Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 303-1: Tử thần đã giáng xuống (Thượng)
Kết quả sự việc bị lộ, hai ngày trước khi quốc gia định tóm Chung Tú Hoa thì không biết là ai để lộ tin tức, ngay đêm đó nàng bỏ trốn không còn tung tích. Theo ghi chép thì Chung Tú Hoa đi nước nào đó ở Châu Âu, không ngờ nàng cũng trốn trong Las Vegas.
Diệp Dương Thành khẽ hừ thầm nghĩ:
- Đụng phải mình coi như ả ta may mắn!
Mặc dù Chung Tú Hoa là nữ nhân nhưng đáng bị phân thây.
Diệp Dương Thành nhận ra Hùng Đại Bằng, Chung Tú Hoa, Đậu Kiến Đức, những nam nữ còn lại hắn không cần suy nghĩ nhiều. Bọn họ chắc chắn toàn là quan tham lớn khốn kiếp cuỗm đi tiền của quốc gia, dân chúng, nên xuống mười tám tầng địa ngục.
Diệp Dương Thành rất muốn điều khiển hai con con ong vàng cường hóa chung cực xông lên chích ba mươi mấy đồ khốn này thành đầu heo, nhưng lý trí ngăn cản hắn xúc động.
Diệp Dương Thành nhìn ba mươi mấy quan tham lớn ra khỏi khu VIP, hắn nhìn Đậu Kiến Đức nói cười với Hùng Đại Bằng đi đằng trước nhất. Trực giác bảo với Diệp Dương Thành là chờ chút, đợi thêm một lúc nữa, có lẽ lát nữa sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Diệp Dương Thành ôm tâm tình này dẫn dắt hai con ong vàng cường hóa chung cực lặng lẽ bay nhanh nhất chui vào túi xách LV bán số lượng có hạng trong tay Chung Tú Hoa. Diệp Dương Thành rất tò mò, đám quan tham lớn lẩn trốn khỏi đất nước chẳng lẽ có một tổ chức quan tham lớn sao?
Nếu không thì tại sao đám người này tụ tập lại một chỗ?
Trong đầu Diệp Dương Thành suy nghĩ vấn đề này, tâm tình của hắn trở nên kích động. Nếu trong khách sạn Metro Gold tồn tại một tổ chức quan tham lớn, nghĩa là Diệp Dương Thành có thể thông qua ảo cảnh tu di khảo vấn chỗ ở của những người khác.
Chỉ cần biết gian phòn của đám quan tham lớn, đêm nay Diệp Dương Thành sẽ lần lượt tìm từng tên, khiến bọn họ trả giá những gì đã làm trong nước. Ít ra khiến đám quan tham lớn hối hận sai lầm đã làm trước khi bọn họ chết.
Đám người Đậu Kiến Đức chạy lên tầng tám không bao giờ ngờ trong túi xách LV của Chung Tú Hoa ẩn núp một con ruồi trâu rắp tâm hại người. Bọn họ sẽ không đoán được Chung Tú Hoa không chỉ cầm một túi xách LV mà là tử thần chết chóc làm bọn họ hét chói tai, đau khổ, tuyệt vọng.
Đám quan tham lớn sẽ không giở túi xách của Chung Tú Hoa ra xem, cho nên...
Ba mươi mấy người cùng lên tầng tám, Đậu Kiến Đức gõ cánh cửa to dành để tổ chức tiệc lớn, diện tích khoảng năm trăm thước vuông nằm ở ngoài cùng tầng tám.
Đậu Kiến Đức quay đầu nhìn đại sảnh mở tiệc:
- Nơi này là địa điểm tổ chức tiệc tối nay.
Đậu Kiến Đức mỉm cười giới thiệu cho Hùng Đại Bằng:
- Đây là bữa tiệc tổ chức một trăm sáu mươi lăm lần. Trước kia nhiều người nhất đột phá con số trăm, nhưng đêm nay chắc chỉ khoảng hơn tám mươi người.
