Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 337: Đập vào Nhật Bản một cây đinh
*Số chương bị nhảy, nội dung vẫn liền mạch nhé
Theo Diệp Dương Thành khống chế, thương tổn trong tu di huyễn cảnh cũng không trực tiếp tác dụng vào sự thật, sau khi triệt tiêu huyễn cảnh, bị Diệp Dương Thành cưỡng chế hạ lệnh, Võ Điền Cát Dã nuốt lấy linh hồn Võ Điền Long Thứ Lang, chính thức tiếp quản thân thể hắn, từ nay về sau hắn chính là con hắn.
Quan hệ sẽ có chút rối loạn, nhưng điều này không làm ảnh hưởng việc Võ Điền Cát Dã chưởng quản Võ Điền gia tộc, mà đối với Diệp Dương Thành mà nói, từ giờ trở đi Võ Điền gia tộc là tài sản riêng của hắn, tạm thời vẫn chưa thể công khai.
- Tỉnh lại.
Võ Điền Cát Dã đứng cạnh giường, mang theo ánh mắt hòa ái nhìn ba cô con gái của mình đang chậm rãi tỉnh lại, ôn nhu nói:
- Vừa rồi trong nhà có đại sự xảy ra, không kịp giải thích cho nên gọi người đem ba đứa đến đây bảo hộ trước…
Võ Điền Cát Dã tự nhiên có bổn sự của chính mình, tự tay đem tiểu gia tộc phát triển thành tập đoàn tài chính như hôm nay, thủ đoạn của hắn đương nhiên vô cùng lợi hại.
Cho nên Diệp Dương Thành chỉ lưu lại vài giây thời gian liền trực tiếp xoay người rời đi, chuyến đi này đạt được thu hoạch vượt xa tưởng tượng của hắn, tuy rằng còn chưa thể tìm đủ mấy vạn công đức huyền điểm, nhưng nhận được trợ lực lớn như vậy, Võ Điền gia tộc từ nay về sau là một cây đinh của hắn tại Nhật Bản!
Có chút buồn cười lắc đầu, sau khi rời khỏi trạch viện Võ Điền gia tộc hắn đi vào một ngõ nhỏ, giải trừ tự nhiên chi đạo sau đó lại biến thành một thanh niên chừng hai mươi tuổi, tràn đầy sức sống thanh xuân như mặt trời.
Suốt ba ngày thời gian còn lại, hắn dùng khuôn mặt này xuất phát từ Xuyên Khẩu thị, một đường đi qua Hoành Tân thị, Tiểu Điền Nguyên thị, Thiệu Tân thị, Tân Tùng thị, Cương Khi thị, Đông Đại Phản…vui chơi giải trí, đợi khi hắn quay lại Hạ Quan thị, trăm vạn Yên mà Phó Diệc Chi chuẩn bị cũng đã tiêu xài không còn…
Diệp Dương Thành cũng không quên công việc, trong ba ngày này hắn trước sau nhận được thật nhiều tư liệu kỹ thuật mà Võ Điền Cát Dã sai người mang đến, nhất là kỹ thuật cỗ máy tinh vi, cơ hồ chính là bản lĩnh xuất chúng của Võ Điền trọng công, giá trị phỏng chừng vượt qua bốn ngàn triệu Yên, hơn nữa còn là loại có tiền cũng không mua được!
Về phần Diệp Dương Thành cần tư liệu làm gì, hắn chỉ muốn thông qua tư liệu thử nghiệm một chút suy đoán của mình có chính xác hay không. Nếu kết quả cuối cùng tỏ rõ suy đoán là đúng, như vậy cũng có ý nghĩa, trong một thời gian dài hắn không cần đau đầu vì linh lực.
Hành trình lần này đối với hắn mà nói đã hoàn thành viên mãn, giải quyết phiền toái, ưu đãi tới tay, tiếp theo nên lo lắng làm sao quay về nước.
Không khí khẩn trương vẫn ngưng kết tại Phúc Cương thị do căn cứ hải quân Ưng Kiêu bị phá hủy, thật hiển nhiên muốn đi qua Phúc Cương thị lặng lẽ rời khỏi là chuyện không thể nào, một khi gây ra động tĩnh khiến hải quân bao vây tiễu trừ, hắn thật không muốn gây náo động mọi người đều biết!
