Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu
Chương 183: Dù cho cả thế giới có từ bỏ, anh vẫn muốn được ở cạnh em
Khi hai tay anh tiến đến eo cô, đột nhiên siết chặt, ghì chặt người cô vào lòng anh, như muốn cơ thể cô hòa vào lòng anh vậy.
Cùng lúc đó, môi anh cướp lấy cánh môi cô, như muốn thu tất cả vào miệng mình, hôn say đắm, mãnh liệt thưởng thức.
Đôi môi Cố Niệm bị anh hôn đến tê dại, sưng phù, cả đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.
Cả miệng nóng hầm hập, bất giác cô liền đáp lại anh, cùng anh đắm chìm trong nụ hôn say đắm đó.
Không biết từ lúc nào, người đã bị anh xoay ngược lại, đứng đối mặt với anh, cả người được anh ôm vào lòng. Đến cả âm thanh pháo hoa đã biến mất, cô cũng không hề phát hiện.
Ban đầu sự chú ý của bọn trẻ đều tập trung hết vào màn pháo hoa. Bây giờ pháo hoa bắn xong rồi, sự hứng thú của bọn trẻ dường như vẫn chưa hết, những trái tim kích động vẫn chưa bình tĩnh lại, đứa nào đứa nấy đều vô cùng thất vọng, kêu gào đòi bắn thêm một lần nữa.
Tề Hựu Tuyên đang định đi tìm kim chủ đại nhân của tối nay, Sở Chiêu Dương. Kết quả vừa nhìn sang, Tề Hựu Tuyên lập tức “Ôi chao” một tiếng, cánh tay bé nhỏ kéo kéo vạt áo của Nguyễn Đan Thần: “Mẹ ơi, chú Sở cũng đang gặm miệng của dì kìa! Bình thường ba cũng hay gặm miệng của mẹ, tại sao đàn ông đều thích gặm miệng thế ạ?”
Nguyễn Đan Thần: “...”
Cô đang vô cùng xấu hổ, vội vã bịt mắt con trai lại, không để nó thấy những cảnh không nên thấy này, tuy bình thường ở nhà, nó cũng đã thấy không ít.
Đều tại bản thân Tề Thừa Lâm không chú ý, bất luận thời gian địa điểm nào cũng hôn cô, nên thường bị Tề Hựu Tuyên nhìn thấy.
“Mẹ, mẹ đừng bịt mắt con, cũng chẳng phải con chưa từng thấy ba và mẹ... Ưm...”
Đúng là không thể chỉ bịt mắt của nó, Nguyễn Đan Thần bịt luôn cả miệng của Tề Hựu Tuyên.
Mặt Cố Niệm đỏ bừng lên, cả người đều không được thoải mái.
Tiêu rồi, bị mọi người nhìn thấy hết rồi.
Những người dẫn theo con, tuy đã bịt hết mắt của mấy đứa nhỏ lại, nhưng người lớn vẫn rất thích thú nhìn sang.
Tề Thừa Chi vừa bịt mắt con trai lại, yết hầu vừa khẽ động. Quay đầu, dùng đôi mắt đen láy u ám nhìn Tống Vũ, từ từ tiến đến gần, hơi thở ấm áp phả lên khóe môi cô ấy.
Tống Vũ đỏ mặt, hốt hoảng né về sau một chút, cấu vào tay anh: “Đừng quậy!”
“Đâu có quậy.” Ánh mắt Tề Thừa Chi nhìn xa xăm, “Nhìn thấy họ, anh cũng muốn.”
Tống Vũ: “...”
Tề Thừa Chi một tay ôm Tiểu Hựu Cẩn, một tay ôm Tống Vũ vào lòng, cúi đầu, đôi môi tiến đến gần dái tai của vợ. Hàng mi vừa dài vừa dày khẽ rũ xuống, nhìn dái tai vừa trắng nõn vừa đỏ hồng của Tống Vũ, hô hấp cũng dồn dập hơn.
Hai bờ môi nhẹ nhàng chạm vào đó, khàn giọng nói: "Từ sau khi có Hựu Cẩn, em đã lạnh nhạt với anh.”
Ở trước mặt con trai, Tống Vũ rất mắc cỡ. Nhưng cứ bị Tề Thừa Chi trêu đùa đến mềm nhũn toàn thân, đứng cũng không vững.
“Về... Về nhà rồi nói.” Tống Vũ thấp giọng nói, bị anh trêu đùa như thế, cô cũng có phần hơi muốn rồi.
