Chấp Niệm - Dạ Mạn
Chương 13
Editor: Violet
Beta: Lãnh Vũ Bối
Sau khi trở về, tâm tình Cố Niệm không giống lúc trước, nặng nề không nói gì.
Phương Hủ Hủ nhanh chóng phát hiện,“Làm sao vậy? Bàn việc với Lê tiên sinh không được?”
Cố Niệm thở dài một hơi, “Không phải.”
“Cơ thể không thoải mái?”
Sắc mặt Cố Niệm có chút tái nhợt, cô vuốt vuốt mặt,“ Hôm nay ở tiểu khu của Lê tiên sinh kia chạm mặt Tống Hoài Thừa.”
Lông mày Phương Hủ Hủ cau lại, “Hắn nói sao? Có nhìn đến Phán Phán hay không?”
“Anh ấy thiếu chút nữa đụng vào Phán Phán, nhưng không có nhìn thấy mình.” Cố Niệm trong nháy mắt như muốn nổ ra.
“Cặn bã.” Phương Hủ Hủ hung tợn nói, “Không sao cả, mình nghe nói hắn sắp kết hôn. Đã biết thì thế nào? Còn có thể quay đầu lại muốn đứa bé và cậu sao?”
Cố Niệm cười nhạo, “Sẽ không. Quên đi, đừng nghĩ nữa. Nhà của mình đều thảm như vậy, anh ta còn có thể trả thù như thế nào? Nếu anh ta muốn trả thù nữa, lúc đấy mình khẳng định sẽ không trốn tránh lần nữa. Cùng lắm thì liều mạng với anh ta.”
Phương Hủ Hủ nắm tay cô, “Mình và cậu.”
“Đúng rồi, Lê tiên sinh thấy bản phác thảo không khác ý muốn của anh ta lắm. Cậu xem còn có chỗ nào cần chỉnh sửa lại không”
Phương Hủ Hủ cầm lấy xem qua, không nói gì thêm. Vài năm nay Cố Niệm vẽ, so sánh với vài năm trước, tiêu chuẩn kém rất nhiều. Trước đó vài ngày, Phương Hủ Hủ gặp được giáo viên dạy đại học của bọn họ, giáo viên còn hỏi hoàn cảnh của Cố Niệm, nhìn bản vẽ của Cố Niệm bây giờ, vẻ mặt giáo viên thương xót vô cùng.
Vết thương trên tay cô đã sớm khép lại, chỉ là trong lòng đau xót không biết khi nào mới có thể chân chính đứng lên được.
Sau khi Phương Hủ Hủ sửa chữa sơ sơ, Cố Niệm gửi bản phác thảo cho Lê Hạ.
Từ lúc hợp tác tới giờ Cố Niệm và hắn đều giải quyết việc chung qua lời nói, Lê Hạ có chút không vừa lòng, lâu dần bắt đầu cố ý giày vò, làm cô phải sửa bức vẽ sáu bảy lần, cô đều tốt tính mà chỉnh sửa lại.
Thường xuyên qua lại, Lê Hạ càng ngày càng hiếu kì với Cố Niệm. Cô có vẻ cũng không tức giận, làm việc luôn thản nhiên, giống như không có cái gì có thể làm tâm tình của cô bị kích động.
Thuận theo mà nói chính là số lần Lê Hạ chủ động liên hệ Cố Niệm càng ngày càng nhiều.
Trở lại thành phố D, Cố Niệm gần như là điên cuồng tiếp nhận đủ loại công việc. Mấy ngày nay cô lại tiếp một công ty muốn vẽ tranh trên tường, Cố Niệm đề nghị giá là 8000, kết quả người ta không lưu tình chút nào hạ còn 5000. Nếu không cô thiếu tiền, cô thật muốn phun thuốc màu vào mặt kế toán kia, đúng là đồ quỷ bóc lột người khác đến trần truồng mà.
