Chấp Niệm - Dạ Mạn
Chương 63
" Cô muốn làm gì?" Chu Hảo Hảo tỉnh táo lại, đầu óc nhanh chóng hoạt động: " Cô làm sao vậy?"
Cố Niệm cười như không cười: " Tay tôi bị huỷ, không bao giờ có thể vẽ tranh được nữa." Cô nhìn Chu Hảo Hảo: " Con gái của tôi cũng không nói được, các người không cho tôi yên ổn, các người cũng đừng mơ tưởng được yên ổn. Chu Hảo Hảo, phòng tranh cũng do cô tìm người phá phải không?" Giọng cô bởi đau đớn mà trở nên run rẩy.
Chu Hảo Hảo nắm chặt tay, nghiến răng hỏi: " Cô có chứng cứ gì?"
Cố Niệm híp mắt, giống như có gì đó đang từ từ mất đi, cô trống rỗng nhìn Chu Hảo Hảo, hai mắt chỉ còn một mảnh vô vọng: " Có chứng cứ hay không đều không sao cả. Chu Hảo Hảo, 4 năm trước tôi vô cùng đau khổ, tôi muốn đòi lại trên người cô từng chút một."
" Chỉ mình cô?" Chu Hảo Hảo cười nhạo, giọng như uy hiếp: " Khẩu khí cô lớn thật đấy, nếu lúc trước không phải tôi có chút nhân từ với cô, hôm nay cô vốn không đứng được chỗ này nói chuyện đâu. Cha cô trong tù khoẻ chứ?"
Cố Niệm trầm mặc, con người đen tối tĩnh mịch nặng nề, khẽ cắn môi, chậm rãi đi về phía trước: " Cảm ơn đã quan tâm, ngày chúng tôi đoàn tụ sẽ mời cô, nếu cô có thể tham dự."
Chu Hảo Hảo không rõ hàm ý trong câu nói này là gì, Cố Niệm đã xông lên: " Chu Hảo Hảo, cô thật đáng sợ, tất cả chỉ vì người đàn ông? Cô và Từ Hành cấu kết với nhau làm việc xấu, ngay cả thuốc..."
Cô dùng sức túm tóc Chu Hảo Hảo.
Chu Hảo Hảo cũng không chịu yếu thế, xoay người một cái, Cố Niệm đã bị cô ta đè ở trên.
Hai người tóc tai lộn xộn, đánh nhau đến nỗi trên mặt đều có vết xước.
Cố Niệm nghe ngoài hành lang có tiếng bước chân, cô buông tay xuống.
Khi cửa mở ra, y tá la lên sợ hãi: " A!"
" Cô làm gì đấy? Nhanh đi gọi người tới."
Cuối cùng Cố Niệm nhắm mắt lại. Phòng bệnh bừa bãi cô cũng không quan tâm. Cô quá mệt mỏi rồi.
Tống Hoài Thừa còn đang trên khán đài trao giải thưởng cho nhân viên, dưới ánh đèn, phong độ nhẹ nhàng. Di động trong túi vang lên, anh liền nhíu mày.
Trao giải thưởng tiếp theo là một nhân viên nữ, lúc bắt tay, cô ta kích động dang rộng hai tay.
Đại sảnh khách sạn liền yên tĩnh, mọi người nín thở nhìn.
Tống Hoài Thừa mỉm cười, cũng dang hai tay ôm cô ta một chút: " Tiếp tục cố lên."
Dưới đại sảnh vỗ tay như sấm, tiếng hoan hô không ngừng.
Tống tổng vốn lạnh lùng nghiêm túc dường như nay thành người khác.
Tống Hoài Thừa đi xuống, trợ lí đi tới, anh vừa nói chuyện vừa mở di động, là bệnh viện gọi, anh chạy nhanh ra cửa: " Hiện tại tôi phải đi, để Lê Hạ chủ trì mọi việc."
