Chấp Niệm - Thiệu Ly
Chương 74
Editor: Tiểu Ma Bạc Hà
Đến lần thứ ba, cuối cùng Cẩm cũng không nhịn được nữa: “Chỉ có mấy cửa hàng, em lại giao hết năm tiếng đồng hồ có phải lâu quá không?”
Đông lại còn nói năng rất hùng hồn: “Vậy anh mới biết được tôi giao ba cửa hàng mà phải tốn tận năm tiếng đồng hồ cực khổ thế nào? Nếu không phải tại anh, bây giờ tôi đã được nằm ở nhà xem bóng đá.”
“Em muốn xem bóng đá sao không nói sớm?” Cẩm buồn cười.
“Tôi có thể làm biếng trắng trợn trước mặt ông chủ đến khảo sát như anh mà!” Đông hừ một tiếng, không hề biết tự kiểm điểm mình tí nào, hệt như là chính Cẩm làm hỏng chuyện tốt của cậu.
“Rõ ràng tôi là ông chủ, nếu không có hàng để giao là do tôi làm việc quá kém cỏi, nhưng mà em cố ý đi lòng vòng làm lãng phí xăng của công ty…” Cẩm trầm ngâm, lấy ra quyển sổ đánh giá, làm bộ nói: “Nên trừ vài điểm đây? Hay là trực tiếp trừ trên tiền lương thì tốt hơn?”
Đông giật lấy bảng đánh giá trên tay Cẩm, đánh giá của cậu toàn bộ đều là A, Đông trừng mắt nói: “Tôi nhờ anh giúp tôi giữ lại công việc, không có nhờ anh đến giúp tôi bị đuổi việc.” Nói xong lại than thở một câu: “Hội Tam Hoàng của anh đúng là nhàn rỗi không có việc gì làm mà!”
Cẩm chỉ cười không nói, anh lấy ra một tấm bản đồ, nghiên cứu một lát liền nói với Đông: “Cam đoan hôm nay cho em về nhà xem bóng đá!”
Đông liếc xéo anh, nhỏ giọng hừ hừ: “Thật không khéo, hôm nay đúng lúc không có thi đấu.”
Cẩm sờ mũi, anh đành phải nói: “Vậy… Cam đoan cho em về nhà đúng giờ.”
Đúng là không tới 4 giờ, hai người đã giao hàng xong, trở lại khu nhà Đông. Đông không hề có ý mời Cẩm lên ngồi, Cẩm lại không có ý định đi về.
Đậu xe xong, hai người nhìn nhau vài lần Cẩm mới hắng giọng: “Em không muốn mời tôi lên ngồi một chút sao?”
Cẩm khách sáo hỏi, Đông lại thẳng thắn đáp: “Không muốn.”
“Tôi khát.”
“Phía trước có máy bán nước, đầu đường có cửa hàng tiện lợi, quẹo trái đi năm phút có quán cà phê.” Đông cố gắng làm tốt trách nhiệm của ‘chủ nhà’, một hơi nói hết những nơi có thể giải khát cho anh.
“Em đối xử với ông chủ có quyền quyết định giữ hay đuổi em đi như vậy hả?” Tuy anh treo nụ cười dễ gần trên mặt nhưng tính uy hiếp trong lời nói cũng không giảm đi: “Làm việc lười biếng… Chuyện như vậy nói lớn nói nhỏ…”
Anh còn chưa nói xong, Đông đã cười cực kì nhiệt tình: “Hội trưởng Cẩm, hoan nghênh anh đến nhà nhỏ của tôi, tôi sẽ tiếp đãi anh thật tốt!” Nói xong liền xuống xe vòng qua đầu kia cung kính giúp Cẩm mở cửa xe.
Cẩm buồn cười nhìn cậu, anh cũng bày ra bộ dáng của ông chủ: “Thấy em chân thành như thế, vậy thì tôi sẽ cố gắng lén lút lười biếng với em.”
“Còn làm ra vẻ!” Đông không thèm khách sáo, lời vừa dứt thì một cái dấu chân xám xám trắng trắng đã in thẳng lên quần tây của anh.
