Chấp Niệm - Dạ Mạn
Chương 5
Edit:Mân Thiên
Beta: Lãnh Vũ Bối
Cố Niệm nói ra những lời này cảm thấy thật chua xót. Cô khom lưng xuống, đè nén tiếng thở dài.
Cố Chu Đạo không hề phát hiện ra điều này, thấy Tống Hoài Thừa đứng ngoài cửa, ông gọi to: “Hoài Thừa, đến đây.”
Tống Hoài Thừa liếc mắt, nhanh chóng đi vào phòng: “Bố” Anh lên tiếng, nghe lịch sự nhưng lại khá xa cách.
Cố Niệm quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc: “Sao anh lại đến đây?”
“Là bố gọi Hoài Thừa đến. Tuy chúng ta là người một nhà nhưng đã lâu lắm rồi không cùng nhau ăn cơm. Để bố xuống bếp xem có giúp được gì hay không, khi nào có đồ ăn sẽ gọi hai đứa.” Cố Chu Đạo đi ra ngoài, ghé tai Tống Hoài Thừa nói nhỏ: “Hôm nay tâm trạng Niệm Niệm không tốt, con giúp bố dỗ dành nó nhé”
Tống Hoài Thừa nhàn nhạt nhận lời.
Vẻ mặt Cố Niệm giả dối: “Ban đầu chỉ định về một chút, không nghĩ rằng bố em lại gọi anh đến đây.”
“Tại sao lại về nhà đột xuất như vậy?” Tống Hoài Thừa hỏi.
Vẻ mặt Cố Niệm hơi buồn buồn: “Tại vì em nhớ ba mà.”
Tống Hoài Thừa ngồi lên chiếc ghế cạnh bàn trang điểm, nhìn quanh phòng ngủ. Phòng của Cố Niệm theo phong cách đơn giản, thật sự là rất hợp với tính cách của cô. Sau khi kết hôn, cô rất ít khi về nhà. Tuy nhiên căn phòng vẫn được quét dọn hằng ngày, sạch sẽ như thể có người ở.
Bàn trang điểm được đóng hết sức khéo léo và tinh tế, bên trên là hình chụp chung của hai người khi họ cùng nhau đi dã ngoại. Hai người đứng dưới tán cây hòe nở đầy hoa, những bông hoa trắng theo gió nhè nhẹ bay xuống, tô điểm thêm cho khung cảnh ấy.
Anh chưa bao giờ hỏi cô vì sao lại đặt bứa ảnh nàyở đây.
Cố Niệm vươn vai: “Tống Hoài Thừa, anh không hề thay đổi. Vẫn giống như hồi còn đi học.”
Tống Hoài Thừa giương mắt: “Sao có thể chứ? Khóe mắt đã có nếp nhăn rồi.”
Cố Niệm xem xét sắc mặt anh: “ Trong mắt em, anh không hề thay đổi chút nào, còn em thì dường như đã già đi rất nhiều rồi.”
Tống Hoài Thừa không khỏi lắc đầu.
Cố Niệm chớp chớp mắt: “Anh nói sau này con của chúng ta sẽ giống ai?” Trong nháy mắt, vẻ mặt của cô trở nên thật dịu dàng.
Tống Hoài Thừa không nói gì.
Cố Niệm chu miệng, vẻ mặt khát khao: “Em hi vọng đứa bé sẽ giống anh, thông minh, anh tuấn.” Cô hơi dừng lại: “ Tốt nhất là không giống em, em quá ngốc nghếch.” Giọng cô nhỏ dần. Cô không hiểu, có nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao anh lại không đồng ý có con chứ?
Hốc mắt nóng lên, nhưng cô vẫn nở nụ cười.
Sau bữa chiều, Cố Niệm giúp dì dọn bàn, Cố Chu Đạo vàTống Hoài Thừa ngồi ở phòng khách. Trên chiếc bàn bằng gỗ lim đặt một bộ đồ uống trà tinh xảo, màu sắc trông rất ấm áp.
Cố Chu Đạo nâng chén trà lên, “Đây là do Niệm Niệm mua trên mạng cho bố, nó nói cái gì mà phải canh từng giây phút để mua đó.” Ông nhìn lướt qua phòng bếp, thấy cô vẫn còn bận việc mới nói: “Bình thường bạn bè đến, bố cũng không lấy ra dùng, rất giữ gìn. Cũng chỉ có con tới bố mới dùng. Hoài Thừa, con nếm thử trà này xem, trà do một người bạn của bố tặng đấy.”
