Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 270: Hạ Thiên Tinh, em đang ghen (3)
Edit: Na Na
Beta: Quỳnh
“Tôi cúp máy, anh ngủ đi.”
“Lời còn chưa nói rõ ràng, nói rõ hết mới được cúp máy. Rốt cuộc tôi đã nói cái gì?"
"Anh nói đã gặp mẹ tôi" Hạ Thiên Tinh hít một hơi sâu " Anh bảo mẹ tôi hứa gả tôi cho anh."
Dư Trạch Nam giật mình " Hôm qua tôi nói tôi gặp mẹ em à?"
" Ừ "
" Tôi có nói... mẹ em là ai không?"
" Không có. Nhưng "mẹ" anh nói là ai? " Hạ Thiên Tinh tò mò hỏi
Dư Trạch Nam nửa thật nửa giả trêu đùa: "Nếu tôi nói mẹ em là Lan đình phu nhân, em tin không?"
"Tin, đương nhiên phải tin rồi, bất kể anh nói gì tôi đều tin hết" Hạ Thiên Tinh cười cười trả lời cho có lệ.
Cô cảm thấy nói chuyện phiếm cùng Dư Trạch Nam không cần quá nghiêm túc. Đưa mắt nhìn bát cháo đã hết sạch, giơ tay xem đồng hồ thì đã tới giờ, liền nói " Anh ngủ tiếp đi, tôi phải chuẩn bị đồ ra ngoài, Đại Bạch vốn đã không vui rồi, bây giờ tôi còn đến trễ chắc chắn nó sẽ rất tức giận.
………………
Hạ Thiên Tinh đang thay quần áo nhìn vào chiếc gương, những dấu hôn trên cổ rõ đến mức như hằn vào da thịt.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm một chút, những dấu hôn cao ngạo nóng bỏng đó như vẫn còn lưu lại hơi thở của anh……
Nhiệt độ kia, khiến đầu ngón tay cô run lên, lẻn vào sâu trong tim, rung động liên tục.
Trong đầu cô lúc này không ngừng hiện ra những hình ảnh tối qua hai người quấn lấy nhau, nghĩ vậy cả người liền nóng như lửa. Kỳ thật, cô cũng không nghĩ tới, hai người bọn họ đang nói chuyện, cuối cùng nói thế nào lại……
Vì thế nên đầu đuôi mọi chuyện ra sao, bọn họ còn chưa nói xong...
Lắc đầu, cô đem những hình ảnh tươi đẹp đó đẩy ra ngoài, hạy nhanh thay quần áo, chuẩn bị ra cửa.
Còn tốt, hiện tại là mùa đông, có thể mang khăn quàng cổ che đi những dấu vết ái muội đó.
Sau khi đi ra ngoài, Hạ Thiên Tinh mới nhớ đến một việc —— tối hôm qua cùng Bạch Dạ Kình ở bên nhau, đã không sử dụng biện pháp an toàn, cho nên cô đưa con trai đi học rồi sau đó tranh thủ qua tiệm thuốc.
Mua xong thuốc uống, mới bắt xe taxi đi tới trường học.
Cô tới trước, liền đứng ở cửa chờ Hạ Đại Bạch.
Rất nhanh, Ngô Khung liền chở nhóc lại đây. Nhóc đeo cặp sách từ trên xe xuống, dáo dác nhìn xung quanh, đôi mắt sưng đỏ rực. Lại vừa lúc thấy cô, càng không vui cúi đầu đi vào bên trong.
Hạ Thiên Tinh gật đầu chào hỏi Ngô Khung, liền chạy nhanh theo sau.
“Hạ Đại Bạch.” Cô bước nhanh tiến lên, nắm lấy bàn tay nhỏ của nhóc. Cậu nhóc thực ra không tránh cô, nhưng chỉ cầm lấy một ngón tay nhỏ của cô.
Cô nhìn mặt nhóc, hỏi: "Còn giận chuyện hôm qua à?"
Nhóc quay mặt qua chỗ khác, không muốn thừa nhận.
