Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 28: Trải qua trường hợp quá lớn
Editor: Mia
Beta: Ad Quỳnh
Đợi trong chốc lát không thấy trả lời, anh nhướng mày. Rồi sau đó, chỉ nghe được cô mở miệng: "Đương nhiên quan tâm. Anh là tổng thống mà chúng tôi yêu quý nhất, tất cả mọi người đều quan tâm anh. Ngày hôm qua trong tin tức thấy anh có khả năng bị thương, trong lòng ai cũng không dễ chịu."
Ánh mắt Bạch Dạ Kình trầm vài phần, lạnh lạnh hỏi: "Cũng chỉ là như thế này?"
Hạ Thiên Tinh nghe không hiểu anh cái gì gọi là "cũng chỉ là như thế này" mang ý tứ gì, chỉ là nhanh chóng đổi đề tài: "Đang suy yếu như vậy, đừng nói chuyện phiếm. Uống cháo đi. Nhanh lên, dân chúng cũng sẽ không lo lắng."
Nói xong lại múc cháo đưa tới miệng anh. Anh tìm kiếm ở trên mặt cô, chớp mắt một cái, ánh mắt thâm sâu, tựa hồ là muốn từ trên mặt cô nhìn ra điểm gì đó. Chính là, cuối cùng, không có kết quả.
Bạch Dạ Kình có chút đần độn vô vị, cái gì cũng chưa nói, chỉ uống cháo, thần sắc vô cùng lãnh đạm.
Mới vừa rồi bầu không khí ái muội, trong nháy mắt, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Mà Hạ Thiên Tinh trong lòng giờ phút này lại vô cùng rối loạn. Rốt cuộc là chính mình lo lắng, hay là dân chúng lo lắng,trong lòng cô lại tương đối rõ ràng.
..................
Buổi chiều, Phó Dật Trần lại tới đổi thuốc cho anh.
Anh nằm ở kia, lại hôn mê.
"Anh ấy tối hôm qua sốt cả đêm, nhưng là buổi sáng cũng đã hạ sốt. Ăn uống chưa quá tốt, cả ngày chỉ uống được hai chén cháo." Hạ Thiên Tinh tận tình báo cáo tình huống cả ngày của anh, sợ phiền anh, giọng nói thực nhẹ, "Hôm nay đã tỉnh một lát, sau đó vẫn luôn ngủ. Bác sĩ Phó, anh ấy sẽ không có việc gì chứ?"
"Ừ, đây là tình huống bình thường thôi, nhưng bị thương không nhẹ." Phó Dật Trần liếc mắt nhìn Hạ Thiên Tinh một cái, " Hiện tại phải đổi thuốc, phiền cô giúp tôi một tay."
"Được"
Hạ Thiên Tinh dựa theo chỉ thị của Phó Dật Trần, cầm kéo muốn cắt băng gạc trên ngực anh.
Tay còn chưa có cắt xuống, anh liền lập tức tỉnh.
Liếc mắt một cái liền nhìn cô đang cầm kéo cúi người tới gần, anh khẽ nhíu mày, thanh âm lười nhác, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Bác sĩ Phó tới, hiện tại phải đổi thuốc rồi." Hạ Thiên Tinh thanh âm cũng thực nhẹ, "Khả năng sẽ đau."
Bộ dáng nhu tình kia, không tự giác làm lông mày Bạch Dạ Kình giãn ra rất nhiều.
Anh miễn cưỡng khởi động trầm trọng mí mắt, "Đem kéo cho tôi, cô đi ra ngoài đi."
"Vì cái gì nha? Tôi chính là được bác sĩ Phó nhờ giúp đỡ, không thể đi ra ngoài."
"Được rồi, bảo đi ra ngoài liền đi ra ngoài." Bạch Dạ Kình giơ tay muốn lấy kéo trong tay cô, cô nhanh nhẹn hơn, giơ cao lên, không cho anh lấy.
Anh nhăn mày
Cô gái này, vì anh bị thương nên khi dễ anh sao?
Anh liếc Phó Dật Trần một cái, "Tống cổ cô ta ra ngoài đi."