Tống Hoài Thừa hơi nhấp môi: “Vị cũng không tệ lắm.”
Cố Chu Đạo tươi cười, “Hoài Thừa, các con tính đến khi nào mới cho bố bế cháu ngoại đây? Bố và dì thấy cô đơn lắm rồi.”
“Niệm Niệm còn trẻ, hơn nữa công ty mấy năm gần đây cũng khá nhiều chuyện, con thường xuyên phải đi công tác.” Tống Hoài Thừa trầm tĩnh nói lí do.
“26 tuổi cũngkhông còn trẻ nữa rồi, dù sao thì bốcũng không thể đợi đến năm nó 30 tuổi chứ. Hoài Thừa, bố biết sự nghiệp với đàn ông là quan trọng nhất, nhưng gia đình cũng rất quan trọng. Mất rồi sẽ không lấy lại được nữa đâu. Con lo lắng không đúng chỗ rồi. Không phải còn có bốvà dì hay sao? Đến lúc đó, Niệm Niệm về nhà, chúng ta sẽ chăm sóc nó chu đáo, con có thể yên tâm được rồi.” Cố Chu Đạo rất quý con rể, bởi chỉ sau vài năm, anh đã làm cho công ty trở nên phát đạt.
Tống Hoài Thừa nhấp một ngụm trà, khó khăn nói: “Con và Niệm Niệm sẽ bàn bạc sau.”
“Tốt. Tốt lắm! Tốt nhất là sinh hai đứa, một đứa họ Cố, một đứa họ Tống. Ha ha ha!” Cố Chu Đạo hớn hở tươi cười.
Cố Niệm đi ra vừa đúng lúc nghe thấy, nhưng cô tỏ vẻ chưa nghe thấy điều gì, “Bố, bây giờ không còn sớm, con và Hoài Thừa phải về rồi.”
Cố Chu Đạo lập tức nhăn mặt, “Đêm nay ở lại đây là được.”
Cố Niệm nhìn Tống Hoài Thừa, thấy anh không nói gì liền đáp: “Con còn có chút việc chưa làm xong. Để lần sau đi ạ”
Cố Chu Đạo hừ một tiếng, “Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi. Không còn nghe lời bố nữa rồi.”
Dì liếc mắt, lấy quần áo giúp hai người, “Đừng để ý tới bố con, hai đứa về sớm chút đi. Có thời gian nhớ đến chơi”.
Cố Niệm gật gật đầu: “Bố, dì, chúng con về đây ạ.”
Cố Niệm vừa ra khỏi cửa, Cố Chu Đạo liền thở dài một hơi, “Hai năm, số lần nó về nhà không quá mười đầu ngón tay. Niệm Niệm đúng là nghe lời Hoài Thừa quá rồi.”
“Tôi thấy Niệm Niệm có gì đó hơi lạ.” Dì do dự nói.
“Làm sao?” Cố Chu Đạo mở to hai mắt.
“Đàn ông các người đúng là thô lỗ, lúc ăn cơm, ông không chú ý sao, Niệm Niệm gần như không hề nói chuyện với Hoài Thừa.”
“Thật không?” Cố Chu Đạo chau mày, “ Tống Hoài Thừa dám đối xử không tốt với Niệm Niệm, tôi tìm người đánh gãy chân nó.”
“Ông đừng kích động mà.” Dì vội vàng nói: “Đôi vợ chồng nào mà chưa từng cãi nhau. Ông bây giờ hãy cứ lo cho bản thân mình trước đi. Sau này làm việc gì cũng đừng có như vậy.”
Sắc mặt Cố Chu Đạo có chút khó coi, “Được rồi, tôi biết rồi.” Đôi mắt ông vẻ thâm trầm, rốt cuộc là ai đã tố cáo ông, ông nhất định phải tìm được.
Thời gian chậm rãi đi qua, chẳng mấy chốc đã tới tháng 12, nhiệt độ ngày càng giảm.