“Khóc nhè?”
“Không có. Con không khóc! Con đã sớm biết Tiểu Bạch gạt người, còn nói là mẹ không cần ba!”
“Ba nói mẹ không cần ba?”
Hạ Đại Bạch không nói tiếp. Rõ ràng không muốn tiếp tục đề tài này. Hạ Thiên Tinh ngồi xổm xuống nhìn thẳng nhóc.
“Đừng nóng giận, khả năng…… Ngày hôm qua chúng ta đã hiểu lầm ba con.”
“Làm gì có hiểu lầm? Con biết mẹ đã lên mạng tra tư liệu của cô gái đó.”
“Mẹ có tra thật. Bất quá…… Tối hôm qua ba con cũng đã có ý muốn nói với mẹ, hình như cũng không muốn cưới cô ta.”
“Đại Bảo, mẹ thật là giỏi lừa gạt.” Hạ Đại Bạch thút thít, lại mở miệng, nức nở, “Tối hôm qua bà nội và ông nội chính miệng nói với con, baba muốn cưới cái cô kia!”
Cho nên, tối hôm qua nhóc ở bên kia khóc suốt đêm.
Lão phu nhân đau lòng chết khiếp, chạy lên chạy xuống dỗ dành. Cuối cùng nói rằng không cưới nữa, chính là Hạ Đại Bạch biết, đó là bà nội đang dỗ nhóc, nhóc cũng không dễ lừa như vậy
“……” Hạ Thiên Tinh ngẩn ra, có chút không tiếp nhận nổi lời đó. Lão tiên sinh lão phu nhân đã nói như vậy, đại khái…… Bọn họ thật sự rất muốn hai nhà liên hôn……
Cô thở dài, “Đợi một thời gian nữa, con đi gặp baba, cẩn thận hỏi lại một chút, được không?”
“Con mới không thèm hỏi. Ông ấy yêu ai cưới ai thì kệ! Con thích chú lần trước làm ba hơn!” Hạ Đại Bạch rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Hạ Thiên Tinh nhớ tới bộ dáng hung bạo của Bạch Dạ Kình tối hôm qua như, ngón tay liền đặt lên miệng nhóc, “Lời này con chỉ nên nói với mẹ, đừng nói trước mặt ba, ba sẽ buồn."
Miệng nhỏ Hạ Đại Bạch bẹp bẹp, tính nói thêm gì đó, nhưng nhớ tới hình ảnh anh bị thương hôm qua, chỉ cúi mặt lầm bầm: "Ba sẽ buồn sao?"
“Ừ. Đương nhiên. Con là con của ba con, lại đi gọi người khác là ba ba, ba con khẳng định sẽ không dễ chịu.”
Hạ Đại Bạch không nói chuyện, chỉ làm nũng đi về phía trước một bước, gục đầu trên vai cô. “Nếu không phải Tiểu Bạch làm con buồn trước, con cũng không muốn làm ba buồn……”
Cô trấn an con trai, vỗ nhè nhẹ trên lưng nhóc.
“Chúng ta để một thời gian nữa hỏi rõ lại ba con, được không?”
“……”
“……” nhóc không đáp lời, chỉ gật nhẹ đầu.
Hạ Thiên Tinh thấy cảm xúc con trai hòa hoãn một chút, liền nói: “Đi, chúng ta đi học trước đã, không lại tới không kịp.”
“Về sau Tiểu Bạch sẽ có cơ hội tham gia cùng con chứ?” Hạ Đại Bạch biết thân phận anh đặc thù, nhóc không thể cưỡng cầu, nhưng trong lòng dù sao cũng có ít nhiều thất vọng.
“Sẽ có cơ hội.” Hạ Thiên Tinh sờ sờ đầu nhóc. Đời này, Bạch Dạ Kình chỉ có duy nhất một đứa con trai, chờ thời cơ chín mùi, thân phận của nhóc sớm hay muộn cũng phải thông báo thiên hạ. Đến lúc đó, bất luận khi nào, thằng bé cũng có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh anh.
