Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh
Chương 27
Ở thế kỷ 21 hôm nay, tỷ lệ tội phạm của thành phố này cũng không cao, chỉnh quyền quản lý cũng tốt, an ninh trật tự không tệ, ngoại trừ những tên trộm cắp vặt diệt tận gốc vẫn không hết, thỉnh thoảng đám đua xe gây tai nạn, vận mệnh không tốt gặp phải kẻ lừa đảo, bình thường căn bản mọi người sẽ không nhìn thấy cái băng đảng chạy xe giữa ban ngày cướp giật, hoặc là có người vì khổ sở tìm kể bạc tình đòi tự tử, cho nên lần này có tên biến thái đánh mất lí trí muốn giết người trả thù như trên TV mới có thể gây ra một sự náo động thật lớn.
Lục Tiểu Phong đơn giản là nhìn thời gian vẫn còn sớm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đưa bản thảo nàng cũng không phải vội vàng, nhưng có khả năng là do một yếu tố tiềm ẩn trong máu, trong xương tủy bị nhốt lại quá lâu đang cuồn cuộn nhân lên, nàng theo đám đông đi đến nơi xảy ra sự cố muốn xem nào nhiệt. Nhưng mà nàng vừa đến hiện trường mới ý thức được tình hình hóa ra đã phát triển thật sự nghiêm trọng, đường dây vây lại màu vàng của cảnh sát đã mở rộng một khoảng lớn, nhiều cảnh sát duy trì trật tự không cho mọi người tới gần, thậm chí ở xung quanh vỉa hè đều đã xếp chướng ngại vật, cảnh sát giao thông phối hợp phong tỏa đoạn đường, giao thông bỗng chốc trở nên có chút hỗn loạn. Vị trí quần chúng đứng vây xem cách hiện trường vụ án quá xa, căn bản không thấy rõ bên kia xảy ra chuyện gì, chỉ có thể mờ mờ nhìn thấy mấy cỗ xe cảnh sát đứng ở trước một tòa nhà lầu kiểu Địa Trung Hải, nhiều cảnh sát đứng ở dưới lầu. Khu bất động sản này là khu nhà vô cùng đắt tiền ở thành thị, sống ở đó đều là nhà giàu có, cảnh sát đặc biệt cẩn thận sơ tán các hộ gia đình khác, trong cả tòa nhà chỉ còn lại hộ gia đình bọn họ đang vây quanh kia.
Đem nội dung thảo luận của xung quanh góp nhặt lại, đại khái Lục Tiểu Phong hiểu được tình huống, không có gì ngoài nghi phạm làm ăn bị người nhà kia hãm hại, nhà tan cửa nát, tài sản không còn, còn thiếu nợ một khoản lớn, trong lúc tối tăm tuyệt vọng đã sinh ra ý muốn báo thù, nhằm lúc đối phương không ở nhà bắt trói vợ và đứa con mới mười tuổi của người ta lại, bảo là muốn để cho người đó cũng nếm thử mùi vị đau đớn không muốn sống, làm cho cùng chết với y.
Chủ yếu loại vụ án như thế này đều được mưu tính trước, có các bước thực hiện, nhưng hiện nay người này đặc biệt ở chỗ y căn bản không cần tính mạng của mình, tuy rằng kế hoạch của y hoàn hảo lén vào được trong gia đình kẻ thù, nhưng căn bản đã không nghĩ tới còn sống đi vào nhưng cũng không còn sống đi ra, y cũng không cần tiền, không có cái gọi là điều kiện trao đổi. Loại côn đồ liều mạng này là đáng sợ nhất, có lẽ hắn đang giải tỏa nỗi thống khổ của mình một cách sung sướng méo mó bằng cách tra tấn những con tin đang bị bắt trói ở trên kia, đợi đến khi hắn giải tỏa xong rồi thì cũng là lúc người ta đã chết mất.
Chuyên gia tâm lí để đi đàm phán cũng được đưa tới hiện trường, đang tiến hành bố trí chiến lược chặt chẽ, bởi vì không biết được trong tay đối phương lúc này có những loại vũ khí nào, có vài loại vũ khí, trước mắt cảnh sát không dám liều lĩnh tiến vào cao ốc, chỉ có thông qua chuyên gia đàm phán đi trước cùng tiến hành giao tiếp với nghi phạm. Chỉ là nhìn qua tình hình không được khả quan, nghi phạm kia căn bản không nghe chuyên gia nói cái gì, tâm lý nóng nảy tàn bạo đã đem tinh thần không bình thường của y sụp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể gây nên bi kịch.