Cố Niệm từ nhỏ đã sợ lạnh, buổi sáng trước khi ra ngoài, cô đã mặc thật ấm. Đến hành lang triển lãm tranh, cô cảm thấy bị chóng mặt, lập tức nôn ọe không ngừng.
Phương Hủ Hủ thấy vậy, kinh ngạc thốt lên: “Có phải có rồi không?”
Cố Niệm ngẩng mặt lên khỏi bồn rửa tay, sắc mặt tái nhợt, tay cô không khỏi sờ sờ bụng, “Hẳn là không rồi.”
Phương Hủ Hủ không tin lắm, “Đi, tớ vớicậu đến bệnh viện kiểm tra.” Nói xong lập tức kéo Cố Niệm đi bệnh viện.
Khi đến bệnh viện đều là Phương Hủ Hủ lo mọi việc, Cố Niệm ngồi ở chỗ nghỉ ngơi, cảm giác khá hơn nhiều. Cô biết cô không thể mang thai. Sau mỗi lần hai người gần gũi, Tống Hoài Thừa đều đưa cho cô một cốc thuốc.
Cố Niệm buồn bã cong khóe miệng.
Đến lượt cô, Phương Hủ Hủ dìu cô vào trong. Cố Niệm liếc mắt một cái liền nhận ra người bên trong, đúng là bác sĩ lần trước đã khám cho cô. Cô lướt qua bảng tên trên ngực – Lục Diệp Thanh.
Diệp Thanh, cái tên này đọc lên nghe giống như là “thầy thuốc”.
“Là do tác dụng phụ của của thuốc, hai ngày nay cô có dùng thuốc gì không?”
Cố Niệm làm như vô tình nói: “Thuốc tránh thai.”
Lục Diệp Thanh nhíu mày, “Đề nghị cô đổi thuốc”
Cố Niệm cười khẽ. Vẫn là thầy thuốc quan tâm bệnh nhân nhất.
Lúc này, Phương Hủ Hủ từ ngoài bước vào.
Lục Diệp Thanh không ngẩng đầu, y tá liền nói, “Yêu cầu mọi người vào theo thứ tự”
Phương Hủ Hủ hất tóc, “Tôi là người nhà của bệnh nhân” Vừa dứt lời, “Lục đại ca! ” – cô kêu to một tiếng, làm mọi người trong phòng đều giật mình.
Lục Diệp Thanh ngẩng đầu, “Hủ Hủ”
Phương Hủ Hủ kích động, “Đây là bạn em, Cố Niệm. Cố Niệm, đây là bác sĩ mà tớ đã từng nói với cậu đấy.”
Cố Niệm kinh ngạc, “Không phải nói là bác sĩ khoa nhi sao? Sao lại thành bác sĩ khoa sản?” Cô hỏi.
Phương Hủ Hủ xấu hổ, “Anh Lục, nói về tình trạng sức khỏe của Cố Niệm đi”
Lục Diệp Thanh liếc Cố Niệm một cái, “Không có gì, ngưng dùng thuốc là được rồi.”
“Anh Lục, Cố Niệm muốn có con, anh là bác sĩ thuộc lĩnh vực này, sau này xin nhờ anh.” Phương Hủ Hủ kéo tay Cố Niệm, cúi đầu trước Lục Diệp Thanh.
Cố Niệm hơi đỏ mặt, cứ việc liên quan đến bác sĩ là cô vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng,
“Nếu muốn có con, tại sao còn uống thuốc tránh thai?” Lục Diệp Thanh hỏi.
Cố Niệm nhếch miệng nói: “Là do hoàn cảnh”
“Cơ thể cô không có vấn đề gì, làm việc đó thoải mái, bình thường không nên tạo áp lực quá lớn cho bản thân”
Cố Niệm ấp úng: “Tôi biết, cảm ơn bác sĩ Lục”
Ngay tại thời điểm đó, trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ. Cô ngẩn ngơ nghĩ từ sáng cho đến tối, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Buổi tối, cô ở triển lãm tranh đến 8 giờ mới về. Khi về đến nhà, cô phát hiện trong nhà có người. Chu Hảo Hảo, Từ Hành bọn họ đều ở đây.
“Niệm Niệm, cô đã về rồi à?” Chu Hảo Hảo cười nhếch mép.
Cố Niệm đứng chôn chân một chỗ. Nơi này rõ ràng là nơi cô đã sống hai năm, cớ sao cô lại cảm thấy xa lạ đến vậy.
