Chấp Niệm - Thiệu Ly
Chương 104
-Edit: Tiểu Ma Bạc Hà-
-Beta: Yue Yue-
“Bà ấy là mẹ tôi… Không phải là một con rối có thể tùy tiện điều khiển…” Đông mím môi, khó khăn nói ra quyết định của mình: “Tôi hận nhà họ Bạch Xuyên thấu xương, sao tôi có thể làm ra những chuyện giống bọn họ… Hơn nữa đoạn kí ức mà bọn họ xóa đi là những ngày đau khổ nhất của bà ấy, bây giờ… Đoạn kí ức mà bà ấy mất đi sẽ là những ngày bà vui vẻ nhất… Bà đã vì tôi hi sinh nhiều như vậy, bà… Đã không còn là mẹ tôi từ lâu rồi, bây giờ hạnh phúc của bà ấy đã không cần tôi, trong cuộc đời của tôi cũng không thể có bà ấy nữa…”
Cẩm ôm cậu vào lòng, ấn đầu cậu vào ngực anh, dịu dàng nói: “Không sao, em vẫn còn tôi, em không cô đơn một mình… Hạnh phúc của mẹ em không cần em vậy thì cứ cho tôi đi! Cuộc đời của em không thể có bà ấy vậy thì cứ để tôi chiếm hết vậy!” Anh nắm tay Đông, mười ngón tay đan chặt vào nhau: “Em đã hứa đôi tay này là để cho tôi nắm suốt đời, em đã hứa cùng tôi yêu thương Tiểu Nghiễm, tôi vẫn nhớ rất kĩ, không cho em nuốt lời.”
Mấy câu đó của anh như có một lực hút, giữ lấy trái tim luôn trôi dạt khắp nơi, chậm rãi kéo nó đến gần bờ, thả neo.
Đông như vừa được giải thoát từ bể khổ, cậu thở dài nhỏ giọng nói: “Cũng may lần này anh nắm đủ nhanh.”
Cẩm dùng sức nắm, gần như muốn dính tay hai người vào làm một: “Đời này tôi sẽ không bao giờ buông tay, nhưng chỉ dựa vào sự cố gắng của một mình tôi là không đủ…” Giọng anh dần trở nên lạnh lẽo: “Em khen ngược rồi, lúc đó em dùng tư thế hi sinh anh hùng như thế, em có nghĩ tới tôi chút nào không?” Nghĩ tới chuyện Đông lao về phía mũi dao, con dao chói mắt cắm trên ngực cậu làm anh không nhịn được run rẩy: “Hôm đó em suýt chút nữa đã hù chết tôi…” Nói xong liền ôm chặt lấy cậu không chừa một khe hở nào: “Không cho em tùy hứng như vậy nữa…”
Đừng nói là Cẩm sợ hãi, cả cậu bây giờ nhớ lại cũng toát mồ hôi lạnh, lúc đó trong đầu cậu tràn ngập căm hận, tất cả lí trí đều chạy vào rừng trốn mất, trong đầu cậu chỉ còn những suy nghĩ tiêu cực muốn tự làm hại chính mình, cuối cùng cậu mới nghĩ đến anh, nhưng đó lại là suy nghĩ muốn từ bỏ anh…
Lời này tất nhiên không cần phải khai thật, Đông hắng giọng nghiêm túc nói: “Cái gì mà anh dũng hi sinh, tôi có định như vậy đâu! Tôi đã tính toán vị trí rồi mới lao tới, còn không phải sao, con dao kia đâm chẳng sâu, cũng không đâm trúng chỗ hiểm…” Đông càng nói càng đắc ý: “Tôi đây phải gọi là tự tìm được sống trong cõi chết, không dọa Tự Phương như thế thì làm sao anh ta…”
Không chờ Đông tự biên tự diễn xong Cẩm đã không nhịn được nhéo mũi cậu, giận dỗi nói: “Em đang dọa Tự Phương đó hả? Tôi thấy em muốn dọa chết tôi thì đúng hơn!”
Đông le lưỡi, cười ngây ngô không dám lên tiếng.
Thật ra Cẩm biết rõ lúc đó Đông thật sự không muốn sống nữa, vẻ mặt kia sao anh có thể nhìn lầm, bây giờ nghĩ lại anh vẫn còn cảm giác, tức giận khi cậu muốn từ bỏ anh cho tới bây giờ vẫn chưa giảm… Nhưng anh lại đau lòng cho cậu nhiều hơn.