Lúc này sắc trời đã tối, Gió mùa đông bắc khẽ thổi vù vù làm cho không khí khu vực này càng thêm kinh sợ, nhiệt độ trong không khí nhanh chóng giảm xuống, quần chúng vây xem trong bầu không khí cũng dần dần khẩn trương lên, rất nhiều người nhao nhao rời khỏi hiện trường, ai biết tên biến thái đó trong tay có bom hay không, nếu không cẩn thận đến khi bị tổn thương tới chính mình lúc ấy mới kêu không đáng. Nhưng vẫn còn có một ít người lớn gan, càng thấy cảnh sát không biết phải làm sao bây giờ càng ôm lấy vẻ tò mò hiếu kì, càng không ngừng kiễng chân thò đầu hỏi thăm tình hình phát triển như thế nào.
Lục Tiểu Phong chen chúc ở trong đám người cảm thấy không còn sớm lắm, nhưng mà vừa muốn nhấc chân đi ra ngoài, không biết có phải thị giác nàng rất tốt không, cũng coi như ở góc độ này cũng không tồi, khoảng cách xa như vậy mà vẫn nhận ra được Tô Trí Nhược đã được võ trang đầy đủ, mặc dù ở khoảng cách này không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng Lục Tiểu Phong có thể tưởng tượng ra hiện tại khuôn mặt của anh ta nhất định bày ra vẻ lạnh lùng nghiêm túc hoàn toàn khác với bình thường. Bên cạnh anh ta còn có mấy người đứng cùng có cách ăn mặc giống vậy, đang đứng ở đó nghe chỉ huy trước mặt truyền đạt mệnh lệnh, nhìn theo bóng dáng hình như là Nghiêm Đội. Xem ra đã không còn nhiều thời gian, tuy rằng chuyên gia đàm phán cố gắng kéo dài thời gian, thật không nghĩ đến chủ phòng mới vừa được thông báo khẩn cấp đi đến đã kêu la khóc lóc thật to đến mức “kinh thiên địa, quỷ thần khiếp” (ý nói vang trời vang đất) làm kích động tội phạm, toàn bộ dây thần kinh mọi người đều bị rút lên, không khí khẩn trương nhìn một người đặt bộc phá, kể cả quần chúng vây xem cũng trong nháy mắt im lặng trở lại, nhiều người bịt chặt miệng, ánh mắt mở rất lớn nhìn chằm chằm những bóng người ở hiện trường kia.
Căn cứ vào kinh nghiệm, Lục Tiểu Phong cho rằng lúc này Nghiêm Đội hẳn là cần đám người Tô Trí Nhược xông vào chờ cơ hội chế ngự tội phạm, giải cứu con tin, thật sự nếu không lựa chọn hành động hữu hiệu liền không còn kịp nữa.
Lục Tiểu Phong nhấc chân lên lại đặt xuống, nàng ngẩng đầu nhìn cái cửa sổ tối đen kia, không khỏi có chút khẩn trương, không khí cực kỳ ngưng đọng lại, nhìn lại quần chúng xung quanh cùng mấy người cảnh sát đang đang ngăn lại ở phía trước, mọi người không dám thở mạnh thở gấp, mà tòa nhà kia tĩnh mịch đến đáng sợ, giống như một giây sau liền sẽ nghe thấy tiếng kêu bi thương thảm thiết từ bên trong bộc phát ra.
“Tiểu Phong.”
Ở lúc tinh thần đang tập trung cao độ nghe thấy có người gọi tên mình, Lục Tiểu Phong không kiên nhẫn quay đầu lại, vậy mà nhìn thấy Liêu Khả Nham đang đứng ở phía sau mình.
Lục Tiểu Phong giật mình hỏi: “Khả Nham? Làm sao anh lại ở đây?”
Liêu Khả Nham cười cười: “Điều này tôi phải hỏi em mới đúng.”
Lục Tiểu Phong cười giả bộ: “Em đi ngang qua, nhìn thấy ở đây có vụ án liền đến xem.”
“Tôi cũng vậy, nghe nói ở đây đã xảy ra một vụ bắt cóc, anh của tôi ở gần đây nên tôi đến xem anh ấy có sao không. Thế nên tôi đến đây, không bằng em đợi tôi một chút, tôi sẽ đưa em trở về.” Liêu Khả Nham nhìn xe cảnh sát đứng ở xa xa cẩn thận nói: “Ở đây quá nguy hiểm.”
“Không cần, em không sao, sẽ đi luôn, hay là anh cứ đi gặp anh của anh đi, chúng ta liên lạc qua điện thoại.”
Liêu Khả Nham lưỡng lự một chút, cuối cùng đồng ý.
Lục Tiểu Phong nhìn thấy anh ta vội vàng đi đến một chiếc xe màu đen có rèm che phía trước cách đó không xa, sau khi gõ cửa kính xe, chỉ trong chốc lát cửa kính xe được kéo xuống, Lục Tiểu Phong đang muốn quay đầu, lại thoáng nhìn khuôn mặt bên trong xe hé ra không rõ.
