xa lớn được đặt làm riêng.
Đông thích ngâm mình trong bồn tắm, một ngày có nửa giờ cậu ở trong phòng tắm nên hiển nhiên cái phòng tắm này làm cho cậu rất vừa lòng. Đông quay đầu lại nhìn Cẩm, tuy là cậu cũng chưa nói ra mấy lời dễ nghe gì nhưng nụ cười trên mặt đã nói lên tất cả.
Cẩm cũng không muốn nói thêm mấy lời tranh công lấy lòng gì đó với cậu. Thứ nhất là tấm lòng thì không cần phải ‘nói’, hai là anh không muốn tạo áp lực cho Đông.
“Phòng ngủ thì có thời gian từ từ xem, nếu em không ăn món bánh hạt dẻ của em thì sẽ trễ bữa tối đấy.” Cẩm nói xong liền ra khỏi phòng.
Đông theo sau anh, dường như nghĩ tới cái gì đó, cậu nhìn bóng lưng trước mặt. Cậu không chậm hiểu, Cẩm tốt với cậu rõ ràng như vậy thì làm sao cậu có thể xem nhẹ anh…
Hẳn là anh vẫn còn yêu cậu! Đáng tiếc tình yêu này không bì kịp với người thừa kế và sự nghiệp của anh… Khi khẳng định được tấm lòng của Cẩm thì Đông cũng không thể quên đi lúc cậu bị yêu cầu làm vật thí nghiệm thuốc cùng với lời uy hiếp lạnh lùng của anh khi cậu đang đứng trên bờ vực của cái chết…
Đông đã sớm hình thành thói quen nhẫn nhục chịu đựng với mọi hoàn cảnh, trước kia cậu liều mình giành lấy tự do cũng chỉ vì sinh mệnh cậu đã đến phút cuối nên không cam lòng mới tùy hứng như thế, giờ phút này cậu đã có được thứ mình muốn nhất, ngoài ra, cậu cũng chẳng muốn để ý quá nhiều. Cẩm tốt với cậu, cậu không cần phải từ chối, mà những tính toán của Cẩm cậu cũng không muốn cho anh.
Lạnh lùng nhìn anh phải trả giá như thế, Đông thừa nhận mình ích kỉ, thậm chí có thể nói là vô tình. Cậu từng có tình cảm với Cẩm, thậm chí cho đến bây giờ cậu cũng không thể phủ nhận sự tồn tại đặc biệt của anh nhưng người chưa từng đặt cậu lên hàng đầu như anh thì làm sao xứng đáng để cậu giao ra chân tình của mình!
======== Phân cách hai người đó ngược nhau==========
Ngày Đông chờ mong nhất chính là ngày giao hàng đến cửa hàng của bác Nguyệt Tử mỗi tuần một lần. Khó có được một lần này Cẩm không đi theo, cuối cùng cậu cũng có thể ngồi lâu thêm một chút, không biết hôm nay bác Nguyệt Tử chuẩn bị loại bánh gì cho cậu.
Đông vui vẻ chăm chỉ ôm vật liệu cắm hoa đi vào, nhìn thấy bóng dáng ở cửa không phải là người cậu nghĩ nhưng cũng không phải ai xa lạ thì sắc mặt lập tức lạnh xuống.
“Bác Nguyệt Tử đâu?” Đông lạnh lùng hỏi.
“Đã lâu không gặp, xem ra tình trạng của cậu rất tốt.” Người nói chuyện cực kì lạnh nhạt.
Đông không để ý đến lời bắt chuyện của đối phương, cậu hỏi: “Sao ông lại ở đây?”
Thiên Diệp cũng không thèm để ý đến câu hỏi của Đông, xoay người bước vào trong, nói: “Vào đây ngồi đi! Mẹ cậu chuẩn bị cho cậu bánh quy nước hạnh đào.”
Đông chỉ có thể đi vào, theo Thiên Diệp đi tới chỗ tiếp khách gần cửa sổ, trên bàn nhỏ đã để sẵn một đĩa bánh quy nướng hạnh đào và một bình trà xanh.
