Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu
Chương 204: Dẫn anh vào làm quen mọi người
Mục Lam Thục đứng một bên nhìn thấy cũng cảm thấy đỏ mặt.
Cố Niệm phồng má, lại ra sức cấu thêm một cái, lần này dùng sức mạnh đến nỗi ngón tay cô cũng tê hết. Nhưng anh lại giống như không hề gì vậy, càng cấu anh, anh càng vui.
“Sở Chiêu Dương, anh bỏ em ra trước đi.” Cố Niệm nhỏ giọng nói.
Vì vừa mới khóc xong, nước mắt còn đọng lại trên khóe mi, lấp lánh, trông rất đáng thương. Hốc mắt đỏ bừng, chóp mũi hồng hồng, đến cả đôi môi cũng hơi đỏ ửng. Dáng vẻ này vừa vô tội, lại vừa uất ức. Sở Chiêu Dương thấy vậy không nhịn được mà thở dài hài lòng. Không phải anh không đau lòng mà là anh thật sự rất thích dáng vẻ như bây giờ của cô.
Mấy ngày vừa qua không gặp cô, dù cho mỗi ngày đều mong nhớ, mỗi đêm đều mơ thấy, trong đầu luôn xuất hiện dáng vẻ của cô, nhưng rốt cuộc vẫn không phải là người thật.
Bây giờ nhìn thấy được, ôm được, anh mới cảm thấy thỏa mãn.
Giờ anh mới biết, trước đây bất luận trong đầu anh ghi nhớ hình dáng cô sâu đậm thế nào, cũng không bì được chính cô đang đứng trước mặt anh, nằm trong vòng tay anh, khiến anh thỏa mãn, khiến anh thấy ấm áp.
Nếu không phải có Mục Lam Thục ở đó, Sở Chiêu Dương thật sự còn muốn ôm cô mãi trong lòng hôn cô thật nhiều.
Mục Lam Thục...
Sở Chiêu Dương nhìn về phía bà.
Theo những gì anh điều tra được, khi Cố Lập Thành gây án, Mục Lam Thục vẫn chưa biết. Lúc đó, Mục Lam Thục chỉ biết Cố Lập Thành đi làm ở xa, nhưng rốt cuộc làm gì thì bà ấy cũng không biết. Sau đó, ngoài Cố Lập Thành và một người nữa, mấy tên bắt cóc còn lại đều bị bắt. Lúc Cố Lập Thành bỏ trốn, chắc từng trở về gặp Mục Lam Thục.
Trong hồ sơ điều tra không có chứng cứ, chỉ trực tiếp nhắc đến chuyện này, nhưng dựa theo những điểm khác thường của Mục Lam Thục lúc đó, cùng một số manh mối khác, đều cho thấy, Cố Lập Thành năm xưa đã từng về gặp bà.
Cũng chính lúc đó, Mục Lam Thục mới biết chuyện của Cố Lập Thành.
Không biết là vì Cố Lập Thành đang lẩn trốn, sẽ mãi không trở về hay là vì Mục Lam Thục căm hận cách làm của Cố Lập Thành, không muốn có liên quan đến ông ấy nữa. Mà ngay ngày thứ hai sau khi Cố Lập Thành đi, Mục Lam Thục đã thu dọn đồ đạc, tạm biệt người nhà, đưa Cố Niệm đến thành phố B.
Một người phụ nữ chẳng có nghề gì trong tay, cũng chẳng có học lực cao, chỉ đành làm những chuyện lao động chân tay. Nhưng bà vẫn cắn răng nuôi nấng Cố Niệm nên người, bám rễ ở thành phố B. Trải qua biết bao nhiêu gian khổ, không phải có thể dùng từ ngữ để hình dung hết được. Về điểm này, Sở Chiêu Dương rất khâm phục Mục Lam Thục.
Cố Niệm kinh ngạc sững người một lúc, người đàn ông này trước nay đều không thích gặp người lạ mà. Ngoài mấy người quan hệ tương đối tốt một chút mới có thể nói chuyện được vài câu. Những người khác dù cho trong yến tiệc, nghe Hàn Trác Lệ nói, anh cũng luôn lạnh nhạt không thèm để ý đến. Lúc anh bàn chuyện làm ăn cũng nghiêm túc như vậy, ít khi nói cười, không thân thiện với người khác.
“Bác gái.” Sở Chiêu Dương nhẹ nhàng gật đầu với Mục Lam Thục.
Đồng tử của Mục Lam Thục đảo qua mấy cái, không tự nhiên lui về sau nửa bước, ánh mắt khép hờ.