Sau đó có một cái gì đó chợt lóe lên trong đầu, Lục Tiểu Phong giật mình, máu nhanh chóng đông lại, dây thần kinh trong nháy mắt bị chặt đứt, gió lạnh bên ngoài như có linh hồn từ lỗ chân lông trên ngón tay chạy thẳng vào trái tim ấm áp, biến thành vô số cây kim chuẩn bị xâm nhập vào khối máu thịt kia.
Nhưng vào lúc này, hai tiếng súng vang lên không khoan nhượng kéo lực chú ý của Lục Tiểu Phong lại.
Trong đám người đột nhiên hoảng loạn lên, nhiều người dân không rõ tình hình liền chạy trốn ra bên ngoài, mấy cảnh sát mặc đồng phục lập tức tiến lên duy trì trật tự. Một lát sau, vài người cảnh sát tiến đến giúp đỡ một người phụ nữ đầu tóc bù xù cùng với một đứa bẻ trai nước mắt nước mũi ròng ròng từ bên trong đi ra, con tin được cứu thoát thành công, người một nhà đoàn tụ khóc rống trong nước mắt. Tất cả xảy ra quá nhanh, ngay khi tin tức từ hiện trường truyền tới, trong đám người nhất thời bộc phát tiếng hoan hô cùng tiếng vỗ tay vang dội, người mới chạy được một nửa lại lập tức quay trở về cũng vui mừng hò reo.
Lục Tiểu Phong cố gắng nhận biết, nhìn thấy đi theo phía sau chính là cáng khiêng tội phạm ra, nhưng vấn đề là phía sau lại đi cùng với một cái cáng nữa, phía trên nằm hình như là một người cảnh sát, sau đó Tô Trí Nhược là người ra cuối cùng, Lục Tiểu Phong nheo mắt lại, nhận ra bộ dáng của anh ta không thích hợp lắm.
Sau khi vụ án được giải quyết xong, nhóm cảnh sát bắt đầu thưa dần đi, Lục Tiểu Phong suy nghĩ một chút cho rằng nên đợi đến khi về nhà chờ anh ta khá hơn, nhưng mà nàng đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó nên vội vàng quay đầu lại, trong tầm nhìn đã sớm không thấy bóng dáng cái cỗ xe màu đen có rèm che kia đâu.
Là ảo giác đi, vừa rồi chắc hẳn là nhìn lầm rồi.
Nàng nâng tay phải lên, ngón tay lạnh như băng bắt đầu ấm lại, nhưng mà tay nàng vẫn phát run lên như cũ, thậm chí sinh ra ảo giác, giống như cổ tay lại phát đau.
Lục Tiểu Phong tự cười giễu, chẳng qua là không cẩn thận nhìn lầm rồi lại khiến cho nàng không biết phải làm sao, thật sự nàng không khá lên được. Nàng nắm tay lại đút vào túi áo, dán chặt lấy thân thể hấp thu hơi ấm, dừng ở trong gió lạnh, quyết định bắt xe về nhà.
Sau khi về đến nhà Lục Tiểu Phong đi tắm qua một cái, sau đó pha cho mình cốc sữa nóng cầm trong tay cho tan lạnh. Nàng ngồi trên ghế sô pha buồn chán xem TV, quả nhiên, trong phần tin tức buổi tối đã đưa tin vụ án buổi chiều, lại càng khen ngợi năng lực phá án của cảnh sát, bảo vệ sinh mạng và tài sản của nhân dân an toàn, Nghiêm Đội trả lời phỏng vấn.
Chẳng qua khó hiểu chính là trong tin tức cũng không có đề cập đến chuyện cảnh sát bị thương.
Lục Tiểu Phong ngồi chờ cả đêm, Tô Trí Nhược vẫn chưa thấy trở về, nàng cảm thấy có chút khó hiểu, trong lòng bất an như bọt xà phòng càng biến đổi càng nhiều, có một tầng sương mù mờ mờ ảo ảo màu đen như bọt nước vây bốn phía, sau đó từng chút một nhuộm dần thành màu bọt trắng tinh.
Nàng có loại cảm giác xấu.
Lục Tiểu Phong không chút do dự bấm số điên thoại, Tô Trí Nhược tắt máy, nàng đành phải gửi cho anh ta một cái tin nhắn để lúc anh ta mở máy đọc được.
Ngày hôm sau Lục Tiểu Phong tỉnh lại ở trên ghế sô pha, đồng thời nàng lập tức chạy đến gõ cửa phòng Tô Trí Nhược, sau đó mở cửa ra nhìn thấy trên giường gọn gàng sạch sẽ, lạnh như băng không có hơi người ngủ qua. Trở lại phòng khách, trong điện thoại không có một cái tin nhắn đến nào, cũng không có cuộc gọi nhỡ. Lục Tiểu Phong thử bấm lại một lần nữa, vẫn thấy tiếng báo là đối phương tắt máy.