Cô run run ngẩng mắt lên, khuôn mặt nóng bừng nhìn Tề Thừa Chi. Kết hôn đã lâu như vậy, mỗi lần nhìn người đàn ông này, cảm thấy anh vẫn phong độ như xưa, chưa từng thay đổi.
Có lẽ dung mạo của đối phương cũng là một trong các nhân tố quan trong để giữ gìn sự tươi mới trong hôn nhân.
Hai mắt Tề Thừa Chi sáng lên, hơi thở hình như cũng nóng hơn một chút, thấp giọng nói: “Về nhà sao cũng được à?”
Mặt Tống Vũ càng đỏ hơn, đấm nhẹ vào ngực anh.
Cô đã nói về nhà là… là được, cái tên này sao cứ phải hỏi trắng ra như thế làm gì chứ?
Mỗi lần, dù cho cô không đồng ý nhưng chỉ cần bị anh cuỗm lên giường, chẳng phải đều tùy anh hoành hành ngang ngược sao.
Lúc đó, cô nói gì cũng vô ích mà!
Tề Thừa Chi khẽ cười thầm, lòng bàn tay nóng bỏng siết nhẹ eo Tống Vũ, nhõng nhẽo, quấy rối.
“Thật muốn về ngay quá à.”
“Anh... chú ý hình tượng một chút đi!” Tống Vũ bất đắc dĩ nói.
***
Bên phía Sở Chiêu Dương, Cố Niệm len lén cấu vào eo Sở Chiêu Dương một cái. Nhưng cách một lớp áo khoác dày, cấu cũng không được, ngược lại còn làm tay mình bị đau.
Trong lòng Sở Chiêu Dương đang lầm bầm tiếc nuối, chẳng nói tiếng nào đã đưa tay bắt lấy ngón tay của Cố Niệm: “Ngốc?”
“Anh mới ngốc ấy.” Cố Niệm lẩm bẩm nói, hôm nay là sinh nhật cô, không thể khen cô một câu sao?
Trong mắt Sở Chiêu Dương tràn đầy sủng ái và hạnh phúc, đến cả khóe miệng cũng khẽ cong lên, dịu dàng xoa xoa ngón tay cô: “Không ngốc sao lại làm đau chính mình.”
“Anh, đừng show ân ái nữa, mọi người đều sắp lạnh chết rồi, mau vào sảnh tiệc đi!” Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói của Sở Điềm.
Khóe miệng Sở Chiêu Dương giật giật, âm thầm nắm chặt tay Cố Niệm, cho vào túi áo khoác của mình, nhưng tay vẫn không ngừng xoa xoa ngón tay bé nhỏ của cô, từng ngón từng ngón, từng chút từng chút, rất ân cần.
Rõ ràng chẳng có ám thị gì, nhưng Cố Niệm lại cảm thấy rất ám muội, cả người đều mềm nhũn ra, chỉ đành dựa vào Sở Chiêu Dương mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Hai người nhìn sang Sở Điềm, Cố Niệm cũng không biết cô ấy đến từ lúc nào nữa.
Trên cổ Sở Điềm là một chiếc khăn choàng to sụ, hai tay đút vào túi áo, rụt cổ chạy sang: “Niệm Niệm, sinh nhật vui vẻ, tớ phải tăng ca nên bây giờ mới đến.”
“Đi thôi.” Sở Chiêu Dương nói.
Mọi người liền cùng nhau đi xuống.
Cố Niệm đi theo Sở Chiêu Dương tới một sảnh tiệc khác cũng nằm trong Thịnh Duyệt. Sảnh tiệc không lớn, ít nhất không lớn như bên phía Ngôn gia. Vì Sở Chiêu Dương vốn không định mời nhiều người, chỉ có bọn người Hàn Trác Lệ là bạn tốt của cả hai, cộng với đồng nghiệm của Cố Niệm.
Anh biết tính cách của Cố Niệm, nên không làm quá xa xỉ, quan trọng nhất là tấm lòng. Cố Niệm rất thích những thứ ấm áp, từ bày trí của căn phòng cô ở Lan Viên đã có thể nhìn ra điều đó. Cô trang trí căn phòng rất ấm áp, trong phòng không có thứ gì đắt tiền nhưng rất có không khí của một ngôi nhà thật sự.
Sau khi Cố Niệm không sống ở Lan Viên nữa, Sở Chiêu Dương đã chuyển hết những món bày trí trong phòng cô sang phòng mình, để có thể nhìn vật nhớ người.