“Sao cháu lại đến đây?” Mục Lam Thục không được tự nhiên hỏi.
Bà nhìn anh rồi nhìn sang Cố Niêm đang bị anh ôm trong lòng không thể động đậy.
Cố Niệm giống như vừa khóc xong nhưng trên mặt lại tràn đầy sức sống rồi. Hoàn toàn không giống với dáng vẻ buồn bã, tâm sự nặng nề mấy ngày trước.
Mục Lam Thục không nhịn được thở dài, Sở Chiêu Dương chỉ vừa mới lộ mặt đã khiến Cố Niệm thay đổi lớn như vậy rồi.
Sau này phải làm sao chứ?
“Cháu đến thăm Niệm Niệm.” Sở Chiêu Dương giải thích, “Trước đây bị một chuyện gấp giữ chân, mãi không gặp cô ấy. Bây giờ đã giải quyết xong rồi nên cháu vội vã đến đây.”
Mục Lam Thục gật gật đầu, nhìn trái nhìn phải, nói: “Đừng đứng mãi bên ngoài, vào trong đi. Vừa hay, bà dì của Cố Niệm vừa nãy còn nhắc đến bạn trai của con bé.”
Mặt Sở Chiêu Dương không biến sắc, anh cũng từng thấy qua link mà Nam Cảnh Hành gửi trên group 8864. Chính là những câu hỏi mà các bà dì thích hỏi nhất vào dịp Tết.
Vấn đề tình cảm là đứng đầu.
Anh rũ mắt nhìn Cố Niệm, trên môi nở nụ cười nhạt vừa ấm áp vừa sáng ngời, giọng nói trầm ấm: “Em đã trả lời thế nào?”
Cố Niệm trầm mặt xuống, không nóng không lạnh nói: “Em còn tưởng bạn trai sắp chia tay với mình, còn có thể nói gì chứ?”
Sở Chiêu Dương: “...”
Cô ấy vẫn còn chưa nguôi giận.
Mục Lam Thục nhìn Cố Niệm, quả nhiên, hai người trước đó từng xảy ra mâu thuẫn.
Sở Chiêu Dương khó xử quay sang gật đầu với Mục Lam Thục một cái, rồi cúi đầu, búng lên trán Cố Niệm một cái: “Nói linh tinh, chia tay gì chứ.”
Cuối cùng, bàn tay ấm nóng từ eo cô trượt xuống nắm lấy tay cô.
Sau đó, nắm chặt.
Tay cô mềm như vậy, nhỏ như vậy, bị anh nắm gọn trong lòng bàn tay.
Hơi ấm lòng bàn tay anh không ngừng truyền sang tay cô, chạy thẳng vào sâu trong tâm khảm của cô. Cố Niệm nhẹ nhàng cắn môi dưới, giương mắt đầy oán giận nhìn anh một cái.
Ánh mắt này vừa sâu thẳm, lại còn lấp lánh của những giọt nước mắt còn đọng lại khiến lòng Sở Chiêu Dương cũng ấm lên, càng siết chặt tay cô hơn.
Trong lòng anh thầm thề, sau này anh sẽ không để cô chịu ấm ức như vậy nữa.
“Đưa anh vào làm quen mọi người đi.” Sở Chiêu Dương dịu dàng nói.
Cố Niệm kinh ngạc sững người một lúc, người đàn ông này trước nay đều không thích gặp người lạ mà. Ngoài mấy người quan hệ tương đối tốt một chút mới có thể nói chuyện được vài câu. Những người khác dù cho trong yến tiệc, nghe Hàn Trác Lệ nói, anh cũng luôn lạnh nhạt không thèm để ý đến. Lúc anh bàn chuyện làm ăn cũng nghiêm túc như vậy, ít khi nói cười, không thân thiện với người khác.
Nhưng nhìn thấy Sở Chiêu Dương, cô ta lập tức ngây dại, miệng mở to cũng quên khép lại, tay vẫn đang cầm điện thoại, ngẩng đầu, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Sở Chiêu Dương.
Nhưng vì biết tính tình của anh, cũng vì thực lực của Sở Thiên, không có ai dám có bất mãn gì với anh, ngược lại còn rất quen thuộc với thái độ này của anh. Chuyện hợp tác có thể nói là tấp nập không ngừng.
Còn những thân thích bên trong, nói thật, cũng chẳng phải thân thiết với cô lắm. Cố Niệm miễn cưỡng lắm mới nhớ được tên. Với tính tình thường ngày của Sở Chiêu Dương, sẽ hoàn toàn lười giao tiếp với những người này.