Một cái hành lang dài mười mét, để làm xong ước chừng cô phải bỏ ra ba ngày rưỡi. Hôm đó vẽ xong, cánh tay của cô đều mỏi đến mức nâng không nổi. Khi cô đi tìm kế toán tính tiền, một đoàn người đi tới trước mặt.
Cố Niệm hơi hơi nhích sang bên cạnh, ánh mắt liếc theo đám người đang đi qua, thế nhưng ngoài ý muốn thấy được anh.
Cố Niệm cúi đầu xuống, chờ những người đó đi qua, cô nhìn bóng dáng mình qua thủy tinh, áo sơmi màu trắng dính đầy các loại thuốc màu, trên cơ thể của cô cũng tản ra một mùi thuốc màu dày đặc.
Cố Niệm nhún nhún vai, có lẽ căn bản anh không nhận ra mình.
Sau khi tính tiền, Cố Niệm thu dọn đồ đạc của mình, mang theo thùng nhỏ, trong thùng đầy đủ các loại bút vẽ và thuốc màu. Chờ cô đi ra đến cửa đúng lúc cánh cửa mở ra, chân của cô hơi hơi khựng lại một chút, nhưng mà vẫn tiếp tục đi đến phía trước.
“Cố Niệm…” Khi anh đi tới bên người cô, lúc đó cô đã nghe thấy âm thanh quen thuộc.
Tống Hoài Thừa mặc tây trang vừa vặn, trời sinh anh chính là cái móc treo quần áo, cho dù là quần áo bình thường, hay là tây trang anh mặc đều rất đẹp và vừa vặn. Cố Niệm lạnh lùng liếc mắt nhìn anh.
“Trở về khi nào vậy?” Anh hỏi.
Cố Niệm híp híp mắt, hơn bốn năm, trong lúc đó bọn họ đã trải qua hơn 1400 ngày rồi. Khuôn mặt của anh lại khiến cô không có cảm giác.
Một tay anh nhét trong túi quần, mà cô, tay phải xách thùng nhỏ, một bộ quần áo giá rẻ mà dính đầy màu vẽ, vừa nãy đám người đi qua bên người cô đều cố tình tránh cô, sợ đụng phải cô.
Bây giờ thân phận của hai người kém nhau không phải một điểm hai điểm. Cô tưởng cả đời này anh cũng không bao giờ chủ động nói một chữ với cô.
“Mới trở về gần đây.” Cố Niệm bình tĩnh nói, cô thậm chí lễ phép nhìn Tống Hoài Thừa cong cong khóe miệng lên. Cô nhìn thẳng anh, trong mắt không có một tia cảm xúc, như nước lặng bình thường.
Vẻ mặt Tống Hoài Thừa đột nhiên biến đổi, anh vì nụ cười của Cố Niệm mà cười theo. Ánh mắt dừng ở trên tay cô, nhiều đồ như vậy, thế nhưng cô chỉ dùng một bàn tay để xách.
Trước kia cô xách vài túi táo cũng không vừa lòng, kêu đau tay.
Tống Hoài Thừa theo bản năng duỗi tay ra, nhưng Cố Niệm đột nhiên lại lui về phía sau.
Không khí trong nháy mắt liền biến đổi. Thang máy sắp đến.
Cố Niệm vừa có thái độ như đối với bạn bè, nhưng vẫn có vẻ xa cách. Tống Hoài Thừa nhìn cô, nhấn nút mở cửa thang máy ra.
Cố Niệm gắt gao nắm thùng nhỏ,“Trên người tôi bẩn nên sẽ không vào thang máy.” Nói xong, cô liền đi đến cầu thang bộ.
Vẻ mặt Tống Hoài Thừa cứng ngắc, hai tay chậm rãi thả xuống rồi nắm chặt.
Mười sáu tầng cầu thang bộ, Cố Niệm đi được sáu tầng liền không đi nổi nữa. Cô ngồi ở trên bậc thang thở phì phò.