Phó Dật Trần khó xử nhìn Hạ Thiên Tinh, lại nhìn anh, nhịn không được cong cong môi, "Hạ tiểu thư, vết thương khá nguy hiểm và trông rất dữ tợn, tổng thống là sợ cô xem chịu không nổi. Cô nên ra ngoài đi, tôi làm là được."
Anh nói xong, Bạch Dạ Kình đưa một ánh mắt sắc bén về phía cô.
Tên gia hỏa này! Ai làm anh ra như thế này? Lắm miệng!
Hạ Thiên Tinh nhưng thật ra sửng sốt theo bản năng nhìn trộm Bạch Dạ Kình một cái. Anh...... Thật là sợ miệng vết thương dọa đến chính mình?
Nếu có phản bác của bác sĩ Phó, như vậy...... Là đúng đi?
Tinh thần, hơi hơi đong đưa. Nàng nhịn không được cười một chút, "Yên tâm đi, tôi không nhát gan vậy đâu. Nói nữa...... Anh ấy hiện tại bị thương mà, tôi cũng muốn gíup một chút."
Phó Dật Trần gật đầu, "Cô có thể ở lại là tốt nhất."
"......" Bạch Dạ Kình cau mày. Chỉ thị của anh hoàn toàn bị hai người này xem nhẹ sao?
..................
Phó Dật Trần lúc trộn thuốc, Hạ Thiên Tinh liền giúp anh cắt băng gạc trên ngực và trên tay.
Mỗi một chút, hô hấp đều khó khăn tới gắt gao. Miệng vết thương của anh, so với ngày đầu tiên cô thấy, bây giờ trông còn cảm thấy đáng sợ hơn.
Động tác càng thêm nhẹ nhàng nhàng, sợ chạm vào sẽ làm đau anh.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình vẫn luôn dừng ở trên mặt cô, nhìn cô đang nhíu chặt mi, mặt tái nhợt, trầm giọng nói: "Không cần miễn cưỡng."
"Đừng xem thường tôi." Hạ Thiên Tinh liếc anh một cái, rồi sau đó, lại chuyên chú cắt băng gạc, "Tuy rằng từ lớn tới bé tôi chưa xử lý qua vết thương nghiêm trọng như vậy, nhưng là, tôi cũng coi như đã trải qua, cũng không quá mức đáng sợ."
"Cô? Trải qua trường hợp gì?" Bạch Dạ Kình tùy ý đáp lời. Nhìn bộ dáng chuyên chú của cô, kỳ thật thực mê người.
"Lúc trước, thời điểm sinh Hạ Đại Bạch, tôi bị xuất huyết nhiều, bác sĩ nói tình trạng của tôi vô cùng nguy kịch. Bất quá, tôi vẫn chịu đựng được. Nếu không, anh hiện tại cũng không thấy được tôi. Cho nên, có phải hay không tôi cũng đã trải qua một một trận thập tử nhất sinh lớn?"
Lúc Hạ Thiên Tinh nói câu đó ngữ khí nhẹ nhàng, thậm chí khóe môi còn cười nhạt. Nói xong, còn không quên ngẩng đầu lên xem anh, làm như chờ anh gật đầu.
Lông mày Bạch Dạ Kình cau chặt, sắc mặt lãnh trầm.
Người phụ nữ này, cư nhiên còn cười được!
"Không cần nghiêm túc như thế." Sắc mặt ngưng trọng của anh làm Hạ Thiên Tinh le le lưỡi, "Được rồi, tôi không nên ở đây nói những lời này."
Cô lại cúi đầu tiếp tục bận rộn. Bên má tóc dài chảy xuống dưới, che nửa khuôn mặt nhỏ.
Bạch Dạ Kình nhìn chằm chằm cô, trong đầu tất cả đều là hình ảnh bộ dáng của cô nằm ở trên giường phẫu thuật sợ hãi lại bất lực.
Chuyện của cô, Lãnh Phê đã tìm hiểu kĩ càng. Nhưng là, chưa bao giờ có nói qua với anh việc cô bị xuất huyết.
Hiện giờ nghe được, ngoài ý muốn rất nhiều, ngực thực đau.
Cành tay đột nhiên vươn tới, vén mái tóc dài bên má cài sau tai cô.