Cô nghĩ, có lẽ anh đang muốn bù đắp cho cô? Nhưng cô cảm thấy chẳng cần phải như thế. Cô cũng chẳng cần bù đắp gì cả. Chỉ cần hai người họ vẫn được ở bên nhau là được.
Cố Niệm lắc lắc cánh tay anh, nói: “Anh không cần miễn cưỡng, không gặp cũng được.”
“Không miễn cưỡng.” Sở Chiêu Dương nói, đã cất bước bước vào.
Mục Lam Thục thở dài trong lòng, nói: “Nếu người cũng đã đến rồi thì phải gặp mặt chứ. Không gặp mấy người bên nhà bà dì, không phải còn có ông bà ngoại con sao? Hai ông bà nhìn thấy Sở Chiêu Dương chắc chắn sẽ rất vui.”
Cố Niệm nhớ đến Mục lão gia và Mục lão thái thái liền gật đầu.
Nói với Sở Chiêu Dương: “Quan trọng là gặp ông bà ngoại, còn những người khác, anh không cần để ý.”
Đột nhiên, cô lại nhớ đến Thôi Hân Mi.
Đối với cô, Thôi Hân Mi còn có thể nhờ cô ở thành phố B giúp Mục Kỳ San giới thiệu một công việc. Nếu biết thân thế của Sở Chiêu Dương, không biết bà ta còn được voi đòi tiên như thế nào nữa.
Dù cho không biết thân thế của Sở Chiêu Dương, nhưng nhìn thấy khí chất trên người anh, cũng có thể đoán được anh không phải người tầm thường. Chuyện này chẳng cần có mắt nhìn người lắm, khí chất của Sở Chiêu Dương thật sự quá lóa mắt, khí thế quá mạnh, người bình thường vốn không có được, muốn học cũng học không được.
Cố Niệm nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Bên trong còn có mợ của em, bà ấy là một người… Dù sao bà ấy nói gì, anh nghe xong rồi thì bỏ qua, tuyệt đối đừng để trong lòng.”
Sở Chiêu Dương nhướng mày, Mục Lam Thục bên cạnh cũng nói: “Đúng rồi, bác quên mất chuyện này. Mợ của Cố Niệm là người rất thích chiếm tiện nghi của người khác, cảm thấy ai giúp bà ấy cũng là chuyện đương nhiên. Thế nên, lỡ như bà ấy nói gì với cháu, thì cháu cứ xem như không nghe thấy.”
Thấy hai mẹ con họ nghiêm túc như vậy, Sở Chiêu Dương cũng gật đầu cho họ yên tâm: “Cháu biết rồi ạ.”
“Vào đi, ở ngoài lâu quá rồi, người trong nhà đều thấy kỳ lạ đó.” Mục Lam Thục thúc giục nói.
Cố Niệm bấy giờ mới dẫn Sở Chiêu Dương vào nhà.
Không ngờ, mới quen bạn trai cái Tết đầu tiên đã đưa Sở Chiêu Dương về gặp người lớn, hơn nữa lần đầu tiên còn gặp nhiều người như vậy, Cố Niệm thật sự rất ngại.
Cô lúng túng dẫn Sở Chiêu Dương vào nhà, trong nhà tất cả mọi người đều yên lặng, há hốc mồm nhìn hai người.
Ánh mắt của bà dì từ trên mặt Cố Niệm di chuyển sang mặt Sở Chiêu Dương, sau đó lại nhìn thấy hai người tay trong tay. Ánh mắt lại từ tay của hai người hướng lên mặt của họ.
Thôi Hân Mi uể oải giương mắt lên nhìn, ánh mắt không nóng không lạnh đánh giá Sở Chiêu Dương một lượt, rồi bĩu môi, biểu cảm trên mặt càng khó coi hơn.
Mục Kỳ San vốn cảm thấy rất nhàm chán nên lấy điện thoại ra chơi, thật sự lười nghe mấy chuyện phiếm của mấy ông bà già này, còn dáng vẻ khoe mẽ của nhà bà dì nữa.
Nhưng nhìn thấy Sở Chiêu Dương, cô ta lập tức ngây dại, miệng mở to cũng quên khép lại, tay vẫn đang cầm điện thoại, ngẩng đầu, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Sở Chiêu Dương.
Đây... Đây là bạn trai của Cố Niệm sao?