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
" Tôi là Tống Hoài Thừa." Anh gấp gáp nói.
" Tống tiên sinh, anh nhanh đến bệnh viện, vợ anh xảy ra chuyện đang trong phòng phẫu thuật."
Tống Hoài Thừa cũng không biết anh phải vượt qua bao nhiêu đèn đỏ để tới bệnh viện.
Cố Niệm còn nằm trong phòng phẫu thuật. Cả người anh trở nên giận dữ, cơn thịnh nộ như lốc kéo đến: " Sao lại thế này? Lúc tôi rời đi cô ấy vẫn rất tốt cơ mà." Anh vô cùng kích động.
Chủ nhiệm chạy tới xử lí phòng bệnh, biết sự tình nghiêm trọng nên không rời đi, vì muốn an ủi Tống Hoài Thừa để chuyện này sớm kết thúc: " Tống tiên sinh, bệnh nhân còn đang phẫu thuật, trước tiên anh bình tĩnh chút."
Quả nhiên Tống Hoài Thừa lấy lại chút ý thức: " Tình hình thế nào rồi?"
" Y tá phát hiện vợ anh có thể sinh non, hình huống không tốt."
Tống Hoài Thừa nắm lấy cổ áo chủ nhiệm: " Các người trông nom bệnh nhân như thế đấy hả?" Thái dương nổi đầy gân xanh, khớp xương cũng trở nên trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu, kích động đến nỗi có thể giết người.
" Tống tiên sinh, anh bình tĩnh một chút." Tuy rằng đã sớm quen với tình huống này nhưng y tá vẫn rất sợ hãi.
Chủ nhiệm phất tay, để đám người không được nói: " Tống tiên sinh, chuyện này bệnh viện chúng tôi cũng có trách nhiệm. Anh đi rồi người của đài truyền hình Chu Hảo Hảo đến đây thăm bệnh nhân, xảy ra tranh chấp, chúng tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này."
Tống Hoài Thừa ngây người dựa vào tường: " Chủ nhiệm Hứa, bây giờ bác sĩ nào mổ bên trong?"
Chủ nhiệm không giấu diếm: " Là bác sĩ Lục khoa sản, anh ta hiểu rõ về tình trạng bệnh nhân, anh hãy yên tâm."
" Tôi muốn bảo đảm cô ấy không có việc gì." Anh bình tĩnh nói, sức lực cơ thể đã bị rút cạn.
Chủ nhiệm Hứa và y tá rời đi, lúc này mọi lời an ủi chỉ là lời nói suông.
" Chủ nhiệm Hứa, sao không nói với người nhà bệnh nhân chuyện này?"
" Anh ta không chấp nhận sự thật mất đi đứa con. Lúc này anh ta không thèm để ý do ai gây ra, quan trọng là bệnh nhân có sao hay không."
" Vừa rồi lời tôi muốn nói ở đầu môi rồi, thực sự sợ không khống chế đuọc. Sắc mặt Tống tiên sinh rất đáng sợ."
" Bảo vệ khoa ở chỗ đó nói như thế nào." Chủ nhiệm Hưa lo lắng.
" Người đã bị cảnh sát mang đi rồi."
" Chuyện này phiền bác sĩ Lục rồi."
Thời gian trôi qua từng giây, Tống Hoài Thừa im lặng đứng ở hành lang lạnh lẽo yên tĩnh. Anh ôm mặt, hai tay lạnh như băng.
Mới vài tiếng trôi qua, khi anh rời đi cô còn muốn ăn bánh khoai môn.
Vì sao trong phút chốc mọi chuyện lại thành ra thế này?
Tống Hoài Thừa nắm chặt tay nhưng lại, bất lực run run, tâm tình dần rơi xuống đáy vực, thực sự phải như vậy sao?
Ông trời đang trừng phạt tôi sao? Thật sự không thể cho tôi cơ hội ư?
Chu Hảo Hảo bị cảnh sát đưa đi, người Chu gia rất nhanh đã tới dùng quan hệ bảo lãnh cô ta.