Đầu ngón tay, cọ qua vành tai cô. Hạ Thiên Tinh ngẩn ra, tim đập loạn.
Theo bản năng ngẩng mặt nhìn anh, chạm vào ánh mắt thâm trầm phức tạp của anh, tim cô đập lỡ một nhịp.
Không được tự nhiên quay đi, cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng tiếp tục cúi đầu vội làm việc của chính mình.
Chỉ là......
Nhịn không được, trong đầu vẫn luôn hiện lên ánh mắt của anh.
Cảm xúc phức tạp..... Rốt cuộc là vì cái gì?
Phó Dật Trần ở một bên đem hai người này thu vào trong mắt. Nhìn, không khỏi nâng cao môi.
Từ bé đã cùng Bạch Dạ Kình ở trong quân đội lớn lên. Nhưng thật ra lần đầu tiên nhìn thấy anh đối với một người phụ nữ có bộ dáng này.
Chỉ là......
Hai người bọn họ, là không có khả năng có tương lai?
......
Hạ Thiên Tinh cắt xong băng gạc, miệng vết thương hoàn toàn hiện ra, dù cho đã thấy qua, nhưng vẫn là chỉ xem một lần liền không muốn thấy lại nữa..
Bị thương nghiêm trọng vậy, sẽ đau lắm, thật gian nan!
Phó Dật Trần thần sắc cũng thực ngưng trọng, "Thuốc rất nặng, sẽ đau."
"Đừng nói nhiều, bôi thuốc đi."
Phó Dật Trần gật đầu, đem thuốc phủ ở trên miệng vết thương.
Trong chớp mắt, cánh tay không bị thương của Bạch Dạ Kình đột nhiên nhéo xuống khăn trải giường. Khó có thể chịu đựng đau nhức, làm cánh môi anh lập tức trở nên trắng bệch. Trên trán, chóp mũi, tất cả đều là mồ hôi lạnh. Nhưng dù cho như thế, anh cũng là vừa cắn răng chịu đựng, đều không có hừ quá một tiếng.
Hạ Thiên Tinh chỉ cảm thấy trái tim đều bị nắm thành một đoàn
Beta: Ad Quỳnh
Đợi trong chốc lát không thấy trả lời, anh nhướng mày. Rồi sau đó, chỉ nghe được cô mở miệng: "Đương nhiên quan tâm. Anh là tổng thống mà chúng tôi yêu quý nhất, tất cả mọi người đều quan tâm anh. Ngày hôm qua trong tin tức thấy anh có khả năng bị thương, trong lòng ai cũng không dễ chịu."
Ánh mắt Bạch Dạ Kình trầm vài phần, lạnh lạnh hỏi: "Cũng chỉ là như thế này?"
Hạ Thiên Tinh nghe không hiểu anh cái gì gọi là "cũng chỉ là như thế này" mang ý tứ gì, chỉ là nhanh chóng đổi đề tài: "Đang suy yếu như vậy, đừng nói chuyện phiếm. Uống cháo đi. Nhanh lên, dân chúng cũng sẽ không lo lắng."
Nói xong lại múc cháo đưa tới miệng anh. Anh tìm kiếm ở trên mặt cô, chớp mắt một cái, ánh mắt thâm sâu, tựa hồ là muốn từ trên mặt cô nhìn ra điểm gì đó. Chính là, cuối cùng, không có kết quả.
Bạch Dạ Kình có chút đần độn vô vị, cái gì cũng chưa nói, chỉ uống cháo, thần sắc vô cùng lãnh đạm.
Mới vừa rồi bầu không khí ái muội, trong nháy mắt, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Mà Hạ Thiên Tinh trong lòng giờ phút này lại vô cùng rối loạn. Rốt cuộc là chính mình lo lắng, hay là dân chúng lo lắng,trong lòng cô lại tương đối rõ ràng.
..................
Buổi chiều, Phó Dật Trần lại tới đổi thuốc cho anh.
Anh nằm ở kia, lại hôn mê.
