Chàng Trai Năm Ấy
Quyển 1 - Chương 3: Anh ta còn sa sút hơn cả trong tưởng tượng
Cô đã từng nói, nếu Tịch Duệ Nam thực sự sa sút, cô sẽ khiến cho cuộc sống của anh ta càng khó chịu đựng hơn. Bây giờ cô đã thành công rồi, nhưng nhìn thấy anh ta chịu đựng đai khổ như thế này, trong lòng cô lại không cảm thấy được xả giận và sung sướng giống như trong tưởng tượng.
Vì sao lại như vậy chứ? Bạc Hà không trả lời được câu hỏi của chính mình, chỉ thấy chết lần này đến lần khác, trước mắt hiện lên khuôn mặt vô cùng cô đơn, lẻ loi của Tịch Duệ Nam dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Lúc Bạc Hà rời khỏi Quý gia, Hà Uyển nhét đầy hai túi hoa quả đúng mùa như vải thiều, xoài và đu đủ…bảo cô xách về nhà ăn. Đây đều là hoa quả sạch do “hoa quả sơn” của Quý gia sản xuất, nghe nói là mới được hái chiều hôm nay nên đặc biệt thơm ngon.
“Không cần cho con nhiều như vậy, một mình con ăn không hết đâu, gói mấy quả là được rồi.”
Hà Uyển không nghe. “Mùa hè ăn nhiều hoa quả mới tốt, con gái càng cần phải ăn nhiều, tốt cho da. Con cứ cho vào tủ lạnh, mỗi ngày ăn mấy quả, chẳng mấy chốc là hết thôi. Ăn hết rồi thì nói với mẹ một tiếng, mẹ bảo Quý Phong đưa đến cho con.”
“Không cần đâu, những loại hoa quả này đang đúng mùa, trên đường chỗ nào cũng bán, nếu con muốn ăn tự đi mua là được rồi, hà tất phải bắt Quý Phong chạy qua chạy lại phiền phức như vậy.”
“Không phiền phức đâu, dù gì hằng ngày anh đều phải lái xe đến nông trường, nhân tiện mang hoa quả về nhà, đi đến chỗ em một chuyến thì có gì phiền phức chứ!” Ngừng một lát, Quý Phong lại nhìn Bạc Hà, cười nói: “Nếu em nằng nặc muốn bỏ tiền mua hoa quả ăn, vậy chẳng thà mua của anh là được rồi, phù sa không để chảy ruộng người mà. Hơn nữa hoa quả của anh chắc chắn rẻ hơn giá thị trường, lại đặc biệt tươi ngon, còn có thể đưa hàng đến tận nơi. Thấy thế nào?”
Bạc Hà nở nụ cười tươi, “Nghe có vẻ được đấy. Được thôi, sau này nếu em muốn mua hoa quả nhất định sẽ tìm anh.”
Quý Phong xách hai chiếc túi đựng đầy hoa quả lên. “Đi thôi, hôm nay là lần đầu tiên phục vụ đưa hàng đến tận cửa, để giành lấy sự hài lòng của em, sau này quan tâm, chiếu cố đến nhiều nhé!”
Quý Phong lái xe đưa Bạc Hà về nhà, giúp cô xách hai túi hoa quả lên lầu, sau khi đặt túi hoa quả xuống liền lập tức cáo từ: “Không làm phiền em nghỉ ngơi nữa.”
Đồng hồ vừa chỉ tám giờ, Bạc Hà là cú đêm, buổi tối không bao giờ đi ngủ sớm, nhưng cô sống một mình, buổi tối thực sự không tiện tiếp người khác giới, mà cô cũng không muốn làm việc đó. Chỉ là thân phận của Quý Phong đặc biệt, trên danh nghĩa là anh trai, lại là chủ nhân thực sự của căn hộ này, nếu anh muốn ngồi lại thêm một lát thì cô cũng không tiện đuổi anh đi. May mà anh biết ý, trước nay chưa từng nán lại lâu.
Sau khi Quý Phong đi, Bạc Hà nhìn túi hoa quả mà phát sầu, một mình cô phải ăn đến khi nào mới hết? Xoài, đu đủ còn để được, chứ vải thiều nhất định phải ăn tươi. Cố nhân từng nói: “Vải thiều nếu rời cành, một ngày sẽ đổi màu, hai ngày sẽ đổi hương, ba ngày sẽ đổi vị, ngoài bốn, năm ngày sắc, hương, vị đều hết sạch.”
Vải thiều tươi ngon thế này nếu để mấy ngày, mắt trừng trừng nhìn nó đổi màu, đổi hương, đổi vị, Bạc Hà cảm thấy thực sự là lãng phí của trời. Nghĩ đến An Nhiên vẫn luôn thích ăn vải thiều nhất, cô lập tức gọi điện thoại bảo cô ấy đến “chia chiến lợi phẩm”. An Nhiên vô cùng vui vẻ. “Bạc Hà cậu thật là tử tế, có đồ ăn ngon còn nhớ chia cho mình. Đợi đó, mình sẽ dùng tốc độ ánh sáng để đến.”
An Nhiên nói là dùng tốc độ ánh sáng để đến, vậy mà một giờ đồng hồ sắp trôi qua rồi, cô ấy vẫn chưa đến. Cô ấy và một đồng nghiệp thuê chung một căn hộ chung cư hai phòng một sảnh, ở ngay sau tòa nhà văn phòng của tạp chí, đi làm thì chỉ cần năm phút, nhưng đến chỗ của Bạc Hà thì phải chuyển hai tuyến xe, chí ít phải mất hơn nửa giờ đồng hồ. Bây giờ đã sắp một tiếng trôi qua, dù thế nào thì cũng phải đến rồi chứ.
Khi kim đồng hồ chỉ chín giờ, Bạc Hà lại lần nữa gọi điện cho An Nhiên: “Cậu có chuyện gì vậy? Sao giờ vẫn chưa đến, chậm hơn nữa là chỉ còn vỏ thôi đấy.”
An Nhiên cười khan trong điện thoại. “Chuyện đó…Bạc Hà, tối hôm nay e rằng mình không đến được rồi, có chút chuyện đột xuất. Vải thiều cậu cứ để lại cho mình, ngày mai mình đến lấy vậy.”
“Vì sao? Vải thiều ngày hôm nay mới hái, để đến ngày mai thì sẽ không còn tươi như thế này nữa đâu.”
“Không sao đâu, cứ để trong tủ lạnh đi, vị giác của mình không nhạy bén như vậy đâu, sẽ không phát hiện ra sự khác biệt của độ tươi hôm nay và ngày mai đâu.”
“Vừa rồi cậu đã nói là dùng tốc độ ánh sáng đến, vì sao đột nhiên lại không đến nữa vậy, có chuyện gì à? Không phải là Phó Chính nhà cậu tuyên triệu cậu đó chứ?”
“Cậu vẫn biết mình vẫn luôn “trọng sắc khinh bạn mà” mà, thật là ngại quá!”
Không đợi Bạc Hà mắng câu “trọng sắc khinh bạn”, An Nhiên đã tự nói ra trước, khiến cô không tiện nói gì nữa, đành hậm hực bảo: “Đi đi, có ăn mà cũng chẳng thèm đến, sau này đừng có mong mình cho cậu ăn không nữa.”
An Nhiên cười hì hì. “Bạc Hà đừng tức giận, ngày mai mình vẫn phải đến để ăn vải thiều, sau đó mình còn lấy về nữa, dù sao cậu cũng đã đồng ý chia “chiến lợi phẩm” cho mình rồi, đừng có mong ỉm được phần kia của mình.”
Ngày hôm sau, khi An Nhiên đến tìm Bạc Hà đòi hoa quả rất khoa trương, cô ấy đem một chiếc túi vải bảo vệ môi trường, ít nhất có thể đựng được bốn, năm kilôgam đồ, Bạc Hà nhìn thấy mà dở khóc dở cười. “Cậu đến chỗ mình để càn quét sao?”
An Nhiên vừa vào cửa, mắt liền sáng lên, phát hiện ra hai chậu lớn chất đầy đu đủ và xoài tươi ngon trên bàn uống nước trong phòng khách. Bạc Hà chỉ đặt vải vào trong tủ lạnh, hai loại hoa quả này có thể giữ được tương đối lâu nên tạm thời dùng chậu đựng hoa quả lớn để chứa. An Nhiên đã quá quen thuộc, không chút khách khí tự ra gói lại, vừa gói vừa nói: “Đừng có nhỏ mọn như vậy chứ, nhiều thế này một mình cậu đâu có ăn hết được, chi bằng chia cho mình để cùng nhau hưởng thụ là tốt nhất.”
“Cậu như thế này là cùng nhau hưởng thụ sao? Mình thấy cậu giống nông dân nổi dậy đánh tan bạo chúa, chia sẻ ruộng đất vậy.”
An Nhiên chỉ đang gắng sức nhồi nhét, thật sự gói hết một nửa số hoa quả trong hai chiếc chậu lớn kia, sau đó lại quen đường thuộc lối đi đến tủ lạnh gói vải. Bạc Hà vỗ trán. “Trời ơi, cậu đúng là đồ quỷ vào làng.”
“Mình phải lấy nhiều một chút, cậu biết đó, mình là có hai người ăn.”
“Phó Chính cũng rất thích ăn hoa quả phải không?”
“Cứ coi như anh ấy thích đi.”
Sau khi An Nhiên càn quét một trận lớn, lập tức xách một túi to thành quả thắng lợi rút lui. “Bạc Hà cảm ơn cậu, mình còn có việc nên đi trước nhé, ngày mai lại đến tìm cậu.”
An Nhiên nói nhanh đến mức Bạc Hà chẳng kịp cắt ngang, sau đó vội vã rời đi. Bạc Hà còn chưa kịp phản ứng, cô nàng chết tiệt đã mở cửa chạy mất rồi, cô chỉ kịp đuổi theo đến cửa, quát một tiếng: “Làm gì có ai như cậu chứ! Lấy đồ rồi chạy mất, mình tiêu tiền uổng phí sao?”
Tiếng cười của An Nhiên từ hành lang truyền đến. “Hôm khác có thời gian rảnh mình mời cậu ăn cơm là được chứ gì?”
Bạc Hà đoán An Nhiên muốn mau chóng mang hoa quả đến cho anh chàng cảnh sát của cô ấy, hai người này thật sự rất tốt, dính với nhau từ hôm qua tới giờ. Tình yêu của bọn họ còn nóng bỏng hơn cả thời tiết mùa hè.
Một buổi chiều của mấy ngày sau, chuột máy tính đột nhiên bãi công, Bạc Hà bất đắc dĩ phải đội cái nắng chói chang đi ra ngoài mua chuột mới.
Gần chỗ Gia Lạc Phúc ở đường Nam Đại có một siêu thị máy tính, lúc cô mua xong chuột đi ra ngoài, lại trùng hợp gặp Phó Chính. Vẫn là bộ cảnh phục thẳng nếp, uy nghiêm trên người, anh dắt một đứa bé gái đang khóc thút thít, khẽ giọng dỗ dành cô bé.
Anh hùng cái thế trừ bạo an dân mặc cảnh phục, đứng ở trên đường dỗ trẻ con khiến Bạc Hà vô cùng kinh ngạc. “Phó Chính, đây là con của ai vậy?”
“Một đứa trẻ lạc đường, không tìm thấy bố mẹ. Anh đang đợi xe tuần tra đến đưa cô bé về đồn trước, rồi sẽ từ từ tìm bố mẹ cho cô bé.”
Hóa ra là vậy, xem ra làm cảnh sát tuần tra thật sự không dễ dàng, vừa phải xử lý tội phạm, còn phải dỗ dành trẻ con. Phó Chính dường như rất có kinh nghiệm, dắt tay cô bé đi đến trước một chiếc tủ đá bên đường, mua một chiếc kem ốc quế cho cô bé ăn, cô bé lập tức không khóc nữa, chậm rãi liếm chiếc kem.
Bạc Hà bội phục: “Phó Chính, anh rất có tài đó.”
“Đây không phải là lần đầu tiên xử lý tình huống này mà.”
Phó Chính nhìn Bạc Hà, bình thản cười một cái. Trời nắng to, anh ngày ngày tuần tra trên đường, da cũng bị cháy nắng đen sạm, khi cười để lộ hai hàm răng trắng, nhưng môi lại khô đến nứt ra vì thiếu nước.
“Phó Chính, hằng ngày anh đều phơi nắng bên ngoài, phải uống nhiều nước, ăn nhiều hoa quả, bổ sung lượng nước bị mất của cơ thể, nhìn môi anh rất khô.”
Nói đến hoa quả, Bạc Hà tự nhiên nhớ đến chuyện lần trước An Nhiên đến nhà cô gói một túi hoa quả lớn mang đi. Cô ấy nói bởi vì có hai người ăn nên phải lấy nhiều một chút, nhất định cũng vì muốn Phó Chính ăn nhiều hoa quả để bổ sung lượng nước. Chỗ hoa quả đó chắc bọn họ đã ăn gần hết rồi.
“Đúng rồi, trong nhà em vẫn còn nhiều hoa quả, anh bảo An Nhiên lại đến lấy một ít mang về đi, một mình em cũng chẳng ăn được nhiều như vậy.”
Phó Chính chần chừ hồi lâu. “Em nói với An Nhiên đi, đã mấy ngày rồi anh chưa gặp cô ấy.”
Cái gì? Bạc Hà sững sờ. “Mấy ngày là mấy ngày ạ?”
Phó Chính thở dài. “Thứ Bảy tuần trước, khó khăn lắm anh mới được nghỉ một ngày, buổi chiều cùng cô ấy đi xem phim. Lúc xem được một nửa, trong đồn có chuyện bất ngờ xảy ra, lực lượng cảnh sát không đủ, lập tức gọi anh đi. Có thể cô ấy tức giận, lúc anh gọi điện thoại đến cô ấy chỉ nói một chữ “bận”, chưa nói được hai câu liền dập máy, vẫn không chịu ra ngoài gặp anh.”
Bạc Hà nghe thấy vậy thì sững sờ, thứ Bảy tuần trước An Nhiên đã giận dỗi với Phó Chính rồi? Nhưng cô ấy cũng không hề nhắc chuyện này với cô. Đúng rồi, chính là buổi tối hôm cô gọi An Nhiên đến lấy hoa quả, vốn dĩ cô ấy đã đồng ý đến, giữa đường lại gọi điện thoại nói là đột nhiên có việc không đến nữa, hỏi cô ấy có phải đang hẹn hò với Phó Chính không, cô ấy còn nói là phải. Ngày hôm sau đến lấy hoa quả, cô ấy vơ vét phải gọi là “hung ác đến cùng cực”, nói cô ấy và Phó Chính là hai người ăn, cho nên đương nhiên phải lấy một túi thật to. Nhưng mà nghe Phó Chính nói, túi hoa quả đó, đến vỏ anh ấy cũng không được ăn.
Sau khi mang theo một bụng nghi hoặc từ biệt Phó Chính, Bạc Hà vẫy một chiếc taxi đến thẳng tòa soạn tạp chí tìm An Nhiên. Bạn bè nhiều năm như vậy, tính cách An Nhiên thế nào Bạc Hà đã hiểu quá rõ, cô ấy vẫn luôn là người có gì nói nấy, mà biểu hiện lần này hoàn toàn trái ngược với cách hành xử bình thường của cô ấy, cô không thể không đi tìm cô ấy hỏi cho rõ ràng.
An Nhiên không ở tòa soạn tạp chí, nghe nói là ra ngoài hẹn gặp tác giả bàn về bản thảo. Biên tập viên mỹ thuật A Mạn trước nay vẫn quan hệ hợp tác với Bạc Hà, nhiệt tình mời cô ngồi.
Bạc Hà hỏi A Mạn khoảng mấy giờ An Nhiên sẽ quay về. A Mạn cười, hạ thấp giọng, nói: “Buổi chiều nếu cô ấy ra ngoài thì sẽ không quay lại nữa, mấy hôm nay, hôm nào cũng vậy.”