Cha Chu lạnh lùng nghiêm mặt: " Con là đồ ngốc sao? Lúc này đi tìm Cố Niệm làm gì? Con biết rõ đây là cái bẫy sao còn cố nhảy vào?"
Mẹ Chu ngăn lại: " Được rồi đừng nói nữa, Hảo Hảo là người bị hại."
" Bà còn bênh nó." Cha Chu tức giận nói.
" Tôi có thể làm gì bây giờ? Hảo Hảo bị người ta bắt nạt, buổi sáng báo chí viết khó nghe như thế ông không thấy sao?"
Cha Chu vẫn muốn nói nữa nhưng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Chu Hảo Hảo, cũng đành nuốt lời xuống.
Mẹ Chu kéo tay cô ta: " Chúng ta về nhà thôi. Con bị thương sao? Sao lại có máu? Sao lại bị thương?"
Chu Hảo Hảo rút tay về, trên tau là vết máu sớm khô.
" Hảo Hảo, sao vậy?"
" Không phải máu của con, là của Cố Niệm." Đang nói thì im bặt, Cố Niệm sinh non sao?
Trên đường Chu Hảo Hảo đều suy nghĩ, Cố Niệm biết rõ mình mang thai, lại lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích cô ta. Nói cách khác, Cố Niệm muốn mượn tay cô ta.
Chu Hảo Hảo không dám nghĩ thêm nữa.
" Mẹ gọi điện cho bệnh viện hỏi tình hình của Cố Niệm một chút." Chu Hảo Hảo nói.
" Hỏi cô ta làm gì? Được rồi, con nghỉ ngơi đi."
Chu Hảo Hảo lấy di động, rất nhanh gọi cho 114: " Giúp tôi tra một chút số điện thoại xin tư vấn ở phòng phẫu thuật bệnh viện D."
" Hảo Hảo, con làm gì đấy?"
Chu Hảo Hảo không nghe. Cúp điện thoại cô ta lại tiếp tục gọi: " Xin chào, lúc 6 giờ có bệnh nhân tên Cố Niệm vào phòng phẫu thuật, bây giờ tình hình cô ấy thế nào rồi?"
" Thật ngại, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin."
" Tôi là bạn cô ấy, gọi điện cho cô ấy không được. Bây giờ cô ấy thế nào?" Giọng Chu Hảo Hảo có chút nóng nảy.
" Phẫu thuật vừa kết thúc, bệnh nhân sinh non."
Chu Hảo Hảo cầm di động, tất cả như dừng lại.
Tống Hoài Thừa ngồi ở mép giường, không nói được một lời, 1 ngày 1 đêm hầu như không chợp mắt, ánh mắt hằn lên những tia máu.
Cố Niệm vẫn còn hôn mê, cũng may phẫu thuật thành công. Tuy rằng đứa trẻ mất nhưng cô không sao.
Lục Diệp Thanh đi vào thấy Tống Hoài Thừa vẫn duy trì dáng vẻ như vậy, hắn nghiêm mặt, nhìn các số liệu của Cố Niệm. Khi Cố Niệm từ phòng phẫu thuật đi ra, Tống Hoài Thừa chỉ hỏi: " Cô ấy thế nào rồi?"
Lục Diệp Thanh ghi lại, không trả lời.
" Chờ một chút, tôi có lời muốn nói với anh." Giọng Tống Hoài Thừa khản đặc: " Đi ra ngoài nói."
Hai người đàn ông đứng ở cửa.
" Hiện tại cơ thể cô ấy sao rồi?" Trên mặt Tống Hoài Thừa không có chút cảm xúc, đôi mắt lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi.
Vẻ mặt Lục Diệp Thanh căng cứng: " Anh nhìn đi, từng mất máu rất nhiều, giờ mang thai lại tăng thêm sức nặng lên cơ thể, hơn nữa trước khi phẫu thuật cô ấy còn bị kích thích... Lúc trước tôi đã nói với anh không thể giữ đứa bé này được. Tống Hoài Thừa, tôi không hề muốn trả thù anh."
