Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 275: Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân (4)
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Hạ Đại Bạch ngồi ở giữa, hai người bọn họ ngồi hai bên.
Hạ Thiên Tinh tháo cặp xách của nhóc xuống, để lên trên đùi mình.
Hạ Đại Bạch vẫn đang rất vui vẻ, hỏi: “Tiểu Bạch, Đại Bảo nói lúc nãy ba có xem con biểu diễn, là thật sao?”
Bạch Dạ Kình trực tiếp dùng chứng cứ nói chuyện. Đem hình chụp nhóc lúc ở lễ đường cho nhóc nhìn một chút, Hạ Đại Bạch cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu nhỏ, rất cao hứng. Hạ Thiên Tinh có chú ý tới tấm ảnh anh chụp cho nhóc, lặng lẽ chọn làm hình nền.
Dọc theo đường đi, đều là Hạ Đại Bạch cùng anh nói chuyện. Hạ Thiên Tinh ngồi trên xe, máy sưởi trong xe ấm áp thổi thổi, liền bị cơn buồn ngủ xâm lấn. Tối hôm qua bị anh lăn lộn như vậy, vốn là không thể nào ngủ được.
Không trong chốc lát, mí mắt liền khép lại.
Hạ Đại Bạch thấy cô mệt mỏi, cũng ngoan ngoãn đem miệng nhỏ khép lại, không nói chuyện nữa. Bạch Dạ Kình thay đổi vị trí với nhóc, bàn tay to giơ lên, vững vàng tiếp được thân mình của cô vừa vặn ngã xuống. Hàng chân mày nhíu một chút, động cũng không dám động, sợ làm cô giật mình.
Cô không tỉnh. Chân mày anh liền buông ra một chút, đem cô chậm rãi dựa lên trên đùi, cô tựa như cảm nhận được, cảm thấy "gối đầu" kia rất an ổn, khuôn mặt nhỏ cọ cọ, càng ngủ càng say.
Thân hình Bạch Dạ Kình cứng ngắc, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ ngủ say của cô, ánh mắt thâm thúy.
Đêm nay, nên cùng cô nói cho rõ ràng.
…………………………
Lúc Hạ Thiên Tinh tỉnh lại, phát hiện mình lúc này đang ở phủ tổng thống. Hơn nữa, là ngủ ở trên giường của anh. Cô mơ mơ màng màng, nhớ rõ là anh ôm cô từ trên xe xuống. Lúc ấy, kỳ thật cũng không phải thật sự không thể tỉnh, chỉ là không nghĩ sẽ tỉnh lại.
Cảm thấy khuỷu tay kia rất ấm áp lại có cảm giác an toàn, cô quyến luyến. Cho nên lại tiếp tục ngủ. Tiếp theo, làm thế nào lên trên giường, cô thật sự không biết.
Xuống giường, vén lên bức màn nhìn một cái. Ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi.
Toàn bộ trang viên phủ tổng thống sáng đèn lên, ánh đèn phản chiếu lại thời tiết.
Cô kéo cửa đi xuống lầu, Hạ Đại Bạch đang ngồi xếp bằng ở trên thảm chơi game, một bên liếm kẹo que. Nhìn thấy cô, ngọt ngào kêu một tiếng, mới nói: “Mẹ mau đi ăn cơm đi.”
“Sao mẹ lại tới nơi này?” Hạ Thiên Tinh ngồi sát vào nhóc, đầu dựa vào trên vai nhóc, ngáp một cái liền tỉnh ngủ.
“Ba ba nói, đêm nay có chuyện muốn hỏi mẹ cho nên đưa mẹ về đây.”
Có chuyện muốn hỏi cô?
Hạ Thiên Tinh không biết anh muốn hỏi cô cái gì, nhưng sau khi nhìn quanh một vòng cũng không thấy hình bóng anh đâu. Nghĩ đến có thể anh còn bận việc lúc này không ở nhà.
………………
Bạch Dạ Kình lúc này ở đâu? Ở trong nhà chính.
Lão phu nhân thấy con trai trở về, lập tức liền hỏi: “Cháu nội bảo bối hôm nay vui vẻ không? Tối hôm qua ở đây khóc đến nửa đêm, làm tâm mẹ vỡ nát.”
Bạch Dạ Kình ngồi xuống sô pha đối diện với lão phu nhân, cũng không trả lời lại bà, chỉ là đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Mẹ đi tìm Thiên Tinh?”
