Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh
Chương 21
Trên thế giới này, có một loại sinh vật, tên là Tô Trí Nhược.
Cái sinh vật tên tục là yêu nghiệt đó, có thể tự mình biến thái, càng có thể làm cho người ta biến thái theo, có thể tự mình phát điên, càng có thể làm cho người ta phát điên theo, lợi hại nhất chính là anh ta có thể dùng lời nói ác độc vô nguyên tắc mang tính chất mặt dày đáng ghét, đẩy cả chính mình cùng người khác vào tình thế tiến thoái lưỡng nan mệt mỏi.
Cuối cùng Lục Tiểu Phong cũng có thể quay về cuộc sống tốt đẹp trước kia của chính mình, nàng tính rằng sẽ ngủ đến tận giữa trưa, sau đó chờ Khả Nham đến đón nàng đi ra ngoài, nhưng nàng vẫn chưa an toàn đi đến Tô Châu (ý nói chị chưa ngủ đủ giấc), đã bị người nào đó đánh thức.
Lục Tiểu Phong đeo kính mắt lên đè xuống lửa giận trong lòng mở cửa phòng, Tô Trí Nhược ăn mặc chỉnh tề đứng ở ngoài cửa mặt không chút thay đổi nói: “Tôi phải đi làm.”
Lục Tiểu Phong sửng sốt, đầu óc rất không linh hoạt: “Ah, vậy anh đi đi, nhớ khóa cửa cẩn thận.” Nàng đang muốn đóng cửa, một cái chân đã tiến đến chặn lại.
“Đưa tôi đi làm.”
Lục Tiểu Phong nhìn chằm chằm cái bàn chân kia cố sức nghĩ một lát, nhưng vẫn không thể hiểu được tình hình.
“Nhanh lên không tôi đi muộn.” Tô Trí Nhược không quá bình tĩnh đối với cô gái luôn luôn ngớ ngẩn kia nói: “Thay quần áo, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài cùng tôi.”
“Vì sao tôi phải đưa anh đi làm?” Hơn nửa ngày, hệ thống suy nghĩ của Lục Tiểu Phong cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động, vì thế nàng nghi ngờ.
Tô Trí Nhược cầm lấy chìa khóa xe vứt cho nàng, nàng đưa tay bắt được, chỉ nghe anh ta nói như đây là việc cần phải làm: “Tôi bị thương, tôi thích ngồi xe của mình, không thích đi Taxi.”
Bị thương, hắn cảm thấy rất mất mặt, nhưng mà thời gian này cũng rất có ích.
Bên trong Lục Tiểu Phong đang hỗn độn bỗng cảm thấy thái dương vô cùng đau đớn, nàng quyết định thu hồi tất cả đánh giá của mình tối qua về tên yêu nghiệt này, anh ta nhất định là do ông trời phái tới đùa bỡn nàng, không phải là thấy nàng bị báo ứng vẫn chưa đủ, lại cho rằng thấy nàng mấy năm nay sống thật thoải mái.
Như thế, Lục Tiểu Phong có tức giận hay không? Có! Lục Tiểu Phong có tức giận, còn không nhỏ. Chẳng qua mấy năm trước cũng đã bay biến hết, hiện tại chỉ còn lại tức, nhưng không có sức lực phát ra.
Tô Trí Nhược có chút bất ngờ nhìn thấy Lục Tiểu Phong nghiêm mặt đóng cửa lại, hắn dường như lập tức không kịp phản ứng, đây không phải là bộ dạng mà hắn đã dự đoán, cái này không nằm trong kế hoạch của hắn, cho nên, hiếm thấy Tô đại gia tròng mắt trợn trừng đứng nguyên tại chỗ, sửng sốt.
Đợi đến khi hắn cuối cùng cũng hoàn hồn lại, một ngọn lửa không biết tên bừng bừng bốc lên từ trong lòng, đúng lúc này cánh cửa kia lại đột nhiên mở ra, Lục Tiểu Phong một bên mặc áo khoác, một bên đi từ trong ra, trong tay còn mang theo một chiếc túi to. Cô ta đi đến trước bàn ăn, tự rót cho mình một cóc nước lạnh, uống hết một hơi, thở phào một cái thật dài, lấy lại tinh thần nói: “Được rồi, đi thôi.”
Lục Tiểu Phong khởi động xe, Tô Trí Nhược ngồi ở ghế sau, tay trái gãi gãi cằm, nhìn cái bóng của mình trên cửa sổ, không ý thức… khẽ cong khóe môi.
Giờ cao điểm đi làm thật hết chỗ nói, xếp một hàng dài từ đầu nhìn không thấy đuôi, Lục Tiểu Phong không thường xuyên ra ngoài vào giờ này, xe chạy điện chen chúc với xe taxi, xe taxi chen chúc với xe buýt, xe buýt chen chúc với xe ô tô tư nhân, loạn thành một đoàn, kỹ thuật lái xe của Lục Tiểu Phong khó khăn lắm mới qua được cuộc thi bằng lái xe, lúc này nàng nhất định phải xốc lên mười hai phần tinh thần, bằng không để “Vợ” của yêu nghiệt này chịu một chút xây xước, nàng đều gánh không nổi.
Lục Tiểu Phong làm hết khả năng, những vẫn khiến cho Tô đại gia đến muộn năm phút đồng hồ.
Lục Tiểu Phong nhìn qua kình chiếu hậu thấy Tô Trí Nhược nhíu nhíu lông mày lại, truyền mệnh lệnh đến: “Hôm nay tôi chỉ giao ban buổi sáng, buổi trưa qua đây đón tôi.”
“Hôm nay tôi đi ra ngoài cùng Khả Nham, anh không thể tự mình đi về sao?” Một người khi bị thiếu ngủ tính tình sẽ không tốt, tuy tằng Lục Tiểu Phong luôn đè nén tức giận, đè nén tức giận, nhưng nàng cảm thấy mình sắp đến cực hạn.
