Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân
Chương 22
Chỉ một lời nói, chặn đường ra của hắn. Phó Tư Dịch nắm chặt tay, không nói một lời.
Quen biết đến năm thứ năm, Thẩm Dung đặc biệt đến nhìn Phó Tư Dịch, trên đường gặp gỡ một vụ tai nạn giao thông, vào phòng cấp cứu, sau đó bác sĩ ra nói với hắn, Thẩm Dung về sau sẽ không thể có con.
Anh trai Thẩm Dung cho hắn một nắm đấm, Phó Tư Dịch ngã trên nền gạch lạnh lẽo của bệnh viện, trước mắt một mảnh mê man. Bên tai, nghe Thẩm Quân Huy đau kịch liệt nói, “Tư Dịch à, cậu cũng nghe rồi đấy, Tiểu Dung về sau sẽ không thể có con. Thẩm gia chúng tôi cũng không liên lụy cậu, việc của cậu cùng Tiều Dung vẫn là nên dừng lại đi.”
Kỳ thật, lúc ấy hắn cùng Thẩm Dung còn không là gì của nhau, chỉ là Thẩm Dung đơn phương theo đuổi hắn không bỏ, hắn cũng chưa bao giờ cho cô ta bất kỳ lời hứa hẹn nào.
Dưới tình huống như vậy, Phó Tư Dịch không thể nói không, cho nên lập tức để lại một câu hứa, “ Tôi sẽ cưới cô ấy.”
Sau khi nói xong, hắn đứng lên, xoay người liền đi, chưa liếc mắt Thẩm Dung còn nằm trên giường bệnh một cái.
Năm ấy, Phó Tư Dịch mấy năm lắng đọng, rốt cuộc bằng một bài hát mà trở thành một con hắc mã trong các giải thưởng âm nhạc lớn. Mà Thẩm Dung cũng trở thành bạn gái hắn.
Thẩm Dung bắt đầu lấy danh nghĩa bạn gái nhúng tay vào mọi việc, buổi họp mặt fan, sắp xếp hành trình, tham dự hoạt động của các nhãn hiệu lớn,... Hắn trầm mặc, như một con rối mà sống.
Trải qua biến cố này, lạnh nhạt của hắn cũng dần dần rút đi từng chút một mà thay thế với nó là vẻ ngoài ôn hòa nội liễm, là một loại lạnh nhạt càng sâu hơn, mang theo khuôn mặt ôn hòa giả tạo, mà trong tâm lại là lạnh băng.
Hai năm sau, từ buổi biểu diễn trở về, Thẩm Dung đột nhiên xuất hiện ở khách sạn hắn ở, bộ dáng ôn nhu bưng cho hắn một ly sữa bò, hắn không tiếng động nhìn Thẩm Dung vài lần, thuận theo mà uống xong.
Đêm đó, một trận hỗn độn....
Sau khi tỉnh lại, thấy rõ thủ đoạn được dùng trên người mình, Phó Tư Dịch không có bất luận cảm xúc gì mà đứng dậy mặc quần áo, hắn còn một buổi ký tên, không rảnh ứng phó Thẩm Dung.
Hai tháng sau, hắn cùng Thẩm Dung kết hôn, lại hai tháng sau, một lần đang ở nơi khác, Thẩm Dung gọi điện tới nói, cô ta có thai, hai tháng.
Phó Tư Dịch lúc ấy đang ở một buổi party của một nhân vật nổi tiếng tổ chức, vì chủ nhân bữa tiệc đạt được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất mà tổ chức, trên mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười, phảng phât như việc trọng đại của nhân gian.
Lúc hắn nghe được tin tức, thần sắc bất biến ôn hòa đối đáp khách khữa, âm thanh ôn hòa, “Đã biết.”
Sau đó lẳng lặng cúp điện thoại.
Có ngườ hỏi hắn có phải hay không có việc gấp cần phải rời đi, Phó Tư Dịch thân hình bất động, ôn hòa mà cười nói, “Không phải việc gì quan trọng, chỉ là biết được một ít....” Hắn ngừng chốc lát, tự hỏi một hồi, cười thật sâu, “Đã biết được một chút chuyện cười.”