Lão phu nhân nhíu mày, “Cái gì mà Thiên Tinh hay không Thiên Tinh, con đừng ở trước mặt mẹ gọi thân mật như vậy. Mẹ không thích cô ta.”
“Mẹ gặp cô ấy rồi?”
“Thật ra là không có.”
“Không có thì vì sao mẹ không thích cô ấy?”
“Mẹ có thể thích được sao? Không nói đến chuyện lần trước cô ta vì cháu nội của mẹ mà náo loạn ở bên ngoài ……”
“Mẹ chính là nghĩ sai về quan hệ nhân quả rồi. Nếu nói về chuyện lần trước, cũng là phương thức xử lý của mẹ sai trước.” Bạch Dạ Kình đem lời của lão phu nhân đúng lúc chặt đứt. Lão phu hừ một tiếng, “Câu câu chữ chữ đều che chở cô ta, ngay cả mẹ cũng sẽ ghen.”
“Ăn ngay nói thật.”
“Giỏi, được…… Mẹ thừa nhận chuyện lần trước mẹ có sai. Bất quá, mẹ cũng tự mình gặp mẹ của cô ta rồi! Chậc chậc chậc……” Lão phu nhân xua xua tay, bộ dạng không nghĩ nói thêm, “Tính tình của mẹ cô ta cùng nhà của chúng ta không thích hợp, một chút cũng không thích hợp. Mẹ cũng không muốn có bà thông gia như vậy.”
Bạch Dạ Kình rõ ràng tỏ vẻ hoài nghi.
Tính tình dì Thẩm dịu dàng trầm tĩnh, tuyệt đối không đến nỗi làm cho lão phu nhân đánh giá như vậy. Lão phu nhân cũng không phải là người không rõ đạo lý, trong chuyện này nhất định có chút hiểu lầm.
“Con không tin mẹ, cứ hỏi dì Lâm một chút.”
Dì Lâm cũng đi theo nói tiếp: “Tổng Thống tiên sinh, lời này của lão phu nhân chính là một chút cũng không oan uổng mẹ Hạ tiểu thư. Lão phu nhân cho bà ta một tấm chi phiếu để tự bà ta điền vào, bà ta cũng không một chút khách khí mà điền vào 1000 vạn.”
Bạch Dạ Kình nhíu mày, “Như vậy, tiền là bà ta tới lấy sao?”
“Ngày hôm sau liền đem tiền đi rồi.” Lão phu nhân nói: “Cũng đúng, chính bà ta tự mình hiểu lấy, không thể nào kết thân cùng nhà của chúng ta, thật ra mẹ cũng cảm thấy bớt lo.”
“Bà ta có nói bà ta tên là gì không?”
Lão phu nhân suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Đã quên, tóm lại, chính là mẹ của Hạ Thiên Tinh, Hạ phu nhân. Đến nỗi tên gọi là gì, mẹ cũng không quan tâm.”
Bạch Dạ Kình chỉ cần hơi suy nghĩ một chút, liền xem như hiểu rõ tường tận.
Cầm quần áo trên sô pha đứng dậy, “Mẹ tạm nghỉ sớm một chút đi, con còn có việc, đi trước.”
“Mới vậy đã đi rồi?” Lão phu nhân tiễn anh. Đứa nhỏ này, chạy xa như vậy lại đây là vì hỏi bà về chuyện này của Hạ Thiên Tinh?
Bạch Dạ Kình đi tới cửa, quay đầu lại nhìn mắt lão phu nhân, “Qua hai ngày nữa con sẽ cho cảnh sát tới cửa, mẹ tự mình khai khẩu cung.”
Lão phu nhân không hiểu ra sao, “Cái gì mà khai khẩu cung? Mẹ không làm gì sai, cho cảnh sát tới làm cái gì?”
Bạch Dạ Kình vỗ vỗ vai bà, “Mẹ bị lừa. 1000 vạn, không phải con số nhỏ. Đủ cho người đó ngồi mười mấy năm tù! Cho nên đến lúc đó, mẹ nhớ khai báo thành thật.”
Lão phu nhân càng không hiểu. Không biết đứa con trai của bà đang nói mê sảng cái gì. Bạch Dạ Kình nhớ tới một sự kiện, lại quay đầu lại nói: “Ngày mai mẹ bảo phòng bếp chuẩn bị mấy món đồ ăn ngon, con sẽ mang cháu nội bảo bối của mẹ lại đây.”