Đợi một lúc lâu, người ngồi ở ghế đằng sau cuối cùng phát ra câu trả lời chắc chắn: “Không thể.”
Thời tiết tốt, hương vị mùa thu mặc dù nồng đậm, nhưng ánh mắt trời sáng lạn, Lục Tiểu Phong nhìn thấy trên tấm kính trước mặt có một điểm sáng màu vàng, rất chói mắt, từ võng mạc đâm thẳng đến dây thần kinh ở não, ngay lập tức thần kinh toàn thân cũng bắt đầu co rút đau đớn.
“Có phải anh không muốn tôi đi hẹn hò với Khả Nham hay không?” Thời gian lạnh lẽo một lúc lâu, Lục Tiểu Phong đột nhiên thốt ra một câu như vậy, một chút cùng không phải do nàng tự nghĩ ra, mà là trực giác của nàng với thái độ kỳ lạ của tên yêu nghiệt này.
Tô Trí Nhược rõ ràng hơi ngớ ra, lập tức bộc phát ra tức giận tương đối: ‘Cô nói bậy bạ gì đó, tôi mới gọi là chẳng muốn quản cô hẹn hò cùng với ai.” Hắn gắng hết sức bác bỏ, nhưng mặt lại nén đến đỏ bừng lên, màu sắc đỏ hồng đến mức làm cho người ta muốn hung hăng cắn một cái.
Tô Trí Nhược nhìn thấy Lục Tiểu Phong không lập tức trả lời, mà lại giữ im lặng lấy từ trong túi ra một cái gì đó, sau đó cô ta dùng sức hít vào một hơi, xoay người, trên tấm kính phản chiếu màu vàng, đúng lúc có thể để hắn nhìn thấy mặt của mình.
Lục Tiểu Phong cười quỷ dị nói: “Lúc Lương đại mỹ nữ đi có nói cho tôi biết một chuyện rất thú vị. Không sợ trời không sợ đất, tài năng bò chiến mới của giới cảnh sát Tô Trí Nhược tiên sinh có thể một mình một ngựa tiến vào hang ổ của bọn cướp, nhưng lại không dám nhìn một vật rất đáng yêu… Con gián!” (Con gián tiếng trung quốc gọi là Tiểu Cường!)
Tấm kính phản quang lại chợt hiện lên ánh mắt bỗng nhiên sợ hãi trợn to của Tô Trí Nhược, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra trắng bệch rồi lại chuyển sang tím tái, anh ta bịt chặt miệng của mình ép buộc khống chế chính mình không kêu lên thành tiếng, tư thế không lễ độ giống như đang chạy chối chết đẩy cửa xe đi ra.
Lục Tiểu Phong hạ cửa kính xe xuống, nhìn anh ta mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Nhớ rõ, tự bắt xe trở về. Tôi còn có rất nhiều bạn bè như vậy, chúng nó rất vui mừng được đón tiếp anh.”
Tô Trí Nhược vừa tức giận muốn nói gì đó, Lục Tiểu Phong đã vung tay, đem cái lọ có… năm con gián kia ném ra ngoài, phản ứng của Tô Trí Nhược như nhìn thấy lựu đạn cực nhanh lùi về phía sau, không ngờ đụng đến người phía sau, nhìn lại thấy khuôn mặt có chút quen thuộc lại có chút xa lạ.
Ánh mắt Lục Tiểu Phong cũng rất nhanh, nhanh chóng nhận ra khuôn mặt của người này, hít thở chậm lại, khi lực chú ý của đối phương còn đang ở trên người Tô Trí Nhược đã lập tức đóng kính cửa xe lại, chân nhấn ga chạy không quay đầu lại.
Lục Tiểu Phong cũng không dám nhìn kính chiếu hậu, chỉ cảm thấy tim đập nhanh, nàng có chút không thở nổi, không nhận được đường rẽ ngoặt mấy lần, cuối cùng ngừng lại ở trước một cái đầu ngõ. Trong lòng bàn tay gầy nhỏ của Lục Tiểu Phong đầy mồ hôi, huyệt thái dương giật giật phát đau, nàng có chút hốt hoảng, bĩnh tĩnh lại một chút mới nhớ tới vừa rồi có phải nàng đã chạy thoát hay không? Lục Tiểu Phong gỡ kính mắt xuống dùng sức day day cái trán, giảm bớt đau đớn, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, quên được, quả nhiên không phải là một chuyện đơn giản như vậy.
Tô Trí Nhược khó thở nhìn thấy Lục Tiểu Phong khỏi động xe bảo bối của mình nghênh ngang rời đi, nhưng thấy rằng vì loại sinh vật là điểm yếu chết người của hắn đang ở ngay bên chân, hắn chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh chạy rất nhanh vào trong cục, mất đi một lượng lớn sức lực mới làm cho mình bình phục lại từ trong hoảng sợ.
Một người tự xưng mình là Cường ca (anh của gián ) lại sợ con gián, nói ra không chỉ người khác chê cười, chỉ có điều trên đời này chuyện quái gì mà không có, nghĩ như vậy cũng không ngạc nhiên.
“Cái kia là con gián?”
Tô Trí Nhược vừa nghe thấy con gián mặt mới hơi hồng lên lại trắng bệch, tức giận trừng mắt nhìn người hắn vừa đụng phải kia.
Người nọ thấy thế tuy rằng cảm thấy buồn cười, nhưng rất nhanh chóng thay đổi đề tài: “Cậu là… Tô Trí Nhược?” Nếu đoán không sai, vị này nhất định là đệ nhất mỹ nam ngành cảnh sát tiếng tăm lừng lẫy, cũng là một người trẻ tuổi khá kiên trì với bạn cũ của anh ta.
