Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu
Chương 24
Buổi trưa, Sở Chiêu Dương cùng em gái Sở Điểm hẹn nhau đi ăn cơm. Giờ nghỉ trưa, anh đi từ công ty đến gần bệnh viện Ái Hòa tìm Sở Điềm.
Sở Điêm là y tá của bệnh viện Ai Hòa. Mặc dù bệnh yiện Sở Thiên nhà bọn họ đã kinh doanh tôt nhât rôi, nhưng Sở Điêm không muôn làm việc ở bệnh viện Sở Thiên để được đãi ngộ đặc biệt. Cô trực tiêp tự mình thi vào bệnh viện Ai Hòa, làm một y tá nhỏ bình thường.
Bệnh viện từ viện trưởng đến bảo vệ, đều không có ai biết thân phận thật của Sở EDiêm.
Lúc đến bệnh viện vừa hay là 12 giờ kém 5 phút.
Sở Chiêu Dương đi thẳng tới phòng khám bệnh Sở. Điểm phụ trách. Cửa phòng khám mở ra, Sở Điềm đang bôi thuôc cho một người bệnh bên trong.
Sở Chiêu Dương cảm thấy bóng lưng người kia nhìn rất quen mắt. Anh đi tới nhìn một cái, ánh măt liên trực tiêp rơi trên mặt người bệnh.
Lại là Cổ Niệm.
“Chuyện gì thế hả?” Ánh mắt Sở Chiêu Dương rơi vào ba vết thượng trên mu bàn tay cô, giông như là bị cảo. Tuy đã được bôi thuôc rôi nhưng ba vết máu đỏ tươi ở trên mu bàn tay trăng nõn đên mức có thể nhìn thây mạch máu màu xanh của Cô Niệm lại vô cùng nhức mắt.
Cổ Niệm không ngờ ở chỗ này cũng có thể gặp được Sở Chiêu Dương. Cô đột nhiên nhớ đên hai tiêng “Niệm Niệm” tôi hôm qua của anh, hoàn toàn không dám đôi mặt với anh.
Sở Điềm không biết chuyện giữa hai người bọn họ, còn tưởng là Sở Chiêu Dương đang hỏi cô, liên giải thích: “Bị mèo cào thương, đền để tiêm, thuận tiện xử lý luôn miệng vêt thương.”
“Sao lại bị mèo cào thương chứ?” Sở Chiêu Dương cau mày, thế này cũng quá liều lĩnh rỏi.
Anh thấy vết máu trên mu bàn tay cô rất nhức mắt, phá hỏng làn da vốn không tỳ vêt của cô. Sở Chiêu Dương suýt nữa thì cảm tay cô lên, liêm vêt thương giúp cô.
Cũng may, tay vẫn còn kiềm chế được nắm chặt bên chân, không hề lộn xộn.
Lúc này, Sở Điểm cuối cùng cũng nghe ra không đúng. Hóa ra anh cô lại quen với cô gái này?
Sở Điềm hơi giật mình, không ngờ anh trai luôn luôn ít nói lại có lúc nói nhiều như vậy.
Thật ra, đó rõ ràng chỉ là lời rât ngăn gọn, nêu như là người bình thường nói, hai câu này cũng là cực ítrôi. Nhưng đặt ở trên người Sở Chiêu Dương như vậy lại là khó được. Sở Điêm biêt tính anh mình, có thể nói một chữ, tuyệt đôi không nói hai chữ, kiệm lời đên mức khiên cho người ta phát điên.
Nhưng không ngờ Sở Chiêu Dương lại có thể nói nhiều như vậy với Cổ Niệm, đã vậy còn hoàn toàn đặt sự chú ý lên người Cổ Niệm, bỏ quên luôn người em gái này sang một bên.
Cổ Niệm cảm thấy bị thương rất mất mặt, cười khan hai tiếng, ngửa cổ nhìn Sở Chiêu Dương nói: “Nhà một đứa trẻ trong khu chúng tôi có con mèo trèo lên cây không xuông được. Bây giờ nghỉ hè, nhà không có người lớn, tôi giúp em bé ây ôm con mèo xuông, kết quả bị mèo cào thương.”
Sở Chiêu Dương cau mày, giống như đang quở mắng: “Sao lại không cẩn thận như thê”
Anh chỉ không vui vì cô để cho mình bị thương, chứ không có ý xem thường công việc của cô.
Cổ Niệm bị anh nhìn đên mặt phát nóng lên, nhanh chóng cúi đâu xuông nhưng tâm tình lại vô cùng tổt. Gần đây cuộc sông thật sự không được như ý, giông như là ai cũng xem thường công việc của cô vậy. Nhưng mả, người ưu tú như Sở Chiêu Dương lại không hề có ý xem thường công việc của cô.
Sở Điểm cuối cùng hồi thần lại, tỉnh thần hóng hớt lên cao, cười hì hì hỏi: “Hai người quen nhau à?”
“Ủm, coi... là thế.” Cổ Niệm gật gật đầu, thật sự là bản thân cô cũng không giải thích được quan hệ giữa cô với Sở Chiêu Dương.
Đối với câu trả lời nước đôi của cô, Sở Chiêu Dương rất không hài lòng. Anh cau mày, hâm hừ nhìn về phía Sở. Điểm.
Sở Điềm run một cái, cô có nói gì đâu, người chọc anh mất hứng là Cổ Niệm mà, sao người bị lườm lại là cô?
Sở Chiêu Dương đưa tay ra nói: “Đưa điện thoại cho anh.”