Xuất chúng như vậy, chị ấy tìm thấy ở đâu vậy?
Mục lão gia và Mục lão thái thái đều đứng dậy đón tiếp, Mục lão thái thái trực tiếp bước đến nắm chặt tay của Sở Chiêu Dương, từ ái hỏi: “Niệm Niệm, đây là...”
Sở Chiêu Dương hơi khom người, giọng nói trầm ấm chính trực nội liễm: “Ông ngoại, bà ngoại, cháu là bạn trai của Cố Niệm, Sở Chiêu Dương.”
“Được, được, được.” Mục lão thái thái vội vã gật đầu, cười vô cùng vui vẻ.
Bà vội kéo Sở Chiêu Dương sang phía sô pha: “Mau đến ngồi đi, vừa rồi mọi người còn nhắc đến cháu đó.”
Sở Chiêu Dương hơi nhếch môi mỉm cười, rồi lập tức thu lại.
Nụ cười chợt thoáng qua đó giống như đóa phù dung nở vội, khiến mọi người nhìn đến ngây người.
Bây giờ suy nghĩ trong lòng mọi người đều giống nhau: Rốt cuộc Cố Niệm tìm được người bạn trai xuất chúng như vậy ở đâu chứ? Chưa nói đến điều kiện gia đình cậu ấy như thế nào, chỉ dựa vào ngoại hình này đã đủ hạ gục tất cả rồi!
Bà dì dịch sang bên cạnh một chút, chừa ra một khoảng trống.
Sở Chiêu Dương nhìn thấy, trên sô pha không đủ cho nhiều người như thế ngồi, liền nói: “Ông ngoại, bà ngoại, ông bà ngồi đi, cháu ngồi với Cố Niệm.”
Cố Niệm vội vã kéo một cái ghế đến, đặt bên cạnh mình.
Sở Chiêu Dương điềm tĩnh quay lại, ngồi xuống bên cạnh Cố Niệm. Anh rũ mắt xuống nhìn khoảng cách giữa hai người, cảm thấy không hài lòng lắm, liền kéo ghế gần thêm chút nữa, ngồi gần cô hơn một chút nữa. Gặp lại cô, anh vô cùng trân trọng, chỉ muốn ở gần cô hơn, gần hơn một chút nữa.
Ở chỗ tiếp xúc giữa hai người, họ có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau.
Sở Chiêu Dương ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng rất thẳng, hai tay tự nhiên đặt trên đầu gối. Anh chẳng hề né tránh những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Dáng vẻ nghiêm túc, vững vàng này khiến người ta nhìn một cái liền cảm thấy rất yên tâm.
“Nghe Cố Niệm nói, nhà cháu ở thành phố B à?” Hai ông bà Mục gia còn chưa kịp nói, bà dì đã không đợi nổi nữa hỏi.
“Vâng.” Sở Chiêu Dương gật đầu đáp, rồi không nói gì thêm.
Không biết sao, bình thường bà dì đối với người trẻ tuổi luôn rất nhiều chuyện, nhưng lại chẳng thấy được điểm nào có thể bắt bẻ trên người Sở Chiêu Dương cả, thậm chí còn cảm thấy có áp lực rất lớn.
Khí thế của chàng trai này quả là hơn người!
Nhưng bà ta lại không dằn được sự hiếu kỳ trong lòng.
Bà dì hít thở sâu mấy cái, lại hỏi tiếp: “Ồ, ở xa như vậy hôm nay đã đến rồi, cháu không cùng người nhà đón Tết sao?”
“Ăn xong cơm tất niên, lại ăn thêm sủi cảo, cháu mới ra ngoài.” Sở Chiêu Dương đáp.
“Vừa rồi chúng ta còn hỏi Cố Niệm, con bé nói cháu không đến, sao bây giờ lại đến rồi?” Bà dì lại hỏi.
“Cháu muốn cho cô ấy một bất ngờ.” Sở Chiêu Dương nói, quay đầu cười dịu dàng với Cố Niệm.
Đôi mắt đen chăm chú, tràn đầy ôn nhu.
Rõ ràng trong nhà đầy ắp người nhưng trong mắt Sở Chiêu Dương thì chỉ có Cố Niệm.
Mục Kỳ San ngồi bên cạnh lần đầu tiên cảm thấy, cảm giác tồn tại của bản thân lại thấp như vậy. Cô nhỏ hơn Cố Niệm hai tuổi, trong vòng giao tiếp của cô, cô cũng rất được yêu thích. Lúc cùng bạn bè đi bar hay hộp đêm, cô luôn có không ít người đến làm quen.
