Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 266: Tình yêu chân chính (16)
Edit: Trang nhỏ
Beta: Quỳnh ( tui up chap liên tục là y như rằng vote, cmt giảm hà -.- Thật không công bằng. Nên là nay up xong mà vote, cmt vẫn lẹt đẹt là tui hờn, tui giận, tui lặn cho biết hà. Với mọi người cmt càng dài ad càng thích í)
“Đổi cái gì? Anh ta đi gặp bố vợ anh ta, hẹn hò với người phụ nữ của anh ta, chúng ta ăn cơm của chúng ta!” Dư Trạch Nam ôm Hạ Đại Bạch lên lầu, “Không phải có hai gian cách biệt sao, bọn họ ngồi bên nào, chúng ta ngồi bên còn lại là được.”
Anh ta vừa nói xong liền đi sang một bên tòa đình hóng gió.
Hai tòa đình hóng gió có thể nhìn thấy những khung cảnh rất đẹp, cách nhau chưa đến 10 mét, chỉ cần nói lớn tiếng một chút thì người ở đình đối diện sẽ nghe được rất rõ ràng.
Hai lớn một nhỏ vừa đi vào, Hạ Thiên Tinh liền theo bản năng nhìn sang đình hóng gió đối diện.
Quả nhiên……
Anh đang ở đó, đối diện là một đôi vợ chồng trung niên. Hạ Thiên Tinh nhận ra họ, đó là vợ chồng Lan Chiến.
Lan Diệp ngồi an vị bên cạnh anh, cúi đầu, không biết cùng anh nói cái gì, Lan Diệp luôn mỉm cười, anh lại không có nhiều biểu tình, cũng không tiếp bất kì lời nào với Lan Diệp. Chỉ khi trả lời Lan Chiến vài vấn đề, trên mặt anh mới có một chút biểu tình.
Hiển nhiên Hạ Đại Bạch cũng thấy rất rõ ràng, đột nhiên giương giọng nói: “Ba!”
Thanh âm thanh thúy vang lên, cả khu đình hóng gió đang an tĩnh đột nhiên trở nên vô cùng vang dội.
Hạ Thiên Tinh giật mình.
Bên kia, Bạch Dạ Kình cùng người nhà họ Lan đều đồng thời quay đầu lại, tầm mắt liền dừng lại trên ba người họ. Hiển nhiên hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là bọn họ, Bạch Dạ Kình và Lan Diệp đều có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hai người liền rất nhanh bình thường lại, vợ chồng Lan Chiến lại đang vô cùng khó hiểu.
“Đại Bạch, con vừa gọi cái gì?” Hạ Thiên Tinh kinh hãi. Cô không biết Lan Diệp có phải là Tống Duy Nhất thứ hai hay không. Nếu thân phận của con trai cô bị bại lộ, đối với nó mà nói tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.
“Đương nhiên là kêu ba của con!” thanh âm thanh thúy của Hạ Đại Bạch vang lên, giọng nói cũng không hề nhỏ lại, cánh tay nhỏ đột nhiên ôm cổ Dư Trạch Nam, cười tủm tỉm nói: “ Ba ba, hôm nay chơi rất vui vẻ nha, ngày mai ba lại mang con đi ra ngoài chơi, được không?”
Trên mặt cậu bé tuy rằng đang cười, nhưng đôi mắt nhìn Dư Trạch Nam kia lại phiếm hồng. Trong đầu Dư Trạch Nam xẹt qua một ý niệm, ý niệm này khiến anh ta vô cùng kinh hãi. Nhưng nhìn tiểu gia hỏa trong ngực, lại quay đầu nhìn người đàn ông đối diện, hình dáng kia……
Thế mà trước kia anh ta không có phát giác ra!
“Được nha, con muốn đi chơi chỗ nào, khi nào đi chơi, ba cũng sẽ đưa con đi!” Dư Trạch Nam cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nhóc, vẻ mặt sủng nịch.
“Nhưng mà muốn đi đâu còn phải hỏi ý kiến của mẹ con một chút, hai người đàn ông chúng ta phải tôn trọng ý kiến của phụ nữ nha.”
Hốc mắt Hạ Thiên Tinh có chút ê ẩm, nhưng thấy hai người hỗ trợ nhau như vậy, tâm vừa bị treo lên mới rốt cuộc được hạ xuống.