Cẩm biết chuyện này anh không thể trách Đông, từ nhỏ cậu đã không được người nhà thừa nhận, chịu hết xem thường và bị người bắt nạt, tuổi nhỏ đã mất đi người mẹ yêu thương cậu nhất rồi lại bị cha ruột dùng làm vật thí nghiệm, suốt ngày phải đấu tranh với ranh giới sống còn, lớn lên lại bị người khác điều khiển, phản bội, bán đứng… Việc này, thân thế như vậy cũng khó trách cậu không muốn yêu thương bản thân mình, khó trách cậu xem thường tính mạng mình như vậy.
Lúc này anh cũng không muốn nhiều lời, anh chỉ muốn dùng tình yêu của mình, dùng sự quý trọng của mình, che chở của mình chậm rãi dạy cho cậu cách yêu thương bản thân, quý trọng bản thân.
Nghĩ xong những chuyện này, anh lại hỏi: “Vậy thì tại sao lần này Tự Phương lại bắt em đi? Sao lại rút nhiều máu như vậy?”
“Kính Ngôn cũng phát tác bệnh cần tôi làm vật thí nghiệm thuốc, bọn họ sợ anh cản trở nên mới làm ra cái CD kia muốn anh hận tôi, từ nay về sau bỏ mặc tôi, không ngờ anh lại bắt Kính Ngôn để đổi lấy tôi, nếu đã không giữ được người thì giữ lại mấy túi máu cũng tốt hơn là không có.” Đông kể vắn tắt.
Cẩm vừa nghe xong lòng anh liền thầm than may mắn, anh cố gắng thuyết phục mình chúc phúc cho Đông và Tự Phương, tuy xuất phát từ ý tốt nhưng kết quả lại hợp với kế hoạch độc ác của nhà họ Bạch Xuyên, chỉ cần anh nghĩ sai một chút sẽ đồng nghĩa với việc đẩy Đông vào hố sâu địa ngục…
Nghĩ đến đây anh rùng mình một cái: “Làm người ích kỉ một chút thì tốt hơn, may mà tôi không buông tay em!”
Đông nào biết trong lòng Cẩm xoay đi chuyển lại thế nào, cậu cười nói: “Ban đầu tôi nghĩ anh đổi tôi về vì muốn tra tấn trả thù tôi, hạ tôi đau lòng muốn chết.” Lúc ấy lòng cậu đã nguội như tro tàn, bây giờ nói lại cũng chỉ bình bình thản thản nói mình ‘đau lòng muốn chết’ tất nhiên vì không muốn làm khó anh.
“Đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Cẩm cũng cười nói: “Tôi còn có thể tra tấn trả thù em kiểu gì chứ, cùng lắm lại bắt em chăm sóc Chiêu Tài với Tiến Bảo thôi.”
Đông le lười nói: “Ai biết được! Lần trước người nằm trên giường hưởng thụ là anh, đương nhiên anh không tiện tra tấn tôi, lần này người hưởng thụ là người khác…”
Cẩm nhéo mạnh lên tay cậu một cái, anh lạnh mặt: “Chuyện này từ nay về sau đừng nói nữa, tôi không muốn nghe.”
Ánh mắt Đông tối đi, cậu còn tưởng anh thật sự không thèm để ý, xem ra cậu quá ngây thơ rồi, cậu hừ một tiếng cười tự giễu: “Tai tiếng như vậy tôi cũng không thèm nhắc lại đâu.”
“Đĩa CD kia tôi đã xem đi xem lại cả chục lần để tìm ra sơ hở, tua nhanh, chạy chậm, phân tích từng điểm… Không biết đã thử bao nhiêu lần, còn cần em nói tới nữa sao?” Biết Đông hiểu lầm ý anh, anh kéo kéo mấy sợi tóc trên trán cậu thở dài nói: “Không muốn em nói bởi vì không muốn thấy em như lúc này… Tôi biết không phải em tự nguyện, dù tôi có nghĩ cái gì thì cũng là đau lòng cho em, không muốn em nói vì không muốn trong lòng em không thoải mái.” Tay anh đã chuyển tới sau cổ cậu vỗ nhẹ, anh nghiêng người đụng vào trán cậu, nhìn sâu vào đôi mắt kia trầm giọng nói: “Chuyện này không chỉ đừng nói mà còn không cho em để trong lòng biết không.”
“Anh thật sự không để ý tí nào sao?” Đông mở to mắt, trong mắt có chút nghi ngờ, vài phần khiêu khích và một chút chờ mong.