Cứ như vậy chẳng biết tại sao Tô Trí Nhược mất tích ba ngày.
Trong ba ngày đó nàng không nhớ nổi mình đã gọi bao nhiêu cuộc, gửi đi bao nhiêu tin nhắn, nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển, sau đó loại cảm giác bất an càng lúc càng tăng thêm. Nàng rất muốn hỏi thăm một chút tin tức từ Nghiêm Đội, nhưng vẫn còn nhịn được.
Thời tiết càng ngày càng lạnh hơn, nhiệt độ chênh lệch ngày và đêm rất lớn, buổi chiều gió thật to, Lục Tiểu Phong khoác áo choàng len đứng ở trên ban công nhìn xuống đèn đường trong khu, có một số gia đình sau khi ăn cơm tối xong đi tản bộ trong vườn hoa ở dưới lầu, cũng không ít người không chịu được gió lạnh nhanh chóng chạy về nhà, chỉ có mấy đứa trẻ còn ở đằng kia hứng thú hét vang vây đuổi cùng một chỗ với chú có Labardor chơi đùa ầm ỹ. Sau đó trong tầm mắt xuất hiện một cái thân ảnh cao to, đồng phục đã được thay ra, như mọi khi chiếc áo khoác màu đen phù hợp với phong cách kiêu ngạo của anh ta, khóa kéo mở ra, anh ta mặc cực ít, bên trong chỉ là một chiếc T-shirt màu trắng, gió lạnh cứ vù vù thổi vào trong lồng ngực anh ta, thổi chiếc cổ áo khoác phồng lên như áo choàng. Anh ta cúi đầu, lê bước, dừng lại dưới một chiếc đèn đường, chú chó chạy qua bên cạnh anh ta, lại quay về phía anh ta sủa hai tiếng, thấy anh ta không phản ứng lại thấy không thú vị chạy qua, đám trẻ phía sau hi hi ha ha đuổi theo cũng đi sát qua bên người anh ta.
Lục Tiểu Phong đứng ở trên lầu nhìn anh ta một lúc lau, anh ra vẫn giữ nguyên cái bộ dạng đó đứng yên lặng, qua một lúc mới tiếp tục nhấc chân lên đi vào trong lầu.
Lục Tiểu Phong nhạy bén cảm giác được Tô Trí Nhược không bình thường, rất nhanh nàng quay lại mở cửa phòng khách, điều chỉnh cảm xúc, đứng chờ cánh cửa kia được mở ra.
Một thời gian dài sau, cuối cùng Lục Tiểu Phong cũng nghe được tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa xoay tròn, sau đó, rốt cuộc cửa cũng mở ra.
Nàng lập tức giống như ban này nhìn kĩ cái bộ dạng kia cười nói: “Đã về rồi, hôm nay bên ngoài hình như rất lạnh…”
Nháy mắt Tô Trí Nhược ngẩng đầu lên, Lục Tiểu Phong đột nhiên im miệng, nàng có chút không dám tin nhìn vào cái khuôn mặt không nói năng gì kia, rõ ràng cũng không phải tại trời giá rét, toàn thân anh ta từ trên xuống dưới lại tản ra hơi thở lạnh lẽo của mùa đông khô mục.
Rất nhanh Lục Tiểu Phong khôi phục lại bình tĩnh, nói tiếp: “Tối nay tôi nấu canh, muốn uống một chút hay không, rất ấm.”
Nàng đứng không nhúc nhích, nhìn thấy anh ta cúi đầu từ từ thay giày, đi đến trước mặt mình. Lục Tiểu Phong ngẩng đầu, nhìn gần như vậy mới xác định được trên mặt anh ta thật sự không có chút huyết sắc nào, khuôn mặt nhỏ trông lại càng đáng thương hơn, mặt môi đều lạnh tím lại, tóc mái trên trán đã chạm tới mắt, trong ánh mắt đã tràn ngập tơ máu đáng sợ.
Đây là loại ánh mắt quái gì vậy?
Trong cặp mắt hồ ly xinh đẹp kia không còn tự tin màu mè, chỉ có ảm đạm cùng chối bỏ sợ hãi của chính mình không nói nên lời.
Sao lại thế này? Lục Tiểu Phong vừa mới muốn nói gì đó, đột nhiên phát hiện trong ánh mắt Tô Trí Nhược hơi khẽ dao động, ngay sau đó anh ta lập tức gục đầu vào vai nàng, sức nặng đột nhiên xuất hiện làm cho Lục Tiểu Phong không khỏi lui về phía sau vài bước, nhưng mà bên hông có một đôi tay kịp thời ổn định thân thể của nàng, ngay sau đó nàng cảm thấy vô số hơi lạnh từ trên người anh ta truyền từ tay xuyên qua quần áo truyền đến người nàng.
Nàng không đẩy anh ta ra, chỉ do dự hỏi: “Anh làm sao thế?”