Tống Hoài Thừa ngồi ở trên xe, một lúc lâu sau, anh mới nhìn thấy cô đi ra.
Cố Niệm vẫn dùng tay trái xách đồ, anh nhìn cô đứng trên chỗ giao thông công cộng. Lại đang đúng thời gian tan tầm, trên xe có rất nhiều người, cô vẫn đứng ở góc đó, người chung quanh cũng không dám tới gần cô.
Tống Hoài Thừa nhíu nhíu mày, “Đi tới phía trước đi.”
Cố Niệm không có để lần gặp mặt này với Tống Hoài Thừa ở trong lòng, bởi vì cô lại nhận được một hợp đồng, đối phương muốn cô vẽ mấy bức cho phòng tân hôn, nhưng mà yêu cầu rất cao, đương nhiên giá cả cũng rất tốt.
Cố Niệm gần như không do dự liền đồng ý.
Ngày đó cô nhận được tin nhắn của đối phương, lúc xế chiều muốn cô đi xem phòng, Cố Niệm vừa thấy địa chỉ thì liền choáng váng, thế nhưng cùng Lê Hạ nói chuyện hai câu trước cửa. Trong lòng cô nghi ngờ là Lê Hạ giới thiệu.
Sau đó, gặp một người đàn ông trung niên, từ đầu tới cuối đều nói chuyện vẽ. Cố Niệm mới bỏ đi ý nghĩ ban đầu.
Sau khi trao đổi xong, người ta trực tiếp giao tiền đặt cọc cho cô, nặng trịch, đựng trong phong thư. Cố Niệm vừa mở ra liền thấy, tiền giấy hồng hồng, tay cô run run, cất vào túi.
“Tôi muốn chụp lại mấy tấm ảnh, để về nhà tôi suy nghĩ thêm.”
Người đàn ông gật gật đầu, “Xin cứ tự nhiên.”
Cố Niệm đi vào phòng ngủ, sàn gỗ thô, cô đi chân trần giẫm lên, lòng bàn chân ấm ấm. Phòng ngủ bố trí rất đơn giản, phần thiết kế cửa sổ làm cô rất thích.
Cô bước lên phía trước, trên cửa sổ để mấy chậu hoa nhỏ, lan điếu màu tím, lô hội, còn có một chậu……
Ánh mắt của cô trong chớp mắt dừng lại, chậu kia là chậu cây xương rồng cảnh! Ký ức trước kia từng chút từng chút hiện ra. Cố Niệm nghiêng người, tinh tế xem xét, cổ họng cứ như bị cái gì đó chặn lại, loại cảm giác nhục nhã căm giận lan tràn đến toàn bộ lồng ngực. Cố Niệm kiềm chế mình để không chạy lên đập vỡ chậu cây xương rồng kia.
Cô nhanh chóng quay trở lại phòng khách, lấy phong thư từ trong túi ra.
Người đàn ông khó hiểu nhìn cô, “Cố tiểu thư sao lại như vậy?”
“Ngại quá, việc này tôi không nhận được, anh sẽ tìm người khác đi. Tiền tôi trả lại cho anh.”
“Nếu cô cảm thấy thiếu tiền, giá cả có thể thương lượng lại.”
Cố Niệm bật cười, “Thật sự có lỗi.”
Cô gần như là chạy trốn, vội vàng từ trong phòng đi ra.
Anh ta có ý tứ gì? Là muốn nói cô đáng thương sao?
Lê Hạ đi xe hơi từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cô bước nhanh tới, hắn dừng lại xe, bóp còi. Nhưng Cố Niệm không để ý.
Lê Hạ gọi to một tiếng, “Cố Niệm…”
Cố Niệm dừng chân lại, “Lê tiên sinh?”
“Sao cô lại tới đây?” Lê Hạ hỏi.
Cố Niệm âm thầm nhíu nhíu mày, “Đến bàn công chuyện.”
