Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 157: Sư tử vồ thỏ cũng dốc hết sức
Diệp Dương Thành rời khỏi tiểu khu Ái Hà trực tiếp đi đồn công an tìm Trần Thiếu Thanh, kể sơ tình huống của La Vĩnh Chí.
Trần Thiếu Thanh cười khổ nói:
- Ta đang bận sứt đầu mẻ trán vì chuyện này đây.
Diệp Dương Thành giật mình kêu lên:
- Có chuyện gì?
Diệp Dương Thành vội hỏi:
- Xảy ra chuyện gì nữa?
- Bắt đầu từ chín giờ sáng hôm nay trong đồn nhận bảy cú điện thoại báo cảnh sát đến bây giờ, toàn là bị bắt cóc con.
Trần Thiếu Thanh xoa trán nói:
- Lúc trước ta có liên lạc với đồn công an Bạch Hà Trấn, Diên Đãng Trấn, Đại Giang Trấn. Không chỉ Bảo Kinh Trấn chúng ta mà mấy trấn khác hôm nay cũng có vụ con nít bị bắt cóc, nhưng mãi đến bây giờ không tìm ra được manh mối gì. Đám bắt cóc con nít này chắc chắn sau khi thành công đã chạy đường cao tốc, ta có liên lạc...
Diệp Dương Thành ngắt lời Trần Thiếu Thanh:
- Có khi nào chúng núp ở đâu đó chưa đi không?
Diệp Dương Thành nhíu mày nói:
- Nói theo lời ngươi thì đám buôn người này chắc chắn gây án chớp nhoáng, đông người. Hành động quy mô lớn như vậy sao có thể làm kiểu bắt một đứa liền đưa đi ngay.
Trần Thiếu Thanh sửng sốt:
- A?
Trần Thiếu Thanh vốc trán:
- Phải rồi, sao ta không nghĩ ra?
Nếu đã nghĩ thông điểm này, đầu óc Trần Thiếu Thanh nhanh chóng vận chuyển.
Trần Thiếu Thanh phân tích:
- Đặt giả thuyết sau khi chúng bắt cóc con nít sẽ có người tiếp ứng, muốn nhanh chóng đưa con nít đi thì không thể thiếu xe. Nhưng giả sử bọn họ không đưa đứa trẻ đi ngay, chờ bên chúng ta cho rằng con nít bị đưa đi, tập trung chú ý khu vực bên ngoài rồi bọn họ mới đưa con nít đi... Hưm, chắc chắn rồi, nhất định là như vậy.
Trần Thiếu Thanh lẩm bẩm rồi tự quyết định.
Trần Thiếu Thanh nói với Diệp Dương Thành:
- Ngươi đi về nghỉ ngơi đi, ta liên lạc với cảnh sát các nơi ngay, sẽ kiểm tra những người ngoài đên làm công, chắc chắn sẽ cứu bọn nhỏ ra!
Diệp Dương Thành không có ý kiến gì, hắn tìm Trần Thiếu Thanh chỉ cho có. Đúng vậy, Diệp Dương Thành đi cho có lệ.
Diệp Dương Thành thông qua Cửu Tiêu thần cách sớm điều tra rõ vị trí đứa trẻ, nhưng vì phòng ngừa vụ việc dính líu đến mình, hắn cần ngụy trang. Lỡ ai điều tra hôm con nít mất tích, Diệp Dương Thành có tìm Trần Thiếu Thanh, lúc thảo luận với gã hắn cố ý không đóng cửa.
Diệp Dương Thành luôn tin rằng chi tiết quyết định thắng thua, nguyên nhân hắn tìm Trần Thiếu Thanh là vì dẫn dắt những ánh mắt nghi ngờ hắn rời đi, cho bọn họ biết hắn không có năng lực gì, khi có chuyện hắn liền chạy đi tìm Trần Thiếu Thanh, sở trưởng đồn công an.
Một khi đám người này điều tra các dấu vết sẽ không còn nghi ngờ Diệp Dương Thành nữa, nếu hắn có năng lực cứu con nít thì tại sao tìm đến Trần Thiếu Thanh đầu tiên?
Là nghe nhìn lẫn lộn hay lừa dối thì tùy mỗi người mỗi ý.
Diệp Dương Thành ra khỏi đồn công an, hắn cố ý làm bộ làm tịch trước camera giám sát đặt ngay cổng. Bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, giậm chân, vò đầu bứt tóc đúng tiêu chuẩn tức điên mà không biết biểu hiện làm sao.