Tô Trí Nhược từ từ lắc lắc đầu.
Lục Tiểu Phong nhẹ nhàng hạ giọng hỏi: “Không thoải mái sao?”
Vẫn là lắc lắc đầu, nàng nghe được tiếng khẽ khịt khịt mũi, anh ta vẫn còn cúi đầu nói: “Chỉ một lát, để cho tôi ôm một lát.”
Lục Tiểu Phong đơn giản là nhìn thời gian vẫn còn sớm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đưa bản thảo nàng cũng không phải vội vàng, nhưng có khả năng là do một yếu tố tiềm ẩn trong máu, trong xương tủy bị nhốt lại quá lâu đang cuồn cuộn nhân lên, nàng theo đám đông đi đến nơi xảy ra sự cố muốn xem nào nhiệt. Nhưng mà nàng vừa đến hiện trường mới ý thức được tình hình hóa ra đã phát triển thật sự nghiêm trọng, đường dây vây lại màu vàng của cảnh sát đã mở rộng một khoảng lớn, nhiều cảnh sát duy trì trật tự không cho mọi người tới gần, thậm chí ở xung quanh vỉa hè đều đã xếp chướng ngại vật, cảnh sát giao thông phối hợp phong tỏa đoạn đường, giao thông bỗng chốc trở nên có chút hỗn loạn. Vị trí quần chúng đứng vây xem cách hiện trường vụ án quá xa, căn bản không thấy rõ bên kia xảy ra chuyện gì, chỉ có thể mờ mờ nhìn thấy mấy cỗ xe cảnh sát đứng ở trước một tòa nhà lầu kiểu Địa Trung Hải, nhiều cảnh sát đứng ở dưới lầu. Khu bất động sản này là khu nhà vô cùng đắt tiền ở thành thị, sống ở đó đều là nhà giàu có, cảnh sát đặc biệt cẩn thận sơ tán các hộ gia đình khác, trong cả tòa nhà chỉ còn lại hộ gia đình bọn họ đang vây quanh kia.
Đem nội dung thảo luận của xung quanh góp nhặt lại, đại khái Lục Tiểu Phong hiểu được tình huống, không có gì ngoài nghi phạm làm ăn bị người nhà kia hãm hại, nhà tan cửa nát, tài sản không còn, còn thiếu nợ một khoản lớn, trong lúc tối tăm tuyệt vọng đã sinh ra ý muốn báo thù, nhằm lúc đối phương không ở nhà bắt trói vợ và đứa con mới mười tuổi của người ta lại, bảo là muốn để cho người đó cũng nếm thử mùi vị đau đớn không muốn sống, làm cho cùng chết với y.
Chủ yếu loại vụ án như thế này đều được mưu tính trước, có các bước thực hiện, nhưng hiện nay người này đặc biệt ở chỗ y căn bản không cần tính mạng của mình, tuy rằng kế hoạch của y hoàn hảo lén vào được trong gia đình kẻ thù, nhưng căn bản đã không nghĩ tới còn sống đi vào nhưng cũng không còn sống đi ra, y cũng không cần tiền, không có cái gọi là điều kiện trao đổi. Loại côn đồ liều mạng này là đáng sợ nhất, có lẽ hắn đang giải tỏa nỗi thống khổ của mình một cách sung sướng méo mó bằng cách tra tấn những con tin đang bị bắt trói ở trên kia, đợi đến khi hắn giải tỏa xong rồi thì cũng là lúc người ta đã chết mất.
Chuyên gia tâm lí để đi đàm phán cũng được đưa tới hiện trường, đang tiến hành bố trí chiến lược chặt chẽ, bởi vì không biết được trong tay đối phương lúc này có những loại vũ khí nào, có vài loại vũ khí, trước mắt cảnh sát không dám liều lĩnh tiến vào cao ốc, chỉ có thông qua chuyên gia đàm phán đi trước cùng tiến hành giao tiếp với nghi phạm. Chỉ là nhìn qua tình hình không được khả quan, nghi phạm kia căn bản không nghe chuyên gia nói cái gì, tâm lý nóng nảy tàn bạo đã đem tinh thần không bình thường của y sụp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể gây nên bi kịch.
Lúc này sắc trời đã tối, Gió mùa đông bắc khẽ thổi vù vù làm cho không khí khu vực này càng thêm kinh sợ, nhiệt độ trong không khí nhanh chóng giảm xuống, quần chúng vây xem trong bầu không khí cũng dần dần khẩn trương lên, rất nhiều người nhao nhao rời khỏi hiện trường, ai biết tên biến thái đó trong tay có bom hay không, nếu không cẩn thận đến khi bị tổn thương tới chính mình lúc ấy mới kêu không đáng. Nhưng vẫn còn có một ít người lớn gan, càng thấy cảnh sát không biết phải làm sao bây giờ càng ôm lấy vẻ tò mò hiếu kì, càng không ngừng kiễng chân thò đầu hỏi thăm tình hình phát triển như thế nào.