"Anh ấy tối hôm qua sốt cả đêm, nhưng là buổi sáng cũng đã hạ sốt. Ăn uống chưa quá tốt, cả ngày chỉ uống được hai chén cháo." Hạ Thiên Tinh tận tình báo cáo tình huống cả ngày của anh, sợ phiền anh, giọng nói thực nhẹ, "Hôm nay đã tỉnh một lát, sau đó vẫn luôn ngủ. Bác sĩ Phó, anh ấy sẽ không có việc gì chứ?"
"Ừ, đây là tình huống bình thường thôi, nhưng bị thương không nhẹ." Phó Dật Trần liếc mắt nhìn Hạ Thiên Tinh một cái, " Hiện tại phải đổi thuốc, phiền cô giúp tôi một tay."
"Được"
Hạ Thiên Tinh dựa theo chỉ thị của Phó Dật Trần, cầm kéo muốn cắt băng gạc trên ngực anh.
Tay còn chưa có cắt xuống, anh liền lập tức tỉnh.
Liếc mắt một cái liền nhìn cô đang cầm kéo cúi người tới gần, anh khẽ nhíu mày, thanh âm lười nhác, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Bác sĩ Phó tới, hiện tại phải đổi thuốc rồi." Hạ Thiên Tinh thanh âm cũng thực nhẹ, "Khả năng sẽ đau."
Bộ dáng nhu tình kia, không tự giác làm lông mày Bạch Dạ Kình giãn ra rất nhiều.
Anh miễn cưỡng khởi động trầm trọng mí mắt, "Đem kéo cho tôi, cô đi ra ngoài đi."
"Vì cái gì nha? Tôi chính là được bác sĩ Phó nhờ giúp đỡ, không thể đi ra ngoài."
"Được rồi, bảo đi ra ngoài liền đi ra ngoài." Bạch Dạ Kình giơ tay muốn lấy kéo trong tay cô, cô nhanh nhẹn hơn, giơ cao lên, không cho anh lấy.
Anh nhăn mày
Cô gái này, vì anh bị thương nên khi dễ anh sao?
Anh liếc Phó Dật Trần một cái, "Tống cổ cô ta ra ngoài đi."
Phó Dật Trần khó xử nhìn Hạ Thiên Tinh, lại nhìn anh, nhịn không được cong cong môi, "Hạ tiểu thư, vết thương khá nguy hiểm và trông rất dữ tợn, tổng thống là sợ cô xem chịu không nổi. Cô nên ra ngoài đi, tôi làm là được."
Anh nói xong, Bạch Dạ Kình đưa một ánh mắt sắc bén về phía cô.
Tên gia hỏa này! Ai làm anh ra như thế này? Lắm miệng!
Hạ Thiên Tinh nhưng thật ra sửng sốt theo bản năng nhìn trộm Bạch Dạ Kình một cái. Anh...... Thật là sợ miệng vết thương dọa đến chính mình?
Nếu có phản bác của bác sĩ Phó, như vậy...... Là đúng đi?
Tinh thần, hơi hơi đong đưa. Nàng nhịn không được cười một chút, "Yên tâm đi, tôi không nhát gan vậy đâu. Nói nữa...... Anh ấy hiện tại bị thương mà, tôi cũng muốn gíup một chút."
Phó Dật Trần gật đầu, "Cô có thể ở lại là tốt nhất."
"......" Bạch Dạ Kình cau mày. Chỉ thị của anh hoàn toàn bị hai người này xem nhẹ sao?
..................
Phó Dật Trần lúc trộn thuốc, Hạ Thiên Tinh liền giúp anh cắt băng gạc trên ngực và trên tay.
Mỗi một chút, hô hấp đều khó khăn tới gắt gao. Miệng vết thương của anh, so với ngày đầu tiên cô thấy, bây giờ trông còn cảm thấy đáng sợ hơn.
Động tác càng thêm nhẹ nhàng nhàng, sợ chạm vào sẽ làm đau anh.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình vẫn luôn dừng ở trên mặt cô, nhìn cô đang nhíu chặt mi, mặt tái nhợt, trầm giọng nói: "Không cần miễn cưỡng."
"Đừng xem thường tôi." Hạ Thiên Tinh liếc anh một cái, rồi sau đó, lại chuyên chú cắt băng gạc, "Tuy rằng từ lớn tới bé tôi chưa xử lý qua vết thương nghiêm trọng như vậy, nhưng là, tôi cũng coi như đã trải qua, cũng không quá mức đáng sợ."
