Chẳng Tìm Thấy Người
Chương 19: Gân gà
Vào tháng 11 của một năm sau, mưa như trút nước ào ạt xuống con kênh, bầu không khí sũng nước nồm ẩm khủng khiếp, quán cà phê nằm trong con nhõ ngỏ hẹp quanh co lắt léo, ô tô khó mà đi lại di chuyển. Hễ thời tiết chuyển xấu là con ngõ nhỏ lại rơi vào cảnh ùn tắc cứng ngắc bởi ô tô qua lại chậm rì.
Quán không có khách, Trần Hải Thiên khóa cửa lại, treo tấm biển “Chủ quán đang rang hạt cà phê, đến uống cà phê vui lòng ấn chuông”, rồi đi vào phòng phía sau, bắt đầu rang hạt Bolivia Ronin. Hạt cà phê vẫn chưa ngả màu thì điện thoại đã reo lên, anh đi tới bên bàn trà nghe máy.
Trong điện thoại, A Minh nói với giọng hơi kích động, anh còn nghe thấy cả tiếng mưa vọng tới: “Tiểu Vạn, tôi vừa mới nghe được chuyện này, Mộng Cầu Vồng lại mở rồi! Hình như là tháng trước, đổi IP rồi, cậu ghi lại nhé.”
Trần Hải Thiên nhất thời đơ ra, vô thức cầm bút ghi lại dãy số mà A Minh đọc, ghi xong mới ngờ vực hỏi lại: “Mở lại rồi?”
“Hình như chỉ có thể xem thôi chứ không xài được đâu, tôi nghe bạn của bạn của bạn của bạn của bạn tôi bảo thế, cậu thử lên xem xem.”
Cúp điện thoại, anh ngồi bên bàn trà, đầu óc như ì trệ, ánh sáng ảm đạm từ ngoài cửa hắt vào, tia sáng leo lét mong manh, căn phòng âm u mờ mịt. Tới tận khi mùi hương nồng nặc xộc tới, anh mới hét lên một tiếng, vội tắt máy rang cà phê, nhưng lãng nhân Ronin dịu dàng đã xa quá xa anh rồi.
Anh đau khổ cẩn thận bọc những hạt cà phê bị rang hỏng lại, định bụng làm lạnh rồi xay nhỏ, gửi cho khách ruột làm túi khử mùi tủ lạnh hoặc rải xuống đáy gạt tàn.
Xong việc, anh ngồi xuống máy tính, mở phần mềm kết nối lâu lắm mới dùng, cầm IP mà mình vừa ghi khi nãy, rề rề nhập dãy số, nhìn tín hiệu kết nối chuyển từ đỏ sang xanh, thấy giao diện diễn đàn đã từng quen thuộc vô cùng hiện lên trước mắt. Trong khoảnh khắc ấy, anh không hề cảm thấy hưng phấn, hồi hộp hay kích động, mà giống như cảm xúc khi đứng đợi đèn xanh, nhìn về phía bên kia đường mà lòng trống rỗng chẳng nghĩ suy gì.
Nhập tên đăng nhập, mật mã xong, anh thành công đăng nhập vào Mộng Cầu Vồng đã xa cách năm rưỡi.
Trùm admin Đại Thiên Sứ viết thông báo dán lên giao diện đăng nhập, giải thích đơn giản về quá trình “sống lại” của diễn đàn, công bố hiện tại Mộng Cầu Vồng không cho thành viên mới đăng ký, không thể đăng bài xóa bài, cũng không thể chỉnh sửa thông tin cá nhân và nickname, giao diện hiển thị. Đây là một tòa thành ký ức, chỉ chứa những du khách đã từng ghé qua.
May mắn nhất là chức năng của hòm thư ẩn vẫn bình thường.
Anh vào xem trạng thái của Nothing, trong hòm thư không có thư mới, lần online cuối cùng là một năm rưỡi trước, vào buổi trưa hôm Mộng Cầu Vồng đóng cửa. Nothing đã đọc được lá thư cuối cùng anh gửi, chuyện này ít nhiều đã an ủi anh phần nào.
[Đã lâu không gặp] – Anh gửi bức thư chào hỏi ngắn ngủi cho Nothing, sau đó vào xem hòm thư của mình, hơn một ngàn lá thư vẫn bình yên vô sự.
Anh ấn bừa vào một lá thư bất kỳ, chầm chậm đọc lại những dòng thư Nothing viết cho mình.