Diệp Dương Thành làm bộ như chợt nhớ điều gì, dắt Nhung Cầu quay vào đồn công an, gõ cửa văn phòng Trần Thiếu Thanh.
Diệp Dương Thành kéo Nhung Cầu giao vào tay Trần Thiếu Thanh, nói:
- Suýt quên, Nhung Cầu không có năng lực gì nhưng ngửi mùi tìm đồ thì lợi hại hơn chó cảnh sát nhiều. Ngươi hãy mang nó đi, có lẽ sẽ giúp ích cho ngươi phá án.
Trần Thiếu Thanh không từ chối, biểu tình nặng nề gật đầu đồng ý.
Trần Thiếu Thanh vuốt đầu Nhung Cầu, nói:
- Nhung Cầu ơi Nhung Cầu, tối nay ngươi tạm chia tay chủ nhân, chờ giúp ta bắt được đám cặn bã chết tiệt kia ta mời ngươi ăn thịt bò!
Sắp đặt xong hết, Diệp Dương Thành yên tâm rời khỏi đồn công an quay về nhà. Diệp Dương Thành vào trong phòng khách an ủi La Vĩnh Chí vài câu, sau đó về phòng mình, đóng và khỏa cửa lại.
- Minh Kỳ.
Vương Minh Kỳ lên tiếng:
- Có tiểu phó.
Vương Minh Kỳ đứng trước mặt Diệp Dương Thành, khom lưng, biểu tình cực kỳ cung kính.
Diệp Dương Thành hé môi:
- Ngươi...
Diệp Dương Thành do dự giây lát, lắc đầu, nói:
- Thôi, không có gì giao cho ngươi, tối hôm nay ta tự mình ra tay.
Vương Minh Kỳ không hiểu Diệp Dương Thành muốn gì, nhưng chuyện không nên hỏi thì gã tuyệt đối không hỏi.
Vương Minh Kỳ ngoan ngoãn lên tiếng:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Vương Minh Kỳ đi tới góc tường, đứng im tại chỗ như cọc gỗ.
Diệp Dương Thành ngoắc Đại Ca ruồi trâu, chỉ vào nó, nói với Triệu Dung Dung:
- Dung Dung, lát nữa nàng đi với nó, tùy thời giữ liên lạc cùng ta.
- Khi đến nơi nếu không có mệnh lệnh của ta thì không cho phép làm bậy, hãy bảo vệ những đứa bé vô tội cho tốt, chuyện còn lại...
Diệp Dương Thành hít sâu, lần đầu dùng giọng điệu lạnh lẽo khiến người run sợ phun ra ba chữ:
- Giao cho ta.
- Tuân lệnh chủ nhân!
Triệu Dung Dung cảm nhận được lòng Diệp Dương Thành rực lửa giận, nàng không dám nói nhiều. Chủ tớ cách biệt, khi tâm tình Diệp Dương Thành tốt có đùa giỡn thế nào cũng được. Như bây giờ Diệp Dương Thành đang giận, Triệu Dung Dung không có gan làm chuyện gì trái ý hắn.
Diệp Dương Thành nhìn chằm chằm Triệu Dung Dung tỏ vẻ hết sức cung kính, hắn không bắt bẽ gì. Diệp Dương Thành chậm rãi xoay người nằm xuống giường mới mua, kéo chăn đắp lên người, mi mắt khép.
Diệp Dương Thành cắt giác quan thứ sáu vào Đại Ca ruồi trâu, hắn điều khiển nó bay lên cao.
Trong lòng Diệp Dương Thành mạnh mẽ ra lệnh:
- Đội bảy, tám, chín ong vàng lập tức tập kết bên trên Diên Đãng Trấn chờ lệnh. Tiểu đội ong vàng đóng ở Diên Đãng Trấn, Bảo Kinh Trấn, Bạch Hà Trấn cắt đứt mọi con đường từ Diên Đãng Trấn đi thông bên ngoài, ở yên chờ lệnh!
Sáu tiểu đội ong vàng gồm hai mươi con ong vàng cường hóa bắt đầu hành động. Hai mươi bảy ong vàng cường hóa trung giai theo ba ong vàng cường hóa cao giai dẫn dắt bay vù vù trên bầu trời trấn chính phu Diên Đãng Trấn.