“Tối nay chúng tôi đến ăn lẩu. Hoài Thừa nói cô ở phòng triển lãm, kêu chúng tôi không cần gọi cô.” Do ănh lẩu, mặt Chu Hảo Hảo đỏ bừng, trông thật khó coi: “ Cùng lắm làchừacho cô chút đồ ăn.”
Trong nhà nồi lẩu vẫn đang sôi, mùi thơm lan tỏa khắp phòng.
Cố Niệm bước tới, nhìn trên bàn ăn đầy bát đĩa, khuôn mặt cô thoáng vẻ cô đơn, “Có một khách hàng đã kí hợp đồng mua tranh, bọn tôi phải giao hàng trước tết Nguyên Đán.”
“Cô muốn ăn gì? Tôi lấy giúp cô.” Chu Hảo Hảo nhiệt tình nói.
Cố Niệm nhìn bản thân mình như vậy, đột nhiên cảm thấy mình quá nhỏ nhen, không lí do gì lại cáu giận, “ Tôi ăn tối rồi, thực sự là rất no rồi. Mọi người cứ tiếp tục đi. Tôi tranh thủ đi vẽ tranh đây.”
Nói xong cô mỉm cười rồi đi lên phòng.
Chu Hảo Hảo nhìn theo bóng lưngcủa cô, có chút suy nghĩ: “Đôi khi tôi thực sự rất hâm mộ Cố Niệm, có thể theo đuổi người mình thích đến cùng.”
Cố Niệm không biết họ thảo luận những việc gì, cô chỉ muốn có một không gian cho riêng mình, cuối cùng cô lại vẽ Tống Hoài Thừa.
Nửa đêm cô mới trở về phòng. Tống Hoài Thừa đã ngủ. Cô nghe thấy cả tiếng thở nhè nhẹ của anh. Cố Niệm trèo lên giường, lẳng lặng nằm xuống trong chốc lát.
Trong đêm tối không nhìn rõ vẻ mặt của cô, thế nhưng khuôn mặt cô đang tràn ngập sự đấu tranh nội tâm dữ dội.
Rốt cục, cô xoay người, hai tay dò xét tiến vào trong áo ngủ của anh.
Tống Hoài Thừa nửa tỉnh nửa mơ: “Cố Niệm, đừng nghịch nữa.”
Cố Niệm hôn lên khóe môi anh, hô hấp của hai người dần dần hỗn loạn.
Một đêm ân ái…
Sáng hôm sau, Cố Niệm thức dậy với thân mình mệt mỏi. Tống Hoài Thừa đưa tay đỡ lấy thắt lưng của cô, “Ngủ thêm chút nữa.”
Cố Niệm quay lưng lại phía anh, khuôn mặt ngập tràn ưu tư, mờ mịt, muộn phiền. Cô không biết, anh đối với cô là tốt thật, hay tất cả chỉ là giả dối?
Lát sau tỉnh lại, Tống Hoài Thừa đã đem bát thuốc đến bên đầu giường.
Cố Niệm cong khóe miệng, sững sờ nhìn chén thuốc. Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ thật ấm áp, thế nhưng cô lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Lúc Tống Hoài Thừa trở lại thì chén thuốc đã hết, ánh mắt anh dừng lại đôi chút.
“Tống Hoài Thừa, em vẫn hơi khát, anh giúp em lấy thêm cốc nước nhé.” Cố Niệm mơ hồ nói, cô đứng lên, than thở, “Đêm nay có thể em sẽ không về nhà.”
Tống Hoài Thừa đưa quần áo cho cô, nói: “Đừng thức khuya quá, không tốt cho sức khỏe.”
Vậy tại sao, tại sao mà anh lại cho em uống thứ có tác dụng phụ đó? Cố Niệm lại hỏi: “Nước đâu?”
Tống Hoài Thừa thở dài, đi đến lấy một cốc nước. Cố Niệm một hơi uống ừng ực hết cốc nước. “Thật sảng khoái!” Cô chớp mắt, “ Chỉ cần là thứ anh đưa, em nhất định sẽ uống, cho dù đó là thuốc độc đi chăng nữa. Có điều em biết, anh sẽ không làm vậy.”
Vẻ mặt Tống Hoài Thừa cứng lại trong chốc lát.