Nghe thấy anh ta nói như vậy, liền nói: “Không được, ngày mai anh còn phải làm việc, còn phải lên đài biểu diễn dương cầm đó.”
“ À đúng nha!” Hạ Đại Bạch giống như lúc này mới bừng tỉnh nhớ tới chuyện này, “ Ba, không bằng ngày mai ba, con và Đại Bảo đi chơi rồi mới về biểu diễn đàn dương cầm có được không!”
“Không được, Đại Bạch, ngày mai ba rất bận.” Loại sự tình này, Hạ Thiên Tinh vẫn không muốn phiền Dư Trạch Nam. Bạn bè thì bạn bè, nhưng cùng nhau đi chơi như vậy, ý nghĩa liền hoàn toàn không giống nhau.
“Không sao, ngày mai anh không vội.”
Hạ Thiên Tinh không nói chuyện, chỉ nghe bên kia ‘ bang ——’ một tiếng, là tiếng ly vỡ vụn.
“Dạ Kình, anh không sao chứ? Tay anh chảy máu rồi.” Lan Diệp khẩn trương, vội vàng lấy khăn tới giúp anh tạm băng vết thương lại.
Ngực Hạ Thiên Tinh như bị tắc nghẹn lại, cô nghĩ đồ ăn tinh xảo như vậy, hiện tại cũng không muốn ăn uống nữa.
“Chúng ta rời khỏi chỗ này đi, Đại Bạch không phải vẫn luôn ồn ào muốn đi ăn KFC sao? Mẹ đưa con đi ăn, được không?”
Hạ Đại Bạch gật đầu, Hạ Thiên Tinh duỗi tay ôm nhóc, hai tay Hạ Đại Bạch lập tức ôm vai cô, khuôn mặt nhỏ vùi thật sâu vào cổ cô.
Lát sau, trên làn da cô lập tức truyền đến một cơn ướt át lạnh lẽo.
Nhóc khóc……
Chóp mũi Hạ Thiên Tinh có chút ê ẩm. Nhưng cái gì cô cũng chưa nói, chỉ là đem con lặng lẽ ôm thật chặt vào lòng.
Kỳ thật, cô cũng lo lắng thân phận của Hạ Đại Bạch bị lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng là…… Nghĩ đến con trai ở trước mặt người khác, một tiếng ‘ ba ba ’ cũng không thể kêu, thân phận cha con của bọn họ vĩnh viễn cũng không thể lộ ra, trong lòng cô cảm thấy vô cùng đau đớn.
……………………
Cuối cùng, chia tay trong bầu không khí chả mấy vui vẻ.
Dư Trạch Nam dẫn bọn họ đi mua thức ăn nhanh, kết quả, ở cửa hàng thức ăn nhanh, Ngô Khung vội vàng chạy tới.
“Hạ tiểu thư, tiên sinh nói muốn tôi đón tiểu thiếu gia trở về chỗ lão phu nhân bên kia.” Ở trước mặt Dư Trạch Nam, Ngô Khung nói chuyện rất cẩn thận.
Hạ Thiên Tinh vốn tưởng rằng Hạ Đại Bạch nhất định không muốn đi, nhưng không nghĩ tới Hạ Đại Bạch vậy mà đem túi thức ăn nhanh đưa cho cô, “Đi thì đi, con muốn nói với bà là ba ba độc ác! Là đại củ cải! Kẻ lừa đảo! Quỷ đáng ghét!”
Hạ Đại Bạch lẩm bẩm, đi theo sau Ngô Khung.
Hạ Thiên Tinh nhìn theo nhóc đang lên xe rời đi, gió lạnh thổi qua, trong lòng cô liền cảm thấy buồn bã cũng lạnh lẽo.
“Tính làm sao bây giờ?” Dư Trạch Nam nhìn cô thật lâu, sau đó mới mở miệng.
“Cái gì làm sao bây giờ?” Hạ Thiên Tinh giả ngu, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Chúng ta cũng đi cửa hàng thức ăn nhanh, ăn đại chút gì đi.”
Dư Trạch Nam bắt lấy tay cô, “Mang em ra bờ sông ngồi.”
……………………
Bờ sông, gió lạnh thấu xương.
Dư Trạch Nam đem áo khoác của mình cởi ra, lót trên mặt đất, tự mình ngồi ở một đầu, vỗ vỗ vị trí bên cạnh. Hạ Thiên Tinh vẫn đứng đó không nhúc nhích: “Quần áo quý như vậy, ngồi xuống sẽ hỏng mất.”