A
Cố Niệm phồng má, lại ra sức cấu thêm một cái, lần này dùng sức mạnh đến nỗi ngón tay cô cũng tê hết. Nhưng anh lại giống như không hề gì vậy, càng cấu anh, anh càng vui.
“Sở Chiêu Dương, anh bỏ em ra trước đi.” Cố Niệm nhỏ giọng nói.
Vì vừa mới khóc xong, nước mắt còn đọng lại trên khóe mi, lấp lánh, trông rất đáng thương. Hốc mắt đỏ bừng, chóp mũi hồng hồng, đến cả đôi môi cũng hơi đỏ ửng. Dáng vẻ này vừa vô tội, lại vừa uất ức. Sở Chiêu Dương thấy vậy không nhịn được mà thở dài hài lòng. Không phải anh không đau lòng mà là anh thật sự rất thích dáng vẻ như bây giờ của cô.
Mấy ngày vừa qua không gặp cô, dù cho mỗi ngày đều mong nhớ, mỗi đêm đều mơ thấy, trong đầu luôn xuất hiện dáng vẻ của cô, nhưng rốt cuộc vẫn không phải là người thật.
Bây giờ nhìn thấy được, ôm được, anh mới cảm thấy thỏa mãn.
Giờ anh mới biết, trước đây bất luận trong đầu anh ghi nhớ hình dáng cô sâu đậm thế nào, cũng không bì được chính cô đang đứng trước mặt anh, nằm trong vòng tay anh, khiến anh thỏa mãn, khiến anh thấy ấm áp.
Nếu không phải có Mục Lam Thục ở đó, Sở Chiêu Dương thật sự còn muốn ôm cô mãi trong lòng hôn cô thật nhiều.
Mục Lam Thục...
Sở Chiêu Dương nhìn về phía bà.
Theo những gì anh điều tra được, khi Cố Lập Thành gây án, Mục Lam Thục vẫn chưa biết. Lúc đó, Mục Lam Thục chỉ biết Cố Lập Thành đi làm ở xa, nhưng rốt cuộc làm gì thì bà ấy cũng không biết. Sau đó, ngoài Cố Lập Thành và một người nữa, mấy tên bắt cóc còn lại đều bị bắt. Lúc Cố Lập Thành bỏ trốn, chắc từng trở về gặp Mục Lam Thục.
Trong hồ sơ điều tra không có chứng cứ, chỉ trực tiếp nhắc đến chuyện này, nhưng dựa theo những điểm khác thường của Mục Lam Thục lúc đó, cùng một số manh mối khác, đều cho thấy, Cố Lập Thành năm xưa đã từng về gặp bà.
Cũng chính lúc đó, Mục Lam Thục mới biết chuyện của Cố Lập Thành.
Không biết là vì Cố Lập Thành đang lẩn trốn, sẽ mãi không trở về hay là vì Mục Lam Thục căm hận cách làm của Cố Lập Thành, không muốn có liên quan đến ông ấy nữa. Mà ngay ngày thứ hai sau khi Cố Lập Thành đi, Mục Lam Thục đã thu dọn đồ đạc, tạm biệt người nhà, đưa Cố Niệm đến thành phố B.
Một người phụ nữ chẳng có nghề gì trong tay, cũng chẳng có học lực cao, chỉ đành làm những chuyện lao động chân tay. Nhưng bà vẫn cắn răng nuôi nấng Cố Niệm nên người, bám rễ ở thành phố B. Trải qua biết bao nhiêu gian khổ, không phải có thể dùng từ ngữ để hình dung hết được. Về điểm này, Sở Chiêu Dương rất khâm phục Mục Lam Thục.
Cố Niệm kinh ngạc sững người một lúc, người đàn ông này trước nay đều không thích gặp người lạ mà. Ngoài mấy người quan hệ tương đối tốt một chút mới có thể nói chuyện được vài câu. Những người khác dù cho trong yến tiệc, nghe Hàn Trác Lệ nói, anh cũng luôn lạnh nhạt không thèm để ý đến. Lúc anh bàn chuyện làm ăn cũng nghiêm túc như vậy, ít khi nói cười, không thân thiện với người khác.
“Bác gái.” Sở Chiêu Dương nhẹ nhàng gật đầu với Mục Lam Thục.
Đồng tử của Mục Lam Thục đảo qua mấy cái, không tự nhiên lui về sau nửa bước, ánh mắt khép hờ.