-Beta: Yue Yue-
“Bà ấy là mẹ tôi… Không phải là một con rối có thể tùy tiện điều khiển…” Đông mím môi, khó khăn nói ra quyết định của mình: “Tôi hận nhà họ Bạch Xuyên thấu xương, sao tôi có thể làm ra những chuyện giống bọn họ… Hơn nữa đoạn kí ức mà bọn họ xóa đi là những ngày đau khổ nhất của bà ấy, bây giờ… Đoạn kí ức mà bà ấy mất đi sẽ là những ngày bà vui vẻ nhất… Bà đã vì tôi hi sinh nhiều như vậy, bà… Đã không còn là mẹ tôi từ lâu rồi, bây giờ hạnh phúc của bà ấy đã không cần tôi, trong cuộc đời của tôi cũng không thể có bà ấy nữa…”
Cẩm ôm cậu vào lòng, ấn đầu cậu vào ngực anh, dịu dàng nói: “Không sao, em vẫn còn tôi, em không cô đơn một mình… Hạnh phúc của mẹ em không cần em vậy thì cứ cho tôi đi! Cuộc đời của em không thể có bà ấy vậy thì cứ để tôi chiếm hết vậy!” Anh nắm tay Đông, mười ngón tay đan chặt vào nhau: “Em đã hứa đôi tay này là để cho tôi nắm suốt đời, em đã hứa cùng tôi yêu thương Tiểu Nghiễm, tôi vẫn nhớ rất kĩ, không cho em nuốt lời.”
Mấy câu đó của anh như có một lực hút, giữ lấy trái tim luôn trôi dạt khắp nơi, chậm rãi kéo nó đến gần bờ, thả neo.
Đông như vừa được giải thoát từ bể khổ, cậu thở dài nhỏ giọng nói: “Cũng may lần này anh nắm đủ nhanh.”
Cẩm dùng sức nắm, gần như muốn dính tay hai người vào làm một: “Đời này tôi sẽ không bao giờ buông tay, nhưng chỉ dựa vào sự cố gắng của một mình tôi là không đủ…” Giọng anh dần trở nên lạnh lẽo: “Em khen ngược rồi, lúc đó em dùng tư thế hi sinh anh hùng như thế, em có nghĩ tới tôi chút nào không?” Nghĩ tới chuyện Đông lao về phía mũi dao, con dao chói mắt cắm trên ngực cậu làm anh không nhịn được run rẩy: “Hôm đó em suýt chút nữa đã hù chết tôi…” Nói xong liền ôm chặt lấy cậu không chừa một khe hở nào: “Không cho em tùy hứng như vậy nữa…”
Đừng nói là Cẩm sợ hãi, cả cậu bây giờ nhớ lại cũng toát mồ hôi lạnh, lúc đó trong đầu cậu tràn ngập căm hận, tất cả lí trí đều chạy vào rừng trốn mất, trong đầu cậu chỉ còn những suy nghĩ tiêu cực muốn tự làm hại chính mình, cuối cùng cậu mới nghĩ đến anh, nhưng đó lại là suy nghĩ muốn từ bỏ anh…
Lời này tất nhiên không cần phải khai thật, Đông hắng giọng nghiêm túc nói: “Cái gì mà anh dũng hi sinh, tôi có định như vậy đâu! Tôi đã tính toán vị trí rồi mới lao tới, còn không phải sao, con dao kia đâm chẳng sâu, cũng không đâm trúng chỗ hiểm…” Đông càng nói càng đắc ý: “Tôi đây phải gọi là tự tìm được sống trong cõi chết, không dọa Tự Phương như thế thì làm sao anh ta…”
Không chờ Đông tự biên tự diễn xong Cẩm đã không nhịn được nhéo mũi cậu, giận dỗi nói: “Em đang dọa Tự Phương đó hả? Tôi thấy em muốn dọa chết tôi thì đúng hơn!”
Đông le lưỡi, cười ngây ngô không dám lên tiếng.
Thật ra Cẩm biết rõ lúc đó Đông thật sự không muốn sống nữa, vẻ mặt kia sao anh có thể nhìn lầm, bây giờ nghĩ lại anh vẫn còn cảm giác, tức giận khi cậu muốn từ bỏ anh cho tới bây giờ vẫn chưa giảm… Nhưng anh lại đau lòng cho cậu nhiều hơn.