Beta: Lãnh Vũ Bối
Cố Niệm nói ra những lời này cảm thấy thật chua xót. Cô khom lưng xuống, đè nén tiếng thở dài.
Cố Chu Đạo không hề phát hiện ra điều này, thấy Tống Hoài Thừa đứng ngoài cửa, ông gọi to: “Hoài Thừa, đến đây.”
Tống Hoài Thừa liếc mắt, nhanh chóng đi vào phòng: “Bố” Anh lên tiếng, nghe lịch sự nhưng lại khá xa cách.
Cố Niệm quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc: “Sao anh lại đến đây?”
“Là bố gọi Hoài Thừa đến. Tuy chúng ta là người một nhà nhưng đã lâu lắm rồi không cùng nhau ăn cơm. Để bố xuống bếp xem có giúp được gì hay không, khi nào có đồ ăn sẽ gọi hai đứa.” Cố Chu Đạo đi ra ngoài, ghé tai Tống Hoài Thừa nói nhỏ: “Hôm nay tâm trạng Niệm Niệm không tốt, con giúp bố dỗ dành nó nhé”
Tống Hoài Thừa nhàn nhạt nhận lời.
Vẻ mặt Cố Niệm giả dối: “Ban đầu chỉ định về một chút, không nghĩ rằng bố em lại gọi anh đến đây.”
“Tại sao lại về nhà đột xuất như vậy?” Tống Hoài Thừa hỏi.
Vẻ mặt Cố Niệm hơi buồn buồn: “Tại vì em nhớ ba mà.”
Tống Hoài Thừa ngồi lên chiếc ghế cạnh bàn trang điểm, nhìn quanh phòng ngủ. Phòng của Cố Niệm theo phong cách đơn giản, thật sự là rất hợp với tính cách của cô. Sau khi kết hôn, cô rất ít khi về nhà. Tuy nhiên căn phòng vẫn được quét dọn hằng ngày, sạch sẽ như thể có người ở.
Bàn trang điểm được đóng hết sức khéo léo và tinh tế, bên trên là hình chụp chung của hai người khi họ cùng nhau đi dã ngoại. Hai người đứng dưới tán cây hòe nở đầy hoa, những bông hoa trắng theo gió nhè nhẹ bay xuống, tô điểm thêm cho khung cảnh ấy.
Anh chưa bao giờ hỏi cô vì sao lại đặt bứa ảnh nàyở đây.
Cố Niệm vươn vai: “Tống Hoài Thừa, anh không hề thay đổi. Vẫn giống như hồi còn đi học.”
Tống Hoài Thừa giương mắt: “Sao có thể chứ? Khóe mắt đã có nếp nhăn rồi.”
Cố Niệm xem xét sắc mặt anh: “ Trong mắt em, anh không hề thay đổi chút nào, còn em thì dường như đã già đi rất nhiều rồi.”
Tống Hoài Thừa không khỏi lắc đầu.
Cố Niệm chớp chớp mắt: “Anh nói sau này con của chúng ta sẽ giống ai?” Trong nháy mắt, vẻ mặt của cô trở nên thật dịu dàng.
Tống Hoài Thừa không nói gì.
Cố Niệm chu miệng, vẻ mặt khát khao: “Em hi vọng đứa bé sẽ giống anh, thông minh, anh tuấn.” Cô hơi dừng lại: “ Tốt nhất là không giống em, em quá ngốc nghếch.” Giọng cô nhỏ dần. Cô không hiểu, có nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao anh lại không đồng ý có con chứ?
Hốc mắt nóng lên, nhưng cô vẫn nở nụ cười.
Sau bữa chiều, Cố Niệm giúp dì dọn bàn, Cố Chu Đạo vàTống Hoài Thừa ngồi ở phòng khách. Trên chiếc bàn bằng gỗ lim đặt một bộ đồ uống trà tinh xảo, màu sắc trông rất ấm áp.
Cố Chu Đạo nâng chén trà lên, “Đây là do Niệm Niệm mua trên mạng cho bố, nó nói cái gì mà phải canh từng giây phút để mua đó.” Ông nhìn lướt qua phòng bếp, thấy cô vẫn còn bận việc mới nói: “Bình thường bạn bè đến, bố cũng không lấy ra dùng, rất giữ gìn. Cũng chỉ có con tới bố mới dùng. Hoài Thừa, con nếm thử trà này xem, trà do một người bạn của bố tặng đấy.”