“Sao cháu lại đến đây?” Mục Lam Thục không được tự nhiên hỏi.
Bà nhìn anh rồi nhìn sang Cố Niêm đang bị anh ôm trong lòng không thể động đậy.
Cố Niệm giống như vừa khóc xong nhưng trên mặt lại tràn đầy sức sống rồi. Hoàn toàn không giống với dáng vẻ buồn bã, tâm sự nặng nề mấy ngày trước.
Mục Lam Thục không nhịn được thở dài, Sở Chiêu Dương chỉ vừa mới lộ mặt đã khiến Cố Niệm thay đổi lớn như vậy rồi.
Sau này phải làm sao chứ?
“Cháu đến thăm Niệm Niệm.” Sở Chiêu Dương giải thích, “Trước đây bị một chuyện gấp giữ chân, mãi không gặp cô ấy. Bây giờ đã giải quyết xong rồi nên cháu vội vã đến đây.”
Mục Lam Thục gật gật đầu, nhìn trái nhìn phải, nói: “Đừng đứng mãi bên ngoài, vào trong đi. Vừa hay, bà dì của Cố Niệm vừa nãy còn nhắc đến bạn trai của con bé.”
Mặt Sở Chiêu Dương không biến sắc, anh cũng từng thấy qua link mà Nam Cảnh Hành gửi trên group 8864. Chính là những câu hỏi mà các bà dì thích hỏi nhất vào dịp Tết.
Vấn đề tình cảm là đứng đầu.
Anh rũ mắt nhìn Cố Niệm, trên môi nở nụ cười nhạt vừa ấm áp vừa sáng ngời, giọng nói trầm ấm: “Em đã trả lời thế nào?”
Cố Niệm trầm mặt xuống, không nóng không lạnh nói: “Em còn tưởng bạn trai sắp chia tay với mình, còn có thể nói gì chứ?”
Sở Chiêu Dương: “...”
Cô ấy vẫn còn chưa nguôi giận.
Mục Lam Thục nhìn Cố Niệm, quả nhiên, hai người trước đó từng xảy ra mâu thuẫn.
Sở Chiêu Dương khó xử quay sang gật đầu với Mục Lam Thục một cái, rồi cúi đầu, búng lên trán Cố Niệm một cái: “Nói linh tinh, chia tay gì chứ.”
Cuối cùng, bàn tay ấm nóng từ eo cô trượt xuống nắm lấy tay cô.
Sau đó, nắm chặt.
Tay cô mềm như vậy, nhỏ như vậy, bị anh nắm gọn trong lòng bàn tay.
Hơi ấm lòng bàn tay anh không ngừng truyền sang tay cô, chạy thẳng vào sâu trong tâm khảm của cô. Cố Niệm nhẹ nhàng cắn môi dưới, giương mắt đầy oán giận nhìn anh một cái.
Ánh mắt này vừa sâu thẳm, lại còn lấp lánh của những giọt nước mắt còn đọng lại khiến lòng Sở Chiêu Dương cũng ấm lên, càng siết chặt tay cô hơn.
Trong lòng anh thầm thề, sau này anh sẽ không để cô chịu ấm ức như vậy nữa.
“Đưa anh vào làm quen mọi người đi.” Sở Chiêu Dương dịu dàng nói.
Cố Niệm kinh ngạc sững người một lúc, người đàn ông này trước nay đều không thích gặp người lạ mà. Ngoài mấy người quan hệ tương đối tốt một chút mới có thể nói chuyện được vài câu. Những người khác dù cho trong yến tiệc, nghe Hàn Trác Lệ nói, anh cũng luôn lạnh nhạt không thèm để ý đến. Lúc anh bàn chuyện làm ăn cũng nghiêm túc như vậy, ít khi nói cười, không thân thiện với người khác.
Nhưng nhìn thấy Sở Chiêu Dương, cô ta lập tức ngây dại, miệng mở to cũng quên khép lại, tay vẫn đang cầm điện thoại, ngẩng đầu, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Sở Chiêu Dương.
Nhưng vì biết tính tình của anh, cũng vì thực lực của Sở Thiên, không có ai dám có bất mãn gì với anh, ngược lại còn rất quen thuộc với thái độ này của anh. Chuyện hợp tác có thể nói là tấp nập không ngừng.
Còn những thân thích bên trong, nói thật, cũng chẳng phải thân thiết với cô lắm. Cố Niệm miễn cưỡng lắm mới nhớ được tên. Với tính tình thường ngày của Sở Chiêu Dương, sẽ hoàn toàn lười giao tiếp với những người này.