Lục Tiểu Phong chen chúc ở trong đám người cảm thấy không còn sớm lắm, nhưng mà vừa muốn nhấc chân đi ra ngoài, không biết có phải thị giác nàng rất tốt không, cũng coi như ở góc độ này cũng không tồi, khoảng cách xa như vậy mà vẫn nhận ra được Tô Trí Nhược đã được võ trang đầy đủ, mặc dù ở khoảng cách này không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng Lục Tiểu Phong có thể tưởng tượng ra hiện tại khuôn mặt của anh ta nhất định bày ra vẻ lạnh lùng nghiêm túc hoàn toàn khác với bình thường. Bên cạnh anh ta còn có mấy người đứng cùng có cách ăn mặc giống vậy, đang đứng ở đó nghe chỉ huy trước mặt truyền đạt mệnh lệnh, nhìn theo bóng dáng hình như là Nghiêm Đội. Xem ra đã không còn nhiều thời gian, tuy rằng chuyên gia đàm phán cố gắng kéo dài thời gian, thật không nghĩ đến chủ phòng mới vừa được thông báo khẩn cấp đi đến đã kêu la khóc lóc thật to đến mức “kinh thiên địa, quỷ thần khiếp” (ý nói vang trời vang đất) làm kích động tội phạm, toàn bộ dây thần kinh mọi người đều bị rút lên, không khí khẩn trương nhìn một người đặt bộc phá, kể cả quần chúng vây xem cũng trong nháy mắt im lặng trở lại, nhiều người bịt chặt miệng, ánh mắt mở rất lớn nhìn chằm chằm những bóng người ở hiện trường kia.
Căn cứ vào kinh nghiệm, Lục Tiểu Phong cho rằng lúc này Nghiêm Đội hẳn là cần đám người Tô Trí Nhược xông vào chờ cơ hội chế ngự tội phạm, giải cứu con tin, thật sự nếu không lựa chọn hành động hữu hiệu liền không còn kịp nữa.
Lục Tiểu Phong nhấc chân lên lại đặt xuống, nàng ngẩng đầu nhìn cái cửa sổ tối đen kia, không khỏi có chút khẩn trương, không khí cực kỳ ngưng đọng lại, nhìn lại quần chúng xung quanh cùng mấy người cảnh sát đang đang ngăn lại ở phía trước, mọi người không dám thở mạnh thở gấp, mà tòa nhà kia tĩnh mịch đến đáng sợ, giống như một giây sau liền sẽ nghe thấy tiếng kêu bi thương thảm thiết từ bên trong bộc phát ra.
“Tiểu Phong.”
Ở lúc tinh thần đang tập trung cao độ nghe thấy có người gọi tên mình, Lục Tiểu Phong không kiên nhẫn quay đầu lại, vậy mà nhìn thấy Liêu Khả Nham đang đứng ở phía sau mình.
Lục Tiểu Phong giật mình hỏi: “Khả Nham? Làm sao anh lại ở đây?”
Liêu Khả Nham cười cười: “Điều này tôi phải hỏi em mới đúng.”
Lục Tiểu Phong cười giả bộ: “Em đi ngang qua, nhìn thấy ở đây có vụ án liền đến xem.”
“Tôi cũng vậy, nghe nói ở đây đã xảy ra một vụ bắt cóc, anh của tôi ở gần đây nên tôi đến xem anh ấy có sao không. Thế nên tôi đến đây, không bằng em đợi tôi một chút, tôi sẽ đưa em trở về.” Liêu Khả Nham nhìn xe cảnh sát đứng ở xa xa cẩn thận nói: “Ở đây quá nguy hiểm.”
“Không cần, em không sao, sẽ đi luôn, hay là anh cứ đi gặp anh của anh đi, chúng ta liên lạc qua điện thoại.”
Liêu Khả Nham lưỡng lự một chút, cuối cùng đồng ý.
Lục Tiểu Phong nhìn thấy anh ta vội vàng đi đến một chiếc xe màu đen có rèm che phía trước cách đó không xa, sau khi gõ cửa kính xe, chỉ trong chốc lát cửa kính xe được kéo xuống, Lục Tiểu Phong đang muốn quay đầu, lại thoáng nhìn khuôn mặt bên trong xe hé ra không rõ.
Sau đó có một cái gì đó chợt lóe lên trong đầu, Lục Tiểu Phong giật mình, máu nhanh chóng đông lại, dây thần kinh trong nháy mắt bị chặt đứt, gió lạnh bên ngoài như có linh hồn từ lỗ chân lông trên ngón tay chạy thẳng vào trái tim ấm áp, biến thành vô số cây kim chuẩn bị xâm nhập vào khối máu thịt kia.
Nhưng vào lúc này, hai tiếng súng vang lên không khoan nhượng kéo lực chú ý của Lục Tiểu Phong lại.