Tô đại gia vẫn chưa hết hồn, gật đầu qua loa: “Anh là?”
Người nọ thân thiện cười, vẻ mặt vừa nãy còn sắc bén hơi chút mềm ra: “Kha Địch.”
Tô Trí Nhược vừa mới hoàn hồn, sau khi nghe người kia giới thiệu xong, hồn lại sợ hãi bay mất một nửa.
“Anh là… Kha Địch?” Tô Trí Nhược đi qua đi lại người anh ta quét mắt nửa ngày, sau khi người nọ liên tục gật đầu xác nhận, kích động đến mức đem chuyện con gián lúc nãy quên mất: “Tôi là Tô Trí Nhược, xin chào.”
Khó trách Tô Trí Nhược ngạc nhiên, rất nhiều người ở đội phòng chống ma túy năm đó sau vụ án kia bị thuyên chuyển công tác, bộ mặt thật của bọn họ lập tức trở nên thần bí mơ hồ. Hôm nay vừa thấy, thật sự lại có cảm giác như nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết.
Lục Tiểu Phong về đến nhà cũng không ngủ được, pha cho mình một ly cà phê để tỉnh táo, nhưng thái dương vẫn đau không chịu được. Tô đại gia này, trời sinh ra để đến đây khắc nàng, đã rất lâu nàng không muốn tức giận, hoặc là nói đã thật lâu không có ai khơi mào cái cảm giác đã tích bụi trong lòng nàng kia.
Nàng đứng ở trong phòng khách, tự lẩm nhẩm với mình năm mươi lần bình tĩnh, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không lâu sau Khả Nham gọi điện thoại tới.
Liêu Khả Nham nháy mắt nhìn Lục Tiểu Phong cảm thấy có gì đó không bình thường, đầu tiên là vẻ mặt không bình thường, tiếp theo là cảm xúc không bình thường.
Trong quá khứ cho dù có bao nhiêu mệt mỏi, Lục Tiểu Phong luôn luôn tươi cười đón khách, nhưng hôm nay những điều cô ấy muốn che dấu đều không che dấu được. Sau khi lên xe liền quay đầu dựa vào ghế không nói một câu, sau đó đôi mắt đen có hình dáng độc đáo vô tình bán đứng cô ấy.
“Nhìn qua em rất mệt mỏi.” Cuối cùng, anh ta cũng rút ra kết luận.
Lục Tiểu Phong sờ sờ mặt mình, tái nhợt cười cười: “Gần đây có chút việc, vội quá, ngủ không ngon.”
“Có phải tôi nên quay đầu xe lại hay không?” Liêu Khả Nham cân nhắc hỏi.
Lục Tiểu Phong cố lên tinh thần: “Không cần, em đang muốn đến hiệu sách mua ít đồ.”
Liêu Khả Nham theo khóe mắt dò xét tới thần sắc của cô ấy, quyết định đánh nhanh thắng nhanh. Thật ra anh cũng không muốn đem cuộc hẹn biến thành một công việc theo lệ, giống như có văn bản quy định rõ ràng: nhất định ngày này giờ này đến chỗ này cùng người này tiến hành các hoạt động này. Ý kiến chủ quan của anh không muốn, nhưng dường như khách quan lại biến thành như vậy, đối phương cũng hiển nhiên tuân theo quy luật khách quan này, đây không phải dấu hiệu tốt lắm. Anh trai của anh cho rằng anh sẽ không cầu xin niềm vui của một cô bé, anh nói anh thực sự nghiêm túc, anh trai anh cười, nói em đúng là quá nghiêm túc, bây giờ cái gì cũng có thể nghiêm túc, chỉ là tình cảm thì không thể nghiêm túc, chơi đùa sẽ tốt hơn.
Mặc dù anh không đồng ý, nhưng không phản đối, bởi vì anh biết anh trai anh thật sự không nghĩ như vậy, chỉ là có một số chuyện không giống với bị đứt tay đã bình phục và không để lại sẹo, con dao xuyên sâu qua các tế bào, để lại nhiều thứ không chỉ là vết sẹo.
Điều kiện của anh tốt lắm, không đến mức hơn ba mươi tuổi còn không tìm được bạn gái, nhưng anh muốn tìm một người có thể cùng mình bước tiếp, người chân thành cùng anh chung sống. Nữ sinh bây giờ đều rất nông nổi, phù phiếm chỉ thích bề ngoài xinh đẹp gì đó, theo đuổi những thứ mới mẻ, sùng bái nhất là tiền tài. Thậm chí anh còn cho rằng nữ sinh bây giờ xấp xỉ chỉ có vậy, bề ngoài xinh đẹp cao ngạo nhưng bên trong chỉ là một khối tâm tư sơ sài ích kỷ.
Mãi cho đến khi ma xui quỷ khiến thế nào lại quen bết cô gái đang ngồi bên cạnh anh, khi cô ấy ngồi trước mặt anh, anh liếc mắt trên tờ thực đơn có thể nhìn thấu được khuôn mặt tươi cười, dung mạo bình thường không thể bình thường hơn, cách ăn mặc giống như học sinh, bộ dạng dường như rất đơn giản thuần túy, nhưng mà, khi anh nhìn vào trong đôi mắt của cô ấy thì đột nhiên có một loại cảm giác rung động khó hiểu.
Rất trầm, sự trầm lặng ở trong đó không chỉ là trải qua năm tháng, mà là trái qua rèn luyện, anh không biết một cô gái có quá khứ như thế nào mới có thể rửa sạch phù phiếm đổi lấy vẻ trầm tĩnh như biển sâu này, nhưng mà, anh may mắn vì mình không để vuột mất cô gái này.