Diệp Dương Thành núp trong túi xách nghe Đậu Kiến Đức giới thiệu thì mắt sáng rực.
- Tiệc?
Diệp Dương Thành liên tưởng đến tình huống đám quan tham lớn cùng nhau lên tầng tám.
Trong phòng ngủ một tiểu khu Ôn Nhạc huyện Khánh Châu thị Trung Quốc xa xôi mấy vạn km.
- Nếu đúng là vậy...
Diệp Dương Thành nở nụ cười nói:
- Ta không ngại cho các ngươi cùng nhau tham gia... Dạ tiệc chết chóc.
Sảnh tiệc đang phát khúc nhạc Diệp Dương Thành nghe không hiểu, hắn biết đây là bài piano, khá dễ nghe.
Diệp Dương Thành núp trong túi xách LV của Chung Tú Hoa, hắn lắng nghe mọi thanh âm bên ngoài. Đậu Kiến Đức giới thiệu cho Hùng Đại Bằng, nghe những tham quan ô lại xưng hô lão ca, lão đệ này nọ. Cuối cùng Diệp Dương Thành hoàn toàn khẳng định.
Mọi người tụ tập trong đại sảnh bữa tiệc này đều là tham quan ô lại từ Trung Quốc trốn đến Las Vegas.
Nếu không thấy tận mắt, nghe tận tai thì Diệp Dương Thành rất khó tưởng tượng đám tham quan ô lại cụp đuôi trốn khỏi quốc gia lại sống xa hoa, lãng phí như thế ở nước ngoài. Bản thân Diệp Dương Thành cũng không hưởng thụ sinh hoạt xa hoa như vậy.
Nhân lúc mọi người trò chuyện với nhau, Diệp Dương Thành dẫn hai con con ong vàng cường hóa chung cực bay ra khỏi túi xách LV của Chung Tú Hoa, lao nhanh như tia chớp bám vào tâm rèm che trong yến tiệc. Diệp Dương Thành không vội vã hành động, hắn yên lặng nhìn, nghe.
Diệp Dương Thành không hiểu nhiều về đám tham quan ô lại tụ tập tại khách sạn Metro Gold, không thể khẳng định những tham quan ô lại núp trong Las Vegas có mặt đầy đủ tại bữa tiệc này không? Vì vậy Diệp Dương Thành phải kiên nhẫn chờ, đợi bữa tiệc bắt đầu mới là thời cơ tốt nhất cho hắn ra tay.
Diệp Dương Thành không hy vọng vì nóng nảy một phút mà buông tha một tham quan ô lại không kịp đến tham gia bữa tiệc.
Sự thật chứng minh Diệp Dương Thành chờ đợi là đúng.
Diệp Dương Thành vào bữa tiệc khoảng mười hai phút, lục tục có khoảng mười mấy nam nữ vào đại sảnh. Thấy mười mấy nam nữ kia đẩy cửa bước vào, một nam nhân hơn năm mươi tuổi luôn nói cười với mọi người gật đầu ra hiệu.
Nam nhân hơn năm mươi tuổi nói:
- Được rồi, đã đến đông đủ, đóng cửa đi.
Cánh cửa gỗ dày nặng khép lại phát ra tiếng vang trầm đục.
Rầm!
Một nam nhân trung niên mới vào đại sảnh rất nhanh chú ý thấy Hùng Đại Bằng đứng gần đó.
Nam nhân trung niên mỉm cười hỏi:
- Vị này là...
Nghe nam nhân trung niên mở miệng hỏi, Đậu Kiến Đức đang cười nói với mấy nam nữ vội ngẩng đầu lên.
- Ha ha ha ha ha ha! Để ta giới thiệu cho hai người.
Đậu Kiến Đức cười nói:
- Vị này là Hùng Đại Bằng, lúc trước làm phó huyện trưởng thanh Sơn huyện Khánh Châu thị, hôm trước vừa đến khách sạn. Sau này Hùng Đại Bằng sẽ thường ở trong khách sạn...