“Thế nào? Bàn bạc thành công không?”
Cố Niệm lắc đầu, “Không.”
Lê Hạ mở cửa xe, “Vừa đúng lúc cơm trưa, cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Tôi còn chưa có cám ơn cô đâu, mấy bức tranh cô vẽ tôi rất thích.”
Cố Niệm muốn giữ khoảng cách, nhưng mà Lê Hạ đã muốn mời cô đi ăn cơm nói chuyện mấy lần rồi, lúc này cô lại nói lời cự tuyệt thì không nên.
“Vậy phiền anh rồi.”
Cô lên xe hắn, Lê Hạ quay đầu xe ra ngoài tiểu khu.
Sau khi Tống Hoài Thừa nhận được điện thoại của trợ lý gọi liền chạy tới đây, thật không ngờ lại nhìn thấy tình cảnh Cố Niệm lên xe Lê Hạ. Tống Hoài Thừa nhíu mày, sắc mặt trầm xuống như bão táp sắp đến.
Hóa ra cô chính là người Lê Hạ quen biết!
Hai người ăn cơm rất vui vẻ, Lê Hạ là người rất giỏi nói chuyện, tuyệt đối không chán ngắt, mà Cố Niệm là cái người rất hay lắng nghe người khác nói. Cô biết phản ứng đúng lúc, rất tâng bốc, cũng có thể nói là nhìn mặt mà nói chuyện.
Lê Hạ tự nhiên cũng phát hiện, Cố Niệm trước giờ chỉ coi hắn như khách hàng mà thôi, hắn thấy có chút thất bại.
Ăn cơm xong, Lê Hạ đưa cô trở về, Cố Niệm tìm lý do, cô muốn đi mua một số đồ, “Lê tiên sinh, cám ơn anh đã chiêu đãi.”
Lê Hạ thở dài một hơi.
Cô đi siêu thị mua một lon sữa bột, bỏ ra hơn 100. Thật ra cô cũng rất rối rắm, sữa bột trong nước cón rất nhiều vấn đề, nhưng hiện tại cô không có điều kiện, căn bản cô không mua nổi sữa bột nước ngoài.
Lần trước Phán Phán kiểm tra sức khoẻ, thấy rất nhiều thứ bị thiếu hụt. Bác sĩ nói cô cần chú ý, đứa nhỏ thiếu hụt mấy cái như thế, rất dễ bị lồi xương ngực. Cố Niệm đành phải tiếp tục cho Phán Phán uống sữa bột, chọn đi chọn lại, cô chọn một nhãn hiệu sữa bột dành cho trẻ em hay được giới thiệu trên TV.
Cô ôm lon sữa bột trở lại phòng vẽ tranh, từ xa liền nhìn thấy một chiếc xe màu xám bạc đậu.
Chờ đến khi cô tới gần, cửa xe mở ra, người ở bên trong chậm rãi đi xuống.
Tống Hoài Thừa từng bước một đi đến trước mặt cô, anh nhìn cô, ánh mắt so với ánh trăng trên trời còn muốn lạnh hơn, “Cô vẫn giống như trước đây…”
Cố Niệm cảm thấy không hiểu.
“Lê Hạ là bạn bè của tôi, không cần có chủ ý như vậy.” Lời nói của Tống Hoài Thừa tràn đầy trào phúng, hai mắt sâu thẳm không thấy đáy, “Việc mặt dày theo đuổi đàn ông vẫn không thay đổi nhỉ?”
Lời nói khó nghe như vậy đối với Cố Niệm mà nói, cô đã sớm không có để ý rồi.
Cô cười, lực cô ôm lon sữa bột càng lúc càng lớn, cố tình biểu hiện thái độ bất cần: “Thế thì đã sao? Anh ấy cam tâm tình nguyện, anh quản được à? Tống tiên sinh, chuyện của tôi không tới lượt anh nói này nói nọ!”