Khu nhà của Đông là dành cho những người đi làm còn độc thân thuê, một tầng có khoảng mười mấy phòng, ra khỏi thang máy, cách mấy cửa mới là phòng của Đông. Nói là phòng cũng không đúng, ngay cả một cái vách ngăn cũng không có, toàn bộ không gian sống chỉ lớn bằng một chiếc giường.
Cẩm nhìn quanh bốn phía, tuy đã được quét dọn sạch sẽ, sắp xếp cũng rất gọn gàng nhưng vẫn không thể thay đổi một sự thật là nơi này quá nhỏ hẹp.
Đông vừa đi rót ly nước, quay lại đã thấy sắc mặt Cẩm không được tự nhiên. Đông bực mình, bĩu môi nói: “Nơi này không thể so với nhà họ Cẩm, tự anh muốn lên đây nên ráng mà chịu đi.”
Lòng Cẩm quả thật thấy khó chịu vì căn phòng này quá nhỏ, nhưng cũng không phải là anh cảm thấy bản thân không thoải mái mà là anh đau lòng vì Đông.
“Nơi này… Sống có thoải mái không?” Giọng anh rất nhỏ nhưng lại có thể nhận ra sự quan tâm rõ rành rành trong đó.
Đông lập tức hiểu được ý của anh, cậu liền mỉm cười: “Trừ nhà họ Cẩm ra thì nơi này là nơi thoải mái nhất tôi từng ở.”
Cẩm có phần bất ngờ, có chút vui vẻ bật thốt lên: “Nhà họ Cẩm… Cho em cảm giác thoải mái sao?”
“Ừ.” Đông gật đầu, cậu cười lộ ra vẻ bướng bỉnh: “Ở nhà họ Cẩm rất dễ chịu, nói chung là tôi có cảm giác rất hài lòng, cảm thấy mình giống như chủ nhà.”
Cẩm bật cười ha ha: “Nhà họ Cẩm luôn hoan nghênh em trở về với cảm giác hài lòng đó.”
Đông nhún vai, cười gian: “Nhưng ở nơi này, tôi không cần phải cảm thấy hài lòng cũng có thể chắc chắn mình chính là chủ nhà.”
Đến lần thứ ba, cuối cùng Cẩm cũng không nhịn được nữa: “Chỉ có mấy cửa hàng, em lại giao hết năm tiếng đồng hồ có phải lâu quá không?”
Đông lại còn nói năng rất hùng hồn: “Vậy anh mới biết được tôi giao ba cửa hàng mà phải tốn tận năm tiếng đồng hồ cực khổ thế nào? Nếu không phải tại anh, bây giờ tôi đã được nằm ở nhà xem bóng đá.”
“Em muốn xem bóng đá sao không nói sớm?” Cẩm buồn cười.
“Tôi có thể làm biếng trắng trợn trước mặt ông chủ đến khảo sát như anh mà!” Đông hừ một tiếng, không hề biết tự kiểm điểm mình tí nào, hệt như là chính Cẩm làm hỏng chuyện tốt của cậu.
“Rõ ràng tôi là ông chủ, nếu không có hàng để giao là do tôi làm việc quá kém cỏi, nhưng mà em cố ý đi lòng vòng làm lãng phí xăng của công ty…” Cẩm trầm ngâm, lấy ra quyển sổ đánh giá, làm bộ nói: “Nên trừ vài điểm đây? Hay là trực tiếp trừ trên tiền lương thì tốt hơn?”
Đông giật lấy bảng đánh giá trên tay Cẩm, đánh giá của cậu toàn bộ đều là A, Đông trừng mắt nói: “Tôi nhờ anh giúp tôi giữ lại công việc, không có nhờ anh đến giúp tôi bị đuổi việc.” Nói xong lại than thở một câu: “Hội Tam Hoàng của anh đúng là nhàn rỗi không có việc gì làm mà!”
Cẩm chỉ cười không nói, anh lấy ra một tấm bản đồ, nghiên cứu một lát liền nói với Đông: “Cam đoan hôm nay cho em về nhà xem bóng đá!”
Đông liếc xéo anh, nhỏ giọng hừ hừ: “Thật không khéo, hôm nay đúng lúc không có thi đấu.”