Dư Trạch Nam rót bia đưa qua, “Nhà có tiền. Quần áo tôi không quan trọng. Ngồi xuống, nhanh lên.”
“Tự kiêu.” Cô cũng an vị ngồi xuống, cầm lấy lon bia.
Dư Trạch Nam lại mở một lon, uống một ngụm.
“Hạ Thiên Tinh……” Đột nhiên gọi cô.
“Ừ.”
“…… Đại Bạch… Là của anh ta?”
Động tác uống bìa của cô hơi dừng lại, nắm chặt cái lon trong tay.
“Anh sẽ nói cho anh anh sao?”
“Tổng thống có con trai riêng, sẽ có nhiều đề tài bàn luận.” Dư Trạch Nam ngửa đầu cảm thán, “Lại làm truyền thông trau chuốt một chút, diễn xuất sắc một chút. Lần trước vụ bị nghe trộm, anh ta tuy rằng không đuổi anh của tôi, lại lấy trên tay anh ấy vài thứ đánh kể. Hơn nữa, trong lòng dân chúng, hình tượng bị hủy lớn như vậy, trong lúc nhất thời rất khó xoay chuyển lại như cũ. Em nói, hiện tại nếu nói Bạch Dạ Kình có con trai riêng bên ngoài, anh trai tôi sẽ báo được một mối cái thù rất lớn nha ~ đến lúc đó, Bạch Dạ Kình liền bị gán cái mác ‘ ngụy quân tử ’. Ngẫm lại có phải rất kích thích không? Cũng coi như báo thù cho em?”
Ấn đường Hạ Thiên Tinh nhăn lại “ Nếu anh thật sự nói cho anh trai anh, chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa!”
Thần sắc của cô xưa nay chưa từng nghiêm túc như vậy. “ Xưa nay tôi chưa bao giờ muốn báo thù việc này. Với lại, anh ấy cũng chưa bao giờ công bố việc mình có con trai, tại sao lại gọi là "ngụy công tử"? Vụ việc bị nghe trộm, cũng là anh trai anh công kích anh ấy trước, không phải sao?"
Beta: Quỳnh ( tui up chap liên tục là y như rằng vote, cmt giảm hà -.- Thật không công bằng. Nên là nay up xong mà vote, cmt vẫn lẹt đẹt là tui hờn, tui giận, tui lặn cho biết hà. Với mọi người cmt càng dài ad càng thích í)
“Đổi cái gì? Anh ta đi gặp bố vợ anh ta, hẹn hò với người phụ nữ của anh ta, chúng ta ăn cơm của chúng ta!” Dư Trạch Nam ôm Hạ Đại Bạch lên lầu, “Không phải có hai gian cách biệt sao, bọn họ ngồi bên nào, chúng ta ngồi bên còn lại là được.”
Anh ta vừa nói xong liền đi sang một bên tòa đình hóng gió.
Hai tòa đình hóng gió có thể nhìn thấy những khung cảnh rất đẹp, cách nhau chưa đến 10 mét, chỉ cần nói lớn tiếng một chút thì người ở đình đối diện sẽ nghe được rất rõ ràng.
Hai lớn một nhỏ vừa đi vào, Hạ Thiên Tinh liền theo bản năng nhìn sang đình hóng gió đối diện.
Quả nhiên……
Anh đang ở đó, đối diện là một đôi vợ chồng trung niên. Hạ Thiên Tinh nhận ra họ, đó là vợ chồng Lan Chiến.
Lan Diệp ngồi an vị bên cạnh anh, cúi đầu, không biết cùng anh nói cái gì, Lan Diệp luôn mỉm cười, anh lại không có nhiều biểu tình, cũng không tiếp bất kì lời nào với Lan Diệp. Chỉ khi trả lời Lan Chiến vài vấn đề, trên mặt anh mới có một chút biểu tình.
Hiển nhiên Hạ Đại Bạch cũng thấy rất rõ ràng, đột nhiên giương giọng nói: “Ba!”
Thanh âm thanh thúy vang lên, cả khu đình hóng gió đang an tĩnh đột nhiên trở nên vô cùng vang dội.
Hạ Thiên Tinh giật mình.