Hai người đến phòng học, hầu như tất cả cha mẹ đều tới rồi. Nhà nào cũng hai vợ chồng, mang theo con trai hoặc con gái của mình. Mỗi đứa bé đều có vẻ đặc biệt hưng phấn. Cô giáo lại đây cùng cô chào hỏi: “Bạch phu nhân.”
Hạ Thiên Tinh cũng không sửa lại, chỉ gật đầu, đi đến chỗ ngồi.
Cô giáo điểm lại số người, Hạ Đại Bạch đứng ngắm một cô bé vô cùng đáng yêu bên cạnh. Rất nhiều lần, muốn nói gì đó, lại lùi về. Hạ Thiên Tinh phát hiện, chỉ cười cười, cũng không nói gì cả.
Một lát sau, tiểu mỹ nhân kia tựa hồ không thể nhịn được nữa. Rụt rè tới kéo kéo tay áo Hạ Đại Bạch.
Hạ Đại Bạch liếc mắt nhìn cô bé một cái.
“Đại Bạch, bạn không có ba ba sao?” Cô bé nhỏ giọng hỏi, trong ánh mắt rất nhiều đồng tình.
Lời này rõ ràng là đâm đến chỗ đau của Hạ Đại Bạch, khuôn mặt nhỏ quả nhiên suy sụp, trực tiếp bỏ qua cô bé. Cô bé kia bị ánh nhìn ghét bỏ, bộ dáng vô cùng đáng thương, rất nhiều lần lấy hết can đảm kéo tay nhóc, nhóc đều tức giận ném tay bé ra, cũng không thèm liếc tới cô bé một cái.
Cô bé kia quả thật vô cùng đáng yêu, Hạ Thiên Tinh vừa thấy bộ dạng sắp khóc của cô bé, thì cảm thấy vô cùng đau lòng. Lấy chân đạp đạp con trai, “ Sao con lại đối xử với phụ nữ như vậy? Không có tí phong độ nào. Một câu đã tức giận?”.
Beta: Quỳnh
“Tôi cúp máy, anh ngủ đi.”
“Lời còn chưa nói rõ ràng, nói rõ hết mới được cúp máy. Rốt cuộc tôi đã nói cái gì?"
"Anh nói đã gặp mẹ tôi" Hạ Thiên Tinh hít một hơi sâu " Anh bảo mẹ tôi hứa gả tôi cho anh."
Dư Trạch Nam giật mình " Hôm qua tôi nói tôi gặp mẹ em à?"
" Ừ "
" Tôi có nói... mẹ em là ai không?"
" Không có. Nhưng "mẹ" anh nói là ai? " Hạ Thiên Tinh tò mò hỏi
Dư Trạch Nam nửa thật nửa giả trêu đùa: "Nếu tôi nói mẹ em là Lan đình phu nhân, em tin không?"
"Tin, đương nhiên phải tin rồi, bất kể anh nói gì tôi đều tin hết" Hạ Thiên Tinh cười cười trả lời cho có lệ.
Cô cảm thấy nói chuyện phiếm cùng Dư Trạch Nam không cần quá nghiêm túc. Đưa mắt nhìn bát cháo đã hết sạch, giơ tay xem đồng hồ thì đã tới giờ, liền nói " Anh ngủ tiếp đi, tôi phải chuẩn bị đồ ra ngoài, Đại Bạch vốn đã không vui rồi, bây giờ tôi còn đến trễ chắc chắn nó sẽ rất tức giận.
………………
Hạ Thiên Tinh đang thay quần áo nhìn vào chiếc gương, những dấu hôn trên cổ rõ đến mức như hằn vào da thịt.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm một chút, những dấu hôn cao ngạo nóng bỏng đó như vẫn còn lưu lại hơi thở của anh……
Nhiệt độ kia, khiến đầu ngón tay cô run lên, lẻn vào sâu trong tim, rung động liên tục.