Nghe Đậu Kiến Đức giới thiệu, nam nhân trung niên lộ vẻ hiểu ra, mỉm cười nói một câu khách sáo:
- A? Thanh Sơn huyện là chỗ tốt.
Nam nhân trung niên lễ phép gật đầu cười với Hùng Đại Bằng xem như chào hỏi, sau đó phớt lờ gã nhấc chân đi hướng mấy nam nhân tụ tập với nhau đứng gần đó.
Nhận được ánh mắt ý hỏi của Hùng Đại Bằng, Đậu Kiến Đức bước tới gần hơn một bước.
Đậu Kiến Đức nhỏ giọng giới thiệu:
- Vị này trước kia là phó thị trưởng Ninh Ba thị, quan lớn xếp năm hàng đầu trong khách sạn. Nghe nói còn liên lạc với trong nước, đoạn thời gian trước có về nước một chuyến, nhân vật thông thiên ngút trời. Nếu không có gì ngoài ý muốn, lúc này trong nước chắc có người đang hoạt động thay hắn, rồi... Ha ha.
Đậu Kiến Đức vỗ vai Hùng Đại Bằng, gã toát ra biểu tình hâm mộ. Tuy rằng không thể quang minh chính đại trở lại, tuy rằng khách sạn Metro Gold này đủ xa hoa, thoải mái nhưng ở mãi một chỗ lâu sẽ nhớ nhà. Đây là quyến luyến quê hương của người Trung Quốc, mặc kệ là quan tham hay quan tốt.
Nghe Đậu Kiến Đức giới thiệu, Hùng Đại Bằng lộ vẻ mặt hiểu ra, gật gù. Phó thị trưởng Ninh Ba, chẳng lẽ là vị kia bỏ trốn vì vụ án buôn lậu cỡ lớn?
Nghĩ đến đây Hùng Đại Bằng hâm mộ nhìn nam nhân trung niên, gã không hâm mộ nam nhân trung niên có hy vọng quay về nước mà là tài sản. Nghe đồn tay chân phó thị trưởng đại nhân rất dài, khẩu vị siêu to.
Diệp Dương Thành khẽ hừ thầm nghĩ:
- Đụng phải mình coi như ả ta may mắn!
Mặc dù Chung Tú Hoa là nữ nhân nhưng đáng bị phân thây.
Diệp Dương Thành nhận ra Hùng Đại Bằng, Chung Tú Hoa, Đậu Kiến Đức, những nam nữ còn lại hắn không cần suy nghĩ nhiều. Bọn họ chắc chắn toàn là quan tham lớn khốn kiếp cuỗm đi tiền của quốc gia, dân chúng, nên xuống mười tám tầng địa ngục.
Diệp Dương Thành rất muốn điều khiển hai con con ong vàng cường hóa chung cực xông lên chích ba mươi mấy đồ khốn này thành đầu heo, nhưng lý trí ngăn cản hắn xúc động.
Diệp Dương Thành nhìn ba mươi mấy quan tham lớn ra khỏi khu VIP, hắn nhìn Đậu Kiến Đức nói cười với Hùng Đại Bằng đi đằng trước nhất. Trực giác bảo với Diệp Dương Thành là chờ chút, đợi thêm một lúc nữa, có lẽ lát nữa sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Diệp Dương Thành ôm tâm tình này dẫn dắt hai con ong vàng cường hóa chung cực lặng lẽ bay nhanh nhất chui vào túi xách LV bán số lượng có hạng trong tay Chung Tú Hoa. Diệp Dương Thành rất tò mò, đám quan tham lớn lẩn trốn khỏi đất nước chẳng lẽ có một tổ chức quan tham lớn sao?
Nếu không thì tại sao đám người này tụ tập lại một chỗ?