Beta: Lãnh Vũ Bối
Sau khi trở về, tâm tình Cố Niệm không giống lúc trước, nặng nề không nói gì.
Phương Hủ Hủ nhanh chóng phát hiện,“Làm sao vậy? Bàn việc với Lê tiên sinh không được?”
Cố Niệm thở dài một hơi, “Không phải.”
“Cơ thể không thoải mái?”
Sắc mặt Cố Niệm có chút tái nhợt, cô vuốt vuốt mặt,“ Hôm nay ở tiểu khu của Lê tiên sinh kia chạm mặt Tống Hoài Thừa.”
Lông mày Phương Hủ Hủ cau lại, “Hắn nói sao? Có nhìn đến Phán Phán hay không?”
“Anh ấy thiếu chút nữa đụng vào Phán Phán, nhưng không có nhìn thấy mình.” Cố Niệm trong nháy mắt như muốn nổ ra.
“Cặn bã.” Phương Hủ Hủ hung tợn nói, “Không sao cả, mình nghe nói hắn sắp kết hôn. Đã biết thì thế nào? Còn có thể quay đầu lại muốn đứa bé và cậu sao?”
Cố Niệm cười nhạo, “Sẽ không. Quên đi, đừng nghĩ nữa. Nhà của mình đều thảm như vậy, anh ta còn có thể trả thù như thế nào? Nếu anh ta muốn trả thù nữa, lúc đấy mình khẳng định sẽ không trốn tránh lần nữa. Cùng lắm thì liều mạng với anh ta.”
Phương Hủ Hủ nắm tay cô, “Mình và cậu.”
“Đúng rồi, Lê tiên sinh thấy bản phác thảo không khác ý muốn của anh ta lắm. Cậu xem còn có chỗ nào cần chỉnh sửa lại không”
Phương Hủ Hủ cầm lấy xem qua, không nói gì thêm. Vài năm nay Cố Niệm vẽ, so sánh với vài năm trước, tiêu chuẩn kém rất nhiều. Trước đó vài ngày, Phương Hủ Hủ gặp được giáo viên dạy đại học của bọn họ, giáo viên còn hỏi hoàn cảnh của Cố Niệm, nhìn bản vẽ của Cố Niệm bây giờ, vẻ mặt giáo viên thương xót vô cùng.
Vết thương trên tay cô đã sớm khép lại, chỉ là trong lòng đau xót không biết khi nào mới có thể chân chính đứng lên được.
Sau khi Phương Hủ Hủ sửa chữa sơ sơ, Cố Niệm gửi bản phác thảo cho Lê Hạ.
Từ lúc hợp tác tới giờ Cố Niệm và hắn đều giải quyết việc chung qua lời nói, Lê Hạ có chút không vừa lòng, lâu dần bắt đầu cố ý giày vò, làm cô phải sửa bức vẽ sáu bảy lần, cô đều tốt tính mà chỉnh sửa lại.
Thường xuyên qua lại, Lê Hạ càng ngày càng hiếu kì với Cố Niệm. Cô có vẻ cũng không tức giận, làm việc luôn thản nhiên, giống như không có cái gì có thể làm tâm tình của cô bị kích động.
Thuận theo mà nói chính là số lần Lê Hạ chủ động liên hệ Cố Niệm càng ngày càng nhiều.
Trở lại thành phố D, Cố Niệm gần như là điên cuồng tiếp nhận đủ loại công việc. Mấy ngày nay cô lại tiếp một công ty muốn vẽ tranh trên tường, Cố Niệm đề nghị giá là 8000, kết quả người ta không lưu tình chút nào hạ còn 5000. Nếu không cô thiếu tiền, cô thật muốn phun thuốc màu vào mặt kế toán kia, đúng là đồ quỷ bóc lột người khác đến trần truồng mà.