“Ở đây đợi anh một chút.” Sở Chiêu Dương nói, buông tay Cố Niệm ra.
Cố Niệm theo bản năng liền bắt lấy tay anh, tựa hồ đó đã là thói quen. Chỉ cần có anh, cô sẽ theo bản năng ỷ lại vào anh, một khi anh rời khỏi, phản ứng đầu tiên của cô chính là không có cảm giác an toàn.
Sở Chiêu Dương xoa xoa tay cô: “Đợi một chút.”
Cố Niệm buông tay anh ra, nhìn Sở Chiêu Dương từ từ biến mất khỏi sảnh tiệc bước vào cửa phòng nghỉ ngơi phía sau.
“Lạch cạch!”
Tất cả đèn trong sảnh tiệc đều bị tắt. Âm nhạc du dương chầm chậm vang lên, thanh điệu càng ngày càng rõ ràng hơn.
Đợi em trong cơn mưa dưới bóng cây long não
Đôi ta lướt ngang qua nhau nơi lối rẽ trên cầu
Mỗi cuộc gặp gỡ đều do duyên phận góp nhặt tạo thành
Cuối cùng đã có thể nắm tay em, che chở em
Nơi nào có em cũng trở nên tươi đẹp lạ kỳ
Mỗi khi nhớ về em, anh lại bất giác mỉm cười
Vẻ đẹp của em ngập tràn trong ước mơ anh
Bầu trời trở nên trong xanh hơn, khi nghe tiếng em nhận lời yêu
Tuyên bố với thế giới rằng anh yêu em
Anh chỉ muốn được ở bên mình em thôi
Trái tim anh kiên định, không chút sợ hãi
Anh thật hạnh phúc vì đã được gặp em
Cho dù cả thế giới có chối bỏ
Anh vẫn muốn được ở cạnh em
Muốn nắm tay em, ôm lấy em, yêu thương em
...
Lúc giọng nam cao vút như sứ Thanh Hoa vang lên, Hứa Mặc Nhan kinh ngạc nhìn sang Vệ Tử Lâm bên cạnh: “Là anh hát?”
Vệ Tử Lâm gật đầu, nắm lấy tay cô: “Sở Chiêu Dương tìm anh, nhờ anh hát một bài, làm nền cho cậu ấy.”
“Nghe hay quá, so với bản gốc còn hay hơn nhiều.” Hai mắt Hứa Mặc Nhan phát sáng, vẻ mặt đầy sự sùng bái nhìn Vệ Tử Lâm.
Vệ Tử Lâm cảm nhận sâu sắc, có bà xã là fan của mình quả là một chuyện tốt mà. Không cần làm gì, chỉ cần tùy tiện nói vài câu, hát vài câu đã có thể hưởng thụ ánh mắt sùng bái của bà xã rồi.
“Bình thường cũng đã hát cho em nghe không ít còn gì.” Vệ Tử Lâm cười dịu dàng.
“Nhưng nghe thế nào cũng cảm thấy chưa đủ.” Hứa Mặc Nhan sùng bái đến mức hai mắt đều sáng lấp lánh, ôm lấy tay Vệ Tử Lâm, ngày nào cũng được nghe giọng nam thần mà người khác có muốn nghe cũng không nghe được, thật hạnh phúc.
***
Cố Niệm không nghe thấy tiếng Hứa Mặc Nhan và Vệ Tử Lâm đang nói chuyện bên đó, bây giờ trong mắt cô chỉ có Sở Chiêu Dương.
Lúc này ca từ, giống như viết riêng cho hai người họ vậy.
Cuối cùng đã có thể nắm tay em, che chở em
...
Mỗi khi nhớ về em, anh lại bất giác mỉm cười
...
Anh chỉ muốn được ở bên mình em thôi
Trái tim anh kiên định, không chút sợ hãi
Anh thật hạnh phúc vì đã được gặp em
Cho dù cả thế giới có chối bỏ
Anh vẫn muốn được ở cạnh em
Muốn nắm tay em, ôm lấy em, yêu thương em
Đây, không phải là tiếng lòng của hai người họ sao?
Chỉ cần có đối phương, thế giới sẽ có ánh sáng. Dù cho trắc trở có nhiều hơn nữa, dù cho có trăm nghìn khó khăn, cũng không thể ngăn cản họ ở bên nhau. Chỉ cần được bên nhau, chuyện gì cũng được.
Cô nhìn thấy anh đã cởi áo khoác, để lộ bộ âu phục phẳng phiu, đẩy xe bánh, giữa tiếng hát từ từ bước ra, cô cảm giác tất cả đều không chân thực, hệt như một giấc mơ.