Tống Hoài Thừa chua xót cười: " Như anh mong muốn rồi."
Lục Diệp Thanh quay đầu, biết hiện tại Tống Hoài Thừa rất khó chịu, tuy rằng biết đây là do anh tự chuốc lấy nhưng Lục Diệp Thanh cũng không lợi dụng lúc này mà bỏ đá xuống giếng: " Chuyện này anh xử lí thế nào?"
" Không liên quan đến anh." Tống Hoài Thừa lạnh lùng nói.
Lục Diệp Thanh cầm tài liệu: " Quả thật từ trước đến nay anh chỉ giỏi làm hại Cố Niệm thôi. Nhưng không có đứa bé này mối quan hệ của hai người coi như bị chặt đứt. Tống Hoài Thừa, đứng ép cô ấy nữa. Ngày mai cha cô ấy sẽ trở lại, cũng là lúc gia đình bọn họ đoàn tụ."
Khuôn mặt Tống Hoài Thừa đen lại, ảm đạm không ánh sáng.
Đương nhiên Tống Hoài Thừa không dễ dàng buông tay, nhưng ngay cả người phụ nữ của mình và con của mình cũng không bảo vệ đuọc, sau này anh đối mặt với Cố Niệm như thế nào? Lửa giận cuối cùng lại bùng cháy.
Lục Diệp Thanh đảo mắt nhìn, hắn yên lặng thở dài, Cố Niệm, đây là điều em muốn sao? Không ngại tổn thương bản thân để đạt được mục đích?
Buổi sáng hôm sau, cảnh sát vào Chu gia bắt Chu Hảo Hảo.
Chu gia vẫn mang dáng vẻ cao cao tại thượng, thậm chí mẹ Chu còn làm ầm lên với cảnh sát.
Tào Thạc khó chịu: " Nếu bà không phối hợp tôi cũng sẽ bắt bà về, khởi tố bà gây trở ngại người thi hành công vụ."
Mẹ Chu khiếp sợ: " Cậu..."
Cảnh sát không để ý đến bà: " Chu tiểu thư, mời cô phối hợp."
Ngược lại Chu Hảo Hảo rất bình tĩnh, 1 đêm trằn trọc, cô đã sớm hiểu rõ mọi chuyện. Đây mới chính là bắt đầu, cô ta muốn nhìn rốt cuộc Cố Niệm có thể làm tới mức nào.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, hoa bách hợp ở đầu giường lẳng lặng nở rộ, hương hoa lan toả khắp phòng bệnh.
Trong phòng nhiệt độ rất cao, rất ấm áp.
Quần áo trên người Tống Hoài Thừa toàn nếp nhăn, anh mím chặt môi, mắt mờ mịt, lông mày nhíu chặt, sự đau lòng vẫn không giảm.
Ngón tay Cố Niệm giật giật, anh liền nghiêng người hỏi: " Niệm Niệm, em tỉnh rồi phải không? Em có nghe anh nói không? Em mau tỉnh đi, em đã ngủ rất lâu rồi."
Mắt Cố Niệm động đậy, chậm rãi mở ra, mí mắt nặng trĩu, mở mắt liền nhìn thấy anh, bừa bộn lôi thôi, hoàn toàn không có hình tượng.
Cô nhấc đầu muốn nhìn bụng mình, tay như mất ý thức, cản bản không thể nâng lên.
Tống Hoài Thừa nhìn theo ánh mắt cô, dừng lại trên bụng cô, anh nuốt nước bọt, trong miệng dường như có vị máu dâng lên: " Đứa bé về sau còn có thể có." Lời nói này thật nực cười, anh biết.
Cố Niệm thấy cặp mắt đỏ ngầu kia đã mất đi toàn bộ ánh sáng.