Một cái hành lang dài mười mét, để làm xong ước chừng cô phải bỏ ra ba ngày rưỡi. Hôm đó vẽ xong, cánh tay của cô đều mỏi đến mức nâng không nổi. Khi cô đi tìm kế toán tính tiền, một đoàn người đi tới trước mặt.
Cố Niệm hơi hơi nhích sang bên cạnh, ánh mắt liếc theo đám người đang đi qua, thế nhưng ngoài ý muốn thấy được anh.
Cố Niệm cúi đầu xuống, chờ những người đó đi qua, cô nhìn bóng dáng mình qua thủy tinh, áo sơmi màu trắng dính đầy các loại thuốc màu, trên cơ thể của cô cũng tản ra một mùi thuốc màu dày đặc.
Cố Niệm nhún nhún vai, có lẽ căn bản anh không nhận ra mình.
Sau khi tính tiền, Cố Niệm thu dọn đồ đạc của mình, mang theo thùng nhỏ, trong thùng đầy đủ các loại bút vẽ và thuốc màu. Chờ cô đi ra đến cửa đúng lúc cánh cửa mở ra, chân của cô hơi hơi khựng lại một chút, nhưng mà vẫn tiếp tục đi đến phía trước.
“Cố Niệm…” Khi anh đi tới bên người cô, lúc đó cô đã nghe thấy âm thanh quen thuộc.
Tống Hoài Thừa mặc tây trang vừa vặn, trời sinh anh chính là cái móc treo quần áo, cho dù là quần áo bình thường, hay là tây trang anh mặc đều rất đẹp và vừa vặn. Cố Niệm lạnh lùng liếc mắt nhìn anh.
“Trở về khi nào vậy?” Anh hỏi.
Cố Niệm híp híp mắt, hơn bốn năm, trong lúc đó bọn họ đã trải qua hơn 1400 ngày rồi. Khuôn mặt của anh lại khiến cô không có cảm giác.
Một tay anh nhét trong túi quần, mà cô, tay phải xách thùng nhỏ, một bộ quần áo giá rẻ mà dính đầy màu vẽ, vừa nãy đám người đi qua bên người cô đều cố tình tránh cô, sợ đụng phải cô.
Bây giờ thân phận của hai người kém nhau không phải một điểm hai điểm. Cô tưởng cả đời này anh cũng không bao giờ chủ động nói một chữ với cô.
“Mới trở về gần đây.” Cố Niệm bình tĩnh nói, cô thậm chí lễ phép nhìn Tống Hoài Thừa cong cong khóe miệng lên. Cô nhìn thẳng anh, trong mắt không có một tia cảm xúc, như nước lặng bình thường.
Vẻ mặt Tống Hoài Thừa đột nhiên biến đổi, anh vì nụ cười của Cố Niệm mà cười theo. Ánh mắt dừng ở trên tay cô, nhiều đồ như vậy, thế nhưng cô chỉ dùng một bàn tay để xách.
Trước kia cô xách vài túi táo cũng không vừa lòng, kêu đau tay.
Tống Hoài Thừa theo bản năng duỗi tay ra, nhưng Cố Niệm đột nhiên lại lui về phía sau.
Không khí trong nháy mắt liền biến đổi. Thang máy sắp đến.
Cố Niệm vừa có thái độ như đối với bạn bè, nhưng vẫn có vẻ xa cách. Tống Hoài Thừa nhìn cô, nhấn nút mở cửa thang máy ra.
Cố Niệm gắt gao nắm thùng nhỏ,“Trên người tôi bẩn nên sẽ không vào thang máy.” Nói xong, cô liền đi đến cầu thang bộ.
Vẻ mặt Tống Hoài Thừa cứng ngắc, hai tay chậm rãi thả xuống rồi nắm chặt.
Mười sáu tầng cầu thang bộ, Cố Niệm đi được sáu tầng liền không đi nổi nữa. Cô ngồi ở trên bậc thang thở phì phò.