Cùng lúc đó, môi anh cướp lấy cánh môi cô, như muốn thu tất cả vào miệng mình, hôn say đắm, mãnh liệt thưởng thức.
Đôi môi Cố Niệm bị anh hôn đến tê dại, sưng phù, cả đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.
Cả miệng nóng hầm hập, bất giác cô liền đáp lại anh, cùng anh đắm chìm trong nụ hôn say đắm đó.
Không biết từ lúc nào, người đã bị anh xoay ngược lại, đứng đối mặt với anh, cả người được anh ôm vào lòng. Đến cả âm thanh pháo hoa đã biến mất, cô cũng không hề phát hiện.
Ban đầu sự chú ý của bọn trẻ đều tập trung hết vào màn pháo hoa. Bây giờ pháo hoa bắn xong rồi, sự hứng thú của bọn trẻ dường như vẫn chưa hết, những trái tim kích động vẫn chưa bình tĩnh lại, đứa nào đứa nấy đều vô cùng thất vọng, kêu gào đòi bắn thêm một lần nữa.
Tề Hựu Tuyên đang định đi tìm kim chủ đại nhân của tối nay, Sở Chiêu Dương. Kết quả vừa nhìn sang, Tề Hựu Tuyên lập tức “Ôi chao” một tiếng, cánh tay bé nhỏ kéo kéo vạt áo của Nguyễn Đan Thần: “Mẹ ơi, chú Sở cũng đang gặm miệng của dì kìa! Bình thường ba cũng hay gặm miệng của mẹ, tại sao đàn ông đều thích gặm miệng thế ạ?”
Nguyễn Đan Thần: “...”
Cô đang vô cùng xấu hổ, vội vã bịt mắt con trai lại, không để nó thấy những cảnh không nên thấy này, tuy bình thường ở nhà, nó cũng đã thấy không ít.
Đều tại bản thân Tề Thừa Lâm không chú ý, bất luận thời gian địa điểm nào cũng hôn cô, nên thường bị Tề Hựu Tuyên nhìn thấy.
“Mẹ, mẹ đừng bịt mắt con, cũng chẳng phải con chưa từng thấy ba và mẹ... Ưm...”
Đúng là không thể chỉ bịt mắt của nó, Nguyễn Đan Thần bịt luôn cả miệng của Tề Hựu Tuyên.
Mặt Cố Niệm đỏ bừng lên, cả người đều không được thoải mái.
Tiêu rồi, bị mọi người nhìn thấy hết rồi.
Những người dẫn theo con, tuy đã bịt hết mắt của mấy đứa nhỏ lại, nhưng người lớn vẫn rất thích thú nhìn sang.
Tề Thừa Chi vừa bịt mắt con trai lại, yết hầu vừa khẽ động. Quay đầu, dùng đôi mắt đen láy u ám nhìn Tống Vũ, từ từ tiến đến gần, hơi thở ấm áp phả lên khóe môi cô ấy.
Tống Vũ đỏ mặt, hốt hoảng né về sau một chút, cấu vào tay anh: “Đừng quậy!”
“Đâu có quậy.” Ánh mắt Tề Thừa Chi nhìn xa xăm, “Nhìn thấy họ, anh cũng muốn.”
Tống Vũ: “...”
Tề Thừa Chi một tay ôm Tiểu Hựu Cẩn, một tay ôm Tống Vũ vào lòng, cúi đầu, đôi môi tiến đến gần dái tai của vợ. Hàng mi vừa dài vừa dày khẽ rũ xuống, nhìn dái tai vừa trắng nõn vừa đỏ hồng của Tống Vũ, hô hấp cũng dồn dập hơn.
Hai bờ môi nhẹ nhàng chạm vào đó, khàn giọng nói: "Từ sau khi có Hựu Cẩn, em đã lạnh nhạt với anh.”
Ở trước mặt con trai, Tống Vũ rất mắc cỡ. Nhưng cứ bị Tề Thừa Chi trêu đùa đến mềm nhũn toàn thân, đứng cũng không vững.
“Về... Về nhà rồi nói.” Tống Vũ thấp giọng nói, bị anh trêu đùa như thế, cô cũng có phần hơi muốn rồi.
Cô run run ngẩng mắt lên, khuôn mặt nóng bừng nhìn Tề Thừa Chi. Kết hôn đã lâu như vậy, mỗi lần nhìn người đàn ông này, cảm thấy anh vẫn phong độ như xưa, chưa từng thay đổi.