Cuối cùng, đứa bé này cũng không có duyên với cô.
Cố Niệm cười như không cười: " Tay tôi bị huỷ, không bao giờ có thể vẽ tranh được nữa." Cô nhìn Chu Hảo Hảo: " Con gái của tôi cũng không nói được, các người không cho tôi yên ổn, các người cũng đừng mơ tưởng được yên ổn. Chu Hảo Hảo, phòng tranh cũng do cô tìm người phá phải không?" Giọng cô bởi đau đớn mà trở nên run rẩy.
Chu Hảo Hảo nắm chặt tay, nghiến răng hỏi: " Cô có chứng cứ gì?"
Cố Niệm híp mắt, giống như có gì đó đang từ từ mất đi, cô trống rỗng nhìn Chu Hảo Hảo, hai mắt chỉ còn một mảnh vô vọng: " Có chứng cứ hay không đều không sao cả. Chu Hảo Hảo, 4 năm trước tôi vô cùng đau khổ, tôi muốn đòi lại trên người cô từng chút một."
" Chỉ mình cô?" Chu Hảo Hảo cười nhạo, giọng như uy hiếp: " Khẩu khí cô lớn thật đấy, nếu lúc trước không phải tôi có chút nhân từ với cô, hôm nay cô vốn không đứng được chỗ này nói chuyện đâu. Cha cô trong tù khoẻ chứ?"
Cố Niệm trầm mặc, con người đen tối tĩnh mịch nặng nề, khẽ cắn môi, chậm rãi đi về phía trước: " Cảm ơn đã quan tâm, ngày chúng tôi đoàn tụ sẽ mời cô, nếu cô có thể tham dự."
Chu Hảo Hảo không rõ hàm ý trong câu nói này là gì, Cố Niệm đã xông lên: " Chu Hảo Hảo, cô thật đáng sợ, tất cả chỉ vì người đàn ông? Cô và Từ Hành cấu kết với nhau làm việc xấu, ngay cả thuốc..."
Cô dùng sức túm tóc Chu Hảo Hảo.
Chu Hảo Hảo cũng không chịu yếu thế, xoay người một cái, Cố Niệm đã bị cô ta đè ở trên.
Hai người tóc tai lộn xộn, đánh nhau đến nỗi trên mặt đều có vết xước.
Cố Niệm nghe ngoài hành lang có tiếng bước chân, cô buông tay xuống.
Khi cửa mở ra, y tá la lên sợ hãi: " A!"
" Cô làm gì đấy? Nhanh đi gọi người tới."
Cuối cùng Cố Niệm nhắm mắt lại. Phòng bệnh bừa bãi cô cũng không quan tâm. Cô quá mệt mỏi rồi.
Tống Hoài Thừa còn đang trên khán đài trao giải thưởng cho nhân viên, dưới ánh đèn, phong độ nhẹ nhàng. Di động trong túi vang lên, anh liền nhíu mày.
Trao giải thưởng tiếp theo là một nhân viên nữ, lúc bắt tay, cô ta kích động dang rộng hai tay.
Đại sảnh khách sạn liền yên tĩnh, mọi người nín thở nhìn.
Tống Hoài Thừa mỉm cười, cũng dang hai tay ôm cô ta một chút: " Tiếp tục cố lên."
Dưới đại sảnh vỗ tay như sấm, tiếng hoan hô không ngừng.
Tống tổng vốn lạnh lùng nghiêm túc dường như nay thành người khác.
Tống Hoài Thừa đi xuống, trợ lí đi tới, anh vừa nói chuyện vừa mở di động, là bệnh viện gọi, anh chạy nhanh ra cửa: " Hiện tại tôi phải đi, để Lê Hạ chủ trì mọi việc."
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
" Tôi là Tống Hoài Thừa." Anh gấp gáp nói.
" Tống tiên sinh, anh nhanh đến bệnh viện, vợ anh xảy ra chuyện đang trong phòng phẫu thuật."