Còn ba đội ong vàng chia thành sáu tổ ngăn hai đường lớn từ Diên Đãng Trấn đi ra ngoài thành ba khúc. Chút nữa nếu xảy ra ngoài ý muốn, đám buôn người nghe tiếng gió chạy trốn cũng tuyệt đối không thoát khỏi ba đội ong vàng.
Tuy khả năng bọn buôn người chạy trốn cực kỳ nhỏ bé nhưng Diệp Dương Thành vẫn ra lệnh như vậy, sư tử vồ thỏ còn dùng hết sức huống chi là người hồ?
Tối hôm nay không tiêu diệt bọn buôn người mất hết tính người này ngay trong Bảo Kinh Trấn thì Diệp Dương Thành không xứng với bảy chữ người nắm giữ Cửu Tiêu thần cách.
Diệp Dương Thành hoàn toàn quên ích lợi tiêu diệt bọn buôn người sẽ được công đức huyền điểm, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Làm thịt đám cặn bã này, cứu các bé sơ sinh vô tội an toàn thoát nạn.
Diệp Dương Thành triệu tập sáu tiểu đội ong vàng hành động. Bên đồn công an Bảo Kinh Trấn, Trần Thiếu Thanh dắt Nhung Cầu đi ra văn phòng. Trần Thiếu Thanh nhìn đội viên hiệp cảnh, công an cảnh sát xếp hàng ngay ngắn dưới bậc thang.
Biểu tình Trần Thiếu Thanh nghiêm túc nói:
- Tối hôm nay dù có lật ngược Bảo Kinh Trấn cũng phải cứu đám trẻ ra!
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Vâng!
Nhưng bọn họ không biết đám con nít bị bắt cóc không ở Bảo Kinh Trấn mà bị người vận chuyển đến nhà khách trong Diên Đãng Trấn.
Trần Thiếu Thanh kuêu mọi người đi chuẩn bị, ba phút sau hành động. Mới rồi Trần Thiếu Thanh gọi điện thoại thông báo cho người nhà mất con, giờ gã nhận lấy đôi vớ, cái tã lót, ôm chút hy vọng đưa tới trước mũi Nhung Cầu.
Trong một gian phòng nhà khách tại Diên Đãng Trấn, mười mấy nam nữ ngồi rải rác trên mép giường, sofa, ghế.
- Chuyến này làm xong chúng ta có thể dừng tay một đoạn thời gian, ăn chơi cho đã.
Người nói chuyện là một nam nhân ngồi trên sofa.
Một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi ngồi trên mép giường đối diện xéo nam nhân ngồi sofa, mặt nàng vàng vọt, tay kẹp điếu thuốc lá, vẻ mặt rất thỏa mãn.
- Hỏa ca, không phải chúng ta không tin ngươi nhưng chúng ta tụ tập tại đây lỡ cảnh sát tìm tới chẳng phải bị bắt trọn ổ sao?
Nam nhân ngồi trên sofa không trả lời, một nữ nhân ba mươi mấy tuổi ngồi ghế bên cạnh gã tiếp lời:
- Yên tâm, chúng ta đi khắp đất nước, đã bao giờ Hỏa ca làm chuyện không chắc chắn?
- Lão bản nhà khách này là kẻ nghiện, chúng ta mang hàng trắng tới chừa cho hắn một phần tư. Huống chi nhi tử của lão bản nhà khách này nằm trong tay chúng ta, hắn dám nói tiếng nào với cảnh sát là ta giết thằng nhỏ!
Nghe nữ nhân ba mươi mấy tuổi trả lời, những người khác yên tâm, gật gù đồng ý.
- Nói cũng đúng.
Cửa phòng bị gõ vang, đám người vừa yên tâm lại treo cao trái tim.
Chỉ có Hỏa ca nghe tần suất gõ cửa, biểu tình nhẹ nhõm nói:
- Vào đi.
-...
Cửa lặng lẽ mở ra, một nữ nhân ba mươi mấy tuổi ôm đứa bé gào khóc đòi ăn bước vào, cười nói:
- Lại đưa một đứa tới.
Lúc này trên chiếc giường mọi người ngồi quanh đã đầy ắp con nít.
Hỏa ca vén tay áo nhận lấy đứa trẻ sơ sinh từ tay nữ nhân ba mươi mấy tuổi, nhướng mày nói:
- Sao lại là gái nữa?