“Gần đây cô ấy bận việc gì sao?”
“Bận gì mà bận chứ! Cô ấy tranh thủ làm việc riêng, mượn danh nghĩa đi gặp tác giả để chuồn ra ngoài, thực ra là đang giúp một anh chàng đẹp trai tìm việc làm. Nói là bạn học thời cấp ba của cô ấy, Bạc Hà, chắc là cô cũng quen nhỉ?”
A Mạn với An Nhiên thuê chung một căn hộ chung cư nhỏ, quan hệ giữa hai người thân thiết hơn so với những đồng nghiệp khác trong tòa soạn, đối với chuyện của An Nhiên đương nhiên cũng hiểu rõ hơn. Cô ấy biết Bạc Hà và An Nhiên là bạn học cũ, cũng là bạn tốt nhiều năm, cho nên tiện miệng liền kể hành tung của An Nhiên trong thời gian gần đây cho cô biết.
Sắc mặt của Bạc Hà đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, cả nửa ngày cô mới thốt ra được một câu: “Người đó, có phải họ Tịch không?”
“Đúng, An Nhiên giới thiệu với tôi tên của anh ta là Tịch Duệ Nam.”
“Cô đã gặp rồi?”
“Anh ta đã đến căn hộ của chúng tôi. Một thanh niên rất đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt, vô cùng đẹp. Tôi thấy An Nhiên bị anh ta câu mất hồn rồi, Phó Chính gặp nguy hiểm rồi!”
A Mạn nửa đùa nửa thật, Bạc Hà nghe thấy vậy, phải hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. “Tịch Duệ Nam thường xuyên đến căn hộ của hai người sao?”
“Ừ, nghe nói anh ta rất sợ nóng, mà bây giờ, buổi tối nóng đến mức không ngủ ngon được. An Nhiên đưa cho anh ta một chiếc chìa khóa, bảo anh ta ban ngày nếu không có việc gì có thể đến phòng của cô ấy, mở điều hòa ngủ cho mát mẻ. Hai buổi chiều nay anh ta đều đến.”
Trời, gan của An Nhiên cũng quá lớn, còn dám cho Tịch Duệ Nam một chiếc chìa khóa phòng của mình, để anh ta ban ngày có thể đến ngủ. Cô ấy không sợ ban đêm sẽ đột nhiên có thêm một đôi tay ma hay sao? Cô ấy hồ đồ quá!
Bạc Hà không ngồi yên được nữa, tìm cớ hỏi mượn A Mạn chìa khóa căn hộ của bọn họ rồi tìm đến đó. Vừa vào phòng liền nhìn thấy trên tủ giầy ở cạnh cửa có một đôi giầy nam, quả nhiên là Tịch Duệ Nam đang ở trong phòng ngủ. Bạc Hà giận đùng đùng lao thẳng đến phòng của An Nhiên, cửa phòng bị khóa trong, cô đập cửa, mạnh đến mức mặt tường xi măng trên khung cửa rơi lả tả xuống.
Lúc Tịch Duệ Nam mở cửa, cặp mắt vẫn còn ngái ngủ, trên gò má mịn màng lưu lại vết hằn hoa văn ở vỏ gối. Khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Bạc Hà, anh sững sờ, đôi mắt vốn còn mơ màng buồn ngủ đột nhiên trở nên tỉnh táo.
“Cô…” Anh bất ngờ đến cực độ, rõ ràng là không nghĩ sẽ nhìn thấy Bạc Hà ở đây.
Bạc Hà trợn mắt nhìn, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Tịch Duệ Nam: “Đúng, là tôi. Tịch Duệ Nam, thật sự không ngờ vừa mới đuổi anh rời xa em gái tôi, anh lại chạy đến bên cạnh bạn tốt của tôi, vì sao anh lại như âm hồn bất tán thế này chứ?”
“Cô và An Nhiên… vẫn luôn duy trì quan hệ?”
“Đương nhiên rồi, sau khi tốt nghiệp trung học, cô ấy học đại học ở phương Bắc cũng vậy, cô ấy tốt nghiệp đại học rồi đến phương Nam làm việc cũng thế, chúng tôi từ đầu chí cuối vẫn luôn duy trì quan hệ. Cô ấy không nói cho anh biết sao?”
An Nhiên thực sự không nói cho Tịch Duệ Nam biết, cô ấy nói ở thành phố này, cô ấy chỉ gặp được một người bạn cũ là anh, nên rất nhiệt tình với anh. Mà anh, vào mùa hạ nóng bức của phương Nam, sau nhiều lần chịu thất bại, thực sự không thể từ chối sự quan tâm mát lành của cô đối với mình. Nhưng không ngờ An Nhiên vẫn có quan hệ với Bạc Hà, có lẽ vì hiểu rõ chuyện trước đây của anh và Bạc Hà nên mới cố ý không nhắc đến.
“Tịch Duệ Nam, thời cấp ba anh đã định chơi đùa An Nhiên, khi đó tôi không cho phép anh ức hiếp cô ấy, bây giờ cũng vậy. Nếu biết điều thì anh lập tức cút đi, đừng có lại quấn lấy cô ấy nữa.”
Lời của Bạc Hà khiến ánh mắt Tịch Duệ Nam trở nên sâu thẳm, tịch mịch khác thường, giống như đầm lầy không thể đoán. Anh nhìn cô, lạnh lùng nói: “Cô cho rằng tôi sẽ ức hiếp cô ấy đúng không? Được, tôi cứ muốn ức hiếp cô ấy đấy, cô làm gì được? Tôi đúng là muốn quấn lấy cô ấy đấy, cô định làm gì? Bây giờ cô còn có thể đi tố cáo tôi với ai?”
Bạc Hà nhất thời nghẹn lại. Gã này thật sự là chẳng còn gì để mất nữa, cũng chính là không còn gì có thể khiến anh ta lo lắng, do dự nữa.
Tịch Duệ Nam lùi lại hai bước, trưng ra một thái độ vô cùng nhàn hạ, thư thái, ngồi xuống giường của An Nhiên, hất cằm khiêu khích, cười lạnh lùng nhìn cô. “Bạc Hà, đây không phải nhà cô, An Nhiên cho tôi chìa khóa, bảo tôi vào đây, cô có tư cách gì đuổi tôi đi? Tôi không đi đấy, tôi còn muốn tiếp tục ngủ. Nếu cô không còn việc gì mời lập tức rời đi, đừng làm phiền đến việc nghỉ ngơi của tôi.”
Bạc Hà thực sự sắp bị anh ta làm cho tức phát điên. “Họ Tịch kia, anh đừng cho rằng không ai làm gì được anh. Tôi nói cho anh biết, bạn trai của An Nhiên là cảnh sát, anh dám ức hiếp An Nhiên thì cứ đợi anh ấy đến xử lý đi! Trước đây tôi không có khả năng tống anh vào trại quản giáo nhưng anh ấy thì nhất định có thể đưa anh vào trại cải tạo lao động.”
Tịch Duệ Nam sững lại. “An Nhiên có bạn trai sao?”
“Đương nhiên là có. Tình cảm của cô ấy và bạn trai Phó Chính vốn rất tốt, bây giờ vì anh mà cô ấy thờ ơ với Phó Chính. Tịch Duệ Nam, Phó Chính vẫn chưa biết đến sự tồn tại của anh, nếu anh ấy biết, anh cứ đợi đi, thế nào cũng không chịu được mà phải chuồn thôi.”
Tịch Duệ Nam sững sờ hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh, trưng ra một bộ dạng càng khoa trương. “Cảnh sát thì sao nào? Cảnh sát thân là người chấp pháp càng phải làm việc theo pháp luật. Tôi qua lại với An Nhiên là phạm pháp sao? Anh ta có thể bắt tôi sao?”
“Nói như thế tức là anh chuẩn bị lấy cứng chọi với cứng rồi? Được, Tịch Duệ Nam, anh đã có lòng muốn phá hoại An Nhiên và Phó Chính, cứ coi như Phó Chính không xử lý anh thì tôi tuyệt đối không buông tha cho anh. Không tin anh cứ đợi mà xem!”
Bạc Hà buông ra những lời hung dữ rồi tức giận đùng đùng rời khỏi căn hộ. Lúc xuống cầu thang, cô gọi điện thoại cho An Nhiên, nhưng cô ấy lại tắt máy. Kỳ lạ thật, An Nhiên không bao giờ tắt máy, có phải điện thoại hết pin rồi không?
Đang thắc mắc, Quý Phong gọi điện đến, nói là thanh long trong vườn vừa chín một lứa mới, sau khi tan làm sẽ mang cho cô một ít. Bạc Hà tức anh ách, nói: “Thanh long thì không cần đâu, chẳng bằng anh đưa mấy nhân viên to con, mạnh khỏe trong nông trường đến cho em, em muốn đánh một kẻ cho bõ tức.”
“Ai đắc tội với em à?”
“Một kẻ đáng ghét nhất, đáng hận nhất trong thiên hạ.”
“Bạc Hà, bình tĩnh, bình tĩnh. Đánh người là chuyện phạm pháp đó. Em đừng vì một kẻ đáng ghét nhất, đáng hận nhất trong thiên hạ mà tự đưa mình vào nhà giam.”
Quý Phong nói đúng, Bạc Hà cũng biết mình không thể gọi người đến đánh Tịch Duệ Nam một trận cho hả dạ. Lần này bị anh ta chiếm thế thượng phong, cô tức muốn chết nhưng cũng chẳng biết làm thế nào. Lúc này ở đầu dây bên kia, có người đang gọi Quý Phong, anh dặn dò cô sẩm tối ở nhà đợi anh đưa hoa quả đến rồi vội vàng dập máy.
Ra khỏi khu chung cư, ánh mặt trời chói chang quất lên da thịt, từng luồng hơi nóng như thiêu đốt, vô cùng khó chịu, khiến cho sự lo lắng, buồn bực trong lòng Bạc Hà càng dữ dội, không thể đi thêm một bước. Nhìn thấy phía đối diện có một cửa hàng nhỏ bán đồ uống lạnh, cô đi sang đó ngồi, gọi một suất đá bào đậu đỏ, xúc từng miếng, từng miếng lớn bỏ vào miệng, dùng cách này để áp chế lửa giận đang cháy phừng phừng.
Mới ăn được mấy miếng, Bạc Hà đột nhiên nhìn thấy Tịch Duệ Nam ra khỏi tòa chung cư phía đối diện. Ý, vì sao anh ta cũng ra ngoài vậy? Chẳng phải anh ta không biết xấu hổ đuổi cô đi sao, còn nói đừng có làm ảnh hưởng đến việc anh ta tiếp tục ngủ?
Từ trong hành lang đi ra, bị ánh nắng gay gắt đổ ập xuống người, Tịch Duệ Nam phải hơi nheo mắt lại, mặt mày nhăn nhó. Ngẩng lên nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, trên mặt anh ta hiện ra một thứ cảm xúc lạc lõng, cô liêu, cặp mắt hoang mang như bị sương mù che phủ. Tịch Duệ Nam của thời khắc này so với Tịch Duệ Nam khoa trương, khiêu khích ở trong phòng lúc này dường như là hai con người khác nhau.
Chuyện cũ từ ký ức xa xôi bị cái nắng như đổ lửa làm cho thức tỉnh, giống như bầy kiến bò ra từ ký ức, chầm chậm bò đến gần trái tim Bạc Hà.
Chín năm trước, cũng dưới cái nắng chiều chói chang như thế này, thiếu niên Tịch Duệ Nam uể oải, bất lực ngồi phịch xuống bên đường, đầu gục xuống, chẳng nói chẳng rằng, chỉ lẳng lặng khóc không thành tiếng. Nước mắt rơi xuống mặt đường bỏng rát liền bốc hơi, sự đau đớn thấu vào tận xương cốt đó lại lan đi rất xa qua bầu không khí hừng hực.
Đó là lần đầu tiên Bạc Hà nhìn thấy chàng nam sinh cùng tuổi rơi lệ, nước mắt và sự bi thương của anh ta đã hòa loãng sự phản cảm của cô đối với anh ta trước đó…
Mặc dù sau này, những việc làm của anh ta lại khiến Bạc Hà càng phản cảm nhưng cô luôn nhớ đến cảnh anh ta ngồi một mình dưới cái nắng chói chang, lặng lẽ rơi nước mắt. Thời khắc đó, những giọt nước mắt của người con trai đã làm cảm động nơi mềm yếu nhất trong lòng cô.
Lúc này, Tịch Duệ Nam lặng lẽ đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, dáng vẻ cô đơn, lạc lõng, giống như cậu thiếu niên uể oải, bất lực của chín năm về trước. Điều duy nhất không giống đó là anh ta không chảy nước mắt. Một người trưởng thành hai mươi tư tuổi sẽ không còn dễ dàng rơi lệ nữa. Cho dù có nước mắt cũng sẽ chỉ chảy vào trong lòng.
Tịch Duệ Nam chỉ dừng lại một giây trước tòa nhà rồi quay người rời đi. Dưới ánh nắng chiều, xung quanh gần như chẳng thấy bóng người qua lại, chỉ có cái bóng nghiêng nghiêng của anh ta đổ dài trên con đường xi măng bỏng rát. Bạc Hà nhìn theo bóng người đang ngày càng rời xa, đột nhiên đẩy đĩa đá bào ra, vội vàng thanh toán rồi bám theo. Cô muốn biết sau khi anh ta rời khỏi căn hộ của An Nhiên thì sẽ đi đâu?
Tịch Duệ Nam lên một chiếc xe buýt ở bến xe cách đó không xa, Bạc Hà vẫy một chiếc taxi, bảo tài xế bám theo. Xe buýt đi qua mấy bến, anh ta xuống xe ở một bến có tên là Xóm Mới Hạnh Phúc. Bạc Hà cũng xuống taxi rồi bám theo. Chỗ này nằm ở phía đông nam thành phố, một con đường nhỏ nhưng có tới bảy, tám ngã rẽ, những căn nhà hai, ba tầng do tư nhân xây dựng mọc lên như nấm ở hai bên. Cô bám đuôi từ phía xa, nhìn thấy Tịch Duệ Nam đi vào một căn nhà nhỏ ba tầng.
Bạc Hà lén lút đi đến gần, cẩn thận nhìn căn nhà đó. Cửa lớn ở tầng một mở toang, trong phòng khách bày một bộ sofa, ngoài ra còn có một quầy lễ tân, một phụ nữ trung niên có làn da đen bóng, cơ thể gầy gò đứng trong quầy, vừa nhìn đã biết là dân bản địa. Thấy Bạc Hà đứng ở cửa nhìn ngó, bà ta nhiệt tình hỏi: “Cô gái, có phải cô muốn thuê giường không?”
Bà ta vừa hỏi câu này, Bạc Hà lập tức biết đây là nơi nào, chắc chắn là nhà cho thuê phòng, hơn nữa là loại phòng cho thuê theo giường, giá cả rẻ nhất. Trong mỗi căn phòng có đặt mấy chiếc giường tầng cho nhiều người thuê, đối với người thuê nhà thì đây đúng là thuê được phòng giá rẻ, còn đối với người cho thuê nhà thì đúng là thu được lợi nhuận tối đa trên một khoảng không gian. Nhưng người ta vẫn nói: “Rẻ tiền thì không có đồ tốt”, kiểu thuê nhà giá rẻ này, nội thất không được đầy đủ, hơn nữa những người sống chung không quen biết nhau, có thể đi bất cứ lúc nào, cho nên rất không an toàn.
Bạc Hà có chút sững sờ. Tịch Duệ Nam từng sống trong tòa ký túc xá kiểu cũ của trường học, cô đã cảm thấy anh ta là kẻ sa sút, không ngờ sau khi rời khỏi trường học, anh ta lại phải thuê nhà theo giường với giá rẻ mạt nhất, cũng sơ sài nhất như thế này. Cô hỏi qua về giá cả thuê giường, bà chủ nói ở trong thời gian ngắn thì mười tệ một ngày, ở lâu thì hai trăm tệ một tháng.