Tống Hoài Thừa cũng không biết anh phải vượt qua bao nhiêu đèn đỏ để tới bệnh viện.
Cố Niệm còn nằm trong phòng phẫu thuật. Cả người anh trở nên giận dữ, cơn thịnh nộ như lốc kéo đến: " Sao lại thế này? Lúc tôi rời đi cô ấy vẫn rất tốt cơ mà." Anh vô cùng kích động.
Chủ nhiệm chạy tới xử lí phòng bệnh, biết sự tình nghiêm trọng nên không rời đi, vì muốn an ủi Tống Hoài Thừa để chuyện này sớm kết thúc: " Tống tiên sinh, bệnh nhân còn đang phẫu thuật, trước tiên anh bình tĩnh chút."
Quả nhiên Tống Hoài Thừa lấy lại chút ý thức: " Tình hình thế nào rồi?"
" Y tá phát hiện vợ anh có thể sinh non, hình huống không tốt."
Tống Hoài Thừa nắm lấy cổ áo chủ nhiệm: " Các người trông nom bệnh nhân như thế đấy hả?" Thái dương nổi đầy gân xanh, khớp xương cũng trở nên trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu, kích động đến nỗi có thể giết người.
" Tống tiên sinh, anh bình tĩnh một chút." Tuy rằng đã sớm quen với tình huống này nhưng y tá vẫn rất sợ hãi.
Chủ nhiệm phất tay, để đám người không được nói: " Tống tiên sinh, chuyện này bệnh viện chúng tôi cũng có trách nhiệm. Anh đi rồi người của đài truyền hình Chu Hảo Hảo đến đây thăm bệnh nhân, xảy ra tranh chấp, chúng tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này."
Tống Hoài Thừa ngây người dựa vào tường: " Chủ nhiệm Hứa, bây giờ bác sĩ nào mổ bên trong?"
Chủ nhiệm không giấu diếm: " Là bác sĩ Lục khoa sản, anh ta hiểu rõ về tình trạng bệnh nhân, anh hãy yên tâm."
" Tôi muốn bảo đảm cô ấy không có việc gì." Anh bình tĩnh nói, sức lực cơ thể đã bị rút cạn.
Chủ nhiệm Hứa và y tá rời đi, lúc này mọi lời an ủi chỉ là lời nói suông.
" Chủ nhiệm Hứa, sao không nói với người nhà bệnh nhân chuyện này?"
" Anh ta không chấp nhận sự thật mất đi đứa con. Lúc này anh ta không thèm để ý do ai gây ra, quan trọng là bệnh nhân có sao hay không."
" Vừa rồi lời tôi muốn nói ở đầu môi rồi, thực sự sợ không khống chế đuọc. Sắc mặt Tống tiên sinh rất đáng sợ."
" Bảo vệ khoa ở chỗ đó nói như thế nào." Chủ nhiệm Hưa lo lắng.
" Người đã bị cảnh sát mang đi rồi."
" Chuyện này phiền bác sĩ Lục rồi."
Thời gian trôi qua từng giây, Tống Hoài Thừa im lặng đứng ở hành lang lạnh lẽo yên tĩnh. Anh ôm mặt, hai tay lạnh như băng.
Mới vài tiếng trôi qua, khi anh rời đi cô còn muốn ăn bánh khoai môn.
Vì sao trong phút chốc mọi chuyện lại thành ra thế này?
Tống Hoài Thừa nắm chặt tay nhưng lại, bất lực run run, tâm tình dần rơi xuống đáy vực, thực sự phải như vậy sao?
Ông trời đang trừng phạt tôi sao? Thật sự không thể cho tôi cơ hội ư?
Chu Hảo Hảo bị cảnh sát đưa đi, người Chu gia rất nhanh đã tới dùng quan hệ bảo lãnh cô ta.