Có lẽ dung mạo của đối phương cũng là một trong các nhân tố quan trong để giữ gìn sự tươi mới trong hôn nhân.
Hai mắt Tề Thừa Chi sáng lên, hơi thở hình như cũng nóng hơn một chút, thấp giọng nói: “Về nhà sao cũng được à?”
Mặt Tống Vũ càng đỏ hơn, đấm nhẹ vào ngực anh.
Cô đã nói về nhà là… là được, cái tên này sao cứ phải hỏi trắng ra như thế làm gì chứ?
Mỗi lần, dù cho cô không đồng ý nhưng chỉ cần bị anh cuỗm lên giường, chẳng phải đều tùy anh hoành hành ngang ngược sao.
Lúc đó, cô nói gì cũng vô ích mà!
Tề Thừa Chi khẽ cười thầm, lòng bàn tay nóng bỏng siết nhẹ eo Tống Vũ, nhõng nhẽo, quấy rối.
“Thật muốn về ngay quá à.”
“Anh... chú ý hình tượng một chút đi!” Tống Vũ bất đắc dĩ nói.
***
Bên phía Sở Chiêu Dương, Cố Niệm len lén cấu vào eo Sở Chiêu Dương một cái. Nhưng cách một lớp áo khoác dày, cấu cũng không được, ngược lại còn làm tay mình bị đau.
Trong lòng Sở Chiêu Dương đang lầm bầm tiếc nuối, chẳng nói tiếng nào đã đưa tay bắt lấy ngón tay của Cố Niệm: “Ngốc?”
“Anh mới ngốc ấy.” Cố Niệm lẩm bẩm nói, hôm nay là sinh nhật cô, không thể khen cô một câu sao?
Trong mắt Sở Chiêu Dương tràn đầy sủng ái và hạnh phúc, đến cả khóe miệng cũng khẽ cong lên, dịu dàng xoa xoa ngón tay cô: “Không ngốc sao lại làm đau chính mình.”
“Anh, đừng show ân ái nữa, mọi người đều sắp lạnh chết rồi, mau vào sảnh tiệc đi!” Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói của Sở Điềm.
Khóe miệng Sở Chiêu Dương giật giật, âm thầm nắm chặt tay Cố Niệm, cho vào túi áo khoác của mình, nhưng tay vẫn không ngừng xoa xoa ngón tay bé nhỏ của cô, từng ngón từng ngón, từng chút từng chút, rất ân cần.
Rõ ràng chẳng có ám thị gì, nhưng Cố Niệm lại cảm thấy rất ám muội, cả người đều mềm nhũn ra, chỉ đành dựa vào Sở Chiêu Dương mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Hai người nhìn sang Sở Điềm, Cố Niệm cũng không biết cô ấy đến từ lúc nào nữa.
Trên cổ Sở Điềm là một chiếc khăn choàng to sụ, hai tay đút vào túi áo, rụt cổ chạy sang: “Niệm Niệm, sinh nhật vui vẻ, tớ phải tăng ca nên bây giờ mới đến.”
“Đi thôi.” Sở Chiêu Dương nói.
Mọi người liền cùng nhau đi xuống.
Cố Niệm đi theo Sở Chiêu Dương tới một sảnh tiệc khác cũng nằm trong Thịnh Duyệt. Sảnh tiệc không lớn, ít nhất không lớn như bên phía Ngôn gia. Vì Sở Chiêu Dương vốn không định mời nhiều người, chỉ có bọn người Hàn Trác Lệ là bạn tốt của cả hai, cộng với đồng nghiệm của Cố Niệm.
Anh biết tính cách của Cố Niệm, nên không làm quá xa xỉ, quan trọng nhất là tấm lòng. Cố Niệm rất thích những thứ ấm áp, từ bày trí của căn phòng cô ở Lan Viên đã có thể nhìn ra điều đó. Cô trang trí căn phòng rất ấm áp, trong phòng không có thứ gì đắt tiền nhưng rất có không khí của một ngôi nhà thật sự.
Sau khi Cố Niệm không sống ở Lan Viên nữa, Sở Chiêu Dương đã chuyển hết những món bày trí trong phòng cô sang phòng mình, để có thể nhìn vật nhớ người.
“Ở đây đợi anh một chút.” Sở Chiêu Dương nói, buông tay Cố Niệm ra.