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Theo sự chảy trôi của thời gian, nỗi tiếc nuối trong lòng anh đã dịu vơi nhạt nhòa từ lâu, giờ đây chỉ còn lại sự cảm khái bùi ngùi rằng hóa ra sự tiếc nuối có thể dễ dàng tan biến, trôi đi như vậy.
Anh đã từng giữ nỗi chấp niệm ngùn ngụt, chỉ thiết tha muốn được nói với Nothing một câu tạm biệt, song giờ đây anh chỉ hy vọng Nothing sống vui vẻ an lành.
Cửa kính quán cà phê phản chiếu những ô vuông nhợt nhạt trên con đường nhựa ướt át, tiếng mưa rơi luồn qua khe cửa kính vọng vào trong nhà. Anh đổi sang khúc nhạc nhẹ nhàng hơn, pha một cốc ca cao cay[1], rồi quay về trước máy tính, tiếp tục công trình chuyển thư dang dở vào một năm rưỡi trước.
Chuyển xong hơn 200 lá thư thì chuông cửa reo vang, ở cửa chị gái túi hiệu đang vẫy tay với anh. Mưa đã tạnh tự khi nào, ngõ nhỏ lại ngập trong biển người tan tầm, ngày thu dài như vô tận.
Anh vội tiếp những vị khách quen đang lục tục đến, tay thì đóng gói hạt cà phê đã làm lạnh nhưng lòng lại canh cánh tới hơn 500 lá thư còn lại trong hòm thư. Lúc nào anh cũng chực cảm thấy chỉ trong nháy mắt khi cân chỗ hạt cà phê này, Mộng Cầu Vồng sẽ lại biến mất lần nữa.
Thế là khi Lương Mĩ Lị đẩy cửa bước vào, anh lập tức đẩy ngay cô đến trước Notebook, nói: “Bà cứ ấn phím F với phím Y là ok, đừng có đọc trộm đấy, muốn uống gì để tôi pha cho.” Anh chỉ vào một đường kẻ vô hình bên dưới: “Chưa làm xong là không được ra khỏi cái vòng này đâu đấy, coi chừng tôi bảo Ngày Mưa cắn bà.”
Anh biết Lương Mĩ Lị rất kiên nhẫn làm mấy việc tẻ ngắt như này, bởi Lương Mĩ Lị sẽ dần dần chìm vào thế giới tưởng tượng vi diệu của riêng mình thông qua hành động lặp đi lặp lại, cô sẽ không chán ngán mà ngược lại còn có thể làm không ngơi tay.
“Cho tôi Yến Phi, đây là Mộng Cầu Vồng hả?” Lương Mĩ Lị nhìn màn hình, hơi ngạc nhiên.
“Ừ, đột nhiên sống lại, A Minh nói với tôi đấy.” Trần Hải Thiên ôm Ngày Mưa đang nằm trên máy pha cà phê sưởi ấm, thảy cho Lương Mĩ Lị: “Ngày Mưa, trông chừng mẹ nuôi con cho cẩn thận nhé.”
“Có Ronin không vậy, thôi gọi Yến Phi đến thị tẩm trước đã.” Lương Mĩ Lị ôm Ngày Mưa vuốt ve đến sung sướng đã đời, rồi mới bắt đầu bắt tay vào việc.
Yến Phi là một trong những sản phẩm thử nghiệm do Trần Hải Thiên chế ra, gồm yến mạch ăn liền kết hợp với cà phê vừa pha, bỏ thêm đường phèn và sữa, nói một cách đơn giản là yến mạch ba trong một vị cà phê. Mọi người uống nó đều cảm thấy rất quái lạ, trừ Lương Mĩ Lị, bởi so với mấy cái bánh đậu đỏ kia thì yến mạch ngon hơn nhiều.
Gần hai tiếng đồng hồ Trần Hải Thiên mới đóng gói xong hết chỗ hạt cà phê cần bán trong ngày tới. Đương lúc định ngồi xuống nghỉ ngơi thì anh thấy Lương Mĩ Lị gọi anh qua sau khi xử lý xong hết đống thư.
“Ông có tới hơn ngàn bức thư.” Lương Mĩ Lị chỉ vào màn hình, nói với anh.
“Ờ.”
“Chính xác thì là 1127 bức thư.” Lương Mĩ Lị nhấn mạnh.