Bên kia, Bạch Dạ Kình cùng người nhà họ Lan đều đồng thời quay đầu lại, tầm mắt liền dừng lại trên ba người họ. Hiển nhiên hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là bọn họ, Bạch Dạ Kình và Lan Diệp đều có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hai người liền rất nhanh bình thường lại, vợ chồng Lan Chiến lại đang vô cùng khó hiểu.
“Đại Bạch, con vừa gọi cái gì?” Hạ Thiên Tinh kinh hãi. Cô không biết Lan Diệp có phải là Tống Duy Nhất thứ hai hay không. Nếu thân phận của con trai cô bị bại lộ, đối với nó mà nói tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.
“Đương nhiên là kêu ba của con!” thanh âm thanh thúy của Hạ Đại Bạch vang lên, giọng nói cũng không hề nhỏ lại, cánh tay nhỏ đột nhiên ôm cổ Dư Trạch Nam, cười tủm tỉm nói: “ Ba ba, hôm nay chơi rất vui vẻ nha, ngày mai ba lại mang con đi ra ngoài chơi, được không?”
Trên mặt cậu bé tuy rằng đang cười, nhưng đôi mắt nhìn Dư Trạch Nam kia lại phiếm hồng. Trong đầu Dư Trạch Nam xẹt qua một ý niệm, ý niệm này khiến anh ta vô cùng kinh hãi. Nhưng nhìn tiểu gia hỏa trong ngực, lại quay đầu nhìn người đàn ông đối diện, hình dáng kia……
Thế mà trước kia anh ta không có phát giác ra!
“Được nha, con muốn đi chơi chỗ nào, khi nào đi chơi, ba cũng sẽ đưa con đi!” Dư Trạch Nam cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nhóc, vẻ mặt sủng nịch.
“Nhưng mà muốn đi đâu còn phải hỏi ý kiến của mẹ con một chút, hai người đàn ông chúng ta phải tôn trọng ý kiến của phụ nữ nha.”
Hốc mắt Hạ Thiên Tinh có chút ê ẩm, nhưng thấy hai người hỗ trợ nhau như vậy, tâm vừa bị treo lên mới rốt cuộc được hạ xuống.
Nghe thấy anh ta nói như vậy, liền nói: “Không được, ngày mai anh còn phải làm việc, còn phải lên đài biểu diễn dương cầm đó.”
“ À đúng nha!” Hạ Đại Bạch giống như lúc này mới bừng tỉnh nhớ tới chuyện này, “ Ba, không bằng ngày mai ba, con và Đại Bảo đi chơi rồi mới về biểu diễn đàn dương cầm có được không!”
“Không được, Đại Bạch, ngày mai ba rất bận.” Loại sự tình này, Hạ Thiên Tinh vẫn không muốn phiền Dư Trạch Nam. Bạn bè thì bạn bè, nhưng cùng nhau đi chơi như vậy, ý nghĩa liền hoàn toàn không giống nhau.
“Không sao, ngày mai anh không vội.”
Hạ Thiên Tinh không nói chuyện, chỉ nghe bên kia ‘ bang ——’ một tiếng, là tiếng ly vỡ vụn.
“Dạ Kình, anh không sao chứ? Tay anh chảy máu rồi.” Lan Diệp khẩn trương, vội vàng lấy khăn tới giúp anh tạm băng vết thương lại.
Ngực Hạ Thiên Tinh như bị tắc nghẹn lại, cô nghĩ đồ ăn tinh xảo như vậy, hiện tại cũng không muốn ăn uống nữa.
“Chúng ta rời khỏi chỗ này đi, Đại Bạch không phải vẫn luôn ồn ào muốn đi ăn KFC sao? Mẹ đưa con đi ăn, được không?”
Hạ Đại Bạch gật đầu, Hạ Thiên Tinh duỗi tay ôm nhóc, hai tay Hạ Đại Bạch lập tức ôm vai cô, khuôn mặt nhỏ vùi thật sâu vào cổ cô.
Lát sau, trên làn da cô lập tức truyền đến một cơn ướt át lạnh lẽo.
Nhóc khóc……
Chóp mũi Hạ Thiên Tinh có chút ê ẩm. Nhưng cái gì cô cũng chưa nói, chỉ là đem con lặng lẽ ôm thật chặt vào lòng.