Đứa bé sơ sinh bị Hỏa ca ném mạnh xuống giường như vứt rác, em bé gào khóc. Mọi người trong phòng thờ ơ như không nghe thấy.
Trần Thiếu Thanh cười khổ nói:
- Ta đang bận sứt đầu mẻ trán vì chuyện này đây.
Diệp Dương Thành giật mình kêu lên:
- Có chuyện gì?
Diệp Dương Thành vội hỏi:
- Xảy ra chuyện gì nữa?
- Bắt đầu từ chín giờ sáng hôm nay trong đồn nhận bảy cú điện thoại báo cảnh sát đến bây giờ, toàn là bị bắt cóc con.
Trần Thiếu Thanh xoa trán nói:
- Lúc trước ta có liên lạc với đồn công an Bạch Hà Trấn, Diên Đãng Trấn, Đại Giang Trấn. Không chỉ Bảo Kinh Trấn chúng ta mà mấy trấn khác hôm nay cũng có vụ con nít bị bắt cóc, nhưng mãi đến bây giờ không tìm ra được manh mối gì. Đám bắt cóc con nít này chắc chắn sau khi thành công đã chạy đường cao tốc, ta có liên lạc...
Diệp Dương Thành ngắt lời Trần Thiếu Thanh:
- Có khi nào chúng núp ở đâu đó chưa đi không?
Diệp Dương Thành nhíu mày nói:
- Nói theo lời ngươi thì đám buôn người này chắc chắn gây án chớp nhoáng, đông người. Hành động quy mô lớn như vậy sao có thể làm kiểu bắt một đứa liền đưa đi ngay.
Trần Thiếu Thanh sửng sốt:
- A?
Trần Thiếu Thanh vốc trán:
- Phải rồi, sao ta không nghĩ ra?
Nếu đã nghĩ thông điểm này, đầu óc Trần Thiếu Thanh nhanh chóng vận chuyển.
Trần Thiếu Thanh phân tích:
- Đặt giả thuyết sau khi chúng bắt cóc con nít sẽ có người tiếp ứng, muốn nhanh chóng đưa con nít đi thì không thể thiếu xe. Nhưng giả sử bọn họ không đưa đứa trẻ đi ngay, chờ bên chúng ta cho rằng con nít bị đưa đi, tập trung chú ý khu vực bên ngoài rồi bọn họ mới đưa con nít đi... Hưm, chắc chắn rồi, nhất định là như vậy.
Trần Thiếu Thanh lẩm bẩm rồi tự quyết định.
Trần Thiếu Thanh nói với Diệp Dương Thành:
- Ngươi đi về nghỉ ngơi đi, ta liên lạc với cảnh sát các nơi ngay, sẽ kiểm tra những người ngoài đên làm công, chắc chắn sẽ cứu bọn nhỏ ra!
Diệp Dương Thành không có ý kiến gì, hắn tìm Trần Thiếu Thanh chỉ cho có. Đúng vậy, Diệp Dương Thành đi cho có lệ.
Diệp Dương Thành thông qua Cửu Tiêu thần cách sớm điều tra rõ vị trí đứa trẻ, nhưng vì phòng ngừa vụ việc dính líu đến mình, hắn cần ngụy trang. Lỡ ai điều tra hôm con nít mất tích, Diệp Dương Thành có tìm Trần Thiếu Thanh, lúc thảo luận với gã hắn cố ý không đóng cửa.
Diệp Dương Thành luôn tin rằng chi tiết quyết định thắng thua, nguyên nhân hắn tìm Trần Thiếu Thanh là vì dẫn dắt những ánh mắt nghi ngờ hắn rời đi, cho bọn họ biết hắn không có năng lực gì, khi có chuyện hắn liền chạy đi tìm Trần Thiếu Thanh, sở trưởng đồn công an.
Một khi đám người này điều tra các dấu vết sẽ không còn nghi ngờ Diệp Dương Thành nữa, nếu hắn có năng lực cứu con nít thì tại sao tìm đến Trần Thiếu Thanh đầu tiên?
Là nghe nhìn lẫn lộn hay lừa dối thì tùy mỗi người mỗi ý.
Diệp Dương Thành ra khỏi đồn công an, hắn cố ý làm bộ làm tịch trước camera giám sát đặt ngay cổng. Bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, giậm chân, vò đầu bứt tóc đúng tiêu chuẩn tức điên mà không biết biểu hiện làm sao.