“Ờ, rồi sao?”
“Trần Tiểu Vạn, ông có biết là dung lượng hòm thư có giới hạn không hả?”
“Biết chứ, nhưng mà…” Trần Hải Thiên đang nói thì đột nhiên sững ra, kéo cái ghế đối diện Lương Mĩ Lị, thẫn thờ ngồi xuống.
Dung lượng hòm thư có giới hạn, người dùng bình thường được lưu tối đa bao nhiêu thư? 300 nhỉ? Trần Hải Thiên thầm nghĩ, trong đầu bắt đầu trình chiếu bộ phim câm với những thước phim không có phụ đề loang loáng vút qua. 1127 bức thư. Hòm thư của anh không bị giới hạn dung lượng. Chỉ có admin mới mở được chức năng này. Lần đó Nothing cũng âm thầm giúp anh diệt sạch xác yêu. Còn vụ diễn đàn đóng cửa nữa, Nothing đã biết từ lâu, nên mới…
Người ấy đã vì anh làm một số chuyện nhưng anh lại chẳng hề nhận ra. Mãi tới tối nay, anh mới chợt hiểu ra có vô vàn điều ẩn giấu sau những tin nhắn tầm thường ấy.
Trần Hải Thiên kết luận với giọng cực kỳ bình tĩnh: “Nothing là admin, hoặc là bạn của admin.”
Anh cảm tưởng như mình đang đi trên đường, bỗng nhìn thấy một người ném xuống một miếng gân gà[2] xuống vậy.
Lương Mĩ Lị nhìn Trần Hải Thiên đang thất thần, nói: “Cảm giác hơi hơi buồn bã y hệt đã phá án xong rồi nhưng thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự đã hết, nhỉ?”
“Gân gà khiến người ta sầu não.” Trần Hải Thiên thở hắt ra một hơi, đứng dậy tiếp khách mới đến.
Anh cũng hiểu rõ rằng, dù cho Nothing có xuất hiện trở lại thì bọn họ cũng không thể quay lại trạng thái như xưa được nữa. Thời gian trôi vạn vật đổi thay, một năm rưỡi nghe thì ngắn nhưng thực ra rất dài, cả cảm xúc và cuộc sống của anh đều đã khác xưa. Có những chuyện mang tính thời điểm, một khi thời điểm ấy đã qua thì tất cả chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Bởi thế nên, sự hiểu biết muộn màng chính là một miếng gân gà làm con người ta sầu não bi thương.
Quán không có khách, Trần Hải Thiên khóa cửa lại, treo tấm biển “Chủ quán đang rang hạt cà phê, đến uống cà phê vui lòng ấn chuông”, rồi đi vào phòng phía sau, bắt đầu rang hạt Bolivia Ronin. Hạt cà phê vẫn chưa ngả màu thì điện thoại đã reo lên, anh đi tới bên bàn trà nghe máy.
Trong điện thoại, A Minh nói với giọng hơi kích động, anh còn nghe thấy cả tiếng mưa vọng tới: “Tiểu Vạn, tôi vừa mới nghe được chuyện này, Mộng Cầu Vồng lại mở rồi! Hình như là tháng trước, đổi IP rồi, cậu ghi lại nhé.”
Trần Hải Thiên nhất thời đơ ra, vô thức cầm bút ghi lại dãy số mà A Minh đọc, ghi xong mới ngờ vực hỏi lại: “Mở lại rồi?”
“Hình như chỉ có thể xem thôi chứ không xài được đâu, tôi nghe bạn của bạn của bạn của bạn của bạn tôi bảo thế, cậu thử lên xem xem.”
Cúp điện thoại, anh ngồi bên bàn trà, đầu óc như ì trệ, ánh sáng ảm đạm từ ngoài cửa hắt vào, tia sáng leo lét mong manh, căn phòng âm u mờ mịt. Tới tận khi mùi hương nồng nặc xộc tới, anh mới hét lên một tiếng, vội tắt máy rang cà phê, nhưng lãng nhân Ronin dịu dàng đã xa quá xa anh rồi.
Anh đau khổ cẩn thận bọc những hạt cà phê bị rang hỏng lại, định bụng làm lạnh rồi xay nhỏ, gửi cho khách ruột làm túi khử mùi tủ lạnh hoặc rải xuống đáy gạt tàn.