Đi đến hiệu sách năng suất của nàng rất cao, Lục Tiểu Phong vơ vét một đống sách nấu ăn, xin người khác giúp đỡ không bằng tự giúp chính mình, không phải trời không cho nàng khả năng xử lí, chính là nàng không muốn mình có mà thôi. Nàng đoán rằng Tô Trí Nhược kia sẽ nổi khùng lên, dùng công lực hành hạ mình và hành hạ người khác của anh ta cùng nàng đấu ba trăm hiệp, nàng không muốn vướng víu, nàng chịu thua, nhưng mà nàng giơ cờ trắng đầu hàng cũng không nhất định có thể tránh khỏi chiến tranh lạnh, cho nên, phòng trước để tránh tai họa.
Đợi nàng vơ vét xong, đã thấy Liêu Khả Nham không thích hợp lắm đứng ở trước quầy tiểu thuyết ngôn tình dành cho giới trẻ, đang hết sức tập trung cầm một quyển sách bìa màu xanh phấn nhạt chăm chú đọc. Nhiều nữ sinh trung học đi bên cạnh nàng nhịn không được cười hì hì ngoái lại nhìn anh ấy.
Lục Tiểu Phong mặt dày bỗng dưng thấy có chút nóng, tuy rằng đây không phải là điều gì mờ ám, Liêu Khả Nham cũng biết rằng nàng là tác giả, nhưng mà anh ta lại ngấm ngầm ở sau lưng làm trò cho mình xem, nhưng trong lòng đón nhận cũng chưa đến mức như vậy.
Nàng ra vẻ bình tĩnh nói: “Em đã chọn xong rồi.”
Liêu Khả Nham đang tập trung tinh thần, bị nàng đột nhiên lên tiếng làm giật mình, trong lòng Lục Tiểu Phong chẳng hiểu sao vừa mừng vừa lo, sách của nàng hấp dẫn như vậy sao?
“Được, chúng ta đi tính tiền thôi.”
Lục Tiểu Phong thấy tay anh ấy cầm quyển tiểu thuyết của mình đi đến quầy thu ngân, khóe miệng khẽ co rút, mơ hồ hỏi: “Anh muốn mua?’
“Uhm.” Liêu Khả Nham lại tiện thể lật xem, có vẻ như thực cảm thấy hứng thú nói: “Hình như rất thú vị.”
“Nếu anh muốn đọc thì em sẽ tặng anh một quyển, ở nhà em có hai bản biên tập tặng, không cần phải mua.”
Liêu Khả Nham lại lắc đầu nói: “Thích đọc sách nên dùng tiền mua, đây là tỏ chút thành ý.”
Thích đọc… đây là ngôn tình tiểu thuyết không có bổ béo gì, thật sự nàng không biết sách của nàng tại sao lại lọt được vào trong mắt của vị MBA này. (MBA: thạc sĩ quản trị kinh doanh ^^)
Sau khi mua xong sách đi ra cửa, Liêu Khả Nham hài hước hiếm thấy một chút: “Có thể để tác giả kí tên được không?”
Lục Tiểu Phong trợn tròn mắt choáng váng một lát, mới nhăn mặt cười nói: “Đại ca, anh đừng trêu chọc em.”
Tinh thần Lục Tiểu Phong có chút tốt lên, nàng không có ý muốn đem cuộc hẹn biến thành giống như vội đuổi theo xe lửa (ý nói quá nhanh), chắc là đối với việc anh ta thích sách của mình cảm thấy mặc cảm tội lỗi cùng với lòng biết ơn, nàng đề nghị mời anh đi ăn tối.
Trong bữa cơm, Liêu Khả Nham lại nhằm vào quyển sách kia của nàng nói: “Cốt truyện viết về cảnh sát?”
“Đúng vậy.”
Liêu Khả Nham vui lòng khen ngợi nói: “Bắt đầu rất cuốn hút.”
Nàng đối với phong cách viết của chính mình từ trước tới nay không phải thực sự tự tin: “Cảm ơn.”
“Đây là quyển đầu, khi nào quyển cuối xuất bản?”
“Em đã viết xong, còn lại đều phải xem năng suất của nhà xuất bản.”
“Có thể tiết lộ có phải kết thúc là đại đoàn viên không? Cảnh sát cùng kẻ cướp?”
Lục Tiểu Phong sửng sốt, trong lúc nhất thời không lập tức trả lời.
Liêu Khả Nham không quá mức để ý tự hỏi tự trả lời: “Nghe trước không hay, chính mình đọc sẽ biết rõ hơn.”
Mỗi cuộc hẹn Liêu Khả Nham luôn tự mình đưa Lục Tiểu Phong về đến dưới lầu, lại mở cửa xe thay nàng, lễ phép nói tạm biệt, tiện thể dự tính thời gian cuộc hẹn tiếp theo.
Hôm nay, trình tự vấn giống như vậy, chỉ là thời điểm sau cùng Liêu Khả Nham hỏi: “Khách thuê phòng mới đã tìm được rồi?”
Lục Tiểu Phong hơi ngạc nhiên, lập tức quay đầu nhìn thấy đèn sáng trưng ở trong phòng, liền nói: “Đúng, gần đây mới vừa tìm được xong.”
“Là người như thế nào?”
Trong đầu Lục Tiểu Phong hiện lên khuôn mặt yêu nghiệt đáng ghét của Tô Trí Nhược, thái dương lập tức thấy đau, nàng nhẫn nhịn, tìm cách nói: “Tạm được.”
Liêu Khả Nham không tiếp tục hỏi tiếp, gật gật đầu nói: “Chú ý an toàn, hẹn gặp lại.”
Lục Tiểu Phong cầm chìa khóa mở cửa lớn ra, trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Tô đại gia nghênh ngang ngồi ở chính giữa ghế sô pha, khuôn mặt trắng nõn có chút âm trầm, khí chất yêu nghiệt có chút tà môn, nàng mới vừa thò đầu vào, đại gia kia liền nhanh chóng bắn tới một ánh mắt sắc như đao đem nàng đóng đinh ngay tại chỗ.