Tính tình hắn trải qua mấy năm ma tẩy, giấu đi mũi nhọn, luyện thành bộ dáng ôn hòa mọi sự đều không liên quan đến mình.
Lúc ấy bác sĩ kết luận Thẩm Dung đã không còn khả năng sinh con đột nhiên lại có thai, Phó Tư Dịch đột nhiên nghĩ tới cha con Thẩm gia diễn xuất như thật lúc trước ở bệnh viện, nghĩ đến Thẩm Dung hạ xuân dược ở sữa bò đưa cho hắn. Lúc ấy, hắn thương hại cô ta không thể có con, tuy biết trong ly sữa có thuốc, hắn vẫn ra vẻ không biết mà uống hết.
Đây hết thảy đều đã tính toán tốt, hắn xem nhẹ tâm tư của Thẩm Dung đối với hắn, khiến chính mình đi vào đường cùng.
Phó Tư Dịch cười thật sâu.
Hắn không có tính toán muốn ly hôn, tâm hắn sớm đã chết khi ở bệnh viện lúc đó. Đã từng yêu thích âm nhạc, bởi vì quan hệ với Thẩm Dung, hắn tránh còn không kịp.
Đối với hắn mà nói, cuộc sống đã không còn bất luận chờ mong gì.
Tám tháng sau, con được sinh ra, đặt tên Phó Gia Trạch, ngụ ý cát tường ơn trạch, mong muốn con cả đời trôi chảy.
Trừ bỏ hắn, ai cũng vui mừng.
Hắn đối với hài tử mới đến không có chờ mong, cũng không có vui mừng, thậm chí khi tiệc đầy tháng con ngày ấy, chậm chạp mới trở về. Thẩm Dung trách cứ hắn, Phó Tư Dịch cũng chỉ nhàn nhạt nói câu xin lỗi.
Sau khi hài tử sinh ra, Thẩm Dung thuê một bảo mẫu, phụ trách chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho con. Sau khi ở cữ xong, trọng tâm cuộc sống của Thẩm Dung dừng ở trên công việc.
Một đêm, lúc sắp ngủ Phó Tư Dịch đi đến phòng trẻ con của Phó Gia Trạch lúc này đã có thể gọi mẹ. Bảo mẫu đang ra sức dỗ dành Gia Trach đang tinh lực tràn đầy, không chịu đi ngủ. Phó Tư Dịch ở một bên nhìn, xoay người muốn đi, chợt nghe con gọi một tiếng “Ba”
Bảo mẫu kinh hỉ đến cực điểm, “Tiên sinh, Gia Trạch đang gọi ngài đó.”
Phó Gia Trạch ngơ ngẩn, không tự chủ được tiến lên, ánh mắt dừng trên người đứa bé.
Huyết thống tương liên bị đánh thức ở một khắc này, cõi lòng lạnh lẽo của Phó Tư Dịch có tia mềm mại.
Hắn cho bảo mẫu rời đi, thân mình cao lớn nằm trên chiếc giường nho nhỏ, trong lồng ngực là đứa bé đang ngủ ngon lành. Một đêm này, Phó Tư Dịch thức trắng đến bình minh.
Từ đó về sau, tâm huyết của hắn đều dùng trên người đứa nhỏ. Vốn dĩ cho rằng trong cuộc đời, trừ bỏ đứa bé này sẽ không có bất cứ thứ gì có thể đáng để hắn phải trả giá, nhưng Phó Tư Dịch vẫn gặp gỡ Hứa Trầm Hoan.
Sau khi đứa bé sinh được 1 năm, Phó Tư Dịch liền tuyên bố rời khỏi giới giải trí, hắn cứ nghĩ mình sẽ hai bàn tay trắng, khi Trần Băng nhận chức chủ biên của Hạ Ngu khuyên Phó Tư dịch một hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn nhận một hư chức ở Hạ Ngu, ngẫu nhiên đáp ứng lời hứa với Trần Băng trở về nhìn một chút.
Khi Phó Tư Dịch ở Hạ Ngu, có một thói quen, mỗi khi sáng tác ca khúc mới đều sẽ ngồi trên sân thượng.