Cô nghĩ, có lẽ anh đang muốn bù đắp cho cô? Nhưng cô cảm thấy chẳng cần phải như thế. Cô cũng chẳng cần bù đắp gì cả. Chỉ cần hai người họ vẫn được ở bên nhau là được.
Cố Niệm lắc lắc cánh tay anh, nói: “Anh không cần miễn cưỡng, không gặp cũng được.”
“Không miễn cưỡng.” Sở Chiêu Dương nói, đã cất bước bước vào.
Mục Lam Thục thở dài trong lòng, nói: “Nếu người cũng đã đến rồi thì phải gặp mặt chứ. Không gặp mấy người bên nhà bà dì, không phải còn có ông bà ngoại con sao? Hai ông bà nhìn thấy Sở Chiêu Dương chắc chắn sẽ rất vui.”
Cố Niệm nhớ đến Mục lão gia và Mục lão thái thái liền gật đầu.
Nói với Sở Chiêu Dương: “Quan trọng là gặp ông bà ngoại, còn những người khác, anh không cần để ý.”
Đột nhiên, cô lại nhớ đến Thôi Hân Mi.
Đối với cô, Thôi Hân Mi còn có thể nhờ cô ở thành phố B giúp Mục Kỳ San giới thiệu một công việc. Nếu biết thân thế của Sở Chiêu Dương, không biết bà ta còn được voi đòi tiên như thế nào nữa.
Dù cho không biết thân thế của Sở Chiêu Dương, nhưng nhìn thấy khí chất trên người anh, cũng có thể đoán được anh không phải người tầm thường. Chuyện này chẳng cần có mắt nhìn người lắm, khí chất của Sở Chiêu Dương thật sự quá lóa mắt, khí thế quá mạnh, người bình thường vốn không có được, muốn học cũng học không được.
Cố Niệm nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Bên trong còn có mợ của em, bà ấy là một người… Dù sao bà ấy nói gì, anh nghe xong rồi thì bỏ qua, tuyệt đối đừng để trong lòng.”
Sở Chiêu Dương nhướng mày, Mục Lam Thục bên cạnh cũng nói: “Đúng rồi, bác quên mất chuyện này. Mợ của Cố Niệm là người rất thích chiếm tiện nghi của người khác, cảm thấy ai giúp bà ấy cũng là chuyện đương nhiên. Thế nên, lỡ như bà ấy nói gì với cháu, thì cháu cứ xem như không nghe thấy.”
Thấy hai mẹ con họ nghiêm túc như vậy, Sở Chiêu Dương cũng gật đầu cho họ yên tâm: “Cháu biết rồi ạ.”
“Vào đi, ở ngoài lâu quá rồi, người trong nhà đều thấy kỳ lạ đó.” Mục Lam Thục thúc giục nói.
Cố Niệm bấy giờ mới dẫn Sở Chiêu Dương vào nhà.
Không ngờ, mới quen bạn trai cái Tết đầu tiên đã đưa Sở Chiêu Dương về gặp người lớn, hơn nữa lần đầu tiên còn gặp nhiều người như vậy, Cố Niệm thật sự rất ngại.
Cô lúng túng dẫn Sở Chiêu Dương vào nhà, trong nhà tất cả mọi người đều yên lặng, há hốc mồm nhìn hai người.
Ánh mắt của bà dì từ trên mặt Cố Niệm di chuyển sang mặt Sở Chiêu Dương, sau đó lại nhìn thấy hai người tay trong tay. Ánh mắt lại từ tay của hai người hướng lên mặt của họ.
Thôi Hân Mi uể oải giương mắt lên nhìn, ánh mắt không nóng không lạnh đánh giá Sở Chiêu Dương một lượt, rồi bĩu môi, biểu cảm trên mặt càng khó coi hơn.
Mục Kỳ San vốn cảm thấy rất nhàm chán nên lấy điện thoại ra chơi, thật sự lười nghe mấy chuyện phiếm của mấy ông bà già này, còn dáng vẻ khoe mẽ của nhà bà dì nữa.
Nhưng nhìn thấy Sở Chiêu Dương, cô ta lập tức ngây dại, miệng mở to cũng quên khép lại, tay vẫn đang cầm điện thoại, ngẩng đầu, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Sở Chiêu Dương.
Đây... Đây là bạn trai của Cố Niệm sao?
Xuất chúng như vậy, chị ấy tìm thấy ở đâu vậy?