Ngoại trừ Phúc Cương thị, chỉ có Hạ Quan thị, nhưng mấy ngày trước hắn tạc nổ ba bến tàu của người ta, đoạn thời gian này Hạ Quan thị toàn thành giới nghiêm, muốn thông qua Hạ Quan thị rời đi tựa hồ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Diệp Dương Thành không có thị thực, ngay cả bộ dáng cũng là giả!
Muốn rời khỏi Nhật chỉ phải dùng phương thức nhập cư trái phép, nhưng cả hai tòa thành thị đều giới nghiêm, thuyền nhập cư trái phép căn bản không thể rời bến!
- Mẹ nó, đúng là vấn đề đau đầu!
Ngồi trong một quán rượu nhỏ tại Hạ Quan thị, Diệp Dương Thành nhu nhu huyệt thái dương, lẩm bẩm:
- Nếu như mình có thể bay, cần gì phải lén lút…
Đột nhiên ngừng lại, Diệp Dương Thành ngây ra.
Chậm rãi, sắc mặt rối rắm dần thả lỏng, đổi lại là vẻ hưng phấn khác thường:
- Sao không nghĩ tới đâu!
Vỗ trán, Diệp Dương Thành đứng dậy đến quầy tính tiền, sau đó thật hứng thú rời khỏi quán, đi thẳng vào dãy núi non ngoại thành Hạ Quan thị!
Tỉnh Quý Châu, số 242 Trung Hoa Bắc Lộ thành phố Quý Dương, đại viện ủy ban tỉnh Quý Châu.
Hơn 12h trưa, Chu Vân Hải vừa từ dưới cơ sở kéo theo thân hình mỏi mệt quay về đại viện, bộ quần áo đơn giản, sắc mặt tràn đầy ủ rũ, mặc cho ai cũng không nghĩ hắn là một phó chủ tịch tỉnh, ánh mắt đầu tiên cho người ta cảm giác thật giống như nhân viên vệ sinh của đại viện, thật lôi thôi vô cùng.
- Chào Chu chủ tịch.
Vừa đi vào đại sảnh lầu một, hai nữ thư ký hơn ba mươi tuổi vừa lúc nhìn thấy Chu Vân Hải đi vào, một người phản ứng nhanh chóng lập tức gật đầu chào hỏi, cười vô cùng tự nhiên.
Toàn bộ những người tiếp xúc qua Chu Vân Hải đều biết tuy vị phó chủ tịch tỉnh này chỉ hơn năm mươi tuổi, ở trong những quan lớn một tỉnh được xem như trẻ trung, nhưng hắn lại chưa bao giờ có thái độ tự cao tự đại, càng không lấy sắc mặt đi gặp người.
Trong ấn tượng của rất nhiều người, Chu Vân Hải là một người phi thường hòa ái, còn có thể mở miệng vui đùa không ảnh hưởng toàn cục, cho nên khi đối mặt với hắn, mỗi người đều lộ ra dáng tươi cười tự nhiên, không cần quá kiêng kỵ hay làm gì khác thường.
Chu Vân Hải là một người hiền hòa, hơn nữa còn có năng lực.
- Ha ha, chào mọi người.
Nghe nữ thư ký chào hỏi mình, tuy rằng muốn nhanh chóng trở về văn phòng tìm hiểu rõ tình huống, sau đó tìm một nơi nghỉ ngơi một lát, nhưng Chu Vân Hải vẫn mỉm cười gật đầu, nỗ lực thay đổi dáng vẻ ủ rũ, lưu cho hai nữ thư ký khuôn mặt tươi cười.
Ba người rất nhanh đi lướt qua nhau, ngay khi Chu Vân Hải đi về hướng thang máy, một nữ thư ký như nhớ ra việc gì đó, dừng chân quay người nói:
- Nga, đúng rồi, Chu chủ tịch, trong văn phòng của ngài có một phong thư, gởi tới từ Hải Nam, tôi đặt trên bàn làm việc của ngài.
- Phong thư của tôi? Hải Nam gởi tới?
Chu Vân Hải ngây ra, lập tức lộ dáng tươi cười, nói:
- Đã biết, hai cô đi nhanh lên.
Chu Vân Hải còn nhớ tuần trước mình có nhờ một người bạn học cũ giúp mình tìm một phần văn tập rất ít thấy, vừa khéo chính là người bạn kia cũng ở Hải Nam.
- Động tác rất nhanh ah.