Cha Chu lạnh lùng nghiêm mặt: " Con là đồ ngốc sao? Lúc này đi tìm Cố Niệm làm gì? Con biết rõ đây là cái bẫy sao còn cố nhảy vào?"
Mẹ Chu ngăn lại: " Được rồi đừng nói nữa, Hảo Hảo là người bị hại."
" Bà còn bênh nó." Cha Chu tức giận nói.
" Tôi có thể làm gì bây giờ? Hảo Hảo bị người ta bắt nạt, buổi sáng báo chí viết khó nghe như thế ông không thấy sao?"
Cha Chu vẫn muốn nói nữa nhưng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Chu Hảo Hảo, cũng đành nuốt lời xuống.
Mẹ Chu kéo tay cô ta: " Chúng ta về nhà thôi. Con bị thương sao? Sao lại có máu? Sao lại bị thương?"
Chu Hảo Hảo rút tay về, trên tau là vết máu sớm khô.
" Hảo Hảo, sao vậy?"
" Không phải máu của con, là của Cố Niệm." Đang nói thì im bặt, Cố Niệm sinh non sao?
Trên đường Chu Hảo Hảo đều suy nghĩ, Cố Niệm biết rõ mình mang thai, lại lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích cô ta. Nói cách khác, Cố Niệm muốn mượn tay cô ta.
Chu Hảo Hảo không dám nghĩ thêm nữa.
" Mẹ gọi điện cho bệnh viện hỏi tình hình của Cố Niệm một chút." Chu Hảo Hảo nói.
" Hỏi cô ta làm gì? Được rồi, con nghỉ ngơi đi."
Chu Hảo Hảo lấy di động, rất nhanh gọi cho 114: " Giúp tôi tra một chút số điện thoại xin tư vấn ở phòng phẫu thuật bệnh viện D."
" Hảo Hảo, con làm gì đấy?"
Chu Hảo Hảo không nghe. Cúp điện thoại cô ta lại tiếp tục gọi: " Xin chào, lúc 6 giờ có bệnh nhân tên Cố Niệm vào phòng phẫu thuật, bây giờ tình hình cô ấy thế nào rồi?"
" Thật ngại, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin."
" Tôi là bạn cô ấy, gọi điện cho cô ấy không được. Bây giờ cô ấy thế nào?" Giọng Chu Hảo Hảo có chút nóng nảy.
" Phẫu thuật vừa kết thúc, bệnh nhân sinh non."
Chu Hảo Hảo cầm di động, tất cả như dừng lại.
Tống Hoài Thừa ngồi ở mép giường, không nói được một lời, 1 ngày 1 đêm hầu như không chợp mắt, ánh mắt hằn lên những tia máu.
Cố Niệm vẫn còn hôn mê, cũng may phẫu thuật thành công. Tuy rằng đứa trẻ mất nhưng cô không sao.
Lục Diệp Thanh đi vào thấy Tống Hoài Thừa vẫn duy trì dáng vẻ như vậy, hắn nghiêm mặt, nhìn các số liệu của Cố Niệm. Khi Cố Niệm từ phòng phẫu thuật đi ra, Tống Hoài Thừa chỉ hỏi: " Cô ấy thế nào rồi?"
Lục Diệp Thanh ghi lại, không trả lời.
" Chờ một chút, tôi có lời muốn nói với anh." Giọng Tống Hoài Thừa khản đặc: " Đi ra ngoài nói."
Hai người đàn ông đứng ở cửa.
" Hiện tại cơ thể cô ấy sao rồi?" Trên mặt Tống Hoài Thừa không có chút cảm xúc, đôi mắt lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi.
Vẻ mặt Lục Diệp Thanh căng cứng: " Anh nhìn đi, từng mất máu rất nhiều, giờ mang thai lại tăng thêm sức nặng lên cơ thể, hơn nữa trước khi phẫu thuật cô ấy còn bị kích thích... Lúc trước tôi đã nói với anh không thể giữ đứa bé này được. Tống Hoài Thừa, tôi không hề muốn trả thù anh."