Lão phu nhân vừa nghe lời này lập tức vui vẻ ra mặt, những lời vừa mới nãy cũng không so đo cùng anh nữa.
…………………………
Hạ Thiên Tinh ăn cơm chiều, tắm rửa xong, anh còn chưa trở về. Hôm nay Hạ Đại Bạch ở trường học chơi một ngày đã sớm mệt mỏi, cho nên đã sớm lên giường ngủ. Buổi chiều cô đã ngủ hồi lâu, lúc này một chút buồn ngủ cũng không có, lại không biết khi nào anh sẽ trở về.
Hạ Thiên Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, một chút động tĩnh cũng không có. Cuối cùng, tự mình đi đến phòng chiếu phim gia đình, chán đến chết, tùy ý chọn bộ "Kẻ lừa đảo" kinh điển mà xem.
Bộ này đã rất lâu rồi, bây giờ xem lại, vẫn nhiều cảm xúc như cũ.
Không biết xem bao lâu, xem cho đến khi nhập thần, hốc mắt bởi vì cảm động mà dâng lên một tầng hơi mỏng sương mù, phim đột nhiên im bặt. Cô ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía sau phòng chiếu phim, một tầng hơi mỏng ánh đèn chiếu xuống dưới.
“Tâm tình của Bạch phu nhân cũng không tồi, trễ như vậy còn một mình xem phim.”
Âm thanh của người đàn ông từ cửa truyền đến.
Lại là "Bạch phu nhân"!
Hạ Thiên Tinh hừ hừ, người này cố ý trêu cô.
Quay đầu lại, liền thấy anh một thân quần áo ở nhà đứng ở cửa. Áo khoác màu xám có mũ, quần dài màu nâu nhạt, một đôi dép lê bằng bông. Đôi tay để ở trong túi.
Ăn mặc đơn giản như vậy, thế nhưng khi mặc lên trên người anh hiệu quả lại không giống nhau. Hạ Thiên Tinh rõ ràng cảm giác được mình đang động tâm.
Beta: Quỳnh
Hạ Đại Bạch ngồi ở giữa, hai người bọn họ ngồi hai bên.
Hạ Thiên Tinh tháo cặp xách của nhóc xuống, để lên trên đùi mình.
Hạ Đại Bạch vẫn đang rất vui vẻ, hỏi: “Tiểu Bạch, Đại Bảo nói lúc nãy ba có xem con biểu diễn, là thật sao?”
Bạch Dạ Kình trực tiếp dùng chứng cứ nói chuyện. Đem hình chụp nhóc lúc ở lễ đường cho nhóc nhìn một chút, Hạ Đại Bạch cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu nhỏ, rất cao hứng. Hạ Thiên Tinh có chú ý tới tấm ảnh anh chụp cho nhóc, lặng lẽ chọn làm hình nền.
Dọc theo đường đi, đều là Hạ Đại Bạch cùng anh nói chuyện. Hạ Thiên Tinh ngồi trên xe, máy sưởi trong xe ấm áp thổi thổi, liền bị cơn buồn ngủ xâm lấn. Tối hôm qua bị anh lăn lộn như vậy, vốn là không thể nào ngủ được.
Không trong chốc lát, mí mắt liền khép lại.
Hạ Đại Bạch thấy cô mệt mỏi, cũng ngoan ngoãn đem miệng nhỏ khép lại, không nói chuyện nữa. Bạch Dạ Kình thay đổi vị trí với nhóc, bàn tay to giơ lên, vững vàng tiếp được thân mình của cô vừa vặn ngã xuống. Hàng chân mày nhíu một chút, động cũng không dám động, sợ làm cô giật mình.
Cô không tỉnh. Chân mày anh liền buông ra một chút, đem cô chậm rãi dựa lên trên đùi, cô tựa như cảm nhận được, cảm thấy "gối đầu" kia rất an ổn, khuôn mặt nhỏ cọ cọ, càng ngủ càng say.
Thân hình Bạch Dạ Kình cứng ngắc, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ ngủ say của cô, ánh mắt thâm thúy.
Đêm nay, nên cùng cô nói cho rõ ràng.