“Như thế này là rẻ lắm rồi, cô đi hỏi thăm thử xem, không có chỗ nào rẻ hơn chỗ chúng tôi đâu.”
Bạc Hà tỏ ý muốn đi xem phòng, bà chủ tiện tay mở một cánh cửa phòng ở tầng một cho cô xem. Trong một căn phòng nhỏ khoảng mười mét vuông đặt bốn chiếc giường tầng, trên mỗi giường có một cái chiếu, một cái gối và khăn tắm đã đổi màu, trên trần nhà treo một chiếc quạt trần kêu cọt kẹt, đó là tất cả những thứ có trong phòng, sơ sài đến mức không thể sơ sài hơn được nữa. Lúc này, trên hai chiếc giường có hai người đàn ông đang ngủ, bọn họ cởi trần, tiếng thở phì phò như kéo bễ. Trong không gian nhỏ hẹp, nóng bức, nồng nặc mùi mồ hôi, mùi chân của đàn ông lẫn mùi mì ăn liền, tạo thành một tổ hợp mùi giống như lên men khiến người ta buồn nôn.
Bà chủ nhà nhanh chóng đóng cửa lại. “Cô gái, nếu cô thuê thì đương nhiên là ở phòng của con gái ở tầng ba. Phòng của con gái ở sạch sẽ hơn nhiều, cô có muốn lên trên xem qua không?”
Bạc Hà miễn cưỡng cười. “Không cần đâu.”
Tịch Duệ Nam sống ở nơi như thế này còn thảm hại hơn trong tưởng tượng của cô, điều này chứng tỏ anh ta không có tiền. Xem ra Tịch gia giàu có xưa kia đã thật sự trắng tay rồi, nếu không bố mẹ anh ta yêu cậu con trai độc nhất như vậy, chắc chắn không để anh ta phải ra ngoài chịu khổ thế này.
Nhưng nhà họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chín năm trước, gia đình này nhìn có vẻ mỹ mãn nhưng thực sự đã đến bên bờ vực tan vỡ, hoàn toàn nhờ có Tịch Duệ Nam mới có thể duy trì. Cục diện anh ta khổ tâm duy trì lại lần nữa bị phá hỏng rồi sao, mà một đòn tấn công trong đó chính là đến từ cô. Hôm nay anh ta một mình lưu lạc nơi đất khách quê người, bố mẹ anh ta đang ở đâu?
Bạc Hà rời khỏi căn nhà trọ đó với bao nhiêu nghi vấn, trong lòng như bị một chiếc cối xay đè chặt, vừa nặng vừa khó chịu. Cô từng nói rằng, nếu Tịch Duệ Nam thật sự sa sút rồi, cô sẽ khiến cuộc sống của anh ta càng khó khăn hơn, nhưng bây giờ nhìn thấy anh ta khổ sở như thế này, cô lại không hề cảm thấy hả giận và sung sướng như trong tưởng tượng.
Vì sao lại như vậy chứ? Bạc Hà không trả lời được câu hỏi của chính mình, chỉ cảm thấy hết lần này đến lần khác, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt vô cùng cô đơn, lẻ loi của Tịch Duệ Nam dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Buổi chiều, Bạc Hà không liên lạc được với An Nhiên, đến sẩm tối cô ấy lại tìm đến tận cửa. Giọng nói vô cùng tức giận: “Bạc Hà, cậu lại đuổi Tịch Duệ Nam đi rồi hả?”
Bạc Hà không thể hiện thái độ gì, chỉ nhìn An Nhiên một cái. “Mình đâu có đuổi anh ta đi được, đó là phòng của cậu, anh ta mới là người đuổi mình đi đấy, được chưa nào?”
An Nhiên lấy một tờ giấy ra, đưa cho cô. “Cậu đọc cái này đi!”
Đó là nét chữ của Tịch Duệ Nam, nét chữ mà Bạc Hà từng vô cùng quen thuộc, bây giờ vẫn phóng khoáng, đẹp đẽ hệt như trước đây. Anh ta chỉ viết hai câu: An Nhiên, cảm ơn cậu mấy ngày nay đã giúp đỡ tôi, nhưng tôi nghĩ tôi không nên làm phiền cậu nữa. Chìa khóa đặt trên tủ đầu giường, xin hãy nhận lại.
Buổi chiều, lúc ở trước mặt Bạc Hà, Tịch Duệ Nam còn mặt dày nói muốn bám lấy An Nhiên không buông, ai ngờ cô vừa rời khỏi cửa, anh ta đã để lại tờ giấy có lời nhắn và chìa khóa rồi cũng rời đi luôn. Tất cả những lời lẽ khoa trương trước đó xem ra chỉ là ngoài cứng trong mềm, có phải anh ta e ngại thân phận cảnh sát của Phó Chính không?
“Này, đấy là anh ta cảm thấy không tiện làm phiền cậu nữa, vì sao cậu lại chạy đến chất vấn mình? Đúng rồi, mình phải chất vấn cậu đấy. Số hoa quả cậu xách từ nhà mình đi lần trước có ít nhất một nửa là tặng cho cái dạ dày của anh ta đúng không? Còn lừa mình là mang cho Phó Chính ăn.”
An Nhiên đỏ mặt, đúng là túi hoa quả lấy từ chỗ Bạc Hà đó, cô đã xách thẳng đến tìm Tịch Duệ Nam, gọi điện bảo anh ta ra ngoài rồi chia cho anh ta một nửa, nói dối rằng đó là hoa quả do tòa soạn phát cho, cô ăn không hết nên mang đến nhờ anh ta ăn giúp.
“Vì sao cậu biết?”
“Buổi chiều mình gặp Phó Chính. Anh ấy nói từ thứ Bảy tuần trước đến giờ cậu chẳng thèm đếm xỉa đến anh ấy. Vì sao? Vì Tịch Duệ Nam hả? An Nhiên, cậu không nên làm vậy, cậu đã hai mươi tư tuổi rồi, không còn là cô nữ sinh mười lăm tuổi nữa, sao còn bị anh ta mê hoặc đến mức không xác định được phương hướng thế?”
An Nhiên không thừa nhận. “Cũng không hoàn toàn vì Tịch Duệ Nam, mà là mình ngày càng không chịu được tính chất công việc của Phó Chính. Bất luận là giờ nào, phút nào, ở đâu, làm gì, chỉ cần đội cảnh sát tuần tra gọi điện thoại đến là anh ấy phải lập tức lên đường, giống như bị người ta buộc vào một sợi dây diều, chẳng có một chút tự do.”
“Cậu thôi đi. Trước khi gặp lại Tịch Duệ Nam, cậu chịu đựng được, vừa gặp anh ta cậu đã không chịu được nữa rồi? Cậu còn nói muốn bám đến chết trên cái cây Phó Chính, lời còn văng vẳng bên tai đó, An đại tiểu thư à!”
An Nhiên hơi mất bình tĩnh, ngữ khí trở nên kích động: “Bạc Hà, đây là chuyện của mình, cậu quan tâm nhiều quá đấy!”
Bạc Hà nghẹn họng, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng. “Được, mình mặc kệ, mình thực sự không quản được cậu, cậu muốn làm gì thì làm đi!”
An Nhiên biết câu nói vừa rồi quá kích động, liền im lặng hồi lâu. “Bạc Hà, thực ra Tịch Duệ Nam bây giờ rất thảm, cậu đừng có tát nước theo mưa nữa.”
“Anh ta rất thảm? Cậu đã biết những gì? Cậu gặp anh ta ở đâu?”
“Buổi tối hôm cậu gọi mình đến lấy hoa quả, lúc mình ngồi trên xe buýt đến đây thì gặp cậu ấy.”
Thì ra An Nhiên gặp Tịch Duệ Nam trên xe buýt. Lúc cô ấy lên xe, trên xe chỉ có bảy, tám người. Cô ấy vừa nhìn liền nhận ra ngay Tịch Duệ Nam ngồi ở phía sau khoang xe, anh nghiêng người tựa vào cửa sổ xe ngủ say. Ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối lướt qua gương mặt khiến cặp mắt đang nhắm cũng hiện lên vô cùng sinh động.
An Nhiên sững sờ. Cô thật sự không ngờ được, cô từng đến tận trường học tìm anh mà không tìm được, vậy mà lại bất ngờ gặp trên xe buýt. Vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô đi tới đó, ngồi xuống vị trí còn trống bên cạnh anh rồi gọi: “Tịch Duệ Nam.”
Tịch Duệ Nam ngủ rất say, cô gọi mấy tiếng anh mới mơ màng tỉnh, dụi mắt nhìn cô cả nửa ngày rồi nghi hoặc hỏi: “Cô là…”
“Mình là An Nhiên, chúng ta học chung hồi lớp mười đó! Lớp năm, khối mười trường Thanh Châu nhất trung, đã nhớ ra rồi chứ?”
“Là cậu?” Sắc mặt anh bỗng có chút thay đổi, miễn cưỡng cười một cái. “Không ngờ cậu cũng ở thành phố này!”
“Đúng vậy, sau khi mình tốt nghiệp đại học thì Nam tiến, đến đây đã gần một năm rồi. Cậu đến đây khi nào?”
“Tôi mới đến chưa được hai tháng.”
“Bây giờ cậu…” An Nhiên vẫn chưa nói hết câu, trong lòng lại thay đổi, quyết định giả vờ như chẳng biết gì cả. Nếu nói ra chuyện anh bị Bạc Hà bức thôi việc, e là sẽ khiến anh khó chịu. “Bây giờ cậu cũng làm việc ở đây sao? Sống ở đâu vậy?”
Tịch Duệ Nam có vẻ không muốn nói quá nhiều, chỉ bảo tạm thời vẫn đang tìm việc, thuê đại một chỗ để ở trước, nhưng nhất định không chịu nói thuê ở đâu.
An Nhiên ngồi bên cạnh anh, ánh mắt vô tình cụp xuống, nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu xanh của anh chỉ đóng từ chiếc khuy thứ ba, cổ áo phanh ra, những nốt mẩn màu đỏ dày đặc một mảng trên làn da nâu. Cô kinh ngạc. “Cậu bị làm sao vậy? Bị dị ứng à?”
Tịch Duệ Nam có chút mất tự nhiên, đóng khuy áo lại. “Không có gì, chỉ là thời tiết nóng quá, trong người bị nóng nên nổi mẩn lên thôi.”
An Nhiên vô cùng kinh ngạc. Thời tiết tháng Năm thực sự rất nóng, cô cũng thường xuyên chửi rủa nhiệt độ trong ngày hè của phương Nam quá cao, nhưng Tịch Duệ Nam bị nóng đến mức toàn thân nổi mẩn. “Vì sao anh lại bị nóng đến mức này?”
“Chủ yếu là trong phòng thuê quá nóng, ngủ được một đêm…” Tịch Duệ Nam vẫn chưa nói hết câu thì dừng lại, rõ ràng anh không muốn nói quá nhiều, liền che miệng khẽ ngáp một cái, ý rằng mình vẫn chưa ngủ đủ.
An Nhiên dễ dàng đoán ra nội dung vế sau là gì. Xem ra căn phòng anh thuê rất tồi tàn nên mới một mực không nói cho cô biết nó nằm ở đâu. Cô cũng đột nhiên hiểu vì sao vừa rồi anh lại có thể ngủ ở trên xe ngon lành như vậy, trên xe có điều hòa, đương nhiên là dễ ngủ hơn so với ngủ trong căn phòng nóng bức, khó chịu đó.
Nhìn thấy khuôn mặt Tịch Duệ Nam tràn đầy vẻ mệt mỏi và buồn ngủ, An Nhiên không khỏi cảm thấy chua xót. Xem ra cậu ấy thật sự đã sa sút giống như lời Bạc Hà nói, vừa rồi còn ngủ say như vậy, hoàn toàn không để ý đến trạm dừng, rõ ràng là ngồi trên xe nhưng không hề có chủ ý đi đâu, chỉ vì trên xe có điều hòa nên mới lên xe để ngủ một giấc thôi.
Cô cố ý hỏi: “Bây giờ cậu muốn đi đâu?”
Tịch Duệ Nam chần chừ một lát. “Không đi đâu, tôi chỉ muốn lên xe để ngắm cảnh đêm của thành phố thôi.”
Ngắm cảnh đêm? Anh vốn ngủ suốt mà? An Nhiên đã phần nào chứng thực được suy đoán của mình, trong lòng càng cảm thấy chua xót. Nhớ lại Tịch Duệ Nam của hồi lớp mười có gia cảnh ưu việt, khi đa số bạn học vẫn đang nghe máy CD anh đã nghe MP3 rồi, khi đa số bạn học vừa mới dùng máy nhắn tin anh đã dùng điện thoại di động… vậy mà bây giờ, thời tiết mùa hè nóng bức, anh phải lên xe buýt mới có thể ngủ một giấc mát mẻ.
An Nhiên kiên trì mời Tịch Duệ Nam đến căn hộ nhỏ của cô. “Bạn cũ, chín năm rồi chưa gặp, hiếm có dịp gặp được nhau ở nơi đất khách quê người, tối nay cậu nhất định phải đến chỗ mình ngồi chơi một lát.”
Lúc An Nhiên đưa Tịch Duệ Nam về căn hộ của cô, A Mạn đang ở trong phòng khách xem ti vi. Nhìn thấy một anh chàng trẻ tuổi, anh tuấn mà xa lạ tới, A Mạn vô cùng hiếu kỳ, nhìn chằm chằm Tịch Duệ Nam.
Sau khi giới thiệu ngắn gọn cho hai người làm quen, An Nhiên liền dẫn Tịch Duệ Nam đến phòng ngủ của cô. Anh chần chừ ở cửa phòng. “Ngồi một lát ở phòng khách là được rồi, làm sao tiện vào phòng của cậu chứ?”
“Không sao đâu, cậu vào trong đi, trong phòng này có điều hòa nên mát mẻ hơn. Bình thường có khách đến mình đều đưa vào phòng, nói chuyện ở phòng khách ảnh hưởng đến A Mạn xem ti vi.”
Lúc này Tịch Duệ Nam mới đi vào. Trong phòng bày biện đơn giản, một giường, một bàn, hai chiếc sofa đơn quây quanh chiếc bàn tròn nhỏ. An Nhiên mời anh ngồi, lấy cho anh một lon coca lạnh. Anh uống một hơi hết hơn nửa lon, rõ ràng đã rất khát.
An Nhiên cố làm ra vẻ tự nhiên hỏi căn phòng anh thuê có phải không lý tưởng lắm không, nếu đúng thế thì chi bằng đến thuê chung căn hộ này với hai người bọn họ, ba người chia nhau tiền thuê nhà thì sẽ rẻ hơn. Cô định nhường căn phòng này cho anh ở, còn cô chuyển sang ở cùng phòng với A Mạn.
Tịch Duệ Nam lại chẳng suy nghĩ mà từ chối luôn, anh nói không quen thuê chung nhà với con gái. An Nhiên bị một câu của anh chặn họng, buồn bã nửa ngày trời, cuối cùng không kiềm chế được cái tính mau mồm mau miệng: “Tịch Duệ Nam, cậu đúng là chết bởi sĩ diện! Rõ ràng cậu sống không tốt, vì sao không đến chỗ mình ở chứ?”
Tịch Duệ Nam hơi đỏ mặt nhưng kiên quyết không thuê chung nhà với con gái. Cuối cùng An Nhiên chẳng có cách nào, đành lấy một bộ chìa khóa dự phòng đưa cho anh, bảo anh nếu hôm nào nóng quá, buổi tối không ngủ được thì ban ngày cứ đến đây ngủ bù. Cô còn nhấn mạnh rằng ban ngày cô và A Mạn đều đi làm nên không có ai ở nhà, anh cứ đến tự nhiên, đừng sợ làm phiền đến bọn họ.
An Nhiên và A Mạn thực sự không ở nhà vào ban ngày, phòng làm việc của họ ở tòa soạn có điều hòa, hai tiếng nghỉ trưa, họ nằm trên sofa, đắp thêm một chiếc chăn mỏng là có thể ngủ thoải mái.