Nhưng hiển nhiên, sân thượng không chỉ một mình hắn đến.
Có ngày đi, hắn nghe được có người hát.
Ngày đó gió khe khẽ, mây không bay, bầu trời xanh thẳm như biển sâu.
Tiếng ca thật ấm áp, làm người ta nhớ tới ban đêm khi trở về nhà vẫn đang sáng đèn chờ.
Phó tư Dịch cười một cái, nghĩ, tiếng ca của cô bé này thực mềm mại.
Nửa tháng sau, hắn lại nghe thấy một lần nữa, lần này hắn đột nhiên muốn nhìn xem cô trông như thế nào. Làm người nghe lén, hắn chỉ có thể nhìn ở sau lưng, bởi vậy, khi hắn nhìn đến hắn cũng chỉ nhìn thấy một bóng dáng gầy yếu cô đơn.
Lại sau đó, hắn đi sao chép tài liệu. Ở trước mặt hắn cũng có một cô bé đang sao chép, bên cạnh một chồng tài liệu cao cao, đều vẫn đang chờ để sao chép. Phó Tư Dịch đợi nửa ngày, không kiên nhẫn, xoay người muốn đi.
Hành lang đột nhiên một người phụ nữ dung mạo diễm lệ tiến vào, không kiên nhẫn thúc giục, “Hứa Trầm Hoan, cho cô đi sao chép tài liệu, mà cô lại đi đâu vậy, chậm như vậy, có thể làm việc hay không vậy.”
Người phía sau kinh ngạc nhảy dựng, vâng vâng dạ dạ mà xin lỗi, “Thực xin lỗi, Lệ Lệ, tôi đây làm được, sẽ không làm trễ việc của cô.”
Người phụ nữ cung không chú ý tới Phó Tư Dịch đứng ở một bên, sau khi hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Thanh âm này ---- Phó Tư Dịch ngừng bước chân, xoay người nhìn kỹ người phía trước.
Khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay, màu da trắng nõn, mày nhăn chặt vì nôn nóng, môi mím chặt.
Quen biết đến năm thứ năm, Thẩm Dung đặc biệt đến nhìn Phó Tư Dịch, trên đường gặp gỡ một vụ tai nạn giao thông, vào phòng cấp cứu, sau đó bác sĩ ra nói với hắn, Thẩm Dung về sau sẽ không thể có con.
Anh trai Thẩm Dung cho hắn một nắm đấm, Phó Tư Dịch ngã trên nền gạch lạnh lẽo của bệnh viện, trước mắt một mảnh mê man. Bên tai, nghe Thẩm Quân Huy đau kịch liệt nói, “Tư Dịch à, cậu cũng nghe rồi đấy, Tiểu Dung về sau sẽ không thể có con. Thẩm gia chúng tôi cũng không liên lụy cậu, việc của cậu cùng Tiều Dung vẫn là nên dừng lại đi.”
Kỳ thật, lúc ấy hắn cùng Thẩm Dung còn không là gì của nhau, chỉ là Thẩm Dung đơn phương theo đuổi hắn không bỏ, hắn cũng chưa bao giờ cho cô ta bất kỳ lời hứa hẹn nào.
Dưới tình huống như vậy, Phó Tư Dịch không thể nói không, cho nên lập tức để lại một câu hứa, “ Tôi sẽ cưới cô ấy.”
Sau khi nói xong, hắn đứng lên, xoay người liền đi, chưa liếc mắt Thẩm Dung còn nằm trên giường bệnh một cái.
Năm ấy, Phó Tư Dịch mấy năm lắng đọng, rốt cuộc bằng một bài hát mà trở thành một con hắc mã trong các giải thưởng âm nhạc lớn. Mà Thẩm Dung cũng trở thành bạn gái hắn.
Thẩm Dung bắt đầu lấy danh nghĩa bạn gái nhúng tay vào mọi việc, buổi họp mặt fan, sắp xếp hành trình, tham dự hoạt động của các nhãn hiệu lớn,... Hắn trầm mặc, như một con rối mà sống.