Nghĩ đến đây, trên mặt Chu Vân Hải lộ ra chút ý cười, sắc mặt mệt mỏi tựa hồ hòa tan không ít.
Nghĩ đến đồ vật mình chờ đợi thật lâu đang nằm trên bàn trong phòng làm việc, bước chân Chu Vân Hải nhanh hơn một ít, đi thẳng vào thang máy sau đó lên phòng làm việc của mình.
Rất nhanh Chu Vân Hải ra khỏi thang máy, đẩy ra cửa văn phòng, vừa đem cặp công văn đặt lên sô pha, quay người liền nhìn thấy phong thư màu trắng đặt trên bàn làm việc, chẳng qua…
- Di.
Chu Vân Hải có chút kinh ngạc lại càng thêm thất vọng ồ lên một tiếng, vẻ mặt xen lẫn tia kỳ quái.
Phong thư quá nhỏ, không thể nào là văn tập, nhưng hắn cũng không nhớ mình còn có người bạn nào ở Hải Nam, làm trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc.
Rót ly nước lọc uống một chút, Chu Vân Hải đi tới cầm phong thư, rất mỏng lại rất nhẹ, tựa hồ không có gì bên trong, nhẹ như là lông mao!
Trong lòng thật nghi hoặc, Chu Vân Hải mở phong thư, bên trong chỉ có một tờ giấy, có thể loáng thoáng chứng kiến một hàng chữ cực nhỏ, sau đó phản ứng đầu tiên của hắn là có người đùa giỡn với mình!
Nhưng làm người luôn hiếu kỳ, dù là hắn cũng như vậy.
Dù muốn ném bỏ phong thư, nhưng hắn cũng rút ra tờ giấy, vừa nhìn thấy dòng chữ, sắc mặt hắn chợt đại biến!
- Khi mở ra phong thư, ngươi cũng đã mở ra cửa lớn đi thông thiên đường…
Không đợi hắn kịp phát ra tiếng cầu cứu hay hô to, chỉ cảm thấy trên đầu mình truyền ra cảm giác đau nhức mãnh liệt, sau đó là một tiếng kêu đau đớn, hắn trực tiếp ngã xuống hôn mê ngay trước bàn làm việc…
Theo Diệp Dương Thành khống chế, thương tổn trong tu di huyễn cảnh cũng không trực tiếp tác dụng vào sự thật, sau khi triệt tiêu huyễn cảnh, bị Diệp Dương Thành cưỡng chế hạ lệnh, Võ Điền Cát Dã nuốt lấy linh hồn Võ Điền Long Thứ Lang, chính thức tiếp quản thân thể hắn, từ nay về sau hắn chính là con hắn.
Quan hệ sẽ có chút rối loạn, nhưng điều này không làm ảnh hưởng việc Võ Điền Cát Dã chưởng quản Võ Điền gia tộc, mà đối với Diệp Dương Thành mà nói, từ giờ trở đi Võ Điền gia tộc là tài sản riêng của hắn, tạm thời vẫn chưa thể công khai.
- Tỉnh lại.
Võ Điền Cát Dã đứng cạnh giường, mang theo ánh mắt hòa ái nhìn ba cô con gái của mình đang chậm rãi tỉnh lại, ôn nhu nói:
- Vừa rồi trong nhà có đại sự xảy ra, không kịp giải thích cho nên gọi người đem ba đứa đến đây bảo hộ trước…
Võ Điền Cát Dã tự nhiên có bổn sự của chính mình, tự tay đem tiểu gia tộc phát triển thành tập đoàn tài chính như hôm nay, thủ đoạn của hắn đương nhiên vô cùng lợi hại.
Cho nên Diệp Dương Thành chỉ lưu lại vài giây thời gian liền trực tiếp xoay người rời đi, chuyến đi này đạt được thu hoạch vượt xa tưởng tượng của hắn, tuy rằng còn chưa thể tìm đủ mấy vạn công đức huyền điểm, nhưng nhận được trợ lực lớn như vậy, Võ Điền gia tộc từ nay về sau là một cây đinh của hắn tại Nhật Bản!
Có chút buồn cười lắc đầu, sau khi rời khỏi trạch viện Võ Điền gia tộc hắn đi vào một ngõ nhỏ, giải trừ tự nhiên chi đạo sau đó lại biến thành một thanh niên chừng hai mươi tuổi, tràn đầy sức sống thanh xuân như mặt trời.