Tịch Duệ Nam vẫn không chịu nhận, An Nhiên chẳng buồn giải thích, cứ nhét chìa khóa vào tay anh. “Sau này đừng có ngủ ở trên xe buýt nữa. Ngủ say như vậy, bị kẻ trộm trộm sạch cậu cũng chẳng biết.”
“Không có chuyện đó đâu, mỗi lần tôi chỉ đem mấy đồng tiền xu lên xe…” Tịch Duệ Nam nói được một nửa liền dừng lại, mặt càng đỏ, anh như thế này chẳng khác nào đang thừa nhận mình ngủ trên xe buýt vì trên xe có điều hòa.
Suy đoán của An Nhiên được chứng thực một trăm phần trăm, ngập ngừng một lát, cô dè dặt hỏi: “Tịch Duệ Nam, nhà cậu… có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Tịch Duệ Nam trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lại đáp không đúng câu hỏi: “Không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi, cảm ơn cậu đã cho tôi mượn chìa khóa.”
Nghe anh nói vậy, An Nhiên biết ý không hỏi thêm gì nữa.
Lúc đưa Tịch Duệ Nam xuống lầu, An Nhiên hỏi số điện thoại của anh, nói sẽ để ý giúp anh xem có công việc gì thích hợp không, nếu có sẽ lập tức liên lạc với anh. Anh nói vì không cẩn thận nên làm mất điện thoại di động rồi, tạm thời mua một chiếc điện thoại cố định không dây cũ để dùng, so với di động, tiền cước của điện thoại cố định thực sự là tiết kiệm hơn nhiều. Vì để tiết kiệm nên anh mới như thế này, An Nhiên không kìm nén được, trong lòng lại trào lên một cảm giác chua xót.
“Bạc Hà, chẳng biết gia đình Tịch Duệ Nam rốt cuộc đã gặp chuyện gì, nhưng chắc chắn là xảy ra chuyện lớn rồi, nếu không cậu ấy sẽ không đi đến bước đường này. Cậu cứ coi như làm chút việc thiện, đừng có chó cắn áo rách với cậu ấy nữa.”
Nghe An Nhiên nói xong, Bạc Hà trầm mặc suy nghĩ.
Hôm An Nhiên gặp Tịch Duệ Nam trên xe buýt, Bạc Hà cũng nhìn thấy anh ta trước đó. Lúc ấy cô còn cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao anh ta lại ngủ say như vậy, hóa ra anh ta vốn chẳng muốn đi đâu, chỉ lên xe để ngủ một giấc vì trên xe có điều hòa.
Cô đi lúc sẩm tối đã nhìn thấy anh ta ngủ say ở trên xe rồi, lúc An Nhiên lên xe để đến nhà cô, anh ta vẫn còn trên xe, xem ra anh ta đã ngồi trên tuyến xe buýt số 56 đó ít nhất ba, bốn lượt, ngủ một giấc mấy tiếng đồng hồ.
Từ điểm đầu đến điểm cuối của tuyến xe bus số 56 gần như vòng vèo khắp cả thành phố, thời gian đi cả tuyến đường phải mất khoảng một tiếng rưỡi. Cô có thể đi tuyến xe này để đến Quý gia, An Nhiên đi từ tòa soạn đến nhà cô cũng phải lên tuyến xe này, mà buổi chiều hôm nay cô đứng ở bến xe buýt của Xóm Mới Hạnh Phúc, cũng đợi tuyến xe này để quay về.
Một tuyến xe buýt, một chiếc xe buýt âm thầm, lặng lẽ đi xuyên qua cuộc sống vốn chẳng liên quan gì đến nhau của họ, trong lúc không ai để ý, nó đi qua một giao điểm hết lần này đến lần khác.
“Bạc Hà, cậu có nghe mình nói không? Tịch Duệ Nam bây giờ đã thảm như vậy rồi, mình xin cậu hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho cậu ấy một lần có được không?”
Lời của An Nhiên cắt đứt mạch suy nghĩ của Bạc Hà, sau khi im lặng hồi lâu, cô nói với giọng chẳng thèm quan tâm: “Được thôi, mình sẽ giơ cao đánh khẽ, tha cho anh ta một lần. Sau này mình coi như không quen biết người này, sẽ không quan tâm tới anh ta, không nhìn, không nghe, không hỏi, cậu yên tâm rồi chứ?”
“Cảm ơn, cảm ơn cậu đã nể mặt mình lần này.”
An Nhiên thở phào một hơi như trút được gánh nặng. Bạc Hà nhìn cô, không kìm được, hỏi: “Mấy ngày nay cậu đều giúp anh ta tìm việc, anh ta không biết tự tìm sao, sao phải cần cậu giúp?”
“Haiz, nói đến chuyện tìm việc, cậu không biết là cậu ấy xui xẻo như thế nào đâu.”
An Nhiên kể cho Bạc Hà nghe chuyện Tịch Duệ Nam đến thành phố này làm giáo viên thực tập, đầu tiên anh gửi sơ yếu lý lịch qua mạng, sau khi đạt yêu cầu thì nhận được thông báo đến phỏng vấn, ngay hôm đó nhà trường đã quyết định ký hợp đồng thử việc trong một học kỳ với anh. Sau khi thôi việc ở đó, anh lập tức tìm công việc mới, nhưng giữa một thành phố xa lạ, không người thân thích thế này, anh biết đi đâu tìm việc chứ? Ngoài lên mạng tìm việc thì thứ Bảy hằng tuần, anh đến các hội chợ việc làm để tìm kiếm vận may.
“Nhưng cậu ấy đúng là đen đủi, chen chúc trong hội chợ việc làm cả nửa ngày, còn chưa bắt đầu tìm việc thì chiếc túi xách đeo trên người đã bị người ta trộm mất. Tất cả các loại giấy tờ, tài liệu như giấy chứng nhận tốt nghiệp, chứng chỉ, chứng minh thư và ví tiền, di động đều bị mất, mà không có những thứ đó, cậu ấy làm sao có thể xin việc chứ. Cậu nói xem cậu ấy có thảm không?”
Bạc Hà ngẩn ra. “Túi xách đeo trên người làm sao lại bị người khác trộm mất được?”
“Trong hội chợ việc làm, người chen chúc nhau chật như nêm cối, còn hơn cả xe buýt vào giờ cao điểm. Cậu ấy muốn vào một vị trí đang tuyển người nhưng cả nửa ngày vẫn không chen vào được, đến khi toàn thân toát mồ hôi muốn lùi ra ngoài một lát cho mát. Kết quả là vừa ra khỏi đám người liền cảm thấy trên người nhẹ bẫng, cúi xuống nhìn, hóa ra chiếc túi chỉ còn lại dây đeo, túi đã bị người ta dùng dao cắt đứt rồi.”
Hội chợ việc làm đúng là nhiều kẻ trộm nhưng cách trộm túi như thế này thì đây là lần đầu tiên Bạc Hà nghe thấy, cô kinh ngạc đến mức phải há mồm trợn mắt.
An Nhiên thở dài một tiếng. “Đáng tiếc không gặp cậu ấy sớm hơn, nếu biết cậu ấy muốn đến hội chợ việc làm, mình nhất định sẽ nhắc nhở cậu ấy đề phòng bọn kẻ cắp. Trước đây mình cũng từng bị trộm đồ ở đó, lúc ấy mình kẹp chiếc túi nhỏ ở dưới nách thì bị người ta dùng dao lam cắt đứt, nếu không phải đúng lúc đó mình chuẩn bị mở túi để lấy giấy tờ, kịp thời phát hiện tên kẻ cắp đó thì cũng đã mất hết sạch giống cậu ấy.”
Mất toàn bộ giấy tờ, Tịch Duệ Nam chẳng còn cơ hội tìm một công việc lý tưởng. Anh ta đúng là quá xui xẻo, nhưng cũng phải trách anh ta không cẩn thận, Bạc Hà nghĩ.
“Vậy cậu còn giúp anh ta tìm việc làm gì, không có giấy tờ thì tìm được việc gì chứ? Bảo anh ta nhanh chóng quay về làm lại giấy tờ đi.”
“Mình nói với cậu ấy rồi. Cậu ấy nói đã nhờ người làm lại giấy tờ rồi. Bây giờ cậu ấy muốn tìm tạm một công việc để làm, đợi đến khi giấy tờ mới được chuyển đến thì lại tìm công việc khác tốt hơn. Cho nên mấy hôm nay, ngày nào mình cũng hỏi bạn bè, người quen xem có công việc nào thích hợp với cậu ấy không, đáng tiếc là không có. Ở đây mình không quen nhiều người, một biên tập viên quèn cả ngày ngồi trong phòng làm việc, những người quen biết đa số là các tác giả từ trời Nam đất Bắc, tuy rất muốn giúp đỡ cậu ấy nhưng lực bất tòng tâm. Nếu mình cũng có người bố dượng mở công ty…”
An Nhiên kéo dài giọng điệu, một đôi mắt đảo láo liên nhìn sang Bạc Hà. Bạc Hà hiểu rõ ý tứ của cô ấy, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng. “Cậu thôi đi, mình đồng ý sẽ không đến gây phiền phức cho anh ta nữa đã là tốt lắm rồi, cậu còn hy vọng mình giúp anh ta hả? Cậu cứ nằm mơ đi nhé!”
Bị Bạc Hà nói trúng tim đen, An Nhiên hạ thấp giọng, không nói tiếp nữa. Vốn dĩ cô cũng biết Bạc Hà sẽ không đồng ý nhưng vẫn muốn thử xem sao, quả nhiên không ngoài dự liệu, nói cũng chỉ uổng công.
“Đúng vậy, mình thực sự hy vọng cậu giúp cậu ấy. Cậu ấy thảm như thế này đều do cậu. Nếu không phải là cậu, bây giờ cậu ấy vẫn đang dạy học ở trường. Cậu khiến cậu ấy phải rời khỏi trường, lại đuổi cậu ấy đi khỏi chỗ mình, vừa rồi mình gọi điện nhưng cậu ấy nhất định không nghe, cuối cùng còn tắt máy. Cậu lợi hại thật đấy, dọa cho cậu ấy không dám để ý đến mình luôn.”
Bạc Hà nghĩ Tịch Duệ Nam không phải bị cô dọa cho sợ mà là bị Phó Chính dọa cho sợ. Xem ra việc bạn trai của An Nhiên là cảnh sát vẫn khiến anh ta sợ hãi, dù sao cũng là người có tiền án mà.
“Anh ta không nhận điện thoại của cậu, vậy cậu đi tìm anh ta đi, dù gì cậu cũng luôn thuộc phái hành động mà.”
“Nếu mình biết cậu ấy sống ở đâu thì mình còn phí thời gian ở đây dài dòng với cậu sao, mình đã đi tìm cậu ấy từ lâu rồi.”
Bạc Hà lại sững sờ lần nữa, An Nhiên không biết Tịch Duệ Nam sống ở đâu? Anh ta chưa từng nói cho cô ấy biết sao?
“Cậu ấy không chịu nói cho mình biết cậu ấy sống ở đâu, bình thường bọn mình đều liên lạc bằng điện thoại, cậu ấy mà tắt máy thì mình cũng chẳng biết đi đâu tìm cậu ấy nữa. Hy vọng cậu ấy không đổi số, nếu không tìm cậu ấy chẳng khác nào mò kim đáy bể.”
Bạc Hà động đậy khóe miệng, muốn nói lại thôi, chần chừ mãi cuối cùng vẫn không nói cho An Nhiên biết Tịch Duệ Nam sống ở đâu. Dù gì anh ta đã biết ý tránh không gặp An Nhiên nữa, cô đương nhiên càng không muốn An Nhiên đi gặp anh ta.
Lúc Quý Phong gõ cửa, An Nhiên đang ngấu nghiến hoa quả một cách dữ tợn giống như muốn báo thù, nước hoa quả bắn tung tóe. Cô nói nếu không ăn thì không thể xả được nỗi bực dọc trong lòng mình – nỗi bực dọc vì Bạc Hà đuổi Tịch Duệ Nam ra khỏi căn hộ của cô.
Sự xuất hiện của Quý Phong đã di dời sức chú ý của An Nhiên với đống hoa quả, cô vừa nhìn thấy anh liền đoán ra: “Bạc Hà, đây chính là… anh trai của cậu?”
Quý Phong thấy trong phòng có khách, mỉm cười gật đầu. “Chào em, anh là Quý Phong.”
Bạc Hà giới thiệu qua loa: “Đây là bạn thân của em, An Nhiên.”
An Nhiên vội lấy một tờ giấy ăn, lau qua quýt bàn tay vừa mới bóc xoài, sau đó nhiệt tình duỗi tay về phía Quý Phong. “Quý Phong, chào anh, rất vui vì được quen biết anh.”
Đó không phải là một câu nói khách sáo, mà cô ấy thực sự vui mừng hớn hở, đôi mắt phát sáng lấp lánh.
Bạc Hà không kìm nén được thầm cảm thấy buồn cười, vừa rồi An Nhiên còn tức giận với cô vì Tịch Duệ Nam, vậy mà vừa nhìn thấy Quý Phong, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều, cô ấy đúng là đến từ “hành tinh không đa tình sẽ chết”.
Quý Phong xách đến một túi thanh long tươi rất to, sau khi đặt xuống thì hỏi hai cô gái trẻ trung đã ăn cơm chưa, nếu chưa ăn thì anh mời hai người ra ngoài ăn.
Bạc Hà còn chưa kịp trả lời, An Nhiên đã cướp lời, đồng ý: “Anh mời bọn em ăn cơm tối ạ? Được ạ, được ạ! Cảm ơn anh lắm!”
Quý Phong đưa Bạc Hà và An Nhiên tới một quán ăn Quảng Đông. An Nhiên dường như rất có hứng thú với Quý Phong, trong bữa ăn không ngừng tìm chuyện để nói với anh, vừa nói vừa cười, hoạt bát giống như chú chim hoàng oanh nhảy nhót trên cành cây, giọng nói ngọt ngào, mềm mại hơn cả món bánh tráng miệng ở trên bàn.
Khi Quý Phong đi vào nhà vệ sinh, Bạc Hà không kìm được hỏi An Nhiên: “Này, không phải cậu đã nhắm trúng anh ấy rồi chứ?”
An Nhiên mím môi cười không đáp, dường như đã mặc định thừa nhận, Bạc Hà bỗng cảm thấy đau đầu, bất lực. “Không phải chứ? Cậu còn chưa chính thức kết thúc với Phó Chính, Tịch Duệ Nam vừa đi cậu đã ngó sang Quý Phong rồi. Cậu đúng là đã ăn trong bát còn dòm trong xoong.”
An Nhiên hùng hồn đáp: “Vậy thì sao chứ? Mình vẫn chưa chính thức kết hôn, mình còn có quyền lựa chọn, phải thử mấy lần mới biết người nào thích hợp với mình nhất. Bạc Hà, chuyện cậu đuổi Tịch Duệ Nam đi, mình sẽ không trách cậu, lát nữa ăn cơm xong, mình muốn đi dạo phố riêng với Quý Phong, cậu phải tạo cơ hội cho mình đấy.”
Bạc Hà tức giận mà bất lực. “Mình làm thế nào để tạo cơ hội cho cậu? Những chuyện như thế này mình không biết gì đâu.”
“Vậy mình tự tạo ra cơ hội, cậu cứ phối hợp với mình là được rồi.”
Ăn cơm xong, Quý Phong lái xe đưa hai người họ về nhà, An Nhiên còn chưa lên xe đã hỏi: “Quý Phong, anh đưa Bạc Hà về nhà trước rồi đưa em đi mua chút đồ có được không?”
Bạc Hà vừa nghe thấy vậy liền biết đến lúc mình phải phối hợp rồi. “Quý Phong, anh đưa em về nhà trước đi, sau đó phiền anh tối nay làm phu xe cho An Nhiên một chuyến, đưa cô ấy đi mua đồ xong thì đưa cô ấy về nhà.”