Cẩm biết chuyện này anh không thể trách Đông, từ nhỏ cậu đã không được người nhà thừa nhận, chịu hết xem thường và bị người bắt nạt, tuổi nhỏ đã mất đi người mẹ yêu thương cậu nhất rồi lại bị cha ruột dùng làm vật thí nghiệm, suốt ngày phải đấu tranh với ranh giới sống còn, lớn lên lại bị người khác điều khiển, phản bội, bán đứng… Việc này, thân thế như vậy cũng khó trách cậu không muốn yêu thương bản thân mình, khó trách cậu xem thường tính mạng mình như vậy.
Lúc này anh cũng không muốn nhiều lời, anh chỉ muốn dùng tình yêu của mình, dùng sự quý trọng của mình, che chở của mình chậm rãi dạy cho cậu cách yêu thương bản thân, quý trọng bản thân.
Nghĩ xong những chuyện này, anh lại hỏi: “Vậy thì tại sao lần này Tự Phương lại bắt em đi? Sao lại rút nhiều máu như vậy?”
“Kính Ngôn cũng phát tác bệnh cần tôi làm vật thí nghiệm thuốc, bọn họ sợ anh cản trở nên mới làm ra cái CD kia muốn anh hận tôi, từ nay về sau bỏ mặc tôi, không ngờ anh lại bắt Kính Ngôn để đổi lấy tôi, nếu đã không giữ được người thì giữ lại mấy túi máu cũng tốt hơn là không có.” Đông kể vắn tắt.
Cẩm vừa nghe xong lòng anh liền thầm than may mắn, anh cố gắng thuyết phục mình chúc phúc cho Đông và Tự Phương, tuy xuất phát từ ý tốt nhưng kết quả lại hợp với kế hoạch độc ác của nhà họ Bạch Xuyên, chỉ cần anh nghĩ sai một chút sẽ đồng nghĩa với việc đẩy Đông vào hố sâu địa ngục…
Nghĩ đến đây anh rùng mình một cái: “Làm người ích kỉ một chút thì tốt hơn, may mà tôi không buông tay em!”
Đông nào biết trong lòng Cẩm xoay đi chuyển lại thế nào, cậu cười nói: “Ban đầu tôi nghĩ anh đổi tôi về vì muốn tra tấn trả thù tôi, hạ tôi đau lòng muốn chết.” Lúc ấy lòng cậu đã nguội như tro tàn, bây giờ nói lại cũng chỉ bình bình thản thản nói mình ‘đau lòng muốn chết’ tất nhiên vì không muốn làm khó anh.
“Đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Cẩm cũng cười nói: “Tôi còn có thể tra tấn trả thù em kiểu gì chứ, cùng lắm lại bắt em chăm sóc Chiêu Tài với Tiến Bảo thôi.”
Đông le lười nói: “Ai biết được! Lần trước người nằm trên giường hưởng thụ là anh, đương nhiên anh không tiện tra tấn tôi, lần này người hưởng thụ là người khác…”
Cẩm nhéo mạnh lên tay cậu một cái, anh lạnh mặt: “Chuyện này từ nay về sau đừng nói nữa, tôi không muốn nghe.”
Ánh mắt Đông tối đi, cậu còn tưởng anh thật sự không thèm để ý, xem ra cậu quá ngây thơ rồi, cậu hừ một tiếng cười tự giễu: “Tai tiếng như vậy tôi cũng không thèm nhắc lại đâu.”
“Đĩa CD kia tôi đã xem đi xem lại cả chục lần để tìm ra sơ hở, tua nhanh, chạy chậm, phân tích từng điểm… Không biết đã thử bao nhiêu lần, còn cần em nói tới nữa sao?” Biết Đông hiểu lầm ý anh, anh kéo kéo mấy sợi tóc trên trán cậu thở dài nói: “Không muốn em nói bởi vì không muốn thấy em như lúc này… Tôi biết không phải em tự nguyện, dù tôi có nghĩ cái gì thì cũng là đau lòng cho em, không muốn em nói vì không muốn trong lòng em không thoải mái.” Tay anh đã chuyển tới sau cổ cậu vỗ nhẹ, anh nghiêng người đụng vào trán cậu, nhìn sâu vào đôi mắt kia trầm giọng nói: “Chuyện này không chỉ đừng nói mà còn không cho em để trong lòng biết không.”
“Anh thật sự không để ý tí nào sao?” Đông mở to mắt, trong mắt có chút nghi ngờ, vài phần khiêu khích và một chút chờ mong.
Tác giả :
Thiệu Ly