Suốt ba ngày thời gian còn lại, hắn dùng khuôn mặt này xuất phát từ Xuyên Khẩu thị, một đường đi qua Hoành Tân thị, Tiểu Điền Nguyên thị, Thiệu Tân thị, Tân Tùng thị, Cương Khi thị, Đông Đại Phản…vui chơi giải trí, đợi khi hắn quay lại Hạ Quan thị, trăm vạn Yên mà Phó Diệc Chi chuẩn bị cũng đã tiêu xài không còn…
Diệp Dương Thành cũng không quên công việc, trong ba ngày này hắn trước sau nhận được thật nhiều tư liệu kỹ thuật mà Võ Điền Cát Dã sai người mang đến, nhất là kỹ thuật cỗ máy tinh vi, cơ hồ chính là bản lĩnh xuất chúng của Võ Điền trọng công, giá trị phỏng chừng vượt qua bốn ngàn triệu Yên, hơn nữa còn là loại có tiền cũng không mua được!
Về phần Diệp Dương Thành cần tư liệu làm gì, hắn chỉ muốn thông qua tư liệu thử nghiệm một chút suy đoán của mình có chính xác hay không. Nếu kết quả cuối cùng tỏ rõ suy đoán là đúng, như vậy cũng có ý nghĩa, trong một thời gian dài hắn không cần đau đầu vì linh lực.
Hành trình lần này đối với hắn mà nói đã hoàn thành viên mãn, giải quyết phiền toái, ưu đãi tới tay, tiếp theo nên lo lắng làm sao quay về nước.
Không khí khẩn trương vẫn ngưng kết tại Phúc Cương thị do căn cứ hải quân Ưng Kiêu bị phá hủy, thật hiển nhiên muốn đi qua Phúc Cương thị lặng lẽ rời khỏi là chuyện không thể nào, một khi gây ra động tĩnh khiến hải quân bao vây tiễu trừ, hắn thật không muốn gây náo động mọi người đều biết!
Ngoại trừ Phúc Cương thị, chỉ có Hạ Quan thị, nhưng mấy ngày trước hắn tạc nổ ba bến tàu của người ta, đoạn thời gian này Hạ Quan thị toàn thành giới nghiêm, muốn thông qua Hạ Quan thị rời đi tựa hồ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Diệp Dương Thành không có thị thực, ngay cả bộ dáng cũng là giả!
Muốn rời khỏi Nhật chỉ phải dùng phương thức nhập cư trái phép, nhưng cả hai tòa thành thị đều giới nghiêm, thuyền nhập cư trái phép căn bản không thể rời bến!
- Mẹ nó, đúng là vấn đề đau đầu!
Ngồi trong một quán rượu nhỏ tại Hạ Quan thị, Diệp Dương Thành nhu nhu huyệt thái dương, lẩm bẩm:
- Nếu như mình có thể bay, cần gì phải lén lút…
Đột nhiên ngừng lại, Diệp Dương Thành ngây ra.
Chậm rãi, sắc mặt rối rắm dần thả lỏng, đổi lại là vẻ hưng phấn khác thường:
- Sao không nghĩ tới đâu!
Vỗ trán, Diệp Dương Thành đứng dậy đến quầy tính tiền, sau đó thật hứng thú rời khỏi quán, đi thẳng vào dãy núi non ngoại thành Hạ Quan thị!
Tỉnh Quý Châu, số 242 Trung Hoa Bắc Lộ thành phố Quý Dương, đại viện ủy ban tỉnh Quý Châu.
Hơn 12h trưa, Chu Vân Hải vừa từ dưới cơ sở kéo theo thân hình mỏi mệt quay về đại viện, bộ quần áo đơn giản, sắc mặt tràn đầy ủ rũ, mặc cho ai cũng không nghĩ hắn là một phó chủ tịch tỉnh, ánh mắt đầu tiên cho người ta cảm giác thật giống như nhân viên vệ sinh của đại viện, thật lôi thôi vô cùng.
- Chào Chu chủ tịch.
Vừa đi vào đại sảnh lầu một, hai nữ thư ký hơn ba mươi tuổi vừa lúc nhìn thấy Chu Vân Hải đi vào, một người phản ứng nhanh chóng lập tức gật đầu chào hỏi, cười vô cùng tự nhiên.