Mục lão gia và Mục lão thái thái đều đứng dậy đón tiếp, Mục lão thái thái trực tiếp bước đến nắm chặt tay của Sở Chiêu Dương, từ ái hỏi: “Niệm Niệm, đây là...”
Sở Chiêu Dương hơi khom người, giọng nói trầm ấm chính trực nội liễm: “Ông ngoại, bà ngoại, cháu là bạn trai của Cố Niệm, Sở Chiêu Dương.”
“Được, được, được.” Mục lão thái thái vội vã gật đầu, cười vô cùng vui vẻ.
Bà vội kéo Sở Chiêu Dương sang phía sô pha: “Mau đến ngồi đi, vừa rồi mọi người còn nhắc đến cháu đó.”
Sở Chiêu Dương hơi nhếch môi mỉm cười, rồi lập tức thu lại.
Nụ cười chợt thoáng qua đó giống như đóa phù dung nở vội, khiến mọi người nhìn đến ngây người.
Bây giờ suy nghĩ trong lòng mọi người đều giống nhau: Rốt cuộc Cố Niệm tìm được người bạn trai xuất chúng như vậy ở đâu chứ? Chưa nói đến điều kiện gia đình cậu ấy như thế nào, chỉ dựa vào ngoại hình này đã đủ hạ gục tất cả rồi!
Bà dì dịch sang bên cạnh một chút, chừa ra một khoảng trống.
Sở Chiêu Dương nhìn thấy, trên sô pha không đủ cho nhiều người như thế ngồi, liền nói: “Ông ngoại, bà ngoại, ông bà ngồi đi, cháu ngồi với Cố Niệm.”
Cố Niệm vội vã kéo một cái ghế đến, đặt bên cạnh mình.
Sở Chiêu Dương điềm tĩnh quay lại, ngồi xuống bên cạnh Cố Niệm. Anh rũ mắt xuống nhìn khoảng cách giữa hai người, cảm thấy không hài lòng lắm, liền kéo ghế gần thêm chút nữa, ngồi gần cô hơn một chút nữa. Gặp lại cô, anh vô cùng trân trọng, chỉ muốn ở gần cô hơn, gần hơn một chút nữa.
Ở chỗ tiếp xúc giữa hai người, họ có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau.
Sở Chiêu Dương ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng rất thẳng, hai tay tự nhiên đặt trên đầu gối. Anh chẳng hề né tránh những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Dáng vẻ nghiêm túc, vững vàng này khiến người ta nhìn một cái liền cảm thấy rất yên tâm.
“Nghe Cố Niệm nói, nhà cháu ở thành phố B à?” Hai ông bà Mục gia còn chưa kịp nói, bà dì đã không đợi nổi nữa hỏi.
“Vâng.” Sở Chiêu Dương gật đầu đáp, rồi không nói gì thêm.
Không biết sao, bình thường bà dì đối với người trẻ tuổi luôn rất nhiều chuyện, nhưng lại chẳng thấy được điểm nào có thể bắt bẻ trên người Sở Chiêu Dương cả, thậm chí còn cảm thấy có áp lực rất lớn.
Khí thế của chàng trai này quả là hơn người!
Nhưng bà ta lại không dằn được sự hiếu kỳ trong lòng.
Bà dì hít thở sâu mấy cái, lại hỏi tiếp: “Ồ, ở xa như vậy hôm nay đã đến rồi, cháu không cùng người nhà đón Tết sao?”
“Ăn xong cơm tất niên, lại ăn thêm sủi cảo, cháu mới ra ngoài.” Sở Chiêu Dương đáp.
“Vừa rồi chúng ta còn hỏi Cố Niệm, con bé nói cháu không đến, sao bây giờ lại đến rồi?” Bà dì lại hỏi.
“Cháu muốn cho cô ấy một bất ngờ.” Sở Chiêu Dương nói, quay đầu cười dịu dàng với Cố Niệm.
Đôi mắt đen chăm chú, tràn đầy ôn nhu.
Rõ ràng trong nhà đầy ắp người nhưng trong mắt Sở Chiêu Dương thì chỉ có Cố Niệm.
Mục Kỳ San ngồi bên cạnh lần đầu tiên cảm thấy, cảm giác tồn tại của bản thân lại thấp như vậy. Cô nhỏ hơn Cố Niệm hai tuổi, trong vòng giao tiếp của cô, cô cũng rất được yêu thích. Lúc cùng bạn bè đi bar hay hộp đêm, cô luôn có không ít người đến làm quen.
A
Tác giả :
Hoàng Nhã Thần Hi