Trải qua biến cố này, lạnh nhạt của hắn cũng dần dần rút đi từng chút một mà thay thế với nó là vẻ ngoài ôn hòa nội liễm, là một loại lạnh nhạt càng sâu hơn, mang theo khuôn mặt ôn hòa giả tạo, mà trong tâm lại là lạnh băng.
Hai năm sau, từ buổi biểu diễn trở về, Thẩm Dung đột nhiên xuất hiện ở khách sạn hắn ở, bộ dáng ôn nhu bưng cho hắn một ly sữa bò, hắn không tiếng động nhìn Thẩm Dung vài lần, thuận theo mà uống xong.
Đêm đó, một trận hỗn độn....
Sau khi tỉnh lại, thấy rõ thủ đoạn được dùng trên người mình, Phó Tư Dịch không có bất luận cảm xúc gì mà đứng dậy mặc quần áo, hắn còn một buổi ký tên, không rảnh ứng phó Thẩm Dung.
Hai tháng sau, hắn cùng Thẩm Dung kết hôn, lại hai tháng sau, một lần đang ở nơi khác, Thẩm Dung gọi điện tới nói, cô ta có thai, hai tháng.
Phó Tư Dịch lúc ấy đang ở một buổi party của một nhân vật nổi tiếng tổ chức, vì chủ nhân bữa tiệc đạt được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất mà tổ chức, trên mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười, phảng phât như việc trọng đại của nhân gian.
Lúc hắn nghe được tin tức, thần sắc bất biến ôn hòa đối đáp khách khữa, âm thanh ôn hòa, “Đã biết.”
Sau đó lẳng lặng cúp điện thoại.
Có ngườ hỏi hắn có phải hay không có việc gấp cần phải rời đi, Phó Tư Dịch thân hình bất động, ôn hòa mà cười nói, “Không phải việc gì quan trọng, chỉ là biết được một ít....” Hắn ngừng chốc lát, tự hỏi một hồi, cười thật sâu, “Đã biết được một chút chuyện cười.”
Tính tình hắn trải qua mấy năm ma tẩy, giấu đi mũi nhọn, luyện thành bộ dáng ôn hòa mọi sự đều không liên quan đến mình.
Lúc ấy bác sĩ kết luận Thẩm Dung đã không còn khả năng sinh con đột nhiên lại có thai, Phó Tư Dịch đột nhiên nghĩ tới cha con Thẩm gia diễn xuất như thật lúc trước ở bệnh viện, nghĩ đến Thẩm Dung hạ xuân dược ở sữa bò đưa cho hắn. Lúc ấy, hắn thương hại cô ta không thể có con, tuy biết trong ly sữa có thuốc, hắn vẫn ra vẻ không biết mà uống hết.
Đây hết thảy đều đã tính toán tốt, hắn xem nhẹ tâm tư của Thẩm Dung đối với hắn, khiến chính mình đi vào đường cùng.
Phó Tư Dịch cười thật sâu.
Hắn không có tính toán muốn ly hôn, tâm hắn sớm đã chết khi ở bệnh viện lúc đó. Đã từng yêu thích âm nhạc, bởi vì quan hệ với Thẩm Dung, hắn tránh còn không kịp.
Đối với hắn mà nói, cuộc sống đã không còn bất luận chờ mong gì.
Tám tháng sau, con được sinh ra, đặt tên Phó Gia Trạch, ngụ ý cát tường ơn trạch, mong muốn con cả đời trôi chảy.
Trừ bỏ hắn, ai cũng vui mừng.
Hắn đối với hài tử mới đến không có chờ mong, cũng không có vui mừng, thậm chí khi tiệc đầy tháng con ngày ấy, chậm chạp mới trở về. Thẩm Dung trách cứ hắn, Phó Tư Dịch cũng chỉ nhàn nhạt nói câu xin lỗi.
Sau khi hài tử sinh ra, Thẩm Dung thuê một bảo mẫu, phụ trách chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho con. Sau khi ở cữ xong, trọng tâm cuộc sống của Thẩm Dung dừng ở trên công việc.