Xong việc, anh ngồi xuống máy tính, mở phần mềm kết nối lâu lắm mới dùng, cầm IP mà mình vừa ghi khi nãy, rề rề nhập dãy số, nhìn tín hiệu kết nối chuyển từ đỏ sang xanh, thấy giao diện diễn đàn đã từng quen thuộc vô cùng hiện lên trước mắt. Trong khoảnh khắc ấy, anh không hề cảm thấy hưng phấn, hồi hộp hay kích động, mà giống như cảm xúc khi đứng đợi đèn xanh, nhìn về phía bên kia đường mà lòng trống rỗng chẳng nghĩ suy gì.
Nhập tên đăng nhập, mật mã xong, anh thành công đăng nhập vào Mộng Cầu Vồng đã xa cách năm rưỡi.
Trùm admin Đại Thiên Sứ viết thông báo dán lên giao diện đăng nhập, giải thích đơn giản về quá trình “sống lại” của diễn đàn, công bố hiện tại Mộng Cầu Vồng không cho thành viên mới đăng ký, không thể đăng bài xóa bài, cũng không thể chỉnh sửa thông tin cá nhân và nickname, giao diện hiển thị. Đây là một tòa thành ký ức, chỉ chứa những du khách đã từng ghé qua.
May mắn nhất là chức năng của hòm thư ẩn vẫn bình thường.
Anh vào xem trạng thái của Nothing, trong hòm thư không có thư mới, lần online cuối cùng là một năm rưỡi trước, vào buổi trưa hôm Mộng Cầu Vồng đóng cửa. Nothing đã đọc được lá thư cuối cùng anh gửi, chuyện này ít nhiều đã an ủi anh phần nào.
[Đã lâu không gặp] – Anh gửi bức thư chào hỏi ngắn ngủi cho Nothing, sau đó vào xem hòm thư của mình, hơn một ngàn lá thư vẫn bình yên vô sự.
Anh ấn bừa vào một lá thư bất kỳ, chầm chậm đọc lại những dòng thư Nothing viết cho mình.
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Theo sự chảy trôi của thời gian, nỗi tiếc nuối trong lòng anh đã dịu vơi nhạt nhòa từ lâu, giờ đây chỉ còn lại sự cảm khái bùi ngùi rằng hóa ra sự tiếc nuối có thể dễ dàng tan biến, trôi đi như vậy.
Anh đã từng giữ nỗi chấp niệm ngùn ngụt, chỉ thiết tha muốn được nói với Nothing một câu tạm biệt, song giờ đây anh chỉ hy vọng Nothing sống vui vẻ an lành.
Cửa kính quán cà phê phản chiếu những ô vuông nhợt nhạt trên con đường nhựa ướt át, tiếng mưa rơi luồn qua khe cửa kính vọng vào trong nhà. Anh đổi sang khúc nhạc nhẹ nhàng hơn, pha một cốc ca cao cay[1], rồi quay về trước máy tính, tiếp tục công trình chuyển thư dang dở vào một năm rưỡi trước.
Chuyển xong hơn 200 lá thư thì chuông cửa reo vang, ở cửa chị gái túi hiệu đang vẫy tay với anh. Mưa đã tạnh tự khi nào, ngõ nhỏ lại ngập trong biển người tan tầm, ngày thu dài như vô tận.
Anh vội tiếp những vị khách quen đang lục tục đến, tay thì đóng gói hạt cà phê đã làm lạnh nhưng lòng lại canh cánh tới hơn 500 lá thư còn lại trong hòm thư. Lúc nào anh cũng chực cảm thấy chỉ trong nháy mắt khi cân chỗ hạt cà phê này, Mộng Cầu Vồng sẽ lại biến mất lần nữa.
Thế là khi Lương Mĩ Lị đẩy cửa bước vào, anh lập tức đẩy ngay cô đến trước Notebook, nói: “Bà cứ ấn phím F với phím Y là ok, đừng có đọc trộm đấy, muốn uống gì để tôi pha cho.” Anh chỉ vào một đường kẻ vô hình bên dưới: “Chưa làm xong là không được ra khỏi cái vòng này đâu đấy, coi chừng tôi bảo Ngày Mưa cắn bà.”
Anh biết Lương Mĩ Lị rất kiên nhẫn làm mấy việc tẻ ngắt như này, bởi Lương Mĩ Lị sẽ dần dần chìm vào thế giới tưởng tượng vi diệu của riêng mình thông qua hành động lặp đi lặp lại, cô sẽ không chán ngán mà ngược lại còn có thể làm không ngơi tay.