Quý Phong rất phong độ mỉm cười với An Nhiên, sau đó hơi khom lưng. “Vui lòng phục vụ!”
Vì sao lại như vậy chứ? Bạc Hà không trả lời được câu hỏi của chính mình, chỉ thấy chết lần này đến lần khác, trước mắt hiện lên khuôn mặt vô cùng cô đơn, lẻ loi của Tịch Duệ Nam dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Lúc Bạc Hà rời khỏi Quý gia, Hà Uyển nhét đầy hai túi hoa quả đúng mùa như vải thiều, xoài và đu đủ…bảo cô xách về nhà ăn. Đây đều là hoa quả sạch do “hoa quả sơn” của Quý gia sản xuất, nghe nói là mới được hái chiều hôm nay nên đặc biệt thơm ngon.
“Không cần cho con nhiều như vậy, một mình con ăn không hết đâu, gói mấy quả là được rồi.”
Hà Uyển không nghe. “Mùa hè ăn nhiều hoa quả mới tốt, con gái càng cần phải ăn nhiều, tốt cho da. Con cứ cho vào tủ lạnh, mỗi ngày ăn mấy quả, chẳng mấy chốc là hết thôi. Ăn hết rồi thì nói với mẹ một tiếng, mẹ bảo Quý Phong đưa đến cho con.”
“Không cần đâu, những loại hoa quả này đang đúng mùa, trên đường chỗ nào cũng bán, nếu con muốn ăn tự đi mua là được rồi, hà tất phải bắt Quý Phong chạy qua chạy lại phiền phức như vậy.”
“Không phiền phức đâu, dù gì hằng ngày anh đều phải lái xe đến nông trường, nhân tiện mang hoa quả về nhà, đi đến chỗ em một chuyến thì có gì phiền phức chứ!” Ngừng một lát, Quý Phong lại nhìn Bạc Hà, cười nói: “Nếu em nằng nặc muốn bỏ tiền mua hoa quả ăn, vậy chẳng thà mua của anh là được rồi, phù sa không để chảy ruộng người mà. Hơn nữa hoa quả của anh chắc chắn rẻ hơn giá thị trường, lại đặc biệt tươi ngon, còn có thể đưa hàng đến tận nơi. Thấy thế nào?”
Bạc Hà nở nụ cười tươi, “Nghe có vẻ được đấy. Được thôi, sau này nếu em muốn mua hoa quả nhất định sẽ tìm anh.”
Quý Phong xách hai chiếc túi đựng đầy hoa quả lên. “Đi thôi, hôm nay là lần đầu tiên phục vụ đưa hàng đến tận cửa, để giành lấy sự hài lòng của em, sau này quan tâm, chiếu cố đến nhiều nhé!”
Quý Phong lái xe đưa Bạc Hà về nhà, giúp cô xách hai túi hoa quả lên lầu, sau khi đặt túi hoa quả xuống liền lập tức cáo từ: “Không làm phiền em nghỉ ngơi nữa.”
Đồng hồ vừa chỉ tám giờ, Bạc Hà là cú đêm, buổi tối không bao giờ đi ngủ sớm, nhưng cô sống một mình, buổi tối thực sự không tiện tiếp người khác giới, mà cô cũng không muốn làm việc đó. Chỉ là thân phận của Quý Phong đặc biệt, trên danh nghĩa là anh trai, lại là chủ nhân thực sự của căn hộ này, nếu anh muốn ngồi lại thêm một lát thì cô cũng không tiện đuổi anh đi. May mà anh biết ý, trước nay chưa từng nán lại lâu.
Sau khi Quý Phong đi, Bạc Hà nhìn túi hoa quả mà phát sầu, một mình cô phải ăn đến khi nào mới hết? Xoài, đu đủ còn để được, chứ vải thiều nhất định phải ăn tươi. Cố nhân từng nói: “Vải thiều nếu rời cành, một ngày sẽ đổi màu, hai ngày sẽ đổi hương, ba ngày sẽ đổi vị, ngoài bốn, năm ngày sắc, hương, vị đều hết sạch.”
Vải thiều tươi ngon thế này nếu để mấy ngày, mắt trừng trừng nhìn nó đổi màu, đổi hương, đổi vị, Bạc Hà cảm thấy thực sự là lãng phí của trời. Nghĩ đến An Nhiên vẫn luôn thích ăn vải thiều nhất, cô lập tức gọi điện thoại bảo cô ấy đến “chia chiến lợi phẩm”. An Nhiên vô cùng vui vẻ. “Bạc Hà cậu thật là tử tế, có đồ ăn ngon còn nhớ chia cho mình. Đợi đó, mình sẽ dùng tốc độ ánh sáng để đến.”
An Nhiên nói là dùng tốc độ ánh sáng để đến, vậy mà một giờ đồng hồ sắp trôi qua rồi, cô ấy vẫn chưa đến. Cô ấy và một đồng nghiệp thuê chung một căn hộ chung cư hai phòng một sảnh, ở ngay sau tòa nhà văn phòng của tạp chí, đi làm thì chỉ cần năm phút, nhưng đến chỗ của Bạc Hà thì phải chuyển hai tuyến xe, chí ít phải mất hơn nửa giờ đồng hồ. Bây giờ đã sắp một tiếng trôi qua, dù thế nào thì cũng phải đến rồi chứ.
Khi kim đồng hồ chỉ chín giờ, Bạc Hà lại lần nữa gọi điện cho An Nhiên: “Cậu có chuyện gì vậy? Sao giờ vẫn chưa đến, chậm hơn nữa là chỉ còn vỏ thôi đấy.”
An Nhiên cười khan trong điện thoại. “Chuyện đó…Bạc Hà, tối hôm nay e rằng mình không đến được rồi, có chút chuyện đột xuất. Vải thiều cậu cứ để lại cho mình, ngày mai mình đến lấy vậy.”
“Vì sao? Vải thiều ngày hôm nay mới hái, để đến ngày mai thì sẽ không còn tươi như thế này nữa đâu.”
“Không sao đâu, cứ để trong tủ lạnh đi, vị giác của mình không nhạy bén như vậy đâu, sẽ không phát hiện ra sự khác biệt của độ tươi hôm nay và ngày mai đâu.”
“Vừa rồi cậu đã nói là dùng tốc độ ánh sáng đến, vì sao đột nhiên lại không đến nữa vậy, có chuyện gì à? Không phải là Phó Chính nhà cậu tuyên triệu cậu đó chứ?”
“Cậu vẫn biết mình vẫn luôn “trọng sắc khinh bạn mà” mà, thật là ngại quá!”
Không đợi Bạc Hà mắng câu “trọng sắc khinh bạn”, An Nhiên đã tự nói ra trước, khiến cô không tiện nói gì nữa, đành hậm hực bảo: “Đi đi, có ăn mà cũng chẳng thèm đến, sau này đừng có mong mình cho cậu ăn không nữa.”
An Nhiên cười hì hì. “Bạc Hà đừng tức giận, ngày mai mình vẫn phải đến để ăn vải thiều, sau đó mình còn lấy về nữa, dù sao cậu cũng đã đồng ý chia “chiến lợi phẩm” cho mình rồi, đừng có mong ỉm được phần kia của mình.”
Ngày hôm sau, khi An Nhiên đến tìm Bạc Hà đòi hoa quả rất khoa trương, cô ấy đem một chiếc túi vải bảo vệ môi trường, ít nhất có thể đựng được bốn, năm kilôgam đồ, Bạc Hà nhìn thấy mà dở khóc dở cười. “Cậu đến chỗ mình để càn quét sao?”
An Nhiên vừa vào cửa, mắt liền sáng lên, phát hiện ra hai chậu lớn chất đầy đu đủ và xoài tươi ngon trên bàn uống nước trong phòng khách. Bạc Hà chỉ đặt vải vào trong tủ lạnh, hai loại hoa quả này có thể giữ được tương đối lâu nên tạm thời dùng chậu đựng hoa quả lớn để chứa. An Nhiên đã quá quen thuộc, không chút khách khí tự ra gói lại, vừa gói vừa nói: “Đừng có nhỏ mọn như vậy chứ, nhiều thế này một mình cậu đâu có ăn hết được, chi bằng chia cho mình để cùng nhau hưởng thụ là tốt nhất.”
“Cậu như thế này là cùng nhau hưởng thụ sao? Mình thấy cậu giống nông dân nổi dậy đánh tan bạo chúa, chia sẻ ruộng đất vậy.”
An Nhiên chỉ đang gắng sức nhồi nhét, thật sự gói hết một nửa số hoa quả trong hai chiếc chậu lớn kia, sau đó lại quen đường thuộc lối đi đến tủ lạnh gói vải. Bạc Hà vỗ trán. “Trời ơi, cậu đúng là đồ quỷ vào làng.”
“Mình phải lấy nhiều một chút, cậu biết đó, mình là có hai người ăn.”
“Phó Chính cũng rất thích ăn hoa quả phải không?”
“Cứ coi như anh ấy thích đi.”
Sau khi An Nhiên càn quét một trận lớn, lập tức xách một túi to thành quả thắng lợi rút lui. “Bạc Hà cảm ơn cậu, mình còn có việc nên đi trước nhé, ngày mai lại đến tìm cậu.”
An Nhiên nói nhanh đến mức Bạc Hà chẳng kịp cắt ngang, sau đó vội vã rời đi. Bạc Hà còn chưa kịp phản ứng, cô nàng chết tiệt đã mở cửa chạy mất rồi, cô chỉ kịp đuổi theo đến cửa, quát một tiếng: “Làm gì có ai như cậu chứ! Lấy đồ rồi chạy mất, mình tiêu tiền uổng phí sao?”
Tiếng cười của An Nhiên từ hành lang truyền đến. “Hôm khác có thời gian rảnh mình mời cậu ăn cơm là được chứ gì?”
Bạc Hà đoán An Nhiên muốn mau chóng mang hoa quả đến cho anh chàng cảnh sát của cô ấy, hai người này thật sự rất tốt, dính với nhau từ hôm qua tới giờ. Tình yêu của bọn họ còn nóng bỏng hơn cả thời tiết mùa hè.
Một buổi chiều của mấy ngày sau, chuột máy tính đột nhiên bãi công, Bạc Hà bất đắc dĩ phải đội cái nắng chói chang đi ra ngoài mua chuột mới.
Gần chỗ Gia Lạc Phúc ở đường Nam Đại có một siêu thị máy tính, lúc cô mua xong chuột đi ra ngoài, lại trùng hợp gặp Phó Chính. Vẫn là bộ cảnh phục thẳng nếp, uy nghiêm trên người, anh dắt một đứa bé gái đang khóc thút thít, khẽ giọng dỗ dành cô bé.
Anh hùng cái thế trừ bạo an dân mặc cảnh phục, đứng ở trên đường dỗ trẻ con khiến Bạc Hà vô cùng kinh ngạc. “Phó Chính, đây là con của ai vậy?”
“Một đứa trẻ lạc đường, không tìm thấy bố mẹ. Anh đang đợi xe tuần tra đến đưa cô bé về đồn trước, rồi sẽ từ từ tìm bố mẹ cho cô bé.”
Hóa ra là vậy, xem ra làm cảnh sát tuần tra thật sự không dễ dàng, vừa phải xử lý tội phạm, còn phải dỗ dành trẻ con. Phó Chính dường như rất có kinh nghiệm, dắt tay cô bé đi đến trước một chiếc tủ đá bên đường, mua một chiếc kem ốc quế cho cô bé ăn, cô bé lập tức không khóc nữa, chậm rãi liếm chiếc kem.
Bạc Hà bội phục: “Phó Chính, anh rất có tài đó.”
“Đây không phải là lần đầu tiên xử lý tình huống này mà.”
Phó Chính nhìn Bạc Hà, bình thản cười một cái. Trời nắng to, anh ngày ngày tuần tra trên đường, da cũng bị cháy nắng đen sạm, khi cười để lộ hai hàm răng trắng, nhưng môi lại khô đến nứt ra vì thiếu nước.
“Phó Chính, hằng ngày anh đều phơi nắng bên ngoài, phải uống nhiều nước, ăn nhiều hoa quả, bổ sung lượng nước bị mất của cơ thể, nhìn môi anh rất khô.”
Nói đến hoa quả, Bạc Hà tự nhiên nhớ đến chuyện lần trước An Nhiên đến nhà cô gói một túi hoa quả lớn mang đi. Cô ấy nói bởi vì có hai người ăn nên phải lấy nhiều một chút, nhất định cũng vì muốn Phó Chính ăn nhiều hoa quả để bổ sung lượng nước. Chỗ hoa quả đó chắc bọn họ đã ăn gần hết rồi.
“Đúng rồi, trong nhà em vẫn còn nhiều hoa quả, anh bảo An Nhiên lại đến lấy một ít mang về đi, một mình em cũng chẳng ăn được nhiều như vậy.”
Phó Chính chần chừ hồi lâu. “Em nói với An Nhiên đi, đã mấy ngày rồi anh chưa gặp cô ấy.”
Cái gì? Bạc Hà sững sờ. “Mấy ngày là mấy ngày ạ?”
Phó Chính thở dài. “Thứ Bảy tuần trước, khó khăn lắm anh mới được nghỉ một ngày, buổi chiều cùng cô ấy đi xem phim. Lúc xem được một nửa, trong đồn có chuyện bất ngờ xảy ra, lực lượng cảnh sát không đủ, lập tức gọi anh đi. Có thể cô ấy tức giận, lúc anh gọi điện thoại đến cô ấy chỉ nói một chữ “bận”, chưa nói được hai câu liền dập máy, vẫn không chịu ra ngoài gặp anh.”
Bạc Hà nghe thấy vậy thì sững sờ, thứ Bảy tuần trước An Nhiên đã giận dỗi với Phó Chính rồi? Nhưng cô ấy cũng không hề nhắc chuyện này với cô. Đúng rồi, chính là buổi tối hôm cô gọi An Nhiên đến lấy hoa quả, vốn dĩ cô ấy đã đồng ý đến, giữa đường lại gọi điện thoại nói là đột nhiên có việc không đến nữa, hỏi cô ấy có phải đang hẹn hò với Phó Chính không, cô ấy còn nói là phải. Ngày hôm sau đến lấy hoa quả, cô ấy vơ vét phải gọi là “hung ác đến cùng cực”, nói cô ấy và Phó Chính là hai người ăn, cho nên đương nhiên phải lấy một túi thật to. Nhưng mà nghe Phó Chính nói, túi hoa quả đó, đến vỏ anh ấy cũng không được ăn.
Sau khi mang theo một bụng nghi hoặc từ biệt Phó Chính, Bạc Hà vẫy một chiếc taxi đến thẳng tòa soạn tạp chí tìm An Nhiên. Bạn bè nhiều năm như vậy, tính cách An Nhiên thế nào Bạc Hà đã hiểu quá rõ, cô ấy vẫn luôn là người có gì nói nấy, mà biểu hiện lần này hoàn toàn trái ngược với cách hành xử bình thường của cô ấy, cô không thể không đi tìm cô ấy hỏi cho rõ ràng.
An Nhiên không ở tòa soạn tạp chí, nghe nói là ra ngoài hẹn gặp tác giả bàn về bản thảo. Biên tập viên mỹ thuật A Mạn trước nay vẫn quan hệ hợp tác với Bạc Hà, nhiệt tình mời cô ngồi.
Bạc Hà hỏi A Mạn khoảng mấy giờ An Nhiên sẽ quay về. A Mạn cười, hạ thấp giọng, nói: “Buổi chiều nếu cô ấy ra ngoài thì sẽ không quay lại nữa, mấy hôm nay, hôm nào cũng vậy.”
“Gần đây cô ấy bận việc gì sao?”
“Bận gì mà bận chứ! Cô ấy tranh thủ làm việc riêng, mượn danh nghĩa đi gặp tác giả để chuồn ra ngoài, thực ra là đang giúp một anh chàng đẹp trai tìm việc làm. Nói là bạn học thời cấp ba của cô ấy, Bạc Hà, chắc là cô cũng quen nhỉ?”