Thiên Diệp không quan tâm đến cậu, tự mình ngồi xuống, tự rót ra hai chén trà, một chén để trước mặt, một chén để xuống đối diện bình tĩnh chờ Đông ngồi xuống.
Sau khi Đông thật sự ngồi xuống ông ta cũng không có biểu cảm gì đặc biệt: “Người ta nói thiên tính mẹ con đúng là không sai, tuy là mẹ cậu không nhớ rõ mình có đứa con trai này nhưng lại cực kì quý trọng cậu, trước khi đi du lịch chẳng những nướng sẵn bánh quy mà còn dặn tôi phải đưa cho cậu ăn.”
Đông trừng mắt nhìn Thiên Diệp, vẫn là câu hỏi cũ: “Sao ông lại ở đây?”
Thật ra Cẩm đã lo lắng thái quá, Đông cũng không phải là thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, cậu không thể lo quá nhiều. Từ nhỏ đến lớn, nơi ở và điều kiện sống của mình cậu đều không thể tự quyết định, cũng chỉ có khi làm chủ tịch và lúc ở nhà Cẩm cậu mới được thoải mái, điều kiện thế này đã đủ tốt với cậu rồi.
Dường như Đông ghét bỏ Cẩm hỏi mấy câu dư thừa, ngay cả đáp lại cậu cũng không thèm đáp. Cậu mở tủ quần áo ra nhìn, đảo mắt một vòng, tất cả đều là quần áo ở nhà trước kia cậu từng mặc, kiểu dáng đơn giản lại thoải mái.
Cẩm đứng một bên giải thích: “Đều là quần áo cũ của em, đáng ra tôi định chờ em ổn định cuộc sống thì gửi qua cho em, đồ vest, quần áo truyền thống tôi nghĩ em cũng không thích mặc nên không đem tới.”
Đông biết Cẩm cố tình cho cậu mặt mũi nên mới nói cái gì mà ‘không thích mặc’, bây giờ cậu chẳng qua chỉ là một lái xe nhỏ, dù có thích cũng không mặc được.
Đông gật đầu nói: “Không tệ, tôi cũng đỡ phải tốn tiền mua quần áo.”
Cậu muốn tiết kiệm nhưng Cẩm thì không, anh còn muốn làm nguyên một tủ quần áo mới cho cậu, nhưng anh biết tình yêu này đối với Đông có cũng được mà không có cũng không sao nên từng bước đi của anh đều phải thật cẩn thận. Làm sao để có thể tôn trọng tự do và tự nguyện của Đông đồng thời chậm rãi ăn sâu vào trong tạo thành một vị trí không thể thay thế được. Trừ việc để Đông có thể chấp nhận mình, anh còn muốn biến mình trở nên quan trọng đến mức cậu không thể vươn tay đẩy anh ra.
Đông chạy tới cửa phòng tắm, vừa mở cửa ra nhìn vào khóe môi đã không nhịn được cong cong lên.
Phòng tắm lấy ánh sáng cực kì tốt, vừa sáng sủa vừa rộng rãi. Cửa sổ lục giác (sáu cạnh) thu hết tất cả cảnh núi non vào trong mắt, trời nóng cũng có thể mở cửa sổ ra đón làn gió núi tươi mát. Bồn tắm sát bên cửa sổ hình như hơi lớn hơn bình thường một chút, đáy bồn có vài đường cong lên xuống, chỗ để đầu đã được thiết kế lại, bốn phía thành bồn cùng với đáy đều có lỗ thoát nước, có thể thấy đây là bồn tắm mát xa lớn được đặt làm riêng.
Đông thích ngâm mình trong bồn tắm, một ngày có nửa giờ cậu ở trong phòng tắm nên hiển nhiên cái phòng tắm này làm cho cậu rất vừa lòng. Đông quay đầu lại nhìn Cẩm, tuy là cậu cũng chưa nói ra mấy lời dễ nghe gì nhưng nụ cười trên mặt đã nói lên tất cả.
Cẩm cũng không muốn nói thêm mấy lời tranh công lấy lòng gì đó với cậu. Thứ nhất là tấm lòng thì không cần phải ‘nói’, hai là anh không muốn tạo áp lực cho Đông.