Trong đám người đột nhiên hoảng loạn lên, nhiều người dân không rõ tình hình liền chạy trốn ra bên ngoài, mấy cảnh sát mặc đồng phục lập tức tiến lên duy trì trật tự. Một lát sau, vài người cảnh sát tiến đến giúp đỡ một người phụ nữ đầu tóc bù xù cùng với một đứa bẻ trai nước mắt nước mũi ròng ròng từ bên trong đi ra, con tin được cứu thoát thành công, người một nhà đoàn tụ khóc rống trong nước mắt. Tất cả xảy ra quá nhanh, ngay khi tin tức từ hiện trường truyền tới, trong đám người nhất thời bộc phát tiếng hoan hô cùng tiếng vỗ tay vang dội, người mới chạy được một nửa lại lập tức quay trở về cũng vui mừng hò reo.
Lục Tiểu Phong cố gắng nhận biết, nhìn thấy đi theo phía sau chính là cáng khiêng tội phạm ra, nhưng vấn đề là phía sau lại đi cùng với một cái cáng nữa, phía trên nằm hình như là một người cảnh sát, sau đó Tô Trí Nhược là người ra cuối cùng, Lục Tiểu Phong nheo mắt lại, nhận ra bộ dáng của anh ta không thích hợp lắm.
Sau khi vụ án được giải quyết xong, nhóm cảnh sát bắt đầu thưa dần đi, Lục Tiểu Phong suy nghĩ một chút cho rằng nên đợi đến khi về nhà chờ anh ta khá hơn, nhưng mà nàng đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó nên vội vàng quay đầu lại, trong tầm nhìn đã sớm không thấy bóng dáng cái cỗ xe màu đen có rèm che kia đâu.
Là ảo giác đi, vừa rồi chắc hẳn là nhìn lầm rồi.
Nàng nâng tay phải lên, ngón tay lạnh như băng bắt đầu ấm lại, nhưng mà tay nàng vẫn phát run lên như cũ, thậm chí sinh ra ảo giác, giống như cổ tay lại phát đau.
Lục Tiểu Phong tự cười giễu, chẳng qua là không cẩn thận nhìn lầm rồi lại khiến cho nàng không biết phải làm sao, thật sự nàng không khá lên được. Nàng nắm tay lại đút vào túi áo, dán chặt lấy thân thể hấp thu hơi ấm, dừng ở trong gió lạnh, quyết định bắt xe về nhà.
Sau khi về đến nhà Lục Tiểu Phong đi tắm qua một cái, sau đó pha cho mình cốc sữa nóng cầm trong tay cho tan lạnh. Nàng ngồi trên ghế sô pha buồn chán xem TV, quả nhiên, trong phần tin tức buổi tối đã đưa tin vụ án buổi chiều, lại càng khen ngợi năng lực phá án của cảnh sát, bảo vệ sinh mạng và tài sản của nhân dân an toàn, Nghiêm Đội trả lời phỏng vấn.
Chẳng qua khó hiểu chính là trong tin tức cũng không có đề cập đến chuyện cảnh sát bị thương.
Lục Tiểu Phong ngồi chờ cả đêm, Tô Trí Nhược vẫn chưa thấy trở về, nàng cảm thấy có chút khó hiểu, trong lòng bất an như bọt xà phòng càng biến đổi càng nhiều, có một tầng sương mù mờ mờ ảo ảo màu đen như bọt nước vây bốn phía, sau đó từng chút một nhuộm dần thành màu bọt trắng tinh.
Nàng có loại cảm giác xấu.
Lục Tiểu Phong không chút do dự bấm số điên thoại, Tô Trí Nhược tắt máy, nàng đành phải gửi cho anh ta một cái tin nhắn để lúc anh ta mở máy đọc được.
Ngày hôm sau Lục Tiểu Phong tỉnh lại ở trên ghế sô pha, đồng thời nàng lập tức chạy đến gõ cửa phòng Tô Trí Nhược, sau đó mở cửa ra nhìn thấy trên giường gọn gàng sạch sẽ, lạnh như băng không có hơi người ngủ qua. Trở lại phòng khách, trong điện thoại không có một cái tin nhắn đến nào, cũng không có cuộc gọi nhỡ. Lục Tiểu Phong thử bấm lại một lần nữa, vẫn thấy tiếng báo là đối phương tắt máy.
Cứ như vậy chẳng biết tại sao Tô Trí Nhược mất tích ba ngày.
Trong ba ngày đó nàng không nhớ nổi mình đã gọi bao nhiêu cuộc, gửi đi bao nhiêu tin nhắn, nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển, sau đó loại cảm giác bất an càng lúc càng tăng thêm. Nàng rất muốn hỏi thăm một chút tin tức từ Nghiêm Đội, nhưng vẫn còn nhịn được.