A Mạn với An Nhiên thuê chung một căn hộ chung cư nhỏ, quan hệ giữa hai người thân thiết hơn so với những đồng nghiệp khác trong tòa soạn, đối với chuyện của An Nhiên đương nhiên cũng hiểu rõ hơn. Cô ấy biết Bạc Hà và An Nhiên là bạn học cũ, cũng là bạn tốt nhiều năm, cho nên tiện miệng liền kể hành tung của An Nhiên trong thời gian gần đây cho cô biết.
Sắc mặt của Bạc Hà đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, cả nửa ngày cô mới thốt ra được một câu: “Người đó, có phải họ Tịch không?”
“Đúng, An Nhiên giới thiệu với tôi tên của anh ta là Tịch Duệ Nam.”
“Cô đã gặp rồi?”
“Anh ta đã đến căn hộ của chúng tôi. Một thanh niên rất đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt, vô cùng đẹp. Tôi thấy An Nhiên bị anh ta câu mất hồn rồi, Phó Chính gặp nguy hiểm rồi!”
A Mạn nửa đùa nửa thật, Bạc Hà nghe thấy vậy, phải hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. “Tịch Duệ Nam thường xuyên đến căn hộ của hai người sao?”
“Ừ, nghe nói anh ta rất sợ nóng, mà bây giờ, buổi tối nóng đến mức không ngủ ngon được. An Nhiên đưa cho anh ta một chiếc chìa khóa, bảo anh ta ban ngày nếu không có việc gì có thể đến phòng của cô ấy, mở điều hòa ngủ cho mát mẻ. Hai buổi chiều nay anh ta đều đến.”
Trời, gan của An Nhiên cũng quá lớn, còn dám cho Tịch Duệ Nam một chiếc chìa khóa phòng của mình, để anh ta ban ngày có thể đến ngủ. Cô ấy không sợ ban đêm sẽ đột nhiên có thêm một đôi tay ma hay sao? Cô ấy hồ đồ quá!
Bạc Hà không ngồi yên được nữa, tìm cớ hỏi mượn A Mạn chìa khóa căn hộ của bọn họ rồi tìm đến đó. Vừa vào phòng liền nhìn thấy trên tủ giầy ở cạnh cửa có một đôi giầy nam, quả nhiên là Tịch Duệ Nam đang ở trong phòng ngủ. Bạc Hà giận đùng đùng lao thẳng đến phòng của An Nhiên, cửa phòng bị khóa trong, cô đập cửa, mạnh đến mức mặt tường xi măng trên khung cửa rơi lả tả xuống.
Lúc Tịch Duệ Nam mở cửa, cặp mắt vẫn còn ngái ngủ, trên gò má mịn màng lưu lại vết hằn hoa văn ở vỏ gối. Khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Bạc Hà, anh sững sờ, đôi mắt vốn còn mơ màng buồn ngủ đột nhiên trở nên tỉnh táo.
“Cô…” Anh bất ngờ đến cực độ, rõ ràng là không nghĩ sẽ nhìn thấy Bạc Hà ở đây.
Bạc Hà trợn mắt nhìn, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Tịch Duệ Nam: “Đúng, là tôi. Tịch Duệ Nam, thật sự không ngờ vừa mới đuổi anh rời xa em gái tôi, anh lại chạy đến bên cạnh bạn tốt của tôi, vì sao anh lại như âm hồn bất tán thế này chứ?”
“Cô và An Nhiên… vẫn luôn duy trì quan hệ?”
“Đương nhiên rồi, sau khi tốt nghiệp trung học, cô ấy học đại học ở phương Bắc cũng vậy, cô ấy tốt nghiệp đại học rồi đến phương Nam làm việc cũng thế, chúng tôi từ đầu chí cuối vẫn luôn duy trì quan hệ. Cô ấy không nói cho anh biết sao?”
An Nhiên thực sự không nói cho Tịch Duệ Nam biết, cô ấy nói ở thành phố này, cô ấy chỉ gặp được một người bạn cũ là anh, nên rất nhiệt tình với anh. Mà anh, vào mùa hạ nóng bức của phương Nam, sau nhiều lần chịu thất bại, thực sự không thể từ chối sự quan tâm mát lành của cô đối với mình. Nhưng không ngờ An Nhiên vẫn có quan hệ với Bạc Hà, có lẽ vì hiểu rõ chuyện trước đây của anh và Bạc Hà nên mới cố ý không nhắc đến.
“Tịch Duệ Nam, thời cấp ba anh đã định chơi đùa An Nhiên, khi đó tôi không cho phép anh ức hiếp cô ấy, bây giờ cũng vậy. Nếu biết điều thì anh lập tức cút đi, đừng có lại quấn lấy cô ấy nữa.”
Lời của Bạc Hà khiến ánh mắt Tịch Duệ Nam trở nên sâu thẳm, tịch mịch khác thường, giống như đầm lầy không thể đoán. Anh nhìn cô, lạnh lùng nói: “Cô cho rằng tôi sẽ ức hiếp cô ấy đúng không? Được, tôi cứ muốn ức hiếp cô ấy đấy, cô làm gì được? Tôi đúng là muốn quấn lấy cô ấy đấy, cô định làm gì? Bây giờ cô còn có thể đi tố cáo tôi với ai?”
Bạc Hà nhất thời nghẹn lại. Gã này thật sự là chẳng còn gì để mất nữa, cũng chính là không còn gì có thể khiến anh ta lo lắng, do dự nữa.
Tịch Duệ Nam lùi lại hai bước, trưng ra một thái độ vô cùng nhàn hạ, thư thái, ngồi xuống giường của An Nhiên, hất cằm khiêu khích, cười lạnh lùng nhìn cô. “Bạc Hà, đây không phải nhà cô, An Nhiên cho tôi chìa khóa, bảo tôi vào đây, cô có tư cách gì đuổi tôi đi? Tôi không đi đấy, tôi còn muốn tiếp tục ngủ. Nếu cô không còn việc gì mời lập tức rời đi, đừng làm phiền đến việc nghỉ ngơi của tôi.”
Bạc Hà thực sự sắp bị anh ta làm cho tức phát điên. “Họ Tịch kia, anh đừng cho rằng không ai làm gì được anh. Tôi nói cho anh biết, bạn trai của An Nhiên là cảnh sát, anh dám ức hiếp An Nhiên thì cứ đợi anh ấy đến xử lý đi! Trước đây tôi không có khả năng tống anh vào trại quản giáo nhưng anh ấy thì nhất định có thể đưa anh vào trại cải tạo lao động.”
Tịch Duệ Nam sững lại. “An Nhiên có bạn trai sao?”
“Đương nhiên là có. Tình cảm của cô ấy và bạn trai Phó Chính vốn rất tốt, bây giờ vì anh mà cô ấy thờ ơ với Phó Chính. Tịch Duệ Nam, Phó Chính vẫn chưa biết đến sự tồn tại của anh, nếu anh ấy biết, anh cứ đợi đi, thế nào cũng không chịu được mà phải chuồn thôi.”
Tịch Duệ Nam sững sờ hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh, trưng ra một bộ dạng càng khoa trương. “Cảnh sát thì sao nào? Cảnh sát thân là người chấp pháp càng phải làm việc theo pháp luật. Tôi qua lại với An Nhiên là phạm pháp sao? Anh ta có thể bắt tôi sao?”
“Nói như thế tức là anh chuẩn bị lấy cứng chọi với cứng rồi? Được, Tịch Duệ Nam, anh đã có lòng muốn phá hoại An Nhiên và Phó Chính, cứ coi như Phó Chính không xử lý anh thì tôi tuyệt đối không buông tha cho anh. Không tin anh cứ đợi mà xem!”
Bạc Hà buông ra những lời hung dữ rồi tức giận đùng đùng rời khỏi căn hộ. Lúc xuống cầu thang, cô gọi điện thoại cho An Nhiên, nhưng cô ấy lại tắt máy. Kỳ lạ thật, An Nhiên không bao giờ tắt máy, có phải điện thoại hết pin rồi không?
Đang thắc mắc, Quý Phong gọi điện đến, nói là thanh long trong vườn vừa chín một lứa mới, sau khi tan làm sẽ mang cho cô một ít. Bạc Hà tức anh ách, nói: “Thanh long thì không cần đâu, chẳng bằng anh đưa mấy nhân viên to con, mạnh khỏe trong nông trường đến cho em, em muốn đánh một kẻ cho bõ tức.”
“Ai đắc tội với em à?”
“Một kẻ đáng ghét nhất, đáng hận nhất trong thiên hạ.”
“Bạc Hà, bình tĩnh, bình tĩnh. Đánh người là chuyện phạm pháp đó. Em đừng vì một kẻ đáng ghét nhất, đáng hận nhất trong thiên hạ mà tự đưa mình vào nhà giam.”
Quý Phong nói đúng, Bạc Hà cũng biết mình không thể gọi người đến đánh Tịch Duệ Nam một trận cho hả dạ. Lần này bị anh ta chiếm thế thượng phong, cô tức muốn chết nhưng cũng chẳng biết làm thế nào. Lúc này ở đầu dây bên kia, có người đang gọi Quý Phong, anh dặn dò cô sẩm tối ở nhà đợi anh đưa hoa quả đến rồi vội vàng dập máy.
Ra khỏi khu chung cư, ánh mặt trời chói chang quất lên da thịt, từng luồng hơi nóng như thiêu đốt, vô cùng khó chịu, khiến cho sự lo lắng, buồn bực trong lòng Bạc Hà càng dữ dội, không thể đi thêm một bước. Nhìn thấy phía đối diện có một cửa hàng nhỏ bán đồ uống lạnh, cô đi sang đó ngồi, gọi một suất đá bào đậu đỏ, xúc từng miếng, từng miếng lớn bỏ vào miệng, dùng cách này để áp chế lửa giận đang cháy phừng phừng.
Mới ăn được mấy miếng, Bạc Hà đột nhiên nhìn thấy Tịch Duệ Nam ra khỏi tòa chung cư phía đối diện. Ý, vì sao anh ta cũng ra ngoài vậy? Chẳng phải anh ta không biết xấu hổ đuổi cô đi sao, còn nói đừng có làm ảnh hưởng đến việc anh ta tiếp tục ngủ?
Từ trong hành lang đi ra, bị ánh nắng gay gắt đổ ập xuống người, Tịch Duệ Nam phải hơi nheo mắt lại, mặt mày nhăn nhó. Ngẩng lên nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, trên mặt anh ta hiện ra một thứ cảm xúc lạc lõng, cô liêu, cặp mắt hoang mang như bị sương mù che phủ. Tịch Duệ Nam của thời khắc này so với Tịch Duệ Nam khoa trương, khiêu khích ở trong phòng lúc này dường như là hai con người khác nhau.
Chuyện cũ từ ký ức xa xôi bị cái nắng như đổ lửa làm cho thức tỉnh, giống như bầy kiến bò ra từ ký ức, chầm chậm bò đến gần trái tim Bạc Hà.
Chín năm trước, cũng dưới cái nắng chiều chói chang như thế này, thiếu niên Tịch Duệ Nam uể oải, bất lực ngồi phịch xuống bên đường, đầu gục xuống, chẳng nói chẳng rằng, chỉ lẳng lặng khóc không thành tiếng. Nước mắt rơi xuống mặt đường bỏng rát liền bốc hơi, sự đau đớn thấu vào tận xương cốt đó lại lan đi rất xa qua bầu không khí hừng hực.
Đó là lần đầu tiên Bạc Hà nhìn thấy chàng nam sinh cùng tuổi rơi lệ, nước mắt và sự bi thương của anh ta đã hòa loãng sự phản cảm của cô đối với anh ta trước đó…
Mặc dù sau này, những việc làm của anh ta lại khiến Bạc Hà càng phản cảm nhưng cô luôn nhớ đến cảnh anh ta ngồi một mình dưới cái nắng chói chang, lặng lẽ rơi nước mắt. Thời khắc đó, những giọt nước mắt của người con trai đã làm cảm động nơi mềm yếu nhất trong lòng cô.
Lúc này, Tịch Duệ Nam lặng lẽ đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, dáng vẻ cô đơn, lạc lõng, giống như cậu thiếu niên uể oải, bất lực của chín năm về trước. Điều duy nhất không giống đó là anh ta không chảy nước mắt. Một người trưởng thành hai mươi tư tuổi sẽ không còn dễ dàng rơi lệ nữa. Cho dù có nước mắt cũng sẽ chỉ chảy vào trong lòng.
Tịch Duệ Nam chỉ dừng lại một giây trước tòa nhà rồi quay người rời đi. Dưới ánh nắng chiều, xung quanh gần như chẳng thấy bóng người qua lại, chỉ có cái bóng nghiêng nghiêng của anh ta đổ dài trên con đường xi măng bỏng rát. Bạc Hà nhìn theo bóng người đang ngày càng rời xa, đột nhiên đẩy đĩa đá bào ra, vội vàng thanh toán rồi bám theo. Cô muốn biết sau khi anh ta rời khỏi căn hộ của An Nhiên thì sẽ đi đâu?
Tịch Duệ Nam lên một chiếc xe buýt ở bến xe cách đó không xa, Bạc Hà vẫy một chiếc taxi, bảo tài xế bám theo. Xe buýt đi qua mấy bến, anh ta xuống xe ở một bến có tên là Xóm Mới Hạnh Phúc. Bạc Hà cũng xuống taxi rồi bám theo. Chỗ này nằm ở phía đông nam thành phố, một con đường nhỏ nhưng có tới bảy, tám ngã rẽ, những căn nhà hai, ba tầng do tư nhân xây dựng mọc lên như nấm ở hai bên. Cô bám đuôi từ phía xa, nhìn thấy Tịch Duệ Nam đi vào một căn nhà nhỏ ba tầng.
Bạc Hà lén lút đi đến gần, cẩn thận nhìn căn nhà đó. Cửa lớn ở tầng một mở toang, trong phòng khách bày một bộ sofa, ngoài ra còn có một quầy lễ tân, một phụ nữ trung niên có làn da đen bóng, cơ thể gầy gò đứng trong quầy, vừa nhìn đã biết là dân bản địa. Thấy Bạc Hà đứng ở cửa nhìn ngó, bà ta nhiệt tình hỏi: “Cô gái, có phải cô muốn thuê giường không?”
Bà ta vừa hỏi câu này, Bạc Hà lập tức biết đây là nơi nào, chắc chắn là nhà cho thuê phòng, hơn nữa là loại phòng cho thuê theo giường, giá cả rẻ nhất. Trong mỗi căn phòng có đặt mấy chiếc giường tầng cho nhiều người thuê, đối với người thuê nhà thì đây đúng là thuê được phòng giá rẻ, còn đối với người cho thuê nhà thì đúng là thu được lợi nhuận tối đa trên một khoảng không gian. Nhưng người ta vẫn nói: “Rẻ tiền thì không có đồ tốt”, kiểu thuê nhà giá rẻ này, nội thất không được đầy đủ, hơn nữa những người sống chung không quen biết nhau, có thể đi bất cứ lúc nào, cho nên rất không an toàn.
Bạc Hà có chút sững sờ. Tịch Duệ Nam từng sống trong tòa ký túc xá kiểu cũ của trường học, cô đã cảm thấy anh ta là kẻ sa sút, không ngờ sau khi rời khỏi trường học, anh ta lại phải thuê nhà theo giường với giá rẻ mạt nhất, cũng sơ sài nhất như thế này. Cô hỏi qua về giá cả thuê giường, bà chủ nói ở trong thời gian ngắn thì mười tệ một ngày, ở lâu thì hai trăm tệ một tháng.
“Như thế này là rẻ lắm rồi, cô đi hỏi thăm thử xem, không có chỗ nào rẻ hơn chỗ chúng tôi đâu.”