Trong đầu cô lúc này không ngừng hiện ra những hình ảnh tối qua hai người quấn lấy nhau, nghĩ vậy cả người liền nóng như lửa. Kỳ thật, cô cũng không nghĩ tới, hai người bọn họ đang nói chuyện, cuối cùng nói thế nào lại……
Vì thế nên đầu đuôi mọi chuyện ra sao, bọn họ còn chưa nói xong...
Lắc đầu, cô đem những hình ảnh tươi đẹp đó đẩy ra ngoài, hạy nhanh thay quần áo, chuẩn bị ra cửa.
Còn tốt, hiện tại là mùa đông, có thể mang khăn quàng cổ che đi những dấu vết ái muội đó.
Sau khi đi ra ngoài, Hạ Thiên Tinh mới nhớ đến một việc —— tối hôm qua cùng Bạch Dạ Kình ở bên nhau, đã không sử dụng biện pháp an toàn, cho nên cô đưa con trai đi học rồi sau đó tranh thủ qua tiệm thuốc.
Mua xong thuốc uống, mới bắt xe taxi đi tới trường học.
Cô tới trước, liền đứng ở cửa chờ Hạ Đại Bạch.
Rất nhanh, Ngô Khung liền chở nhóc lại đây. Nhóc đeo cặp sách từ trên xe xuống, dáo dác nhìn xung quanh, đôi mắt sưng đỏ rực. Lại vừa lúc thấy cô, càng không vui cúi đầu đi vào bên trong.
Hạ Thiên Tinh gật đầu chào hỏi Ngô Khung, liền chạy nhanh theo sau.
“Hạ Đại Bạch.” Cô bước nhanh tiến lên, nắm lấy bàn tay nhỏ của nhóc. Cậu nhóc thực ra không tránh cô, nhưng chỉ cầm lấy một ngón tay nhỏ của cô.
Cô nhìn mặt nhóc, hỏi: "Còn giận chuyện hôm qua à?"
Nhóc quay mặt qua chỗ khác, không muốn thừa nhận.
“Khóc nhè?”
“Không có. Con không khóc! Con đã sớm biết Tiểu Bạch gạt người, còn nói là mẹ không cần ba!”
“Ba nói mẹ không cần ba?”
Hạ Đại Bạch không nói tiếp. Rõ ràng không muốn tiếp tục đề tài này. Hạ Thiên Tinh ngồi xổm xuống nhìn thẳng nhóc.
“Đừng nóng giận, khả năng…… Ngày hôm qua chúng ta đã hiểu lầm ba con.”
“Làm gì có hiểu lầm? Con biết mẹ đã lên mạng tra tư liệu của cô gái đó.”
“Mẹ có tra thật. Bất quá…… Tối hôm qua ba con cũng đã có ý muốn nói với mẹ, hình như cũng không muốn cưới cô ta.”
“Đại Bảo, mẹ thật là giỏi lừa gạt.” Hạ Đại Bạch thút thít, lại mở miệng, nức nở, “Tối hôm qua bà nội và ông nội chính miệng nói với con, baba muốn cưới cái cô kia!”
Cho nên, tối hôm qua nhóc ở bên kia khóc suốt đêm.
Lão phu nhân đau lòng chết khiếp, chạy lên chạy xuống dỗ dành. Cuối cùng nói rằng không cưới nữa, chính là Hạ Đại Bạch biết, đó là bà nội đang dỗ nhóc, nhóc cũng không dễ lừa như vậy
“……” Hạ Thiên Tinh ngẩn ra, có chút không tiếp nhận nổi lời đó. Lão tiên sinh lão phu nhân đã nói như vậy, đại khái…… Bọn họ thật sự rất muốn hai nhà liên hôn……
Cô thở dài, “Đợi một thời gian nữa, con đi gặp baba, cẩn thận hỏi lại một chút, được không?”