Cái sinh vật tên tục là yêu nghiệt đó, có thể tự mình biến thái, càng có thể làm cho người ta biến thái theo, có thể tự mình phát điên, càng có thể làm cho người ta phát điên theo, lợi hại nhất chính là anh ta có thể dùng lời nói ác độc vô nguyên tắc mang tính chất mặt dày đáng ghét, đẩy cả chính mình cùng người khác vào tình thế tiến thoái lưỡng nan mệt mỏi.
Cuối cùng Lục Tiểu Phong cũng có thể quay về cuộc sống tốt đẹp trước kia của chính mình, nàng tính rằng sẽ ngủ đến tận giữa trưa, sau đó chờ Khả Nham đến đón nàng đi ra ngoài, nhưng nàng vẫn chưa an toàn đi đến Tô Châu (ý nói chị chưa ngủ đủ giấc), đã bị người nào đó đánh thức.
Lục Tiểu Phong đeo kính mắt lên đè xuống lửa giận trong lòng mở cửa phòng, Tô Trí Nhược ăn mặc chỉnh tề đứng ở ngoài cửa mặt không chút thay đổi nói: “Tôi phải đi làm.”
Lục Tiểu Phong sửng sốt, đầu óc rất không linh hoạt: “Ah, vậy anh đi đi, nhớ khóa cửa cẩn thận.” Nàng đang muốn đóng cửa, một cái chân đã tiến đến chặn lại.
“Đưa tôi đi làm.”
Lục Tiểu Phong nhìn chằm chằm cái bàn chân kia cố sức nghĩ một lát, nhưng vẫn không thể hiểu được tình hình.
“Nhanh lên không tôi đi muộn.” Tô Trí Nhược không quá bình tĩnh đối với cô gái luôn luôn ngớ ngẩn kia nói: “Thay quần áo, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài cùng tôi.”
“Vì sao tôi phải đưa anh đi làm?” Hơn nửa ngày, hệ thống suy nghĩ của Lục Tiểu Phong cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động, vì thế nàng nghi ngờ.
Tô Trí Nhược cầm lấy chìa khóa xe vứt cho nàng, nàng đưa tay bắt được, chỉ nghe anh ta nói như đây là việc cần phải làm: “Tôi bị thương, tôi thích ngồi xe của mình, không thích đi Taxi.”
Bị thương, hắn cảm thấy rất mất mặt, nhưng mà thời gian này cũng rất có ích.
Bên trong Lục Tiểu Phong đang hỗn độn bỗng cảm thấy thái dương vô cùng đau đớn, nàng quyết định thu hồi tất cả đánh giá của mình tối qua về tên yêu nghiệt này, anh ta nhất định là do ông trời phái tới đùa bỡn nàng, không phải là thấy nàng bị báo ứng vẫn chưa đủ, lại cho rằng thấy nàng mấy năm nay sống thật thoải mái.
Như thế, Lục Tiểu Phong có tức giận hay không? Có! Lục Tiểu Phong có tức giận, còn không nhỏ. Chẳng qua mấy năm trước cũng đã bay biến hết, hiện tại chỉ còn lại tức, nhưng không có sức lực phát ra.
Tô Trí Nhược có chút bất ngờ nhìn thấy Lục Tiểu Phong nghiêm mặt đóng cửa lại, hắn dường như lập tức không kịp phản ứng, đây không phải là bộ dạng mà hắn đã dự đoán, cái này không nằm trong kế hoạch của hắn, cho nên, hiếm thấy Tô đại gia tròng mắt trợn trừng đứng nguyên tại chỗ, sửng sốt.
Đợi đến khi hắn cuối cùng cũng hoàn hồn lại, một ngọn lửa không biết tên bừng bừng bốc lên từ trong lòng, đúng lúc này cánh cửa kia lại đột nhiên mở ra, Lục Tiểu Phong một bên mặc áo khoác, một bên đi từ trong ra, trong tay còn mang theo một chiếc túi to. Cô ta đi đến trước bàn ăn, tự rót cho mình một cóc nước lạnh, uống hết một hơi, thở phào một cái thật dài, lấy lại tinh thần nói: “Được rồi, đi thôi.”
Lục Tiểu Phong khởi động xe, Tô Trí Nhược ngồi ở ghế sau, tay trái gãi gãi cằm, nhìn cái bóng của mình trên cửa sổ, không ý thức… khẽ cong khóe môi.
Giờ cao điểm đi làm thật hết chỗ nói, xếp một hàng dài từ đầu nhìn không thấy đuôi, Lục Tiểu Phong không thường xuyên ra ngoài vào giờ này, xe chạy điện chen chúc với xe taxi, xe taxi chen chúc với xe buýt, xe buýt chen chúc với xe ô tô tư nhân, loạn thành một đoàn, kỹ thuật lái xe của Lục Tiểu Phong khó khăn lắm mới qua được cuộc thi bằng lái xe, lúc này nàng nhất định phải xốc lên mười hai phần tinh thần, bằng không để “Vợ” của yêu nghiệt này chịu một chút xây xước, nàng đều gánh không nổi.
Lục Tiểu Phong làm hết khả năng, những vẫn khiến cho Tô đại gia đến muộn năm phút đồng hồ.
Lục Tiểu Phong nhìn qua kình chiếu hậu thấy Tô Trí Nhược nhíu nhíu lông mày lại, truyền mệnh lệnh đến: “Hôm nay tôi chỉ giao ban buổi sáng, buổi trưa qua đây đón tôi.”
“Hôm nay tôi đi ra ngoài cùng Khả Nham, anh không thể tự mình đi về sao?” Một người khi bị thiếu ngủ tính tình sẽ không tốt, tuy tằng Lục Tiểu Phong luôn đè nén tức giận, đè nén tức giận, nhưng nàng cảm thấy mình sắp đến cực hạn.