Diệp Dương Thành làm bộ như chợt nhớ điều gì, dắt Nhung Cầu quay vào đồn công an, gõ cửa văn phòng Trần Thiếu Thanh.
Diệp Dương Thành kéo Nhung Cầu giao vào tay Trần Thiếu Thanh, nói:
- Suýt quên, Nhung Cầu không có năng lực gì nhưng ngửi mùi tìm đồ thì lợi hại hơn chó cảnh sát nhiều. Ngươi hãy mang nó đi, có lẽ sẽ giúp ích cho ngươi phá án.
Trần Thiếu Thanh không từ chối, biểu tình nặng nề gật đầu đồng ý.
Trần Thiếu Thanh vuốt đầu Nhung Cầu, nói:
- Nhung Cầu ơi Nhung Cầu, tối nay ngươi tạm chia tay chủ nhân, chờ giúp ta bắt được đám cặn bã chết tiệt kia ta mời ngươi ăn thịt bò!
Sắp đặt xong hết, Diệp Dương Thành yên tâm rời khỏi đồn công an quay về nhà. Diệp Dương Thành vào trong phòng khách an ủi La Vĩnh Chí vài câu, sau đó về phòng mình, đóng và khỏa cửa lại.
- Minh Kỳ.
Vương Minh Kỳ lên tiếng:
- Có tiểu phó.
Vương Minh Kỳ đứng trước mặt Diệp Dương Thành, khom lưng, biểu tình cực kỳ cung kính.
Diệp Dương Thành hé môi:
- Ngươi...
Diệp Dương Thành do dự giây lát, lắc đầu, nói:
- Thôi, không có gì giao cho ngươi, tối hôm nay ta tự mình ra tay.
Vương Minh Kỳ không hiểu Diệp Dương Thành muốn gì, nhưng chuyện không nên hỏi thì gã tuyệt đối không hỏi.
Vương Minh Kỳ ngoan ngoãn lên tiếng:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Vương Minh Kỳ đi tới góc tường, đứng im tại chỗ như cọc gỗ.
Diệp Dương Thành ngoắc Đại Ca ruồi trâu, chỉ vào nó, nói với Triệu Dung Dung:
- Dung Dung, lát nữa nàng đi với nó, tùy thời giữ liên lạc cùng ta.
- Khi đến nơi nếu không có mệnh lệnh của ta thì không cho phép làm bậy, hãy bảo vệ những đứa bé vô tội cho tốt, chuyện còn lại...
Diệp Dương Thành hít sâu, lần đầu dùng giọng điệu lạnh lẽo khiến người run sợ phun ra ba chữ:
- Giao cho ta.
- Tuân lệnh chủ nhân!
Triệu Dung Dung cảm nhận được lòng Diệp Dương Thành rực lửa giận, nàng không dám nói nhiều. Chủ tớ cách biệt, khi tâm tình Diệp Dương Thành tốt có đùa giỡn thế nào cũng được. Như bây giờ Diệp Dương Thành đang giận, Triệu Dung Dung không có gan làm chuyện gì trái ý hắn.
Diệp Dương Thành nhìn chằm chằm Triệu Dung Dung tỏ vẻ hết sức cung kính, hắn không bắt bẽ gì. Diệp Dương Thành chậm rãi xoay người nằm xuống giường mới mua, kéo chăn đắp lên người, mi mắt khép.
Diệp Dương Thành cắt giác quan thứ sáu vào Đại Ca ruồi trâu, hắn điều khiển nó bay lên cao.
Trong lòng Diệp Dương Thành mạnh mẽ ra lệnh:
- Đội bảy, tám, chín ong vàng lập tức tập kết bên trên Diên Đãng Trấn chờ lệnh. Tiểu đội ong vàng đóng ở Diên Đãng Trấn, Bảo Kinh Trấn, Bạch Hà Trấn cắt đứt mọi con đường từ Diên Đãng Trấn đi thông bên ngoài, ở yên chờ lệnh!
Sáu tiểu đội ong vàng gồm hai mươi con ong vàng cường hóa bắt đầu hành động. Hai mươi bảy ong vàng cường hóa trung giai theo ba ong vàng cường hóa cao giai dẫn dắt bay vù vù trên bầu trời trấn chính phu Diên Đãng Trấn.
Còn ba đội ong vàng chia thành sáu tổ ngăn hai đường lớn từ Diên Đãng Trấn đi ra ngoài thành ba khúc. Chút nữa nếu xảy ra ngoài ý muốn, đám buôn người nghe tiếng gió chạy trốn cũng tuyệt đối không thoát khỏi ba đội ong vàng.