Tống Hoài Thừa ngồi ở trên xe, một lúc lâu sau, anh mới nhìn thấy cô đi ra.
Cố Niệm vẫn dùng tay trái xách đồ, anh nhìn cô đứng trên chỗ giao thông công cộng. Lại đang đúng thời gian tan tầm, trên xe có rất nhiều người, cô vẫn đứng ở góc đó, người chung quanh cũng không dám tới gần cô.
Tống Hoài Thừa nhíu nhíu mày, “Đi tới phía trước đi.”
Cố Niệm không có để lần gặp mặt này với Tống Hoài Thừa ở trong lòng, bởi vì cô lại nhận được một hợp đồng, đối phương muốn cô vẽ mấy bức cho phòng tân hôn, nhưng mà yêu cầu rất cao, đương nhiên giá cả cũng rất tốt.
Cố Niệm gần như không do dự liền đồng ý.
Ngày đó cô nhận được tin nhắn của đối phương, lúc xế chiều muốn cô đi xem phòng, Cố Niệm vừa thấy địa chỉ thì liền choáng váng, thế nhưng cùng Lê Hạ nói chuyện hai câu trước cửa. Trong lòng cô nghi ngờ là Lê Hạ giới thiệu.
Sau đó, gặp một người đàn ông trung niên, từ đầu tới cuối đều nói chuyện vẽ. Cố Niệm mới bỏ đi ý nghĩ ban đầu.
Sau khi trao đổi xong, người ta trực tiếp giao tiền đặt cọc cho cô, nặng trịch, đựng trong phong thư. Cố Niệm vừa mở ra liền thấy, tiền giấy hồng hồng, tay cô run run, cất vào túi.
“Tôi muốn chụp lại mấy tấm ảnh, để về nhà tôi suy nghĩ thêm.”
Người đàn ông gật gật đầu, “Xin cứ tự nhiên.”
Cố Niệm đi vào phòng ngủ, sàn gỗ thô, cô đi chân trần giẫm lên, lòng bàn chân ấm ấm. Phòng ngủ bố trí rất đơn giản, phần thiết kế cửa sổ làm cô rất thích.
Cô bước lên phía trước, trên cửa sổ để mấy chậu hoa nhỏ, lan điếu màu tím, lô hội, còn có một chậu……
Ánh mắt của cô trong chớp mắt dừng lại, chậu kia là chậu cây xương rồng cảnh! Ký ức trước kia từng chút từng chút hiện ra. Cố Niệm nghiêng người, tinh tế xem xét, cổ họng cứ như bị cái gì đó chặn lại, loại cảm giác nhục nhã căm giận lan tràn đến toàn bộ lồng ngực. Cố Niệm kiềm chế mình để không chạy lên đập vỡ chậu cây xương rồng kia.
Cô nhanh chóng quay trở lại phòng khách, lấy phong thư từ trong túi ra.
Người đàn ông khó hiểu nhìn cô, “Cố tiểu thư sao lại như vậy?”
“Ngại quá, việc này tôi không nhận được, anh sẽ tìm người khác đi. Tiền tôi trả lại cho anh.”
“Nếu cô cảm thấy thiếu tiền, giá cả có thể thương lượng lại.”
Cố Niệm bật cười, “Thật sự có lỗi.”
Cô gần như là chạy trốn, vội vàng từ trong phòng đi ra.
Anh ta có ý tứ gì? Là muốn nói cô đáng thương sao?
Lê Hạ đi xe hơi từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cô bước nhanh tới, hắn dừng lại xe, bóp còi. Nhưng Cố Niệm không để ý.
Lê Hạ gọi to một tiếng, “Cố Niệm…”
Cố Niệm dừng chân lại, “Lê tiên sinh?”
“Sao cô lại tới đây?” Lê Hạ hỏi.
Cố Niệm âm thầm nhíu nhíu mày, “Đến bàn công chuyện.”