Kỳ thật, cô cũng lo lắng thân phận của Hạ Đại Bạch bị lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng là…… Nghĩ đến con trai ở trước mặt người khác, một tiếng ‘ ba ba ’ cũng không thể kêu, thân phận cha con của bọn họ vĩnh viễn cũng không thể lộ ra, trong lòng cô cảm thấy vô cùng đau đớn.
……………………
Cuối cùng, chia tay trong bầu không khí chả mấy vui vẻ.
Dư Trạch Nam dẫn bọn họ đi mua thức ăn nhanh, kết quả, ở cửa hàng thức ăn nhanh, Ngô Khung vội vàng chạy tới.
“Hạ tiểu thư, tiên sinh nói muốn tôi đón tiểu thiếu gia trở về chỗ lão phu nhân bên kia.” Ở trước mặt Dư Trạch Nam, Ngô Khung nói chuyện rất cẩn thận.
Hạ Thiên Tinh vốn tưởng rằng Hạ Đại Bạch nhất định không muốn đi, nhưng không nghĩ tới Hạ Đại Bạch vậy mà đem túi thức ăn nhanh đưa cho cô, “Đi thì đi, con muốn nói với bà là ba ba độc ác! Là đại củ cải! Kẻ lừa đảo! Quỷ đáng ghét!”
Hạ Đại Bạch lẩm bẩm, đi theo sau Ngô Khung.
Hạ Thiên Tinh nhìn theo nhóc đang lên xe rời đi, gió lạnh thổi qua, trong lòng cô liền cảm thấy buồn bã cũng lạnh lẽo.
“Tính làm sao bây giờ?” Dư Trạch Nam nhìn cô thật lâu, sau đó mới mở miệng.
“Cái gì làm sao bây giờ?” Hạ Thiên Tinh giả ngu, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Chúng ta cũng đi cửa hàng thức ăn nhanh, ăn đại chút gì đi.”
Dư Trạch Nam bắt lấy tay cô, “Mang em ra bờ sông ngồi.”
……………………
Bờ sông, gió lạnh thấu xương.
Dư Trạch Nam đem áo khoác của mình cởi ra, lót trên mặt đất, tự mình ngồi ở một đầu, vỗ vỗ vị trí bên cạnh. Hạ Thiên Tinh vẫn đứng đó không nhúc nhích: “Quần áo quý như vậy, ngồi xuống sẽ hỏng mất.”
Dư Trạch Nam rót bia đưa qua, “Nhà có tiền. Quần áo tôi không quan trọng. Ngồi xuống, nhanh lên.”
“Tự kiêu.” Cô cũng an vị ngồi xuống, cầm lấy lon bia.
Dư Trạch Nam lại mở một lon, uống một ngụm.
“Hạ Thiên Tinh……” Đột nhiên gọi cô.
“Ừ.”
“…… Đại Bạch… Là của anh ta?”
Động tác uống bìa của cô hơi dừng lại, nắm chặt cái lon trong tay.
“Anh sẽ nói cho anh anh sao?”
“Tổng thống có con trai riêng, sẽ có nhiều đề tài bàn luận.” Dư Trạch Nam ngửa đầu cảm thán, “Lại làm truyền thông trau chuốt một chút, diễn xuất sắc một chút. Lần trước vụ bị nghe trộm, anh ta tuy rằng không đuổi anh của tôi, lại lấy trên tay anh ấy vài thứ đánh kể. Hơn nữa, trong lòng dân chúng, hình tượng bị hủy lớn như vậy, trong lúc nhất thời rất khó xoay chuyển lại như cũ. Em nói, hiện tại nếu nói Bạch Dạ Kình có con trai riêng bên ngoài, anh trai tôi sẽ báo được một mối cái thù rất lớn nha ~ đến lúc đó, Bạch Dạ Kình liền bị gán cái mác ‘ ngụy quân tử ’. Ngẫm lại có phải rất kích thích không? Cũng coi như báo thù cho em?”
Ấn đường Hạ Thiên Tinh nhăn lại “ Nếu anh thật sự nói cho anh trai anh, chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa!”
Thần sắc của cô xưa nay chưa từng nghiêm túc như vậy. “ Xưa nay tôi chưa bao giờ muốn báo thù việc này. Với lại, anh ấy cũng chưa bao giờ công bố việc mình có con trai, tại sao lại gọi là "ngụy công tử"? Vụ việc bị nghe trộm, cũng là anh trai anh công kích anh ấy trước, không phải sao?"
Tác giả :
Nam Âm Âm