Tuy khả năng bọn buôn người chạy trốn cực kỳ nhỏ bé nhưng Diệp Dương Thành vẫn ra lệnh như vậy, sư tử vồ thỏ còn dùng hết sức huống chi là người hồ?
Tối hôm nay không tiêu diệt bọn buôn người mất hết tính người này ngay trong Bảo Kinh Trấn thì Diệp Dương Thành không xứng với bảy chữ người nắm giữ Cửu Tiêu thần cách.
Diệp Dương Thành hoàn toàn quên ích lợi tiêu diệt bọn buôn người sẽ được công đức huyền điểm, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Làm thịt đám cặn bã này, cứu các bé sơ sinh vô tội an toàn thoát nạn.
Diệp Dương Thành triệu tập sáu tiểu đội ong vàng hành động. Bên đồn công an Bảo Kinh Trấn, Trần Thiếu Thanh dắt Nhung Cầu đi ra văn phòng. Trần Thiếu Thanh nhìn đội viên hiệp cảnh, công an cảnh sát xếp hàng ngay ngắn dưới bậc thang.
Biểu tình Trần Thiếu Thanh nghiêm túc nói:
- Tối hôm nay dù có lật ngược Bảo Kinh Trấn cũng phải cứu đám trẻ ra!
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Vâng!
Nhưng bọn họ không biết đám con nít bị bắt cóc không ở Bảo Kinh Trấn mà bị người vận chuyển đến nhà khách trong Diên Đãng Trấn.
Trần Thiếu Thanh kuêu mọi người đi chuẩn bị, ba phút sau hành động. Mới rồi Trần Thiếu Thanh gọi điện thoại thông báo cho người nhà mất con, giờ gã nhận lấy đôi vớ, cái tã lót, ôm chút hy vọng đưa tới trước mũi Nhung Cầu.
Trong một gian phòng nhà khách tại Diên Đãng Trấn, mười mấy nam nữ ngồi rải rác trên mép giường, sofa, ghế.
- Chuyến này làm xong chúng ta có thể dừng tay một đoạn thời gian, ăn chơi cho đã.
Người nói chuyện là một nam nhân ngồi trên sofa.
Một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi ngồi trên mép giường đối diện xéo nam nhân ngồi sofa, mặt nàng vàng vọt, tay kẹp điếu thuốc lá, vẻ mặt rất thỏa mãn.
- Hỏa ca, không phải chúng ta không tin ngươi nhưng chúng ta tụ tập tại đây lỡ cảnh sát tìm tới chẳng phải bị bắt trọn ổ sao?
Nam nhân ngồi trên sofa không trả lời, một nữ nhân ba mươi mấy tuổi ngồi ghế bên cạnh gã tiếp lời:
- Yên tâm, chúng ta đi khắp đất nước, đã bao giờ Hỏa ca làm chuyện không chắc chắn?
- Lão bản nhà khách này là kẻ nghiện, chúng ta mang hàng trắng tới chừa cho hắn một phần tư. Huống chi nhi tử của lão bản nhà khách này nằm trong tay chúng ta, hắn dám nói tiếng nào với cảnh sát là ta giết thằng nhỏ!
Nghe nữ nhân ba mươi mấy tuổi trả lời, những người khác yên tâm, gật gù đồng ý.
- Nói cũng đúng.
Cửa phòng bị gõ vang, đám người vừa yên tâm lại treo cao trái tim.
Chỉ có Hỏa ca nghe tần suất gõ cửa, biểu tình nhẹ nhõm nói:
- Vào đi.
-...
Cửa lặng lẽ mở ra, một nữ nhân ba mươi mấy tuổi ôm đứa bé gào khóc đòi ăn bước vào, cười nói:
- Lại đưa một đứa tới.
Lúc này trên chiếc giường mọi người ngồi quanh đã đầy ắp con nít.
Hỏa ca vén tay áo nhận lấy đứa trẻ sơ sinh từ tay nữ nhân ba mươi mấy tuổi, nhướng mày nói:
- Sao lại là gái nữa?
Đứa bé sơ sinh bị Hỏa ca ném mạnh xuống giường như vứt rác, em bé gào khóc. Mọi người trong phòng thờ ơ như không nghe thấy.
Tác giả :
Phục Túy