“Thế nào? Bàn bạc thành công không?”
Cố Niệm lắc đầu, “Không.”
Lê Hạ mở cửa xe, “Vừa đúng lúc cơm trưa, cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Tôi còn chưa có cám ơn cô đâu, mấy bức tranh cô vẽ tôi rất thích.”
Cố Niệm muốn giữ khoảng cách, nhưng mà Lê Hạ đã muốn mời cô đi ăn cơm nói chuyện mấy lần rồi, lúc này cô lại nói lời cự tuyệt thì không nên.
“Vậy phiền anh rồi.”
Cô lên xe hắn, Lê Hạ quay đầu xe ra ngoài tiểu khu.
Sau khi Tống Hoài Thừa nhận được điện thoại của trợ lý gọi liền chạy tới đây, thật không ngờ lại nhìn thấy tình cảnh Cố Niệm lên xe Lê Hạ. Tống Hoài Thừa nhíu mày, sắc mặt trầm xuống như bão táp sắp đến.
Hóa ra cô chính là người Lê Hạ quen biết!
Hai người ăn cơm rất vui vẻ, Lê Hạ là người rất giỏi nói chuyện, tuyệt đối không chán ngắt, mà Cố Niệm là cái người rất hay lắng nghe người khác nói. Cô biết phản ứng đúng lúc, rất tâng bốc, cũng có thể nói là nhìn mặt mà nói chuyện.
Lê Hạ tự nhiên cũng phát hiện, Cố Niệm trước giờ chỉ coi hắn như khách hàng mà thôi, hắn thấy có chút thất bại.
Ăn cơm xong, Lê Hạ đưa cô trở về, Cố Niệm tìm lý do, cô muốn đi mua một số đồ, “Lê tiên sinh, cám ơn anh đã chiêu đãi.”
Lê Hạ thở dài một hơi.
Cô đi siêu thị mua một lon sữa bột, bỏ ra hơn 100. Thật ra cô cũng rất rối rắm, sữa bột trong nước cón rất nhiều vấn đề, nhưng hiện tại cô không có điều kiện, căn bản cô không mua nổi sữa bột nước ngoài.
Lần trước Phán Phán kiểm tra sức khoẻ, thấy rất nhiều thứ bị thiếu hụt. Bác sĩ nói cô cần chú ý, đứa nhỏ thiếu hụt mấy cái như thế, rất dễ bị lồi xương ngực. Cố Niệm đành phải tiếp tục cho Phán Phán uống sữa bột, chọn đi chọn lại, cô chọn một nhãn hiệu sữa bột dành cho trẻ em hay được giới thiệu trên TV.
Cô ôm lon sữa bột trở lại phòng vẽ tranh, từ xa liền nhìn thấy một chiếc xe màu xám bạc đậu.
Chờ đến khi cô tới gần, cửa xe mở ra, người ở bên trong chậm rãi đi xuống.
Tống Hoài Thừa từng bước một đi đến trước mặt cô, anh nhìn cô, ánh mắt so với ánh trăng trên trời còn muốn lạnh hơn, “Cô vẫn giống như trước đây…”
Cố Niệm cảm thấy không hiểu.
“Lê Hạ là bạn bè của tôi, không cần có chủ ý như vậy.” Lời nói của Tống Hoài Thừa tràn đầy trào phúng, hai mắt sâu thẳm không thấy đáy, “Việc mặt dày theo đuổi đàn ông vẫn không thay đổi nhỉ?”
Lời nói khó nghe như vậy đối với Cố Niệm mà nói, cô đã sớm không có để ý rồi.
Cô cười, lực cô ôm lon sữa bột càng lúc càng lớn, cố tình biểu hiện thái độ bất cần: “Thế thì đã sao? Anh ấy cam tâm tình nguyện, anh quản được à? Tống tiên sinh, chuyện của tôi không tới lượt anh nói này nói nọ!”
Tác giả :
Dạ Mạn