Tống Hoài Thừa chua xót cười: " Như anh mong muốn rồi."
Lục Diệp Thanh quay đầu, biết hiện tại Tống Hoài Thừa rất khó chịu, tuy rằng biết đây là do anh tự chuốc lấy nhưng Lục Diệp Thanh cũng không lợi dụng lúc này mà bỏ đá xuống giếng: " Chuyện này anh xử lí thế nào?"
" Không liên quan đến anh." Tống Hoài Thừa lạnh lùng nói.
Lục Diệp Thanh cầm tài liệu: " Quả thật từ trước đến nay anh chỉ giỏi làm hại Cố Niệm thôi. Nhưng không có đứa bé này mối quan hệ của hai người coi như bị chặt đứt. Tống Hoài Thừa, đứng ép cô ấy nữa. Ngày mai cha cô ấy sẽ trở lại, cũng là lúc gia đình bọn họ đoàn tụ."
Khuôn mặt Tống Hoài Thừa đen lại, ảm đạm không ánh sáng.
Đương nhiên Tống Hoài Thừa không dễ dàng buông tay, nhưng ngay cả người phụ nữ của mình và con của mình cũng không bảo vệ đuọc, sau này anh đối mặt với Cố Niệm như thế nào? Lửa giận cuối cùng lại bùng cháy.
Lục Diệp Thanh đảo mắt nhìn, hắn yên lặng thở dài, Cố Niệm, đây là điều em muốn sao? Không ngại tổn thương bản thân để đạt được mục đích?
Buổi sáng hôm sau, cảnh sát vào Chu gia bắt Chu Hảo Hảo.
Chu gia vẫn mang dáng vẻ cao cao tại thượng, thậm chí mẹ Chu còn làm ầm lên với cảnh sát.
Tào Thạc khó chịu: " Nếu bà không phối hợp tôi cũng sẽ bắt bà về, khởi tố bà gây trở ngại người thi hành công vụ."
Mẹ Chu khiếp sợ: " Cậu..."
Cảnh sát không để ý đến bà: " Chu tiểu thư, mời cô phối hợp."
Ngược lại Chu Hảo Hảo rất bình tĩnh, 1 đêm trằn trọc, cô đã sớm hiểu rõ mọi chuyện. Đây mới chính là bắt đầu, cô ta muốn nhìn rốt cuộc Cố Niệm có thể làm tới mức nào.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, hoa bách hợp ở đầu giường lẳng lặng nở rộ, hương hoa lan toả khắp phòng bệnh.
Trong phòng nhiệt độ rất cao, rất ấm áp.
Quần áo trên người Tống Hoài Thừa toàn nếp nhăn, anh mím chặt môi, mắt mờ mịt, lông mày nhíu chặt, sự đau lòng vẫn không giảm.
Ngón tay Cố Niệm giật giật, anh liền nghiêng người hỏi: " Niệm Niệm, em tỉnh rồi phải không? Em có nghe anh nói không? Em mau tỉnh đi, em đã ngủ rất lâu rồi."
Mắt Cố Niệm động đậy, chậm rãi mở ra, mí mắt nặng trĩu, mở mắt liền nhìn thấy anh, bừa bộn lôi thôi, hoàn toàn không có hình tượng.
Cô nhấc đầu muốn nhìn bụng mình, tay như mất ý thức, cản bản không thể nâng lên.
Tống Hoài Thừa nhìn theo ánh mắt cô, dừng lại trên bụng cô, anh nuốt nước bọt, trong miệng dường như có vị máu dâng lên: " Đứa bé về sau còn có thể có." Lời nói này thật nực cười, anh biết.
Cố Niệm thấy cặp mắt đỏ ngầu kia đã mất đi toàn bộ ánh sáng.
Cuối cùng, đứa bé này cũng không có duyên với cô.
Tác giả :
Dạ Mạn