Một đêm, lúc sắp ngủ Phó Tư Dịch đi đến phòng trẻ con của Phó Gia Trạch lúc này đã có thể gọi mẹ. Bảo mẫu đang ra sức dỗ dành Gia Trach đang tinh lực tràn đầy, không chịu đi ngủ. Phó Tư Dịch ở một bên nhìn, xoay người muốn đi, chợt nghe con gọi một tiếng “Ba”
Bảo mẫu kinh hỉ đến cực điểm, “Tiên sinh, Gia Trạch đang gọi ngài đó.”
Phó Gia Trạch ngơ ngẩn, không tự chủ được tiến lên, ánh mắt dừng trên người đứa bé.
Huyết thống tương liên bị đánh thức ở một khắc này, cõi lòng lạnh lẽo của Phó Tư Dịch có tia mềm mại.
Hắn cho bảo mẫu rời đi, thân mình cao lớn nằm trên chiếc giường nho nhỏ, trong lồng ngực là đứa bé đang ngủ ngon lành. Một đêm này, Phó Tư Dịch thức trắng đến bình minh.
Từ đó về sau, tâm huyết của hắn đều dùng trên người đứa nhỏ. Vốn dĩ cho rằng trong cuộc đời, trừ bỏ đứa bé này sẽ không có bất cứ thứ gì có thể đáng để hắn phải trả giá, nhưng Phó Tư Dịch vẫn gặp gỡ Hứa Trầm Hoan.
Sau khi đứa bé sinh được 1 năm, Phó Tư Dịch liền tuyên bố rời khỏi giới giải trí, hắn cứ nghĩ mình sẽ hai bàn tay trắng, khi Trần Băng nhận chức chủ biên của Hạ Ngu khuyên Phó Tư dịch một hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn nhận một hư chức ở Hạ Ngu, ngẫu nhiên đáp ứng lời hứa với Trần Băng trở về nhìn một chút.
Khi Phó Tư Dịch ở Hạ Ngu, có một thói quen, mỗi khi sáng tác ca khúc mới đều sẽ ngồi trên sân thượng.
Nhưng hiển nhiên, sân thượng không chỉ một mình hắn đến.
Có ngày đi, hắn nghe được có người hát.
Ngày đó gió khe khẽ, mây không bay, bầu trời xanh thẳm như biển sâu.
Tiếng ca thật ấm áp, làm người ta nhớ tới ban đêm khi trở về nhà vẫn đang sáng đèn chờ.
Phó tư Dịch cười một cái, nghĩ, tiếng ca của cô bé này thực mềm mại.
Nửa tháng sau, hắn lại nghe thấy một lần nữa, lần này hắn đột nhiên muốn nhìn xem cô trông như thế nào. Làm người nghe lén, hắn chỉ có thể nhìn ở sau lưng, bởi vậy, khi hắn nhìn đến hắn cũng chỉ nhìn thấy một bóng dáng gầy yếu cô đơn.
Lại sau đó, hắn đi sao chép tài liệu. Ở trước mặt hắn cũng có một cô bé đang sao chép, bên cạnh một chồng tài liệu cao cao, đều vẫn đang chờ để sao chép. Phó Tư Dịch đợi nửa ngày, không kiên nhẫn, xoay người muốn đi.
Hành lang đột nhiên một người phụ nữ dung mạo diễm lệ tiến vào, không kiên nhẫn thúc giục, “Hứa Trầm Hoan, cho cô đi sao chép tài liệu, mà cô lại đi đâu vậy, chậm như vậy, có thể làm việc hay không vậy.”
Người phía sau kinh ngạc nhảy dựng, vâng vâng dạ dạ mà xin lỗi, “Thực xin lỗi, Lệ Lệ, tôi đây làm được, sẽ không làm trễ việc của cô.”
Người phụ nữ cung không chú ý tới Phó Tư Dịch đứng ở một bên, sau khi hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Thanh âm này ---- Phó Tư Dịch ngừng bước chân, xoay người nhìn kỹ người phía trước.
Khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay, màu da trắng nõn, mày nhăn chặt vì nôn nóng, môi mím chặt.
Tác giả :
Tứ Nguyệt Đậu