…………………………
Lúc Hạ Thiên Tinh tỉnh lại, phát hiện mình lúc này đang ở phủ tổng thống. Hơn nữa, là ngủ ở trên giường của anh. Cô mơ mơ màng màng, nhớ rõ là anh ôm cô từ trên xe xuống. Lúc ấy, kỳ thật cũng không phải thật sự không thể tỉnh, chỉ là không nghĩ sẽ tỉnh lại.
Cảm thấy khuỷu tay kia rất ấm áp lại có cảm giác an toàn, cô quyến luyến. Cho nên lại tiếp tục ngủ. Tiếp theo, làm thế nào lên trên giường, cô thật sự không biết.
Xuống giường, vén lên bức màn nhìn một cái. Ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi.
Toàn bộ trang viên phủ tổng thống sáng đèn lên, ánh đèn phản chiếu lại thời tiết.
Cô kéo cửa đi xuống lầu, Hạ Đại Bạch đang ngồi xếp bằng ở trên thảm chơi game, một bên liếm kẹo que. Nhìn thấy cô, ngọt ngào kêu một tiếng, mới nói: “Mẹ mau đi ăn cơm đi.”
“Sao mẹ lại tới nơi này?” Hạ Thiên Tinh ngồi sát vào nhóc, đầu dựa vào trên vai nhóc, ngáp một cái liền tỉnh ngủ.
“Ba ba nói, đêm nay có chuyện muốn hỏi mẹ cho nên đưa mẹ về đây.”
Có chuyện muốn hỏi cô?
Hạ Thiên Tinh không biết anh muốn hỏi cô cái gì, nhưng sau khi nhìn quanh một vòng cũng không thấy hình bóng anh đâu. Nghĩ đến có thể anh còn bận việc lúc này không ở nhà.
………………
Bạch Dạ Kình lúc này ở đâu? Ở trong nhà chính.
Lão phu nhân thấy con trai trở về, lập tức liền hỏi: “Cháu nội bảo bối hôm nay vui vẻ không? Tối hôm qua ở đây khóc đến nửa đêm, làm tâm mẹ vỡ nát.”
Bạch Dạ Kình ngồi xuống sô pha đối diện với lão phu nhân, cũng không trả lời lại bà, chỉ là đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Mẹ đi tìm Thiên Tinh?”
Lão phu nhân nhíu mày, “Cái gì mà Thiên Tinh hay không Thiên Tinh, con đừng ở trước mặt mẹ gọi thân mật như vậy. Mẹ không thích cô ta.”
“Mẹ gặp cô ấy rồi?”
“Thật ra là không có.”
“Không có thì vì sao mẹ không thích cô ấy?”
“Mẹ có thể thích được sao? Không nói đến chuyện lần trước cô ta vì cháu nội của mẹ mà náo loạn ở bên ngoài ……”
“Mẹ chính là nghĩ sai về quan hệ nhân quả rồi. Nếu nói về chuyện lần trước, cũng là phương thức xử lý của mẹ sai trước.” Bạch Dạ Kình đem lời của lão phu nhân đúng lúc chặt đứt. Lão phu hừ một tiếng, “Câu câu chữ chữ đều che chở cô ta, ngay cả mẹ cũng sẽ ghen.”
“Ăn ngay nói thật.”
“Giỏi, được…… Mẹ thừa nhận chuyện lần trước mẹ có sai. Bất quá, mẹ cũng tự mình gặp mẹ của cô ta rồi! Chậc chậc chậc……” Lão phu nhân xua xua tay, bộ dạng không nghĩ nói thêm, “Tính tình của mẹ cô ta cùng nhà của chúng ta không thích hợp, một chút cũng không thích hợp. Mẹ cũng không muốn có bà thông gia như vậy.”
Bạch Dạ Kình rõ ràng tỏ vẻ hoài nghi.
Tính tình dì Thẩm dịu dàng trầm tĩnh, tuyệt đối không đến nỗi làm cho lão phu nhân đánh giá như vậy. Lão phu nhân cũng không phải là người không rõ đạo lý, trong chuyện này nhất định có chút hiểu lầm.
“Con không tin mẹ, cứ hỏi dì Lâm một chút.”
Dì Lâm cũng đi theo nói tiếp: “Tổng Thống tiên sinh, lời này của lão phu nhân chính là một chút cũng không oan uổng mẹ Hạ tiểu thư. Lão phu nhân cho bà ta một tấm chi phiếu để tự bà ta điền vào, bà ta cũng không một chút khách khí mà điền vào 1000 vạn.”