Cẩm sờ mũi, anh đành phải nói: “Vậy… Cam đoan cho em về nhà đúng giờ.”
Đúng là không tới 4 giờ, hai người đã giao hàng xong, trở lại khu nhà Đông. Đông không hề có ý mời Cẩm lên ngồi, Cẩm lại không có ý định đi về.
Đậu xe xong, hai người nhìn nhau vài lần Cẩm mới hắng giọng: “Em không muốn mời tôi lên ngồi một chút sao?”
Cẩm khách sáo hỏi, Đông lại thẳng thắn đáp: “Không muốn.”
“Tôi khát.”
“Phía trước có máy bán nước, đầu đường có cửa hàng tiện lợi, quẹo trái đi năm phút có quán cà phê.” Đông cố gắng làm tốt trách nhiệm của ‘chủ nhà’, một hơi nói hết những nơi có thể giải khát cho anh.
“Em đối xử với ông chủ có quyền quyết định giữ hay đuổi em đi như vậy hả?” Tuy anh treo nụ cười dễ gần trên mặt nhưng tính uy hiếp trong lời nói cũng không giảm đi: “Làm việc lười biếng… Chuyện như vậy nói lớn nói nhỏ…”
Anh còn chưa nói xong, Đông đã cười cực kì nhiệt tình: “Hội trưởng Cẩm, hoan nghênh anh đến nhà nhỏ của tôi, tôi sẽ tiếp đãi anh thật tốt!” Nói xong liền xuống xe vòng qua đầu kia cung kính giúp Cẩm mở cửa xe.
Cẩm buồn cười nhìn cậu, anh cũng bày ra bộ dáng của ông chủ: “Thấy em chân thành như thế, vậy thì tôi sẽ cố gắng lén lút lười biếng với em.”
“Còn làm ra vẻ!” Đông không thèm khách sáo, lời vừa dứt thì một cái dấu chân xám xám trắng trắng đã in thẳng lên quần tây của anh.
Khu nhà của Đông là dành cho những người đi làm còn độc thân thuê, một tầng có khoảng mười mấy phòng, ra khỏi thang máy, cách mấy cửa mới là phòng của Đông. Nói là phòng cũng không đúng, ngay cả một cái vách ngăn cũng không có, toàn bộ không gian sống chỉ lớn bằng một chiếc giường.
Cẩm nhìn quanh bốn phía, tuy đã được quét dọn sạch sẽ, sắp xếp cũng rất gọn gàng nhưng vẫn không thể thay đổi một sự thật là nơi này quá nhỏ hẹp.
Đông vừa đi rót ly nước, quay lại đã thấy sắc mặt Cẩm không được tự nhiên. Đông bực mình, bĩu môi nói: “Nơi này không thể so với nhà họ Cẩm, tự anh muốn lên đây nên ráng mà chịu đi.”
Lòng Cẩm quả thật thấy khó chịu vì căn phòng này quá nhỏ, nhưng cũng không phải là anh cảm thấy bản thân không thoải mái mà là anh đau lòng vì Đông.
“Nơi này… Sống có thoải mái không?” Giọng anh rất nhỏ nhưng lại có thể nhận ra sự quan tâm rõ rành rành trong đó.
Đông lập tức hiểu được ý của anh, cậu liền mỉm cười: “Trừ nhà họ Cẩm ra thì nơi này là nơi thoải mái nhất tôi từng ở.”
Cẩm có phần bất ngờ, có chút vui vẻ bật thốt lên: “Nhà họ Cẩm… Cho em cảm giác thoải mái sao?”
“Ừ.” Đông gật đầu, cậu cười lộ ra vẻ bướng bỉnh: “Ở nhà họ Cẩm rất dễ chịu, nói chung là tôi có cảm giác rất hài lòng, cảm thấy mình giống như chủ nhà.”
Cẩm bật cười ha ha: “Nhà họ Cẩm luôn hoan nghênh em trở về với cảm giác hài lòng đó.”
Đông nhún vai, cười gian: “Nhưng ở nơi này, tôi không cần phải cảm thấy hài lòng cũng có thể chắc chắn mình chính là chủ nhà.”
Tác giả :
Thiệu Ly