Toàn bộ những người tiếp xúc qua Chu Vân Hải đều biết tuy vị phó chủ tịch tỉnh này chỉ hơn năm mươi tuổi, ở trong những quan lớn một tỉnh được xem như trẻ trung, nhưng hắn lại chưa bao giờ có thái độ tự cao tự đại, càng không lấy sắc mặt đi gặp người.
Trong ấn tượng của rất nhiều người, Chu Vân Hải là một người phi thường hòa ái, còn có thể mở miệng vui đùa không ảnh hưởng toàn cục, cho nên khi đối mặt với hắn, mỗi người đều lộ ra dáng tươi cười tự nhiên, không cần quá kiêng kỵ hay làm gì khác thường.
Chu Vân Hải là một người hiền hòa, hơn nữa còn có năng lực.
- Ha ha, chào mọi người.
Nghe nữ thư ký chào hỏi mình, tuy rằng muốn nhanh chóng trở về văn phòng tìm hiểu rõ tình huống, sau đó tìm một nơi nghỉ ngơi một lát, nhưng Chu Vân Hải vẫn mỉm cười gật đầu, nỗ lực thay đổi dáng vẻ ủ rũ, lưu cho hai nữ thư ký khuôn mặt tươi cười.
Ba người rất nhanh đi lướt qua nhau, ngay khi Chu Vân Hải đi về hướng thang máy, một nữ thư ký như nhớ ra việc gì đó, dừng chân quay người nói:
- Nga, đúng rồi, Chu chủ tịch, trong văn phòng của ngài có một phong thư, gởi tới từ Hải Nam, tôi đặt trên bàn làm việc của ngài.
- Phong thư của tôi? Hải Nam gởi tới?
Chu Vân Hải ngây ra, lập tức lộ dáng tươi cười, nói:
- Đã biết, hai cô đi nhanh lên.
Chu Vân Hải còn nhớ tuần trước mình có nhờ một người bạn học cũ giúp mình tìm một phần văn tập rất ít thấy, vừa khéo chính là người bạn kia cũng ở Hải Nam.
- Động tác rất nhanh ah.
Nghĩ đến đây, trên mặt Chu Vân Hải lộ ra chút ý cười, sắc mặt mệt mỏi tựa hồ hòa tan không ít.
Nghĩ đến đồ vật mình chờ đợi thật lâu đang nằm trên bàn trong phòng làm việc, bước chân Chu Vân Hải nhanh hơn một ít, đi thẳng vào thang máy sau đó lên phòng làm việc của mình.
Rất nhanh Chu Vân Hải ra khỏi thang máy, đẩy ra cửa văn phòng, vừa đem cặp công văn đặt lên sô pha, quay người liền nhìn thấy phong thư màu trắng đặt trên bàn làm việc, chẳng qua…
- Di.
Chu Vân Hải có chút kinh ngạc lại càng thêm thất vọng ồ lên một tiếng, vẻ mặt xen lẫn tia kỳ quái.
Phong thư quá nhỏ, không thể nào là văn tập, nhưng hắn cũng không nhớ mình còn có người bạn nào ở Hải Nam, làm trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc.
Rót ly nước lọc uống một chút, Chu Vân Hải đi tới cầm phong thư, rất mỏng lại rất nhẹ, tựa hồ không có gì bên trong, nhẹ như là lông mao!
Trong lòng thật nghi hoặc, Chu Vân Hải mở phong thư, bên trong chỉ có một tờ giấy, có thể loáng thoáng chứng kiến một hàng chữ cực nhỏ, sau đó phản ứng đầu tiên của hắn là có người đùa giỡn với mình!
Nhưng làm người luôn hiếu kỳ, dù là hắn cũng như vậy.
Dù muốn ném bỏ phong thư, nhưng hắn cũng rút ra tờ giấy, vừa nhìn thấy dòng chữ, sắc mặt hắn chợt đại biến!
- Khi mở ra phong thư, ngươi cũng đã mở ra cửa lớn đi thông thiên đường…
Không đợi hắn kịp phát ra tiếng cầu cứu hay hô to, chỉ cảm thấy trên đầu mình truyền ra cảm giác đau nhức mãnh liệt, sau đó là một tiếng kêu đau đớn, hắn trực tiếp ngã xuống hôn mê ngay trước bàn làm việc…
Tác giả :
Phục Túy