“Cho tôi Yến Phi, đây là Mộng Cầu Vồng hả?” Lương Mĩ Lị nhìn màn hình, hơi ngạc nhiên.
“Ừ, đột nhiên sống lại, A Minh nói với tôi đấy.” Trần Hải Thiên ôm Ngày Mưa đang nằm trên máy pha cà phê sưởi ấm, thảy cho Lương Mĩ Lị: “Ngày Mưa, trông chừng mẹ nuôi con cho cẩn thận nhé.”
“Có Ronin không vậy, thôi gọi Yến Phi đến thị tẩm trước đã.” Lương Mĩ Lị ôm Ngày Mưa vuốt ve đến sung sướng đã đời, rồi mới bắt đầu bắt tay vào việc.
Yến Phi là một trong những sản phẩm thử nghiệm do Trần Hải Thiên chế ra, gồm yến mạch ăn liền kết hợp với cà phê vừa pha, bỏ thêm đường phèn và sữa, nói một cách đơn giản là yến mạch ba trong một vị cà phê. Mọi người uống nó đều cảm thấy rất quái lạ, trừ Lương Mĩ Lị, bởi so với mấy cái bánh đậu đỏ kia thì yến mạch ngon hơn nhiều.
Gần hai tiếng đồng hồ Trần Hải Thiên mới đóng gói xong hết chỗ hạt cà phê cần bán trong ngày tới. Đương lúc định ngồi xuống nghỉ ngơi thì anh thấy Lương Mĩ Lị gọi anh qua sau khi xử lý xong hết đống thư.
“Ông có tới hơn ngàn bức thư.” Lương Mĩ Lị chỉ vào màn hình, nói với anh.
“Ờ.”
“Chính xác thì là 1127 bức thư.” Lương Mĩ Lị nhấn mạnh.
“Ờ, rồi sao?”
“Trần Tiểu Vạn, ông có biết là dung lượng hòm thư có giới hạn không hả?”
“Biết chứ, nhưng mà…” Trần Hải Thiên đang nói thì đột nhiên sững ra, kéo cái ghế đối diện Lương Mĩ Lị, thẫn thờ ngồi xuống.
Dung lượng hòm thư có giới hạn, người dùng bình thường được lưu tối đa bao nhiêu thư? 300 nhỉ? Trần Hải Thiên thầm nghĩ, trong đầu bắt đầu trình chiếu bộ phim câm với những thước phim không có phụ đề loang loáng vút qua. 1127 bức thư. Hòm thư của anh không bị giới hạn dung lượng. Chỉ có admin mới mở được chức năng này. Lần đó Nothing cũng âm thầm giúp anh diệt sạch xác yêu. Còn vụ diễn đàn đóng cửa nữa, Nothing đã biết từ lâu, nên mới…
Người ấy đã vì anh làm một số chuyện nhưng anh lại chẳng hề nhận ra. Mãi tới tối nay, anh mới chợt hiểu ra có vô vàn điều ẩn giấu sau những tin nhắn tầm thường ấy.
Trần Hải Thiên kết luận với giọng cực kỳ bình tĩnh: “Nothing là admin, hoặc là bạn của admin.”
Anh cảm tưởng như mình đang đi trên đường, bỗng nhìn thấy một người ném xuống một miếng gân gà[2] xuống vậy.
Lương Mĩ Lị nhìn Trần Hải Thiên đang thất thần, nói: “Cảm giác hơi hơi buồn bã y hệt đã phá án xong rồi nhưng thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự đã hết, nhỉ?”
“Gân gà khiến người ta sầu não.” Trần Hải Thiên thở hắt ra một hơi, đứng dậy tiếp khách mới đến.
Anh cũng hiểu rõ rằng, dù cho Nothing có xuất hiện trở lại thì bọn họ cũng không thể quay lại trạng thái như xưa được nữa. Thời gian trôi vạn vật đổi thay, một năm rưỡi nghe thì ngắn nhưng thực ra rất dài, cả cảm xúc và cuộc sống của anh đều đã khác xưa. Có những chuyện mang tính thời điểm, một khi thời điểm ấy đã qua thì tất cả chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Bởi thế nên, sự hiểu biết muộn màng chính là một miếng gân gà làm con người ta sầu não bi thương.
Tác giả :
Bất Dạ