Trong đầu Diệp Dương Thành suy nghĩ vấn đề này, tâm tình của hắn trở nên kích động. Nếu trong khách sạn Metro Gold tồn tại một tổ chức quan tham lớn, nghĩa là Diệp Dương Thành có thể thông qua ảo cảnh tu di khảo vấn chỗ ở của những người khác.
Chỉ cần biết gian phòn của đám quan tham lớn, đêm nay Diệp Dương Thành sẽ lần lượt tìm từng tên, khiến bọn họ trả giá những gì đã làm trong nước. Ít ra khiến đám quan tham lớn hối hận sai lầm đã làm trước khi bọn họ chết.
Đám người Đậu Kiến Đức chạy lên tầng tám không bao giờ ngờ trong túi xách LV của Chung Tú Hoa ẩn núp một con ruồi trâu rắp tâm hại người. Bọn họ sẽ không đoán được Chung Tú Hoa không chỉ cầm một túi xách LV mà là tử thần chết chóc làm bọn họ hét chói tai, đau khổ, tuyệt vọng.
Đám quan tham lớn sẽ không giở túi xách của Chung Tú Hoa ra xem, cho nên...
Ba mươi mấy người cùng lên tầng tám, Đậu Kiến Đức gõ cánh cửa to dành để tổ chức tiệc lớn, diện tích khoảng năm trăm thước vuông nằm ở ngoài cùng tầng tám.
Đậu Kiến Đức quay đầu nhìn đại sảnh mở tiệc:
- Nơi này là địa điểm tổ chức tiệc tối nay.
Đậu Kiến Đức mỉm cười giới thiệu cho Hùng Đại Bằng:
- Đây là bữa tiệc tổ chức một trăm sáu mươi lăm lần. Trước kia nhiều người nhất đột phá con số trăm, nhưng đêm nay chắc chỉ khoảng hơn tám mươi người.
Diệp Dương Thành núp trong túi xách nghe Đậu Kiến Đức giới thiệu thì mắt sáng rực.
- Tiệc?
Diệp Dương Thành liên tưởng đến tình huống đám quan tham lớn cùng nhau lên tầng tám.
Trong phòng ngủ một tiểu khu Ôn Nhạc huyện Khánh Châu thị Trung Quốc xa xôi mấy vạn km.
- Nếu đúng là vậy...
Diệp Dương Thành nở nụ cười nói:
- Ta không ngại cho các ngươi cùng nhau tham gia... Dạ tiệc chết chóc.
Sảnh tiệc đang phát khúc nhạc Diệp Dương Thành nghe không hiểu, hắn biết đây là bài piano, khá dễ nghe.
Diệp Dương Thành núp trong túi xách LV của Chung Tú Hoa, hắn lắng nghe mọi thanh âm bên ngoài. Đậu Kiến Đức giới thiệu cho Hùng Đại Bằng, nghe những tham quan ô lại xưng hô lão ca, lão đệ này nọ. Cuối cùng Diệp Dương Thành hoàn toàn khẳng định.
Mọi người tụ tập trong đại sảnh bữa tiệc này đều là tham quan ô lại từ Trung Quốc trốn đến Las Vegas.
Nếu không thấy tận mắt, nghe tận tai thì Diệp Dương Thành rất khó tưởng tượng đám tham quan ô lại cụp đuôi trốn khỏi quốc gia lại sống xa hoa, lãng phí như thế ở nước ngoài. Bản thân Diệp Dương Thành cũng không hưởng thụ sinh hoạt xa hoa như vậy.
Nhân lúc mọi người trò chuyện với nhau, Diệp Dương Thành dẫn hai con con ong vàng cường hóa chung cực bay ra khỏi túi xách LV của Chung Tú Hoa, lao nhanh như tia chớp bám vào tâm rèm che trong yến tiệc. Diệp Dương Thành không vội vã hành động, hắn yên lặng nhìn, nghe.