“Con mới không thèm hỏi. Ông ấy yêu ai cưới ai thì kệ! Con thích chú lần trước làm ba hơn!” Hạ Đại Bạch rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Hạ Thiên Tinh nhớ tới bộ dáng hung bạo của Bạch Dạ Kình tối hôm qua như, ngón tay liền đặt lên miệng nhóc, “Lời này con chỉ nên nói với mẹ, đừng nói trước mặt ba, ba sẽ buồn."
Miệng nhỏ Hạ Đại Bạch bẹp bẹp, tính nói thêm gì đó, nhưng nhớ tới hình ảnh anh bị thương hôm qua, chỉ cúi mặt lầm bầm: "Ba sẽ buồn sao?"
“Ừ. Đương nhiên. Con là con của ba con, lại đi gọi người khác là ba ba, ba con khẳng định sẽ không dễ chịu.”
Hạ Đại Bạch không nói chuyện, chỉ làm nũng đi về phía trước một bước, gục đầu trên vai cô. “Nếu không phải Tiểu Bạch làm con buồn trước, con cũng không muốn làm ba buồn……”
Cô trấn an con trai, vỗ nhè nhẹ trên lưng nhóc.
“Chúng ta để một thời gian nữa hỏi rõ lại ba con, được không?”
“……”
“……” nhóc không đáp lời, chỉ gật nhẹ đầu.
Hạ Thiên Tinh thấy cảm xúc con trai hòa hoãn một chút, liền nói: “Đi, chúng ta đi học trước đã, không lại tới không kịp.”
“Về sau Tiểu Bạch sẽ có cơ hội tham gia cùng con chứ?” Hạ Đại Bạch biết thân phận anh đặc thù, nhóc không thể cưỡng cầu, nhưng trong lòng dù sao cũng có ít nhiều thất vọng.
“Sẽ có cơ hội.” Hạ Thiên Tinh sờ sờ đầu nhóc. Đời này, Bạch Dạ Kình chỉ có duy nhất một đứa con trai, chờ thời cơ chín mùi, thân phận của nhóc sớm hay muộn cũng phải thông báo thiên hạ. Đến lúc đó, bất luận khi nào, thằng bé cũng có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh anh.
Hai người đến phòng học, hầu như tất cả cha mẹ đều tới rồi. Nhà nào cũng hai vợ chồng, mang theo con trai hoặc con gái của mình. Mỗi đứa bé đều có vẻ đặc biệt hưng phấn. Cô giáo lại đây cùng cô chào hỏi: “Bạch phu nhân.”
Hạ Thiên Tinh cũng không sửa lại, chỉ gật đầu, đi đến chỗ ngồi.
Cô giáo điểm lại số người, Hạ Đại Bạch đứng ngắm một cô bé vô cùng đáng yêu bên cạnh. Rất nhiều lần, muốn nói gì đó, lại lùi về. Hạ Thiên Tinh phát hiện, chỉ cười cười, cũng không nói gì cả.
Một lát sau, tiểu mỹ nhân kia tựa hồ không thể nhịn được nữa. Rụt rè tới kéo kéo tay áo Hạ Đại Bạch.
Hạ Đại Bạch liếc mắt nhìn cô bé một cái.
“Đại Bạch, bạn không có ba ba sao?” Cô bé nhỏ giọng hỏi, trong ánh mắt rất nhiều đồng tình.
Lời này rõ ràng là đâm đến chỗ đau của Hạ Đại Bạch, khuôn mặt nhỏ quả nhiên suy sụp, trực tiếp bỏ qua cô bé. Cô bé kia bị ánh nhìn ghét bỏ, bộ dáng vô cùng đáng thương, rất nhiều lần lấy hết can đảm kéo tay nhóc, nhóc đều tức giận ném tay bé ra, cũng không thèm liếc tới cô bé một cái.
Cô bé kia quả thật vô cùng đáng yêu, Hạ Thiên Tinh vừa thấy bộ dạng sắp khóc của cô bé, thì cảm thấy vô cùng đau lòng. Lấy chân đạp đạp con trai, “ Sao con lại đối xử với phụ nữ như vậy? Không có tí phong độ nào. Một câu đã tức giận?”.
Tác giả :
Nam Âm Âm