Bạc Hà tỏ ý muốn đi xem phòng, bà chủ tiện tay mở một cánh cửa phòng ở tầng một cho cô xem. Trong một căn phòng nhỏ khoảng mười mét vuông đặt bốn chiếc giường tầng, trên mỗi giường có một cái chiếu, một cái gối và khăn tắm đã đổi màu, trên trần nhà treo một chiếc quạt trần kêu cọt kẹt, đó là tất cả những thứ có trong phòng, sơ sài đến mức không thể sơ sài hơn được nữa. Lúc này, trên hai chiếc giường có hai người đàn ông đang ngủ, bọn họ cởi trần, tiếng thở phì phò như kéo bễ. Trong không gian nhỏ hẹp, nóng bức, nồng nặc mùi mồ hôi, mùi chân của đàn ông lẫn mùi mì ăn liền, tạo thành một tổ hợp mùi giống như lên men khiến người ta buồn nôn.
Bà chủ nhà nhanh chóng đóng cửa lại. “Cô gái, nếu cô thuê thì đương nhiên là ở phòng của con gái ở tầng ba. Phòng của con gái ở sạch sẽ hơn nhiều, cô có muốn lên trên xem qua không?”
Bạc Hà miễn cưỡng cười. “Không cần đâu.”
Tịch Duệ Nam sống ở nơi như thế này còn thảm hại hơn trong tưởng tượng của cô, điều này chứng tỏ anh ta không có tiền. Xem ra Tịch gia giàu có xưa kia đã thật sự trắng tay rồi, nếu không bố mẹ anh ta yêu cậu con trai độc nhất như vậy, chắc chắn không để anh ta phải ra ngoài chịu khổ thế này.
Nhưng nhà họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chín năm trước, gia đình này nhìn có vẻ mỹ mãn nhưng thực sự đã đến bên bờ vực tan vỡ, hoàn toàn nhờ có Tịch Duệ Nam mới có thể duy trì. Cục diện anh ta khổ tâm duy trì lại lần nữa bị phá hỏng rồi sao, mà một đòn tấn công trong đó chính là đến từ cô. Hôm nay anh ta một mình lưu lạc nơi đất khách quê người, bố mẹ anh ta đang ở đâu?
Bạc Hà rời khỏi căn nhà trọ đó với bao nhiêu nghi vấn, trong lòng như bị một chiếc cối xay đè chặt, vừa nặng vừa khó chịu. Cô từng nói rằng, nếu Tịch Duệ Nam thật sự sa sút rồi, cô sẽ khiến cuộc sống của anh ta càng khó khăn hơn, nhưng bây giờ nhìn thấy anh ta khổ sở như thế này, cô lại không hề cảm thấy hả giận và sung sướng như trong tưởng tượng.
Vì sao lại như vậy chứ? Bạc Hà không trả lời được câu hỏi của chính mình, chỉ cảm thấy hết lần này đến lần khác, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt vô cùng cô đơn, lẻ loi của Tịch Duệ Nam dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Buổi chiều, Bạc Hà không liên lạc được với An Nhiên, đến sẩm tối cô ấy lại tìm đến tận cửa. Giọng nói vô cùng tức giận: “Bạc Hà, cậu lại đuổi Tịch Duệ Nam đi rồi hả?”
Bạc Hà không thể hiện thái độ gì, chỉ nhìn An Nhiên một cái. “Mình đâu có đuổi anh ta đi được, đó là phòng của cậu, anh ta mới là người đuổi mình đi đấy, được chưa nào?”
An Nhiên lấy một tờ giấy ra, đưa cho cô. “Cậu đọc cái này đi!”
Đó là nét chữ của Tịch Duệ Nam, nét chữ mà Bạc Hà từng vô cùng quen thuộc, bây giờ vẫn phóng khoáng, đẹp đẽ hệt như trước đây. Anh ta chỉ viết hai câu: An Nhiên, cảm ơn cậu mấy ngày nay đã giúp đỡ tôi, nhưng tôi nghĩ tôi không nên làm phiền cậu nữa. Chìa khóa đặt trên tủ đầu giường, xin hãy nhận lại.
Buổi chiều, lúc ở trước mặt Bạc Hà, Tịch Duệ Nam còn mặt dày nói muốn bám lấy An Nhiên không buông, ai ngờ cô vừa rời khỏi cửa, anh ta đã để lại tờ giấy có lời nhắn và chìa khóa rồi cũng rời đi luôn. Tất cả những lời lẽ khoa trương trước đó xem ra chỉ là ngoài cứng trong mềm, có phải anh ta e ngại thân phận cảnh sát của Phó Chính không?
“Này, đấy là anh ta cảm thấy không tiện làm phiền cậu nữa, vì sao cậu lại chạy đến chất vấn mình? Đúng rồi, mình phải chất vấn cậu đấy. Số hoa quả cậu xách từ nhà mình đi lần trước có ít nhất một nửa là tặng cho cái dạ dày của anh ta đúng không? Còn lừa mình là mang cho Phó Chính ăn.”
An Nhiên đỏ mặt, đúng là túi hoa quả lấy từ chỗ Bạc Hà đó, cô đã xách thẳng đến tìm Tịch Duệ Nam, gọi điện bảo anh ta ra ngoài rồi chia cho anh ta một nửa, nói dối rằng đó là hoa quả do tòa soạn phát cho, cô ăn không hết nên mang đến nhờ anh ta ăn giúp.
“Vì sao cậu biết?”
“Buổi chiều mình gặp Phó Chính. Anh ấy nói từ thứ Bảy tuần trước đến giờ cậu chẳng thèm đếm xỉa đến anh ấy. Vì sao? Vì Tịch Duệ Nam hả? An Nhiên, cậu không nên làm vậy, cậu đã hai mươi tư tuổi rồi, không còn là cô nữ sinh mười lăm tuổi nữa, sao còn bị anh ta mê hoặc đến mức không xác định được phương hướng thế?”
An Nhiên không thừa nhận. “Cũng không hoàn toàn vì Tịch Duệ Nam, mà là mình ngày càng không chịu được tính chất công việc của Phó Chính. Bất luận là giờ nào, phút nào, ở đâu, làm gì, chỉ cần đội cảnh sát tuần tra gọi điện thoại đến là anh ấy phải lập tức lên đường, giống như bị người ta buộc vào một sợi dây diều, chẳng có một chút tự do.”
“Cậu thôi đi. Trước khi gặp lại Tịch Duệ Nam, cậu chịu đựng được, vừa gặp anh ta cậu đã không chịu được nữa rồi? Cậu còn nói muốn bám đến chết trên cái cây Phó Chính, lời còn văng vẳng bên tai đó, An đại tiểu thư à!”
An Nhiên hơi mất bình tĩnh, ngữ khí trở nên kích động: “Bạc Hà, đây là chuyện của mình, cậu quan tâm nhiều quá đấy!”
Bạc Hà nghẹn họng, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng. “Được, mình mặc kệ, mình thực sự không quản được cậu, cậu muốn làm gì thì làm đi!”
An Nhiên biết câu nói vừa rồi quá kích động, liền im lặng hồi lâu. “Bạc Hà, thực ra Tịch Duệ Nam bây giờ rất thảm, cậu đừng có tát nước theo mưa nữa.”
“Anh ta rất thảm? Cậu đã biết những gì? Cậu gặp anh ta ở đâu?”
“Buổi tối hôm cậu gọi mình đến lấy hoa quả, lúc mình ngồi trên xe buýt đến đây thì gặp cậu ấy.”
Thì ra An Nhiên gặp Tịch Duệ Nam trên xe buýt. Lúc cô ấy lên xe, trên xe chỉ có bảy, tám người. Cô ấy vừa nhìn liền nhận ra ngay Tịch Duệ Nam ngồi ở phía sau khoang xe, anh nghiêng người tựa vào cửa sổ xe ngủ say. Ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối lướt qua gương mặt khiến cặp mắt đang nhắm cũng hiện lên vô cùng sinh động.
An Nhiên sững sờ. Cô thật sự không ngờ được, cô từng đến tận trường học tìm anh mà không tìm được, vậy mà lại bất ngờ gặp trên xe buýt. Vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô đi tới đó, ngồi xuống vị trí còn trống bên cạnh anh rồi gọi: “Tịch Duệ Nam.”
Tịch Duệ Nam ngủ rất say, cô gọi mấy tiếng anh mới mơ màng tỉnh, dụi mắt nhìn cô cả nửa ngày rồi nghi hoặc hỏi: “Cô là…”
“Mình là An Nhiên, chúng ta học chung hồi lớp mười đó! Lớp năm, khối mười trường Thanh Châu nhất trung, đã nhớ ra rồi chứ?”
“Là cậu?” Sắc mặt anh bỗng có chút thay đổi, miễn cưỡng cười một cái. “Không ngờ cậu cũng ở thành phố này!”
“Đúng vậy, sau khi mình tốt nghiệp đại học thì Nam tiến, đến đây đã gần một năm rồi. Cậu đến đây khi nào?”
“Tôi mới đến chưa được hai tháng.”
“Bây giờ cậu…” An Nhiên vẫn chưa nói hết câu, trong lòng lại thay đổi, quyết định giả vờ như chẳng biết gì cả. Nếu nói ra chuyện anh bị Bạc Hà bức thôi việc, e là sẽ khiến anh khó chịu. “Bây giờ cậu cũng làm việc ở đây sao? Sống ở đâu vậy?”
Tịch Duệ Nam có vẻ không muốn nói quá nhiều, chỉ bảo tạm thời vẫn đang tìm việc, thuê đại một chỗ để ở trước, nhưng nhất định không chịu nói thuê ở đâu.
An Nhiên ngồi bên cạnh anh, ánh mắt vô tình cụp xuống, nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu xanh của anh chỉ đóng từ chiếc khuy thứ ba, cổ áo phanh ra, những nốt mẩn màu đỏ dày đặc một mảng trên làn da nâu. Cô kinh ngạc. “Cậu bị làm sao vậy? Bị dị ứng à?”
Tịch Duệ Nam có chút mất tự nhiên, đóng khuy áo lại. “Không có gì, chỉ là thời tiết nóng quá, trong người bị nóng nên nổi mẩn lên thôi.”
An Nhiên vô cùng kinh ngạc. Thời tiết tháng Năm thực sự rất nóng, cô cũng thường xuyên chửi rủa nhiệt độ trong ngày hè của phương Nam quá cao, nhưng Tịch Duệ Nam bị nóng đến mức toàn thân nổi mẩn. “Vì sao anh lại bị nóng đến mức này?”
“Chủ yếu là trong phòng thuê quá nóng, ngủ được một đêm…” Tịch Duệ Nam vẫn chưa nói hết câu thì dừng lại, rõ ràng anh không muốn nói quá nhiều, liền che miệng khẽ ngáp một cái, ý rằng mình vẫn chưa ngủ đủ.
An Nhiên dễ dàng đoán ra nội dung vế sau là gì. Xem ra căn phòng anh thuê rất tồi tàn nên mới một mực không nói cho cô biết nó nằm ở đâu. Cô cũng đột nhiên hiểu vì sao vừa rồi anh lại có thể ngủ ở trên xe ngon lành như vậy, trên xe có điều hòa, đương nhiên là dễ ngủ hơn so với ngủ trong căn phòng nóng bức, khó chịu đó.
Nhìn thấy khuôn mặt Tịch Duệ Nam tràn đầy vẻ mệt mỏi và buồn ngủ, An Nhiên không khỏi cảm thấy chua xót. Xem ra cậu ấy thật sự đã sa sút giống như lời Bạc Hà nói, vừa rồi còn ngủ say như vậy, hoàn toàn không để ý đến trạm dừng, rõ ràng là ngồi trên xe nhưng không hề có chủ ý đi đâu, chỉ vì trên xe có điều hòa nên mới lên xe để ngủ một giấc thôi.
Cô cố ý hỏi: “Bây giờ cậu muốn đi đâu?”
Tịch Duệ Nam chần chừ một lát. “Không đi đâu, tôi chỉ muốn lên xe để ngắm cảnh đêm của thành phố thôi.”
Ngắm cảnh đêm? Anh vốn ngủ suốt mà? An Nhiên đã phần nào chứng thực được suy đoán của mình, trong lòng càng cảm thấy chua xót. Nhớ lại Tịch Duệ Nam của hồi lớp mười có gia cảnh ưu việt, khi đa số bạn học vẫn đang nghe máy CD anh đã nghe MP3 rồi, khi đa số bạn học vừa mới dùng máy nhắn tin anh đã dùng điện thoại di động… vậy mà bây giờ, thời tiết mùa hè nóng bức, anh phải lên xe buýt mới có thể ngủ một giấc mát mẻ.
An Nhiên kiên trì mời Tịch Duệ Nam đến căn hộ nhỏ của cô. “Bạn cũ, chín năm rồi chưa gặp, hiếm có dịp gặp được nhau ở nơi đất khách quê người, tối nay cậu nhất định phải đến chỗ mình ngồi chơi một lát.”
Lúc An Nhiên đưa Tịch Duệ Nam về căn hộ của cô, A Mạn đang ở trong phòng khách xem ti vi. Nhìn thấy một anh chàng trẻ tuổi, anh tuấn mà xa lạ tới, A Mạn vô cùng hiếu kỳ, nhìn chằm chằm Tịch Duệ Nam.
Sau khi giới thiệu ngắn gọn cho hai người làm quen, An Nhiên liền dẫn Tịch Duệ Nam đến phòng ngủ của cô. Anh chần chừ ở cửa phòng. “Ngồi một lát ở phòng khách là được rồi, làm sao tiện vào phòng của cậu chứ?”
“Không sao đâu, cậu vào trong đi, trong phòng này có điều hòa nên mát mẻ hơn. Bình thường có khách đến mình đều đưa vào phòng, nói chuyện ở phòng khách ảnh hưởng đến A Mạn xem ti vi.”
Lúc này Tịch Duệ Nam mới đi vào. Trong phòng bày biện đơn giản, một giường, một bàn, hai chiếc sofa đơn quây quanh chiếc bàn tròn nhỏ. An Nhiên mời anh ngồi, lấy cho anh một lon coca lạnh. Anh uống một hơi hết hơn nửa lon, rõ ràng đã rất khát.
An Nhiên cố làm ra vẻ tự nhiên hỏi căn phòng anh thuê có phải không lý tưởng lắm không, nếu đúng thế thì chi bằng đến thuê chung căn hộ này với hai người bọn họ, ba người chia nhau tiền thuê nhà thì sẽ rẻ hơn. Cô định nhường căn phòng này cho anh ở, còn cô chuyển sang ở cùng phòng với A Mạn.
Tịch Duệ Nam lại chẳng suy nghĩ mà từ chối luôn, anh nói không quen thuê chung nhà với con gái. An Nhiên bị một câu của anh chặn họng, buồn bã nửa ngày trời, cuối cùng không kiềm chế được cái tính mau mồm mau miệng: “Tịch Duệ Nam, cậu đúng là chết bởi sĩ diện! Rõ ràng cậu sống không tốt, vì sao không đến chỗ mình ở chứ?”
Tịch Duệ Nam hơi đỏ mặt nhưng kiên quyết không thuê chung nhà với con gái. Cuối cùng An Nhiên chẳng có cách nào, đành lấy một bộ chìa khóa dự phòng đưa cho anh, bảo anh nếu hôm nào nóng quá, buổi tối không ngủ được thì ban ngày cứ đến đây ngủ bù. Cô còn nhấn mạnh rằng ban ngày cô và A Mạn đều đi làm nên không có ai ở nhà, anh cứ đến tự nhiên, đừng sợ làm phiền đến bọn họ.
An Nhiên và A Mạn thực sự không ở nhà vào ban ngày, phòng làm việc của họ ở tòa soạn có điều hòa, hai tiếng nghỉ trưa, họ nằm trên sofa, đắp thêm một chiếc chăn mỏng là có thể ngủ thoải mái.
Tịch Duệ Nam vẫn không chịu nhận, An Nhiên chẳng buồn giải thích, cứ nhét chìa khóa vào tay anh. “Sau này đừng có ngủ ở trên xe buýt nữa. Ngủ say như vậy, bị kẻ trộm trộm sạch cậu cũng chẳng biết.”