Tống Hoài Thừa hơi nhấp môi: “Vị cũng không tệ lắm.”
Cố Chu Đạo tươi cười, “Hoài Thừa, các con tính đến khi nào mới cho bố bế cháu ngoại đây? Bố và dì thấy cô đơn lắm rồi.”
“Niệm Niệm còn trẻ, hơn nữa công ty mấy năm gần đây cũng khá nhiều chuyện, con thường xuyên phải đi công tác.” Tống Hoài Thừa trầm tĩnh nói lí do.
“26 tuổi cũngkhông còn trẻ nữa rồi, dù sao thì bốcũng không thể đợi đến năm nó 30 tuổi chứ. Hoài Thừa, bố biết sự nghiệp với đàn ông là quan trọng nhất, nhưng gia đình cũng rất quan trọng. Mất rồi sẽ không lấy lại được nữa đâu. Con lo lắng không đúng chỗ rồi. Không phải còn có bốvà dì hay sao? Đến lúc đó, Niệm Niệm về nhà, chúng ta sẽ chăm sóc nó chu đáo, con có thể yên tâm được rồi.” Cố Chu Đạo rất quý con rể, bởi chỉ sau vài năm, anh đã làm cho công ty trở nên phát đạt.
Tống Hoài Thừa nhấp một ngụm trà, khó khăn nói: “Con và Niệm Niệm sẽ bàn bạc sau.”
“Tốt. Tốt lắm! Tốt nhất là sinh hai đứa, một đứa họ Cố, một đứa họ Tống. Ha ha ha!” Cố Chu Đạo hớn hở tươi cười.
Cố Niệm đi ra vừa đúng lúc nghe thấy, nhưng cô tỏ vẻ chưa nghe thấy điều gì, “Bố, bây giờ không còn sớm, con và Hoài Thừa phải về rồi.”
Cố Chu Đạo lập tức nhăn mặt, “Đêm nay ở lại đây là được.”
Cố Niệm nhìn Tống Hoài Thừa, thấy anh không nói gì liền đáp: “Con còn có chút việc chưa làm xong. Để lần sau đi ạ”
Cố Chu Đạo hừ một tiếng, “Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi. Không còn nghe lời bố nữa rồi.”
Dì liếc mắt, lấy quần áo giúp hai người, “Đừng để ý tới bố con, hai đứa về sớm chút đi. Có thời gian nhớ đến chơi”.
Cố Niệm gật gật đầu: “Bố, dì, chúng con về đây ạ.”
Cố Niệm vừa ra khỏi cửa, Cố Chu Đạo liền thở dài một hơi, “Hai năm, số lần nó về nhà không quá mười đầu ngón tay. Niệm Niệm đúng là nghe lời Hoài Thừa quá rồi.”
“Tôi thấy Niệm Niệm có gì đó hơi lạ.” Dì do dự nói.
“Làm sao?” Cố Chu Đạo mở to hai mắt.
“Đàn ông các người đúng là thô lỗ, lúc ăn cơm, ông không chú ý sao, Niệm Niệm gần như không hề nói chuyện với Hoài Thừa.”
“Thật không?” Cố Chu Đạo chau mày, “ Tống Hoài Thừa dám đối xử không tốt với Niệm Niệm, tôi tìm người đánh gãy chân nó.”
“Ông đừng kích động mà.” Dì vội vàng nói: “Đôi vợ chồng nào mà chưa từng cãi nhau. Ông bây giờ hãy cứ lo cho bản thân mình trước đi. Sau này làm việc gì cũng đừng có như vậy.”
Sắc mặt Cố Chu Đạo có chút khó coi, “Được rồi, tôi biết rồi.” Đôi mắt ông vẻ thâm trầm, rốt cuộc là ai đã tố cáo ông, ông nhất định phải tìm được.
Thời gian chậm rãi đi qua, chẳng mấy chốc đã tới tháng 12, nhiệt độ ngày càng giảm.
Cố Niệm từ nhỏ đã sợ lạnh, buổi sáng trước khi ra ngoài, cô đã mặc thật ấm. Đến hành lang triển lãm tranh, cô cảm thấy bị chóng mặt, lập tức nôn ọe không ngừng.