Diệp Dương Thành không hiểu nhiều về đám tham quan ô lại tụ tập tại khách sạn Metro Gold, không thể khẳng định những tham quan ô lại núp trong Las Vegas có mặt đầy đủ tại bữa tiệc này không? Vì vậy Diệp Dương Thành phải kiên nhẫn chờ, đợi bữa tiệc bắt đầu mới là thời cơ tốt nhất cho hắn ra tay.
Diệp Dương Thành không hy vọng vì nóng nảy một phút mà buông tha một tham quan ô lại không kịp đến tham gia bữa tiệc.
Sự thật chứng minh Diệp Dương Thành chờ đợi là đúng.
Diệp Dương Thành vào bữa tiệc khoảng mười hai phút, lục tục có khoảng mười mấy nam nữ vào đại sảnh. Thấy mười mấy nam nữ kia đẩy cửa bước vào, một nam nhân hơn năm mươi tuổi luôn nói cười với mọi người gật đầu ra hiệu.
Nam nhân hơn năm mươi tuổi nói:
- Được rồi, đã đến đông đủ, đóng cửa đi.
Cánh cửa gỗ dày nặng khép lại phát ra tiếng vang trầm đục.
Rầm!
Một nam nhân trung niên mới vào đại sảnh rất nhanh chú ý thấy Hùng Đại Bằng đứng gần đó.
Nam nhân trung niên mỉm cười hỏi:
- Vị này là...
Nghe nam nhân trung niên mở miệng hỏi, Đậu Kiến Đức đang cười nói với mấy nam nữ vội ngẩng đầu lên.
- Ha ha ha ha ha ha! Để ta giới thiệu cho hai người.
Đậu Kiến Đức cười nói:
- Vị này là Hùng Đại Bằng, lúc trước làm phó huyện trưởng thanh Sơn huyện Khánh Châu thị, hôm trước vừa đến khách sạn. Sau này Hùng Đại Bằng sẽ thường ở trong khách sạn...
Nghe Đậu Kiến Đức giới thiệu, nam nhân trung niên lộ vẻ hiểu ra, mỉm cười nói một câu khách sáo:
- A? Thanh Sơn huyện là chỗ tốt.
Nam nhân trung niên lễ phép gật đầu cười với Hùng Đại Bằng xem như chào hỏi, sau đó phớt lờ gã nhấc chân đi hướng mấy nam nhân tụ tập với nhau đứng gần đó.
Nhận được ánh mắt ý hỏi của Hùng Đại Bằng, Đậu Kiến Đức bước tới gần hơn một bước.
Đậu Kiến Đức nhỏ giọng giới thiệu:
- Vị này trước kia là phó thị trưởng Ninh Ba thị, quan lớn xếp năm hàng đầu trong khách sạn. Nghe nói còn liên lạc với trong nước, đoạn thời gian trước có về nước một chuyến, nhân vật thông thiên ngút trời. Nếu không có gì ngoài ý muốn, lúc này trong nước chắc có người đang hoạt động thay hắn, rồi... Ha ha.
Đậu Kiến Đức vỗ vai Hùng Đại Bằng, gã toát ra biểu tình hâm mộ. Tuy rằng không thể quang minh chính đại trở lại, tuy rằng khách sạn Metro Gold này đủ xa hoa, thoải mái nhưng ở mãi một chỗ lâu sẽ nhớ nhà. Đây là quyến luyến quê hương của người Trung Quốc, mặc kệ là quan tham hay quan tốt.
Nghe Đậu Kiến Đức giới thiệu, Hùng Đại Bằng lộ vẻ mặt hiểu ra, gật gù. Phó thị trưởng Ninh Ba, chẳng lẽ là vị kia bỏ trốn vì vụ án buôn lậu cỡ lớn?
Nghĩ đến đây Hùng Đại Bằng hâm mộ nhìn nam nhân trung niên, gã không hâm mộ nam nhân trung niên có hy vọng quay về nước mà là tài sản. Nghe đồn tay chân phó thị trưởng đại nhân rất dài, khẩu vị siêu to.
Tác giả :
Phục Túy