Cổ Niệm nhìn Sở Chiêu Dương đưa tay về phía Sở. Điềm, cũng không biết hai người bọn họ là quan hệ như thẻ nào, trông có vẻ rảt thân thiêt.
Sở Điêm là y tá của bệnh viện Ai Hòa. Mặc dù bệnh yiện Sở Thiên nhà bọn họ đã kinh doanh tôt nhât rôi, nhưng Sở Điêm không muôn làm việc ở bệnh viện Sở Thiên để được đãi ngộ đặc biệt. Cô trực tiêp tự mình thi vào bệnh viện Ai Hòa, làm một y tá nhỏ bình thường.
Bệnh viện từ viện trưởng đến bảo vệ, đều không có ai biết thân phận thật của Sở EDiêm.
Lúc đến bệnh viện vừa hay là 12 giờ kém 5 phút.
Sở Chiêu Dương đi thẳng tới phòng khám bệnh Sở. Điểm phụ trách. Cửa phòng khám mở ra, Sở Điềm đang bôi thuôc cho một người bệnh bên trong.
Sở Chiêu Dương cảm thấy bóng lưng người kia nhìn rất quen mắt. Anh đi tới nhìn một cái, ánh măt liên trực tiêp rơi trên mặt người bệnh.
Lại là Cổ Niệm.
“Chuyện gì thế hả?” Ánh mắt Sở Chiêu Dương rơi vào ba vết thượng trên mu bàn tay cô, giông như là bị cảo. Tuy đã được bôi thuôc rôi nhưng ba vết máu đỏ tươi ở trên mu bàn tay trăng nõn đên mức có thể nhìn thây mạch máu màu xanh của Cô Niệm lại vô cùng nhức mắt.
Cổ Niệm không ngờ ở chỗ này cũng có thể gặp được Sở Chiêu Dương. Cô đột nhiên nhớ đên hai tiêng “Niệm Niệm” tôi hôm qua của anh, hoàn toàn không dám đôi mặt với anh.
Sở Điềm không biết chuyện giữa hai người bọn họ, còn tưởng là Sở Chiêu Dương đang hỏi cô, liên giải thích: “Bị mèo cào thương, đền để tiêm, thuận tiện xử lý luôn miệng vêt thương.”
“Sao lại bị mèo cào thương chứ?” Sở Chiêu Dương cau mày, thế này cũng quá liều lĩnh rỏi.
Anh thấy vết máu trên mu bàn tay cô rất nhức mắt, phá hỏng làn da vốn không tỳ vêt của cô. Sở Chiêu Dương suýt nữa thì cảm tay cô lên, liêm vêt thương giúp cô.
Cũng may, tay vẫn còn kiềm chế được nắm chặt bên chân, không hề lộn xộn.
Lúc này, Sở Điểm cuối cùng cũng nghe ra không đúng. Hóa ra anh cô lại quen với cô gái này?
Sở Điềm hơi giật mình, không ngờ anh trai luôn luôn ít nói lại có lúc nói nhiều như vậy.
Thật ra, đó rõ ràng chỉ là lời rât ngăn gọn, nêu như là người bình thường nói, hai câu này cũng là cực ítrôi. Nhưng đặt ở trên người Sở Chiêu Dương như vậy lại là khó được. Sở Điêm biêt tính anh mình, có thể nói một chữ, tuyệt đôi không nói hai chữ, kiệm lời đên mức khiên cho người ta phát điên.
Nhưng không ngờ Sở Chiêu Dương lại có thể nói nhiều như vậy với Cổ Niệm, đã vậy còn hoàn toàn đặt sự chú ý lên người Cổ Niệm, bỏ quên luôn người em gái này sang một bên.
Cổ Niệm cảm thấy bị thương rất mất mặt, cười khan hai tiếng, ngửa cổ nhìn Sở Chiêu Dương nói: “Nhà một đứa trẻ trong khu chúng tôi có con mèo trèo lên cây không xuông được. Bây giờ nghỉ hè, nhà không có người lớn, tôi giúp em bé ây ôm con mèo xuông, kết quả bị mèo cào thương.”
Sở Chiêu Dương cau mày, giống như đang quở mắng: “Sao lại không cẩn thận như thê”
Anh chỉ không vui vì cô để cho mình bị thương, chứ không có ý xem thường công việc của cô.
Cổ Niệm bị anh nhìn đên mặt phát nóng lên, nhanh chóng cúi đâu xuông nhưng tâm tình lại vô cùng tổt. Gần đây cuộc sông thật sự không được như ý, giông như là ai cũng xem thường công việc của cô vậy. Nhưng mả, người ưu tú như Sở Chiêu Dương lại không hề có ý xem thường công việc của cô.
Sở Điểm cuối cùng hồi thần lại, tỉnh thần hóng hớt lên cao, cười hì hì hỏi: “Hai người quen nhau à?”
“Ủm, coi... là thế.” Cổ Niệm gật gật đầu, thật sự là bản thân cô cũng không giải thích được quan hệ giữa cô với Sở Chiêu Dương.
Đối với câu trả lời nước đôi của cô, Sở Chiêu Dương rất không hài lòng. Anh cau mày, hâm hừ nhìn về phía Sở. Điểm.
Sở Điềm run một cái, cô có nói gì đâu, người chọc anh mất hứng là Cổ Niệm mà, sao người bị lườm lại là cô?
Sở Chiêu Dương đưa tay ra nói: “Đưa điện thoại cho anh.”
Cổ Niệm nhìn Sở Chiêu Dương đưa tay về phía Sở. Điềm, cũng không biết hai người bọn họ là quan hệ như thẻ nào, trông có vẻ rảt thân thiêt.
Tác giả :
Hoàng Nhã Thần Hi