“Phòng ngủ thì có thời gian từ từ xem, nếu em không ăn món bánh hạt dẻ của em thì sẽ trễ bữa tối đấy.” Cẩm nói xong liền ra khỏi phòng.
Đông theo sau anh, dường như nghĩ tới cái gì đó, cậu nhìn bóng lưng trước mặt. Cậu không chậm hiểu, Cẩm tốt với cậu rõ ràng như vậy thì làm sao cậu có thể xem nhẹ anh…
Hẳn là anh vẫn còn yêu cậu! Đáng tiếc tình yêu này không bì kịp với người thừa kế và sự nghiệp của anh… Khi khẳng định được tấm lòng của Cẩm thì Đông cũng không thể quên đi lúc cậu bị yêu cầu làm vật thí nghiệm thuốc cùng với lời uy hiếp lạnh lùng của anh khi cậu đang đứng trên bờ vực của cái chết…
Đông đã sớm hình thành thói quen nhẫn nhục chịu đựng với mọi hoàn cảnh, trước kia cậu liều mình giành lấy tự do cũng chỉ vì sinh mệnh cậu đã đến phút cuối nên không cam lòng mới tùy hứng như thế, giờ phút này cậu đã có được thứ mình muốn nhất, ngoài ra, cậu cũng chẳng muốn để ý quá nhiều. Cẩm tốt với cậu, cậu không cần phải từ chối, mà những tính toán của Cẩm cậu cũng không muốn cho anh.
Lạnh lùng nhìn anh phải trả giá như thế, Đông thừa nhận mình ích kỉ, thậm chí có thể nói là vô tình. Cậu từng có tình cảm với Cẩm, thậm chí cho đến bây giờ cậu cũng không thể phủ nhận sự tồn tại đặc biệt của anh nhưng người chưa từng đặt cậu lên hàng đầu như anh thì làm sao xứng đáng để cậu giao ra chân tình của mình!
======== Phân cách hai người đó ngược nhau==========
Ngày Đông chờ mong nhất chính là ngày giao hàng đến cửa hàng của bác Nguyệt Tử mỗi tuần một lần. Khó có được một lần này Cẩm không đi theo, cuối cùng cậu cũng có thể ngồi lâu thêm một chút, không biết hôm nay bác Nguyệt Tử chuẩn bị loại bánh gì cho cậu.
Đông vui vẻ chăm chỉ ôm vật liệu cắm hoa đi vào, nhìn thấy bóng dáng ở cửa không phải là người cậu nghĩ nhưng cũng không phải ai xa lạ thì sắc mặt lập tức lạnh xuống.
“Bác Nguyệt Tử đâu?” Đông lạnh lùng hỏi.
“Đã lâu không gặp, xem ra tình trạng của cậu rất tốt.” Người nói chuyện cực kì lạnh nhạt.
Đông không để ý đến lời bắt chuyện của đối phương, cậu hỏi: “Sao ông lại ở đây?”
Thiên Diệp cũng không thèm để ý đến câu hỏi của Đông, xoay người bước vào trong, nói: “Vào đây ngồi đi! Mẹ cậu chuẩn bị cho cậu bánh quy nước hạnh đào.”
Đông chỉ có thể đi vào, theo Thiên Diệp đi tới chỗ tiếp khách gần cửa sổ, trên bàn nhỏ đã để sẵn một đĩa bánh quy nướng hạnh đào và một bình trà xanh.
Thiên Diệp không quan tâm đến cậu, tự mình ngồi xuống, tự rót ra hai chén trà, một chén để trước mặt, một chén để xuống đối diện bình tĩnh chờ Đông ngồi xuống.
Sau khi Đông thật sự ngồi xuống ông ta cũng không có biểu cảm gì đặc biệt: “Người ta nói thiên tính mẹ con đúng là không sai, tuy là mẹ cậu không nhớ rõ mình có đứa con trai này nhưng lại cực kì quý trọng cậu, trước khi đi du lịch chẳng những nướng sẵn bánh quy mà còn dặn tôi phải đưa cho cậu ăn.”
Đông trừng mắt nhìn Thiên Diệp, vẫn là câu hỏi cũ: “Sao ông lại ở đây?”
Tác giả :
Thiệu Ly