Đợi một lúc lâu, người ngồi ở ghế đằng sau cuối cùng phát ra câu trả lời chắc chắn: “Không thể.”
Thời tiết tốt, hương vị mùa thu mặc dù nồng đậm, nhưng ánh mắt trời sáng lạn, Lục Tiểu Phong nhìn thấy trên tấm kính trước mặt có một điểm sáng màu vàng, rất chói mắt, từ võng mạc đâm thẳng đến dây thần kinh ở não, ngay lập tức thần kinh toàn thân cũng bắt đầu co rút đau đớn.
“Có phải anh không muốn tôi đi hẹn hò với Khả Nham hay không?” Thời gian lạnh lẽo một lúc lâu, Lục Tiểu Phong đột nhiên thốt ra một câu như vậy, một chút cùng không phải do nàng tự nghĩ ra, mà là trực giác của nàng với thái độ kỳ lạ của tên yêu nghiệt này.
Tô Trí Nhược rõ ràng hơi ngớ ra, lập tức bộc phát ra tức giận tương đối: ‘Cô nói bậy bạ gì đó, tôi mới gọi là chẳng muốn quản cô hẹn hò cùng với ai.” Hắn gắng hết sức bác bỏ, nhưng mặt lại nén đến đỏ bừng lên, màu sắc đỏ hồng đến mức làm cho người ta muốn hung hăng cắn một cái.
Tô Trí Nhược nhìn thấy Lục Tiểu Phong không lập tức trả lời, mà lại giữ im lặng lấy từ trong túi ra một cái gì đó, sau đó cô ta dùng sức hít vào một hơi, xoay người, trên tấm kính phản chiếu màu vàng, đúng lúc có thể để hắn nhìn thấy mặt của mình.
Lục Tiểu Phong cười quỷ dị nói: “Lúc Lương đại mỹ nữ đi có nói cho tôi biết một chuyện rất thú vị. Không sợ trời không sợ đất, tài năng bò chiến mới của giới cảnh sát Tô Trí Nhược tiên sinh có thể một mình một ngựa tiến vào hang ổ của bọn cướp, nhưng lại không dám nhìn một vật rất đáng yêu… Con gián!” (Con gián tiếng trung quốc gọi là Tiểu Cường!)
Tấm kính phản quang lại chợt hiện lên ánh mắt bỗng nhiên sợ hãi trợn to của Tô Trí Nhược, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra trắng bệch rồi lại chuyển sang tím tái, anh ta bịt chặt miệng của mình ép buộc khống chế chính mình không kêu lên thành tiếng, tư thế không lễ độ giống như đang chạy chối chết đẩy cửa xe đi ra.
Lục Tiểu Phong hạ cửa kính xe xuống, nhìn anh ta mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Nhớ rõ, tự bắt xe trở về. Tôi còn có rất nhiều bạn bè như vậy, chúng nó rất vui mừng được đón tiếp anh.”
Tô Trí Nhược vừa tức giận muốn nói gì đó, Lục Tiểu Phong đã vung tay, đem cái lọ có… năm con gián kia ném ra ngoài, phản ứng của Tô Trí Nhược như nhìn thấy lựu đạn cực nhanh lùi về phía sau, không ngờ đụng đến người phía sau, nhìn lại thấy khuôn mặt có chút quen thuộc lại có chút xa lạ.
Ánh mắt Lục Tiểu Phong cũng rất nhanh, nhanh chóng nhận ra khuôn mặt của người này, hít thở chậm lại, khi lực chú ý của đối phương còn đang ở trên người Tô Trí Nhược đã lập tức đóng kính cửa xe lại, chân nhấn ga chạy không quay đầu lại.
Lục Tiểu Phong cũng không dám nhìn kính chiếu hậu, chỉ cảm thấy tim đập nhanh, nàng có chút không thở nổi, không nhận được đường rẽ ngoặt mấy lần, cuối cùng ngừng lại ở trước một cái đầu ngõ. Trong lòng bàn tay gầy nhỏ của Lục Tiểu Phong đầy mồ hôi, huyệt thái dương giật giật phát đau, nàng có chút hốt hoảng, bĩnh tĩnh lại một chút mới nhớ tới vừa rồi có phải nàng đã chạy thoát hay không? Lục Tiểu Phong gỡ kính mắt xuống dùng sức day day cái trán, giảm bớt đau đớn, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, quên được, quả nhiên không phải là một chuyện đơn giản như vậy.
Tô Trí Nhược khó thở nhìn thấy Lục Tiểu Phong khỏi động xe bảo bối của mình nghênh ngang rời đi, nhưng thấy rằng vì loại sinh vật là điểm yếu chết người của hắn đang ở ngay bên chân, hắn chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh chạy rất nhanh vào trong cục, mất đi một lượng lớn sức lực mới làm cho mình bình phục lại từ trong hoảng sợ.
Một người tự xưng mình là Cường ca (anh của gián ) lại sợ con gián, nói ra không chỉ người khác chê cười, chỉ có điều trên đời này chuyện quái gì mà không có, nghĩ như vậy cũng không ngạc nhiên.
“Cái kia là con gián?”
Tô Trí Nhược vừa nghe thấy con gián mặt mới hơi hồng lên lại trắng bệch, tức giận trừng mắt nhìn người hắn vừa đụng phải kia.
Người nọ thấy thế tuy rằng cảm thấy buồn cười, nhưng rất nhanh chóng thay đổi đề tài: “Cậu là… Tô Trí Nhược?” Nếu đoán không sai, vị này nhất định là đệ nhất mỹ nam ngành cảnh sát tiếng tăm lừng lẫy, cũng là một người trẻ tuổi khá kiên trì với bạn cũ của anh ta.
Tô đại gia vẫn chưa hết hồn, gật đầu qua loa: “Anh là?”