“Không có chuyện đó đâu, mỗi lần tôi chỉ đem mấy đồng tiền xu lên xe…” Tịch Duệ Nam nói được một nửa liền dừng lại, mặt càng đỏ, anh như thế này chẳng khác nào đang thừa nhận mình ngủ trên xe buýt vì trên xe có điều hòa.
Suy đoán của An Nhiên được chứng thực một trăm phần trăm, ngập ngừng một lát, cô dè dặt hỏi: “Tịch Duệ Nam, nhà cậu… có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Tịch Duệ Nam trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lại đáp không đúng câu hỏi: “Không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi, cảm ơn cậu đã cho tôi mượn chìa khóa.”
Nghe anh nói vậy, An Nhiên biết ý không hỏi thêm gì nữa.
Lúc đưa Tịch Duệ Nam xuống lầu, An Nhiên hỏi số điện thoại của anh, nói sẽ để ý giúp anh xem có công việc gì thích hợp không, nếu có sẽ lập tức liên lạc với anh. Anh nói vì không cẩn thận nên làm mất điện thoại di động rồi, tạm thời mua một chiếc điện thoại cố định không dây cũ để dùng, so với di động, tiền cước của điện thoại cố định thực sự là tiết kiệm hơn nhiều. Vì để tiết kiệm nên anh mới như thế này, An Nhiên không kìm nén được, trong lòng lại trào lên một cảm giác chua xót.
“Bạc Hà, chẳng biết gia đình Tịch Duệ Nam rốt cuộc đã gặp chuyện gì, nhưng chắc chắn là xảy ra chuyện lớn rồi, nếu không cậu ấy sẽ không đi đến bước đường này. Cậu cứ coi như làm chút việc thiện, đừng có chó cắn áo rách với cậu ấy nữa.”
Nghe An Nhiên nói xong, Bạc Hà trầm mặc suy nghĩ.
Hôm An Nhiên gặp Tịch Duệ Nam trên xe buýt, Bạc Hà cũng nhìn thấy anh ta trước đó. Lúc ấy cô còn cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao anh ta lại ngủ say như vậy, hóa ra anh ta vốn chẳng muốn đi đâu, chỉ lên xe để ngủ một giấc vì trên xe có điều hòa.
Cô đi lúc sẩm tối đã nhìn thấy anh ta ngủ say ở trên xe rồi, lúc An Nhiên lên xe để đến nhà cô, anh ta vẫn còn trên xe, xem ra anh ta đã ngồi trên tuyến xe buýt số 56 đó ít nhất ba, bốn lượt, ngủ một giấc mấy tiếng đồng hồ.
Từ điểm đầu đến điểm cuối của tuyến xe bus số 56 gần như vòng vèo khắp cả thành phố, thời gian đi cả tuyến đường phải mất khoảng một tiếng rưỡi. Cô có thể đi tuyến xe này để đến Quý gia, An Nhiên đi từ tòa soạn đến nhà cô cũng phải lên tuyến xe này, mà buổi chiều hôm nay cô đứng ở bến xe buýt của Xóm Mới Hạnh Phúc, cũng đợi tuyến xe này để quay về.
Một tuyến xe buýt, một chiếc xe buýt âm thầm, lặng lẽ đi xuyên qua cuộc sống vốn chẳng liên quan gì đến nhau của họ, trong lúc không ai để ý, nó đi qua một giao điểm hết lần này đến lần khác.
“Bạc Hà, cậu có nghe mình nói không? Tịch Duệ Nam bây giờ đã thảm như vậy rồi, mình xin cậu hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho cậu ấy một lần có được không?”
Lời của An Nhiên cắt đứt mạch suy nghĩ của Bạc Hà, sau khi im lặng hồi lâu, cô nói với giọng chẳng thèm quan tâm: “Được thôi, mình sẽ giơ cao đánh khẽ, tha cho anh ta một lần. Sau này mình coi như không quen biết người này, sẽ không quan tâm tới anh ta, không nhìn, không nghe, không hỏi, cậu yên tâm rồi chứ?”
“Cảm ơn, cảm ơn cậu đã nể mặt mình lần này.”
An Nhiên thở phào một hơi như trút được gánh nặng. Bạc Hà nhìn cô, không kìm được, hỏi: “Mấy ngày nay cậu đều giúp anh ta tìm việc, anh ta không biết tự tìm sao, sao phải cần cậu giúp?”
“Haiz, nói đến chuyện tìm việc, cậu không biết là cậu ấy xui xẻo như thế nào đâu.”
An Nhiên kể cho Bạc Hà nghe chuyện Tịch Duệ Nam đến thành phố này làm giáo viên thực tập, đầu tiên anh gửi sơ yếu lý lịch qua mạng, sau khi đạt yêu cầu thì nhận được thông báo đến phỏng vấn, ngay hôm đó nhà trường đã quyết định ký hợp đồng thử việc trong một học kỳ với anh. Sau khi thôi việc ở đó, anh lập tức tìm công việc mới, nhưng giữa một thành phố xa lạ, không người thân thích thế này, anh biết đi đâu tìm việc chứ? Ngoài lên mạng tìm việc thì thứ Bảy hằng tuần, anh đến các hội chợ việc làm để tìm kiếm vận may.
“Nhưng cậu ấy đúng là đen đủi, chen chúc trong hội chợ việc làm cả nửa ngày, còn chưa bắt đầu tìm việc thì chiếc túi xách đeo trên người đã bị người ta trộm mất. Tất cả các loại giấy tờ, tài liệu như giấy chứng nhận tốt nghiệp, chứng chỉ, chứng minh thư và ví tiền, di động đều bị mất, mà không có những thứ đó, cậu ấy làm sao có thể xin việc chứ. Cậu nói xem cậu ấy có thảm không?”
Bạc Hà ngẩn ra. “Túi xách đeo trên người làm sao lại bị người khác trộm mất được?”
“Trong hội chợ việc làm, người chen chúc nhau chật như nêm cối, còn hơn cả xe buýt vào giờ cao điểm. Cậu ấy muốn vào một vị trí đang tuyển người nhưng cả nửa ngày vẫn không chen vào được, đến khi toàn thân toát mồ hôi muốn lùi ra ngoài một lát cho mát. Kết quả là vừa ra khỏi đám người liền cảm thấy trên người nhẹ bẫng, cúi xuống nhìn, hóa ra chiếc túi chỉ còn lại dây đeo, túi đã bị người ta dùng dao cắt đứt rồi.”
Hội chợ việc làm đúng là nhiều kẻ trộm nhưng cách trộm túi như thế này thì đây là lần đầu tiên Bạc Hà nghe thấy, cô kinh ngạc đến mức phải há mồm trợn mắt.
An Nhiên thở dài một tiếng. “Đáng tiếc không gặp cậu ấy sớm hơn, nếu biết cậu ấy muốn đến hội chợ việc làm, mình nhất định sẽ nhắc nhở cậu ấy đề phòng bọn kẻ cắp. Trước đây mình cũng từng bị trộm đồ ở đó, lúc ấy mình kẹp chiếc túi nhỏ ở dưới nách thì bị người ta dùng dao lam cắt đứt, nếu không phải đúng lúc đó mình chuẩn bị mở túi để lấy giấy tờ, kịp thời phát hiện tên kẻ cắp đó thì cũng đã mất hết sạch giống cậu ấy.”
Mất toàn bộ giấy tờ, Tịch Duệ Nam chẳng còn cơ hội tìm một công việc lý tưởng. Anh ta đúng là quá xui xẻo, nhưng cũng phải trách anh ta không cẩn thận, Bạc Hà nghĩ.
“Vậy cậu còn giúp anh ta tìm việc làm gì, không có giấy tờ thì tìm được việc gì chứ? Bảo anh ta nhanh chóng quay về làm lại giấy tờ đi.”
“Mình nói với cậu ấy rồi. Cậu ấy nói đã nhờ người làm lại giấy tờ rồi. Bây giờ cậu ấy muốn tìm tạm một công việc để làm, đợi đến khi giấy tờ mới được chuyển đến thì lại tìm công việc khác tốt hơn. Cho nên mấy hôm nay, ngày nào mình cũng hỏi bạn bè, người quen xem có công việc nào thích hợp với cậu ấy không, đáng tiếc là không có. Ở đây mình không quen nhiều người, một biên tập viên quèn cả ngày ngồi trong phòng làm việc, những người quen biết đa số là các tác giả từ trời Nam đất Bắc, tuy rất muốn giúp đỡ cậu ấy nhưng lực bất tòng tâm. Nếu mình cũng có người bố dượng mở công ty…”
An Nhiên kéo dài giọng điệu, một đôi mắt đảo láo liên nhìn sang Bạc Hà. Bạc Hà hiểu rõ ý tứ của cô ấy, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng. “Cậu thôi đi, mình đồng ý sẽ không đến gây phiền phức cho anh ta nữa đã là tốt lắm rồi, cậu còn hy vọng mình giúp anh ta hả? Cậu cứ nằm mơ đi nhé!”
Bị Bạc Hà nói trúng tim đen, An Nhiên hạ thấp giọng, không nói tiếp nữa. Vốn dĩ cô cũng biết Bạc Hà sẽ không đồng ý nhưng vẫn muốn thử xem sao, quả nhiên không ngoài dự liệu, nói cũng chỉ uổng công.
“Đúng vậy, mình thực sự hy vọng cậu giúp cậu ấy. Cậu ấy thảm như thế này đều do cậu. Nếu không phải là cậu, bây giờ cậu ấy vẫn đang dạy học ở trường. Cậu khiến cậu ấy phải rời khỏi trường, lại đuổi cậu ấy đi khỏi chỗ mình, vừa rồi mình gọi điện nhưng cậu ấy nhất định không nghe, cuối cùng còn tắt máy. Cậu lợi hại thật đấy, dọa cho cậu ấy không dám để ý đến mình luôn.”
Bạc Hà nghĩ Tịch Duệ Nam không phải bị cô dọa cho sợ mà là bị Phó Chính dọa cho sợ. Xem ra việc bạn trai của An Nhiên là cảnh sát vẫn khiến anh ta sợ hãi, dù sao cũng là người có tiền án mà.
“Anh ta không nhận điện thoại của cậu, vậy cậu đi tìm anh ta đi, dù gì cậu cũng luôn thuộc phái hành động mà.”
“Nếu mình biết cậu ấy sống ở đâu thì mình còn phí thời gian ở đây dài dòng với cậu sao, mình đã đi tìm cậu ấy từ lâu rồi.”
Bạc Hà lại sững sờ lần nữa, An Nhiên không biết Tịch Duệ Nam sống ở đâu? Anh ta chưa từng nói cho cô ấy biết sao?
“Cậu ấy không chịu nói cho mình biết cậu ấy sống ở đâu, bình thường bọn mình đều liên lạc bằng điện thoại, cậu ấy mà tắt máy thì mình cũng chẳng biết đi đâu tìm cậu ấy nữa. Hy vọng cậu ấy không đổi số, nếu không tìm cậu ấy chẳng khác nào mò kim đáy bể.”
Bạc Hà động đậy khóe miệng, muốn nói lại thôi, chần chừ mãi cuối cùng vẫn không nói cho An Nhiên biết Tịch Duệ Nam sống ở đâu. Dù gì anh ta đã biết ý tránh không gặp An Nhiên nữa, cô đương nhiên càng không muốn An Nhiên đi gặp anh ta.
Lúc Quý Phong gõ cửa, An Nhiên đang ngấu nghiến hoa quả một cách dữ tợn giống như muốn báo thù, nước hoa quả bắn tung tóe. Cô nói nếu không ăn thì không thể xả được nỗi bực dọc trong lòng mình – nỗi bực dọc vì Bạc Hà đuổi Tịch Duệ Nam ra khỏi căn hộ của cô.
Sự xuất hiện của Quý Phong đã di dời sức chú ý của An Nhiên với đống hoa quả, cô vừa nhìn thấy anh liền đoán ra: “Bạc Hà, đây chính là… anh trai của cậu?”
Quý Phong thấy trong phòng có khách, mỉm cười gật đầu. “Chào em, anh là Quý Phong.”
Bạc Hà giới thiệu qua loa: “Đây là bạn thân của em, An Nhiên.”
An Nhiên vội lấy một tờ giấy ăn, lau qua quýt bàn tay vừa mới bóc xoài, sau đó nhiệt tình duỗi tay về phía Quý Phong. “Quý Phong, chào anh, rất vui vì được quen biết anh.”
Đó không phải là một câu nói khách sáo, mà cô ấy thực sự vui mừng hớn hở, đôi mắt phát sáng lấp lánh.
Bạc Hà không kìm nén được thầm cảm thấy buồn cười, vừa rồi An Nhiên còn tức giận với cô vì Tịch Duệ Nam, vậy mà vừa nhìn thấy Quý Phong, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều, cô ấy đúng là đến từ “hành tinh không đa tình sẽ chết”.
Quý Phong xách đến một túi thanh long tươi rất to, sau khi đặt xuống thì hỏi hai cô gái trẻ trung đã ăn cơm chưa, nếu chưa ăn thì anh mời hai người ra ngoài ăn.
Bạc Hà còn chưa kịp trả lời, An Nhiên đã cướp lời, đồng ý: “Anh mời bọn em ăn cơm tối ạ? Được ạ, được ạ! Cảm ơn anh lắm!”
Quý Phong đưa Bạc Hà và An Nhiên tới một quán ăn Quảng Đông. An Nhiên dường như rất có hứng thú với Quý Phong, trong bữa ăn không ngừng tìm chuyện để nói với anh, vừa nói vừa cười, hoạt bát giống như chú chim hoàng oanh nhảy nhót trên cành cây, giọng nói ngọt ngào, mềm mại hơn cả món bánh tráng miệng ở trên bàn.
Khi Quý Phong đi vào nhà vệ sinh, Bạc Hà không kìm được hỏi An Nhiên: “Này, không phải cậu đã nhắm trúng anh ấy rồi chứ?”
An Nhiên mím môi cười không đáp, dường như đã mặc định thừa nhận, Bạc Hà bỗng cảm thấy đau đầu, bất lực. “Không phải chứ? Cậu còn chưa chính thức kết thúc với Phó Chính, Tịch Duệ Nam vừa đi cậu đã ngó sang Quý Phong rồi. Cậu đúng là đã ăn trong bát còn dòm trong xoong.”
An Nhiên hùng hồn đáp: “Vậy thì sao chứ? Mình vẫn chưa chính thức kết hôn, mình còn có quyền lựa chọn, phải thử mấy lần mới biết người nào thích hợp với mình nhất. Bạc Hà, chuyện cậu đuổi Tịch Duệ Nam đi, mình sẽ không trách cậu, lát nữa ăn cơm xong, mình muốn đi dạo phố riêng với Quý Phong, cậu phải tạo cơ hội cho mình đấy.”
Bạc Hà tức giận mà bất lực. “Mình làm thế nào để tạo cơ hội cho cậu? Những chuyện như thế này mình không biết gì đâu.”
“Vậy mình tự tạo ra cơ hội, cậu cứ phối hợp với mình là được rồi.”
Ăn cơm xong, Quý Phong lái xe đưa hai người họ về nhà, An Nhiên còn chưa lên xe đã hỏi: “Quý Phong, anh đưa Bạc Hà về nhà trước rồi đưa em đi mua chút đồ có được không?”
Bạc Hà vừa nghe thấy vậy liền biết đến lúc mình phải phối hợp rồi. “Quý Phong, anh đưa em về nhà trước đi, sau đó phiền anh tối nay làm phu xe cho An Nhiên một chuyến, đưa cô ấy đi mua đồ xong thì đưa cô ấy về nhà.”
Quý Phong rất phong độ mỉm cười với An Nhiên, sau đó hơi khom lưng. “Vui lòng phục vụ!”
Tác giả :
Tuyết Ảnh Sương Hồn