Cố Niệm theo bản năng liền bắt lấy tay anh, tựa hồ đó đã là thói quen. Chỉ cần có anh, cô sẽ theo bản năng ỷ lại vào anh, một khi anh rời khỏi, phản ứng đầu tiên của cô chính là không có cảm giác an toàn.
Sở Chiêu Dương xoa xoa tay cô: “Đợi một chút.”
Cố Niệm buông tay anh ra, nhìn Sở Chiêu Dương từ từ biến mất khỏi sảnh tiệc bước vào cửa phòng nghỉ ngơi phía sau.
“Lạch cạch!”
Tất cả đèn trong sảnh tiệc đều bị tắt. Âm nhạc du dương chầm chậm vang lên, thanh điệu càng ngày càng rõ ràng hơn.
Đợi em trong cơn mưa dưới bóng cây long não
Đôi ta lướt ngang qua nhau nơi lối rẽ trên cầu
Mỗi cuộc gặp gỡ đều do duyên phận góp nhặt tạo thành
Cuối cùng đã có thể nắm tay em, che chở em
Nơi nào có em cũng trở nên tươi đẹp lạ kỳ
Mỗi khi nhớ về em, anh lại bất giác mỉm cười
Vẻ đẹp của em ngập tràn trong ước mơ anh
Bầu trời trở nên trong xanh hơn, khi nghe tiếng em nhận lời yêu
Tuyên bố với thế giới rằng anh yêu em
Anh chỉ muốn được ở bên mình em thôi
Trái tim anh kiên định, không chút sợ hãi
Anh thật hạnh phúc vì đã được gặp em
Cho dù cả thế giới có chối bỏ
Anh vẫn muốn được ở cạnh em
Muốn nắm tay em, ôm lấy em, yêu thương em
...
Lúc giọng nam cao vút như sứ Thanh Hoa vang lên, Hứa Mặc Nhan kinh ngạc nhìn sang Vệ Tử Lâm bên cạnh: “Là anh hát?”
Vệ Tử Lâm gật đầu, nắm lấy tay cô: “Sở Chiêu Dương tìm anh, nhờ anh hát một bài, làm nền cho cậu ấy.”
“Nghe hay quá, so với bản gốc còn hay hơn nhiều.” Hai mắt Hứa Mặc Nhan phát sáng, vẻ mặt đầy sự sùng bái nhìn Vệ Tử Lâm.
Vệ Tử Lâm cảm nhận sâu sắc, có bà xã là fan của mình quả là một chuyện tốt mà. Không cần làm gì, chỉ cần tùy tiện nói vài câu, hát vài câu đã có thể hưởng thụ ánh mắt sùng bái của bà xã rồi.
“Bình thường cũng đã hát cho em nghe không ít còn gì.” Vệ Tử Lâm cười dịu dàng.
“Nhưng nghe thế nào cũng cảm thấy chưa đủ.” Hứa Mặc Nhan sùng bái đến mức hai mắt đều sáng lấp lánh, ôm lấy tay Vệ Tử Lâm, ngày nào cũng được nghe giọng nam thần mà người khác có muốn nghe cũng không nghe được, thật hạnh phúc.
***
Cố Niệm không nghe thấy tiếng Hứa Mặc Nhan và Vệ Tử Lâm đang nói chuyện bên đó, bây giờ trong mắt cô chỉ có Sở Chiêu Dương.
Lúc này ca từ, giống như viết riêng cho hai người họ vậy.
Cuối cùng đã có thể nắm tay em, che chở em
...
Mỗi khi nhớ về em, anh lại bất giác mỉm cười
...
Anh chỉ muốn được ở bên mình em thôi
Trái tim anh kiên định, không chút sợ hãi
Anh thật hạnh phúc vì đã được gặp em
Cho dù cả thế giới có chối bỏ
Anh vẫn muốn được ở cạnh em
Muốn nắm tay em, ôm lấy em, yêu thương em
Đây, không phải là tiếng lòng của hai người họ sao?
Chỉ cần có đối phương, thế giới sẽ có ánh sáng. Dù cho trắc trở có nhiều hơn nữa, dù cho có trăm nghìn khó khăn, cũng không thể ngăn cản họ ở bên nhau. Chỉ cần được bên nhau, chuyện gì cũng được.
Cô nhìn thấy anh đã cởi áo khoác, để lộ bộ âu phục phẳng phiu, đẩy xe bánh, giữa tiếng hát từ từ bước ra, cô cảm giác tất cả đều không chân thực, hệt như một giấc mơ.
Tác giả :
Hoàng Nhã Thần Hi