Người nọ thân thiện cười, vẻ mặt vừa nãy còn sắc bén hơi chút mềm ra: “Kha Địch.”
Tô Trí Nhược vừa mới hoàn hồn, sau khi nghe người kia giới thiệu xong, hồn lại sợ hãi bay mất một nửa.
“Anh là… Kha Địch?” Tô Trí Nhược đi qua đi lại người anh ta quét mắt nửa ngày, sau khi người nọ liên tục gật đầu xác nhận, kích động đến mức đem chuyện con gián lúc nãy quên mất: “Tôi là Tô Trí Nhược, xin chào.”
Khó trách Tô Trí Nhược ngạc nhiên, rất nhiều người ở đội phòng chống ma túy năm đó sau vụ án kia bị thuyên chuyển công tác, bộ mặt thật của bọn họ lập tức trở nên thần bí mơ hồ. Hôm nay vừa thấy, thật sự lại có cảm giác như nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết.
Lục Tiểu Phong về đến nhà cũng không ngủ được, pha cho mình một ly cà phê để tỉnh táo, nhưng thái dương vẫn đau không chịu được. Tô đại gia này, trời sinh ra để đến đây khắc nàng, đã rất lâu nàng không muốn tức giận, hoặc là nói đã thật lâu không có ai khơi mào cái cảm giác đã tích bụi trong lòng nàng kia.
Nàng đứng ở trong phòng khách, tự lẩm nhẩm với mình năm mươi lần bình tĩnh, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không lâu sau Khả Nham gọi điện thoại tới.
Liêu Khả Nham nháy mắt nhìn Lục Tiểu Phong cảm thấy có gì đó không bình thường, đầu tiên là vẻ mặt không bình thường, tiếp theo là cảm xúc không bình thường.
Trong quá khứ cho dù có bao nhiêu mệt mỏi, Lục Tiểu Phong luôn luôn tươi cười đón khách, nhưng hôm nay những điều cô ấy muốn che dấu đều không che dấu được. Sau khi lên xe liền quay đầu dựa vào ghế không nói một câu, sau đó đôi mắt đen có hình dáng độc đáo vô tình bán đứng cô ấy.
“Nhìn qua em rất mệt mỏi.” Cuối cùng, anh ta cũng rút ra kết luận.
Lục Tiểu Phong sờ sờ mặt mình, tái nhợt cười cười: “Gần đây có chút việc, vội quá, ngủ không ngon.”
“Có phải tôi nên quay đầu xe lại hay không?” Liêu Khả Nham cân nhắc hỏi.
Lục Tiểu Phong cố lên tinh thần: “Không cần, em đang muốn đến hiệu sách mua ít đồ.”
Liêu Khả Nham theo khóe mắt dò xét tới thần sắc của cô ấy, quyết định đánh nhanh thắng nhanh. Thật ra anh cũng không muốn đem cuộc hẹn biến thành một công việc theo lệ, giống như có văn bản quy định rõ ràng: nhất định ngày này giờ này đến chỗ này cùng người này tiến hành các hoạt động này. Ý kiến chủ quan của anh không muốn, nhưng dường như khách quan lại biến thành như vậy, đối phương cũng hiển nhiên tuân theo quy luật khách quan này, đây không phải dấu hiệu tốt lắm. Anh trai của anh cho rằng anh sẽ không cầu xin niềm vui của một cô bé, anh nói anh thực sự nghiêm túc, anh trai anh cười, nói em đúng là quá nghiêm túc, bây giờ cái gì cũng có thể nghiêm túc, chỉ là tình cảm thì không thể nghiêm túc, chơi đùa sẽ tốt hơn.
Mặc dù anh không đồng ý, nhưng không phản đối, bởi vì anh biết anh trai anh thật sự không nghĩ như vậy, chỉ là có một số chuyện không giống với bị đứt tay đã bình phục và không để lại sẹo, con dao xuyên sâu qua các tế bào, để lại nhiều thứ không chỉ là vết sẹo.
Điều kiện của anh tốt lắm, không đến mức hơn ba mươi tuổi còn không tìm được bạn gái, nhưng anh muốn tìm một người có thể cùng mình bước tiếp, người chân thành cùng anh chung sống. Nữ sinh bây giờ đều rất nông nổi, phù phiếm chỉ thích bề ngoài xinh đẹp gì đó, theo đuổi những thứ mới mẻ, sùng bái nhất là tiền tài. Thậm chí anh còn cho rằng nữ sinh bây giờ xấp xỉ chỉ có vậy, bề ngoài xinh đẹp cao ngạo nhưng bên trong chỉ là một khối tâm tư sơ sài ích kỷ.
Mãi cho đến khi ma xui quỷ khiến thế nào lại quen bết cô gái đang ngồi bên cạnh anh, khi cô ấy ngồi trước mặt anh, anh liếc mắt trên tờ thực đơn có thể nhìn thấu được khuôn mặt tươi cười, dung mạo bình thường không thể bình thường hơn, cách ăn mặc giống như học sinh, bộ dạng dường như rất đơn giản thuần túy, nhưng mà, khi anh nhìn vào trong đôi mắt của cô ấy thì đột nhiên có một loại cảm giác rung động khó hiểu.
Rất trầm, sự trầm lặng ở trong đó không chỉ là trải qua năm tháng, mà là trái qua rèn luyện, anh không biết một cô gái có quá khứ như thế nào mới có thể rửa sạch phù phiếm đổi lấy vẻ trầm tĩnh như biển sâu này, nhưng mà, anh may mắn vì mình không để vuột mất cô gái này.