Phương Hủ Hủ thấy vậy, kinh ngạc thốt lên: “Có phải có rồi không?”
Cố Niệm ngẩng mặt lên khỏi bồn rửa tay, sắc mặt tái nhợt, tay cô không khỏi sờ sờ bụng, “Hẳn là không rồi.”
Phương Hủ Hủ không tin lắm, “Đi, tớ vớicậu đến bệnh viện kiểm tra.” Nói xong lập tức kéo Cố Niệm đi bệnh viện.
Khi đến bệnh viện đều là Phương Hủ Hủ lo mọi việc, Cố Niệm ngồi ở chỗ nghỉ ngơi, cảm giác khá hơn nhiều. Cô biết cô không thể mang thai. Sau mỗi lần hai người gần gũi, Tống Hoài Thừa đều đưa cho cô một cốc thuốc.
Cố Niệm buồn bã cong khóe miệng.
Đến lượt cô, Phương Hủ Hủ dìu cô vào trong. Cố Niệm liếc mắt một cái liền nhận ra người bên trong, đúng là bác sĩ lần trước đã khám cho cô. Cô lướt qua bảng tên trên ngực – Lục Diệp Thanh.
Diệp Thanh, cái tên này đọc lên nghe giống như là “thầy thuốc”.
“Là do tác dụng phụ của của thuốc, hai ngày nay cô có dùng thuốc gì không?”
Cố Niệm làm như vô tình nói: “Thuốc tránh thai.”
Lục Diệp Thanh nhíu mày, “Đề nghị cô đổi thuốc”
Cố Niệm cười khẽ. Vẫn là thầy thuốc quan tâm bệnh nhân nhất.
Lúc này, Phương Hủ Hủ từ ngoài bước vào.
Lục Diệp Thanh không ngẩng đầu, y tá liền nói, “Yêu cầu mọi người vào theo thứ tự”
Phương Hủ Hủ hất tóc, “Tôi là người nhà của bệnh nhân” Vừa dứt lời, “Lục đại ca! ” – cô kêu to một tiếng, làm mọi người trong phòng đều giật mình.
Lục Diệp Thanh ngẩng đầu, “Hủ Hủ”
Phương Hủ Hủ kích động, “Đây là bạn em, Cố Niệm. Cố Niệm, đây là bác sĩ mà tớ đã từng nói với cậu đấy.”
Cố Niệm kinh ngạc, “Không phải nói là bác sĩ khoa nhi sao? Sao lại thành bác sĩ khoa sản?” Cô hỏi.
Phương Hủ Hủ xấu hổ, “Anh Lục, nói về tình trạng sức khỏe của Cố Niệm đi”
Lục Diệp Thanh liếc Cố Niệm một cái, “Không có gì, ngưng dùng thuốc là được rồi.”
“Anh Lục, Cố Niệm muốn có con, anh là bác sĩ thuộc lĩnh vực này, sau này xin nhờ anh.” Phương Hủ Hủ kéo tay Cố Niệm, cúi đầu trước Lục Diệp Thanh.
Cố Niệm hơi đỏ mặt, cứ việc liên quan đến bác sĩ là cô vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng,
“Nếu muốn có con, tại sao còn uống thuốc tránh thai?” Lục Diệp Thanh hỏi.
Cố Niệm nhếch miệng nói: “Là do hoàn cảnh”
“Cơ thể cô không có vấn đề gì, làm việc đó thoải mái, bình thường không nên tạo áp lực quá lớn cho bản thân”
Cố Niệm ấp úng: “Tôi biết, cảm ơn bác sĩ Lục”
Ngay tại thời điểm đó, trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ. Cô ngẩn ngơ nghĩ từ sáng cho đến tối, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Buổi tối, cô ở triển lãm tranh đến 8 giờ mới về. Khi về đến nhà, cô phát hiện trong nhà có người. Chu Hảo Hảo, Từ Hành bọn họ đều ở đây.
“Niệm Niệm, cô đã về rồi à?” Chu Hảo Hảo cười nhếch mép.
Cố Niệm đứng chôn chân một chỗ. Nơi này rõ ràng là nơi cô đã sống hai năm, cớ sao cô lại cảm thấy xa lạ đến vậy.