Bạch Dạ Kình nhíu mày, “Như vậy, tiền là bà ta tới lấy sao?”
“Ngày hôm sau liền đem tiền đi rồi.” Lão phu nhân nói: “Cũng đúng, chính bà ta tự mình hiểu lấy, không thể nào kết thân cùng nhà của chúng ta, thật ra mẹ cũng cảm thấy bớt lo.”
“Bà ta có nói bà ta tên là gì không?”
Lão phu nhân suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Đã quên, tóm lại, chính là mẹ của Hạ Thiên Tinh, Hạ phu nhân. Đến nỗi tên gọi là gì, mẹ cũng không quan tâm.”
Bạch Dạ Kình chỉ cần hơi suy nghĩ một chút, liền xem như hiểu rõ tường tận.
Cầm quần áo trên sô pha đứng dậy, “Mẹ tạm nghỉ sớm một chút đi, con còn có việc, đi trước.”
“Mới vậy đã đi rồi?” Lão phu nhân tiễn anh. Đứa nhỏ này, chạy xa như vậy lại đây là vì hỏi bà về chuyện này của Hạ Thiên Tinh?
Bạch Dạ Kình đi tới cửa, quay đầu lại nhìn mắt lão phu nhân, “Qua hai ngày nữa con sẽ cho cảnh sát tới cửa, mẹ tự mình khai khẩu cung.”
Lão phu nhân không hiểu ra sao, “Cái gì mà khai khẩu cung? Mẹ không làm gì sai, cho cảnh sát tới làm cái gì?”
Bạch Dạ Kình vỗ vỗ vai bà, “Mẹ bị lừa. 1000 vạn, không phải con số nhỏ. Đủ cho người đó ngồi mười mấy năm tù! Cho nên đến lúc đó, mẹ nhớ khai báo thành thật.”
Lão phu nhân càng không hiểu. Không biết đứa con trai của bà đang nói mê sảng cái gì. Bạch Dạ Kình nhớ tới một sự kiện, lại quay đầu lại nói: “Ngày mai mẹ bảo phòng bếp chuẩn bị mấy món đồ ăn ngon, con sẽ mang cháu nội bảo bối của mẹ lại đây.”
Lão phu nhân vừa nghe lời này lập tức vui vẻ ra mặt, những lời vừa mới nãy cũng không so đo cùng anh nữa.
…………………………
Hạ Thiên Tinh ăn cơm chiều, tắm rửa xong, anh còn chưa trở về. Hôm nay Hạ Đại Bạch ở trường học chơi một ngày đã sớm mệt mỏi, cho nên đã sớm lên giường ngủ. Buổi chiều cô đã ngủ hồi lâu, lúc này một chút buồn ngủ cũng không có, lại không biết khi nào anh sẽ trở về.
Hạ Thiên Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, một chút động tĩnh cũng không có. Cuối cùng, tự mình đi đến phòng chiếu phim gia đình, chán đến chết, tùy ý chọn bộ "Kẻ lừa đảo" kinh điển mà xem.
Bộ này đã rất lâu rồi, bây giờ xem lại, vẫn nhiều cảm xúc như cũ.
Không biết xem bao lâu, xem cho đến khi nhập thần, hốc mắt bởi vì cảm động mà dâng lên một tầng hơi mỏng sương mù, phim đột nhiên im bặt. Cô ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía sau phòng chiếu phim, một tầng hơi mỏng ánh đèn chiếu xuống dưới.
“Tâm tình của Bạch phu nhân cũng không tồi, trễ như vậy còn một mình xem phim.”
Âm thanh của người đàn ông từ cửa truyền đến.
Lại là "Bạch phu nhân"!
Hạ Thiên Tinh hừ hừ, người này cố ý trêu cô.
Quay đầu lại, liền thấy anh một thân quần áo ở nhà đứng ở cửa. Áo khoác màu xám có mũ, quần dài màu nâu nhạt, một đôi dép lê bằng bông. Đôi tay để ở trong túi.
Ăn mặc đơn giản như vậy, thế nhưng khi mặc lên trên người anh hiệu quả lại không giống nhau. Hạ Thiên Tinh rõ ràng cảm giác được mình đang động tâm.
Tác giả :
Nam Âm Âm