Đi đến hiệu sách năng suất của nàng rất cao, Lục Tiểu Phong vơ vét một đống sách nấu ăn, xin người khác giúp đỡ không bằng tự giúp chính mình, không phải trời không cho nàng khả năng xử lí, chính là nàng không muốn mình có mà thôi. Nàng đoán rằng Tô Trí Nhược kia sẽ nổi khùng lên, dùng công lực hành hạ mình và hành hạ người khác của anh ta cùng nàng đấu ba trăm hiệp, nàng không muốn vướng víu, nàng chịu thua, nhưng mà nàng giơ cờ trắng đầu hàng cũng không nhất định có thể tránh khỏi chiến tranh lạnh, cho nên, phòng trước để tránh tai họa.
Đợi nàng vơ vét xong, đã thấy Liêu Khả Nham không thích hợp lắm đứng ở trước quầy tiểu thuyết ngôn tình dành cho giới trẻ, đang hết sức tập trung cầm một quyển sách bìa màu xanh phấn nhạt chăm chú đọc. Nhiều nữ sinh trung học đi bên cạnh nàng nhịn không được cười hì hì ngoái lại nhìn anh ấy.
Lục Tiểu Phong mặt dày bỗng dưng thấy có chút nóng, tuy rằng đây không phải là điều gì mờ ám, Liêu Khả Nham cũng biết rằng nàng là tác giả, nhưng mà anh ta lại ngấm ngầm ở sau lưng làm trò cho mình xem, nhưng trong lòng đón nhận cũng chưa đến mức như vậy.
Nàng ra vẻ bình tĩnh nói: “Em đã chọn xong rồi.”
Liêu Khả Nham đang tập trung tinh thần, bị nàng đột nhiên lên tiếng làm giật mình, trong lòng Lục Tiểu Phong chẳng hiểu sao vừa mừng vừa lo, sách của nàng hấp dẫn như vậy sao?
“Được, chúng ta đi tính tiền thôi.”
Lục Tiểu Phong thấy tay anh ấy cầm quyển tiểu thuyết của mình đi đến quầy thu ngân, khóe miệng khẽ co rút, mơ hồ hỏi: “Anh muốn mua?’
“Uhm.” Liêu Khả Nham lại tiện thể lật xem, có vẻ như thực cảm thấy hứng thú nói: “Hình như rất thú vị.”
“Nếu anh muốn đọc thì em sẽ tặng anh một quyển, ở nhà em có hai bản biên tập tặng, không cần phải mua.”
Liêu Khả Nham lại lắc đầu nói: “Thích đọc sách nên dùng tiền mua, đây là tỏ chút thành ý.”
Thích đọc… đây là ngôn tình tiểu thuyết không có bổ béo gì, thật sự nàng không biết sách của nàng tại sao lại lọt được vào trong mắt của vị MBA này. (MBA: thạc sĩ quản trị kinh doanh ^^)
Sau khi mua xong sách đi ra cửa, Liêu Khả Nham hài hước hiếm thấy một chút: “Có thể để tác giả kí tên được không?”
Lục Tiểu Phong trợn tròn mắt choáng váng một lát, mới nhăn mặt cười nói: “Đại ca, anh đừng trêu chọc em.”
Tinh thần Lục Tiểu Phong có chút tốt lên, nàng không có ý muốn đem cuộc hẹn biến thành giống như vội đuổi theo xe lửa (ý nói quá nhanh), chắc là đối với việc anh ta thích sách của mình cảm thấy mặc cảm tội lỗi cùng với lòng biết ơn, nàng đề nghị mời anh đi ăn tối.
Trong bữa cơm, Liêu Khả Nham lại nhằm vào quyển sách kia của nàng nói: “Cốt truyện viết về cảnh sát?”
“Đúng vậy.”
Liêu Khả Nham vui lòng khen ngợi nói: “Bắt đầu rất cuốn hút.”
Nàng đối với phong cách viết của chính mình từ trước tới nay không phải thực sự tự tin: “Cảm ơn.”
“Đây là quyển đầu, khi nào quyển cuối xuất bản?”
“Em đã viết xong, còn lại đều phải xem năng suất của nhà xuất bản.”
“Có thể tiết lộ có phải kết thúc là đại đoàn viên không? Cảnh sát cùng kẻ cướp?”
Lục Tiểu Phong sửng sốt, trong lúc nhất thời không lập tức trả lời.
Liêu Khả Nham không quá mức để ý tự hỏi tự trả lời: “Nghe trước không hay, chính mình đọc sẽ biết rõ hơn.”
Mỗi cuộc hẹn Liêu Khả Nham luôn tự mình đưa Lục Tiểu Phong về đến dưới lầu, lại mở cửa xe thay nàng, lễ phép nói tạm biệt, tiện thể dự tính thời gian cuộc hẹn tiếp theo.
Hôm nay, trình tự vấn giống như vậy, chỉ là thời điểm sau cùng Liêu Khả Nham hỏi: “Khách thuê phòng mới đã tìm được rồi?”
Lục Tiểu Phong hơi ngạc nhiên, lập tức quay đầu nhìn thấy đèn sáng trưng ở trong phòng, liền nói: “Đúng, gần đây mới vừa tìm được xong.”
“Là người như thế nào?”
Trong đầu Lục Tiểu Phong hiện lên khuôn mặt yêu nghiệt đáng ghét của Tô Trí Nhược, thái dương lập tức thấy đau, nàng nhẫn nhịn, tìm cách nói: “Tạm được.”
Liêu Khả Nham không tiếp tục hỏi tiếp, gật gật đầu nói: “Chú ý an toàn, hẹn gặp lại.”
Lục Tiểu Phong cầm chìa khóa mở cửa lớn ra, trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Tô đại gia nghênh ngang ngồi ở chính giữa ghế sô pha, khuôn mặt trắng nõn có chút âm trầm, khí chất yêu nghiệt có chút tà môn, nàng mới vừa thò đầu vào, đại gia kia liền nhanh chóng bắn tới một ánh mắt sắc như đao đem nàng đóng đinh ngay tại chỗ.
Tác giả :
Tội Gia Tội