“Tối nay chúng tôi đến ăn lẩu. Hoài Thừa nói cô ở phòng triển lãm, kêu chúng tôi không cần gọi cô.” Do ănh lẩu, mặt Chu Hảo Hảo đỏ bừng, trông thật khó coi: “ Cùng lắm làchừacho cô chút đồ ăn.”
Trong nhà nồi lẩu vẫn đang sôi, mùi thơm lan tỏa khắp phòng.
Cố Niệm bước tới, nhìn trên bàn ăn đầy bát đĩa, khuôn mặt cô thoáng vẻ cô đơn, “Có một khách hàng đã kí hợp đồng mua tranh, bọn tôi phải giao hàng trước tết Nguyên Đán.”
“Cô muốn ăn gì? Tôi lấy giúp cô.” Chu Hảo Hảo nhiệt tình nói.
Cố Niệm nhìn bản thân mình như vậy, đột nhiên cảm thấy mình quá nhỏ nhen, không lí do gì lại cáu giận, “ Tôi ăn tối rồi, thực sự là rất no rồi. Mọi người cứ tiếp tục đi. Tôi tranh thủ đi vẽ tranh đây.”
Nói xong cô mỉm cười rồi đi lên phòng.
Chu Hảo Hảo nhìn theo bóng lưngcủa cô, có chút suy nghĩ: “Đôi khi tôi thực sự rất hâm mộ Cố Niệm, có thể theo đuổi người mình thích đến cùng.”
Cố Niệm không biết họ thảo luận những việc gì, cô chỉ muốn có một không gian cho riêng mình, cuối cùng cô lại vẽ Tống Hoài Thừa.
Nửa đêm cô mới trở về phòng. Tống Hoài Thừa đã ngủ. Cô nghe thấy cả tiếng thở nhè nhẹ của anh. Cố Niệm trèo lên giường, lẳng lặng nằm xuống trong chốc lát.
Trong đêm tối không nhìn rõ vẻ mặt của cô, thế nhưng khuôn mặt cô đang tràn ngập sự đấu tranh nội tâm dữ dội.
Rốt cục, cô xoay người, hai tay dò xét tiến vào trong áo ngủ của anh.
Tống Hoài Thừa nửa tỉnh nửa mơ: “Cố Niệm, đừng nghịch nữa.”
Cố Niệm hôn lên khóe môi anh, hô hấp của hai người dần dần hỗn loạn.
Một đêm ân ái…
Sáng hôm sau, Cố Niệm thức dậy với thân mình mệt mỏi. Tống Hoài Thừa đưa tay đỡ lấy thắt lưng của cô, “Ngủ thêm chút nữa.”
Cố Niệm quay lưng lại phía anh, khuôn mặt ngập tràn ưu tư, mờ mịt, muộn phiền. Cô không biết, anh đối với cô là tốt thật, hay tất cả chỉ là giả dối?
Lát sau tỉnh lại, Tống Hoài Thừa đã đem bát thuốc đến bên đầu giường.
Cố Niệm cong khóe miệng, sững sờ nhìn chén thuốc. Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ thật ấm áp, thế nhưng cô lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Lúc Tống Hoài Thừa trở lại thì chén thuốc đã hết, ánh mắt anh dừng lại đôi chút.
“Tống Hoài Thừa, em vẫn hơi khát, anh giúp em lấy thêm cốc nước nhé.” Cố Niệm mơ hồ nói, cô đứng lên, than thở, “Đêm nay có thể em sẽ không về nhà.”
Tống Hoài Thừa đưa quần áo cho cô, nói: “Đừng thức khuya quá, không tốt cho sức khỏe.”
Vậy tại sao, tại sao mà anh lại cho em uống thứ có tác dụng phụ đó? Cố Niệm lại hỏi: “Nước đâu?”
Tống Hoài Thừa thở dài, đi đến lấy một cốc nước. Cố Niệm một hơi uống ừng ực hết cốc nước. “Thật sảng khoái!” Cô chớp mắt, “ Chỉ cần là thứ anh đưa, em nhất định sẽ uống, cho dù đó là thuốc độc đi chăng nữa. Có điều em biết, anh sẽ không làm vậy.”
Vẻ mặt Tống Hoài Thừa cứng lại trong chốc lát.
Tác giả :
Dạ Mạn