Thời tiết càng ngày càng lạnh hơn, nhiệt độ chênh lệch ngày và đêm rất lớn, buổi chiều gió thật to, Lục Tiểu Phong khoác áo choàng len đứng ở trên ban công nhìn xuống đèn đường trong khu, có một số gia đình sau khi ăn cơm tối xong đi tản bộ trong vườn hoa ở dưới lầu, cũng không ít người không chịu được gió lạnh nhanh chóng chạy về nhà, chỉ có mấy đứa trẻ còn ở đằng kia hứng thú hét vang vây đuổi cùng một chỗ với chú có Labardor chơi đùa ầm ỹ. Sau đó trong tầm mắt xuất hiện một cái thân ảnh cao to, đồng phục đã được thay ra, như mọi khi chiếc áo khoác màu đen phù hợp với phong cách kiêu ngạo của anh ta, khóa kéo mở ra, anh ta mặc cực ít, bên trong chỉ là một chiếc T-shirt màu trắng, gió lạnh cứ vù vù thổi vào trong lồng ngực anh ta, thổi chiếc cổ áo khoác phồng lên như áo choàng. Anh ta cúi đầu, lê bước, dừng lại dưới một chiếc đèn đường, chú chó chạy qua bên cạnh anh ta, lại quay về phía anh ta sủa hai tiếng, thấy anh ta không phản ứng lại thấy không thú vị chạy qua, đám trẻ phía sau hi hi ha ha đuổi theo cũng đi sát qua bên người anh ta.
Lục Tiểu Phong đứng ở trên lầu nhìn anh ta một lúc lau, anh ra vẫn giữ nguyên cái bộ dạng đó đứng yên lặng, qua một lúc mới tiếp tục nhấc chân lên đi vào trong lầu.
Lục Tiểu Phong nhạy bén cảm giác được Tô Trí Nhược không bình thường, rất nhanh nàng quay lại mở cửa phòng khách, điều chỉnh cảm xúc, đứng chờ cánh cửa kia được mở ra.
Một thời gian dài sau, cuối cùng Lục Tiểu Phong cũng nghe được tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa xoay tròn, sau đó, rốt cuộc cửa cũng mở ra.
Nàng lập tức giống như ban này nhìn kĩ cái bộ dạng kia cười nói: “Đã về rồi, hôm nay bên ngoài hình như rất lạnh…”
Nháy mắt Tô Trí Nhược ngẩng đầu lên, Lục Tiểu Phong đột nhiên im miệng, nàng có chút không dám tin nhìn vào cái khuôn mặt không nói năng gì kia, rõ ràng cũng không phải tại trời giá rét, toàn thân anh ta từ trên xuống dưới lại tản ra hơi thở lạnh lẽo của mùa đông khô mục.
Rất nhanh Lục Tiểu Phong khôi phục lại bình tĩnh, nói tiếp: “Tối nay tôi nấu canh, muốn uống một chút hay không, rất ấm.”
Nàng đứng không nhúc nhích, nhìn thấy anh ta cúi đầu từ từ thay giày, đi đến trước mặt mình. Lục Tiểu Phong ngẩng đầu, nhìn gần như vậy mới xác định được trên mặt anh ta thật sự không có chút huyết sắc nào, khuôn mặt nhỏ trông lại càng đáng thương hơn, mặt môi đều lạnh tím lại, tóc mái trên trán đã chạm tới mắt, trong ánh mắt đã tràn ngập tơ máu đáng sợ.
Đây là loại ánh mắt quái gì vậy?
Trong cặp mắt hồ ly xinh đẹp kia không còn tự tin màu mè, chỉ có ảm đạm cùng chối bỏ sợ hãi của chính mình không nói nên lời.
Sao lại thế này? Lục Tiểu Phong vừa mới muốn nói gì đó, đột nhiên phát hiện trong ánh mắt Tô Trí Nhược hơi khẽ dao động, ngay sau đó anh ta lập tức gục đầu vào vai nàng, sức nặng đột nhiên xuất hiện làm cho Lục Tiểu Phong không khỏi lui về phía sau vài bước, nhưng mà bên hông có một đôi tay kịp thời ổn định thân thể của nàng, ngay sau đó nàng cảm thấy vô số hơi lạnh từ trên người anh ta truyền từ tay xuyên qua quần áo truyền đến người nàng.
Nàng không đẩy anh ta ra, chỉ do dự hỏi: “Anh làm sao thế?”
Tô Trí Nhược từ từ lắc lắc đầu.
Lục Tiểu Phong nhẹ nhàng hạ giọng hỏi: “Không thoải mái sao?”
Vẫn là lắc lắc đầu, nàng nghe được tiếng khẽ khịt khịt mũi, anh ta vẫn còn cúi đầu nói: “Chỉ một lát, để cho tôi ôm một lát.”
Tác giả :
Tội Gia Tội