"Cô? Trải qua trường hợp gì?" Bạch Dạ Kình tùy ý đáp lời. Nhìn bộ dáng chuyên chú của cô, kỳ thật thực mê người.
"Lúc trước, thời điểm sinh Hạ Đại Bạch, tôi bị xuất huyết nhiều, bác sĩ nói tình trạng của tôi vô cùng nguy kịch. Bất quá, tôi vẫn chịu đựng được. Nếu không, anh hiện tại cũng không thấy được tôi. Cho nên, có phải hay không tôi cũng đã trải qua một một trận thập tử nhất sinh lớn?"
Lúc Hạ Thiên Tinh nói câu đó ngữ khí nhẹ nhàng, thậm chí khóe môi còn cười nhạt. Nói xong, còn không quên ngẩng đầu lên xem anh, làm như chờ anh gật đầu.
Lông mày Bạch Dạ Kình cau chặt, sắc mặt lãnh trầm.
Người phụ nữ này, cư nhiên còn cười được!
"Không cần nghiêm túc như thế." Sắc mặt ngưng trọng của anh làm Hạ Thiên Tinh le le lưỡi, "Được rồi, tôi không nên ở đây nói những lời này."
Cô lại cúi đầu tiếp tục bận rộn. Bên má tóc dài chảy xuống dưới, che nửa khuôn mặt nhỏ.
Bạch Dạ Kình nhìn chằm chằm cô, trong đầu tất cả đều là hình ảnh bộ dáng của cô nằm ở trên giường phẫu thuật sợ hãi lại bất lực.
Chuyện của cô, Lãnh Phê đã tìm hiểu kĩ càng. Nhưng là, chưa bao giờ có nói qua với anh việc cô bị xuất huyết.
Hiện giờ nghe được, ngoài ý muốn rất nhiều, ngực thực đau.
Cành tay đột nhiên vươn tới, vén mái tóc dài bên má cài sau tai cô.
Đầu ngón tay, cọ qua vành tai cô. Hạ Thiên Tinh ngẩn ra, tim đập loạn.
Theo bản năng ngẩng mặt nhìn anh, chạm vào ánh mắt thâm trầm phức tạp của anh, tim cô đập lỡ một nhịp.
Không được tự nhiên quay đi, cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng tiếp tục cúi đầu vội làm việc của chính mình.
Chỉ là......
Nhịn không được, trong đầu vẫn luôn hiện lên ánh mắt của anh.
Cảm xúc phức tạp..... Rốt cuộc là vì cái gì?
Phó Dật Trần ở một bên đem hai người này thu vào trong mắt. Nhìn, không khỏi nâng cao môi.
Từ bé đã cùng Bạch Dạ Kình ở trong quân đội lớn lên. Nhưng thật ra lần đầu tiên nhìn thấy anh đối với một người phụ nữ có bộ dáng này.
Chỉ là......
Hai người bọn họ, là không có khả năng có tương lai?
......
Hạ Thiên Tinh cắt xong băng gạc, miệng vết thương hoàn toàn hiện ra, dù cho đã thấy qua, nhưng vẫn là chỉ xem một lần liền không muốn thấy lại nữa..
Bị thương nghiêm trọng vậy, sẽ đau lắm, thật gian nan!
Phó Dật Trần thần sắc cũng thực ngưng trọng, "Thuốc rất nặng, sẽ đau."
"Đừng nói nhiều, bôi thuốc đi."
Phó Dật Trần gật đầu, đem thuốc phủ ở trên miệng vết thương.
Trong chớp mắt, cánh tay không bị thương của Bạch Dạ Kình đột nhiên nhéo xuống khăn trải giường. Khó có thể chịu đựng đau nhức, làm cánh môi anh lập tức trở nên trắng bệch. Trên trán, chóp mũi, tất cả đều là mồ hôi lạnh. Nhưng dù cho như thế, anh cũng là vừa cắn răng chịu đựng, đều không có hừ quá một tiếng.
Hạ Thiên Tinh chỉ cảm thấy trái tim đều bị nắm thành một đoàn
Tác giả :
Nam Âm Âm